X Xuyen Nhanh Ki Chu Dien Ro Lai Lam Sup Do Noi Dung Vo Kich Roi Tg1 Tg4
CHƯƠNG 0173: CHÓ CON TA NHẶT ĐÚNG LÀ BỆNH KIỀU HAI MẶT 35EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Hắn vội vã thu hệ thống về, tiếp theo đứng lên:"Ai? Ai to gan như thế, dám phát động phong nhận tập kích cục cảnh sát thiên thần?!""Ta muốn ngươi chôn cùng hắn!!!"Sau một khắc, Tư Căng tiến vào từ cửa sổ hư hại.Con mắt đỏ bừng, phong nhận sắc bén, ngay lập tức đâm xuyên qua trái tim của cảnh sát trưởng."Tư Căng, ta chính là cảnh sát trưởng, ngươi thật to gan..."Không biết làm sao, còn chưa kịp nói ra một câu đầy đủ, hồn phách thì bị Tư Căng gọi ra mấy trăm phong nhận xé tan thành mây khói!Cùng lúc đó, tất cả thần cảnh chạy tới, bao quanh thiếu niên căng thẳng tựa như muốn xé nát cậu."Đều tới? Tới cũng tốt, tới cũng tốt!""Ha ha ha ha ha ha ha ha."Tư Căng gần như điên cuồng cười lên:"Các thần cảnh giả dối a, hôm nay, đều đi chôn cùng cảnh sát trưởng giả nhân giả nghĩa kia của các ngươi đi!"Tư Căng bắt đầu khởi động thần lực, sau một khắc liền gọi sét ra.Ùng ùng ——Hàng ngàn hàng vạn đạo sét trên không trung tạo thành một sát trận thật lớn.Tiếng thét chói tai hướng đến đòi mạng thần minh hãm hại chủ nhân chúng nó.Hồn phách của từng người thần cảnh một bị hút ra, lại bị sấm sét đánh tan ở giữa không trung.Tư Căng giết điên rồi, cuối cùng, ngay cả cục cảnh sát thiên thần đều hủy rồi.Kèm thêm tất cả trong bót cảnh sát, toàn bộ san thành bình địa.Cậu tội ác tày trời, cậu tội không thể xá.Vậy thì lại sa đọa một chút đi.Lại sa đọa một chút, thì sẽ không si tâm vọng tưởng, đi khát vọng thần minh cứu rỗi mình cái gì thần minh.Tư Căng kéo thân thể mệt mỏi, giống như năm trăm năm trước vậy, từng bước một đi trở về chỗ bản thân mình lúc đó chuẩn bị danh giá chịu chết.Rõ ràng mình giết nhiều thần như vậy, hiện tại, nhưng lại yếu đuối, giống như đụng thì bể nát.Tư Căng ngồi xổm ở dưới bia đá lúc đó gặp được Lâm Uyên, hai tay ôm đầu gối, nước mắt chậm rãi chảy ra.Sống sót lại thế nào?Kết quả là nhân quả theo trở về, hại người hại mình.Cậu lúc đó thì nên liều chết với lão thiên quân, thì không có nhiều chuyện như thế, cũng sẽ không chết nhiều thần cảnh như vậy.Thì như vậy, Tư Căng nhắm hai mắt, mang tuyệt vọng vô cùng tận, vĩnh viễn rơi vào hầm băng.Không biết qua bao lâu bỗng nhiên, rơi vào một cái ôm ấp ấm áp.Thân thể cậu cứng đờ, bản năng rùng mình một cái.Nâng con ngươi, đang nhìn thấy một hồn phách lênh đênh ở giữa không trung, hư ảo.Kia là... Thiên hồn của tiểu thiên quân.Thần có ba hồn bảy vía.Ba hồn chia thiên địa nhân hồn.Ban đầu ở vị diện đầu tiên, lúc Lạc Lâm Uyên tỏ tình với cậu, cậu thì đem thiên hồn của mình cho tiểu thiên quân, dùng tới huyết khế gia cố với y.Lại không nghĩ rằng, thiên hồn của tiểu thiên quân, vậy mà ở chỗ này?"Uyên... Uyên Uyên..."Tư Căng nâng tay, khe khẽ đi chạm một mảnh hồn phách kia của người yêu.Nửa tin nửa ngờ đi đụng vào cứu rỗi duy nhất của cậu."Căng Căng."Một mảnh hồn phách kia ôm chặt người yêu của mình, đưa tay khẽ trấn an:"Anh sớm thì ở chỗ này chờ. Trước khi hạ phàm, anh thì biết, em sớm muộn sẽ dùng thiên hồn của mình đi khống chế anh. Cho nên anh thì lưu thiên hồn của mình lại chỗ này. Thiên hồn của anh, có thể sửa chữa phục hồi nguyền rủa bên trong cơ thể em. Bảo bối, em rất tốt, em là đại anh hùng của Thiên giới. Anh yêu em. Đừng sợ, anh sẽ trao đổi hồn phách với em, vĩnh viễn cùng một chỗ."Nói, thì khẽ hôn lên môi khô nứt của Tư Căng.sau một cái hôn, thiên hồn dung nhập vào thân thể của thiếu niên, kết hợp với hai hồn bảy phách của cậu, từ từ chữa trị nguyền rủa ngày đêm dằn vặt cậu năm trăm năm qua kia.Hết sức ôn nhu mang người yêu của cậu về nhân gian thật tốt.Tư Căng lại mở mắt ra, đã là ở bệnh viện.Sở Lâm Uyên ngồi ở bên cạnh cậu, vừa thấy câu mở mắt, tức khắc tràn ra nụ cười:"Căng Căng, anh tỉnh rồi."===---0o0o0o0---===Tác giả có lời muốn nói:[cơm nắm] hôm nay bình luận phá một nghìn á, tăng thêm hai chương, yêu các ngươi moa moa.Cơm nắm (mặt vô tội): Ngược sao? Tôi cảm thấy không ngược đi?Tư Căng: Phiền, hủy diệt đi, phong nhận, cắn giết!Lâm Uyên: Bảo bối không cần tự mình ra tay, anh phái mấy thiên binh xuống diệt cổ.Tiểu Yêu: Tốt nga tốt nga.Cơm nắm: (╥ω╥') con trai, con rể, Yêu Nhi, ta sai rồi, giơ cao đánh khẽ a!---0o0o0o0---
Hắn vội vã thu hệ thống về, tiếp theo đứng lên:"Ai? Ai to gan như thế, dám phát động phong nhận tập kích cục cảnh sát thiên thần?!""Ta muốn ngươi chôn cùng hắn!!!"Sau một khắc, Tư Căng tiến vào từ cửa sổ hư hại.Con mắt đỏ bừng, phong nhận sắc bén, ngay lập tức đâm xuyên qua trái tim của cảnh sát trưởng."Tư Căng, ta chính là cảnh sát trưởng, ngươi thật to gan..."Không biết làm sao, còn chưa kịp nói ra một câu đầy đủ, hồn phách thì bị Tư Căng gọi ra mấy trăm phong nhận xé tan thành mây khói!Cùng lúc đó, tất cả thần cảnh chạy tới, bao quanh thiếu niên căng thẳng tựa như muốn xé nát cậu."Đều tới? Tới cũng tốt, tới cũng tốt!""Ha ha ha ha ha ha ha ha."Tư Căng gần như điên cuồng cười lên:"Các thần cảnh giả dối a, hôm nay, đều đi chôn cùng cảnh sát trưởng giả nhân giả nghĩa kia của các ngươi đi!"Tư Căng bắt đầu khởi động thần lực, sau một khắc liền gọi sét ra.Ùng ùng ——Hàng ngàn hàng vạn đạo sét trên không trung tạo thành một sát trận thật lớn.Tiếng thét chói tai hướng đến đòi mạng thần minh hãm hại chủ nhân chúng nó.Hồn phách của từng người thần cảnh một bị hút ra, lại bị sấm sét đánh tan ở giữa không trung.Tư Căng giết điên rồi, cuối cùng, ngay cả cục cảnh sát thiên thần đều hủy rồi.Kèm thêm tất cả trong bót cảnh sát, toàn bộ san thành bình địa.Cậu tội ác tày trời, cậu tội không thể xá.Vậy thì lại sa đọa một chút đi.Lại sa đọa một chút, thì sẽ không si tâm vọng tưởng, đi khát vọng thần minh cứu rỗi mình cái gì thần minh.Tư Căng kéo thân thể mệt mỏi, giống như năm trăm năm trước vậy, từng bước một đi trở về chỗ bản thân mình lúc đó chuẩn bị danh giá chịu chết.Rõ ràng mình giết nhiều thần như vậy, hiện tại, nhưng lại yếu đuối, giống như đụng thì bể nát.Tư Căng ngồi xổm ở dưới bia đá lúc đó gặp được Lâm Uyên, hai tay ôm đầu gối, nước mắt chậm rãi chảy ra.Sống sót lại thế nào?Kết quả là nhân quả theo trở về, hại người hại mình.Cậu lúc đó thì nên liều chết với lão thiên quân, thì không có nhiều chuyện như thế, cũng sẽ không chết nhiều thần cảnh như vậy.Thì như vậy, Tư Căng nhắm hai mắt, mang tuyệt vọng vô cùng tận, vĩnh viễn rơi vào hầm băng.Không biết qua bao lâu bỗng nhiên, rơi vào một cái ôm ấp ấm áp.Thân thể cậu cứng đờ, bản năng rùng mình một cái.Nâng con ngươi, đang nhìn thấy một hồn phách lênh đênh ở giữa không trung, hư ảo.Kia là... Thiên hồn của tiểu thiên quân.Thần có ba hồn bảy vía.Ba hồn chia thiên địa nhân hồn.Ban đầu ở vị diện đầu tiên, lúc Lạc Lâm Uyên tỏ tình với cậu, cậu thì đem thiên hồn của mình cho tiểu thiên quân, dùng tới huyết khế gia cố với y.Lại không nghĩ rằng, thiên hồn của tiểu thiên quân, vậy mà ở chỗ này?"Uyên... Uyên Uyên..."Tư Căng nâng tay, khe khẽ đi chạm một mảnh hồn phách kia của người yêu.Nửa tin nửa ngờ đi đụng vào cứu rỗi duy nhất của cậu."Căng Căng."Một mảnh hồn phách kia ôm chặt người yêu của mình, đưa tay khẽ trấn an:"Anh sớm thì ở chỗ này chờ. Trước khi hạ phàm, anh thì biết, em sớm muộn sẽ dùng thiên hồn của mình đi khống chế anh. Cho nên anh thì lưu thiên hồn của mình lại chỗ này. Thiên hồn của anh, có thể sửa chữa phục hồi nguyền rủa bên trong cơ thể em. Bảo bối, em rất tốt, em là đại anh hùng của Thiên giới. Anh yêu em. Đừng sợ, anh sẽ trao đổi hồn phách với em, vĩnh viễn cùng một chỗ."Nói, thì khẽ hôn lên môi khô nứt của Tư Căng.sau một cái hôn, thiên hồn dung nhập vào thân thể của thiếu niên, kết hợp với hai hồn bảy phách của cậu, từ từ chữa trị nguyền rủa ngày đêm dằn vặt cậu năm trăm năm qua kia.Hết sức ôn nhu mang người yêu của cậu về nhân gian thật tốt.Tư Căng lại mở mắt ra, đã là ở bệnh viện.Sở Lâm Uyên ngồi ở bên cạnh cậu, vừa thấy câu mở mắt, tức khắc tràn ra nụ cười:"Căng Căng, anh tỉnh rồi."===---0o0o0o0---===Tác giả có lời muốn nói:[cơm nắm] hôm nay bình luận phá một nghìn á, tăng thêm hai chương, yêu các ngươi moa moa.Cơm nắm (mặt vô tội): Ngược sao? Tôi cảm thấy không ngược đi?Tư Căng: Phiền, hủy diệt đi, phong nhận, cắn giết!Lâm Uyên: Bảo bối không cần tự mình ra tay, anh phái mấy thiên binh xuống diệt cổ.Tiểu Yêu: Tốt nga tốt nga.Cơm nắm: (╥ω╥') con trai, con rể, Yêu Nhi, ta sai rồi, giơ cao đánh khẽ a!---0o0o0o0---
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store