X Xuyen Nhanh Ki Chu Dien Ro Lai Lam Sup Do Noi Dung Vo Kich Roi Tg1 Tg4
CHƯƠNG 0163: CHÓ CON TA NHẶT ĐÚNG LÀ BỆNH KIỀU HAI MẶT 25EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Ngày thứ hai, buổi chiều 3:00.Tư Căng tỉnh trước Sở Lâm Uyên.Cậu dựa vào che đậy cảm giác đau, mảy may không việc đứng lên tới, khoác đồ ngủ lên đi ra ngoài rửa mặt.Trong gương trang điểm, có thể rõ ràng nhìn thấy mỗi một vết tích in ở trên người.Màu tím và màu đỏ giao thoa.Ngay cả mắt cá chân và cổ tay đều không thể may mắn tránh khỏi.Tư Căng bất đắc dĩ "chậc" một tiếng ——Xem ra, ra ngoài bắt buộc phải mặc quần áo cao cổ.Rửa mặt chải đầu xong, cậu từ trong nhà lục lọi ra một máy chụp hình, lại trở về nhìn Sở Lâm Uyên.Phát hiện, thằng nhãi này cũng không thể may mắn tránh khỏi.Nơi cổ Sở Lâm Uyên tràn đầy vết đỏ, trên vai tràn đầy dấu răng.Tư Căng cắn.Trên lưng Sở Lâm Uyên vết trảo dài nhỏ lại đập vào mắt.Tư Căng cào.Cũng vậy đi.Thấy đối phương có xu thế tỉnh lại, Tư Căng tức khắc dùng một chút thần lực, lại thôi miên người.Sau khi, nâng máy chụp hình lên, hướng về phía tiểu thiên quân đang ngủ điên cuồng chụp ảnh.Sau khi chụp xong, đi ra tầng hầm, dùng thần lực rửa ảnh chụp cậu chụp được ra, phủ kín cả một mặt tường.Không chỉ có vậy, vô số tấm hình, màu sắc khác biệt, có quy luật sắp xếp tổ hợp.Cuối cùng, ở một mặt trên tường, hợp thành một ảnh nửa người của Sở Lâm Uyên thật lớn.Trong tổ hợp ảnh chụp, thiếu niên mặc quần áo thể thao, mặt mày mang cười, thoạt nhìn đặc biệt câu người.Tư Căng khẽ hít khí lạnh, cảm thán tác phẩm nghệ thuật bản thân mình tạo thành.Nhịn không được tiến lên, hôn hôn ảnh nửa người kia.Si mê, lưu luyến.Ánh mắt của cậu thật không tệ, thần minh của cậu thật là đẹp mắt.Thật muốn thì như thế khóa lại làm thành tiêu bản, tùy thời tùy chỗ cung cấp bản thân mình thưởng thức.Tư tưởng của Tư Căng trầm luân ở trong khủng hoảng vô hạn.Đang muốn tự cứu, điện thoại di động đúng lúc vang lên.Cậu mượn chuông điện thoại di động đè tư tưởng nguy hiểm của mình xuống, tiếp thông điện thoại:"Chú Liễu, việc gì thế?"Một ngày một đêm, Liễu Hi Tường rốt cuộc đợi được một người nhận nghe điện thoại, cảm động thiếu chút nữa khóc lên.Tức khắc nói thẳng ra việc Triệu Chương Minh cho tài liệu, hỏi:"Tổng giám đốc Tư, chúng ta hiện tại phải làm sao làm?"Tư Căng hỏi: "Những tư liệu kia xác định qua sao? Toàn bộ đều là thật?""Đúng, Triệu Chương Minh cùng đường rồi, không dám lừa chúng ta.""Vậy tốt." Tư Căng nói:"Chú tức khắc thông qua những tin tức này, tìm ra vài miếng đất nhà họ Trình xuống vốn gốc, phải mua cho bằng được, chúng ta động thủ trước mua lại vài miếng đất kia, sau đó lại tăng giá cả gấp hai, giá cao bán cho nhà họ Trình. Cùng lúc, trong bí mật liên hệ cổ phần rải rác của nhà họ Trình, thu mua cổ phiếu của nhà họ Trình, tốt nhất có thể phái người vào ban giám đốc can thiệp quyết sách mua đất của bọn họ. Như vậy tuần hoàn tiếp tục, qua không được bao lâu, công ty kia của bà ta, nhất định sẽ phá sản.""Ừm, được tổng giám đốc Tư."Liễu Hi Tường tự nhận bản thân mình đi theo ông cụ trải qua không ít sóng to gió lớn, sớm đã gợn sóng không sợ hãi.Nhưng mỗi một lần vẫn là không nhịn được vì thủ đoạn đánh sập kẻ địch của Tư Căng tóc gáy đứng thẳng.Phương pháp cậu cho, lúc nào cũng tài tình lại dứt khoát, mảy may không để cho người ta bất kỳ đường sống vãn hồi....Cúp điện thoại xong, Tư Căng lại thỏa mãn thưởng thức bức tường ảnh chụp bản thân mình chế tác một lần, mới đánh thức Sở Lâm Uyên, mang y tới xem.Tiểu thiên quân không phải là muốn học làm sao thoát khỏi bệnh kiều đi yêu một người sao?Cậu dạy!Người ở lúc tuyệt vọng cực hạn, là ngay cả một cọng rơm cứu mạng đều bắt không được.Lúc này, liền chỉ còn lại có tự cứu.Trong ngục giam thiên thần, Tư Căng tự cứu qua.Nắm giữ tình cảm.Thế nhưng, như vậy quá đau rồi.Nếu như cậu có thể làm cọng rơm cuối cùng của Sở Lâm Uyên, cần gì phải lại để cho y đọa vực sâu một lần?Cậu mắt Sở Lâm Uyên, mang y tới phòng ngủ, buông tay.Theo ánh sáng, tất cả toàn bộ ảnh chụp hiện ra ở trước mặt Sở Lâm Uyên.Động tác của y trong nháy mắt ngơ ngẩn.Khiếp sợ, lưu luyến si mê, mừng rỡ, điên cuồng.Vô số loại tâm tình phức tạp ở trong mắt nhiều lần xẹt qua, cuối cùng vì khóe môi xinh đẹp của thiếu niên điểm lên ý cười càng thêm điên cuồng:"Căng Căng, những thứ này đều là anh làm?""Ừm, thích không? Sau khi nhìn thấy là cảm giác gì?"Sở Lâm Uyên trả lời không chút do dự: "Vui vẻ.""Ngoại trừ vui vẻ thì sao?"Sở Lâm Uyên: "Da đầu tê dại.""Yên tâm, không chỉ là như vậy, còn có càng làm cho em da đầu tê dại."Tư Căng nói, đánh búng ngón tay.Trong nháy mắt, vô số dây leo mọc ra từ trong bức tường, khóa tứ chi Sở Lâm Uyên lại, không chút khách khí trói y ở trên tường ảnh chụp kia.Tư Căng cầm dao nhỏ, chậm rãi tiến lên, trong con ngươi tràn đầy hưng phấn khát máu:"A Uyên, em nhìn cho thật tốt a, anh thật sự rất thích em, anh không muốn để cho em rời khỏi anh.""Ở lại, làm tiêu bản vĩnh viễn của anh đi."===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
Ngày thứ hai, buổi chiều 3:00.Tư Căng tỉnh trước Sở Lâm Uyên.Cậu dựa vào che đậy cảm giác đau, mảy may không việc đứng lên tới, khoác đồ ngủ lên đi ra ngoài rửa mặt.Trong gương trang điểm, có thể rõ ràng nhìn thấy mỗi một vết tích in ở trên người.Màu tím và màu đỏ giao thoa.Ngay cả mắt cá chân và cổ tay đều không thể may mắn tránh khỏi.Tư Căng bất đắc dĩ "chậc" một tiếng ——Xem ra, ra ngoài bắt buộc phải mặc quần áo cao cổ.Rửa mặt chải đầu xong, cậu từ trong nhà lục lọi ra một máy chụp hình, lại trở về nhìn Sở Lâm Uyên.Phát hiện, thằng nhãi này cũng không thể may mắn tránh khỏi.Nơi cổ Sở Lâm Uyên tràn đầy vết đỏ, trên vai tràn đầy dấu răng.Tư Căng cắn.Trên lưng Sở Lâm Uyên vết trảo dài nhỏ lại đập vào mắt.Tư Căng cào.Cũng vậy đi.Thấy đối phương có xu thế tỉnh lại, Tư Căng tức khắc dùng một chút thần lực, lại thôi miên người.Sau khi, nâng máy chụp hình lên, hướng về phía tiểu thiên quân đang ngủ điên cuồng chụp ảnh.Sau khi chụp xong, đi ra tầng hầm, dùng thần lực rửa ảnh chụp cậu chụp được ra, phủ kín cả một mặt tường.Không chỉ có vậy, vô số tấm hình, màu sắc khác biệt, có quy luật sắp xếp tổ hợp.Cuối cùng, ở một mặt trên tường, hợp thành một ảnh nửa người của Sở Lâm Uyên thật lớn.Trong tổ hợp ảnh chụp, thiếu niên mặc quần áo thể thao, mặt mày mang cười, thoạt nhìn đặc biệt câu người.Tư Căng khẽ hít khí lạnh, cảm thán tác phẩm nghệ thuật bản thân mình tạo thành.Nhịn không được tiến lên, hôn hôn ảnh nửa người kia.Si mê, lưu luyến.Ánh mắt của cậu thật không tệ, thần minh của cậu thật là đẹp mắt.Thật muốn thì như thế khóa lại làm thành tiêu bản, tùy thời tùy chỗ cung cấp bản thân mình thưởng thức.Tư tưởng của Tư Căng trầm luân ở trong khủng hoảng vô hạn.Đang muốn tự cứu, điện thoại di động đúng lúc vang lên.Cậu mượn chuông điện thoại di động đè tư tưởng nguy hiểm của mình xuống, tiếp thông điện thoại:"Chú Liễu, việc gì thế?"Một ngày một đêm, Liễu Hi Tường rốt cuộc đợi được một người nhận nghe điện thoại, cảm động thiếu chút nữa khóc lên.Tức khắc nói thẳng ra việc Triệu Chương Minh cho tài liệu, hỏi:"Tổng giám đốc Tư, chúng ta hiện tại phải làm sao làm?"Tư Căng hỏi: "Những tư liệu kia xác định qua sao? Toàn bộ đều là thật?""Đúng, Triệu Chương Minh cùng đường rồi, không dám lừa chúng ta.""Vậy tốt." Tư Căng nói:"Chú tức khắc thông qua những tin tức này, tìm ra vài miếng đất nhà họ Trình xuống vốn gốc, phải mua cho bằng được, chúng ta động thủ trước mua lại vài miếng đất kia, sau đó lại tăng giá cả gấp hai, giá cao bán cho nhà họ Trình. Cùng lúc, trong bí mật liên hệ cổ phần rải rác của nhà họ Trình, thu mua cổ phiếu của nhà họ Trình, tốt nhất có thể phái người vào ban giám đốc can thiệp quyết sách mua đất của bọn họ. Như vậy tuần hoàn tiếp tục, qua không được bao lâu, công ty kia của bà ta, nhất định sẽ phá sản.""Ừm, được tổng giám đốc Tư."Liễu Hi Tường tự nhận bản thân mình đi theo ông cụ trải qua không ít sóng to gió lớn, sớm đã gợn sóng không sợ hãi.Nhưng mỗi một lần vẫn là không nhịn được vì thủ đoạn đánh sập kẻ địch của Tư Căng tóc gáy đứng thẳng.Phương pháp cậu cho, lúc nào cũng tài tình lại dứt khoát, mảy may không để cho người ta bất kỳ đường sống vãn hồi....Cúp điện thoại xong, Tư Căng lại thỏa mãn thưởng thức bức tường ảnh chụp bản thân mình chế tác một lần, mới đánh thức Sở Lâm Uyên, mang y tới xem.Tiểu thiên quân không phải là muốn học làm sao thoát khỏi bệnh kiều đi yêu một người sao?Cậu dạy!Người ở lúc tuyệt vọng cực hạn, là ngay cả một cọng rơm cứu mạng đều bắt không được.Lúc này, liền chỉ còn lại có tự cứu.Trong ngục giam thiên thần, Tư Căng tự cứu qua.Nắm giữ tình cảm.Thế nhưng, như vậy quá đau rồi.Nếu như cậu có thể làm cọng rơm cuối cùng của Sở Lâm Uyên, cần gì phải lại để cho y đọa vực sâu một lần?Cậu mắt Sở Lâm Uyên, mang y tới phòng ngủ, buông tay.Theo ánh sáng, tất cả toàn bộ ảnh chụp hiện ra ở trước mặt Sở Lâm Uyên.Động tác của y trong nháy mắt ngơ ngẩn.Khiếp sợ, lưu luyến si mê, mừng rỡ, điên cuồng.Vô số loại tâm tình phức tạp ở trong mắt nhiều lần xẹt qua, cuối cùng vì khóe môi xinh đẹp của thiếu niên điểm lên ý cười càng thêm điên cuồng:"Căng Căng, những thứ này đều là anh làm?""Ừm, thích không? Sau khi nhìn thấy là cảm giác gì?"Sở Lâm Uyên trả lời không chút do dự: "Vui vẻ.""Ngoại trừ vui vẻ thì sao?"Sở Lâm Uyên: "Da đầu tê dại.""Yên tâm, không chỉ là như vậy, còn có càng làm cho em da đầu tê dại."Tư Căng nói, đánh búng ngón tay.Trong nháy mắt, vô số dây leo mọc ra từ trong bức tường, khóa tứ chi Sở Lâm Uyên lại, không chút khách khí trói y ở trên tường ảnh chụp kia.Tư Căng cầm dao nhỏ, chậm rãi tiến lên, trong con ngươi tràn đầy hưng phấn khát máu:"A Uyên, em nhìn cho thật tốt a, anh thật sự rất thích em, anh không muốn để cho em rời khỏi anh.""Ở lại, làm tiêu bản vĩnh viễn của anh đi."===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store