X Xuyen Nhanh Ki Chu Dien Ro Lai Lam Sup Do Noi Dung Vo Kich Roi Tg1 Tg4
CHƯƠNG 0146: CHÓ CON TA NHẶT ĐÚNG LÀ BỆNH KIỀU HAI MẶT 8EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Tư Căng thử hỏi: "Đều có thẻ đen rồi, còn dùng đến trở về với tôi?""Kia không giống nhau nha." Sở Lâm Uyên vẫn như cũ rất ngoan ngoãn, nhưng khóe mắt đuôi lông mày để lộ ra quan tâm lại để cho nội tâm của y không chỗ nào che giấu:"Căng Căng lớn lên đẹp mắt, cùng một chỗ với người đẹp mắt, tâm trạng cũng sẽ trở nên tốt." Câu này, lại là ngay cả anh trai đều không gọi, càng ngày càng được đằng chân lân đằng đầu.Tư Căng không để bụng cười cười, tiếp tục đề ra điều kiện:"Còn có kẹo que.""Ừm ừm!"Sở Lâm Uyên gật đầu, đáp ứng không chút do dự:"Chỉ cần Căng Căng nghĩ muốn, em đều có thể nghĩ biện pháp lấy qua đây. Cho nên mang theo em đi, em sẽ rất ngoan.""Vậy tốt, đi thôi."Tư Căng vỗ vỗ bả vai Sở Lâm Uyên, mang y đi tới đường cái, đi gọi xe taxi.Mắt nhìn thiếu niên bị mang đi, Liễu Hi Tường núp trong bóng tối gấp gáp rồi.Ông muốn xông ra chặn, lại bị một mắt dao của Sở Lâm Uyên giết trở về.Tựa hồ muốn nói: Chú dám qua đây, tôi thì cách chức chú!Liễu Hi Tường mới vừa bước ra hai bước thảm hề hề thu về.Chỉ có thể vô cùng đau đớn nhìn thiếu gia nhà mình bị "bắt cóc".Thế nhưng, thiếu gia đây là yêu thích kỳ kỳ quái quái gì, bồi thường người và thẻ đen vào rồi, còn bị lừa gạt vui vẻ như thế?!...Tư Căng mang Sở Lâm Uyên đón xe đi tới một khách sạn cấp năm sao, cầm thẻ căn cước mở một phòng.Bởi vì Sở Lâm Uyên không mang thẻ căn cước, cho nên, chỉ có thể mở một phòng tiêu chuẩn hai giường đơn.Còn là phòng xép chia hai phòng ngủ.Trên đường đi đến phòng, Tiểu Yêu không khỏi nghi hoặc:[đại nhân, dựa theo tính cách của ngài, không nên muốn một phòng xép hai người, nên muốn một cái giường đôi a!]Tư Căng theo bản năng nhìn nhìn "cún con" đi theo phía sau, hiểu rõ quay đầu chỗ khác, dùng thần thức trả lời:'Tay thợ săn ưu tú nhất, thường thường dùng phương thức con mồi xuất hiện. Y muốn bắt ta, ta tại sao phải bị y lừa? Ta cứ thì không muốn để cho y như nguyện.'Tư Căng rất nhanh tiến vào gian phòng của mình nằm xuống.Nhưng mà, Sở Lâm Uyên ở căn phòng cách vách cũng không an ổn.Chỉ chốc lát sau, thì ôm gối đầu, mắt nước mắt lưng tròng gõ cửa phòng của cậu.Tiếp tục kế hoạch làm nũng trường kỳ của y:"Căng Căng, em sợ tối."Tư Căng nhìn ra ý đồ của đối phương, lại phải kiên trì làm "chính nhân quân tử" của cậu.Xách cún con trở về phòng mở đèn lên:"Được rồi, như vậy liền có thể ngủ rồi."Sở Lâm Uyên tiếp tục làm nũng: "Nhưng mà, em đèn sáng ngủ không được."Tư Căng:...Cậu suy nghĩ một chút, lại mở TV ra, mở âm lượng đến nhỏ nhất, phát một bộ phim hài, nói:"Hiện tại liền có thể rồi, ngoan, ngủ đi."Nói xong, vỗ vỗ cánh tay Sở Lâm Uyên, xoay người ra ngoài.Nhìn cửa lớn lại một lần nữa khóa, Sở Lâm Uyên không cam lòng khẽ cắn môi.Bỏ gối đầu xuống, lấy điều khiển từ xa ra, chuyển TV thành phim kinh dị.Tua nhanh đến lúc Sadako đi ra, tạm dừng.Ôm gối đầu lên, ấn nút phát.Công tác chuẩn bị tâm tình, khóc:"A a a, Căng Căng, có quỷ a! Thật đáng sợ thật đáng sợ!"Mới vừa nãy đi vào giấc ngủ Tư Căng lại một lần nữa bị đánh thức.Khá bất đắc dĩ xoa xoa mắt, mở cửa phòng:"Được rồi được rồi, cậu đi vào ngủ đi!"Đáy lòng Sở Lâm Uyên mừng rỡ một trận, trên mặt lại vẫn như cũ giả vờ yếu đuối đáng thương, hoa lê đọng giọt mưa:"Cảm ơn QAQ."Thế nhưng, sau khi cám ơn, mới phát hiện Tư Căng ném chăn xuống đất để cho y ngả ra đất nghỉ.Sở Lâm Uyên:...Uổng phí sức lực rồi!Y thì đơn thuần muốn ôm anh trai xinh đẹp ngủ, làm sao thì khó như thế a!...Ngày thứ hai, Tư Căng bị đồng hồ báo thức đánh thức.Mở mắt ra, vừa muốn ngồi dậy, thì phát hiện bên cạnh nhiều thêm người.Nhãi con lúc nào bò lên rồi?Còn lại nắm chặt cổ tay cậu đến đỏ rồi...===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
Tư Căng thử hỏi: "Đều có thẻ đen rồi, còn dùng đến trở về với tôi?""Kia không giống nhau nha." Sở Lâm Uyên vẫn như cũ rất ngoan ngoãn, nhưng khóe mắt đuôi lông mày để lộ ra quan tâm lại để cho nội tâm của y không chỗ nào che giấu:"Căng Căng lớn lên đẹp mắt, cùng một chỗ với người đẹp mắt, tâm trạng cũng sẽ trở nên tốt." Câu này, lại là ngay cả anh trai đều không gọi, càng ngày càng được đằng chân lân đằng đầu.Tư Căng không để bụng cười cười, tiếp tục đề ra điều kiện:"Còn có kẹo que.""Ừm ừm!"Sở Lâm Uyên gật đầu, đáp ứng không chút do dự:"Chỉ cần Căng Căng nghĩ muốn, em đều có thể nghĩ biện pháp lấy qua đây. Cho nên mang theo em đi, em sẽ rất ngoan.""Vậy tốt, đi thôi."Tư Căng vỗ vỗ bả vai Sở Lâm Uyên, mang y đi tới đường cái, đi gọi xe taxi.Mắt nhìn thiếu niên bị mang đi, Liễu Hi Tường núp trong bóng tối gấp gáp rồi.Ông muốn xông ra chặn, lại bị một mắt dao của Sở Lâm Uyên giết trở về.Tựa hồ muốn nói: Chú dám qua đây, tôi thì cách chức chú!Liễu Hi Tường mới vừa bước ra hai bước thảm hề hề thu về.Chỉ có thể vô cùng đau đớn nhìn thiếu gia nhà mình bị "bắt cóc".Thế nhưng, thiếu gia đây là yêu thích kỳ kỳ quái quái gì, bồi thường người và thẻ đen vào rồi, còn bị lừa gạt vui vẻ như thế?!...Tư Căng mang Sở Lâm Uyên đón xe đi tới một khách sạn cấp năm sao, cầm thẻ căn cước mở một phòng.Bởi vì Sở Lâm Uyên không mang thẻ căn cước, cho nên, chỉ có thể mở một phòng tiêu chuẩn hai giường đơn.Còn là phòng xép chia hai phòng ngủ.Trên đường đi đến phòng, Tiểu Yêu không khỏi nghi hoặc:[đại nhân, dựa theo tính cách của ngài, không nên muốn một phòng xép hai người, nên muốn một cái giường đôi a!]Tư Căng theo bản năng nhìn nhìn "cún con" đi theo phía sau, hiểu rõ quay đầu chỗ khác, dùng thần thức trả lời:'Tay thợ săn ưu tú nhất, thường thường dùng phương thức con mồi xuất hiện. Y muốn bắt ta, ta tại sao phải bị y lừa? Ta cứ thì không muốn để cho y như nguyện.'Tư Căng rất nhanh tiến vào gian phòng của mình nằm xuống.Nhưng mà, Sở Lâm Uyên ở căn phòng cách vách cũng không an ổn.Chỉ chốc lát sau, thì ôm gối đầu, mắt nước mắt lưng tròng gõ cửa phòng của cậu.Tiếp tục kế hoạch làm nũng trường kỳ của y:"Căng Căng, em sợ tối."Tư Căng nhìn ra ý đồ của đối phương, lại phải kiên trì làm "chính nhân quân tử" của cậu.Xách cún con trở về phòng mở đèn lên:"Được rồi, như vậy liền có thể ngủ rồi."Sở Lâm Uyên tiếp tục làm nũng: "Nhưng mà, em đèn sáng ngủ không được."Tư Căng:...Cậu suy nghĩ một chút, lại mở TV ra, mở âm lượng đến nhỏ nhất, phát một bộ phim hài, nói:"Hiện tại liền có thể rồi, ngoan, ngủ đi."Nói xong, vỗ vỗ cánh tay Sở Lâm Uyên, xoay người ra ngoài.Nhìn cửa lớn lại một lần nữa khóa, Sở Lâm Uyên không cam lòng khẽ cắn môi.Bỏ gối đầu xuống, lấy điều khiển từ xa ra, chuyển TV thành phim kinh dị.Tua nhanh đến lúc Sadako đi ra, tạm dừng.Ôm gối đầu lên, ấn nút phát.Công tác chuẩn bị tâm tình, khóc:"A a a, Căng Căng, có quỷ a! Thật đáng sợ thật đáng sợ!"Mới vừa nãy đi vào giấc ngủ Tư Căng lại một lần nữa bị đánh thức.Khá bất đắc dĩ xoa xoa mắt, mở cửa phòng:"Được rồi được rồi, cậu đi vào ngủ đi!"Đáy lòng Sở Lâm Uyên mừng rỡ một trận, trên mặt lại vẫn như cũ giả vờ yếu đuối đáng thương, hoa lê đọng giọt mưa:"Cảm ơn QAQ."Thế nhưng, sau khi cám ơn, mới phát hiện Tư Căng ném chăn xuống đất để cho y ngả ra đất nghỉ.Sở Lâm Uyên:...Uổng phí sức lực rồi!Y thì đơn thuần muốn ôm anh trai xinh đẹp ngủ, làm sao thì khó như thế a!...Ngày thứ hai, Tư Căng bị đồng hồ báo thức đánh thức.Mở mắt ra, vừa muốn ngồi dậy, thì phát hiện bên cạnh nhiều thêm người.Nhãi con lúc nào bò lên rồi?Còn lại nắm chặt cổ tay cậu đến đỏ rồi...===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store