X Xuyen Nhanh Ki Chu Dien Ro Lai Lam Sup Do Noi Dung Vo Kich Roi Tg1 Tg4
CHƯƠNG 0145: CHÓ CON TA NHẶT ĐÚNG LÀ BỆNH KIỀU HAI MẶT 7EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Cậu quay đầu, ánh mắt phức tạp nhìn nhìn vết máu lưu lại lòng bàn tay của mình.Đưa tay, chậm rãi khoác lên bả vai Sở Lâm Uyên, cặp mắt đào hoa xinh đẹp lóe ra chút uy hiếp, âm thầm nhắc nhở:"Cậu có thể không biết, tôi ghét nhất người khác ăn vạ tôi."Bị ánh mắt như vậy nhìn, đáy lòng Sở Lâm Uyên liền không khỏi mất mát.Y chọc con mồi nhỏ mồi không vui sao?Làm sao làm?Ánh mắt tiểu thiên quân sâu sắc.Đang muốn đổi chiến thuật, đã thấy Tư Căng nâng tay, cưng chiều nắm tay y lên:"Chẳng qua nể mặt cậu lớn lên đẹp mắt, tôi có thể phá lệ gắng gượng làm."Dứt lời, thì kéo thiếu niên, quay trở về bệnh viện.Ánh mắt Sở Lâm Uyên khẽ nhúc nhích, cúi đầu, lẳng lặng nhìn Tư Căng nắm chặt tay của mình.Lòng bàn tay ấm áp.Bụng ngón tay mang một tầng vết chai mỏng bởi vì quanh năm lao động mà để lại.Thế nhưng, này không ảnh hưởng mỹ cảm trời sanh nó chút nào.Da thịt sứ trắng, cổ tay mảnh khảnh.Nếu như trói hơi dùng chút lực, nhất định sẽ xuất hiện vết đỏ.Ngẫm lại thì cũng đủ để cho người ta phát điên.Khóe môi Sở Lâm Uyên cong lên một tia ý cười không dễ phát hiện ——Anh trai Căng Căng, em không nhìn lầm. anh thật là một mỹ nhân trời sinh đấy....Từ bệnh viện đi ra, mặt trời chiều đã chìm xuống đường chân trời.Tư Căng cũng sửa sang lại túi công văn một chút, chuẩn bị rời khỏi.Cậu không hiểu, Sở Lâm Uyên một người so với cậu còn cao hơn, làm sao có thể mảnh mai đến loại trình độ này.Băng bó vết thương có thể có bao nhiêu đau?Còn muốn để cho cậu giúp vội vàng che mắt.Còn muốn vẫn luôn nắm cổ tay cậu.Đều bị y nắm đỏ rồi.Tư Căng ở toilet rửa tay xong.Vừa xoa cổ tay, vừa đi hướng cửa bệnh viện.Xoa xoa, thì phát hiện màu sắc đỏ trắng đan xen chỗ cổ tay, khá có vài phần mỹ cảm khác.Thật là đẹp mắt a.Cậu nghĩ: Trách không được đồ ranh con kia không nỡ buông tay chứ.Thế nhưng, Tư Căng quen kiểm soát tình cảm và dục vọng, cũng không muốn tự mình hại mình.Cậu buông cổ tay ra, bước ra cửa lớn.Chưa từng nghĩ, mới vừa đi ra ngoài, đã nhìn thấy Sở Lâm Uyên ngoan ngoãn đứng ở trong gió đêm.Trong tay cầm hai ly trà sữa.Vừa thấy cậu đi ra, tức khắc hào hứng chạy tới:"Anh trai xinh đẹp, đây là trà sữa em vì cảm ơn anh, cố ý mua cho anh. 100% đường, cực kì ngọt. Nhất định so với kẹo que trong túi anh ngọt hơn nhiều."Xế chiều hôm nay lúc băng bó, y thì nhận thấy được Tư Căng liên tục ăn ba cây kẹo que.Cho nên, cố ý thừa dịp thời gian cậu sắp xếp cặp sách, mua hai ly trà sữa.Còn cố ý tự mình bỏ thêm đường.Vừa sẽ không ngấy người, còn so với kẹo que ngon miệng hơn.Tư Căng không khách sáo nhận lấy trà sữa, vẫn như cũ không đổi được tật xấu được đằng chân lân đằng đầu:"Lãng phí tôi một buổi chiều, tôi hôm nay thì không có tiền lương, một ly trà sữa cũng không đủ a."Con mắt Sở Lâm Uyên quyến luyến nhìn chằm chằm cổ tay cậu, đơn thuần cười cười:"Đương nhiên,anh mang em về nhà, em thì có cơ hội mua càng nhiều càng nhiều trà sữa cho anh á!""Mang cậu... Về nhà?"Tư Căng thoáng ngơ ngẩn, trong con ngươi trong lúc lơ đảng lộ ra vài phần buồn bã, giải thích nói:"Tôi không có nhà, tôi chuẩn bị đoạn tuyệt quan hệ với trong nhà. Tiền trong túi, thì đủ ở đoạn đường không sầm uất, thuê phòng đơn chừng mười mét vuông.Cậu nói là lời nói thật.Cậu không muốn lại ở cùng một chỗ với mẹ con nhà họ Trình, tiền trong túi cũng không nhiều lắm.Chẳng qua, cậu dám khẳng định, chỉ cần cậu nói như thế, "bánh trôi nhân mè đen" ngọt ngào mềm mại trước mặt này, liền sẽ không nhẫn tâm để cho cậu sống ở nhà nhỏ mười thước vuông.Quả nhiên, giả đáng thương của cậu lên tác dụng rồi.Sở Lâm Uyên từ trong túi lật ra một thẻ đen, hai tay đưa ra ngoài, ngơ ngác nháy mắt mấy cái:"Em chỗ này có một tấm thẻ đen, có thể tùy tiện tiêu. Anh trai Căng Căng nguyện ý mang em đi sao? Ngay cả người mang thẻ mang trà sữa toàn bộ tặng miễn phí."===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
Cậu quay đầu, ánh mắt phức tạp nhìn nhìn vết máu lưu lại lòng bàn tay của mình.Đưa tay, chậm rãi khoác lên bả vai Sở Lâm Uyên, cặp mắt đào hoa xinh đẹp lóe ra chút uy hiếp, âm thầm nhắc nhở:"Cậu có thể không biết, tôi ghét nhất người khác ăn vạ tôi."Bị ánh mắt như vậy nhìn, đáy lòng Sở Lâm Uyên liền không khỏi mất mát.Y chọc con mồi nhỏ mồi không vui sao?Làm sao làm?Ánh mắt tiểu thiên quân sâu sắc.Đang muốn đổi chiến thuật, đã thấy Tư Căng nâng tay, cưng chiều nắm tay y lên:"Chẳng qua nể mặt cậu lớn lên đẹp mắt, tôi có thể phá lệ gắng gượng làm."Dứt lời, thì kéo thiếu niên, quay trở về bệnh viện.Ánh mắt Sở Lâm Uyên khẽ nhúc nhích, cúi đầu, lẳng lặng nhìn Tư Căng nắm chặt tay của mình.Lòng bàn tay ấm áp.Bụng ngón tay mang một tầng vết chai mỏng bởi vì quanh năm lao động mà để lại.Thế nhưng, này không ảnh hưởng mỹ cảm trời sanh nó chút nào.Da thịt sứ trắng, cổ tay mảnh khảnh.Nếu như trói hơi dùng chút lực, nhất định sẽ xuất hiện vết đỏ.Ngẫm lại thì cũng đủ để cho người ta phát điên.Khóe môi Sở Lâm Uyên cong lên một tia ý cười không dễ phát hiện ——Anh trai Căng Căng, em không nhìn lầm. anh thật là một mỹ nhân trời sinh đấy....Từ bệnh viện đi ra, mặt trời chiều đã chìm xuống đường chân trời.Tư Căng cũng sửa sang lại túi công văn một chút, chuẩn bị rời khỏi.Cậu không hiểu, Sở Lâm Uyên một người so với cậu còn cao hơn, làm sao có thể mảnh mai đến loại trình độ này.Băng bó vết thương có thể có bao nhiêu đau?Còn muốn để cho cậu giúp vội vàng che mắt.Còn muốn vẫn luôn nắm cổ tay cậu.Đều bị y nắm đỏ rồi.Tư Căng ở toilet rửa tay xong.Vừa xoa cổ tay, vừa đi hướng cửa bệnh viện.Xoa xoa, thì phát hiện màu sắc đỏ trắng đan xen chỗ cổ tay, khá có vài phần mỹ cảm khác.Thật là đẹp mắt a.Cậu nghĩ: Trách không được đồ ranh con kia không nỡ buông tay chứ.Thế nhưng, Tư Căng quen kiểm soát tình cảm và dục vọng, cũng không muốn tự mình hại mình.Cậu buông cổ tay ra, bước ra cửa lớn.Chưa từng nghĩ, mới vừa đi ra ngoài, đã nhìn thấy Sở Lâm Uyên ngoan ngoãn đứng ở trong gió đêm.Trong tay cầm hai ly trà sữa.Vừa thấy cậu đi ra, tức khắc hào hứng chạy tới:"Anh trai xinh đẹp, đây là trà sữa em vì cảm ơn anh, cố ý mua cho anh. 100% đường, cực kì ngọt. Nhất định so với kẹo que trong túi anh ngọt hơn nhiều."Xế chiều hôm nay lúc băng bó, y thì nhận thấy được Tư Căng liên tục ăn ba cây kẹo que.Cho nên, cố ý thừa dịp thời gian cậu sắp xếp cặp sách, mua hai ly trà sữa.Còn cố ý tự mình bỏ thêm đường.Vừa sẽ không ngấy người, còn so với kẹo que ngon miệng hơn.Tư Căng không khách sáo nhận lấy trà sữa, vẫn như cũ không đổi được tật xấu được đằng chân lân đằng đầu:"Lãng phí tôi một buổi chiều, tôi hôm nay thì không có tiền lương, một ly trà sữa cũng không đủ a."Con mắt Sở Lâm Uyên quyến luyến nhìn chằm chằm cổ tay cậu, đơn thuần cười cười:"Đương nhiên,anh mang em về nhà, em thì có cơ hội mua càng nhiều càng nhiều trà sữa cho anh á!""Mang cậu... Về nhà?"Tư Căng thoáng ngơ ngẩn, trong con ngươi trong lúc lơ đảng lộ ra vài phần buồn bã, giải thích nói:"Tôi không có nhà, tôi chuẩn bị đoạn tuyệt quan hệ với trong nhà. Tiền trong túi, thì đủ ở đoạn đường không sầm uất, thuê phòng đơn chừng mười mét vuông.Cậu nói là lời nói thật.Cậu không muốn lại ở cùng một chỗ với mẹ con nhà họ Trình, tiền trong túi cũng không nhiều lắm.Chẳng qua, cậu dám khẳng định, chỉ cần cậu nói như thế, "bánh trôi nhân mè đen" ngọt ngào mềm mại trước mặt này, liền sẽ không nhẫn tâm để cho cậu sống ở nhà nhỏ mười thước vuông.Quả nhiên, giả đáng thương của cậu lên tác dụng rồi.Sở Lâm Uyên từ trong túi lật ra một thẻ đen, hai tay đưa ra ngoài, ngơ ngác nháy mắt mấy cái:"Em chỗ này có một tấm thẻ đen, có thể tùy tiện tiêu. Anh trai Căng Căng nguyện ý mang em đi sao? Ngay cả người mang thẻ mang trà sữa toàn bộ tặng miễn phí."===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store