X Xuyen Nhanh Ki Chu Dien Ro Lai Lam Sup Do Noi Dung Vo Kich Roi Tg1 Tg4
CHƯƠNG 0129: SAU KHI MẶC ĐỒ NỮ, TA THÀNH NGƯỜI ĐƯỢC HÀNG VẠN NGƯỜI YÊU THÍCH 36EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Mới vừa nãy không phải là còn tốt sao?Tại sao đột nhiên...Tư Căng thoáng nghiêm túc lên, câu lấy cổ Thích Lâm Uyên, nhón chân lên, duỗi lưỡi liếm liếm nước mắt của y.Cảm thụ được nhiệt độ nơi khóe mắt, Thích Lâm Uyên giống như một con thú nhỏ lúc đầu núp trong bóng tối liếm liếm vết thương, bỗng nhiên được người lưu ý phát hiện.Trong nháy mắt ngừng tất cả động tác, ngơ ngác nhìn thiếu niên trước mặt."Mặn."Tư Căng rủ tròng mắt, nghiêm túc đánh giá nước mắt của người yêu.Phút chốc sau, tràn ra một khuôn mặt tươi cười vô cùng đẹp mắt, trêu ghẹo nói:"Anh khóc cái gì? Lẽ nào anh thích hắn rồi? Luyến tiếc hắn chết?""Làm sao có thể?! Tôi lại không thích đàn ông!""Hử?"Thiếu niên nghiêng đầu, trong mắt hoa đào thâm thúy, lộ ra uy hiếp tràn đầy,Nhìn bộ dáng này của cậu, Thích Lâm Uyên cũng không nhịn cười được.Y thở ra thật sâu, giống như là ngăn cách nhiều năm bỗng nhiên đạt được nhớ mong, ôm Tư Căng vào trong lòng thật chặt, thành kính hôn hôn trán thiếu niên:"Tôi chỉ là thích em, em là đàn ông hay là phụ nữ, đều không có quan hệ. Tôi mới vừa nãy chỉ là đang...""Anh chỉ là đang sợ." Thanh âm Tư Căng không lớn, lại nói như đinh đóng cột.Cậu cùng sinh với trời đất, cô đơn không nơi nương tựa.Sớm thì quên bản thân mình tồn tại trên thế gian bao nhiêu năm.Cậu thấy qua quá nhiều tâm tình, thưởng thức qua quá nhiều buồn vui.Có thể nhìn rõ ràng rất nhiều người, cũng có thể thu phóng tình cảm thậm chí là dục vọng của mình một cách tự nhiên.Thích Lâm Uyên không nói gì, chỉ là ôm cậu, im lặng đứng ở tại chỗ.Một lúc lâu, mới giống như buông tha cái gì vậy, mở miệng nói:"Em nói đúng, tôi chính là sợ hãi. Tôi sợ hãi thuốc phiện, bởi vì ba tôi lúc đó chính là bị kẻ địch hãm hại, ăn nhầm thuốc phiện, thân thể càng ngày càng kém, cho nên tôi sẽ đóng cửa tất cả tiệm hút thuốc. Tôi càng sợ hãi thạch tín, bởi vì ba tôi chính là cai thuốc không thành, cuối cùng, uống thạch tín, uống thuốc độc tự sát. Ba tôi là người đặc biệt quang minh chính đại, sau khi ông ấy đi, tôi thì đều đặt tất cả tinh thần thể lực ở trên Thượng Hải ông ấy để lại. Lại sau đó..."Nói đến đây, Thích Lâm Uyên ngừng lại, ôm chặt người trong lòng hơn:"Lại sau đó a, tôi thì gặp em. Tôi mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ hăng hái đầy khí thế của em trên sân khấu, thì cảm thấy cuộc sống có hy vọng rồi. Cho nên Căng Căng, đừng rời bỏ tôi. Vĩnh viễn đừng rời bỏ tôi, được không?""Vĩnh viễn đừng rời bỏ tôi, được không?"Những lời cuối cùng này, Tư Căng sớm đã đoán được tâm tư của y.Gần như cùng lúc thốt ra với y.Thích Lâm Uyên rõ ràng sửng sốt, sau một khắc, liền cúi đầu chặn môi của thiếu niên.Phút chốc sau, Tư Căng cảm thấy dưới chân nhẹ bẫng, vị trí cũng đang di động.Lại phản ứng kịp lúc, đã về tới phòng rồi....Ngày thứ hai, buổi chiều 6:35.Tư Căng mới yếu ớt tỉnh lại.Mặt trời chiều đỏ ửng rơi ở trên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của thiếu niên, phác hoạ ra một bộ bức tranh tuyệt mỹ.Tư Căng đưa tay, khẽ che ánh sáng mặt trời một chút, muốn thử ngồi dậy.Không biết làm sao, mặc dù cảm giác đau bị che đậy, khung xương toàn thân cũng vẫn như cũ giống như là bị vỡ thành mảnh vụn, ngay cả chống đỡ ngồi dậy cũng thành vấn đề."Mẹ kiếp."Tư Căng nhịn không được mắng một tiếng, cảm thán thân thể của nhân loại này quá yếu ớt.Nếu có thể miễn hình phạt, linh hồn về tới thân thể mình lúc đầu, cậu thì tính là lại chống mười ngày nửa tháng cũng tuyệt đối không hét một tiếng đau!Cậu cắn chặt hàm răng, chống đỡ thân thể trở mình, muốn thử xem có thể đứng lên hay không.Thế nhưng, sức lực dùng hết rồi, cũng không làm nên chuyện gì.Cuối cùng, không thể làm gì khác hơn là nhận mệnh ngoan ngoãn nằm xuống, chờ Thích Lâm Uyên tới.Rất nhanh, cửa phòng di chuyển...===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
Mới vừa nãy không phải là còn tốt sao?Tại sao đột nhiên...Tư Căng thoáng nghiêm túc lên, câu lấy cổ Thích Lâm Uyên, nhón chân lên, duỗi lưỡi liếm liếm nước mắt của y.Cảm thụ được nhiệt độ nơi khóe mắt, Thích Lâm Uyên giống như một con thú nhỏ lúc đầu núp trong bóng tối liếm liếm vết thương, bỗng nhiên được người lưu ý phát hiện.Trong nháy mắt ngừng tất cả động tác, ngơ ngác nhìn thiếu niên trước mặt."Mặn."Tư Căng rủ tròng mắt, nghiêm túc đánh giá nước mắt của người yêu.Phút chốc sau, tràn ra một khuôn mặt tươi cười vô cùng đẹp mắt, trêu ghẹo nói:"Anh khóc cái gì? Lẽ nào anh thích hắn rồi? Luyến tiếc hắn chết?""Làm sao có thể?! Tôi lại không thích đàn ông!""Hử?"Thiếu niên nghiêng đầu, trong mắt hoa đào thâm thúy, lộ ra uy hiếp tràn đầy,Nhìn bộ dáng này của cậu, Thích Lâm Uyên cũng không nhịn cười được.Y thở ra thật sâu, giống như là ngăn cách nhiều năm bỗng nhiên đạt được nhớ mong, ôm Tư Căng vào trong lòng thật chặt, thành kính hôn hôn trán thiếu niên:"Tôi chỉ là thích em, em là đàn ông hay là phụ nữ, đều không có quan hệ. Tôi mới vừa nãy chỉ là đang...""Anh chỉ là đang sợ." Thanh âm Tư Căng không lớn, lại nói như đinh đóng cột.Cậu cùng sinh với trời đất, cô đơn không nơi nương tựa.Sớm thì quên bản thân mình tồn tại trên thế gian bao nhiêu năm.Cậu thấy qua quá nhiều tâm tình, thưởng thức qua quá nhiều buồn vui.Có thể nhìn rõ ràng rất nhiều người, cũng có thể thu phóng tình cảm thậm chí là dục vọng của mình một cách tự nhiên.Thích Lâm Uyên không nói gì, chỉ là ôm cậu, im lặng đứng ở tại chỗ.Một lúc lâu, mới giống như buông tha cái gì vậy, mở miệng nói:"Em nói đúng, tôi chính là sợ hãi. Tôi sợ hãi thuốc phiện, bởi vì ba tôi lúc đó chính là bị kẻ địch hãm hại, ăn nhầm thuốc phiện, thân thể càng ngày càng kém, cho nên tôi sẽ đóng cửa tất cả tiệm hút thuốc. Tôi càng sợ hãi thạch tín, bởi vì ba tôi chính là cai thuốc không thành, cuối cùng, uống thạch tín, uống thuốc độc tự sát. Ba tôi là người đặc biệt quang minh chính đại, sau khi ông ấy đi, tôi thì đều đặt tất cả tinh thần thể lực ở trên Thượng Hải ông ấy để lại. Lại sau đó..."Nói đến đây, Thích Lâm Uyên ngừng lại, ôm chặt người trong lòng hơn:"Lại sau đó a, tôi thì gặp em. Tôi mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ hăng hái đầy khí thế của em trên sân khấu, thì cảm thấy cuộc sống có hy vọng rồi. Cho nên Căng Căng, đừng rời bỏ tôi. Vĩnh viễn đừng rời bỏ tôi, được không?""Vĩnh viễn đừng rời bỏ tôi, được không?"Những lời cuối cùng này, Tư Căng sớm đã đoán được tâm tư của y.Gần như cùng lúc thốt ra với y.Thích Lâm Uyên rõ ràng sửng sốt, sau một khắc, liền cúi đầu chặn môi của thiếu niên.Phút chốc sau, Tư Căng cảm thấy dưới chân nhẹ bẫng, vị trí cũng đang di động.Lại phản ứng kịp lúc, đã về tới phòng rồi....Ngày thứ hai, buổi chiều 6:35.Tư Căng mới yếu ớt tỉnh lại.Mặt trời chiều đỏ ửng rơi ở trên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của thiếu niên, phác hoạ ra một bộ bức tranh tuyệt mỹ.Tư Căng đưa tay, khẽ che ánh sáng mặt trời một chút, muốn thử ngồi dậy.Không biết làm sao, mặc dù cảm giác đau bị che đậy, khung xương toàn thân cũng vẫn như cũ giống như là bị vỡ thành mảnh vụn, ngay cả chống đỡ ngồi dậy cũng thành vấn đề."Mẹ kiếp."Tư Căng nhịn không được mắng một tiếng, cảm thán thân thể của nhân loại này quá yếu ớt.Nếu có thể miễn hình phạt, linh hồn về tới thân thể mình lúc đầu, cậu thì tính là lại chống mười ngày nửa tháng cũng tuyệt đối không hét một tiếng đau!Cậu cắn chặt hàm răng, chống đỡ thân thể trở mình, muốn thử xem có thể đứng lên hay không.Thế nhưng, sức lực dùng hết rồi, cũng không làm nên chuyện gì.Cuối cùng, không thể làm gì khác hơn là nhận mệnh ngoan ngoãn nằm xuống, chờ Thích Lâm Uyên tới.Rất nhanh, cửa phòng di chuyển...===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store