ZingTruyen.Store

X Xuyen Nhanh Ki Chu Dien Ro Lai Lam Sup Do Noi Dung Vo Kich Roi Tg1 Tg4

CHƯƠNG 0127: SAU KHI MẶC ĐỒ NỮ, TA THÀNH NGƯỜI ĐƯỢC HÀNG VẠN NGƯỜI YÊU THÍCH 34

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Về tới dinh phủ, đã là 11:00 đêm khuya.

Thích Lâm Uyên tận chức tận trách với Thượng Hải, bình thường cũng sẽ ngủ trong phòng làm việc.

Giờ này trở về, đã là vì gặp Tư Căng, so với ngày xưa, trước thời hạn rất nhiều.

Tiểu Tôn mắt thấy người đàn ông cao to rảo bước đi tới, trái tim căng thẳng ầm ầm trực tiếp nhảy.

Vội vã rót một ly trà, uốn éo làm dáng đi lên trước, đưa lên bên cạnh Thích Lâm Uyên:

"Thành chủ trở về rồi, ngài trước tiên uống trà ~~~ "

Hắn nâng mắt to ngập nước lên, con mắt chứa sóng thu, giống như một con thú nhỏ cùng đường, đôi mắt trông mong chờ người đàn ông rủ thương xót.

Mấy thứ này đều là hắn và Tiền lão bản nghiên cứu ăn mặc của Bùi Tư Căng, cố ý lấy lòng.

Thích Lâm Uyên nếu thích đồ ẻo lả kia, vậy thì không có khả năng không động tâm với hắn.

Ai dè, người đàn ông kia chỉ là nhíu mày liếc quan sát hắn, vẻ mặt liền trầm xuống, hỏi:

"Cậu là bạn của Căng Căng?"

Y mới vừa từ bên ngoài xử lý chuyện trở về, không chỉ có trên người nhiễm rồi mùi thuốc súng, ngay cả nói chuyện cũng mang chút sát ý.

Tiểu Tôn nghe được cả người run lên, chén trà thiếu chút nữa tuột tay.

Hắn không phải là bạn của Tư Căng, cũng không dám trả lời.

Chỉ là run lẩy bẩy nhìn Thích Lâm Uyên, vành mắt dần dần trở nên đỏ bừng:

"Tôi... Tôi là..."

Thích Lâm Uyên sắc bén phát giác không đúng, tức khắc qua tay tóm lấy hắn.

Rồi sau đó, một chân gạt ngã hắn trên mặt đất, lạnh lùng chất vấn:

"Cậu rốt cuộc là người nào? Tới chỗ này có mục đích gì?! Không nói, tôi thì mời cậu đi phòng thẩm vấn mới bố trí hai ngày trước ngồi một chút!"

Vừa nghe muốn đi phòng thẩm vấn, Tiểu Tôn hoàn toàn sợ vỡ mật.

Chuyện không nên phát triển như thế a!

Thành chủ y không phải là thích loại hình cậu trai nhỏ nhu nhu nhược nhược này sao?

Hắn đều dựa theo tất cả đặc tính của Bùi Tư Căng mà đi bắt chước rồi, tại sao không chỉ không có nhận được trái tim của thành chủ, trái lại phải bị bắt lại thẩm vấn?!

Hắn nghe nói phòng thẩm vấn của Thích gia, chính là có mạng vào, mất mạng ra a!

Tiểu Tôn co quắp ngồi ở đất, bị dọa sợ đến trực tiếp rơi nước mắt, đang nghĩ ngợi muốn làm sao giải thích, thì thấy một thiếu niên tuấn mỹ chậm rãi bước từ cửa tới.

Cậu mặc tây trang màu trắng cả người, mắt kiếng viền vàng đặt ở trên túi áo.

Khóe môi mang cười, ngược sáng mà đến.

Trên người lộ ra một luồng khí chất kiêu ngạo bẩm sinh.

Chỉ liếc, liền có thể để cho người ta hoàn toàn thất thủ.

Đó chính là... Bùi Tư Căng...

Lúc này, trong tay thiếu niên nâng một hộp vuông vức, lúc đi vào nhà sau, mới phát hiện Thích Lâm Uyên nghiêm túc nhìn chằm chằm một cậu bé gầy gò.

Cách ăn mặc của người này đều cực kỳ tương tự với mình.

Tư Căng nhận ra nhãn hiệu quần áo và mắt kiếng kia của Tiểu Tôn, cảm thấy hắn là đang tận tâm mô phỏng theo bản thân mình, cũng nhìn ra được Thích Lâm Uyên là đang thẩm vấn.

Thế nhưng, đối mặt con trai ngốc nhà địa chủ, cậu lúc nào cũng sẽ không có lý do sinh ra chút tâm tư đùa.

Cậu đi tới bên cạnh Tiểu Tôn, "Chậc chậc" than thở hai tiếng, giả vờ thương cảm nói:

"Thành chủ, người ta thật đau lòng a. Người ta liền rời đi một hồi, anh thì không chịu nổi cô đơn lạnh lẽo, đi tìm cậu bé khác?"

Nghe được cậu nói như thế, Thích Lâm Uyên lúc này ngẩn ra.

Đầu óc còn không có quay lại, trước hết nâng tay lên, làm dáng đầu hàng.

Đứng thẳng tắp, trong đôi mắt thật to, tràn ngập càng vô tội hơn nữa:

"Tôi không phải, tôi không có, đừng nói bậy, là bản thân hắn lén lút ở nhà sau, tôi sợ hắn là mật thám người nào phái tới, tôi chỉ là đang tra hỏi..."

"Xuỵt, không nên giải thích."

Tư Căng chống ngón trỏ phải ở bên môi, cắt đứt lời của Thích Lâm Uyên.

Cùng lúc, chuyển con ngươi nhìn nhìn hộp trong tay mình, có chút sầu não trả lời:

"Mệt em còn mang quà tặng trở về cho anh, hiện tại, không bằng thì đưa cho vị em trai này đi."

Nói, thì hơi hơi khom lưng, giơ hộp quà lên trong tay Tiểu Tôn hoảng sợ không nhẹ, bưng cái giá của "vợ cả", cực kỳ rộng lượng:

"Tôi cũng không phải là người hẹp hòi, nếu sau này đều muốn cùng hầu hạ thống đốc, vậy không bằng, này thì cho cậu đi."

Tiểu Tôn nửa tin nửa ngờ mở hộp ra.

Liếc, liền nhìn thấy một đầu người máu chảy đầm đìa!

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store