ZingTruyen.Store

X Xuyen Nhanh Ki Chu Dien Ro Lai Lam Sup Do Noi Dung Vo Kich Roi Tg1 Tg4

CHƯƠNG 0104: SAU KHI MẶC ĐỒ NỮ, TA THÀNH NGƯỜI ĐƯỢC HÀNG VẠN NGƯỜI YÊU THÍCH 11

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Mọi người nghe vậy, nhịn không được khẽ hít một hơi khí lạnh.

Tựa hồ không tin, thiếu niên xinh đẹp thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược trước mặt này. Sẽ có tâm tư ác độc như vậy.

Cảm thụ được khí áp bên trong kịch liệt giảm xuống, Tư Căng vừa lật kịch bản, vừa không để ý tới một câu:

"Tôi nói đùa, ý tứ của tôi là nói, ném cô ta xa một chút, tốt nhất khóa vào trong phòng. Để cô ta khỏi quấy rối đến chúng ta biểu diễn."

Trong lúc nói chuyện, liếc nhìn Tần Giang Lệ, hỏi:

"Tần tiểu thư cảm thấy thế nào?"

"Nga nga đúng."

Tần Giang Lệ bất ngờ không kịp đề phòng, bị ánh mắt giống như vực sâu kia giết một dao, trái tim tức khắc treo đến cổ họng rồi.

Gật đầu đồng ý:

"Nhớ kỹ khóa cô ta lại."

Tư Căng khẽ gật đầu với cô, nho nhã lễ độ.

Ông chủ nhà hát nhìn ngu ngốc rồi.

Đứng ở tại chỗ một lúc lâu, mới phản ứng kịp ——

Tần Giang Lệ chỉ liếc nhìn Bùi Tư Căng, liền bổ nhiệm cậu ta hát Hồng nương.

Hơn nữa, còn vì cậu ta phá vỡ nguyên tắc bản thân mình vẫn luôn thủ vững.

Giới hí khúc đều biết, nhưng phàm người diễn kịch với Tần Giang Lệ, không một ai không lên như diều gặp gió.

Xem ra, qua sau hôm nay, Bùi Tư Căng lại muốn nổi tiếng khắp đại giang nam bắc rồi.

Ông chủ nhà hát rất biết nịnh nọt, sau khi cân nhắc hiểu rõ, tức khắc đi tới bên cạnh Tư Căng, nhiệt tình vì cậu bưng trà rót nước:

"Tư Căng a, tới tới tới, buổi chiều thì muốn biểu diễn, uống miếng nước thấm giọng. Phối hợp với Tần tiểu thư hát thật tốt a, Đào Hoa viên chúng ta, sau này nhưng thì dựa vào cậu rồi."

Tư Căng nhận lấy trà ông ta đưa qua, nhàn nhạt mỉm cười.

Ý cười ôn nhẹ.

Giống như đang suy ngẫm làm sao giết chết tiểu nhân gió chiều nào theo chiều ấy này, mới tính là thoải mái.

...

Buổi chiều, 2:30.

<Tây Sương Ký> mở màn trước nửa giờ.

Phía dưới sân khấu kịch Đào Hoa viên, liền ngồi đầy nhân vật nổi tiếng Thượng Hải.

Bọn họ ngồi chỉnh tề, đôi mắt trông mong ngóng trông hí khúc mở màn.

Tần Giang Lệ chính là hoa đán nổi tiếng gần xa.

Ở đô thị có nhiều người nước ngoài ở mười dặm thế lực khắp nơi phức tạp giao thoa này, càng là phổ biến thì càng được tất cả mọi người săn đón.

Bây giờ, cô muốn ở Đào Hoa viên diễn kịch, không có người không kích động.

Chu Hưng Bang gọi mấy bạn xấu ngồi ở hàng thứ hai lệch bên trái trung gian, vui tươi hớn hở khoe khoang:

"Các cậu thì nhìn tốt đi, Hồng nương hôm nay hát đối với Tần Giang Lệ, là người phụ nữ của tôi. Ông đây coi như là ánh mắt cực kỳ tốt, đầu tư một đào kép sắp nổi tiếng. Các cậu đám người kiến thức thiển cận này a, thì chờ hâm mộ đi!"

Bọn đàn em nịnh bợ theo:

"Đúng vậy, Chu tiểu thiếu gia của chúng ta là người nào a? Lãng tử nổi danh nhất trong ngõ hoa phố liễu Thượng Hải. Ánh mắt ngài nhìn đào kép, cũng không phải là nhìn một cái là trúng phóc sao?"

"Đúng rồi Anh Chu, tôi dựa theo phân phó của ngài, hôm nay cố ý còn gọi thêm mấy người qua đây, đó cũng đều là người có nghề giá cao mời tới. Chờ sau kịch tan, chúng ta thì lôi đồ ẻo lả hôm qua cầm súng chỉ vào anh ra ngoài, hung hăng đánh cậu ta một trận. Vì các vệ sĩ chết ở trong tay cậu ta trong đêm qua của ngài báo thù."

"Tốt, không thành vấn đề, nhớ kỹ chuyện này là được." Chu Hưng Bang không để ý trả lời một câu, tiếp tục quan tâm trên sân khấu.

Bởi vì đối với hắn mà nói, mạng của vệ sĩ, thì giống với tiền vậy.

Chết rồi, đơn giản chẳng khác nào rớt mấy trăm đại dương.

Hắn không quan tâm.

Nguyên nhân Hắn chân chính muốn giết Tư Căng, là bởi vì đồ đê tiện này hôm qua cầm súng chỉ vào mình.

Để cho hắn ở trước mặt Hoàng Hoàng và Thanh Miên Liễu mất mặt mũi.

Hơn nữa, bắt được đồ ẻo lả kia, sau khi đánh một trận, lại giao cho Hoàng Hoàng, còn có thể kéo gần quan hệ của hắn với Thanh bang.

Sao lại không làm?

Bên này, Chu Hưng Bang uống chút rượu, đập hạt dưa.

Mà sau hắn ba hàng, trên vị trí giữa, Thích Lâm Uyên lại là vẻ mặt nặng nề.

Lộ Chi Dương ngồi ở bên cạnh y, đầu đầy dấu chấm hỏi:

"Thành chủ, ngài trước đây không phải là cũng không thích xem kịch sao? Hôm nay làm sao bỗng nhiên muốn tới Đào Hoa viên? Thậm chí không tiếc giá cao từ trong tay buôn lậu vé mua vé xem kịch? Lúc ngài phát tiền thưởng, làm sao không có thành thạo như thế?"

Thích Lâm Uyên:...

Y ghét bỏ liếc Lộ Chi Dương bên cạnh, không muốn nói chuyện.

Chỉ ngồi không động như núi, chuyên chú sân khấu kịch.

Không biết đào kép nhỏ hôm qua cứu y kia sẽ tới hát hí khúc hay không.

Em ấy lớn lên đẹp mắt như vậy, hẳn là đào kép của Đào Hoa viên đi?

Hai tay Thích Lâm Uyên đan chéo đặt ở trên đùi, ở trong lòng yên lặng cầu nguyện:

Nhất định phải tới, nhất định phải tới a!

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store