ZingTruyen.Store

X Xuyen Nhanh Ki Chu Dien Ro Lai Lam Sup Do Noi Dung Vo Kich Roi Tg1 Tg4

CHƯƠNG 0102: SAU KHI MẶC ĐỒ NỮ, TA THÀNH NGƯỜI ĐƯỢC HÀNG VẠN NGƯỜI YÊU THÍCH 9

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


"Mày nói cái gì?"

Ngải Tiểu Tiền giống như nghe được truyện cười vô cùng hay nào đó, nhịn không được cười to lên.

Nhìn Tư Căng như nhìn kẻ ngu si vậy, giễu cợt nói:

"Tao nói, mày sẽ không thật sự cho rằng mày giống đào kép nổi tiếng khác vậy đi? Đào kép nổi tiếng Chu thiếu gia người ta nhận thức là tiểu thư Thanh Miên Liễu, mày tính là thứ gì chứ?! Hiện tại tức khắc đi theo tao đi pha trà, chờ ngày nào đó mày nổi lên rồi, lại diễu võ dương oai với tao cũng không muộn. Chẳng qua kia cũng không quá khả năng rồi, người buồn nôn như mày vậy nếu có thể lại nổi, tao thì quỳ gối trước mặt mày ăn cứt chó cả đêm! Ha ha ha ha ha ha ha!"

Tư Căng cũng không tức giận, khóe môi đỏ bừng ôm lấy một tia độ cung nhàn nhạt, ôn nhu nói:

"Đi, nhớ kỹ lời cậu nói."

Nói, thì muốn lướt qua hắn rời khỏi.

Ngải Tiểu Tiền chỗ nào đồng ý để cho cậu đi.

Hắn đã là tạp dịch thấp hơn mỗi ngày bị khinh bỉ rồi, mỗi ngày thì chỉ có Bùi Tư Căng làm nơi trút giận.

Làm sao có thể dễ dàng thả cậu ta đi được?!

Vì vậy, theo thói quen đưa tay giữ chặt bả vai của thiếu niên, nghĩ muốn giống như rất nhiều lần trước vậy, quật đồ ẻo lả qua vai một cái.

"Tao cho phép mày đi rồi sao?! Việc còn không có làm xong, mày... A a a a!"

Lúc hắn nói chuyện, Tư Căng đã dùng thần lực ngưng tụ ra một thanh lưỡi dao sắc bén vô hình ở lòng bàn tay.

Nâng tay, ngay lập tức chém đứt tay không biết sống chết chụp ở trên bả vai mình.

Ngải Tiểu Tiền kêu một tiếng, cuống quýt vươn tay kia, run rẩy che kín mặt cắt cánh tay chỉnh tề của mình.

"Đau quá! Đau quá a!!!"

Hắn đau đến khóc lóc kể lể, tức khắc chạy trở về trong phòng, đi tìm thuốc chữa vết thương Tư Căng cất kỹ.

Dù sao, nhiều năm như thế, đồ vật của Bùi Tư Căng, hắn đều là tùy tiện dùng.

Hắn chỉ là tên tạp dịch, nhưng Bùi Tư Căng ít nhất là đào kép nổi tiếng qua một trận.

Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo.

Hắn vẫn có thể từ chỗ ấy của Bùi Tư Căng cướp được chút thứ tốt.

Thế nhưng, hắn cũng không biết, Tư Căng đã giấu toàn bộ thuốc chữa vết thương và băng gạc.

Ngải Tiểu Tiền chịu không nổi, thấy trong tủ chứa đồ của Tư Căng không có, liền cuống quýt chạy về phía bàn trang điểm của cậu ta.

Ai dè, lúc này, Tư Căng bỗng nhiên chuyển con ngươi.

Con mắt xinh đẹp chứa sát ý thấu xương:

"Ngươi nếu là dám làm hỏng đồ make up của ta, thì cũng để lại một cái móng khác đi."

Ngải Tiểu Tiền bị ánh mắt sắc lạnh kia chấn động một cái.

Lúc này định ở tại chỗ, không dám nhúc nhích.

Thấy hắn im lặng, Tư Căng mới xoay người, chuẩn bị đi.

Còn không có đi hai bước, thì thấy ông chủ nhà hát sốt ruột vội vàng hoảng sợ chạy tới.

Nhìn cũng không nhìn, lập tức sốt ruột kéo cậu:

"Tư Căng a, mau tới đây, xế chiều hôm nay Tần Giang Lệ muốn cùng lên sân khấu với Thanh Miên Liễu, diễn một màn <Tây Sương Ký>, Thanh Miên Liễu hát Hồng nương. Cậu biết đó, giọng của Thanh Miên Liễu cô làm sao có thể so với cậu chứ? Cho nên buổi chiều còn phải dựa vào cậu, cậu mau cùng tôi cùng đối kích đi."

Ông chủ nhà hát còn chìm đắm ở trong sợ hãi hôm qua Tư Căng nổ súng giết người.

Cầu xin hắn làm việc, không dám nói quá cứng rắn.

Trong phòng Ngải Tiểu Tiền vừa thấy ông chủ qua đây, tức khắc che cánh tay máu tươi nhễ nhại của mình, khóc nhào ra

"Ông chủ a! Ngài xem xem, Bùi Tư Căng chém đứt tay của tôi, ngài không quản không quản sao?"

Ông chủ chuyển con ngươi, đang nhìn thấy Ngải Tiểu Tiền một cánh tay máu tươi nhễ nhại.

Nhịn không được hít ngược một hơi khí lạnh.

Da gà gai ốc đều ra đến da đầu.

Ông ta vội vã mở mắt, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Tư Căng:

"Tư Căng a, đây là cậu làm?"

"Không phải."

Tư Căng mặt không đỏ tim không đập mạnh nói dối.

Nâng nâng hai tay trống không của mình, vô tội nháy mắt mấy cái:

"Ông xem, trong tay tôi cái gì đều không có cầm, làm sao sẽ là tôi làm chứ?"

Ông chủ nghi hoặc khóa chặt chân mày, lại nhịn buồn nôn nhìn thoáng qua tay của Ngải Tiểu Tiền.

Trong nhà này chỉ có hai người.

Phàm là người bình thường, cũng không thể dằn vặt bản thân mình thành bộ dáng kia.

Ông chủ bản năng cảm thấy Tư Căng đang nói dối.

Thế nhưng, vội vã áp lực khắp nơi, cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng cậu.

Mặt đen lại răn dạy Ngải Tiểu Tiền:

"Đúng a! Trong tay Tư Căng cái gì đều không có cầm, cậu ta làm sao tổn thương cậu? Cút nhanh lên, đừng ở chỗ này mà chướng mắt!"

Sau đó, lại đổi một bộ sắc mặt hiền lành, ăn nói khép nép lấy lòng Tư Căng:

"Tư Căng, chúng ta mau đi đi, bằng không thì thật sự không còn kịp rồi. Buổi chiều biểu diễn, vậy Thanh Miên Liễu cô ấy... Cô ấy bị dọa sợ đến hiện tại đều đứng không vững, nhưng buồn chết tôi rồi!"

"Tốt." Tư Căng đi theo ông chủ rời khỏi, để lại Ngải Tiểu Tiền che tay liên tục chảy máu một mình, ngây ngốc ở tại chỗ.

Tùy ý tuyệt vọng bao phủ ngập đầu.

...

Tư Căng đi theo ông chủ đi nhà sau diễn viên tập luyện.

Liếc, đã nhìn thấy Tần Giang Lệ mười mấy người vây quanh.

Cùng ngồi bên cạnh với cô ta là Thanh Miên Liễu, trên lỗ tai mang băng gạc, hai mắt vô thần.

Ông chủ mang Tư Căng đi tới, cúi đầu giới thiệu với Tần Giang Lệ:

"Tần tiểu thư, vị này chính là người giúp Thanh Miên Liễu hát..."

Chữ "thay" trong "hát thay" còn chưa bật thốt lên, Tư Căng đã lễ phép vươn tay với Tần Giang Lệ, tự giới thiệu:

"Chào cô, tôi là diễn viên Hồng nương hôm nay, Bùi Tư Căng."

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store