ZingTruyen.Store

X Xuyen Nhanh Ki Chu Dien Ro Lai Lam Sup Do Noi Dung Vo Kich Roi Tg1 Tg4

CHƯƠNG 0089: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 41

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Địa điểm đàm phán hòa bình định ở một chỗ đất tiếp giáp sa mạc và đồng cỏ.

Bốn phía cát vàng cỏ khô, gió to thổi đến.

Đại hãn Bắc Địch nhớ mong con trai, lòng nóng như lửa đốt.

Sáng sớm liền mang theo thần nữ Bắc Địch canh giữ ở chỗ này.

Một lần chờ, chính là cho tới trưa.

Thẳng đến mặt trời leo lên đỉnh đầu, Tư Căng mới chậm rãi từ từ đi tới.

Phía sau, còn đi theo mười mấy tùy tùng.

Có nâng dù che nắng, có cầm mâm đựng trái cây. Có bưng rượu ngon, có xách cái bàn.

Chờ Tư Căng đứng vững, mười mấy người lập tức vây quanh cậu toàn bộ cái bàn mâm chén.

Cuối cùng, dựng dù che nắng lên.

Vì thiếu niên thần thái sáng láng chặn lại mặt trời chói chang.

Tiểu hoàng đế Thiên Khải thích ý, tạo thành đối lập mạnh mẽ với Đại hãn Bắc Địch cả người cát đối diện.

Cặp mắt đào hoa xinh đẹp của Tư Căng hơi hơi nâng lên, cười hỏi:

"Đại hãn, Bắc Cương mỗi ngày cát vàng bay loạn, ngài quanh năm ngốc ở chỗ này, sao cũng không biết tìm chỗ trốn một chút?"

"Không có nào tốt trốn. Bản hãn không có thích ý như bệ hạ vậy."

Đại hãn Bắc Địch mặt âm trầm, đi thẳng vào vấn đề nói:

"Ở trong thư, bản hãn đã nói rõ, hôm nay là muốn đến tìm bệ hạ muốn người. Chỉ cần bệ hạ đồng ý buông tha khuyển tử, bản hãn nguyện cầm bất kì đồ vật trao đổi."

"Sảng khoái như thế sao?"

Tư Căng nghiêng đầu, trên mặt treo ý cười hiền lành vạn năm không thay đổi:

"Vậy trẫm cũng nói thẳng. Trẫm nghĩ muốn, cống nạp hàng năm Bắc Địch các ngươi hàng năm tiến cống đến, lại thêm năm thành."

Thần nữ Bắc Địch nghe vậy, chân mày lúc này nhíu lên.

Từ thua trận lần trước, cống nạp hàng năm Thiên Khải muốn đã là giá trên trời rồi. Hiện tại lại muốn thêm năm thành. Là ép các cô hướng trên con đường chết sao?

Nàng nắm chặt hai quả đấm, móng tay sắc nhọn sa vào trong thịt thật sâu, căm hờn nhìn chằm chằm quân vương Thiên Khải "đứng nói chuyện không đau thắt lưng" kia.

Vừa muốn mở miệng từ chối, thì bị Đại hãn Bắc Địch ngăn cản.

Đại hãn Bắc Địch âm trầm nhìn thẳng Tư Căng.

Ánh mắt u ám, giống như đang nhìn một người chết.

Cắn răng nói:

"Tốt, cho ngươi."

"Trẫm còn muốn Bắc Địch rút ra khỏi bên ngoài Gia Dự Quan một trăm dặm. Từ nay về sau, người Bắc Địch không phải là cần thiết, không được bước vào cảnh nội Thiên Khải nửa bước."

Sát ý trong mắt Đại hãn Bắc Địch sâu hơn:

"Có thể."

"Trẫm còn muốn ngươi hiện tại lôi Vân Mộ Niệm đầu nhập vào các ngươi ra, lăng trì trước đám đông."

So sánh với hai điều kiện trước, này là dễ dàng hoàn thành nhất.

Vân Mộ Niệm loại người hai mặt hai lòng này, vô luận đặt ở trận doanh nào, cũng không làm cho người thích.

Đại hãn Bắc Địch rất nhanh đáp ứng lại, để cho đao phủ mang Vân Mộ Niệm từ trong điện thần nữ Bắc Địch đi ra, trói gô đặt vào trước mặt Tư Căng.

Trước mặt sứ thần hai nước, công khai lăng trì.

Vì tốc độ lăng trì nhanh hơn, sớm một chút nhìn thấy con trai.

Đại hãn Bắc Địch để cho bảy đao phủ vây quanh Vân Mộ Niệm cùng xuống dao.

Từng mảnh một từ trên người gã cắt đứt thịt tươi.

Vân Mộ Niệm đau đến muốn ngất.

Đau đớn thật lớn nhanh hơn tốc độ máu lưu động trong cơ thể gã.

Cổ trùng trồng vào trong đó chịu đến ảnh hưởng.

Bắt đầu thoát khỏi vị trí cũ, ở bên trong mạch máu của gã điên cuồng chạy loạn.

Vô số lần, Vân Mộ Niệm bất tỉnh, lại bị thống khổ to lớn dằn vặt tỉnh.

Gã nhịn không được chửi ầm lên.

Mắng Tư Căng, mắng Cố Lâm Uyên, thậm chí mắng thần nữ Bắc Địch và Đại hãn Bắc Địch.

Nhưng mà, không chỉ có không làm nên chuyện gì.

Còn đổi lấy trừng phạt cắt lưỡi.

Tư Căng nhìn cảnh tượng máu tanh này trong chốc lát, cảm thấy có chút không thú vị.

Nâng tay, lười biếng xoa xoa huyệt Thái Dương, bất mãn nói:

"Trẫm từng nghe nói, ghi chép không chết lăng trì cao nhất trong lịch sử là 3357 dao. Như vậy đi, trẫm cũng không làm khó dễ Đại hãn. Nếu ngài có thể ở lúc cắt dao thứ 3358, bảo đảm Vân Mộ Niệm bất tử. Trẫm liền thu về hai cái điều kiện lúc trước đưa ra, còn trả lại con trai hoàn hảo không tổn hao gì cho ngươi. Coi như ngươi biểu diễn một trận xiếc, làm trẫm vui vẻ, như thế nào?"

Xem một người đứng đầu quốc gia, trở thành đồ chơi tìm niềm vui của mình. Là nhục nhã trần trụi với quốc chủ và đất nước này!

Đại hãn Bắc Địch giận đến mặt cũng đen rồi, thế nhưng, bây giờ bản thân mình thế yếu, con trai lại còn ở trên tay tiểu hoàng đế không biết gì này, liền không thể làm gì khác hơn là mệnh lệnh đao phủ trông chừng sau lại xuống dao.

Nhưng mặc dù như vậy.

Lúc cắt đến dao thứ 1769, Vân Mộ Niệm vẫn là tắt thở.

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store