ZingTruyen.Store

X Xuyen Nhanh Ki Chu Dien Ro Lai Lam Sup Do Noi Dung Vo Kich Roi Tg1 Tg4

CHƯƠNG 0080: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 32

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Cố Lâm Uyên bất ngờ không kịp đề phòng, bỗng nhiên lùi về sau hai bước.

Không rõ nguyên do nháy mắt mấy cái:

"Căng Căng, ngươi đây là làm nào?"

Tròng mắt Tư Căng rũ xuống, ủy ủy khuất khuất nói:

"Thái y nói rồi, trẫm thân thể yếu đuối. Làm quá rồi, dễ dàng tai nạn chết người."

Cố Lâm Uyên nhịn không được kinh sợ, sắc tâm dâng trào lúc này tắt lửa.

Y biết, Tư Căng lúc đó bị người phụ nữ già thái hậu kia nuôi ở dưới gối, qua cũng không tốt.

Cố Lâm Uyên không khỏi lại dáng dấp lúc đó của Tư Căng, một cổ đau lòng bay lên.

Khẩn trương nói:

"Vậy thái y nói làm sao, có kê đơn thuốc gì sao?"

"Mở dược thiện, chính là còn không có ăn."

Cố Lâm Uyên đi tới bên cạnh Tư Căng.

Thuần thục ôm cậu đến bên cạnh bàn ăn, đi ra ngoài phân phó Lâm công công:

"Truyền thiện đi."

"Nga, được rồi." Lâm công công lĩnh mệnh rời khỏi.

Chỉ chốc lát sau thì mang mười mấy cung nữ Ngự Thiện phòng trở về, đặt một bàn món ăn.

Có gân gót chân hươu, canh đuôi bò, dê nướng nguyên con, thịt thái luộc...

Cùng với dược thiện thanh đạm không thể lại thanh đạm.

Cố Lâm Uyên:...

Y chuyển con ngươi, hung hăng liếc cung nữ dẫn đầu kia như muốn đục khoét:

"Bệ hạ thân thể khó chịu, đêm khuya làm đồ ăn ngấy như thế làm cái gì?"

Lâm công công vội vã che ở trước mặt cung nữ nhỏ chân tay luống cuống, giải thích nói:

"Tướng quân, một bàn món ăn này đều là bệ hạ cố ý phân phó Ngự Thiện phòng làm cho ngài. Bệ hạ nói tướng quân đã nhiều ngày khổ cực, hẳn là bồi bổ thân thể. Ngài ấy ăn dược thiện đạo kia là đủ rồi."

Cố Lâm Uyên nhìn một bàn đồ ăn, ánh mắt phức tạp.

Những thứ này đều là nguyên liệu nấu ăn đại bổ, ăn xuống còn sẽ cả người nóng lên.

Vốn là thức ăn ấm người nhắm rượu bên trong, ở mùa hè mùa thu ăn ngày khô hanh.

Đừng nói là y, coi như là thân thể không tốt, cũng phải bổ đến chảy máu mũi.

Càng khó là, y buổi tối còn muốn ngủ cùng một chỗ với tiểu hoàng đế. Còn cái gì cũng không thể làm. Mấy thứ này đối với y mà nói, không có cái gì khác biệt với độc dược xuyên ruột.

Cố Lâm Uyên nghĩ ngợi phút chốc, cầm lấy cái muỗng, múc một muỗng canh đuôi bò đặt trong bát:

"Căng Căng, ngươi cũng uống chút."

Tư Căng lắc đầu, ôm chặt chén bạch ngọc của mình:

"Ta ăn dược thiện là được, những thức ăn này đều là chuyên môn vì ngài chuẩn bị."

Cố Lâm Uyên:...

Y thật muốn phản bác, nhưng bất đắc dĩ ăn nói vụng về, tự biết nói không lại Tư Căng, liền không thể làm gì khác hơn là mỗi loại ăn ít mấy ngụm, liền tuyên bố bản thân mình no rồi.

Ban đêm, nhìn thiếu niên bình yên ngủ say ở bên trong khuỷu tay y, Cố Lâm Uyên tim đập bịch bịch.

Rơi vào đường cùng, không thể làm gì khác hơn là đọc <kinh Bát Nhã Ba La Mật>.

Dùng thánh lý Phật môn, chống lại dục vọng thế tục.

Đọc đến phân nửa, lại nhịn không được tự giễu.

Cảm giác lại nán lại như thế, bản thân mình đều sắp nhịn thành khổ hạnh tăng rồi.

Thế nhưng, lại không nhẫn tâm quấy rối vẻ mặt khi ngủ tốt như thế của tiểu hoàng đế.

Liền không thể làm gì khác hơn là ôm cậu chặt hơn, kề bên vừa ngọt ngào, lại khó khăn.

Sau nửa đêm, Tư Căng giật giật, đầu khẽ cọ cọ eo bụng chắc chắn của tướng quân.

Lầm bầm một câu mơ hồ không rõ:

"Tiểu, tiểu, tiểu thúc thúc ~"

Giọng mang chút cảm giác thô ráp, trêu chọc Cố Lâm Uyên càng thêm tâm thần không yên.

Thế nhưng, xem xét đến thân thể của Tư Căng, y cũng chỉ có thể nghiến răng sờ sờ đầu thiếu niên:

"Không quan hệ, ngươi ngủ đi."

Tư Căng lắc đầu, chậm rãi mở con mắt ra một khe hở.

Chống lại ý thức mơ hồ, ở bên môi Cố Lâm Uyên rơi xuống một cái hôn:

"Ta bản thân ngủ đủ rồi. Một người không ngủ được."

Một câu đơn giản, phá đổ "Phật môn giới luật" Cố tướng quân thủ vững một đêm.

Cố Lâm Uyên cũng cầm giữ không nổi nữa, hết sức ôn nhu đi đến trầm luân với thiếu niên của y.

Ngày thứ hai là nghỉ phép một tuần một lần, không có buổi họp triều đình lớn.

Đêm qua lại qua rất thích hợp.

Tư Căng lần đầu tiên không có để cho Tiểu Yêu che đậy cảm giác đau, chỉ là tự mình ngồi ở trên giường nhỏ.

Vừa hưởng thụ phục vụ mặc quần áo chu đáo của Cố Lâm Uyên, vừa thỏa mãn hồi vị.

Sau khi mặc áo choàng, Cố Lâm Uyên hỏi:

"Căng Căng, sau khi bản thân hồi kinh, ngươi vẫn luôn buồn bực ở trong cung, không bằng ta hôm nay dẫn ngươi đi ngoại ô một chút."

"Ngoại ô có cái gì thú vị?" Thiếu niên miễn cưỡng nghiêng đầu:

"Ở cánh đồng bát ngát có ý tứ hơn so với ở trên long tháp sao?"

Cố Lâm Uyên nghe vậy, lỗ tai trong nháy mắt đỏ. Ôm quân vương của y lên, dựa vào ở bên tai mập mờ nói:

"Tùy bệ hạ vui vẻ, chỉ cần ngài mở miệng, thần tất nhiên đi theo chặt chẽ, ngày đêm hầu hạ."

...

Phút chốc sau, một chiếc xe ngựa nghênh đón ánh sáng mặt trời chạy ra hoàng cung.

Gió nhẹ nhẹ vén màn xe lên.

Ngờ ngợ có thể nhìn thấy tướng quân tư thế oai hùng hiên ngang, trong lòng ôm một thiếu niên lười biếng cao quý.

...

Cùng lúc đó, Vân Mộ Niệm bị chuyển dời từ thiên lao đến Đại Lý Tự, ngày mai thì phải sung quân Bắc Cương.

Gã ở trong phòng giam Đại Lý Tự đại náo một trận, tốt xấu nhìn thấy Đại Lý Tự khanh.

Nói toạc mồm mép, cầu xin hắn giúp đỡ đưa một phong sổ con, để cho Tư Căng nạp em gái mình làm phi.

Đại Lý Tự khanh và Vân Mộ Niệm là bạn tri kỷ nhiều năm.

Không biết tâm tư ác độc muốn lợi dụng em gái giết vua của gã, chỉ coi tác thành một mảnh lòng vi huynh của gã, liền đáp ứng rồi.

Ôm tâm lý thử một lần, hai ngày sau, đưa sổ con cầu xin Tư Căng nạp Vân Mộ Nghiên làm phi tới trước mặt hoàng đế.

===---0o0o0o0---===

Tác giả có lời muốn nói:

Cơm nắm: phần cập nhật ngày hôm nay hoàn tất, các bảo bối cho cái khen ngợi a! Nga? Con trai, ngươi làm sao tới rồi?

Tư Căng: Ta tới xem xem người nào nói ta một chương này sẽ xui xẻo? (cái nhìn chết chóc)

---0o0o0o0---

*<kinh Bát Nhã Ba La Mật> Bát-nhã-ba-la-mật-đa tâm kinh còn được gọi là Bát-nhã tâm kinh, hay Tâm Kinh. Đây là kinh ngắn nhất chỉ có khoảng 260 chữ của Phật giáo Đại thừa và Thiền tông. Nó cũng là kinh tinh yếu của bộ kinh Đại Bát Nhã gồm 600 cuốn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store