X Xuyen Nhanh Ki Chu Dien Ro Lai Lam Sup Do Noi Dung Vo Kich Roi Tg1 Tg4
CHƯƠNG 0075: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 27EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Giờ khắc này, gã vô cùng rõ ràng ý thức được.Gã xong rồi. Trải qua sự kiện này, gã không còn có khả năng xoay người rồi! Triệt triệt để để, bị Tư Căng đánh vào vực sâu rồi.Vân Mộ Niệm ngồi dưới đất, cả người nhịn không được phát run.Tóc trắng nửa đoạn với tốc độ mắt thường có thể thấy được.Rốt cuộc bị cấm vệ quân lôi vào thiên lao....Trong thiên lao, âm u lạnh lẽo ẩm ướt, thỉnh thoảng có con gián và con chuột đi ngang qua, cướp đi cơm tù số lượng không nhiều lắm của Vân Mộ Niệm.Có con chuột gan lớn, còn sẽ nhanh chóng leo đến trên người gã cắn một cái.Sau đó, mang niềm vui chiến thắng nhân loại, dương dương đắc ý chạy mất.Vân Mộ Niệm đau đến trận trận thét chói tai.Gã cố gắng leo đến cửa tù, tàn nhẫn vỗ lan can vài cái, kéo giọng hô to:"Có ai không?! Lính canh ngục đâu?! Trong ngục giam có chuột đều không quản sao?!"Không biết làm sao, chỗ sâu thiên lao thuộc về vùng cấm vương triều.Lính canh ngục ngoại trừ một ngày ba bữa đi đưa cơm, cơ bản sẽ không đặt chân vào.Thanh âm của Vân Mộ Niệm rơi vào hoang vắng.Ngoại trừ tiếng vang, không chiếm được bất kỳ câu trả lời nào."Ca ca, muội tới thăm ca."Bỗng nhiên, một giọng nữ đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh mà quỷ dị.Vân Mộ Niệm nghe vậy, lúc này khôi phục sức sống, thuận theo thanh âm mò lung tung:"Nghiên Nhi, muội làm sao tới? Muội không sao chứ? Úc Tư Căng hắn không có đi xét nhà đi? Không có làm khó dễ muội đi?"Vân Mộ Nghiên lắc đầu, đau lòng nắm chặt tay anh trai, vành mắt đỏ báo cáo tình huống trong nhà với gã:"Bệ hạ rất tốt, bận tâm đến ca muốn rời khỏi nhà, còn cho muội một khoản tiền bồi thường rất nhiều, để cho muội một người cũng có thể sinh hoạt thật tốt. Muội nghe nói bệ hạ ngày mai thì muốn lúc ở trên triều đình phán quyết ca đi Bắc Cương rồi, cho nên mua chuộc lính canh ngục, nghĩ muốn lại tới thăm ca một chút. Đúng rồi, muội mang cháo ca thích ăn nhất cho ca. Ca, uống một chút đi."Nói, thì từ trong hộp đựng thức ăn bưng ra một chén trắng như sứ, chậm rãi đưa tới trước mặt Vân Mộ Niệm.Nhưng mà, Vân Mộ Niệm căn bản là không có nghe vào lời phía sau của nàng.Suy nghĩ của gã chỉ dừng lại ở kết tội trước đám đông chỗ đó, hận không thể phân xác Tư Căng thành vạn đoạn!Gã chính là quốc sư tiên đế tự mình bổ nhiệm. Người đo lường tính toán vận mệnh quốc gia của cả Thiên Khải. Tiên nhân xuất trần trong mắt cô gái khắp thiên hạ! Dám phán quyết tội gã trước đám đông? Úc Tư Căng thật to gan! Vân Mộ Niệm nổi giận, một tay đẩy cháo em gái đưa qua ra.Chén sứ nghiêng đổ, cháo nóng hổi vương vãi cả người Vân Mộ Nghiên. Xuyên thấu qua quần áo hơi mỏng, bỏng da mềm mại của cô gái.Vân Mộ Nghiên đau ra nước mắt, nhưng vẫn là bận tâm tâm tình của anh trai, ấm áp dịu dàng hỏi:"Ca, ca xảy ra chuyện gì? Không muốn uống cháo sao? Ba mẹ đi sớm, trên đời này chỉ có ca muội sống nương tựa lẫn nhau. Ca nếu là ở kinh thành còn có tâm nguyện chưa dứt, nhất định phải nói với muội muội."Vân Mộ Niệm bị thanh âm mang khóc nức nở của Vân Mộ Nghiên ầm ĩ đến phiền lòng:"Khóc khóc khóc, ngươi thì biết khóc, từ nhỏ đến lớn ngươi ngoại trừ khóc còn sẽ làm gì sao? Ta có tâm nguyện gì có quan hệ với ngươi sao? Nói ra có thể có ích gì?? Ngươi có thể giúp ta hoàn thành sao?!"Vân Mộ Nghiên vừa lau nước mắt, vừa nhỏ giọng trả lời:"Ca ca từ nhỏ nuôi lớn muội, chỉ cần việc muội có thể làm được, nhất định giúp ca ca hoàn thành.""Tốt a!" Vân Mộ Niệm điên cuồng mất trí nói:"Vậy ngươi đi giúp ta giết Úc Tư Căng."Tiểu hoàng đế càng ngày càng không nghe lời.Với gã đồ vật không có giá trị lợi dụng, thì cần phải hủy diệt!Vân Mộ Nghiên hoảng sợ mở to hai mắt nhìn:"Ca ca! Lời này cũng không thể nói lung tung, muốn mất đầu!""Ta không có nói lung tung."Vân Mộ Niệm gần điên dại, vừa nghĩ tới còn có cơ hội giết Tư Căng, thì hưng phấn đến cả người run rẩy.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
Giờ khắc này, gã vô cùng rõ ràng ý thức được.Gã xong rồi. Trải qua sự kiện này, gã không còn có khả năng xoay người rồi! Triệt triệt để để, bị Tư Căng đánh vào vực sâu rồi.Vân Mộ Niệm ngồi dưới đất, cả người nhịn không được phát run.Tóc trắng nửa đoạn với tốc độ mắt thường có thể thấy được.Rốt cuộc bị cấm vệ quân lôi vào thiên lao....Trong thiên lao, âm u lạnh lẽo ẩm ướt, thỉnh thoảng có con gián và con chuột đi ngang qua, cướp đi cơm tù số lượng không nhiều lắm của Vân Mộ Niệm.Có con chuột gan lớn, còn sẽ nhanh chóng leo đến trên người gã cắn một cái.Sau đó, mang niềm vui chiến thắng nhân loại, dương dương đắc ý chạy mất.Vân Mộ Niệm đau đến trận trận thét chói tai.Gã cố gắng leo đến cửa tù, tàn nhẫn vỗ lan can vài cái, kéo giọng hô to:"Có ai không?! Lính canh ngục đâu?! Trong ngục giam có chuột đều không quản sao?!"Không biết làm sao, chỗ sâu thiên lao thuộc về vùng cấm vương triều.Lính canh ngục ngoại trừ một ngày ba bữa đi đưa cơm, cơ bản sẽ không đặt chân vào.Thanh âm của Vân Mộ Niệm rơi vào hoang vắng.Ngoại trừ tiếng vang, không chiếm được bất kỳ câu trả lời nào."Ca ca, muội tới thăm ca."Bỗng nhiên, một giọng nữ đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh mà quỷ dị.Vân Mộ Niệm nghe vậy, lúc này khôi phục sức sống, thuận theo thanh âm mò lung tung:"Nghiên Nhi, muội làm sao tới? Muội không sao chứ? Úc Tư Căng hắn không có đi xét nhà đi? Không có làm khó dễ muội đi?"Vân Mộ Nghiên lắc đầu, đau lòng nắm chặt tay anh trai, vành mắt đỏ báo cáo tình huống trong nhà với gã:"Bệ hạ rất tốt, bận tâm đến ca muốn rời khỏi nhà, còn cho muội một khoản tiền bồi thường rất nhiều, để cho muội một người cũng có thể sinh hoạt thật tốt. Muội nghe nói bệ hạ ngày mai thì muốn lúc ở trên triều đình phán quyết ca đi Bắc Cương rồi, cho nên mua chuộc lính canh ngục, nghĩ muốn lại tới thăm ca một chút. Đúng rồi, muội mang cháo ca thích ăn nhất cho ca. Ca, uống một chút đi."Nói, thì từ trong hộp đựng thức ăn bưng ra một chén trắng như sứ, chậm rãi đưa tới trước mặt Vân Mộ Niệm.Nhưng mà, Vân Mộ Niệm căn bản là không có nghe vào lời phía sau của nàng.Suy nghĩ của gã chỉ dừng lại ở kết tội trước đám đông chỗ đó, hận không thể phân xác Tư Căng thành vạn đoạn!Gã chính là quốc sư tiên đế tự mình bổ nhiệm. Người đo lường tính toán vận mệnh quốc gia của cả Thiên Khải. Tiên nhân xuất trần trong mắt cô gái khắp thiên hạ! Dám phán quyết tội gã trước đám đông? Úc Tư Căng thật to gan! Vân Mộ Niệm nổi giận, một tay đẩy cháo em gái đưa qua ra.Chén sứ nghiêng đổ, cháo nóng hổi vương vãi cả người Vân Mộ Nghiên. Xuyên thấu qua quần áo hơi mỏng, bỏng da mềm mại của cô gái.Vân Mộ Nghiên đau ra nước mắt, nhưng vẫn là bận tâm tâm tình của anh trai, ấm áp dịu dàng hỏi:"Ca, ca xảy ra chuyện gì? Không muốn uống cháo sao? Ba mẹ đi sớm, trên đời này chỉ có ca muội sống nương tựa lẫn nhau. Ca nếu là ở kinh thành còn có tâm nguyện chưa dứt, nhất định phải nói với muội muội."Vân Mộ Niệm bị thanh âm mang khóc nức nở của Vân Mộ Nghiên ầm ĩ đến phiền lòng:"Khóc khóc khóc, ngươi thì biết khóc, từ nhỏ đến lớn ngươi ngoại trừ khóc còn sẽ làm gì sao? Ta có tâm nguyện gì có quan hệ với ngươi sao? Nói ra có thể có ích gì?? Ngươi có thể giúp ta hoàn thành sao?!"Vân Mộ Nghiên vừa lau nước mắt, vừa nhỏ giọng trả lời:"Ca ca từ nhỏ nuôi lớn muội, chỉ cần việc muội có thể làm được, nhất định giúp ca ca hoàn thành.""Tốt a!" Vân Mộ Niệm điên cuồng mất trí nói:"Vậy ngươi đi giúp ta giết Úc Tư Căng."Tiểu hoàng đế càng ngày càng không nghe lời.Với gã đồ vật không có giá trị lợi dụng, thì cần phải hủy diệt!Vân Mộ Nghiên hoảng sợ mở to hai mắt nhìn:"Ca ca! Lời này cũng không thể nói lung tung, muốn mất đầu!""Ta không có nói lung tung."Vân Mộ Niệm gần điên dại, vừa nghĩ tới còn có cơ hội giết Tư Căng, thì hưng phấn đến cả người run rẩy.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store