ZingTruyen.Store

X Xuyen Nhanh Ki Chu Dien Ro Lai Lam Sup Do Noi Dung Vo Kich Roi Tg1 Tg4

CHƯƠNG 0071: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 23

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


"Tiểu thúc thúc." Tư Căng khẽ gọi một tiếng, tìm vị trí Cố Lâm Uyên vừa vặn với không đến.

Khẽ vén vạt áo, duyên dáng ngồi xuống:

"Bị khóa ở chỗ này thật là phiền muộn đi? Như vậy, trẫm vì ngài khảy một bản, giải buồn một chút."

Nói, đầu ngón tay trắng hành liền vỗ lên dây đàn, kéo ra giai điệu đẹp đẽ khiến người khác hài lòng.

Áo choàng rộng của thiếu niên khẽ động, bởi vì lụa trắng cánh tay và nơi cổ tương đối mỏng, âm ĩ có thể thấy được vết tích xanh đỏ giao thoa.

Vết tích kia khắc vào trên nước da như ngọc của cậu, phối hợp khúc nhạc mập mờ, càng ngày càng chọc cho người khó chịu.

Không biết làm sao, người khởi xướng đáng ghét kia lại là khẽ chớp lông mi dài, đầy mặt đơn thuần.

Tựa như một tờ giấy trắng nõn không tì vết, căn bản là không có ý thức được bản thân mình có bao nhiêu khiêu gợi.

Mày kiếm Cố Lâm Uyên chau chặt lại, lẳng lặng nhìn thiếu niên trước mặt.

Tim đập rộn lên, miệng khô lưỡi khô, hận không thể cắn nát răng rồi.

Không biết làm sao, dây xích này y thử cả một ngày, căn bản thì không tránh thoát.

Thời gian trôi qua, một khắc so với một khắc càng khó chịu hơn.

Rốt cuộc, Cố Lâm Uyên nhẫn tâm từ trên người thiếu niên dời ánh mắt ra, ẩn nhẫn nói:

"Còn không bằng ngươi giết ta cho rồi."

"Nga, giết người không có ý nghĩa, trẫm không thích đánh đánh giết giết nhất rồi."

Tư Căng dừng tay đánh đàn lại,

Suy nghĩ một chút, xoay người từ bên trong điện tìm ra một ngân châm Lâm công công thường dùng tới thử độc, nâng tay ném cho Cố Lâm Uyên:

"Thứ này rất sắc bén, thúc thúc nếu là chịu không nổi, có thể tự mình hại mình một chút, bảo đảm đau cũng vui sướng. Không cần cảm ơn, trẫm chính là như thế... Lấy giúp người làm niềm vui."

Lúc nhìn thấy, chân mày chau chặt lại của Cố Lâm Uyên hơi hơi giãn ra.

Thế nhưng vừa nghĩ tới tính nết của trẻ con nhà mình, liền giữ lại trong đầu, lại chau chặt chân mày giãn ra lại:

"Vậy bệ hạ cảm thấy, thần đâm chỗ nào thích hợp a?"

"Ừm..." Tư Căng vừa suy ngẫm vừa ngồi trở lại bên cạnh đàn.

Phút chốc sau, tiếng đàn nương theo cười khẽ cùng vang lên:

"Thúc thúc võ nghệ tinh tuyệt, không biết có nghe qua <Quỳ hoa bảo điển> hay không, muốn luyện loại võ công này, trước phải làm cái gì, ngài so với ta rõ ràng hơn."

"Bệ hạ thật nhẫn tâm a." Cố Lâm Uyên cúi đầu cầm lấy một mặt xiềng xích, rốt cuộc tìm được một lỗ nhỏ cùng loại mắt khóa.

Vội vã đâm ngân châm vào, nghiêm túc cảm thụ được thiết kế bên trong khóa sắt.

Cùng lúc, mở miệng phân tán sự chú ý của trẻ con:

"Thần nếu bị phế, ngài làm sao giờ."

Tư Căng: "Không sao cả, tướng quân nếu phế, trẫm tất nhiên hầu hạ thật tốt, tuyệt đối không cho ngài chịu tủi thân."

Cạch.

Khóa giấu ở trong bóng tối bị ngân châm cạy ra.

Xiềng xích trên người Cố Lâm Uyên yếu ớt rơi xuống.

Y chậm rãi đứng lên, mắt sao sáng rỡ gần như bốc hỏa:

"Bệ hạ, đêm dài đằng đẵng, không bằng vẫn là thần tới hầu hạ ngài đi."

Tay đánh đàn của Tư Căng chợt dừng lại.

Rồi sau đó, dùng tốc độ cực nhanh xông về ngoài cửa.

Thế nhưng, mau nữa cũng không mau hơn tướng quân quanh năm chém giết.

Nguyên chủ tuy rằng gọi Cố Lâm Uyên thúc thúc, nhưng y dù sao mới hai mươi tám tuổi, chính là tuổi như sói như hổ, hăng hái đầy khí thế.

Không có vài cái thì trói thiếu niên làm tức giận lại ở trong lòng.

Ngón tay thon dài khéo léo đẩy vạt áo của quân vương ra.

Bụng ngón tay đầy vết chai mỏng khẽ vuốt nhè nhẹ da thịt vừa chạm tay đã thấy ấm áp.

Tư Căng nhịn không được nhẹ run lên một cái, cười cười lấy lòng:

"Tiểu thúc thúc, ta sai rồi, ngài có thể không tính toán chuyện vừa rồi hay không?"

"Bệ hạ, ngài nói đi? Một ngày này sáu canh giờ, ngài làm hại thần thật là khổ a."

Dứt lời, ôm ngang thiếu niên lên, bước đi hướng về phía long tháp.

...

Sáng sớm, Lâm công công lại cầm sách sinh hoạt thường ngày kinh hồn bạt vía ghi chép.

Nghĩ: Hai ngày hai đêm không ngủ không nghỉ, cũng không phải là cái chuyện này a! Tướng quân ngược lại không có cái gì, cũng không biết thân thể nhỏ yếu ớt kia của bệ hạ có chịu đựng được hay không. Ôi, người trẻ tuổi a!

Dùng qua đồ ăn sáng, Tư Căng lợi dụng việc quân sự hôm qua dâng thư làm lý do, đuổi Cố Lâm Uyên đi.

Mắt nhìn bóng dáng vĩ ngạn của tướng quân đi xa, cậu mới khó khăn ngồi ngay ngắn ở trên giường nhỏ.

Rồi sau đó, dùng thần lực xách gáy sau của mèo trắng nhỏ lên, thô lỗ kéo nó xuống từ giàn leo cho mèo trong thức hải, nổi giận đùng đùng:

"Không phải là để cho ngươi che đậy cảm giác đau sao? Tại sao ta cảm giác ta sắp tan vỡ rồi?"

Tiểu Yêu không rõ nguyên do, [đại nhân, ta tối hôm qua thì mở màn chắn ra rồi, ngài vẫn luôn không có cảm giác được sao?]

Đêm qua thì... Mở ra rồi?

Con ngươi Tư Căng tối sầm —— Làm sao sẽ như vậy?

Ở thiên giới, mỗi một thần minh, đều đại biểu một vì sao.

Điểm liên kết của hệ thống và tù nhân chính là sao bản mệnh của tù nhân.

Nếu như cậu không cảm thấy tác dụng của che đậy cảm giác đau vậy có phải hay không đã nói lên, sao bản mệnh của cậu đã bị ảnh hưởng rồi?!

===---0o0o0o0---===

Tác giả có lời muốn nói:

Các bảo bối buổi chiều tiếp tục cập nhật, đoán một chút là người nào đang tìm đường chết?

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store