X Xuyen Nhanh Ki Chu Dien Ro Lai Lam Sup Do Noi Dung Vo Kich Roi Tg1 Tg4
CHƯƠNG 0061: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 13EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Cố Lâm Uyên ôm Tư Căng về tới tẩm điện.Dọc theo đường đi, gió mát hiu hiu.Thổi tan nóng nảy đáy lòng, cũng thổi đầu óc mới vừa nãy nóng lên của y tỉnh táo lại.Y cảm giác được, tình cảm của tiểu hoàng đế với y, rõ ràng là thích.Giữa nam nam, liên quan đến yêu thích ở bên nhau.Thế nhưng bọn họ một người là tướng quân, một người là hoàng đế.Chính giữa không chỉ cách lễ quân thần.Còn có ánh mắt của người khắp thiên hạ.Mặc dù y không ngại, vậy người trong thiên hạ nên làm sao nhìn đứa nhỏ y nhìn lớn lên này?Y làm thần tử, không thể không cân nhắc vì Tư Căng.Cho nên đoạn tình cảm này, vẫn là nên sớm một chút kết thúc.Cố Lâm Uyên như cũ đặt thiếu niên ở bên cạnh cái ghế tẩm điện, vừa mới chuẩn bị mở miệng xin cáo từ, thì thấy thiếu niên chỉ chỉ chén trà trên bàn."Thúc thúc" Tư Căng mở miệng: "Ta có chút khát, thúc có thể giúp ta rót chén trà nhỏ sao?""Được." Cố Lâm Uyên cúi đầu, tay mới vừa đụng tới chén trà lại nghe thiếu niên kêu một câu:"Thúc thúc."Y theo bản năng quay đầu lại, đụng vào một đôi cặp mắt đào hoa bên trong lộ ra phong lưu.Chốc lát, hai người mặt đối mặt, gần trong gang tấc, hô hấp giao nhau.Bỗng nhiên, Tư Căng nghiêng người tiến lên, ở trên môi tướng quân rơi xuống một cái hôn.Rầm ——Chén trà mới vừa nãy cầm ở trong tay bỗng nhiên buông lỏng, thuận theo cái bàn lăn xuống mặt đất, rơi nát bấy.Lâm công công nghe tiếng động, vội vã chạy tới.Một chân mới vừa bước vào phòng, đã nhìn thấy một màn không nên nhìn.Vội vàng che mắt rồi lại đi ra, còn thuận tiện đóng kỹ cửa điện, phân phó những người khác không cho phép tiến vào.Lão biết, tiểu hoàng đế từ nhỏ là thích nam phong. Loại ưa thích này là trong bụng mẹ mang ra ngoài, không đổi được. Nhiều năm trôi qua như thế, lão sớm thành thói quen. Thay vì để cho bệ hạ luân hãm vào trên người quốc sư Vân Mộ Niệm dã tâm tràn trề kia, chi bằng giao cho Cố tướng quân. Ít nhất, Cố tướng quân là bạn vong niên của tiên đế. Một lòng vì nước vì dân, cũng là thật tình tốt với bệ hạ.Bên trong.Cố Lâm Uyên tim đập trong nháy mắt sắp đến tột đỉnh.Sau khi phản ứng kịp, vội vã lùi về sau hai bước đứng ngay ngắn, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị không thay đổi, lỗ tai lại đỏ giống như là muốn chảy máu."Bệ hạ, vi thần bận rộn quân vụ, xin được cáo lui trước!"Tư Căng chiếm xong tiện nghi, khóe môi cong lên một độ cung vô cùng đẹp mắt, vẫy tay từ biệt với Cố Lâm Uyên:"Cố thúc thúc tạm biệt."Dứt lời, lại giơ ngón trỏ và ngón giữa lên, đặt ở bên môi khẽ hôn một cái.Rồi sau đó nâng tay, giơ giơ với Cố Lâm Uyên.Lúc này, màu đỏ trên lỗ tai Cố tướng quân rốt cuộc lan tràn đến mặt, liền vội vàng xoay người cách xa "chỗ thị phi" này.Sau khi đi ra cửa điện, mới dám há miệng hô hấp.Y trốn ở một chỗ góc tường tỉnh táo ước chừng nửa canh giờ, khác thường trong thân thể mới bị đè xuống.Lúc rời đi, Cố Lâm Uyên nhịn không được xuyên thấu qua mành che quan sát bóng lưng thiếu niên.Nắm đấm khớp xương rõ ràng chậm rãi buộc chặt, ép bản thân mình dời ánh mắt đi, cách xa nơi này....Sau khi tiễn Cố Lâm Uyên đi, Tư Căng đơn giản ăn bữa trưa.Mới vừa muốn nằm xuống nghỉ ngơi, thì nghe được rồi Lâm công công tới truyền chỉ:"Bệ hạ, thái hậu nương nương triệu kiến."Tư Căng một tay chống đầu, nằm nghiêng từ trên sạp chống đỡ người, miễn cưỡng trả lời:"Để cho bà ta chờ."Nói xong, tiếp tục đắp kín mền, nhắm mắt nghỉ ngơi.Nghe vậy, sắc mặt của Chu công công ngoài điện tới thay thái hậu gọi người lập tức đen xuống.Tiểu hoàng đế này lá gan cũng lớn.Thậm chí ngay cả thái hậu đều không để vào mắt!Hắn lẽ nào quên thái hậu là mẹ ruột của hắn sao?Thân thể tóc da đều do cha mẹ ban cho, không có thái hậu từ đâu tới hắn? Một hoàng đế ngay cả hiếu đạo cũng đều không hiểu, cũng xứng nằm ở trên long tháp của điện Thái Cực, làm mưa làm gió?!Lâm công công nhếch miệng cười, hãnh diện thẳng sống lưng:"Chu công công, ngươi cũng nhìn thấy rồi, bệ hạ đang nghỉ ngơi."Chu công công làm thái giám bên người thái hậu năm năm, ở trong cung hoành hành quen thói rồi, lúc này đẩy Lâm công công ra, vài bước tiến lên kéo cửa lớn tẩm điện ra:"Bệ hạ, thái hậu nương nương triệu kiến ngài vẫn là mau mau đi mới tốt. Dù sao người này không thể quên gốc, bằng không thì còn có cái gì khác với sói mắt trắng?! Hơn nữa, quyền lực trong tay thái hậu không nhỏ hơn ngài, bên trong hoàng thành này, cũng không chỉ ngài một vị hoàng tử, nếu là chọc rồi thái hậu không vui, bà ngày nào đó ủng hộ một vị hoàng tử khác đăng...""Làm sao?" Tư Căng bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt sắc bén như vậy tập trung cổ Chu công công, lạnh lùng chất vấn:"Bà ta một phụ nhân hậu cung, liền có thể để cho ngai vàng đổi chủ rồi?"===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
Cố Lâm Uyên ôm Tư Căng về tới tẩm điện.Dọc theo đường đi, gió mát hiu hiu.Thổi tan nóng nảy đáy lòng, cũng thổi đầu óc mới vừa nãy nóng lên của y tỉnh táo lại.Y cảm giác được, tình cảm của tiểu hoàng đế với y, rõ ràng là thích.Giữa nam nam, liên quan đến yêu thích ở bên nhau.Thế nhưng bọn họ một người là tướng quân, một người là hoàng đế.Chính giữa không chỉ cách lễ quân thần.Còn có ánh mắt của người khắp thiên hạ.Mặc dù y không ngại, vậy người trong thiên hạ nên làm sao nhìn đứa nhỏ y nhìn lớn lên này?Y làm thần tử, không thể không cân nhắc vì Tư Căng.Cho nên đoạn tình cảm này, vẫn là nên sớm một chút kết thúc.Cố Lâm Uyên như cũ đặt thiếu niên ở bên cạnh cái ghế tẩm điện, vừa mới chuẩn bị mở miệng xin cáo từ, thì thấy thiếu niên chỉ chỉ chén trà trên bàn."Thúc thúc" Tư Căng mở miệng: "Ta có chút khát, thúc có thể giúp ta rót chén trà nhỏ sao?""Được." Cố Lâm Uyên cúi đầu, tay mới vừa đụng tới chén trà lại nghe thiếu niên kêu một câu:"Thúc thúc."Y theo bản năng quay đầu lại, đụng vào một đôi cặp mắt đào hoa bên trong lộ ra phong lưu.Chốc lát, hai người mặt đối mặt, gần trong gang tấc, hô hấp giao nhau.Bỗng nhiên, Tư Căng nghiêng người tiến lên, ở trên môi tướng quân rơi xuống một cái hôn.Rầm ——Chén trà mới vừa nãy cầm ở trong tay bỗng nhiên buông lỏng, thuận theo cái bàn lăn xuống mặt đất, rơi nát bấy.Lâm công công nghe tiếng động, vội vã chạy tới.Một chân mới vừa bước vào phòng, đã nhìn thấy một màn không nên nhìn.Vội vàng che mắt rồi lại đi ra, còn thuận tiện đóng kỹ cửa điện, phân phó những người khác không cho phép tiến vào.Lão biết, tiểu hoàng đế từ nhỏ là thích nam phong. Loại ưa thích này là trong bụng mẹ mang ra ngoài, không đổi được. Nhiều năm trôi qua như thế, lão sớm thành thói quen. Thay vì để cho bệ hạ luân hãm vào trên người quốc sư Vân Mộ Niệm dã tâm tràn trề kia, chi bằng giao cho Cố tướng quân. Ít nhất, Cố tướng quân là bạn vong niên của tiên đế. Một lòng vì nước vì dân, cũng là thật tình tốt với bệ hạ.Bên trong.Cố Lâm Uyên tim đập trong nháy mắt sắp đến tột đỉnh.Sau khi phản ứng kịp, vội vã lùi về sau hai bước đứng ngay ngắn, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị không thay đổi, lỗ tai lại đỏ giống như là muốn chảy máu."Bệ hạ, vi thần bận rộn quân vụ, xin được cáo lui trước!"Tư Căng chiếm xong tiện nghi, khóe môi cong lên một độ cung vô cùng đẹp mắt, vẫy tay từ biệt với Cố Lâm Uyên:"Cố thúc thúc tạm biệt."Dứt lời, lại giơ ngón trỏ và ngón giữa lên, đặt ở bên môi khẽ hôn một cái.Rồi sau đó nâng tay, giơ giơ với Cố Lâm Uyên.Lúc này, màu đỏ trên lỗ tai Cố tướng quân rốt cuộc lan tràn đến mặt, liền vội vàng xoay người cách xa "chỗ thị phi" này.Sau khi đi ra cửa điện, mới dám há miệng hô hấp.Y trốn ở một chỗ góc tường tỉnh táo ước chừng nửa canh giờ, khác thường trong thân thể mới bị đè xuống.Lúc rời đi, Cố Lâm Uyên nhịn không được xuyên thấu qua mành che quan sát bóng lưng thiếu niên.Nắm đấm khớp xương rõ ràng chậm rãi buộc chặt, ép bản thân mình dời ánh mắt đi, cách xa nơi này....Sau khi tiễn Cố Lâm Uyên đi, Tư Căng đơn giản ăn bữa trưa.Mới vừa muốn nằm xuống nghỉ ngơi, thì nghe được rồi Lâm công công tới truyền chỉ:"Bệ hạ, thái hậu nương nương triệu kiến."Tư Căng một tay chống đầu, nằm nghiêng từ trên sạp chống đỡ người, miễn cưỡng trả lời:"Để cho bà ta chờ."Nói xong, tiếp tục đắp kín mền, nhắm mắt nghỉ ngơi.Nghe vậy, sắc mặt của Chu công công ngoài điện tới thay thái hậu gọi người lập tức đen xuống.Tiểu hoàng đế này lá gan cũng lớn.Thậm chí ngay cả thái hậu đều không để vào mắt!Hắn lẽ nào quên thái hậu là mẹ ruột của hắn sao?Thân thể tóc da đều do cha mẹ ban cho, không có thái hậu từ đâu tới hắn? Một hoàng đế ngay cả hiếu đạo cũng đều không hiểu, cũng xứng nằm ở trên long tháp của điện Thái Cực, làm mưa làm gió?!Lâm công công nhếch miệng cười, hãnh diện thẳng sống lưng:"Chu công công, ngươi cũng nhìn thấy rồi, bệ hạ đang nghỉ ngơi."Chu công công làm thái giám bên người thái hậu năm năm, ở trong cung hoành hành quen thói rồi, lúc này đẩy Lâm công công ra, vài bước tiến lên kéo cửa lớn tẩm điện ra:"Bệ hạ, thái hậu nương nương triệu kiến ngài vẫn là mau mau đi mới tốt. Dù sao người này không thể quên gốc, bằng không thì còn có cái gì khác với sói mắt trắng?! Hơn nữa, quyền lực trong tay thái hậu không nhỏ hơn ngài, bên trong hoàng thành này, cũng không chỉ ngài một vị hoàng tử, nếu là chọc rồi thái hậu không vui, bà ngày nào đó ủng hộ một vị hoàng tử khác đăng...""Làm sao?" Tư Căng bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt sắc bén như vậy tập trung cổ Chu công công, lạnh lùng chất vấn:"Bà ta một phụ nhân hậu cung, liền có thể để cho ngai vàng đổi chủ rồi?"===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store