X Xuyen Nhanh Ki Chu Dien Ro Lai Lam Sup Do Noi Dung Vo Kich Roi Tg1 Tg4
CHƯƠNG 0042: CON ĐƯỜNG SAO RỰC RỠ CỦA ẢNH ĐẾ PHÁ SẢN 42EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Ngô Đình nhịn xấu hổ và giận dữ, cắn răng nói:"Nếu tới chế giễu, vậy thì không thể nhìn không.""Nga?" Cặp mắt đào hoa xinh đẹp lóe lóe:"Dì Ngô còn muốn thu phí?""Tôi nghĩ để cho cậu..." Ngô Đình ngập ngừng nửa ngày, khó khăn mở miệng: "Giúp tôi đi xem xem Tư Trầm."Tư Căng hỏi: "Lý do đâu?""Trong tay tôi còn có một ít văn kiện cơ mật của công ty, chỉ có tôi và ba cậu mới có. Cậu giúp tôi đi xem xem Tư Trầm thế nào rồi, trở về nói cho tôi, những văn kiện cơ mật này thì toàn bộ cho cậu. Tư Trầm đứa bé kia, từ nhỏ thì sợ tối, không biết một người ở ngục giam có sợ hay không."Ngô Đình nói, khóe mắt đầy nếp nhăn nhỏ thì trào ra hai giọt nước mắt lưng tròng."Được."Ngô Đình giật mình, hiển nhiên không có nghĩ đến Tư Căng sẽ đáp ứng sảng khoái như thế.Trong lòng không khỏi hiện ra việc quá khứ ngược đãi cậu, sinh ra vài phần áy náy với thiếu niên trước mặt:"Căng Căng, cảm ơn.""Không cần cảm ơn." Tư Căng đứng dậy, khẽ mỉm cười: "Tôi Tôi rất vui lòng cống hiến sức lực."Nói xong, thì đi ra bệnh viện, lái xe chạy tới cục cảnh sát.Tiểu Yêu bĩu môi, vẻ mặt tức giận:[Tức chết rồi tức chết rồi tức chết rồi!][Đại nhân, Ngô Đình kia thường xuyên ngược đãi nguyên chủ khi còn bé, ngài tại sao còn muốn giúp bà ta?][Thì vì chút "cơ mật công ty" kia?]"Dĩ nhiên không phải." Tư Căng mở miệng, trong mắt hoa đào khẽ nhếch tràn đầy hưng phấn:"Là vì, giết người không thấy máu a."Trong lúc nói chuyện, xe đã chạy đến cục cảnh sát.Tư Căng xuống xe, công bố bản thân mình là tới cung cấp chứng cớ.Vì vậy, cảnh sát phiên trực mang tới phòng thẩm vấn.Trong phòng thẩm vấn, Bạch Tư Trầm bị khóa ở trên ghế thẩm vấn, trước mắt thô bạo:"Thả tôi ra ngoài! Tôi không có bạo lực gia đình! Không có giết người! Thả tôi ra ngoài!"Vừa nghe nói có chứng cứ mới, cảnh sát phụ trách thẩm vấn từ phòng thẩm vấn đi ra, xoa xoa màng tai bị Bạch Tư Trầm rống làm đau, bắt tay một cái với Tư Căng:"Ngài Bạch, xin hỏi chứng cứ cậu mang đến là cái gì, đối với tiến triển vụ án có giúp đỡ mới gì sao?"Tư Căng hỏi: "Lực lượng cảnh sát bước đầu phán định hành vi phạm tội là cái gì?"Cảnh sát trả lời: "Bọn tôi bước đầu phán định, phạm nhân có thể tinh thần có vấn đề, thuộc về ngộ sát."Khóe môi Tư Căng kéo lên, từ trong túi lấy ra một bút ghi âm, mở ra.Thanh âm của Bạch Tư Trầm lập tức truyền đến.—— tôi muốn thuê người giết người đi giết Bạch Tư Căng.—— tôi mặc kệ! Bạch Tư Căng không chết tôi thì phải chết!—— ngươi báo cảnh sát? Tô Minh Triết! Ngươi thật to gan!Đây là Tư Căng lúc tối hôm qua nghe góc tường thuận tay ghi xuống, quá trình đối thoại của Bạch Tư Trầm và Tô Minh Triết.Cậu đóng ghi âm, giao bút ghi âm cho cảnh sát:"Ghi âm này là tôi lúc hôm qua muốn đi viếng thăm bọn họ thu được, có thể đầy đủ chứng minh lúc Bạch Tư Trầm giết người đầu óc cực kỳ thanh tỉnh, vả lại trước đó còn có ý đồ rất mạnh mẽ muốn hành hung tôi. Cho nên, không thể phán định là ngộ sát."Cảnh sát nhận lấy bút ghi âm, không thể tin tưởng nhìn Tư Căng vì đại nghĩa diệt thân:"Vậy ý tứ của ngài Bạch là."Tư Căng trịnh trọng:"Bạch Tư Trầm chủ mưu giết người, trực tiếp không chung thân hoặc tử hình đi."Nói xong, thì xoay người rời khỏi.Lúc đi, còn chuyên môn nhìn thoáng qua Bạch Tư Trầm, khẽ mỉm cười, hữu nghị vẫy vẫy tay với gã.Lần thứ hai nhìn thấy khuôn mặt tươi cười như vậy, đáy lòng Bạch Tư Trầm bỗng nhiên chấn động, giống như một con chó thấy chủ nhân, lập tức im lặng lại.Tư Căng rời khỏi, không thể chờ đợi được về tới bên giường bệnh của Ngô Đình, tuyên bố tin tức tốt với bà ta.Nhìn thấy Tư Căng trở về, con mắt Ngô Đình lập tức sáng lên vầng sáng:"Căng Căng a, Tư Trầm thế nào?"===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
Ngô Đình nhịn xấu hổ và giận dữ, cắn răng nói:"Nếu tới chế giễu, vậy thì không thể nhìn không.""Nga?" Cặp mắt đào hoa xinh đẹp lóe lóe:"Dì Ngô còn muốn thu phí?""Tôi nghĩ để cho cậu..." Ngô Đình ngập ngừng nửa ngày, khó khăn mở miệng: "Giúp tôi đi xem xem Tư Trầm."Tư Căng hỏi: "Lý do đâu?""Trong tay tôi còn có một ít văn kiện cơ mật của công ty, chỉ có tôi và ba cậu mới có. Cậu giúp tôi đi xem xem Tư Trầm thế nào rồi, trở về nói cho tôi, những văn kiện cơ mật này thì toàn bộ cho cậu. Tư Trầm đứa bé kia, từ nhỏ thì sợ tối, không biết một người ở ngục giam có sợ hay không."Ngô Đình nói, khóe mắt đầy nếp nhăn nhỏ thì trào ra hai giọt nước mắt lưng tròng."Được."Ngô Đình giật mình, hiển nhiên không có nghĩ đến Tư Căng sẽ đáp ứng sảng khoái như thế.Trong lòng không khỏi hiện ra việc quá khứ ngược đãi cậu, sinh ra vài phần áy náy với thiếu niên trước mặt:"Căng Căng, cảm ơn.""Không cần cảm ơn." Tư Căng đứng dậy, khẽ mỉm cười: "Tôi Tôi rất vui lòng cống hiến sức lực."Nói xong, thì đi ra bệnh viện, lái xe chạy tới cục cảnh sát.Tiểu Yêu bĩu môi, vẻ mặt tức giận:[Tức chết rồi tức chết rồi tức chết rồi!][Đại nhân, Ngô Đình kia thường xuyên ngược đãi nguyên chủ khi còn bé, ngài tại sao còn muốn giúp bà ta?][Thì vì chút "cơ mật công ty" kia?]"Dĩ nhiên không phải." Tư Căng mở miệng, trong mắt hoa đào khẽ nhếch tràn đầy hưng phấn:"Là vì, giết người không thấy máu a."Trong lúc nói chuyện, xe đã chạy đến cục cảnh sát.Tư Căng xuống xe, công bố bản thân mình là tới cung cấp chứng cớ.Vì vậy, cảnh sát phiên trực mang tới phòng thẩm vấn.Trong phòng thẩm vấn, Bạch Tư Trầm bị khóa ở trên ghế thẩm vấn, trước mắt thô bạo:"Thả tôi ra ngoài! Tôi không có bạo lực gia đình! Không có giết người! Thả tôi ra ngoài!"Vừa nghe nói có chứng cứ mới, cảnh sát phụ trách thẩm vấn từ phòng thẩm vấn đi ra, xoa xoa màng tai bị Bạch Tư Trầm rống làm đau, bắt tay một cái với Tư Căng:"Ngài Bạch, xin hỏi chứng cứ cậu mang đến là cái gì, đối với tiến triển vụ án có giúp đỡ mới gì sao?"Tư Căng hỏi: "Lực lượng cảnh sát bước đầu phán định hành vi phạm tội là cái gì?"Cảnh sát trả lời: "Bọn tôi bước đầu phán định, phạm nhân có thể tinh thần có vấn đề, thuộc về ngộ sát."Khóe môi Tư Căng kéo lên, từ trong túi lấy ra một bút ghi âm, mở ra.Thanh âm của Bạch Tư Trầm lập tức truyền đến.—— tôi muốn thuê người giết người đi giết Bạch Tư Căng.—— tôi mặc kệ! Bạch Tư Căng không chết tôi thì phải chết!—— ngươi báo cảnh sát? Tô Minh Triết! Ngươi thật to gan!Đây là Tư Căng lúc tối hôm qua nghe góc tường thuận tay ghi xuống, quá trình đối thoại của Bạch Tư Trầm và Tô Minh Triết.Cậu đóng ghi âm, giao bút ghi âm cho cảnh sát:"Ghi âm này là tôi lúc hôm qua muốn đi viếng thăm bọn họ thu được, có thể đầy đủ chứng minh lúc Bạch Tư Trầm giết người đầu óc cực kỳ thanh tỉnh, vả lại trước đó còn có ý đồ rất mạnh mẽ muốn hành hung tôi. Cho nên, không thể phán định là ngộ sát."Cảnh sát nhận lấy bút ghi âm, không thể tin tưởng nhìn Tư Căng vì đại nghĩa diệt thân:"Vậy ý tứ của ngài Bạch là."Tư Căng trịnh trọng:"Bạch Tư Trầm chủ mưu giết người, trực tiếp không chung thân hoặc tử hình đi."Nói xong, thì xoay người rời khỏi.Lúc đi, còn chuyên môn nhìn thoáng qua Bạch Tư Trầm, khẽ mỉm cười, hữu nghị vẫy vẫy tay với gã.Lần thứ hai nhìn thấy khuôn mặt tươi cười như vậy, đáy lòng Bạch Tư Trầm bỗng nhiên chấn động, giống như một con chó thấy chủ nhân, lập tức im lặng lại.Tư Căng rời khỏi, không thể chờ đợi được về tới bên giường bệnh của Ngô Đình, tuyên bố tin tức tốt với bà ta.Nhìn thấy Tư Căng trở về, con mắt Ngô Đình lập tức sáng lên vầng sáng:"Căng Căng a, Tư Trầm thế nào?"===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store