X S
- Mặt lại nặng rồi. Sao thế? Nó hẵng còn cầm theo chổi chạy từ sân bóng lên. Sút bóng vỡ cửa kính phòng giáo viên nên đi lao động công ích ấy mà. - Làm việc của mình đi. - Thôi nào, chúng ta thân mà! Ôm lấy cổ bạn, nó ra vẻ như hai đứa thân lắm. - Chưa và, không bao giờ.Hất nó ra, bạn bước vội. Hoàn toàn không giống nhau. Rõ ràng, nếu thành công là một con hẻm chứa điểm đầu và điểm cuối, vậy kẻ thứ hai - người thứ nhất vốn giữ mối quan hệ trên dưới. Người vốn vạch đích - Kẻ chấp chới đầu hẻm. Nhưng, thứ bản thân đang theo đuổi thực sự gọi là thành công? Hay đơn thuần là mấy con số vô nghĩa? Thành tích? Căn bệnh kinh tởm.
_×××××_
_×××××_
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store