Woonmyungz Viec Lam Them Trai Phep Thu Hai
jaehyun cảm thấy uỷ khuất từ lúc woonhak tiến lại gần, cảm giác xấu hổ khi bị vạch trần khiến hai má anh ửng đỏ lên, một màu đỏ mà ngay cả rượu cũng không thể làm anh đỏ như vậy. tại sao cùng một ngày, mình lại bị hai người hỏi về cũng một vấn đề vậy, hỏi về một chuyện khó nói, trái với đạo đức như vậy chứ? hơn nữa, bị giám đốc hù doạ thì thôi đi, nhưng khi woonhak lên tiếng, jaehyun lại càng cảm thấy không phục hơn. "em đang nghĩ gì vậy?" khi ở công ty, jaehyun bị không khí ở công ty làm cho đầu óc tê liệt, đối mặt với câu hỏi của giám đốc sản xuất mà không thể phủ nhận được, nhưng trước mặt woonhak, thì lại mình hoàn toàn không thể giả vờ được sao? jaehyun cố gắng làm mình nghiêm túc hơn, nhìn chằm chằm vào cái người đáng ghét trước mặt "ai mà muốn yêu đương với một người đột nhiên bỏ đi, chẳng nói với ai là sẽ đi đâu làm gì như em chứ!!!"trước đó, khi nói về những lo lắng về tương lai, jaehyun biết mình đã bị cuốn vào nỗi lo cùng woonhak, thậm chí khi nhận được tiền chuyển khoản, anh nghĩ liệu có phải đứa nhóc này bị dụ dỗ bởi mức lương cao từ đâu không? kết quả là cái người này lại đột ngột biến mất xong lại xuất hiện ở studio, cười tươi rói và cúi chào từng đồng nghiệp...những cảm xúc trong lòng jaehyun lại dâng lên, hoà lẫn với chút rượu cay nồng trong dạ dày. anh tức giận đẩy woonhak ra rồi với tay lấy điện thoại mà bản thân đã vứt lung tung lên bàn. nhưng khoảng cách quá xa, jaehyun cố gắng duỗi tay một chút, nhưng trọng tâm cơ thể lại không còn vững nữa. "anh ơi, anh uống say rồi thì cứ nằm xuống đi mà." woonhak bị anh đẩy ra lại đứng dậy đi lấy điện thoại và đưa cho anh. jaehyun vô thức nhận lấy, ngẩn người một chút, định quay người lại chỗ ngồi ban đầu trên sofa nhưng đột nhiên gáy lại cảm nhận được một cái chạm quen thuộc. woonhak đỡ lấy đầu anh rồi đặt nó lên đùi mình "anh jaehyun không muốn thừa nhận à.....vậy thì cứ như vậy đi.""hả?" đầu óc vốn đang bối rối lúc này càng thêm mông lung, chẳng lẽ thằng nhóc này không phải đợi mình trả lời, mà chỉ đơn giản là một câu khẳng định?mặc dù vậy, anh không thể để chuyện này qua đi như thế, dù không biết phải xử lý không khí vừa lúng túng vừa mập mờ này như thế nào, nhưng jaehyun không nghĩ woonhak nên bỏ qua vấn đề này không nói gì thêm. vì vậy jaehyun định lắc đầu, nhưng chất liệu jean ở sau đầu khiến jaehyun nhận ra, tốt nhất nên ngoan ngoãn đừng nhúc nhích. "không phải anh bảo sẽ đi sao?" jaehyun nghĩ, có lẽ nếu con gấu bông này biến mất khỏi sofa, bản thân sẽ lấy lại được lý trí. những lời nói của người say xỉn thật là vô lý, người bảo mình ở lại cũng là anh jaehyun, người hỏi mình chưa đi cũng là anh jaehyun. woonhak thở dài, cảm thấy hôm nay bản thân không thể giải thích được những tình cảm phức tạp và có phần ngốc nghếch này cho jaehyun nghe được. tuy nhiên, những gì mà woonhak muốn xác nhận đã có câu trả lời, và woonhak cũng không ngại ngồi đây nghe thêm vài câu than vãn, nửa cãi nhau nửa trách móc của người say. "từ đầu đến cuối, chỉ có anh jaehyun nghĩ rằng em sẽ đi thôi đúng không?" woonhak chắc chắn là jaehyun cái người đang say này không thể hiểu câu này, nhưng đối với người chưa bao giờ uống rượu như woonhak thì thấy thật buồn cười, hoá ra rượu có thể khiến người lớn trở lại như trẻ con, jaehyun người đang nằm trên đùi woonhak lúc này so với jaehyun ngày hôm qua– người tỏ ra vẻ anh trai tốt, khăng khăng nói những câu như "em phải tập trung vào cuộc sống" – thì giờ đây lại gần gũi hơn. "thì đó cũng là lỗi do em đó" jaehyun nằm trên đùi woonhak, lầm bầm một cách không rõ ràng, "đột nhiên em nói là không tiêu nhiều tiền, định trả lại cho anh, thật sự rất là đáng ghét, cứ như là...."— cứ như là mối quan hệ giữa chủ và người làm vậy"em sẽ giải thích với anh jaehyung mà...."với cái tư thế này, chỉ cần mở mắt ra, jaehyun sẽ nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét kia, con gấu bông ôm lâu quá, lớp bông cũng dễ bi rối,và dưới thời tiết ẩm ướt, cảm giác trở nên thô ráp và cứng như âm thanh thông báo khi woonhak chuyển tiền ấy..."anh không nghe!!" jaehyun quay mặt đi, nhìn sang thì thấy bàn tay woonhak đang xoa nhẹ tai mình, chính bàn tay này đã bận rộn bếp, dọn ra những món ăn nóng hổi đầy mùi thơm, cũng là đôi tay đó rửa những chiếc bát sứ dưới dòng nước để làm công việc tiếp theo.jaehyun bắt đầu hối hận vì thái độ cứng rắn trong câu nói trước, ngập ngừng vài giây rồi nói "vậy bây giờ em nói đi"sáng nay khi ra khỏi nhà, jaehyun đã nghĩ ra vô số lý do để giải thích cho khoản chuyển tiền đó, mỗi lý do càng nghĩ lại càng trở nên vô lý hơn. lý do hợp lý duy nhất mà jaehyun nghĩ được chính là woonhak từ đầu đến cuối luôn coi việc đến nhà mình nấu ăn chỉ là một công việc bình thường, những hành động thân mật, đùa giỡn mà woonhak để mặc chỉ là nỗ lực để giữ lấy công việc đơn giản và ổn định này.như vậy thì ngay cả bạn bè cũng không tính là bạn, nghĩ tới lý do này jaehyun ngồi trên taxi mà suýt khóc. khi tỉnh táo lại, jaehyun đã cố gắng tìm mọi lý do để biện minh nhưng không tìm ra được gì, còn woonhak với cái đầu không thông minh lắm của đứa nhóc này có thể nói ra được thứ gì ngớ ngẩn? nếu mà bị tên ngốc đó lừa lúc say rượu thì jaehyun thật sự có thể đến cầu Namsan mà nhảy xuống rồi."nè, em đợi một chút," jaehyun chỉnh điện thoại thành chế độ quay video, đặt nó lên giá đỡ và chỉnh góc quay, "không được phép lừa anh khi anh đang say... anh sẽ xem lại đoạn này khi tỉnh lại."woonhak tròn mắt, miệng vô thức mở thành hình tròn, "anh cần phải nghiêm túc như vậy sao..." jaehyun nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của woonhak, "nhưng mà...""em nhưng cái gì?" jaehyun nhếch mép, dù có say rượu thì jaehyun cũng biết có một số chuyện không thể để cho đứa nhóc này dễ dàng qua mặt, "quả nhiên là em muốn lừa anh đúng không?""không phải đâu mà, chỉ là...chỉ là em cảm thấy hơi ngại" giọng nói vốn lớn của woonhak lúc này nhỏ đến mức jaehyun phải tập trung mới nghe rõ "anh jaehyun nhất định phải quay phim lại sao....""việc này quan trọng mà" jaehyun trả lời bằng giọng điệu không thể cãi "quan trọng với anh"sau khi jaehyun nói xong mấy câu đó, woonhak đã hành động trước. ngón tay woonhak lướt nhẹ trên khuôn mặt jaehyun, từ trán chầm chậm di chuyển xuống sống mũi, rồi vuốt nhẹ qua má, mang đến cho jaehyun một chút cảm giác ngứa ngáy nhẹ. quá đáng thật, nỗi oán giận trong jaehyun dần tan biến theo những cái chạm này, jaehyun mơ hồ nghĩ, có lẽ mình sẽ tin bất kỳ lý do nào ngớ ngẩn mà woonhak đưa ra.dù sao thì jaehyun cũng tin tưởng người này, thậm chí có thể nói là đã mù quáng tin tưởng ngay từ lần đầu gặp."ừ, nếu quan trọng thế thì anh jaehyun cứ quay lại đi," khi đầu ngón tay woonhak trượt đến bờ môi mình , jaehyun nghe thấy woonhak nói như vậy, "anh jaehyun cảm thấy điều này quan trọng... thật ra em cũng rất vui."lúc đầu woonhak kể với một chút lúng túng, nói một cách chậm rãi với người nửa say nửa tình nghe về những gợi ý hay hành động rõ ràng của jaehyun khiến mình cảm thấy băn khoăn, lo lắng liệu người chủ của mình có tình cảm vượt quá giới hạn bình thường với mình hay không. câu nói này khiến tim jaehyun suýt nữa ngừng đập một nhịp – không phải vì cảm động mà vì cảm giác tội lỗi. jaehyun hoảng hốt tự nghĩ liệu thời gian có kéo dài đến mức đó không, liệu hành động của mình trong mắt người chưa đủ tuổi có phải là quá giới hạn, khiến woonhak sợ hãi?"lúc đó anh có quá đáng lắm không?" jaehyun do dự hỏi "anh cứ nghĩ là em đã quen với việc bị những người lớn tuổi hơn ôm hay xoa mặt rồi, các tiền bối ở công ty chẳng phải cũng khen em dễ thương sao?"woonhak cúi đầu nhìn jaehyun, ánh mắt lộ rõ sự do dự, rồi nói: "lúc đầu ấn tượng của em về anh jaehyun là một người kỳ lạ, hay đến quán bar xem nhóm nhạc nam...tại em thấy có một chàng trai trẻ mà lại đi đuổi theo nhóm nhạc nam thật là kỳ lạ, nên em đã tự ý kết luận về xu hướng tính dục của anh... a! thật sự xin lỗi anh!"chờ một chút, hiểu lầm lớn vậy sao? jaehyun hoảng loạn muốn ngồi dậy, "hoàn toàn không phải! anh không phải kiểu người suốt ngày đến quán bar! đừng nghĩ linh tinh như vậy... á!"vội vàng giải thích nên jaehyun vô tình cắn phải lưỡi, không biết đã bao nhiêu lần trong ngày phát ra tiếng kêu than."từ từ đã anh..." woonhak đè nhẹ hành động vùng vẫy của jaehyun, "được rồi, được rồi, anh jaehyun nghe em nói đã."jaehyun cảm thấy đau ở lưỡi, sức lực trên tay cũng không thể cản được woonhak, đành phải lại nằm trở lại lên cái đùi tuy không mềm mại lắm nhưng đủ khiến jaehyun đỏ mặt, rồi nghe thấy woonhak nói sau một lúc do dự, đã tìm một người lớn có thể trò chuyện về những chuyện này, nhờ người có kinh nghiệm sống và đã kết hôn giúp phân tích tình huống tế nhị này.thật tồi tệ, sao lại liên luỵ đến người lớn thế này, jaehyun chỉ biết hy vọng là đứa nhóc này đừng kể quá chi tiết...mà nói đi nói lại, bất kỳ người trưởng thành nào cũng sẽ cho rằng jaehyun là một kẻ biến thái, rồi khuyên woonhak nên bỏ chạy ngay lập tức, phải không? thực sự xin lỗi em, woonhak à, lại để em phải chịu đựng áp lực từ phía người lớn mà vẫn tiếp tục công việc này...jaehyun bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, thật sự còn gì để nói nữa chứ? bây giờ jaehyun không còn lý do nào để trách móc woonhak vì quá tuyệt tình khi kết thúc công việc này nữa, mà nhìn lại, có vẻ như người trước mặt mình mới là người xui xẻo hơn, khó khăn lắm mới thoát ra khỏi một cuộc sống có phần méo mó, tìm được một công việc hài lòng, thế mà lại phải đối diện với cùng một kẻ thứ rác rưởi như mình.tại sao mình lại nóng vội đề nghị quay video nhỉ? không ngạc nhiên khi woonhak có vẻ hơi khó chịu về chuyện này."người lớn có kinh nghiệm sống à..." jaehyun uể oải mở miệng, nhớ lại hôm đó sau khi mình nói ra những lời nguy hiểm, jaehyun đã nghĩ rằng woonhak sẽ không quay lại vào ngày hôm sau, "chắc họ sẽ bảo em là nên tránh xa mấy người đáng sợ như thế này, nhà riêng nguy hiểm lắm..."khi nghe thấy tiếng mở khóa cửa vào sáng hôm sau, jaehyun thở phào nhẹ nhõm, rồi lại nghĩ rằng việc woonhak không nhận thức được sự nguy hiểm cũng không phải chuyện tốt. cuối cùng thì, jaehyun cũng quá hèn hạ, biết rõ bản thân sự lệch lạc của mình nhưng lại không dám nói ra.jaehyun cảm thấy hơi ngại khi phải đối diện với woonhak, nhưng vì đang nằm trên đùi woonhak, việc di chuyển ánh mắt quả thực không dễ dàng. jaehyun nhíu mày, không thể tránh đi, đành phải lén lút nhìn vào khuôn mặt của woonhak, rồi bất ngờ chạm phải đôi mắt đang cười của đối phương"thì ra anh nghĩ như vậy à?" jaehyun nhìn thấy woonhak nháy mắt, giọng nói trở nên vui vẻ hơn, "cứ nghĩ vậy rồi mà còn kêu em ở lại, thật quá đáng mà."rượu chết tiệt, làm jaehyun bây giờ không hiểu nổi cả giọng điệu và tâm trạng của woonhak khi nói câu này, chỉ mơ hồ nhận ra rằng suy nghĩ của woonhak có vẻ hoàn toàn khác với những gì mà bản thân tưởng tượng.woonhak dùng ngón tay xoắn lấy tóc jaehyun, dù là tóc ngắn của con trai, chỉ cần cuộn một chút là tóc đã tuột qua kẽ tay, động tác mơ hồ và đầy ẩn ý này vẫn tiếp tục."thầy giáo nói nếu em không hiểu mà cũng không muốn rời đi, có thể đợi đến khi đủ khả năng thoát ra khỏi mối quan hệ phụ thuộc vào tiền bạc này rồi mới xem xét lại suy nghĩ của mình."cái này là sao? jaehyun đành phải thừa nhận trong lòng mình một cách xấu hổ rằng mình đã say, woonhak nhìn có vẻ không thông minh lắm, sao bây giờ những lời mà đứa nhóc này nói lại khiến mình nghe không hiểu gì vậy?"vậy nên em đã chuyển lại tiền nguyên liệu chưa dùng cho anh rồi," ánh mắt của woonhak đầy sự phấn khích và vui mừng, "mỗi lần nhận chuyển khoản là em đều tự nhắc nhở bản thân chỉ đến đây để nấu ăn thôi, nên cảm thấy bây giờ mới có thể nói chuyện nghiêm túc với anh jaehyun! mặc dù anh jaehyun có hơi tức giận."mình đang giận ai vậy? dù chưa hoàn toàn hiểu, nhưng jaehyun vẫn bị biểu cảm vui vẻ của woonhak ảnh hưởng, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn. jaehyun mơ hồ cảm thấy tình huống hiện tại còn tốt hơn những gì mình tưởng, nhưng lại không thể tỉnh táo đối diện với sự dao động trong lòng mình."anh à, bây giờ anh đã nghe em giải thích hết rồi...." woonhak cúi đầu, từ từ tiến lại gần jaehyun, làm cho phần trần nhà trong tầm mắt của jaehyun lúc càng nhỏ lại, cuối cùng chỉ còn lại khuôn mặt của woonhak, "không hiểu cũng không sao, dù sao anh cũng đã quay video lại rồi. ừm, khi nào anh suy nghĩ rõ ràng rồi thì... có muốn trả lời lại câu hỏi của em lần nữa không?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store