ZingTruyen.Store

Wonxin Mot Nua

zhou anxin choàng tỉnh giữa đêm. cơn ác mộng đẫm mồ hôi khiến em thở dốc, tim đập dồn dập như muốn nhảy khỏi lồng ngực. ánh đèn ngủ mờ nhạt không thể xua tan bóng tối đang bao trùm lấy tâm trí em, những hình ảnh cứ lặp đi lặp lại, về ánh mắt của sangwon, nụ cười ấy, và lời thì thầm đêm nọ

"anh cũng cảm thấy vậy mỗi khi ở cạnh em"

nhưng...liệu điều đó có phải sự thật không?

anxin đưa tay che mắt, cố gắng ngăn dòng nước đang trực trào. gần đây, mọi thứ diễn ra quá nhanh. ngay khi cả hai cùng tham gia show sống còn Boys II Planet, fan nhanh chóng "ship" họ với nhau — WonXin, họ gọi như thế. những ánh mắt thích thú, những đoạn fancam được chỉnh sửa đầy mộng mơ, những lần "vô tình" chạm tay trên sân khấu đều được thổi phồng thành định mệnh.

và sangwon luôn biết cách lợi dụng điều đó.

anh cười rạng rỡ trước máy quay, nghiêng người thì thầm vào tai anxin khi biết fan đang quay lại. ngoài đời, anh ấy cũng dịu dàng nhưng đôi khi lại quá hoàn hảo. quá đúng lúc. quá ngọt ngào để là thật.

"nếu không có camera, anh ấy có còn ôm mình như thế không?"

anxin ngồi dậy, chống tay lên đầu gối, ánh mắt đăm chiêu hướng ra ngoài cửa sổ phòng ký túc xá. em không muốn tin rằng những cảm xúc mình có là một chiều. nhưng mọi dấu hiệu dạo gần đây đều mâu thuẫn. sangwon không còn quan tâm em nhiều như trước. cái ôm backstage sau buổi diễn hôm nọ...lạnh đến kỳ lạ.

anxin chạm tay lên ngực, nơi tim em đang thắt lại. em biết mình cần câu trả lời, cần biết tình cảm này là thật hay chỉ là một phần của màn trình diễn.

ngay lần đầu gặp nhau, anxin đã cảm thấy có điều gì đó đặc biệt với sangwon. khi họ cùng gia nhập nhóm Whiplash, anxin không thể phủ nhận sự rung động nhẹ nhàng mỗi khi ánh mắt em vô tình bắt gặp ánh mắt của sangwon. lúc đó, em chỉ nghĩ đó là sự ngưỡng mộ, thế nhưng càng tiếp xúc nhiều, cảm xúc ấy càng mạnh mẽ hơn.

trong suốt quá trình luyện tập, sangwon luôn là người chỉ dẫn tận tình cho anxin, từ những động tác nhảy cơ bản cho đến những chi tiết khó. anxin dù không dày dặn kinh nghiệm bằng, cũng luôn động viên sangwon, đặc biệt khi anh phải gánh chịu nhiều áp lực từ phần killing part.

mọi cố gắng của họ cuối cùng cũng được đền đáp. sau chiến thắng ở livestage 1, ngay buổi tối hôm đó, sangwon kéo anxin ra ngoài sân thượng.

"anxin, anh thích em" anh nói với ánh mắt chân thành.

anxin trừng to mắt, em có chút bối rối nhưng không thể phủ nhận sự vui mừng trong lòng.

"thật sao?" em hỏi lại, trong lòng như vỡ òa.

"ừm nhưng chúng ta phải giữ kín chuyện này" sangwon nói nhẹ nhàng "anh chỉ muốn ở bên em thôi"

anxin không thể kìm nổi nụ cười, gật đầu "em cũng thích anh"

vậy là, họ bắt đầu mối quan hệ thầm kín, không ai biết ngoài họ. sau đó, anxin chuyển sang ở chung phòng với sangwon, nơi tình cảm giữa hai người được nuôi dưỡng trong những khoảnh khắc riêng tư, nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa.

bỗng tiếng sột soạt nhẹ vang lên từ giường kế bên kéo anxin khỏi dòng hồi tưởng.

sangwon trở mình, mái tóc hơi rối che một bên trán, mắt còn lơ mơ vì buồn ngủ nhưng giọng lại trầm ấm quen thuộc.

"anxin, em ổn không?" anh hỏi khẽ, giọng khàn đặc của người vừa tỉnh giấc giữa đêm.

anxin giật mình quay sang, trái tim như thắt lại. trong bóng tối, em chỉ thấy một dáng người lờ mờ nhưng lại có thể tưởng tượng rõ ràng ánh mắt ấy - ánh mắt từng khiến em tin rằng có điều gì đó thật sự giữa cả hai.

"ừm, em ổn" anxin đáp, cố giữ giọng bình thường nhưng nghe lại quá gượng gạo.

sangwon không nói gì thêm, chỉ khẽ chống tay ngồi dậy, mắt nhìn chăm chú về phía em.

"em mơ thấy gì à?"

anxin muốn nói ra, muốn thốt lên rằng em đang hoang mang, rằng những cử chỉ dịu dàng kia có phải là thật không, hay chỉ là diễn cho hàng triệu con mắt đang dõi theo. em thật sự muốn hỏi: "anh có từng thích em không, dù chỉ một chút?"

nhưng những từ đó nghẹn lại nơi cổ họng.

anxin quay mặt đi, giọng nhỏ dần, gần như thì thầm

"không sao đâu. chắc do luyện tập áp lực quá thôi"

em hít một hơi sâu, rồi nằm lại, kéo chăn lên đến cằm như để che giấu sự run rẩy nơi đôi tay.

"ngủ tiếp đi. mai chúng ta còn phải đến phòng tập sớm"

một khoảng lặng bao trùm căn phòng. sangwon vẫn ngồi đó vài giây, ánh mắt khó đoán, hoặc là quan tâm thật lòng, hoặc đang tính toán điều gì. rồi anh lại nằm xuống, quay lưng về phía anxin.

anxin nhận thấy bầu không khí đã bắt đầu tĩnh lặng, em trở mình, mở to mắt nhìn lên trần nhà.

em không tài nào ngủ được nữa.

....

sáng sớm hôm sau – các phòng tập của chương trình Boys II Planet đều đã sáng đèn.

không khí trong phòng tập đặc quánh mồ hôi và tiếng nhạc bass dồn dập. hai nhóm thí sinh đang tập luyện cho bài livestage tiếp theo, cùng một ca khúc nhưng biểu diễn với hai concept đối lập, tranh suất debut.

phải, lần này em và anh ở hai nhóm đối đầu.

anxin đứng ở góc trái phòng, mặc áo phông trắng, quấn khăn trắng quanh cổ, ánh mắt dán chặt vào gương như thể đang rất tập trung nhưng thật ra không hẳn.

phía bên kia, nhóm của sangwon đang luyện phần vũ đạo chính. anh mặc áo tank top đen, động tác mạnh mẽ, cơ tay nổi bật qua mỗi cú xoay người. gương mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc như muốn nuốt trọn cả giai điệu.

điều này khiến anxin chẳng thể rời mắt.

quả nhiên anh vẫn luôn như vậy, tràn đầy năng lượng.

anxin không nhận ra ánh mắt mình đã dõi theo sangwon quá lâu. phải cho đến khi một cánh tay bất ngờ choàng qua vai khiến em hoàn hồn quay trở về thực tại.

"nhìn sang bên đó làm gì vậy, xin?" – giọng geonwoo vang lên, nửa trêu chọc nửa nghiêm túc.

"tập trung vào anh đây này. chúng ta còn có đoạn nhảy đôi đó"

anxin khẽ khựng lại. mặt em đỏ ửng lên một cách khó hiểu, vội quay mặt nhìn xuống sàn.

"à...xin lỗi, em hơi mất tập trung"

geonwoo bật cười, giữ vai anxin lại một lúc lâu hơn bình thường.

"cứ nhìn anh là không lạc nhịp được đâu, hiểu chưa?"

anxin gật nhẹ, không dám đáp gì thêm. trong gương, em liếc thấy ánh mắt của sangwon, không rõ là tình cờ hay cố ý, đang nhìn về phía mình. nhưng chỉ một giây sau, anh ấy lại quay đi, tiếp tục đếm nhịp cho leo, liyu và yoonmin.

tại phòng tập, không khí lại càng thêm căng thẳng khi nhóm của sangwon đã hoàn thành phần nhảy chính. trong khi đó, bên phía anxin, cả nhóm đã thuộc được phần vũ đạo nhưng sự phối hợp có vẻ vẫn chưa ăn ý, họ cần thêm thời gian để tập luyện cho thật trau chuốt.

cuối cùng cả nhóm quyết định chuyển sang phần nhảy đôi của anxin và geonwoo để theo kịp tiến độ.

rất nhanh sau đó, geonwoo đã hoàn thành động tác cơ bản và bây giờ đang theo sát từng động tác của anxin, nhưng đôi mắt của em lúc này lại dán chặt về một hướng.

ở góc phòng, sangwon và leo đang luyện tập phần nhảy chính của họ. họ hoàn hảo đến mức khó tin, động tác uyển chuyển nhưng đầy mạnh mẽ, sự ăn ý giữa họ thật khó mà không chú ý đến. cơ thể của leo quá gần với sangwon như thể cả hai đã hoà làm một, đôi chân mềm mại uyển chuyển, đôi mắt sáng trừng nhiệt huyết như thể có một mối liên kết vô hình giữa họ.

dù anxin rất quý mến người anh leo, nhưng cái cách mà cả hai phối hợp khiến lòng em không khỏi chao đảo. cái nhìn của sangwon với leo, nụ cười họ trao nhau khi hoàn thành động tác. sao mà giống như một thứ gì đó đặc biệt, một sự gắn kết mà em không thể chạm tới.

"xin, tập trung vào anh đi" geonwoo nhắc nhở, nhưng lần này giọng anh không còn trêu chọc như trước. anh nhìn anxin chằm chằm, nhận thấy em vẫn cứ liếc về phía bên kia, lơ đãng không thèm nhìn vào mắt mình.

geonwoo hơi cau mày, đôi tay anh nắm lấy cằm anxin một cách nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, từ từ quay mặt em lại về phía mình. làn da anxin có cảm giác bỏng rát dưới bàn tay anh, ánh mắt của họ giao nhau, im lặng kéo dài trong khoảnh khắc. geonwoo nhìn vào mắt anxin, đôi mắt đen sâu thẳm và đầy ấm áp.

"partner của em ở bên này mà, xin" geonwoo nhẹ nhàng nói, giọng anh trầm và ấm, "tập trung vào anh thôi, đừng để bị phân tâm"

môi geonwoo hơi cong lên, nhưng không phải nụ cười trêu đùa quen thuộc, mà là sự chân thành. anh cố gắng làm cho anxin cảm thấy thoải mái hơn, cho em biết rằng không chỉ có sangwon bên cạnh.

anxin nuốt khan một chút, tim đập nhanh hơn, nhưng em không thể nhìn vào mắt geonwoo lâu hơn nữa. em gật đầu, hơi ngượng ngùng, rồi đưa ánh mắt về phía anh. cái cảm giác gần gũi này thật lạ lẫm, nhưng lại khiến trái tim em không thể ngồi yên.

"vâng, em sẽ tập trung" anxin nói, giọng khẽ khàng, nhưng có gì đó trong lòng cậu vẫn cứ quặn lại.

geonwoo không nói gì thêm, chỉ mỉm cười rồi tiếp tục hướng dẫn anxin luyện tập. nhưng lúc này, một phần trong anh không còn chỉ lo lắng về việc làm tốt bài nhảy, mà là những cảm xúc lạ lẫm vừa mới chớm nở trong tim.

phía bên kia phòng tập, sangwon dừng lại động tác giữa chừng và liếc mắt qua hướng của geonwoo và anxin.

một khoảnh khắc thoáng qua, nhưng đủ để anh nhận thấy sự gần gũi không bình thường của cả hai. cảm giác đó khiến trái tim sangwon hơi thắt lại, một thứ gì đó mơ hồ nhưng rõ ràng, như thể cái không khí giữa họ đang dần trở nên khác biệt.

geonwoo đang nắm lấy cằm anxin, chỉ cách nhau một chút là mặt anh có thể chạm vào làn da của em. ánh mắt họ giao nhau, cường độ thật mạnh mẽ đến mức khiến người ngoài nhìn vào cũng phải tự hỏi liệu giữa họ có gì đó ngoài tình bạn. anxin thì có vẻ ngượng ngùng, gương mặt đỏ lên nhưng cậu vẫn cố gắng nhìn vào mắt geonwoo. có thứ gì đang len lỏi ở đó, trong cách mà geonwoo đối xử với anxin, không phải chỉ là một người đồng đội, mà có lẽ là sự chăm sóc, quan tâm vượt ra ngoài mức độ bình thường.

sangwon khẽ hạ ánh mắt xuống, nhìn vào đôi tay mình. cảm giác khó chịu ấy không dễ để phủ nhận. nhưng anh không nói gì, chỉ tiếp tục bước đi, để mặc cho cái cảm giác ấy cứ lẩn quẩn trong lòng.

chắc là do mình nghĩ nhiều thôi, anh tự an ủi, cố gắng không để tâm thêm nữa.

cảm giác ghen tuông ? có lẽ không.

sangwon không cần phải bận tâm về anxin. mối quan hệ giữa họ đối với anh vẫn chỉ là một phần của trò chơi, một phần của chương trình.

mặc dù nhiều người đều cho rằng họ là một đôi, nhưng đối với sangwon, đó chỉ là hình ảnh mà fan tạo ra. anxin chỉ là một đối tác, một đồng nghiệp. không có lý do gì để anh phải ghen, phải lo lắng.

anxin là một người rất tốt, nhưng không phải là người dành cho mình. đó là điều anh luôn biết. sangwon nhếch môi cười khẽ, ánh mắt lại trở lại với leo, liyu và yoonmin, tập trung vào bài tập mà không còn suy nghĩ thêm về anxin nữa.

...

sau một ngày luyện tập đầy mệt mỏi, tất cả các thí sinh đều đã về phòng nghỉ ngơi.

cả hai đội đã cố gắng hết sức trong buổi tập hôm nay, không chỉ để hoàn thiện vũ đạo mà còn để tạo ra những màn trình diễn ấn tượng cho livestage tiếp theo.

anxin cảm thấy cơ thể mệt lả, những cơn đau nhức từ từng động tác vẫn âm ỉ suốt trong người. nhưng điều khiến em mệt mỏi hơn cả chính là sự thiếu vắng sangwon. cả ngày hôm nay, họ đã phải hạn chế tiếp xúc để tránh bị nghi ngờ, bởi vì họ đang là đối thủ, ở hai nhóm khác nhau, và nếu để mọi người phát hiện tình cảm thật sự giữa họ, mọi thứ có thể sẽ rối tung.

mới đặt chân vào phòng, anxin không thể kiềm chế được cảm xúc. em muốn được gần gũi, muốn ôm anh người yêu thầm kín của mình sau một ngày dài đầy căng thẳng và mệt mỏi.

em bước đến gần sangwon, ánh mắt sáng lên với niềm vui nhỏ nhoi, nhưng sangwon lại bất ngờ né tránh, dường như không hề nhận ra cử chỉ thân mật của anxin.

"người em nhiều mồ hôi quá, đi tắm trước đi nhé" sangwon nói, giọng trầm nhưng có gì đó không bình thường.

"anh hơi đói bụng nên xuống canteen ăn trước"

anxin ngỡ ngàng, đứng yên một lúc, không thể tin được vào những gì mình vừa nghe. sangwon, người mà em đã yêu thương bao lâu nay, lại cố tình lảng tránh như vậy.

"ừm" anxin khẽ gật đầu, nhưng trái tim em như bị ai đó đâm một nhát.

"vậy anh đi cẩn thận nhé"

sangwon không nhìn em thêm lần nào, chỉ cúi đầu rồi rời khỏi phòng mà không một lời giải thích. cửa phòng cứ thế mà đóng lại, để lại anxin đứng đó, lặng lẽ trong bóng tối, cảm giác hụt hẫng trào dâng.

anxin ngồi xuống giường, tâm trạng rối bời.

em tự nhủ, có lẽ sangwon mệt mỏi thật sự, bởi cả ngày luyện tập căng thẳng. và có thể anh ấy không muốn gần gũi vì cả hai đều đã kiệt sức, người thì dính đầy mồ hôi. anxin tự động viên mình, cố gắng thuyết phục bản thân rằng không có gì nghiêm trọng.

chắc là do mình suy nghĩ nhiều quá... sangwon vẫn quan tâm đến mình mà, chỉ là anh ấy không muốn để camera nhìn thấy thôi.

tuy nhiên, một cảm giác khó yên lòng vẫn không thể rời đi. linh cảm của anxin mách bảo rằng có gì đó đang không ổn. đó không chỉ là mùi mồ hôi hay sự mệt mỏi sau một ngày luyện tập, mà là sự xa cách, một khoảng cách vô hình mà sangwon vô tình tạo ra.

hay là anh ấy không còn thích mình nữa?

câu hỏi đó cứ liên tục làm phiền trong tiềm thức, không có lời giải đáp. cảm giác tủi thân dâng lên, anxin ngồi im một lúc lâu, nhìn ra ngoài cửa sổ mà không hề hay biết những cảm xúc trong lòng đang ngày càng lớn dần.

.

một lúc lâu sau, anxin cũng đã tắm rửa xong. em bước ra khỏi nhà tắm, mái tóc vẫn còn ẩm, chiếc khăn quấn hờ lên đầu để thấm bớt những giọt nước chưa kịp khô.

bất chợt, ba tiếng gõ cửa vang lên - cốc... cốc... cốc - phá tan không gian yên ắng.

anxin thoáng nhíu mày, hơi ngạc nhiên vì nếu là sangwon, anh ấy chắc chắn sẽ không gõ cửa mà trực tiếp vào luôn. anxin vội vàng đi ra mở cửa, hy vọng không phải chuyện gì quan trọng.

khi cánh cửa mở ra, em thấy geonwoo đứng đó, vẫn với vẻ ngoài điềm tĩnh như mọi khi, nhưng hôm nay ánh mắt anh có chút gì đó lạ lẫm.

"à, chào anh, geonwoo. anh có việc gì không?" anxin lên tiếng, nhẹ nhàng hỏi, giọng hơi ngạc nhiên.

geonwoo mỉm cười nhẹ, nhìn anxin với ánh mắt bình thản nhưng cũng có phần ấm áp.

"chào em, anh chỉ muốn rủ em đi ăn cùng thôi. anh nghĩ em chắc chưa ăn gì đúng không? anh cũng chưa, nếu em không bận, có thể đi cùng anh một lát?"

anxin nhìn anh một lúc, trong đầu có một chút suy nghĩ, nhưng không thể thấy lý do gì để từ chối. em biết geonwoo không phải người thích nói nhiều, và dù sao thì em cũng đang hơi đói sau khi tắm xong.

"vâng, em cũng chưa ăn gì. vậy chúng ta đi cùng nhé" anxin lễ phép đáp lại, rồi nhanh chóng khoác áo khoác vào, chuẩn bị ra ngoài.

geonwoo gật đầu, mỉm cười một cách nhẹ nhàng. hai người bước ra khỏi phòng, không khí hôm nay có vẻ thoáng đãng, thoải mái hơn thường ngày. anxin cảm thấy không cần phải nói nhiều, chỉ đơn giản là đi cùng geonwoo thôi, không có gì phải suy nghĩ quá phức tạp.

geonwoo và anxin dần đi về hướng dẫn tới canteen. hai người không vội vã, mà vừa đi vừa trò chuyện, thảo luận về phần vũ đạo mà cả hai cùng với đồng đội sẽ thể hiện trong buổi tập luyện sắp tới.

"cái đoạn điêu luyện ở cuối bài nhảy em nghĩ thế nào?" geonwoo hỏi, ánh mắt anh vẫn hướng về phía anxin, nhưng có chút suy tư.

anxin gật đầu, nghĩ một lúc rồi trả lời

"cảm giác như chúng ta phải làm mọi động tác thật ăn khớp. đặc biệt là những bước chuyển động nhanh, không được để lỡ nhịp. em nghĩ chúng ta cần phải luyện tập nhiều hơn về phần đồng đều"

geonwoo im lặng, suy nghĩ về lời anxin vừa nói.

"ừ, anh đồng ý. nhưng anh thấy em rất chắc chắn về những gì em làm. đặc biệt là khi biểu cảm, em rất có chiều sâu"

anxin hơi ngượng, khách khí cười mỉm coi như đáp lại lời khen của đối phương.

"cảm ơn anh nhưng em nghĩ còn nhiều điều mà em cần phải cải thiện"

cả hai tiếp tục nói chuyện về phần trình diễn, rồi nhanh chóng đến canteen. tuy nhiên, hôm nay không giống như mọi ngày, nơi đây đông đúc hơn bình thường. có vẻ như ai nấy đều ăn muộn hơn vì đã phải dành suốt cả ngày dài tập luyện cho livestage kế tiếp.

anxin bước vào và ánh mắt lập tức dồn về phía sangwon cách đó không xa. anh đang ngồi ăn cùng một nhóm thực tập sinh khác, nhìn họ có vẻ rất vui, tay anh còn đặt nhẹ lên vai leo một cách đầy tự nhiên.

lúc đầu, anxin chỉ nghĩ rằng đó là một cử chỉ thông thường giữa anh em với nhau, nhưng rồi em bỗng dừng lại khi nhận ra chiếc áo của leo đang dính chặt vào cơ thể.

đó là do mồ hôi, có lẽ anh ấy đã tập luyện chăm chỉ lắm

bất giác, anxin cảm thấy một chút bối rối.

tại sao sangwon lại để leo gần gũi đến vậy, trong khi trước đó anh đã từ chối cái ôm của em chỉ vì em mới tập luyện xong và người đầy mồ hôi ?

cảm giác khó chịu dần dâng lên trong lòng anxin. em không thể không nghĩ lại về khoảnh khắc trước đó, khi sangwon đã tránh né cái ôm của mình, nói rằng anh ấy không thích khi cơ thể ai đó còn ướt đẫm mồ hôi chạm vào mình. nhưng giờ đây, khi nhìn thấy anh ấy thân thiết với leo như vậy, em không khỏi cảm thấy canh cánh trong lòng.

anxin cố gắng tự an ủi bản thân rằng leo và sangwon vốn là bạn thân từ lâu, trước khi tham gia chương trình. họ từng là thành viên của trainee A, đã từng tập luyện cùng nhau một thời gian dài, đương nhiên sẽ có mức độ thân thiết khác so với người ngoài.

nhưng mà, em có phải người ngoài đâu chứ.

em nhìn lại sangwon, hình ảnh anh đang cười nói vui vẻ với đồng đội khiến trái tim anxin khẽ thắt lại. điều gì đã khiến anh phải kiêng dè mình như vậy ?

em thở dài, tự nhủ phải bình tĩnh, không để sự nghi ngờ lấn át mình. dù sao, mỗi người đều có mối quan hệ riêng của họ, và cậu biết rằng việc anh ấy thân thiết với leo cũng chẳng có gì sai. nhưng vẫn không thể phủ nhận, cảm giác lo lắng ấy vẫn chưa thể biến mất.

geonwoo và anxin nhanh chóng tìm được một chỗ trống trong canteen. anxin cố tình chọn một góc khuất, nơi vừa đủ tách biệt để tránh khỏi tầm mắt của sangwon, nhưng lại vừa đủ để có thể trông thấy anh. em không hiểu tại sao mình lại phải làm như vậy, nhưng hiện giờ, em chỉ muốn tránh mặt sangwon một chút. cảm giác này thật lạ, vừa khó chịu lại vừa bối rối.

có phải là ghen tuông không nhỉ ?

loạt câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu anxin, không cách nào xua đi được. nhưng có một điều, dù muốn hay không, em cũng không thể phủ nhận: zhou anxin yêu lee sangwon và tình cảm đó đang rấy lên một hồi chuông cảnh tỉnh mỗi khi nhìn thấy anh thân mật với leo như vậy.

"phải rồi, loại cảm giác này luôn xuất hiện khi con người ta biết yêu mà" em thở dài trong lòng, tự nhắc mình để không quá lo lắng.

trong khi đó, geonwoo đã ngồi xuống đối diện, bắt đầu bàn về phần nhảy đôi của họ. anh nói về cách điều chỉnh động tác sao cho thật ấn tượng, cách làm sao để biểu cảm phù hợp với concept mà cả hai đã chọn. dù anxin vẫn đang bối rối vì những suy nghĩ không rõ ràng trong đầu nhưng cuộc trò chuyện với geonwoo lại giúp em xua đi phần nào cảm giác đó. giọng nói của geonwoo dễ nghe, ấm áp, và cách anh giải thích mọi thứ rất logic khiến anxin cảm thấy thoải mái.

"ngày mai chúng ta sẽ tập nhiều hơn ở phần kết thúc, để làm cho nó thật sự ấn tượng" geonwoo nói, ánh mắt anh đầy sự tập trung nhưng vẫn có một nụ cười thoáng nhẹ trên môi.

anxin gật gù, cũng cảm thấy hứng thú với phần tập luyện này.

"cái đoạn kết thúc đó thực sự rất quan trọng. em nghĩ nếu làm đúng, sẽ tạo ấn tượng rất mạnh với khán giả"

giữa những lời trò chuyện, anxin không thể không nhận thấy một điều, geonwoo thật sự rất cuốn hút. không phải chỉ vì anh là một người đồng đội, mà vì gương mặt điển trai của anh thật sự có sức hấp dẫn, và cách anh nói chuyện cũng rất dễ chịu, khiến đối phương phải tỉ mỉ chăm chú lắng nghe.

hai người như thể hợp nhau về mọi mặt, không chỉ về động tác nhảy, mà cả về tư duy và cách nhìn nhận vấn đề. họ như thể là một, nhưng lại được nhân bản ra vậy.

càng trò chuyện với geonwoo, anxin càng cảm thấy sự đồng điệu này, nhưng lại không nhận ra rằng geonwoo không chỉ đơn giản là một người đồng đội thấu hiểu, mà trong ánh mắt anh ẩn chứa một chút hứng thú khác biệt với em. mỗi lần geonwoo nhìn anxin, dù có thể chỉ là một cái liếc qua, nhưng ánh mắt ấy lại mang theo một chút gì đó chiếm hữu, một sự quan tâm vượt lên trên mức độ bạn bè thông thường. nhưng anxin lại quá ngây thơ để nhận ra điều đó.

cả hai cứ trò chuyện mãi mà quên mất giờ giấc. anxin vẫn mải mê lắng nghe những lời geonwoo nói về cách cải thiện động tác và biểu cảm trong nhảy đôi, rồi lại đáp lại, đôi khi còn cười đùa nữa. thời gian trôi qua nhanh đến mức anxin không để ý, cho đến khi nhìn vào đồng hồ và giật mình vì đã qua nửa đêm từ lâu rồi.

em nhìn geonwoo, một chút tiếc nuối vì cuộc trò chuyện quá thú vị, nhưng rồi cũng biết rằng phải dừng lại để chuẩn bị cho buổi tập sáng sớm mai.

"chắc mình cũng phải về thôi, sáng mai còn phải dậy sớm"

geonwoo gật đầu tán thành, nhưng lại khẽ cười.

"ừ, em nói đúng. mình cũng phải nghỉ ngơi để có năng lượng cho buổi sáng"

"còn anh thì nạp đủ rồi"

cả hai đứng dậy dù có chút nuối tiếc, rời khỏi canteen. khi ra ngoài, anxin cố ngoái đầu nhìn ngó xung quang, giờ em mới nhận ra chỉ còn lác đác vài thực tập sinh còn ở lại, hầu hết mọi người đã về phòng nghỉ ngơi. sangwon cũng không còn ở đó. có lẽ anh đã về phòng nghỉ từ lúc nào rồi. anxin không khỏi thở dài một hơi, tự hỏi liệu có phải vì mình đã ngồi quá lâu mà không để ý.

phòng của anxin ở tầng 3, còn geonwoo ở tầng 2, nhưng dù vậy, geonwoo vẫn kiên quyết tiễn em về tận phòng. mặc cho anxin nài nỉ khuyên anh nên về nghỉ ngơi sớm, nhưng cũng không tài nào thuyết phục được anh. cuối cùng, geonwoo vẫn cứ bám theo, cứng đầu đợi cho đến khi anxin đứng trước cửa phòng mới thôi.

geonwoo lúc này mới miễn cưỡng cười khẽ, nói

"vậy thôi, ngủ ngon nhé. hẹn gặp lại mai" rồi anh còn véo má anxin một cái, cười tinh nghịch.

anxin giật mình một chút vì hành động bất ngờ đó, nhưng rồi lại chỉ mỉm môi gật đầu rồi bước vào phòng. em nhẹ nhàng mở cửa, nhưng vào đến bên trong lại không thấy sangwon đâu. anxin hơi hoang mang, nghĩ rằng đáng nhẽ giờ này sangwon đã phải về phòng từ lâu, em còn tưởng tượng được ra cảnh anh đang cuộn tròn ngủ trong chăn.

đang nghĩ ngợi, bỗng từ ngoài cửa, sangwon bước vào, mùi thuốc thuốc ám trên người anh thoang thoảng trong không khí. anxin khẽ giật mình, nhìn anh một lúc rồi cất giọng

"anh về rồi à ?"

sangwon liếc nhìn em, nở nụ cười nhẹ.

"ừ, anh về rồi. em về có hơi muộn đấy"

anxin vẫn còn chút ngạc nhiên, nhìn anh rồi tiếp tục đáp

"nãy em xuống canteen không thấy anh đâu nên có ngồi chung với anh geonwoo, mải nói chuyện quá nên về hơi trễ ấy mà"

anxin không hiểu vì sao mình lại phải nói dối. thế nhưng, bằng một cách kỳ lạ nào đó, lý trí cứ thôi thúc em phải làm vậy.

chợt, một mùi khói thuốc nồng nặc phảng phất từ người sangwon khiến anxin khẽ cau mày. theo phản xạ, em đưa tay lên che mũi, hơi lùi lại một chút.

sangwon thu vào tầm mắt mọi hành động rõ rệt ấy, khoé môi bất giác cong lên với sự thích thú đầy kích thích. anh bước lại gần, nhẹ nhàng nắm lấy cằm anxin, khiến em không thể không nhìn thẳng vào mắt mình.

"em không thích mùi này à ?"

anxin cảm thấy bối rối, mấp máy môi.

"em...không có đâu. chỉ là em không quen mùi này cho lắm"

sangwon nghe vậy thì "ồ" một tiếng, rồi gật gù tỏ vẻ đã hiểu.

"vậy từ nay anh sẽ không hút nữa. nhé ?"

anxin ngạc nhiên, không ngờ sangwon lại sẵn sàng bỏ thuốc vì mình. em biết thứ chất nicotine gây nghiện đó không phải cứ nói một hai lời bỏ là bỏ được. nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ quyết đoán của anh, anxin thật sự có một chút hi vọng nhen nhói trong lòng.

em nhìn anh, ánh mắt không giấu được sự bất ngờ.

"thật sao ạ ?"

sangwon chỉ cười, ánh mắt dịu dàng, lại có chút gì đó kiên định.

"ừ, anh sẽ làm vì em"

anxin đứng im, ngơ ngác một hồi. em không ngờ rằng sangwon lại có thể đánh đổi cả một thói quen khó bỏ này vì mình. dù đây chỉ là một điều nhỏ nhặt, nhưng lại khiến em cảm thấy ấm lòng. em mỉm cười nhẹ, cảm nhận được tình cảm từ nơi anh, dù chỉ là một hành động nhỏ nhưng nó thật sự rất quan trọng đối với em.

cả hai đứng đó một lúc, một sự im lặng dễ chịu bao trùm. anxin cảm thấy trái tim mình dịu lại, nhẹ nhàng hơn. em không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ tiến lại gần về phía anh, cảm giác trong lòng vừa ngọt ngào vừa ấm áp.

không bỏ lỡ thời cơ, sangwon bất ngờ kéo mạnh tay anxin, khiến khuôn mặt em áp sát vào mặt anh, gần đến mức hơi thở như chạm vào nhau. không cho phép anxin kịp bày ra bất cứ biểu cảm hay hành động gì, sangwon không khoan nhượng, anh nhanh nhẹn áp cánh môi của mình lên môi em. anxin thoáng chốc ngỡ ngàng nhưng cũng ngay lập tức nhiệt tình đáp lại nụ hôn đó. em từ từ nhắm chặt mắt, tận hưởng trọn vẹn giờ phút hiện tại.

khoảnh khắc ấy trôi qua thật chậm rãi, như thể thời gian cũng phải lặng người, nhường chỗ cho một cảnh phim lãng mạn. mọi âm thanh xung quanh mờ nhạt dần, chỉ còn lại hình ảnh của hai nhân vật chính đang đứng giữa khung hình của riêng mình. không có máy quay, không có đạo diễn, nhưng cảm giác lại chân thật đến nghẹt thở. cứ như thể vũ trụ cũng tạm ngừng quay, để dành vài giây ngắn ngủi cho riêng họ.

dần dần, nó không chỉ dừng lại ở một nụ hôn bình thường nữa. sangwon vội vàng vòng tay ra sau gáy anxin, kéo em sát gần mình hơn bao giờ hết. cả hai bắt đầu tiến đến một nụ hôn sâu hơn, nhưng sangwon vẫn cảm thấy chưa đủ. anh cắn nhẹ lên môi dưới của anxin khiến cậu bất giác bật ra tiếng rên rỉ nhẹ, hệt như một chú mèo hoang mới bị bắt nạt mà trưng ra sự phòng vệ yếu ớt. thuận thế, lưỡi sangwon nhanh chóng nắm bắt cơ hội mà luồn sâu vào bên trong. hai chiếc lưỡi tinh nghịch cuốn lấy nhau bên trong khoang miệng anxin, sangwon cũng tranh thủ thời cơ mà không ngừng khám phá. anxin cũng rất tận hưởng, tay em không yên phận mà choàng lên vai anh, hai tay bắt chéo ở phía sau một cách tự nhiên ấn cơ thể sangwon với em đã sát lại càng thêm siết chặt.

nụ hôn ấy kéo dài tận 3 phút, tiếng kêu kì lạ đầy ái muội cứ thế vang vọng khắp phòng. sự ân ái cuối cùng cũng chịu đi đến hồi hết. đôi bên dứt nhau ra đầy tiếc nuối, hơi thở càng thêm dồn dập, cả hai cố gắng lấy lại dưỡng khí để quay trở về nhịp thở đều đặn vốn có. cho dù đã tách nhau ra nhưng kéo theo đó là sợi chỉ bạc tình ái, đây chính là sự liên kết giữa hai con người đang gắng gượng 'tồn tại' trong một mối tình ngang trái, cũng chính là hệ quả của một vở kịch tình yêu đầy nồng cháy nhưng cũng đã sa lầy trong dối lừa.

khuôn mặt anxin ửng đỏ thấy rõ, từng nhịp thở dốc như cố níu lấy chút dưỡng khí sau cuộc ân ái cuồng nhiệt. trong đôi mắt còn đọng lại vài giọt lệ long lanh chưa kịp tan. sangwon lặng lẽ chiêm ngưỡng tác phẩm nghệ thuật mà chính tay mình vừa tạo nên, ánh nhìn đầy thoả mãn.

dẫu chẳng mang trong lòng một chút tình cảm nào với anxin nhưng anh vẫn không thể phủ nhận em thật sự quá đẹp. một vẻ đẹp kiêu sa đến ngỡ ngàng, đáng lẽ ra chỉ nên được trân trọng và gìn giữ trong một viện bảo tàng - nơi không ai có thể chạm vào ngoài việc ngắm nhìn.

anxin còn chưa kịp hoàn hồn sau khoảnh khắc cuồng nhiệt ấy, không gian xung quanh vẫn phủ đầy tĩnh lặng. trong làn hơi thở còn chưa kịp lắng xuống, giọng sangwon chậm rãi vang lên, nhẹ nhàng nhưng đủ để phá vỡ sự bình yên mới chớm thành hình.

"em có vẻ khá thân thiết với geonwoo nhỉ ?"

anxin hơi sững lại, không giấu nổi chút bất ngờ. hơi thở vẫn còn dồn dập sau dư âm nụ hôn vừa rồi, em ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn vương chút mơ hồ, rồi khẽ đáp lời.

"em và anh ấy chung team. chúng em còn có phần nhảy đôi nên cần trao đổi với nhau khá nhiều. trước đó bọn em còn từng ở chung phòng nữa, vậy nên thân với nhau là điều dễ hiểu mà"

sangwon nhìn anxin chăm chú, nụ cười thoáng nhẹ xuất hiện trở lại trên môi khi thấy dáng vẻ hấp tấp của em.

"anh chỉ hỏi vậy thôi. em không cần phải giải thích cặn kẽ như vậy đâu. trông em như một người vợ lén lút sau lưng chồng mà bị bắt quả tang vậy"

anxin vội vã phản bác, giọng nói có phần ngượng ngùng.

"em không có...em chỉ thích anh thôi mà"

lời nói của em ngày càng nhỏ dần về sau, đôi tai cũng ửng đỏ vì những gì vừa thốt ra.

sangwon không giấu nổi sự thích thú của bản thân trước phản ứng đáng yêu của anxin. anh cúi xuống gần, hơi thở khẽ lướt qua vành tai em, thì thầm bằng chất giọng trầm ấm.

"anh biết rồi, xinie à. chúng ta đi ngủ nhé. đêm nay, anh muốn nằm chung giường với em"

tim anxin như lỡ một nhịp. đôi mắt em ánh lên niềm vui khó giấu, sáng lấp lánh như vừa được sưởi ấm sau một ngày dài giá lạnh. em khẽ gật đầu thay cho lời đáp, nhẹ nhàng mà đầy hàm ý đồng thuận. có lẽ bởi vì suốt cả ngày hôm nay đây chính là lần đầu tiên sangwon thực sự dành toàn bộ sự chú ý cho em, khiến em có cảm giác như trong thế giới của anh lúc này, chỉ tồn tại một mình em mà thôi.

mọi hoài nghi, mọi bất an bủa vây cả ngày dường như tan biến như chưa từng tồn tại. bởi ngay giây phút này, mọi điều đã trở nên rõ ràng. em lại được sống trong cảm giác ấy, thứ cảm xúc đã từng xuất hiện rất lâu rồi, vào lần đầu tiên sangwon thổ lộ rằng anh thích em.

và có lẽ khi anh nhắc đến geonwoo không phải là một sự tình cờ. có thể là vì anh đã thấy chạnh lòng.

vì ghen sao ?

sangwon lặng lẽ quan sát từng thay đổi nhỏ trong biểu cảm của anxin, ánh mắt anh ánh lên sự hài lòng không thể che giấu. anh biết mình đã thành công trong việc khiến em hoàn toàn tin tưởng. bởi tất cả những điều vừa xảy ra, từng hành động ân cần, từng lời nói dịu dàng đều là một phần trong kế hoạch anh tỉ mỉ đã dày công dựng lên từ trước.

còn anxin ? chỉ là một con rối không hề hay biết mà nằm gọn trong tay anh mà thôi.

sangwon nhẹ nhàng nhấc bổng em lên, đặt xuống chiếc giường nhỏ bên cạnh. anxin không hề có chút nào kháng cự, ngược lại còn tựa vào người anh, vòng tay ôm lấy cổ sangwon như thể đã quen thuộc với hơi ấm này từ rất lâu.

mọi thứ diễn ra tự nhiên đến lạ, như thể giữa họ chưa từng tồn tại bất kỳ khoảng cách nào.

họ nằm cạnh nhau trên chiếc giường chật hẹp, thân thể áp sát, hơi thở hòa lẫn. sangwon đưa tay vuốt nhẹ lên gò má mềm mại của anxin, ánh mắt chợt dừng lại, như đang đắm chìm trong một dòng suy nghĩ khác.

bất giác, cái tên geonwoo lướt qua trong tâm trí anh.

thật ra, lúc nãy anh đã thấy rõ cảnh geonwoo véo má anxin từ ngoài ban công. nhưng anh cũng chẳng mấy bận tâm.

sangwon luôn tự tin rằng sẽ không ai có thể cướp anxin khỏi tay anh được.

đấy là đặc quyền của kẻ mạnh, được tự do ngông cuồng.

tay anh vẫn dịu dàng xoa lên gương mặt người con trai đang yên vị trong lòng mình, dù sâu trong thâm tâm lại trào lên một cảm giác chán ghét đến rợn người.

"chỗ này bẩn rồi" anh thầm nghĩ, khẽ chậc lưỡi một tiếng đầy khó chịu.

sangwon hiểu rõ từ giờ anh vẫn cần cẩn thận một chút thì hơn. bởi con mèo nhỏ xinh đẹp đang nằm gọn trong tay anh lúc này, chính là con át chủ bài quan trọng nhất quyết định vận mệnh sống còn của anh trong chương trình này.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store