Wonsoon Roommate
Soonyoung cắn chặt môi vào. Một trong những điều khiến tim cậu đang nhảy nhót liên tục là việc được lên trường cấp ba, và có lẽ là được ở ký túc xá nữa. Trường hiện đang khá xa với nhà cậu, nên lựa chọn được ở toàn thời gian bên trường là lựa chọn đúng đắn.Dù vậy, việc được ra ở là rất phấn khởi, song Soonyoung không tránh khỏi chuyện sợ hãi. Cậu hoàn toàn không có kinh nghiệm gì trong việc được ra ở riêng cả, vì trước giờ chỉ có ở nhà ăn cơm mẹ nấu. Phải, Kwon Soonyoung mãnh thú này cũng tự thấy mình thật yếu đuối.Nhưng vì thời gian chẳng còn, Soonyoung đành tự chấp nhận số phận ra ở riêng ở tuổi mười lăm này mà không thèm tập luyện trước. Chắc chắn sẽ có bạn cùng phòng, cậu nghĩ, nên sẽ không sao đâu.Không sao đâu.Không, có sao đấy. Soonyoung ngại người lạ đến chết mất. Cậu không thể ngay thẳng đứng dậy đi trò chuyện với người ta một cách thoải mái như bé hàng xóm của cậu được. Bé đó quá tự tin và đầy khí chất của một người thành công, khiến Soonyoung rụt đuôi lại. Con hổ mãnh thú này giờ đã thu lại thành con chuột hamster bé tí sợ sệt. Thật đáng thương, cậu tự mắng mình như vậy.Soonyoung ôm Jihoon vào, mếu máo cắn răng vào vai áo của cậu bé, tạo vài tiếng sụt sịt khi đang chùi mặt vào áo cậu bé kia khiến cậu giật mình đẩy cậu ra. Jihoon, bạn thân thứ nhất của Soonyoung, đang ngồi nắm chặt tay của Junhwi - bạn thân thứ hai của cậu - vì sợ rằng nước mắt nước mũi của Soonyoung sẽ lem nhem dính hết lên cái áo cậu bé vừa được tặng vào dịp sinh nhật năm ngoái. Soonyoung cứ ôm chặt lấy Jihoon, rồi lại vòng tay qua Junhwi để kéo cậu ta vào ôm cùng, siết chặt sau lưng cậu khiến Junhwi đau đớn nhăn nhó vào, làm Jihoon dở khóc dở cười nhìn cậu bạn đồng cảnh ngộ kia. Cả hai đều đồng hóa giơ tay lên vỗ về tấm lưng nhỏ bé của Soonyoung, xoa lấy xoa để cậu bé đáng thương này. "Tớ phải làm sao đây huhu, tớ đâu có dám nói chuyện với người ta...huhu..." Soonyoung cuối cùng cũng khóc, và ngay lập tức Jihoon mím chặt môi đẩy cậu ra, nhường Junhwi để giao toàn phần cục mít ướt này cho cậu ta. Junhwi nhăn rúm mặt vào, khổ sở đón mọi giọt nước mắt đang cố rặn ra của Soonyoung vào ngực áo, rồi lại đẩy cậu ra để dùng tay áo của mình lau nước mắt cho cậu. Moon Junhwi thật là một hình ảnh của người bạn thân lý tưởng, trừ việc Jihoon phủ nhận điều đó."Hâm, rồi cuối tuần được về với bố mẹ chứ có phải đi quân sự đâu mà khóc gớm.""Jihoon vô tình quá đi mất. Tớ ngại người lạ, khó nói chuyện, giờ cho tớ ở với người lạ chắc tớ chết mất oa oa oa..."Jihoon thở ra một hơi dài nghe chừng mất kiên nhẫn, nhận tín hiệu phải an ủi cậu bạn mít ướt này của Junhwi. Cậu bé cũng đành nhẫn nhịn, vuốt vuốt tấm lưng của Soonyoung."Thôi nào, Soonyoungie mạnh mẽ lắm mà, dăm ba người lạ, Soonyoungie đánh tan hết, nhỉ Jihoon?"Nghe tiếng cười hề hề của Junhwi, Jihoon chẳng biết làm gì hơn ngoài việc thở dài khi thấy Junhwi trở nên ngốc nghếch để dỗ dành cậu bạn ngốc nghếch không kém. Thú thật thì Jihoon cũng ngại người lạ, nhưng cậu không đến mức phải òa lên khóc nhè như tên này. Dù sao thì mọi chuyện với Soonyoung cũng rất khó khăn, Jihoon thấy mình không nên nóng nảy mắng mỏ cậu để rồi cậu ấy lại bị tổn thương cả."Cố lên, người lạ chỉ là phù du thôi. Sau rồi Soonyoungie cũng sẽ làm quen hết thôi ấy mà." Junhwi xoa đầu Soonyoung, không biết rằng cậu còn có một vướng bận khác nữa mắc trong lòng từ lâu rồi. Thứ sáu tuần trước, Soonyoung có chạm mặt với một vài đứa học sinh ở trường khác. Đã ngại người lạ rồi mà còn bị trêu ghẹo nữa, cậu thật không hiểu thế giới này mà. Chiều hôm ấy Soonyoung về một mình, bước dài lê thê trên đường với tâm trí bận nghĩ ngợi xem tối nay sẽ được ăn món gì. Mắt cậu không để ý đến đằng trước, đằng sau hay bên cạnh, y như rằng ăn trọn quả bóng tennis vào ngực bay từ phía nào đó. Cậu giật mình ngước mặt lên, hốt hoảng nhìn quả bóng rơi xuống rồi lăn về dưới chân của chủ nhân nó. Đứa con trai trông lùn nhất đeo niềng răng đang cười toe toét trước mặt cậu, giơ tay lên chỉ chỏ để kéo thêm một đứa khác vào cười cùng. Soonyoung chỉ thấy cay cú, hận mình không có đủ dũng khí để gào mồm trước mặt lũ đó."Con trai con đứa yếu xìu vậy. Không ném lại quả bóng mà để nó lăn ra đây hả?"Chính Soonyoung cũng chẳng ngờ đây là lời nói của lũ học sinh cấp hai. Có thể là cuối cấp, bằng tuổi cậu, cậu đoán vậy. Nhưng bố láo quá đi mất."Mắt híp thế kia mà, có nhìn thấy gì đâu, thông cảm cho nó với." Cậu con trai bên cạnh đó, cầm một chiếc túi giấy có bánh kem trong đó, cười đểu nhìn từ dưới chân lên tới đầu của Soonyoung như đang kiểm tra gì đó. Soonyoung ghét cái ánh mắt phán xét đó, nhìn đôi mắt ấy lướt lên người cậu trông thật kinh tởm làm sao, lại còn có cái mồm nhả ra mấy từ ngữ nghe chướng hết cả tai.Soonyoung nhăn mặt vào, có tức giận chút. Tầm của Soonyoung là còn hơi hiền lành đó. "Thế còn cậu bạn đằng giữa kia? Cậu ấy cũng đâu có mắt hai mí." Và rồi cậu đáp trả lại bằng chất giọng ngây thơ nhất có thể. Cậu bạn đằng giữa ấy đang liên tục chuyển giao mắt mình giữa Soonyoung và máy điện tử trên tay, cuối cùng cũng rời khỏi nó và ngạc nhiên nhìn người vừa nói mình. Cậu học sinh đó như trải qua cú sốc đời đầu, kéo theo hai đứa bên cạnh cũng mồm miệng há hốc ra."Sao mày dám nói Jeon Wonwoo đệ nhất như vậy hả?? Mày biết ngài ấy là ai không mà dám láo toét như vậy??" Cuối cùng cũng có một tên kích động mắng mỏ lại.Người đằng giữa được xưng là Jeon Wonwoo, liền quay mặt bỏ về sau khi dùng tay bóp chặt xương hàm của cậu con trai đeo kính ấy, một tay còn lại lôi xềnh xệch đứa kia quay về. Tất cả để lại một Kwon Soonyoung ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, và không hề hiểu chuyện vừa mới xảy ra vài giây trước là điều xấu hay điều tốt. Ít nhất là chúng cũng đã phủi mông đi về, Soonyoung thấy mình cũng nên về nhà cho an toàn.Đám người vừa rồi thật đáng sợ và đáng ghét cùng một lúc, Soonyoung không hề muốn phải chạm mặt họ thêm một lần nào nữa. Cậu nhớ mang máng thì trong ba người đó, cậu bạn đứng ở giữa tên là Jeon Wonwoo, trông có vẻ là người có quyền to nhất trong hai đứa đó. Soonyoung nghĩ thoáng trông chúng thật thảm hại làm sao, nghĩ gì mà đi tôn sùng một đứa cùng lứa như thế. Lại còn đeo kính chơi game, khả năng cao là cận vì nghiện game đó. Soonyoung rùng mình nghĩ lại về cảnh tượng đáng sợ đó; cậu đã có thể bị lép vế bởi mấy tên đó một cách dễ dàng rồi. Thật may vì lần này ông trời đứng về phía cậu. .....Trường Seventeen là ngôi trường tư thục cho nam sinh, Soonyoung ứng vào cũng chỉ vì thấy nó hay hay thôi. Nào ngờ bố mẹ cậu đồng ý; chưa kể đến việc hai đứa bạn thân của cậu cũng vào trường này nữa. Đáng kinh ngạc quá đi, Soonyoung bây giờ chỉ thầm mong rànge hai đứa nó cũng sẽ ở ký túc xá với cậu thôi. Không, không may chút nào. Soonyoung cầm chiếc chìa khoá của căn phòng có con số lạ hoắc so với chìa khoá phòng của Junhwi. Cậu ngẩng đầu lên nhìn bạn mình, ngay giữa toà ký túc xá của trường, vào ngày đầu tiên nhập học của mình, giương hai con mắt sợ sệt cầu cứu Junhwi. "À, mình phải ở khác phòng rồi. Xin lỗi nhá Soonyoungie." Câu nói như nhẹ bẫng ấy của Junhwi khiến Soonyoung có chút gì đó tan vỡ trong lòng. Không, không ổn chút nào! Soonyoungie thật sự chưa chuẩn bị đâu! Trời đất ơi!!Hít thở đều, Soonyoung ngó mãi thấy bóng lưng của Junhwi biến mất dần mới trở nên hoảng loạn, rồi lại tự trấn an bản thân mình để lên tầng ba của toà dorm. Mở đến cánh cửa phòng mình, Soonyoung bất ngờ khi thấy cửa không khoá.Và mở cửa. Và rồi lại đóng cửa. Soonyoung mở to mắt ra, coi như mình chưa từng mở cánh cửa căn phòng này ra. Có một người ngồi trong phòng sẵn rồi. Nhưng vấn đề là tại sao đó lại là Jeon Wonwoo?! Anh ta cũng thi vào trường này sao?? Nhưng tại sao lại ở cùng phòng với cậu? Chẳng lẽ là nhầm phòng, haha chắc Soonyoung đang đi nhầm phòng rồi. Không, phòng này đúng là phòng 177 thật đó. Soonyoung gục ngã trong đau đớn, cắn răng cắn lợi để cố gắng mở cửa thêm lần nữa. Lần này tiếng cạch của cửa đủ to để thu hút sự chú ý của Wonwoo tới cánh cửa, rời mắt khỏi chiếc điện thoại của mình ra. "Chào...?" Soonyoung là người mở lời. Cậu ngạc nhiên khi thấy khuôn mặt cũng bất ngờ không kém của Wonwoo, tự hỏi rằng liệu người này có nhớ tới mình hay không. "Cậu là Wonwoo... đúng không?" Lần đầu gặp mặt hẳn hoi Soonyoung có hơi rụt rè và e thẹn, và chắc chắn sau này sẽ không như vậy. Cậu đi hẳn vào trong phòng, đóng cửa hờ để đảm bảo nếu có chuyện gì không hay xảy ra, cậu còn có cơ hội túm cửa mở toang ra để chạy đi. Wonwoo đeo kính mình lên, vẫn chưa biết phải nói gì hơn. "À, tên mắt hí."??????Soonyoung tự nhiên đùng cái bị chê. Câu nói ấy thực sự đã biến Soonyoung thành một đứa trẻ ngại ngùng thành một con hổ mà cậu đã hằng mong biến thành nó. Không phải là cậu sẽ nổi điên lên, nhưng là sẽ vồ tới tên kia một cách mạnh mẽ nhất, vì tội dám chế giễu ngoại hình của cậu. "Gì cơ?? Nói lại đi xem nào??""Không phải mắt hí sao? Mắt tôi có một mí nhưng cũng chẳng bé như cậu đâu." "Ố ồ vậy là giờ cậu thích đấm tay đôi đúng không? Tôi còn chưa nói gì vụ hôm đó đâu đấy nhá, cậu bỏ về như một tên hèn luôn.""Sao? Tôi bỏ về để lũ kia khỏi phải trêu cậu nữa, mà cậu còn không biết ơn tôi?" Wonwoo nhếch mép mình lên một chút vì bị người kia chọc cười, nhưng vẫn phải giữ mình nghiêm túc và lạnh băng để trả treo lại với nhau. "Biết ơn cái quái gì khi mà sau đấy đằng nào cậu cũng sẽ chọc tôi thế này hả??" Soonyoung chịu hết nổi, đóng cửa lại, vứt chiếc balo xuống đất. Thế đấy, cậu sẽ cho tên này ra bã luôn.
******
8/2022 - editedBạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store