萤火
Title: 萤火
Author: MoonoW_LunarStorm
Translator: Halbebay
__
Khi cha hắn về nhà, Jeon Wonwoo đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách đọc tờ báo tài chính của mình. Khi còn nhỏ, hắn cảm thấy nhàm chán, có chút không hài lòng khi mẹ hắn chọn anh trai thay vì hắn, nhiều năm như vậy, hắn thực sự có thể thích thú đọc nó, ít nhất là nó khiến hắn thờ ơ với việc ông ta thường xuyên đưa người về nhà. Mãi đến khi cha hắn giới thiệu Wen Junhui bọn họ mới nhận giấy kết hôn, Jeon Wonwoo mới ngước mắt lên. Không phải hắn tin rằng người đàn ông này sẽ đột nhiên cảm nhận được tình yêu đích thực với một chàng trai trẻ vào buổi tối, Jeon Wonwoo chỉ tò mò về người được chọn trong số những bông hoa cây cỏ ngoài kia. Bắt gặp ánh mắt của hắn, Wen Junhui căng thẳng chớp chớp mắt, Wonwoo bình tĩnh thu hồi ánh mắt, cha hắn dẫn người lên lầu giới thiệu phòng.
Phòng của Wen Junhui ở trên tầng hai, hắn đang đọc sách trên ban công phòng mình ở tầng ba, nhìn xuống có thể nhìn thấy cửa sổ phòng ngủ của Wen Junhui. Không phải hắn cố ý xem trộm, Wen Junhui thực sự rất thích chơi game, một trò chơi đua xe nhàm chán lại được cậu ta chơi một cách nghiêm túc như vậy. Cậu ngồi khoanh chân trên thảm sàn nhưng thân người chồm về phía trước như sắp lao vào màn hình vì quá tập trung, vòng eo hóp xuống đến mức cần phải có sự dẻo dai tốt và các đường cơ săn chắc. Phần lưng dưới hiện rõ. Đôi khi vì cử động mà phần thân trên hơi nhô lên, vòng eo hẹp lộ ra, cảm giác như có thể dễ dàng nắm lấy chỉ bằng một bàn tay mở ra...
Jeon Wonwoo cụp mắt xuống, vội vàng đọc lại cuốn sách, nhưng không có một chữ nào được nhập vào đầu, hắn chuyển ánh mắt nhìn về phía Junhui. Hắn đã theo dõi suốt mấy tháng nay, Wen Junhui dường như hiếm khi sử dụng bất kỳ phím tắt hoặc kỹ năng nào khi chơi game, hầu hết các nút trên bộ điều khiển trò chơi đều trở thành vật trang trí. Mặc dù cha hắn đã thông báo cho hắn về đám cưới sẽ diễn ra vào ngày nào, ông ta đưa Junhui về nhà nhưng ông ta vẫn đi ra ngoài để có một cuộc tình lãng mạn với người nào đó và chỉ trở về nhà vào ban đêm. Wen Junhui thậm chí không bao giờ rời khỏi ngôi nhà. Hắn thậm chí còn nghi ngờ rằng Wen Junhui, người có vẻ tính cách hơi đần độn, đã bị bắt cóc phải không?
Tất nhiên, suy đoán này nhanh chóng bị gạt đi khi hắn chứng kiến nụ hôn của Wen Junhui. Hôm đó, hắn đang xem Wen Junhui chơi game như thường lệ, cha của hắn không biết lúc nào bước vào phòng Wen Junhui, cậu lập tức đặt bộ điều khiển sang một bên và ngoan ngoãn quỳ xuống. Khi người đó đến gần, cậu vòng tay qua cổ ông ta và hôn.. Cơ má cậu khẽ cử động khi miệng mở ra và khép lại, và đôi mắt hơi nheo lại. Chiếc xe trên màn hình mất đi tài xế nghiêm túc, trong chốc lát đã rơi xuống vực sâu, Wonwoo nghiến răng nghiến lợi cố gắng ngăn chặn tâm tình sa sút của mình, sau đó nhìn thấy cha hắn bước ra xa một chút, một tay nhéo cằm Junhui. Ép cậu mở miệng, dùng tay kia đổ một ít chất lỏng vào người cậu. Wen Junhui gục cổ xuống, theo bản năng muốn trốn, nhưng cằm lại bị nhéo không thể cử động, cho đến khi ống nhỏ chứa chất lỏng trúc xuống hết, bàn tay đang nhéo cằm kia mới quay ra che miệng cậu, ông ta không buông ra cho đến khi Junhui nuốt hết chúng.
Sắc mặt Wen Junhui dần dần hồng lên, sau đó từ hồng chuyển sang đỏ, màu sắc lộng lẫy dọc theo đường cong trên cổ lan xuống phía dưới, ánh mắt dần dần mất tập trung. Wonwoo không khỏi cau mày, giây tiếp theo Junhui bị kéo xuống đất, trượt sâu vào trong phòng, khuất tầm mắt.
Chiếc xe hồi sinh trong game đỗ lộn xộn, lần lượt bị vượt qua và thua cuộc. Jeon Wonwoo cụp mắt xuống. Ừ thì, nó có liên quan gì đến hắn?
Đêm đó Wonwoo lần đầu tiên sau một thời gian dài ngủ thiếp đi. Hắn thừa nhận bản thân không có sự đồng cảm quá mức, cha mẹ hắn ly hôn khi hắn còn nhỏ, mẹ hắn bỏ đi cùng anh trai và không bao giờ liên lạc với họ nữa, cha hắn tham gia việc lừa đảo và kiếm tiền, chỉ quan tâm đến những gì ông ta có thể nhận được. Trong mắt người khác, hắn là người có thành tích tốt, gia cảnh tốt, những người muốn thân thiết với hắn hoặc muốn lợi dụng thành tích của hắn, hoặc là quan tâm đến tiền bạc và quan hệ của hắn, làm sao có ai có thể thực sự thông cảm cho hắn? Đương nhiên hắn không cần chứ đừng nói chi là dâng hiến cảm xúc vô ích. Huống chi, đối với Wen Junhui... Hắn mở mắt ra, màn che dày đặc khiến hắn chìm trong bóng tối, hắn nhớ tới Junhui thỉnh thoảng bỏ bữa sáng, thậm chí ngày hôm đó khi gặp nhau vào bữa trưa và bữa tối, cậu cũng luôn mặc áo dài tay và quần dài, hiếm khi nói chuyện. Mặc dù họ hiếm khi nói chuyện với nhau, và mặc dù sống chung dưới một mái nhà, nhưng dường như mối quan hệ của họ chỉ là khi gặp nhau, Junhui mỉm cười và gật đầu, sau đó hắn quay người bỏ đi với vẻ mặt vô cảm.
Wonwoo có chút bực bội, mở tủ lạnh nhỏ trong phòng ra, phát hiện mình quên mang nước, gãi gãi tóc quyết định xuống bếp lấy nước ở tầng một. Trên lầu, hắn không khỏi đi chậm lại, liếc nhìn về hướng phòng Junhui, không có ánh sáng nào phát ra, không biết cậu có phải đã ngủ không. Khi xuống tầng một, nghe thấy tiếng nôn ói phát ra từ phòng tắm dành cho khách.
Jeon Wonwoo suy nghĩ một lúc rồi đi vào bếp trước. Hắn lấy một cốc nước, nhìn thấy nồi cơm điện đang ở chế độ nấu cháo, nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, quay người lại, Wen Junhui bước ra ngoài. Junhui trong miệng còn đọng lại những giọt nước vừa mới lau chùi, đôi mắt đỏ ngầu có chút kinh ngạc, dưới ống tay áo dường như lóe lên một vệt đỏ mà cậu vội vàng bỏ xuống. Trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, Junhui chỉ vào cái nồi phía sau hắn, khàn giọng hỏi, có chút xấu hổ: "Có muốn... cùng nhau ăn một chút không?"
Wonwoo nghĩ có chút thần kỳ khi hắn và cậu ngồi đối diện nhau ăn cháo, thậm chí là cháo bào ngư, vào lúc đêm khuya như thế này. Wen Junhui gắp bào ngư cho vào bát, áy náy nói: "Không ngờ làm đồ ăn vặt lúc khuya tôi lại gặp phải cậu, hôm nay tôi lại thêm bào ngư khô vào... Nếu sau này cậu muốn ăn chung thì tôi sẽ không làm hải sản."
Wonwoo gật đầu, hắn không biết Wen Junhui biết chuyện đó từ dì hay tự mình quan sát trên bàn ăn. Hắn ăn một thìa cháo, muốn hỏi Junhui xem mọi việc có ổn không, nhưng hắn cũng cảm thấy không cần thiết phải quan tâm đến mối quan hệ hiện tại của hai người. Tâm trạng rối bời như vậy khiến mùi tanh trong cháo dường như không đáng kể, hắn ăn một bát, Junhui cầm bát rửa sạch, trước khi lên lầu, cuối cùng hắn cũng thu hồi lại khép nép của mình, nói với cậu: "Cảm ơn, cháo ngon lắm. Và chúc ngủ ngon." Junhui sửng sốt một chút, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười, chớp chớp đôi mắt sáng ngời: "Ngủ ngon."
Hắn trở thành khách quen quán ăn khuya của Wen Junhui. Cậu luôn cố gắng nấu những bữa ăn nhẹ theo nhiều cách khác nhau, Wonwoo cũng bắt đầu giúp lau khô nồi và bát đĩa sau khi rửa, loại bỏ dấu vết của việc ăn thêm vào ban đêm. Mặc dù Wen Junhui vẫn cố tình giữ khoảng cách trước mặt người khác nhưng cậu không cần làm điều đó vì Jeon Wonwoo đã phớt lờ cậu rồi.
Khi thời tiết dần ấm lên, những bông hoa mà Junhui trồng ở sân sau bước vào thời kỳ nở rộ, một ngày sau bữa tối, Junhui cuối cùng cũng có can đảm mời hắn ngồi trên bậc cửa sân sau và ngắm hoa dưới ánh trăng.
Không biết từ lúc nào tay họ chạm vào nhau, cũng không lập tức tách ra, một bên vừa di chuyển liền chuyển sang nắm tay, ngồi gần hơn một chút, cánh tay chạm vào nhau. Junhui ngập ngừng hơi nghiêng đầu về phía hắn, Wonwoo cũng hơi nghiêng đầu nghiêng người tới. Họ ôm nhau dưới ánh trăng, im lặng không ai nói gì, như sợ cuộc trò chuyện sẽ quyết định mối quan hệ của họ, cho đến khi Wen Junhui kêu lên, chỉ về phía xa và đứng dậy: "Đom đóm!"
Wonwoo nhìn vào cậu rồi nhìn vào vườn hoa ở sân sau được trồng tận góc tường, nối với bụi cây ngoài sân, nơi đó xuất hiện một chút ánh sáng, Junhui buông tay chạy tới, cố gắng hết sức để nén lại giọng nói hưng phấn của mình: "Ồ! Nhiều đom đóm quá..." mở to mắt nhìn xung quanh rồi đưa tay ra nắm lấy, mấy lần liền bắt được một con rồi chạy về. Cậu ôm trong tay như bảo bối, ngồi xuống bên cạnh hắn, há miệng tay ra một chút, nghiêng người nhìn vào trong, xác nhận bên trong có đom đóm đang phát sáng. rồi vươn người về phía Wonwoo, "Nhìn kìa, đom đóm!"
Nhìn Junhui đáng yêu, hắn bất giác mỉm cười, cúi người nhìn đom đóm, bởi vì khe hở giữa miệng hai tay quá nhỏ, vô thức nắm lấy tay Junhui để điều chỉnh tầm nhìn. Ánh sáng yếu ớt đang bay trong thế giới nhỏ bé trong lòng bàn tay cậu, Junhui hỏi hắn có nhìn thấy không, sau đó mở khe hở giữa các ngón tay rộng hơn một chút, vừa đủ để đom đóm tìm được lối ra và bay thẳng về phía mắt của hắn.
Wonwoo lùi lại, vô thức nắm lấy tay cậu, Junhui cũng nhìn thấy đom đóm bay, sợ hãi vội vàng buông tay. Thấy hắn mất trọng tâm ngã về phía sau Junhui vội vàng đem tay lại đỡ, lúc này hai người mới ổn định thân thể. Sau khi xác định không va vào nhau, Wonwoo mới thả lỏng người, nằm xuống đất, cậu vẫn rất căng thẳng nên đưa mắt nhìn xung quanh: "Mắt Wonwoo không sao chứ?"
Hiếm khi thấy Junhui khách khí và xa cách, thỉnh thoảng hắn lại quan sát sự đáng yêu ngượng ngùng của cậu,... lúc hưng phấn thì đôi mắt to tròn lấp lánh, lúc ngại ngùng thì mắt như rủ một tầng sương, Wonwoo thích thú, tay đưa lên dụi mắt cố ý nói: "Hình như có thứ gì lọt vào mắt tôi. .."
Junhui vội vàng giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào hai đầu ngón tay không cho hắn dụi mắt, nhẹ nhàng mở mí mắt hắn thổi không khí vào, Wonwoo nhìn cậu, im lặng một lúc mới nói: "...Một lúc lâu trước đây sân sau cũng là một khu vườn." Junhui cúi đầu nhìn hắn, bọn họ vẫn luôn rất ít thân thiết, không nói về nhiều về bản thân. Chỉ nghe Wonwoo tiếp tục nói: "Anh trai tôi có lưới bắt côn trùng, ban đêm sẽ bắt đom đóm ở sân sau, nhưng tôi chỉ có thể từ trong phòng nhìn, sau đó lại quay về... kiến thức chuyên môn kia. Cha tôi bảo tôi đọc."
Junhui nhìn hắn, sau một lúc cậu mỉm cười đề nghị, "Vậy ... Wonwoo có muốn một cái lưới chống côn trùng không? Chúng ta hãy cùng nhau bắt đom đóm." hắn nhìn Junhui, cụp mắt cười, gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn cậu, không khỏi chống người lên một chút, khi Junhui chần chừ lùi lại một chút, liền đưa tay chạm vào mặt cậu, nghiêng người về phía trước và hôn.
Cái chạm môi nhẹ nhàng nhưng lại khiến trái tim người ta đập như trống. Junhui chớp chớp mắt, cuối cùng nhắm chặt mắt lại. Wonwoo cọ môi mình vào môi cậu, tách ra xa xem biểu tình của cậu, lại tình cờ nhìn thấy môi Junhui hơi hé mở như không muốn buông ra, hắn không do dự lập tức hôn.
Dần dần kéo dài rồi dần dần lắng xuống, hai người lúc môi tách ra vẫn còn có chút hụt hơi, Wen Junhui thu tay, "Tôi hồi nhỏ nghĩ đến việc bắt đom đóm, liền bỏ vào trong hộp. Túi vải mỏng ở trên có thể thoáng khí," cậu dùng tay tạo thành hình cầu, "Nó giống như một chiếc đèn lồng nhỏ, chúng ta cũng thử xem?" Wonwoo gật đầu, "Liệt kê những thứ Junhui muốn mua và nói cho tôi biết... Tôi biết ông ta có rất nhiều hạn chế đối với em, sợ em bị bọn đòi nợ làm phiền, không được phép dùng điện thoại di động hoặc ra ngoài, anh đi mua một ít rồi lén lút mang về."
Cậu gật đầu, thậm chí còn nói lời cảm ơn với giọng thấp hơn rất nhiều, việc đột nhiên nhắc đến người đó khiến bầu không khí lập tức nguội lạnh. Jeon Wonwoo không nói gì thêm, đứng dậy, chúc ngủ ngon rồi đi lên lầu trước.
Mấy ngày sau, mọi chuyện dường như lại bình thường, Junhui đưa danh sách cần mua cho hắn, hẹn ngày hôm sau vào đêm khuya để bắt. Tuy nhiên, khi đến giờ hẹn, Wonwoo đợi ở phòng khách một lúc cũng không thấy cậu nên tự mình đi ra sân sau.
Đứng ở sân sau nhìn lên, có thể nhìn thấy cửa sổ cao từ trần đến sàn của phòng cậu, trong phòng không có đèn, nhưng ánh trăng cũng đủ chiếu sáng khuôn mặt Junhui bên cửa sổ. Cha hắn hôm nay không đi ngủ sớm, ông ngồi tựa lưng vào cửa sổ kiểu Pháp, Junhui nằm trên vai ông, cổ tay bị trói quấn quanh cổ, đôi mắt mệt mỏi mơ hồ trong chốc lát mới tỉnh táo. Junhui nhìn Jeon Wonwoo trong sân, hắn biết rằng cậu tối nay có lẽ sẽ không thể đợi cậu, vì vậy hắn khoác lưới côn trùng lên vai và quay về phía vườn hoa.
Không biết có phải do tâm trạng hay không mà hắn hung hãn đến mức nhanh chóng bắt được một túi đầy. Hắn đi đến dưới cửa sổ phòng cậu, Junhui vẫn còn ở đó, nhưng rõ ràng là đang run rẩy, tóc rối bù, ướt đẫm mồ hôi, dính chặt vào gò má đỏ bừng, ánh mắt lơ đãng nhưng lông mày lại nhíu lại vì đau. Wonwoo giơ cao chiếc túi lên, mở ra, nhìn Wen Junhui trong những đốm sáng rải rác, Junhui chớp mắt cố gắng tập trung, sau đó lắc mạnh hai cái, áp trán vào cửa sổ, thở ra hơi thở nóng hổi lên kính, đôi mắt bất đắc dĩ xuyên qua màn sương nhưng cậu đã bị mang ra khỏi cửa sổ trước khi mọi thứ tan biến.
Jeon Wonwoo thu dọn đồ đạc trở về phòng, để lại một khe hở trên cửa phòng ngủ, hồi lâu mới nghe thấy cậu lên lầu tiễn cha hắn về phòng. Chẳng mấy chốc, tiếng cửa phòng ngủ cha hắn đóng lại vang lên, Wonwoo xuống giường mở cửa phòng, đúng lúc nhìn thấy Junhui đang đứng ở đầu cầu thang, lưỡng lự đi về phía phòng mình.
Wen Junhui giật mình, do dự một lúc rồi nhẹ nhàng nói: "...Xin lỗi." hắn cau mày, Junhui chắc là đã tắm gội qua một lát, đuôi tóc nhỏ giọt, khóe mắt sưng tấy vẫn còn màu đỏ. Hắn mở rộng vòng tay, Junhui hơi động đậy nhưng không dám lại gần, hắn lại móc tay ra hiệu cho cậu đi tới, Junhui tiến lên hai bước, nhào vào trong ngực hắn.
Wonwoo thở dài, một tay ôm cậu, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, nhẹ nhàng hỏi: "Đau không?" Junhui vùi mặt vào vai hắn, gật đầu. Hắn ôm Junhui thật chặt, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào phòng cha hắn, nhưng tay vẫn nhẹ nhàng xoa xoa tóc cậu.
Junhui trong lòng an ủi dần dần bình tĩnh lại, ngẩng đầu áp vào mặt, sau đó hôn lên khóe miệng hắn, lúc Wonwoo muốn hôn lại cậu, cậu liền tránh ra, ôm lấy Wonwoo, không nhìn hắn, cậu giải thích: "Tôi đã uống một ít... thuốc, chưa kịp nôn ra ngoài... sẽ có phản ứng." Mặc dù hắn đã đoán được lý do tại sao Junhui lại trốn trong phòng tắm và nôn ói, hắn vẫn cảm thấy đau khổ, nhưng dường như không thể làm gì được.
Cậu lùi lại một chút, nhìn thấy vẻ mặt của Wonwoo, mỉm cười đưa tay xoa xoa cái cau mày của hắn, dễ dàng khuyên nhủ hắn đừng lo lắng, có lẽ rất lâu sẽ không xảy ra chuyện đó nữa.
Quả nhiên là dừng lại rất lâu, trời càng lạnh, ba người cùng nhau đi dự tiệc, cuối cùng, cha hắn ôm hai người tình bảo tài xế lái xe đi. Wen Junhui và Jeon Wonwoo bị bỏ lại tại chỗ, vẻ mặt bối rối của Wen Junhui khiến hắn không khỏi mỉm cười giải thích: "Cha tôi luôn như vậy... Tôi chỉ không ngờ ông ta lại như vậy với em. Ở đây bắt taxi không dễ dàng, sao ta không ra ngoài đi dạo một chút?"
Cậu đương nhiên không sao, nhưng gió đêm trên sườn đồi nơi tọa lạc của dinh thự vẫn có chút mát mẻ. Những người khác trong bữa tiệc đều được tài xế đón, Wonwoo nhìn xung quanh không có ai, lặng lẽ nắm lấy tay cậu. Junhui lợi dụng tình huống này tiến lại gần: "Anh nói... Tại sao người có tiền lại thích sống ở những nơi xa xôi như vậy? Đi taxi thì không được, nửa đêm đi mua đồ mang về cũng không tiện."
Hắn mỉm cười trả lời: "Vậy chúng ta sẽ sống trong thành phố, đi đâu cũng tiện, lúc nào cũng có thể lấy bất cứ thứ gì mình muốn." Junhui nghiêng đầu nhìn hắn. Tương lai của hai người thật viển vông và mờ mịt, nhưng Jeon Wonwoo vẫn quyết tâm, nhìn cậu, "Sẽ có một ngày."
Mặc dù giống như một giấc mơ, Wen Junhui lặp lại: "...Sẽ có một ngày ."
Đêm đó hai người ở khách sạn, dù sao cha hắn cũng không về nhà. Bọn họ vẫn yêu cầu phòng hai giường, tắt đèn nằm trên giường, Wonwoo tựa hồ rốt cuộc cũng nhớ tới vấn đề này, muốn xác nhận cái gì, hỏi cậu: "... yêu ông ta không?"
Wen Junhui im lặng một lúc lâu mới trả lời: "Anh không nghe hết chuyện trong bữa tối à? Tôi cưới cha anh vì món nợ của bố tôi."
Đúng vậy, khi cha hắn giới thiệu Wen Junhui với mọi người. Đối tác kinh doanh lúc đó ngạc nhiên hỏi đây có phải là con của Lão Wen không, cha hắn trông rất đau lòng và nói rằng Lão Wen đã rời đi không lời từ biệt và cuối cùng cũng nhận được tin tức gì đó về ông, khi đi tìm thì phát hiện ra rằng ông ta bệnh nặng qua đời, chỉ để lại một đống nợ nước ngoài, cha hắn thấy cậu thật đáng thương nên chỉ thông qua hôn nhân chuyển nợ cho mình, có công ty Jeon làm bảo lãnh, bọn đòi nợ sẽ không thường xuyên quấy rối.
Jeon Wonwoo hỏi: "Cho dù ông ta đối xử tệ với em thì sao?" cậu không trả lời thẳng mà nói: "Ngoài số tiền cố định hàng tháng phải trả, gia đình tôi cuối mỗi lần cũng sẽ nhận được tiền. Chẳng có gì hay ho cả. Tệ, sẽ luôn có một ngày mọi thứ sẽ được hoàn trả." Wen Junhui quay sang hắn, im lặng nhìn hắn một lúc rồi nói, "...Tôi xin lỗi." Jeon Wonwoo đứng dậy xuống giường, ngồi xổm trước mặt Junhui, đưa tay xoa vết sẹo trên trán cậu, chồm người hôn lên môi cậu, "Anh biết... đi ngủ đi."
Lễ hội mùa xuân năm nay, cha hắn đến hòn đảo phía nam để nghỉ mát hai tuần mang theo cả quản gia và dì của mình đi, đồng thời yêu cầu Wen Junhui đóng vai quản gia và dì ở nhà, chăm sóc cho Jeon Wonwoo.Nói trắng ra, ông ta không muốn sự hiện diện của Wen Junhui ảnh hưởng đến việc đi săn, và không muốn khuôn mặt lạnh lùng của thằng con trai phá hỏng tâm trạng tận hưởng cuộc sống và sự giàu có của ông.
Sáng sớm mọi người đều rời đi, cậu tiễn bọn họ, đang dọn tuyết trong sân, vô tình quay đầu lại nhìn thấy Wonwoo vừa mới tỉnh dậy, mắt vẫn nheo nheo, tóc dựng đứng, tay cầm ly sữa đứng ở cửa sổ phòng khách nhìn cậu. Junhui vẫy tay nói: "Mặc áo khoác vào, ra ngoài chơi ném tuyết!"
Hắn mỉm cười, lập tức xoay người đặt cốc xuống, đi ra cửa mặc áo khoác vào. Junhui đặt chổi ở cửa, đi tới cửa giúp hắn quàng khăn, dặn hắn cẩn thận tuyết rơi vào cổ áo, hắn đang đi giày thì cậu bỏ chạy, ngồi xổm xuống trên mặt đất làm cầu tuyết, lúc Wonwoo bước ra liền ném về phía hắn. Jeon Wonwoo nhịn không được, mặc dù lập tức ngồi xổm xuống, tạo thành một quả cầu tuyết, nhưng trong quá trình này lại bị trúng mấy phát, lúc đứng dậy ném, Junhui lại bỏ chạy. Hắn đuổi theo cho đến khi ép cậu vào góc, Wen Junhui hét lên, định lừa hắn quay lại cửa, nhưng bị Wonwoo nhanh tay hơn chặn lại, ôm eo Junhui, cười lớn ngã xuống đất. Cả hai người họ đặt bàn tay đã nắm lấy tuyết lên mặt nhau, sau đó lạnh đến mức co rúm lại, Wen Junhui đẩy hắn ra thừa nhận thất bại, Wonwoo đứng dậy với vẻ hài lòng, nắm lấy tay cậu mỉm cười cùng nhau trở vào trong nhà.
Mỗi người trở về phòng tắm nước nóng, lúc hắn xuống lầu, Junhui đang nấu canh gừng. Wonwoo đi tới, ôm Junhui từ phía sau, cúi đầu hôn lên vai cậu, sau đó nghiêng đầu hôn lên một bên cổ. Junhui cười quay người lại, mím môi, dần dần chuyển thành một nụ hôn thật sâu. Bàn tay hắn dọc theo vòng eo của Junhui di chuyển xuống, chạm vào vạt áo cậu, dùng tay nhẹ nhàng đẩy lên trên, cho đến khi da thắt lưng của Junhui lộ ra không khí, trong giây tiếp theo bị lòng bàn tay hắn bao phủ. Junhui run rẩy, rụt cằm lại, rời khỏi nụ hôn, có lẽ cậu hiểu được ánh mắt của Wonwoo, nắm lấy cổ tay hắn, "Vào phòng..."
"Nếu làm em đau, hãy nói cho anh biết."
Jeon Wonwoo bí mật tìm kiếm người để điều tra trong một thời gian dài và cuối cùng tìm ra thông tin quan trọng từ mẹ mình: Cha của hắn, cha Junhui và một số người khác đã cùng nhau khởi nghiệp kinh doanh cách đây vài năm. Khi công ty bắt đầu phát triển, cha hắn đã gài bẫy ông và buộc ông phải rời đi, độc chiếm cổ phần và trở thành cổ đông lớn nhất. Một âm mưu bình thường trong một cuộc chiến kinh doanh chỉ mang lại cảm giác mỉa mai trong thực tế. Bỏ qua việc cha Junhui có chết vì trầm cảm hay không, số cổ phiếu ban đầu đủ để trả hết số nợ ngày hôm nay, hơn nữa, những gì cha hắn đã làm với Wen Junhui khó có thể gọi là chuộc tội. Wonwoo suy nghĩ rất lâu, quyết định nói sự thật với cậu.
Junhui sửng sốt một lát, sau đó cụp mắt xuống như muốn bỏ cuộc: "Năm đó, cha em đã đưa chúng ta đi... Chắc là cha không muốn quay lại lấy lại thứ gì." Hắn đặt tay lên vai cậu cúi đầu, nhìn nhau, "Cha tôi đã phạm sai lầm và lẽ ra ông phải trả giá... Chuyện đã xảy ra không thể sửa chữa được, nhưng tôi sẽ làm. Thật khó để trao cho em những gì em đáng có và đưa em thoát khỏi nỗi đau mà em đang cảm thấy bây giờ cứ tin anh đi, được không?"
Wen Junhui gật đầu, cậu tiến tới ôm hắn. Wonwoo ôm lại Junhui, tim hắn như bị bốp nghẹn. Có chút đau, hắn nói với giọng nghèn nghẹt xin lỗi, cậu bước ra xa một chút, cố gắng mỉm cười với hắn sau đó nhẹ nhàng hôn hắn.
Cho dù Wonwoo muốn hành động nhanh chóng thì vẫn cần thời gian để thu thập chứng cứ, điều tra thêm về lai lịch của cha Jeon, đồng thời cũng cần thời gian để bồi dưỡng các mối quan hệ giữa các cá nhân có lợi cho hắn. Hắn và Junhui vẫn gặp nhau vào đêm khuya để trò chuyện về những tiến triển mới nhất, ôm nhau an ủi trong căn bếp thiếu ánh sáng và phòng chứa đồ nhỏ, hôn nhau và hòa quyện. Cho đến một lần, cậu ấn vào gấu quần không cho Wonwoo cởi ra, hắn kiên quyết vén quần áo lên, nhìn thấy vết sẹo mới, Junhui né tránh nhìn hắn, vẻ mặt muốn khóc khiến Jeon Wonwoo thật sự tức giận nhưng sau đó sự tức giận của hắn được thay thế bằng sự đau khổ, hắn nhẹ nhàng ôm lấy tình yêu của đời hắn, "Cho anh thêm một tháng nữa... Ông ta sẽ tham dự cuộc họp hội đồng quản trị ngoài thị trấn vào tháng sau. Anh sẽ thu thập đủ chữ ký của các giám đốc để yêu cầu ông ta chuyển mọi thứ cho anh. Sau đó, hoặc ông ta ký và đồng ý, hoặc anh sẽ tống ông ta vào tù. " Junhui run rẩy gật đầu trong vòng tay hắn, Wonwoo chạm vào tóc cậu và hôn vào đuôi tóc, hy vọng kết cục này sẽ đem đến hạnh phúc cho Junhui của hắn.
Cuộc họp hội đồng quản trị diễn ra rất suôn sẻ, dù sao cha hắn từ lâu đã bị chỉ trích vì cuộc sống hỗn loạn, còn Jeon Wonwoo những năm gần đây lại là người lãnh đạo nhiều công việc của công ty. Sự tình còn chưa giải quyết xong, hắn cũng không dám gọi điện về nhà liên lạc với Junhui, nhưng dường như không thể hoàn toàn đè nén tâm tình, đợi đến giờ làm việc, hắn đi vòng quanh văn phòng hai vòng, nghĩ ra lý do quên mang tài liệu để về nhà.
Về đến nhà, hắn mới nhận ra có điều gì đó không ổn, xe của cha Jeon để ngổn ngang trong gara, quản gia và dì đang bận rộn ở tầng một, nhưng Junhui lại không cắt tỉa trong khu vườn nhỏ. Hắn chào hỏi, nói mình có tài liệu cần lấy, cố gắng khống chế tốc độ bước đi, thấy quản gia và dì không đi theo, Wonwoo quay người đi về phòng Junhui trên tầng hai.
Cửa đóng nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng động, quả nhiên cha hắn về sớm, bên trong có tiếng đánh đập, rồi cha Jeon hỏi: " Vậy là nó không có hứng thú với con à? Bố không biết. Vậy Jeon Wonwoo nó đang nghĩ gì ?"
Wen Junhui uể oải trả lời, sau đó là một cơn ho do bị nghẹn đồ uống. Nghĩ rằng Wen Junhui có thể bị cho uống thuốc, hắn đưa tay ra và muốn mở cửa. Giây tiếp theo, giọng nói của cậu vang lên: "Anh ấy có nhắc đến chuyện này với tôi một chút... Anh ấy đang nghĩ cách loại bỏ ông, giống như tôi vậy!"
Động tác của Wonwoo dừng lại, miệng của cha Jeon bị thứ gì đó chặn lại, Junhui tiếp tục nói: "Tôi đã nghe đến tên của ông từ khi còn rất nhỏ, ông vẫn có thể bình tĩnh đến dự tang lễ của cha tôi. Jeon. Ông có biết không? Chúng tôi đã bị ông đuổi đi cuối cùng cũng đã định cư đủ xa. Trong khoảng thời gian này, vợ cũ của ông đã âm thầm ủng hộ chúng tôi. Con trai của ông là Jeon Wonwoo...Tuy ông luôn nói rằng anh ấy sẽ là người kế vị của ông, nhưng đối với ông, anh ấy chỉ là công cụ giúp ông chiếm đoạt công ty của gia đình tôi..."
Sự kích động của cha Jeon ngày càng lớn, Wen Junhui cười khúc khích, "Tim ông có khó chịu không? Để tôi tìm thuốc cho ông, ông nên uống hàng ngày trước khi đi ngủ..." Cậu đổi chủ đề, nhưng giọng nói vẫn mang theo nụ cười: "Nhưng không tìm cũng không sao, uống thuốc giả không có tác dụng chữa bệnh cũng không có tác dụng gì." Giọng của cha Jeon có chút cầu xin, để được thương xót, và Wen Junhui tiếp tục, "Ông thường quan hệ tình dục với người khác phải không? Mặc dù bản chất của ông là như vậy, nhưng ông có biết các loại thuốc uống đó chứa một số giả dược và một số thuốc kích dục gây nguy hiểm cho tim ông và ông dùng thứ này quá thường xuyên." Giọng nói của cha Jeon trở nên đau đớn, Wen Junhui cười lớn trong phòng, "Sao rồi? Căn bệnh mà cha tôi mắc phải trước khi qua đời còn đau hơn thế này gấp trăm lần..."
Jeon Wonwoo buông tay ra ngoài cửa, lẽ ra phải ngăn cậu lại nhưng sự oán hận bao năm đối với cha mình khiến hắn đồng cảm với Junhui, liệu Wen Junhui có coi thường sự đồng cảm của hắn hay không, làm sao hắn có thể ngăn chặn điều đó? và làm thế nào để đối mặt với Wen Junhui.
Junhui im lặng hồi lâu, chỉ có tiếng thở hổn hển do tác dụng của thuốc, giọng nói của cha Jeon cũng dần yếu đi.
Hắn quyết định đưa hai người đến bệnh viện để cấp cứu lại nghe Wen Junhui nói: "Nhưng ông là cha của anh ấy nếu ông chết như thế này, anh ấy... sẽ vẫn đau buồn." Cậu thở dài cam chịu. Trong một hơi, loạng choạng đi tới cửa, vừa mở cửa liền nhìn về phía Wonwoo.
Wen Junhui hai má đỏ bừng, chân đứng không vững, thấy hắn trợn tròn mắt ngạc nhiên: "Tôi... ông ta về sớm, tôi sợ ông ta đến công ty sẽ làm hỏng kế hoạch của anh nên mới đưa ông ta đến chỗ của tôi..."
Wonwoo đã sớm trở về, hắn tâm tình phức tạp, không biết nên đối mặt với Junhui nên dùng loại cảm xúc gì. Cậu tránh né ánh mắt của hắn, cũng không giải thích: "Ông ta lên cơn đau tim nhanh đưa ông ta đến bệnh viện đi." Hắn giơ điện thoại di động lên số khẩn cấp trên màn hình đã bấm số, Wen Junhui gật đầu và dựa vào tường, cố gắng nhường chỗ cho Jeon Wonwoo đi vào, hắn đỡ lấy đôi chân yếu ớt Junhui, vẻ mặt thả lỏng bất đắc dĩ nói: "Chờ một chút, xe sắp tới, em cũng đi theo."
Cậu rửa dạ dày xong kiểm tra cơ bản rồi đi ra, Wonwoo đang đợi cậu trên băng ghế ở hành lang, lúc đi vào chỉ nhìn cậu mà không nói gì, suy nghĩ một chút sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn, thăm dò hỏi: "Cha anh..."
Jeon Wonwoo lập tức trả lời: "Ông ấy không sao."
Wen Junhui gật đầu, trầm mặc một lát, "Anh... nghe này."
Hắn không đáp lời trực tiếp mà nhìn thẳng về phía trước và nói: "Ban đầu, là tôi chủ động xuống lầu ăn tối với em." Wen Junhui nghiêng đầu thắc mắc. "Ngày em nói muốn cùng anh đi bắt đom đóm, anh đã chủ động hôn em, đúng là ông ta đối với em không tốt, anh cũng lo lắng cho em. Ở công ty, trong hoàn cảnh bình thường, cho dù anh có tiếp nhận sự nghiệp, ông ấy cũng sẽ không đưa cho anh mọi thứ..." Wonwoo thở dài, "Ông ấy chỉ ký khi tỉnh táo. Ông ta không muốn vào tù nên giao cho anh quyền kiểm soát cổ phần trong công ty. Anh sẽ cố gắng trao tất cả những gì thuộc về em cho em, trước tiên hãy trả hết nợ cho bố em, và dùng phần còn lại để nhốt ông ấy vào viện điều dưỡng để cả đời và không bao giờ xuất hiện nữa."
Wonwoo sờ túi quần, quay sang nhìn Junhui, giọng có chút run run, "Chỉ khi liên lạc với mẹ anh mới biết anh trai và mẹ luôn nhớ anh. Khi họ mới rời nhà, anh trai thường lén đến gặp anh nhưng sau đó lại bị ông ta phát hiện, quản chặt đến mức chúng anh trai không còn cách nào khác ngoài việc cắt đứt liên lạc."
Lòng bàn tay, bên trong là một chiếc chìa khóa."Căn hộ anh mua ở thành phố đã được sửa sang lại là nơi giao thông thuận tiện, có nhiều đồ ăn mang đi." Wonwoo tự cười một mình, giọng nghẹn ngào "Mật khẩu khóa cửa là sinh nhật em, nhưng đây là chìa khóa chính. Nếu em... không muốn gặp lại anh. Nhà sẽ được chuyển cho em và em có thể thay đổi mật khẩu. Anh sẽ không quấy rầy em."
Nước mắt chực chờ trên đôi mắt Junhui rơi xuống. Hắn đặt chìa khóa vào lòng bàn tay của Wen Junhui, mỉm cười và dùng đầu ngón tay lau nước mắt trên khuôn mặt cậu, "Anh xin lỗi, trong khoảng thời gian này..." Wonwoo không thể nói thêm nữa, hắn mím môi lại.
Junhui giơ tay nắm lấy ngón tay của hắn hỏi: "Anh không ghét em sao?"
Hắn lắc đầu, "Đáng lẽ anh phải nhận ra sớm hơn. Khi anh nói ra sự thật với em, sao anh có thể thờ ơ như vậy? Người phải oán hận là em mới đúng."
"Tức giận mà không oán hận..."
Hắn nhìn Junhui hỏi: "Vậy em..." từ yêu ngập ngừng trên đầu lưỡi của Wonwoo, rất lâu nhưng điều hắn nói được vẫn là "Em có ghét anh không?"
May mắn thay, Wen Junhui nhìn thấu sự bối rối của hắn, lắc đầu và mỉm cười nói: "...Em yêu anh." Đôi mắt của Wonwoo hơi mở to trong sự ngạc nhiên, sau đó hắn mỉm cười nhẹ nhõm, những giọt nước mắt hắn đang kìm nén trong một thời gian dài cuối cùng đã đổ. Cậu ôm lấy hắn, Junhui vừa khóc vừa cố ý dùng giọng điệu khiêu khích hỏi hắn: "Lừa dối anh như vậy có trừng phạt em không?"
Wonwoo cười lớn, lắc đầu nói: "Anh sẽ tốt với em...Anh sẽ tốt với em suốt đời."
Vài tuần sau, hai người dọn đến nhà mới, chậu cây đã được trồng trước ở ban công, giàn hoa xếp thành nhiều tầng bao quanh ban công. Khi sắc trời dần tối, Wonwoo bảo cậu nhắm mắt lại, có tiếng công tắc vang lên, Junhui mở mắt ra, trên cây xanh xung quanh ban công có những tia sáng nhỏ bé, giống như đom đóm bay trên cây. Junhui kinh ngạc nhìn hắn, hắn giơ tay ôm lấy Junhui, hắn cười giải thích, là bởi vì trong thành phố nhiều toà nhà cao tầng thực sự rất khó có thể thu hút được nhiều đom đóm, Wonwoo còn chưa kịp nói xong, Junhui đã quay lại hôn lên môi hắn.
Tình yêu là con đom đóm nhỏ bé thắp sáng trong đêm tối. Em đã bắt được và trao cho anh vào đêm hè ấy.
Như cơn gió thoảng hôn ánh trăng trở lại lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store