#2 Mãi mãi và luôn luôn
Sirius,
Tôi biết em sẽ không đọc được lá thư này vì tôi không tin rằng họ để cú giao thư tới Azkaban nhưng tôi nghĩ mình phải viết bức thư này như một cơ chế đối phó hơn bất kì thứ gì khác. Có lẽ tôi sẽ đưa nó cho em khi em được thả ra, tuy nhiên tôi nghĩ điều đó là không có khả năng.
Tôi vẫn yêu em Padfoot, tôi vẫn luôn và sẽ luôn như vậy. Em là ngôi sao của tôi trong đêm đen và sự im lặng của tôi trong nỗi đau. Đôi khi vào ban đêm, tôi nói chuyện vơi 'ngôi sao của em' như chúng ta đã từng nói chuyện với nhau trước khi sảy ra chuyện. Những lúc tôi cầm trên tay nhẫn của chúng ta và nhìn ngắm, tôi đều nhớ tới em, vâng, tôi đã tìm thấy nhẫn của em và giữ nó, tôi cũng không vứt bỏ chiếc nhẫn của mình, thực tế thì, tôi luôn đeo nó trên tay, hàng ngày.
Tôi nhớ em, Sirius, và cả James và Lily nữa. Tôi muốn nói chuyện với mọi người..
Em có nhớ lần đó ở hồ James đã cố gắng hỏi cưới Lily không? Tôi sẽ không bao giờ quên vẻ mặt của cậu ấy khi nghe Lily nói: "Tôi thà hẹn hò với con mực khổng lồ còn hơn với cậu, Potter"
Tôi cũng không thể quên được cảnh em đạp cô ấy xuống hồ rồi hét lên "Chà! bơi đi nào Evans, tôi mong rằng bạn sẽ có một cuộc sống hạnh phúc với nhiều con lai giữa người và mực để giúp bạn luôn bận rộn."
Tôi vẫn chưa hiểu làm thế nào cô ấy có được mái tóc màu đỏ đặc biệt, cũng như làm thế nào cô ấy có thể giữ màu đó lâu vậy.
Nhưng Pads ơi, thứ tôi không bao giờ quên được là nụ cười của em, những cơn ác mộng triền miên của tôi là tiếng cười dịu dàng của em luôn dành cho tôi, hay ánh mắt em long lanh khi người ta kéo em đi. Tôi biết em đã không làm điều đó. Tôi không biết thủ phạm thật sự là ai nhưng tôi biết Pads đã không làm điều tồi tệ đó nhưng có rất nhiều bằng chứng chứng minh bạn có tội. Và Peter, Peter, Sirius.
Em có biết cảm giác khi mất tất cả chỉ trong một đêm như thế nào không?
Padfoot, tôi có một câu hỏi mà tôi rất cần câu trả lời. Khi em mất đi sự tỉnh táo có giống như Frank và Alice không? em có bị mất trí nhớ không? Liệu em có nhớ tôi không?
Xin đừng quên tôi, tôi yêu em lắm.
Mãi mãi và luôn luôn,
Mặt trăng của em.
___________
Remus,
Em biết lá thư này sẽ không bao giờ đến tay anh nhưng việc soạn thảo những bức thư như này trong đầu là điều giúp em tỉnh táo và dữ được lí trí.
Đêm nay là trăng tròn và bây giờ, cũng như mọi khi, em sẽ trở thành Padfoot chỉ đơn giản là để cảm thấy gần gũi với anh hơn.
Em nhớ những đêm chúng ta cùng nhau lang thang trong rừng cấm với James và Pettigrew, đắm chìm trong thảm cỏ xanh mướt với tiếng dế kêu bên tai, thỉnh thoảng trong mơ em vẫn còn nghe thấy chúng.
Đó là Wormtail Remus, kẻ phản bội nhẫn tâm đã sát hại 'những người bạn' của mình.
Hãy tin em Moony.
Đôi khi em nói chuyện với mặt trăng như thể đang nói chuyện với anh. Anh có thấy nghe không?
Em giả vờ như đang nắm tay anh, em vẫn còn nhớ từng cái chạm của chúng ta, em vẫn nhớ cảm giác của mình khi cảm nhận được sự mát lạnh và sức nặng của khối kim loại trên ngón tay sau khi được ràng buộc với anh.
Bây giờ mặt trăng đã mọc và suy nghĩ của em nằm ở anh,
Mãi mãi và luôn luôn,
Ngôi sao của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store