ZingTruyen.Store

Winrina Garret

___________

Memories

/Đây là một phần kí ức tuổi thơ của mình trên một căn gác xép?
/Có nhiều chi tiết và câu thoại là thật, còn lại chỉ là tưởng tượng thêm của mình/

*câu chuyện dựa trên một mảnh kí ức riêng.

_____________

Một buổi sáng nọ

"Mindongie, con đừng chạy lung tung, ngồi một chỗ đi"

- Dạ mẹ!

Năm nay chỉ vừa tròn 8 tuổi, con bé thật hiếu động và lúc nào cũng chạy lung tung khắp nơi, bất kể là nơi đâu, trẻ con thì cũng là trẻ con mà thôi, nhưng nếu có gì làm chúng thích thú, chúng sẽ tò mò lắm.

Cái cầu thang này sẽ dẫn mình đi đâu nhỉ?

Trèo...trèo..

"Sao chỉ có những quyển truyện tranh được để chồng lên đây...?

- Xuống đi cháu, té đó

"Cháu biết rồi.."

Ở đây có thể thấy được cả nóc nhà luôn, nhìn đáng sợ thật

Xung quanh khá tối chỉ có một cái cửa sổ bên cạnh, che rèm, khá bụi bặm, rải rác những quyển truyện tranh, con bé dường như chỉ thấy những quyển truyện, không để góc bên phải đang có người nhìn mình. Trông thật đáng sợ..

"Ghê quá, thôi leo xuống, bác bảo là sẽ té"

Vừa bước chân xuống cầu thang từng bước từng bước một, miệng lẩm bẩm "nơi đó rất đáng sợ, nơi đó rất đáng sợ"
chạy tới bên mẹ và ôm thật chặt.

"Mẹ ơi con khát nước"

- Này nước này, uống đi, đừng có phá phách gì đấy

Ngoan ngoãn nghe theo lời mẹ.

Trên gác xép hồi nãy

-Con bé tò mò thật đấy, mình không nghĩ là nó sẽ trèo lên một lần nữa

Chống tay vào lan can, gẩy mắt kính gọng đen của mình, mái tóc vừa dài vừa đen mượt, cùng với bộ đồ trắng kiểu, đằng sau là một cái máy may nhỏ và những cuộn chỉ dài. Bước lại gần những chồng truyện tranh và kéo tấm rèm ra, nắng rọi vào bên trong phòng, bừng lên một sức sống, những tia bụi li ti hòa vào trong nắng tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp. Bước xuống cầu thang nhân lúc không ai để ý, một cô bé 8 tuổi nọ lại chạy khắp nơi trong nhà, lần này nó lại nghịch hồ cá.

Bên cạnh cái bàn là một tấm gương xuyên tường, có thể nhìn thấy khung cảnh trước nhà, người con gái trên gác xép đang đứng nhìn Minjeong trêu đùa với con cá của mình.

"Chán quá đi, thôi lên cái chỗ đáng sợ hồi nãy chơi"

Lại lên nữa sao?

Đứng vào phía góc tường, có vẻ Minjeong đã trèo lên tới nơi rồi, chùm tóc nhô lên thấy rõ, hai tay bám vào mặt sàn, môi em chu lên nhìn xung quanh, và thấy ở trên đây đã sáng hơn lúc nãy, căn bản là nó cũng không nhớ là ở chỗ này sáng hay tối nữa. Quyết định bước lên trên gác xép, nghịch mấy quyển truyện tranh, hầu như là manga Nhật bản, Pokémon, Miko, v..v còn có một số quyển tài liệu nữa.

"Mình cũng muốn có đống này.."

Trên gác xép không ồn ào như bên dưới, cầm một quyển Miko đọc say sưa đến nỗi xung quanh nó không nghe được tiếng ồn, cô từ từ chậm rãi tiến lại gần, nhẹ nhàng ngồi ngắm nhìn con bé đang say sưa đọc truyện tranh ở trước cửa sổ, à mà cô tên là Yu Jimin, đứa con thứ của gia đình Yu, năm nay đã 18t tuổi rồi, lớn hơn Minjeong những 10t cơ đấy.

Dễ thương thật đó, con nhà ai nhỉ, chút nữa mình sẽ hỏi mẹ..

Cười thủ thỉ một lúc rồi chạm nhẹ vào mái tóc con bé, sự va chạm này là con bé giật mình, sợ tới sởn gai óc, nó sắp la tới nơi rồi, vứt quyển truyện rồi chạy ra chỗ cầu thang đi xuống ngay, vừa đặt chân xuống đất la toáng lên, chạy kêu "Mẹ mẹ!"

"Mẹ! con vừa gặp ma ở trên kia"

- Tào lao, làm gì có ai trên đó đừng có đi lung tung mẹ dặn rồi mà

Jimin thở dài, vừa làm con bé sợ, nhặt lại quyển truyện đặt về vị trí cũ, đóng rèm lại một lần nữa, trở về cái máy may, ngồi thẫn thờ, dù gì bây giờ cũng đang rất cô đơn mà?

Hi vọng lần sau em sẽ trèo lên đây một lần nữa...

///////////////////

10 năm sau

Lâu lắm gia đình Kim lại có dịp ghé thăm gia đình Yu vì ông Yu đang ốm, đường tới nhà Yu cũng khá xa, Minjeong đi xe cảm thấy rất mệt. Con bé nghịch ngợm phá phách ngày nào nay đã lớn rồi, không còn là trẻ con nữa.

"Lâu lắm con không lên đây đó"

- Chào bác..

...

Tranh thủ lúc ba mẹ vào thăm ông Yu đang ốm nặng thì lại đi đến chỗ hồ cá, năm đó vì nghịch ngợm nên đã đổ lọ keo trắng vào bên trong hồ, làm chú cá bé nhỏ nhắm mắt, gia đình Yu dẫu biết nhưng không trách mắng Minjeong, bây giờ trong hồ cũng chỉ có mấy con cá nhỏ làm cảnh mà thôi.

Đi vào phòng ông Yu chào hỏi một lúc rồi đi ra, ở ngoài ba mẹ đang nói chuyện với bác gái, ngôi nhà này vẫn như vậy, vẫn y hết như 10 năm trước, cầu thang lên gác xép vẫn còn đó, Minjeong nhớ lại và cũng muốn leo lên một lần nữa.

Hình như hồi bé mình đã gặp ma ở trên gác xép đó thì phải..có ai chạm vào mình..

Bản thân cũng vốn tò mò, nhớ lại càng thêm thích thú, lần này trèo lên không bị nhắc nhở nữa rồi, bây giờ con bé rất ngoan mà, từng bước từng bước một, không gian của gác xép vẫn vậy..

"Tối.."

Những chồng truyện tranh vẫn ở đấy, vẫn là chiếc rèm cửa ấy, mọi thứ vẫn y như cũ, lần này em bước lên nhẹ nhàng, nhìn kĩ xung quanh, bên góc phải là một cái máy may, lần này em mới nhìn thấy, lúc trước chỉ mãi ngắm đống truyện tranh mà thôi.

"Chỗ này vẫn vậy nhỉ, hồi đó mình nhớ mình đã đọc quyển Miko này"

Đặt quyển truyện lại chỗ cũ rồi đứng ở giữa phòng, em vẫn còn nhớ cái mùi ở căn gác xép này lắm, cái mùi hương gỗ này...mọi kí ức của em dường như ùa về, trong một căn nhà em không hay thường xuyên lui tới.

Mái tóc ngắn, cùng với một mùi hương em bé tỏa ra, đôi mắt long lanh đang nhìn đăm chiêu về một phía, ở đây chỉ có một mình em thôi..

"Đã lâu không gặp..."

Một cái ôm từ phía sau

- Chị...

.....

to be countine *đã chỉnh sửa

___________________

♡☆

@kjn1204

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store