ZingTruyen.Store

Weishin You Don T Think I Am That Young But I Am




Chiếc giường này êm ái quá. Đó là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Wooseok khi cậu thức dậy vào buổi sáng. Tấm trải giường mềm mại và mượt mà trên da cậu, chiếc gối bên dưới đầu sang trọng ru cậu ngủ trở lại khi quay lưng về phía cửa sổ. Ánh sáng đang chiếu xuyên qua một khoảng trống trên tấm rèm dài màu xám, chiếu sáng phòng ngủ lớn xung quanh.

Đây không phải là phòng ngủ của mình, là điều thứ hai Wooseok nhận ra, bắt gặp tấm hình Elsa khổ lớn được đóng khung treo trong phòng.

Và mình thì hoàn toàn loã thể, là điều cuối cùng chạy qua não Wooseok trước khi cậu nhớ đến những sự kiện đã xảy ra vào tối qua.

"Ôi trời đấttttttttt" Cậu la hét, lăn qua lộn lại vùi mặt vào đống gối mền lộn xộn ở trên giường.

"Jinhyuk, yêu em đi" Ai đã nói câu này thế nhỉ? Chắc chắn không phải là cậu đâu.

Và tiếp đến là gì nữa? Những âm thanh rên rĩ mà chính cậu đã phát ra...

Jinhyuk hiện tại đang ở chỗ quái nào chứ? Wooseok không thể đè nén đi cảm giác đau nhói nơi lồng ngực vì phần giường trống trải lạnh tanh cạnh bên. Nhưng mà đây là căn hộ của Jinhyuk, anh ấy không thể bỏ cậu lại lần nữa đúng không? Wooseok vỗ vỗ vào chiếc bàn cạnh giường để tìm kiếm chiếc điện thoại, ôm đầu rên rỉ khi phát hiện nó chỉ còn có 10% pin. Cậu muốn báo cho Jungmo biết rằng cậu vẫn ổn, nhưng có lẽ chiếc điện thoại sẽ không giúp được rồi.

Điện thoại của cậu là một chiếc iphone đời cũ nên cậu nghĩ Jinhyuk hẳn là có một giây sạc phù hợp ở xung quanh, hi vọng là Jungmo sẽ không điện thoại báo cảnh sát vì sự mất tích của cậu đêm qua, nếu không thì hẵn sẽ có một cuộc trò chuyện rắc rối lắm đây!

Wooseok nhặt đại một chiếc áo trên đống quần áo lộn xộn ở trên sàn và kéo nó lên, má cậu bắt đầu nóng lên khi nhận ra đó là áo của Jinhyuk. Kích thước của nó lớn hơn rất nhiều so với cơ thể của cậu, phần vạt áo chạm vào đùi giữa khi cậu đứng lên, cậu mặc lại chiếc quần boxer nhưng...bỏ qua chiếc quần dài, chắc sẽ không sao đâu nhỉ, vì áo sơ mi đã đủ dài rồi.

Nghĩ rằng mình nên vệ sinh sạch sẽ một chút trước khi đi tìm người yêu (Đúng vậy, là người yêu), cậu bước chân về phía phòng tắm mở cửa và bước vào. Phòng tắm cũng rộng gần bằng phòng ngủ, chiếc bồn tắm rộng lớn nằm ở giữa phòng và Wooseok nghĩ ba người nằm trong đấy vẫn thoải mái.

Cậu chầm chầm cuối xuống bồn rửa mặt (từ chối thừa nhận cơn đau inh ỏi từ phía thắt lưng) Một chiếc bàn chải đánh răng Anna màu hồng nhạt đã được đặt trên một chiếc khăn tay nhỏ bên bồn, vẫn còn trong bọc của nó với hình ảnh của Anna đang cười toe toét trên tay cầm.
Trên đầu bàn chải đánh răng là một tờ giấy nhớ màu vàng với chữ viết tay nhỏ, gọn gàng của Jinhyuk.

"Hãy rửa sạch sẽ cho Wooseokie của anh nha, bàn chải này là phù hợp nhất đó" theo sau là một chuỗi trái tim cũng như một hình vẽ nhỏ của một con mèo với cặp kính tròn to trông giống y cậu.  Nhìn lên cái kệ bên cạnh bồn rửa và mỉm cười với chiếc bàn chải đánh răng Elsa phù hợp đặt ở đó trong một cái giá đỡ nhỏ màu trắng, chính xác là một đôi với cái mà cậu lấy ra khỏi bao bì.

Cậu đánh răng và rửa mặt vui vẻ hơn nhiều so với một thói quen buổi sáng hàng ngày, nhét bàn chải đánh răng Anna của mình vào giá đỡ mà Jinhyuk đã thiết lập bên cạnh.
Wooseok chọc vào cái mụn nhỏ đã hình thành trên trán của cậu do không tẩy trang kĩ càng vào đêm qua, thở dài cam chịu chải tóc xuống để che nó lại.

Wooseok chuẩn bị ra khỏi phòng thì một ý nghĩa chợt chạy qua trong đầu cậu, khẽ ngửi mình trước khi quyết định tẩy sạch mùi hương của tình dục và mồ hôi bám trên da. Wooseok lấy chiếc khăn tắm trắng mềm đặt ngay thanh ngang cạnh vòi hoa sen mà ai đó đã chuẩn bị sẵn, thả quần áo xuống đất.

Nước chảy từ vòi hoa sen cảm giác tựa như thiên đường, những dòng nước ấm áp rót xuống làn da của cậu, như xoa dịu những cơ bắp đau nhứt từ đêm qua. Ngồi ở vị trí này thì không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì ở bên ngoài, nhưng ngay dọc bức tường đối diện với bồn tắm cỡ lớn là chiếc gương cũng không kém phần to lớn được treo lên. Tại sao Jinhyuk muốn ngắm nhìn thân thể của mình khi tắm nhỉ, Wooseok thật không nghĩ ra được lý do. Tuy nhiên, khi cậu đưa tay lần theo các vết cắn đỏ tím mà Jinhyuk đã để lại đêm qua, có lẽ cậu hiểu ra một chút.

Những nét cơ trên bụng cậu cũng dần dần xuất hiện, cơ bắp cũng dần được lấp đầy nhờ vào những bài tập khắc nghiệt nhưng có ích ở công ty. Cậu giờ đây đã không còn gầy gò như thời điểm 4 tháng trước khi bắt đầu thử giọng vào X1.

Trông cũng tuyệt đấy chứ nhỉ, đó là những gì cậu tự nói với mình.

Mùi hương sữa tắm cũng giống hệt như mùi Jinhyuk vậy, đó là sự kết hợp giữa bạc hà và gió biển, thứ có thể khiến Wooseok nhớ mãi không quên. Cậu lấy khăn lau sơ qua người, mặc lại chiếc áo của Jinhyuk cùng với boxer của cậu. Cậu nhớ rõ rằng Jinhyuk đã gạt chúng ra trước khi bắt đầu mọi thứ, vậy nên ít ra là chúng vẫn còn đủ sạch J

Giờ đây cậu có thể ngửi thấy mùi thơm ngát và sạch sẽ từ vài giọt nước chảy từ tóc cậu xuống sàn nhà, Wooseok di chuyển ra khỏi phòng Jinhyuk để tìm kiếm người yêu. Khoảnh khắc cậu rời khỏi phòng, cậu cảm thấy sàn nhà như kéo dãn ra thêm với từng bước chân của mình. Sự xa xỉ và to lớn của căn hộ nhà Jinhyuk khiến cậu hô hấp không thông.

Cậu không nhớ là tối qua mình có đi ngang qua nơi này hay không, nhưng chắc chắn là nó luôn ở đấy, thang máy đã đưa họ lên thẳng căn phòng. Cậu nhìn qua lan can kính ở phòng khách bên dưới, miệng há hốc ở cửa sổ từ sàn đến trần dọc theo bức tường phía sau những chiếc ghế dài

Thành phố Seoul được đặt ngay trước mắt cậu bầu trời xanh bên trên tương phản rõ rệt với màu xám và bóng mượt của những tòa tháp văn phòng cao xung quanh.

Thoảng trong không khí, Wooseok có thể ngửi thấy mùi kimchi jjigae, mùi cơm vừa mới cạn, một âm thanh sùng sục phát ra từ dưới cầu thang. Cậu bắt đầu đi xuống và tìm xem Jinhyuk đang ở chỗ nào. Wooseok cuối cùng cũng nhìn thấy Jinhyuk khi đã đặt hai chân xuống dưới tầng trệt, một chiếc tạp dề màu nâu nhạt quấn quanh eo và chiếc áo Givenchy trắng không thích hợp cho việc nấu nướng ở nhà.

Thật là cuộc sống của những người giàu có!

Mặt Jinhyuk giãn ra một nụ cười hài hước ngay khi nhìn thấy cậu "Wooseokie~" hắn gọi lớn, vẫy tay gọi cậu lại. Ánh mắt Jinhyuk quét một lượt trên cơ thể Wooseok, nhận ra chiếc áo Wooseok đang mặc là của mình. "Anh đã nấu xong bữa sáng cho chúng ta rồi, em đến nếm thử xem"

Thích thú với không khí ấm áp như một gia đình, Wooseok ngoan ngoãn chạy đến chiếc nồi đang sôi sùng sục ở trên bếp, há miệng chờ sẵn để Jinhyuk có thể đút cho mình. Hương vị của món thịt hầm khiến cậu tỉnh táo ngay lập tức, và cậu chỉ có thể cảm thán vì mùi vị thơm ngon của nó.

Cậu quay lại để nói với Jinhyuk rằng nó rất ngon, và tất cả cậu nhận lại được chính là cái nhìn chằm chằm, đôi môi hé mở và ánh mắt tối sầm chỉ có một mình cậu ở trong đó. "Em giết anh mất Kim Wooseok" hắn thì thầm với cậu trong khi nhất cậu lên mặt bàn, giọng nói trầm khàn kề sát bên tai làm cho sống lưng Wooseok nổi lên một trận da gà "Lượn vòng quanh với chiếc áo và mùi hương của anh...Em là đang cố tình câu dẫn anh có phải vậy không?"

Wooseok ra sức lắc đầu với một nụ cười ngây thơ "Không, tất nhiên là không rồi"
  cậu tiến lại gần rồi đặt lên môi Jinhyuk một nụ hôn, cọ xát hai cánh mũi trước khi hoàn toàn rời ra "Hay là anh muốn em đi lại xung quanh khi mà trên người vẫn bám đầy hương vị của tình dục?"

Jinhyuk vuốt má Wooseok, cậu cho phép bản thân tan chảy vào nó không quên thét lên khi hắn chạm vào "Hm, anh không biết nữa, anh nghĩ sẽ rất tuyệt nếu em mang mùi hương đó đấy" Jinhyuk trêu cậu, một bàn tay bắt đầu lần xuống lớp vải áo sơ mi sờ loạng "Dĩ nhiên, nếu như anh là kẻ duy nhất làm mấy trò đó với em"

Thật lòng mà nói, Wooseok đã sẵn sàng nếu như Jinhyuk có làm gì đó tiếp theo, nhưng mà chuông báo hiệu thức ăn đã chín reo lên bên cạnh làm cho không khí nóng bỏng lúc này cũng theo đó mà tan dần, hai người họ cuối cùng cũng tách nhau ra. "Oh, thức ăn đã được rồi này" Jinhyuk giải thích, nhanh chóng tắt bếp và múc canh ra một cái tô lớn "Giúp anh dọn bàn được không baby?"

Tất cả những gì Wooseok có thể nghe được là âm thanh của nhịp tim cậu đang đập loạn trong lồng ngực.

Baby, baby, baby?

Wooseok hắn giọng, nhảy ra khỏi quầy bếp với điệu dáng đẹp nhất mà cậu đã học được "Dĩ nhiên là được rồi, Anh để dao ở chỗ nào vậy?"

Jinhyuk, không nhận ra rằng, chỉ với một từ đó đã khiến cho Wooseok trở nên nhộn nhạo như hẫng đi vài nhịp tim, đổ trứng ra đĩa rồi đưa cho cậu. Wooseok nổ lực để giữ mình bình tĩnh, nhận đĩa trứng bằng cả hai tay đang vô cùng run rẩy của mình.

"Nó nằm trong ngăn kéo ở đầu hàng bên kia" Jinhyuk đưa cằm về hướng bên kia quầy bếp trong khi tay mang lên một đôi găng để đỡ nồi thịt hầm khỏi bếp. Wooseok lấy ra bộ thìa và đũa rồi nhanh chóng đặt chúng xuống bàn, đặt hai chiếc khăn ăn ở phía đối diện cái bàn lớn trong căn phòng cạnh bếp.

Jinhyuk kéo chiếc ghế ra cho cậu với một nụ cười rạng rỡ, hôn lên đỉnh đầu cậu khi anh đi qua. Wooseok ngồi xuống ghế và để bản thân được tận hưởng cuộc sống như mơ khi Jinhyuk bắt đầu múc thức ăn vào bát cho cậu trong khi miệng ngân lên một giai điệu nào đó. Nó là một giai điệu lạ, vì cậu chắc chắn chưa từng được nghe qua nó trên bất cứ một phương tiện nào.

"Đó là bài hát nào vậy?" cậu hỏi khi Jinhyuk chuyển bát cơm qua cho mình, phần trứng vẫn còn bốc hơi nghi ngút làm cho dạ dày Wooseok dấy lên một trận thèm thuồng. Jinhyuk bĩu môi, tự bản thân anh cũng đang đặt câu hỏi giống cậu.

"Anh cũng không chắc nữa, có lẽ nó chỉ mới hiện lên trong đầu anh thôi" Jinhyuk nói trước khi mở to mắt nhìn thẳng vào Wooseok trong trạng thái hoàn toàn sốc, "Ôi trời ơi, những giai điệu xuất hiện trong đầu anh"

Bụng cậu giật giật, nhớ lại những lời Jinhyuk từng kể, giai điệu và vầng nhạc đã từ từ bỏ anh mà đi trong một vài năm gần đây. "Jinhyuk à, nó nghe thật tuyệt!" Cậu đứng dậy khỏi ghế vòng qua bàn rồi tiến về phía Jinhyuk ôm lấy hắn, người đàn ông kia nhanh chóng vùi mặt vào ngực cậu khi quay đầu lại.

"Cám ơn em, Wooseok à" Jinhyuk thì thầm qua áo cậu, vẫn siết chặt lấy thân ảnh người nhỏ hơn "Tất cả là nhờ có em"

Cậu hôn lên trán Jinhyuk và mỉm cười lắc đầu "Không, anh vốn dĩ là một thiên tài mà"

"Nhưng em là người duy nhất kéo anh ra khỏi sự hoảng loạn, là người đem lại cảm hứng cho anh" Jinhyuk thì thầm, giọng nói trở nên gấp gáp hơn khi nhìn vào mắt cậu.

Wooseok cảm thấy thời gian như ngưng đọng lại, chỉ có cậu và anh, cùng nhau thưởng thức bữa sáng tuyệt vời sau một đêm tình nóng bỏng. "Chúng ta là gì nhỉ?" Cậu thì thầm, bàn tay đặt lên đôi gò má cao cao của người đàn ông đối diện.

Jinhyuk xoa xoa ngón tay cái ngay hông cậu, một trận da gà nổi lên theo cử động mà ngón tay hắn động tới "Chúng ta có thể là bất cứ điều gì mà em muốn, điều đó phụ thuộc vào em"

"Em chưa từng có bạn trai trước đây" Wooseok nói, ngón tay di di lên cánh môi dưới của Jinhyuk, "Vậy nên, bây giờ em muốn..."
"Vậy thì, Kim Wooseok- ssi, tôi có vinh dự trở thành người yêu của em không?" Jinhyuk hỏi một cách nghiêm túc, nắm lấy bàn tay của Wooseok rồi hôn lên từng ngón tay của cậu. Wooseok có thể cảm nhận rõ, một vết ửng đỏ lan từ má xuống cổ và ngực cậu, trái tim mạnh mẽ đập rộn ràng trong lồng ngực như một chiếc máy pinball.

Và trước khi Wooseok cảm động đến phát khóc, cậu dừng lại ra điều kiện "Điều này không có nghĩa là em sẽ nhận được đối đãi đặc biệt ở công ty, em muốn tự bản thân mình đạt được"

Jinhyuk bĩu môi, trông đáng yêu chết đi được, Wooseok không kiềm lòng được, chỉ có thể phá lên cười. "Nhưng mà anh cứ muốn chiều hư em cơ...."

"Miễn là ngoài phạm vi công ty, được chứ?" Wooseok đáp qua loa, không nhận ra có rất nhiều lỗ hổng cho ai kia luồn lách trong câu nói này, đây chính là điều khiến cậu sẽ hối hận mãi về sau.

___________________________________________________________

Wooseok rên rỉ khi Jinhyuk kéo cậu vào một cửa hàng kem đắt giá nhất thành phố. Cả hai đều mang khẩu trang đen nhưng Wooseok có thể dễ dàng hình dung ra nụ cười toe toét Jinhyuk đang bày ra sau lớp mặt nạ ấy "Em không muốn ăn ở đây, Jinhyukie"

Họ dừng chân trước quán, Wooseok kiên quyết không bước chân vào cánh cửa và từ chối chi một số tiền nhỏ chỉ để ăn một que kem. Cậu bỉu môi mặc dù biết rõ Jinhyuk sẽ không nhìn thấy biểu cảm ấy, khoanh tay trước ngực và nhìn chằm chằm vào trong cửa hàng.

Jinhyuk thở dài "Được được, vậy em muốn ăn ở đâu?" hắn hành động như thể đang giận dỗi nhưng Wooseok thừa biết sự thật không phải như vậy, đôi mắt Jinhyuk nheo nheo lại cho cậu biết điều đó.

"Thế còn Sulbing? Em nghe nói ở đó vừa cho ra mắt món dâu tây mới?" Wooseok gợi ý, tay đã nhanh chóng kéo bạn trai ra khỏi cửa hàng kem trước mặt. Jinhyuk ngân nga đồng ý, để mặt cho cậu trai kia dẫn dắt mình băng qua con đường đông đúc khi mà những ngón tay của họ đan vào nhau.

Wooseok đã cảm thấy hơi lo lắng vì có thể bị bắt gặp khi họ rời khỏi căn hộ của Jinhyuk. Cả hai được bao bọc bởi chiếc áo phao ấm áp dài tới tận gối trong tiết trời lạnh lẽo. Nhưng qua sau 20 phút đi bộ trên đường phố Seoul một cách thoải mái mà không có gì xảy ra, cậu có thể bỏ xuống sự lo lắng và tận hưởng khoảng thời gian bên cạnh bạn trai của mình.

Đúng vậy. Là bạn trai!

"Làm cách nào mà anh có thể thay em xin nghỉ bệnh trong lúc em đang thử quần áo vậy?" Jinhyuk đã ném cho cậu một đống quần áo và bắt cậu phải mặc nó ngay sau đó còn khoe khoang rằng đã thay cậu xin phép công ty báo ốm.

Jinhyuk khịt mũi "Anh chỉ cố làm cho giọng mình nhẹ nhàng và đáng yêu hơn thôi, như thế này "Xin chào, hụ, hụ, hôm nay tôi bị ốm nên không thể đến công ty được, hụ" thế là nhân viên trả lời điện thoại hoàn toàn bị thuyết phục''

Wooseok không chắc bản thân cảm thấy nên tự hào hay khó chịu trước màn giả giọng đó.

"Anh chắc là người đó tin anh sao?" Cậu hỏi một cách hoài nghi, giọng của cậu và Jinhyuk hoàn toàn khác nhau mà.

"Yeah, giờ anh cũng mới suy nghĩ tới nó đây" Jinhyuk cau mày, nhận ra nó sẽ không dễ dàng như vậy. "Ai đó của phòng nhân sự sẽ bị sa thải vì dám không nhận ra giọng nói đáng yêu của anh"

Cậu huých vào người người đàn ông lớn tuổi hơn, quàng tay qua khuỷu tay của hắn rồi tựa đầu vào vai Jinhyuk khi cả hai bước đi vào hàng Sulbing.

Thời tiết hiện tại lạnh hơn so với cùng thời điểm năm ngoái, những ngón tay của Wooseok trở nên tê cứng vì cậu đã nhét găng tay vào túi áo. May mắn thay thời điểm họ đến đây, quán khá vắng vẻ thuận lợi cho họ có thể tháo khẩu trang và tận hưởng bữa ăn thoải mái.

Wooseok gọi món và chọn một chiếc bàn cách xa với những vị khách khác, cởi áo khoác và đặt nó trên lưng ghế. Jinhyuk vươn tay qua bàn và cầm lấy tay Wooseok, thổi chút hơi rồi cọ sát chúng nhằm làm ấm bàn tay của cả hai.

Wooseok đỏ mặt ngay tức khắc và thầm biết ơn vì đã ngồi cách xa những vị khách khác. Jinhyuk mỉm cười ấm áp với cậu và khẽ đặt lên mu bàn tay cậu một nụ ôm, ánh mắt ánh lên niềm vui thích. Wooseok cảm thấy bản thân giống như một vị vương tử hay quý tộc nào đó, không thể giấu diếm cậu thích nó như thế nào.

"Em có thể gửi cho bạn em một tấm hình được không?" cậu hỏi, đung đưa bàn tay ra hiệu "Dĩ nhiên sẽ không lộ mặt anh ra đâu"

Cậu lôi điện thoại ra, chụp nhanh một tấm ảnh hai bàn tay của họ rồi gửi cho Yein.

Khi cậu cuối cùng đã nhét điện thoại vào túi và ngước lên nhìn Jinhyuk, cậu đã rất ngạc nhiên trước vẻ kinh hoàn trên mặt người đàn ông lớn tuổi.

"Vật đó là gì vậy?" Jinhyuk thì thầm, tay chỉ vào túi Wooseok.

Người đàn ông này 30 tuổi rồi đấy, chẳng lẽ chưa bao giờ nhìn thấy một chiếc điện thoại sao?

"Ý anh là, điện thoại của em...?" Wooseok ngập ngừng thăm dò.

Jinhyuk mạnh mẽ lắc đầu, đến nổi Wooseok nghĩ nó sắp lìa khỏi cổ anh luôn rồi. Cậu có nên mat-xa cho hắn không nhỉ? "Không, không, anh biết nó là một chiếc điện thoại, nhưng nó đến từ thời kì đồ đá sao?"

À!

Wooseok đã sử dụng chiếc iphone 4 này kể từ khi cậu còn học trung học. Ba mẹ đã kiên quyết từ chối việc mua cho cậu một chiếc điện thoại mới mặc cho cậu đã nài nỉ như thế nào. Wooseok buộc phải chấp nhận sử dụng nó, mặc dù nó đã trở nên chậm chạp thế nào hay những tấm hình với chất lượng kém ra sao. Và giờ đây, với số tiền ít ỏi hiện có, cậu không thể chi trả cho một chiếc điện thoại mới.

Wooseok ném cho hắn một ánh nhìn cảnh báo "Nó có thể cũ, nhưng nó đã phục vụ em rất tốt, anh đừng có mà nói nó như vậy" Cậu mắng yêu, vờ bồng chiếc điện thoại trên tay như thể nó là một đứa trẻ nhỏ.

"Nếu em nói như thế" Jinhyuk thừa nhận, mặc dù Wooseok không tin tưởng được với cách hắn nán ánh mắt lại trên túi cậu.

Jinhyuk cuối cùng cũng chụp xong vài tấm hình Wooseok với bát bingsu dâu tây của cậu, thật ra cũng có sự xuất hiện của bàn tay hắn. Wooseok không khỏi cảm thấy ghen tỵ với những cặp đôi khác khi họ thoải mái chụp hình với nhau rồi up chúng lên Instagram hay kakaotalk, nhưng Jinhyuk nhanh chóng nắm lấy tay cậu và điều đó làm cậu không thèm quan tâm đến những điều khác nữa.

__________________________________________________________________

"Nhắn cho anh khi em đã về phòng nhé," Jinhyuk hôn cậu lần nữa trước khi mở cửa xe để Wooseok bước ra, tay níu tay không nỡ để cậu rời khỏi.

Wooseok đảo mắt. "Em đã là người đàn ông trưởng thành rồi, Jinhyuk à," cậu dễ dàng khai ra một địa chỉ không rõ ràng hơn cậu tưởng khi nhanh chóng lùi khỏi xe và đóng cửa lại. Jinhyuk hạ cửa xe, mỉm cười ngọt ngào với cậu cùng ánh mắt đầy trìu mến. Tim Wooseok hụt hẳn một nhịp, chết tiệt, người đàn ông này thật quá đáng, còn cả đôi mắt đẹp ngu ngốc này nữa chứ.

"Lẽ nào anh không thể lo lắng về sự an toàn của người bạn trai đáng yêu của mình sao?" Jinhyuk hỏi, nhướn mày nhìn cậu qua cửa kính ô tô. "Em quá dễ thương, ai cũng đều có ý muốn làm gì đó với em."

Wooseok lại gần tựa vào cửa xe và nghiêng người đặt một nụ hôn lên môi Jinhyuk. "Anh đừng lo, anh là người duy nhất em cho phép làm này nọ với em thôi", cậu thì thầm kèm theo một cái nháy mắt gợi cảm mà cậu chưa từng nghĩ bản thân sẽ làm ra được, điều chỉnh lại chiếc áo khoác cho anh và vẫy tay một lần nữa trước khi quay đầu đi vào khu chung cư. Thang máy cuối cùng cũng hoạt động (cậu đã phải cuốc bộ lên tầng 6 suốt ba ngày qua), vì vậy cậu nhanh chóng bước vào và thở phào nhẹ nhõm khi luồng hơi ấm bên trong buồng phả vào người.

Nhiệt độ bên ngoài đã giảm xuống gần như đóng băng mọi thứ ngay từ lúc màn đêm bắt đầu buông nên nếu không có cái áo khoác phồng dày của Jinhyuk thì cậu chắc đã thành một que kem chính hiệu Wooseok mất rồi. Cậu cần phải nhanh sạc điện thoại để gọi cho Yein, điện thoại cậu đã tắt ngúm ngay sau khi kịp gửi bức ảnh bàn tay đan xen của cậu và Jinhyuk mà chẳng chú thích gì thêm.

"Trời ơi! WOOSEOK-HYUNG!" Tại khoảnh khắc cậu còn loay hoay khóa cửa đã nghe tiếng Jungmo gào thét từ bên trong, và giọng thằng bé kéo đến tận ngưỡng cửa khi cậu bước vào, còn chưa kịp đặt giày lại cho ngay ngắn nữa. Jungmo lao đến nhảy chồm đến Wooseok và vòng tay ôm chặt lấy cậu "Em lo cho anh muốn chớt luôn! Anh đã đi đâu vậy?"

Wooseok vặn vẹo chui ra khỏi người đứa nhỏ, nhanh chóng sạc pin cho điện thoại và gõ tin nhắn, "Em đã vào nhà", với Jinhyuk ngay khi màn hình đen hoạt động trở lại. Cậu đoán chắc Jinhyuk sẽ phái ngay một đội cảnh sát lên tòa nhà của cậu để tìm cậu nếu cậu không kịp nhả vài chữ ngay khi về đến nơi, mà cậu thì không muốn điều đó xảy ra chút nào.

Cậu tủm tỉm cười khi thấy emo dễ thương mà Jinhyuk gửi trả lời trước khi đặt điện thoại xuống để đối mặt với Jungmo, người đang tia mắt liên tục giữa điện thoại và mặt cậu với cái nhìn không-cần-lắng-nghe-luôn-luôn-thấu-hiểu. "Anh đang iu đương với ai à, hyung?" Jungmo trêu chọc với nụ cười ranh mãnh, khoanh tay trước ngực. "Anh ở với người ta từ đêm qua tới giờ đúng không?"

Wooseok nuốt nước bọt. "Ừ thì, không, anh ở nhà một người bạn?" Cậu muốn mắng bản thân đã biến câu nói vừa rồi thành câu hỏi chứ không phải câu trả lời khẳng định. Mình thật là một kẻ nói dối dở tệ, sao mình không thể nói gì xạo xạo có lý hơn kia chứ.

"Ồ vângggg anh yêu dấu, anh nói gì cũng được." Jungmo ngân nga, nhắng nhít xoay quanh giúp cậu cởi cái áo mùa đông dài nặng trịch, "Em biết cái này hổng phải áo của anh đâu nhaaaa."

Sao thằng bé này có máu thám tử kinh vậy? Wooseok cảm thấy những ngày sắp tới anh phải nâng cao tinh thần cảnh giác gấp mười lần mất.

"Không, đây là áo khoác của anh đó", cậu cố nói dối, lần nữa, giọng yếu hẳn so với bình thường. Jungmo chỉ gật đầu, treo nó lên một cái móc áo trong tủ cạnh cửa chung với mấy cái áo khác. "Em rất nghiêm túc, hừm, em sẽ tự tìm hiểu."

Tìm hiểu cái gì cơ??? Wooseok cứ ngỡ đã lừa được thằng bé rồi...

"Điện thoại của anh rung nãy giờ luôn đó, em sẽ nhường lại không gian riêng tư cho đôi chim cu mới yêu đây~" Jungmo cười khúc khích khi thằng bé nhảy nhót ra khỏi phòng khiến Wooseok lúng túng trong bối rối và phẫn nộ. Trẻ em ngày càng thiếu tôn trọng người cao tuổi mà!

Còn bây giờ, với cơn chấn động liên hồi từ điện thoại, Wooseok biết chắc chắn người cậu sắp đối mặt là ai... "Yein-ah", rón rén trả lời điện thoại, cậu cố gắng xoa dịu người bạn thân trước khi tiếng la hét chói tai bắt đầu, "Bữa nay cậu trông dễ thương quá nà-"

"KIM WOO SEOK!" Yein hét vào điện thoại khiến Wooseok vội đưa điện thoại ra xa tránh cho âm đó làm thủng tai mình. "Cho cậu ở một mình có 4 tháng mà đã tính toán bung lụa đến vậy? Hẹn hò với zai mà không thèm nói tui một tiếng nào! Chuyện với Lee Jinhyuk thì sao? Cậu vượt qua được những gì đã trải qua với ổng sao?"

Yein khựng lại, những mảnh ghép bắt đầu ăn khớp với nhau. "Khoan, người đó chính là Lee Jinhyuk hả?"

Yein xem sự im lặng sau đó như một sự ngầm xác nhận và bắt đầu ré lên với âm vực cá heo, một loạt OhmyGodOhmyGod liên tục tuôn ra từ miệng anh chàng như nước bờ đê mùa ngập lụt vậy. "Vậy là, cưng đang hẹn hò với Lee Jinhyuk sao! Anh ta có hứa sẽ bao nuôi tất cả chứ, nói là có đi, và từ giờ hãy sống như một bé đường nào, Wooseokie à!"

Wooseok bật cười. "Sao có thể sống kiểu bé đường gì chứ." Và nhận được một tràng luyến thoắng khác từ Yein.

"Cưng biết mà, sau tất cả những khổ đau mà cậu phải chịu thì cậu xứng đáng được sống như một đứa trẻ được chiều chuộng chăm sóc thôi," Yein nói, Wooseok chắc chắn tên này vừa nhún vai chép miệng, một phong cách rất Yein. "Xài hết tiền và giết anh ta – à mà thôi đừng, quèo, thực lòng thì tui thích âm nhạc của ảnh nha."

"Anh ấy đã mua cho mình một cái áo Armani đó..." Wooseok thú nhận, thoáng xấu hổ việc cậu đã dễ dàng nhận lấy món quà đắt tiền như vậy. Quả nhiên Yein rít lên, "AR... ARMANI? Tui cũng muốn tìm một Sugar Daddy ghê đó, ở đâu phân phối vậy? Nghe thật vi diệu quá mà!"Yein rất phô trương thở dài, theo sau đó là một loạt âm thanh mở cửa, có vẻ cậu chàng vừa ra khỏi phòng, và sau đó... "HWANHEE CHÚ NỢ ANH 20,000 WON ĐÓ!"

Wooseok tự hỏi mình nên thấy vinh dự hay nổi khùng với mấy tên anh em cây khế lôi tình yêu đời cậu ra cá cược với nhau nữa, cơ mà chắc chắn cậu phải phẫn nộ với cái mức cược thấp như vậy! "Này! Chí ít cũng phải 50,000 chứ hai tên đỗ nghèo khỉ này!"

Quả nhiên cậu nghe tiếng nhóc Hwanhee khóc lớn, "Anh Wooseokie đáng ghét! Sao anh không nín thêm một tuần nữa hả! Em suýt thắng rồi đó trời!"

"Này quý ông, đừng có mà vô lễ với anh đây nhé." Wooseok hét to vào điện thoại, chột dạ hy vọng mấy bạn cùng ký túc không bị cậu làm phiền. Cơ mà chỉ mỗi tiếng Jungmo ngay cửa khi cậu về ban nãy, chắc mọi người còn ở công ty cả rồi. "Ờ thì, tụi anh chính thức yêu đương nè."

"Nhớ bảo anh ta đãi tụi này một bữa đấy!", và đó chính là những lời vàng ngọc mà Yein xoay xở thốt ra được trước khi điện thoại bị cúp theo cách vô cùng bạo lực, Wooseok hoài nghi chính Hwanhee vừa gây chuyện rồi. Tên tiểu quỷ đó, Wooseok chắc chắn bản thân sẽ dạy dỗ tên này ra ngô ra khoai khi gặp được. Yein quá hiền rồi, tên nhóc này cần phải được huấn luyện cho sáng mắt cách đối xử với người lớn thôi.

Wooseok trả điện thoại về chỗ sạc, hướng về phía người bạn cùng phòng Jungmo, kẻ đang mặt mũi đỏ bừng vì phấn khích kể từ lúc bước vào. "Vậy... tên người ta là gì vậy? Em hứa không nói đâu."

"Anh không hẹn hò gì cả, "Wooseok nói dối, tự thấy ngớ ngẩn dùm bản thân luôn, "Chỉ một người bạn của anh gọi điện thôi mà."

Jungmo nhún vai không quan tâm cho lắm, "Em sẽ tìm ra được thôi."

Cậu nhóc tiếp tục lướt iPad xem tin tức trên Naver, đôi mày vẫn nhăn nhó dù cậu đã cố mỉm cười trêu chọc đàn anh. Wooseok tiến lại ngồi lên giường Jungmo, từ phía sau đặt đầu lên vai cậu dụi, "Em đang xem gì vậy?"

"Chỉ là mấy tấm ảnh từ MT và ảnh trang bìa của tụi mình, phản hồi khá tốt ạ", Jungmo đáp, tiếp tục kéo dọc cột sự kiện đến khi thấy được ảnh White Night, "Anh trông đẹp trai thật ấy, hyung."

Wooseok lắc đầu, "Không đâu, mấy đứa trông tuyệt hơn anh nhiều."

"Anh có tố chất ngôi sao, hyung, bất cứ ai cũng chỉ có thể dán mắt vào anh", Jungmo xác nhận sự thật này, phóng to hình chụp Wooseok từ buổi trình diễn thời trang trước đó. Wooseok đã không biết hóa ra mắt mình có thể to đến vậy, đây thật sự là nét mặt của cậu sao nhỉ. "Anh đã trở nên xuất sắc hơn kể từ lúc bắt đầu khóa huấn luyện, còn tốt hơn em nhiều lắm."

Jungmo đặt cái tablet xuống và vùi mặt vào gối. Tim Wooseok như thắt lại khi cảm nhận được sự chối bỏ bản thân trong câu nói của em ấy, cậu vòng tay ôm đứa em vào lòng thật chặt, "Không phải vậy đâu, Mogu à..."

Wooseok đặt cái hôn nhẹ lên trán Jungmo, tiếp tục để cả hai cùng lặng im nằm thêm một lúc, giả như không nghe tiếng nức nở trong câm lặng của em.

Bàn tay Wooseok bị hai nhóc Minhee và Jinwoo siết chặt tới mức tê cứng, ba người bọn họ giờ phút này đang cùng nhau đứng giữa phòng tập vũ đạo rộng lớn cùng những thực tập sinh nam khác của công ty. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Jinwoo bị lo lắng xoắn đến cực điểm, mồ hôi cứ túa ra dù đang thời tiết có đang mát mẻ cỡ nào.

"Wooseok hyung, em sợ quá," Jinwoo thì thầm, đầu cúi gằm xuống đất. Bọn họ đã tưởng tượng một viễn cảnh tốt đẹp về lý do được gọi đến hôm nay, tin đồn công ty sắp ra mắt nhóm nhạc nam mới đã râm ran lan truyền giữa các nhân viên và thực tập sinh gần đây rồi. Wooseok lo ngại liệu Jinwoo đã biết nhiều bao nhiêu nhưng cậu sẽ không cho em ấy bất cứ lời đáp nào khác đâu, nhìn nhóc con sắp chết tới nơi luôn rồi.

Minhee thì gần như nín thở suốt năm phút đồng hồ và Wooseok thật lòng quan ngại khi nhìn khuôn mặt bị nghẹn đỏ của ẻm. Đó là cho đến khi Jinhyuk canh khá chuẩn thời gian đúng lúc bước vào cùng Byungchan và Seungyoun. Người đàn ông như một vị thần giáng thế vậy, vận chiếc áo thun kẻ sọc cùng áo khoác trắng giả vest, đôi chân dài miên man được tôn bởi chiếc quần jeans bó đen tuyền. Khuôn mặt đẹp trai ngời ngời vậy mà lại mang nét nghiêm trọng, áp lực từ ánh mắt của anh khi quan sát từng người trong phòng khiến dạ dày Wooseok xoắn lại (vì vài lý do khác nữa).

"Chào mọi người," Jinhyuk nói, ra hiệu thư ký chuyển micro đến, "Tôi hy vọng các cậu vẫn đang tập luyện chăm chỉ."

"Thưa vâng." Cả phòng đáp đều răm rắp đầy khí thế. Cảm giác như đang ở trại huấn luyện vậy, dù cậu còn 8 năm nữa mới được liệt vào danh sách kêu gọi nhập ngũ.

"Rồi, lý do tôi đến đây gặp các cậu hôm nay chính là để thông báo danh sách thành viên chính thức cho nhóm nhạc mới của công ty giải trí X1 cho kế hoạch debut vào mùa xuân tới."

Wooseok nóng lòng muốn hét vào mặt chàng người yêu mình làm ơn hay nói nhanh lên nào, dù cậu khá chắc mình đang run tới tuôn luôn mớ đồ ăn trưa nếu mở miệng ra.

Cậu biết cậu vẫn còn non nớt, không xứng đáng có tên trong danh sách nhưng cậu vẫn ôm ấp hy vọng đến quặn cả tim. Bởi vì chỉ có như vậy cậu mới có thể chứng minh với ba mẹ rằng cậu vẫn có năng lực làm việc mà không cần sự chống lưng của họ, cậu có thể thành công với công việc khác ngoài học học và học.

Wooseok đưa mắt tìm Jungmo và thấy cậu nhóc cũng đang nhìn về phía mình, đôi mắt hạnh xinh đẹp đã chất đầy sự vô vọng.

"Tên nhóm sẽ là X1, mười một người được chọn sẽ mang tên gọi của chính công ty chủ quản, đây không phải là một quyết định dễ dàng." Byungchan bổ sung thông tin, tay ôm máy tính bảng trước ngực. Wooseok cảm thấy ghét cái nhìn hối lỗi của anh chàng lúc này ghê.

Jinhyuk hắng giọng, ánh nhìn của họ chạm nhau giữa đám đông. "Khi tôi gọi tên ai, mời bước lên giữa phòng."

Không khí trong phòng căng đặc đến mức tựa như có thể sờ thấy được, bàn tay Wooseok túa mồ hôi lẫn vào mảng ướt nhẹp tương tự của Minhee và Jinwoo. Cậu nghĩ đến tất cả thực tập sinh cùng lớp với mình, những người cùng cười đùa, giúp đỡ cậu suốt mấy tháng qua. Cậu mong sao mọi người đều có thể được debut nhưng con số 11 là không đủ cho tất cả.

"Kang Minhee", Jinhyuk đọc tên, Wooseok ngay lập tức nhận thấy Minhee bên cạnh mình sụp xuống, cậu bé rũ xuống đất với bờ vai run rẩy và khuôn mặt tràn đầy nước mắt vỡ òa. Wooseok quỳ xuống bên cạnh trao cậu bé cái ôm chặt, giúp cậu đứng dậy cùng các bạn khác đang cùng nhau chúc mừng và vỗ tay cổ vũ em.

"Cha Junho," cậu trai nhỏ phát ra âm thanh thảng thốt vang cả phòng, khuôn mặt xinh đẹp ngập tràn bất ngờ. Yohan ôm và đẩy cậu tiến lên với nụ cười đầy ắp tự hào.

"Song Yuvin," Wooseok không quá thân thuộc với người này nhưng cậu biết đây là người rất tốt bụng, từng có lần giúp cậu khoản thanh nhạc sau giờ học.

"Nam Dohyun," một tiếng cá heo cao vút vang theo sau đó khiến cả phòng bật cười dù trước đó đang căng thẳng cỡ nào. Dohyun là một trong những thực tập sinh nhỏ tuổi nhất nhưng Wooseok đã nghe cậu bé rap và hoàn toàn chắc chắn khả năng tỏa sáng của cậu bé trong nhóm nhạc mới.

"Son Dongpyo," Wooseok mỉm cười nhìn bóng dáng nho nhỏ chạy về phía anh Seungwoo đầu tiên để ôm, tình bạn khắng khít của họ đã quá quen thuộc với những người ở đây. Dongpyo từng hướng dẫn cậu cách thể hiện biểu cảm trong đợt trình diễn trước đây nên không thể không nói, trong tim cậu cảm thấy thật sự may mắn và mừng cho Dongpyo vì đã được chọn.

"Kim Yohan," cậu và Yohan từng trao đổi khá nhiều trước đây, một chàng trai rất ngầu, đầy tài năng và nhảy giỏi hơn mức Wooseok mong ước đạt được rất nhiều. Còn chưa kể nhan sắc đỉnh cao của cậu chàng nữa, Wooseok thậm chí còn xếp tên cậu chàng vào vị trí thứ 2 độ đẹp trai sau Jinhyuk cơ.

"Lee Hangyul," người này từng chơi vật tay với cậu và tất nhiên là chàng ta thua. Hangyul là một vũ công tuyệt vời, trông cậu chàng khá chững chạc và già đời hơn Wooseok dù sự thật là nhỏ hơn cậu hẳn 3 tuổi.

"Lee Eunsang," ký ức về cái âm priki priki văng vẳng tại MT ngày đó ùa về làm cả người cậu bất giác run lên. Cậu không – bao – giờ muốn nhớ về cái đêm mất lý trí đó lần nào nữa đâu.

"Song Hyeongjun," nét mặt Wooseok tươi tắn hơn khi thấy cậu bé đáng yêu òa khóc trong hạnh phúc, cậu vô cùng chân thành đến trao cho em một cái ôm ấm áp. Hyeongjun và Yunseong đã luôn giúp đỡ cậu rất nhiều khi bắt đầu tập nhảy, cậu thực sự không biết đền đáp họ bao nhiêu cho đủ. Chính hai em ấy đã giúp cậu hoàn tất bài nhảy của White Night mà không gây ra lỗi ngớ ngẩn nào, Wooseok sẽ chẳng thể nào quên điều này được.

Rồi lúc ấy, Jinhyuk nhìn thẳng đến cậu, ánh mắt ngập tràn tự hào khiến đầu gối Wooseok như nhũn ra. Không không không, không thể nào là cậu được, cậu quá non kỹ năng và không xứng đáng như những người khác và—

"Kim Wooseok," Vòng tay của Jungmo bao phủ lấy cậu ngay khoảnh khắc ấy, chúc mừng cậu thật nhiều lần, Wooseok cảm thấy tai cậu hẳn đã đỏ như máu rồi. Cậu nên cười hay nên khóc đây, khi cậu vừa cướp đi vị trí từ một thực tập sinh lâu năm và giỏi hơn nhiều.

Jungmo ôm cậu lần nữa trước khi dịu dàng đẩy cậu về phía những thành viên trong line up ra mắt, nở nụ cười ấm áp và nói, "Tiến lên nào, hyung, anh xứng đáng với vị trí này như mọi người."

Và còn một vị trí duy nhất còn sót lại. Chỉ một.

Jinwoo chuyển từ nắm tay Yunseong sang tay Jungmo, mặt đã trắng bệch. Tim Wooseok quặn đau, cậu thực sự muốn chuyển vị trí của mình cho một ai khác nếu cậu có thể.

"Và người cuối cùng," Jinhyuk thông báo, đặt chiếc tablet xuống và mỉm cười, "Lee Jinwoo."

Wooseok nghĩ thằng bé muốn ngất rồi.

Các nhân viên rời đi, để các thực tập sinh trao đổi và chúc mừng nhau, Jungmo lập tức chạy đến bên cậu, Minhee ôm tất cả thật chặt. "Mấy người phải thể hiện cho thế giới biết ai sẽ cầm trịch, được chứ?"

Wooseok không nỡ để cậu bé rời đi, cậu không thể. Một khi để cả hai tách ra sẽ không còn những đêm vỗ về nhau, cùng xem Netflix trên iPad cùng Jungmo, cùng tận hưởng những bữa tiệc mì gói lúc nửa đêm... Mọi thứ sẽ thay đổi và Wooseok tự hỏi bản thân có thể xoay xở như thế nào.

"Em xin lỗi, hyung," Minhee khóc ướt đẫm một mảng áo của Jungmo, người anh dịu dàng xoa đầu cậu, dỗ cậu nín. "Đáng lẽ phải là anh mà..."

"Nào, sao em có thể nói vậy chứ Kang Minhee," Jungmo nghiêm khắc mắng nhỏ, đẩy đứa em ra để nó đối mắt với mình, "Anh sẽ đuổi kịp mọi người và sẽ giành được suất ra mắt lần tới. Chờ anh, được chứ? Anh sẽ gặp mọi người sớm thôi." Wooseok chỉ có thể tiếp tục giữ vững hy vọng.

Di chuyển khỏi kí túc xá nơi mà cậu và Jungmo chia sẽ một căn phòng suốt hơn 4 tháng qua quả là một điều rất khó, cậu không thể kiềm được nước mắt và liên tục nói lời xin lỗi. Nhưng Jungmo kiên quyết nói rằng cậu ấy sẽ sớm ra mắt và rằng Wooseok nên giữ nó lại cho đến ngày cậu bé trở nên nổi tiếng hơn. Wooseok bật cười, nhưng cả hai đều biết đó là điều rất khó. Jungmo hứa sẽ sớm đến thăm cậu cùng với các thành viên X1 vào một ngày nào đó, còn nhất định sẽ mang chân gà và ramyeon đến theo.

Wooseok cùng những thành viên khác đang gấp rút luyện tập cho màn ra mắt sắp tới. Nó còn vất vả hơn tất cả những thứ cậu trải qua lúc trước, đến nỗi khi đêm đến cậu chỉ muốn từ bỏ tất cả, nhưng cuối cùng cậu vẫn luôn đứng dậy, sẵn sàng bước những bước kế tiếp.

Wooseok không cho phép bản thân mình buông lơi, cậu là thành viên duy nhất ở lại công ty và rời khỏi đó cuối cùng để luyện tập. Bởi vì luôn có một người nào đó mang lại động lực cho cậu không khỏi ngã xuống...

Điện thoại chợt reo lên và cậu nhanh chóng chụp lấy nó, lòng nhộn nhạo như muôn vàng cánh bướm đang dập dìu bên trong khi cậu nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình.

"Hi baby, em còn ở công ty chứ?" Jinhyuk hỏi, một bản nhạc vang lên từ đầu giây bên hắn. Cậu nhận ra, đó chính là giai điệu hắn đã ngân nga trong buổi sáng đầu tiên trong căn hộ của hắn, mỉm cười hạnh phúc khi hắn quyết định sử dụng nó trở thành một tác phẩm trong cuộc đời của mình.

"Vâng, em vẫn ở công ty, còn anh thì sao?" cậu trả lời trong khi tay đã nhanh chóng nhặt nhạnh những món đồ cho vào túi, sẵn sàng để đi gặp người bạn trai cho dù anh ấy ở bất cứ đâu. Mặc dù mong muốn hoàn thiện kĩ năng ca hát và nhảy múa nhưng Wooseok cũng muốn dành thời gian bên người bạn trai để có thể thư giản và chữa lành.

"Hãy đến studio của anh, nó ở gần văn phòng của anh thôi, em biết chứ?"

"Em sẽ đến đó ngay" cậu trả lời trước khi kết thúc cuộc gọi, đeo chiếc túi Nike mới với vài chai nước và khăn mặt ở bên trong. Jinhyuk đã vô cùng kinh ngạc khi chiếc túi cũ của cậu vỡ toang trước mắt hắn vài tuần trước, làm cho những vật dụng của cậu trong đó rơi lăn lóc trên phố đông lạnh lẽo trên con đường trở về kí túc xá.

Wooseok cuối cùng đã đến studio và Jinhyuk nhanh chóng mở cửa rồi kéo cậu vào cho một cái ôm đến nổi cậu như muốn lật đổ luôn người đối diện, nhưng cậu chắc rằng Jinhyuk sẽ không phiền lòng vì điều đó.

"Hey baby, hôm nay trông em thật xinh đẹp đó" Jinhyuk trêu chọc, cuối xuống chiếm lấy đôi của cậu cho một nụ hôn. Wooseok mặc dù phẫn nộ, nhưng cũng nhón chân lên đón nhận nụ hôn từ ai kia, cho dù đôi chân cậu sau đó có bị mỏi nhừ, nhưng không sao, cậu sẵn sàng làm mọi thứ cho tình yêu này.

Jinhyuk ngồi xuống trước màn hình máy tính, lúc này đây Wooseok mới có thời gian ngắm nhìn khuôn mặt của hắn. Phòng thu bao phủ bởi bóng tối, ánh sáng duy nhất phát ra là từ màn hình máy tính, rọi chiếu ngay vào quầng thâm mắt và dáng vẻ mệt mỏi trên gương mặt của Jinhyuk.

"Còn anh trông mệt mỏi quá đấy, anh có ngủ đầy đủ không vậy?" Cậu mắng nhẹ, hôn lên cả hai mắt Jinhyuk nhằm xoá tan sự mệt mỏi nơi anh.

Jinhyuk cọ cọ hai chiếc mũi với nhau rồi thở dài, chìm đắm vào vòng tay của Wooseok.

"Ừm, anh đang làm việc cho bài hát debut của em, nên vài ngày gần đây có chút mệt mỏi"

"Bài hát debut của bọn em á?" Wooseok reo lên vui vẻ, nhìn chăm chú vào màn hình máy tính dù cho cậu không thể hiểu được những thứ đang hiển thị trên màn hình. Cậu ước rằng bản thân có thể viết nhạc như Jinhyuk và Seungyoun, có thể cậu sẽ nhờ một trong số họ dạy cậu làm điều đó vào một ngày không xa.

Jinhyuk kéo Wooseok vào ngồi vào đùi anh, hai tay ôm chặt lấy eo cậu, đặt cằm nhìn lên hõm vai nhỏ bé của cậu. Wooseok rúc vào người anh, hít hà vào mùi hương bạc hà quen thuộc.

"Em có muốn nghe nó không?"

Wooseok gật đầu và hôn lên má hắn, Jinhyuk cười khúc khích rồi bấm nút phát trên bàn phím. Một giai điệu piano chậm rãi tràn ngập căn phòng, một tiếng bass mạnh mẽ cùng với nhịp điệu bắt tai len lỏi rồi in khắc vào trí não cậu.

"Tựa đề bài hát bây giờ là Boyness, nhưng có thể anh sẽ thay đổi nó sau"

Jinhyuk chỉ vào một cuốn sổ trên bàn và ra hiệu cho Wooseok giúp anh lấy nó, cho cậu xem lời bài hát mà anh đã viết ra.

"Anh tự hỏi sẽ thế nào nếu em giúp anh thu âm bản demo nhỉ?"

"Em?" Wooseok mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào bạn trai mình một cách khó hiểu

"Anh lại thiên vị em nữa đúng không? Đã bảo là đừng làm như vậy!"

"Không, anh không có. Anh chỉ nghĩ rằng giọng hát của em hoàn toàn phụ hợp với nó, và cả anh và em hiện đang ở đây rồi. Chúng ta có thể cùng nhau làm bản thu thử để mọi người nghe qua. Em sẽ hát còn anh sẽ rap.

"Anh sẽ rap sao?" Wooseok cười toe toét, háo hức trông chờ hắn rap.

"Ok, em sẽ hát, nhưng chỉ khi đó là do anh rap"

Bạn trai cậu ngay lặp tức quay cậu lại trên đùi, áp sát hai vầng trán lại với nhau. Wooseok vô thức nhắm mắt lại khi Jinhyuk kéo cậu vào một nụ hôn. Wooseok rên rỉ và áp lại gần hơn, luồn ngón tay vào mái tóc xám và vò rối tóc Jinhyuk.

"Nhân tiện thì, anh có cái này cho em"

Jinhyuk nói giữa những nụ hôn, lần tìm thứ gì đó trong chiếc túi để cạnh bàn. Wooseok buông ra để nhìn xem nó là gì, trái tim nhảy vọt lên khi nhìn thấy chiếc hộp đựng IP X trong tay Jinhyuk. Từ bỏ việc tranh cãi với hắn về những món quà đắt tiền, Wooseok đơn giản lại nhào lên người Jinhyuk, đè hắn xuống tận sàn nhà.

Wooseok nhanh chóng giật mạnh chiếc nút trên quần Jinhyuk, nở nụ cười ranh mãnh và hoàn toàn thoả mãn trước tiếng rên rỉ nơi người bạn trai. Jinhyuk cố gắng đẩy cậu ra, lẩm bẩm điều gì đó căn bản là về bản demo bằng tông giọng khàn khàn, nhưng Wooseok còn không thèm để ý, một mực muốn trả ơn về món quà cậu vừa nhận.

"Bản demo thì cứ đợi một chút..." cậu thì thầm, nhanh tay ném luôn bản tóm tắt của Jinhyuk. Mở to mắt "tận hưởng" phần thưởng dưới lớp vải. Liếm láp nó một cách nhẹ nhàng bắt đầu rên rỉ khi Jinhyuk nắm lấy mái tóc cậu.

"Có đúng không nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store