Wanna One Nielong Jiji Em Chi Duoc La Cua Anh Thoi
Trong chớp nhoáng , toàn bộ vệ sĩ cùng một số nhân viên chia nhau ra tìm kiếm hai tiểu thiếu gia nhỏ tuổi . Daniel không thể huy động hết lực lượng vì khu nghỉ dưỡng vẫn đang trong giờ tiếp khách . Lần theo dấu vết mà quản gia Kim kể lại – khu vực bãi sau chỉ còn lại đúng hai chiếc khăn lau đầu của cả hai . Vật đây còn người thì biến đâu mất dạng . Đội hướng dẫn du khách lặn biển cũng có mặt sau vài phút chuẩn bị phụ kiện . Theo mệnh lệnh của sếp , các đội thay phiên nhau lặn xuống đại dương rộng lớn ở các khu vực gần kề tìm kiếm . - Hai đứa nó có thể đi đâu được chứ ?! ~ Jihoon lo lắng - Daniel ! Ở đây còn chỗ nào có thể đi được nữa không ? Ví dụ như chỗ thích hợp để bắt cóc và giấu chẳng hạn ? ~ JiSung vội vàng hỏi - Có . Khu vực đồi núi ở kia..." !!!! "Bắt đầu từ giây phút này , bốn người nhìn nhau đầy căng thẳng . Quang cảnh tại đây quen thuộc đến cơn đau buốt giá từng đợt . Các hình ảnh trong quá khứ tại hòn đảo Muuido ùa về như chớp . Không thể nào rề rà rề rồ đứng một chỗ chờ đợi được . Năm người ( có thêm Donghyun ) trực tiếp khẩn trương chạy thẳng lên đồi núi đằng hướng Daniel đã chỉ trước đó . Chàng hôn phu họ Kim của WooJin được chính miệng anh trai mình kể về vụ tai nạn bất ngờ tại đảo Muuido . Biết được nỗi đau khiến cậu nhóc mà mình yêu thương phải chịu đựng dằn vặt và chịu tổn thương tâm lý một thời gian dài . Anh ta phụ giúp tìm kiếm , bên cạnh hỗ trợ tinh thần giúp nhóc ấy .Daniel không đi bằng đường đi đã được tạo sẵn . Anh , hắn , y quyết định cùng nhau leo lên các khu vực dốc và đường tắt để di chuyển nhanh hơn . Mặc dù những con đường này cũng mang lại nguy hiểm không kém cho tính mạng của cả ba " JUNWOO ! "" SEUNGBIN ! "" MẤY ĐỨA Ở ĐÂU TRẢ LỜI CHO BA BIẾT ĐI ! "" TIỂU THIẾU GIA ! TIỂU THIẾU GIA ! "Hàng loạt tông giọng già , trẻ thay phiên nhau vang vọng khắp bốn bể hòn đảo nhỏ . Cùng lúc đó...cũng trong ngọn đồi đang dần tối lại vì hoàng hôn đỏ .Nơi sâu thẳm trên cao đồi núi , hàng nghìn táng cây lớn xen kẽ so le vào với nhau tạo nên khung cảnh hoang dã u ám . Đường mòn nhiều rãnh nứt , sỏi đá gập gềnh . Lâu lâu còn có vài chiếc bẫy thú đặt ở khắp mọi nơi . Tõng...tõng...tiếng nước nhỏ giọt . Cứ tí tách...rồi lại tí tách ở đâu đó . Thời tiếc tại quần đảo Hawaii này nắng tốt , ấm áp . Không có mưa rơi thì làm gì có tiếng nhỏ giọt ẩm ướt ? - Cái đéo....------------------------------------------------------ Junwoo ! Tớ chạy hết nổi rồi . Mấy tên đó còn đuổi theo nữa không vậy ? Seungbin cố gắng níu tay người bạn thân cầu xin tha cho cái chân yếu ớt của mình . Junwoo dời cả hai vô một cái bụi rặm lớn . Nằm khuất sau những hàng cây cổ thụ cực kì lớn . Có vẻ là trên cả trăm năm để ẩn náu . Đồng thời thằng bé cũng bứt nhẹ mấy cành gắm lên đầu , lấy bùn đất bôi lên mặt ngụy trang trong màn đêm . Chỉ khi cảm nhận được xung quanh an toàn , nó mới nói :- Không . Hình như đi hướng khác rồi - Thiệt tình luôn á ! Đi lượm ốc cũng hổng yên nữa là sao ? Kẻ thù bên cậu hả ?- Đâu ra ?! Tớ tưởng là của cậu chứ !- Gì vậy ?? Không ! Tớ không biết mấy người này , nhìn mặt lạ hoắc à - Tớ cũng thế thôi . Mấy tên này hình như không phải người ở đây . Giống người của xứ khác đến lắm...- Nhưng mà mắc mớ gì đuổi theo tụi mình rồi còn cầm dao với súng nữa . Trong khi trong hai đứa mình chẳng ai quen đám người đó cả - Hmm...cái này tớ chịu . * ỌC ỌC * Không gian đang nói chuyện thì bị tiếng than thở vùng bụng của Seungbin cắt ngang . Junwoo lắc đầu ngán ngẩm - Nè...tớ đói bụng...- Thôi ! Tớ lạy cậu thật luôn đấy Yoon Seungbin . Tụi mình sắp bị bắt cóc bán sang Trung Quốc rồi mà cứ đói đúng lúc vậy ????? Nè ! Tớ không có đem đồ ăn . Chỉ có kẹo dẻo thôi , nhai đỡ đi Đúng thật là cạn lời với cái tính háu ăn bất trị này mà ! Junwoo thò tay vào túi đeo chéo của bản thân , lấy một nhúm bịch kẹo đầy đủ màu sắc truyền qua tay Seungbin . Nhóc này nhận lấy , bỏ hết vô miệng nhai nhòm nhoàm chống đói . - Junwoo ơi , tụi mình không đi tiếp hả ? Ngồi ở đây có khi nào không ổn không ? - Tớ sợ tụi mình càng đi càng lạc ấy . Với lại trên đây là đồi núi , dốc nhiều lắm . Đi không cẩn thận là té chết . Tốt nhất là ngồi yên một chỗ đợi appa tới cứu đi - Mấy tên kia quay lại thì sao ? - Sợ hả ? Thì giờ tụi mình giăng chút bẫy đi . Mấy đợt cậu qua nhà tớ , tớ có chỉ cho rồi đấy . Thêm việc tụi mình có võ tự vệ cơ mà . Đừng lo lắng quá , tính toán thật kĩ , hành động cẩn trọng là được - Ờ hen ! Sao tớ không nghĩ ra được nhờ ?! Thôi xong , đói quá ngu người luôn rồi ! Hai đứa nhỏ thừa biết sức lực không đủ chống chọi với đám người lớn lạ mặt . Thế là liền dùng đến sự thông minh từ bộ não tinh anh . Cùng nhau bắt tay thu thập lá rừng , dây leo , nhánh cây các thứ để xây dựng mấy cái bẫy người đơn giản . Hên là trên người hai đứa nhỏ này vẫn còn có điện thoại để soi đèn tìm đồ . Không là dưới trời tối như mực nơi cánh rừng thế này , đi thế nào cũng té lòi bản họng . Trên đồi núi , đêm xuống thì cực kì lạnh lẽo . Hai đứa thì đang dọc biển dở dang cái bị rượt lên tuốt trên đây . Quần áo vẫn còn hơi ẩm , từng con gió lùa qua đến thấu xương . Hết cách đành di chuyển sang chỗ khác . Tốt nhất là tìm được chỗ nào che mưa tránh gió được là tốt rồi . - Junwoo , đằng kia có cái nhà bị bỏ hoang kìa . Mình vào đó đi - Ừ ! Rừng núi hoang vu thế mà lại có một ngôi nhà tranh lấp lửng giữa đồi . Seungbin lấy mấy nhánh cây mà mình đã nhặt được khi nảy . Sắp xếp chung cùng những cục đá lớn . Loay hoay một hồi thì tạo được cái củi lửa sưởi ấm cơ thể . Quần áo của hai đứa nhờ vậy mà hong khô được tí xíu . Căn nhà tranh này rất xập xệ , bụi bẩn , mạng nhện đều bám đầy ở mọi ngóc ngách . Hai đứa nhỏ này thì dễ tính nên không có chê này chê nọ . Có chỗ nấp là mừng muốn trẩy hội ! Đáng tiếc trên khu vực cao thì không thể nào bắt được sóng . Junwoo và Seungbin không thể gọi điện cho gia đình báo cáo tình hình được . Cơn đói cũng không là gì đối với mấy đứa nhỏ này . Nhẫn nhịn chịu đựng cho qua thôi chứ biết sao giờ ? - Người rít rít khó chịu ghê á ! - Cậu ráng chịu chút đi Seungbin . Nước biển thì rít đúng rồi - Kiểu này về phòng chắc tớ tắm lại 7749 lần luôn quá . Gì mà nay gặp toàn chuyện gì đâu không ! Hết chuyện cái cô gì gì đó với cha cậu giờ tới vụ rượt bắt này . Xui xẻo gì kéo ập tới một lượt vậy trời...- Than thở chả giúp ích được gì đâu .- Nhưng nó giải tỏa được bạn hiền . Cái gì cũng xả ra hết chính là cách tốt nhất không tiếp nhận thêm nhũng điều tiêu cực vào não bộ nữa đó . À mà còn kẹo hông cho miếng đi bạn hiền ~~- Túm quần lại dài dòng như thế chỉ muốn xin kẹo ăn thôi chứ giề ?- Bingo ! Tán gẫu và ăn kẹo cùng nhau để vơi đi sự im lặng đáng sợ xung quanh ngôi nhà hoang tàn . Ngoài ra hai đứa đều phải bật chế độ phòng bị từng giây . Đôi mắt thi thoảng phải nhìn ra phía cửa ra vào đề phòng kẻ lạ mặt xông vô tấn công bất ngờ . Thời gian thì cứ thế trôi qua không ngừng nghỉ , không có một chút động tĩnh gì . - Này Junwoo , cậu có từng tự đoán rằng bao lâu chú Seongwoo về không ? - Có . Nhiều lắm í chứ . Tớ nghĩ baba chỉ giỡn với appa thôi nên sẽ về trong mấy tuần tới . Kế đó tớ chờ đến 5 tuần liền . Baba vẫn không chịu về...Rồi appa mới bảo là chắc cũng phải mấy năm nữa baba mới về - Cậu dồn đầu vô việc học là vì câu nói đó của chú Niel à ?Junwoo lập tức gật đầu . Seungbin cạn lời tự đập vô trán bản thân . Đứa trẻ này lên tiếng :- Đó đâu phải cách gì tốt đâu . Chính cậu cũng rõ điều đó mà Junwoo ? Học hành quá nhiều có thể khiến đầu óc của cậu không được bình thường hơn thôi . Appa tớ đã từng nói rằng " Học nhiều quá sẽ dẫn đến tình trạng tâm thần phân liệt " cấp độ 3 đó . Baba cậu mà biết được chắc đau lòng xỉu 8 ngày chưa tỉnh luôn ó - Tán cái giờ ! Baba của tớ không có yếu đuối đến như vậy đâu nha ! Baba của tớ cái gì cũng tốt hết trừ cái tính cố chấp cứng đầu thôi . Baba ấy...chỉ tin vào những chuyện tâm linh . Tin răm rắp luôn ấy . Thì tớ cũng biết là tâm linh thà tin là có chứ còn hơn không . Có điều , baba tớ tin quá nên cuốn gói vali đi mất dạng luôn nè Junwoo kể lại mà trên mặt không giấu nổi nét cạn lời trông buồn cười vô cùng . Seungbin thích thú nghe cậu bạn thân kể lại những chuyện thường ngày đã xảy ra trong gia đình nhỏ . Các sự cố dở khóc dở cười rồi đến cái hiểu lầm của cặp đôi NielOng . Thì chuyện tình của cậu và anh đúng thiệt là một cuộn phim đam hài lâm li bi đát chính hiệu ! Cái gì phi logic trên đời này cũng xảy ra cho bằng được . Còn có vài mẫu chuyện nho nhỏ thằng bé được nghe kể lại từ những người thân của cả hai Seungbin nào đâu để mồm miệng được nghỉ ngơi ? Nhóc ấy cũng tham gia vạch trần đời sống riêng tư của hai người cha đáng kính . Và phải nói rằng cuộc sống đầy màu hường của JiSung và Jihoon cũng hài hước không kém cặp đôi trên . Couple JiJi rất ít khi cãi nhau , nhưng khi cãi nhau thì nguyên nhân đều xuất phát từ vị chủ tịch họ Yoon . Ai chả rõ tính tình hắn nhây như thế nào rồi . Nói câu nào câu nấy đều thiếu chính chắn . Jihoon thì tính dễ nóng nảy , phát điên lên là sẽ không có vợ chồng gì hết . Bởi vậy không ít lần Seungbin đáng thương phải qua nhà riêng của cô Seulgi tá túc cả tuần lễ . Junwoo nghe mà cười nghiêng nghiêng ngã ngã . Nó giờ đã hiểu tính cách cởi mở , tùy tiện , có thể tấu hài mọi lúc mọi nơi của Seungbin từ đâu mà ra rồi . Tất cả đều có di truyền chính thống cả ! - Này Junwoo , tớ ngủ trước đây . Buồn ngủ lắm rồi...- Ê sao lại ngủ vào lúc này ? Lỡ đám người mặt mày lạ hoắc kia tới rồi sao ?! - Cậu lo cái gì chứ ? Nảy giờ tụi mình nói chuyện cũng tới giữa khuya rồi .Có bóng ma nào tới đâu , làm ơn đừng có như ông cụ non nữa Junwoo à...cậu sẽ có thêm nhiều nếp nhăn , xấu trai đi đấy . Đánh một giấc dưỡng sức đập lộn nghe còn có lí hơnSeungbin mệt mỏi nói rồi thả người xuống nền đất đã được lót sẵn vài miếng vải cũ kĩ . 5 phút trôi qua , tiếng ngáy cùng tiếng thở của cậu nhóc này vang đều bên tai Junwoo . Thằng bé ngơ ngác đúng 5 giây ngắn ngủi , thầm cảm thán :" Yoon Seungbin không hổ là Yoon Seungbin ! Nếu trong trường có bộ môn " ngủ " là cá chắc cú là tháng nào cũng được học sinh xuất sắc luôn quá..."Khẽ ngước đầu lên nhìn vào một cái lỗ bị khoét trên trần nhà lá tồi tàn . Ánh trắng cùng các vì sao đang tỏa sáng rồi chiếu xuống vị trí hai đứa nhỏ . Giống như thế đang tượng trưng cho một lời an ủi dịu dàng vậy...Cảnh tượng này lại khiến một phần quá khứ trong tiềm thức tràn ra------------------------------------------------------ Hức...hức...Từng giọt thủy tinh lệ cay nhiễu rồi tràn đầy ga gối . Ướt đẫm cả cổ ảo cổ lọ len chất lượng . Đứa nhỏ nắm chặt mép chăn , nhắm chặt mắt câu có khó chịu . Tiếng khóc đi cùng các đợt thút thít yếu ớt vọng ngày càng lớn * Cạch * Cánh cửa gỗ trắng bật mở . Kèm theo đó là các tiếng bước chân nhè nhẹ đang đến gần mép giường . Người thanh niên cao ráo , thanh mãnh luồn tay vào mái tóc bù xù của đứa trẻ thơ ôn nhu xoa đầu vỗ về . Đôi mắt nhỏ từ từ hé mở , mọng nước nhờ sự tác động này mà ào ra ngoài - Baba...hức !Người thanh niên này dễ dàng nhấc bổng đứa trẻ này lên , không ngừng vỗ về an ủi . Vuốt nhẹ vài cái nơi tấm lưng nhỏ bé . Giọng nói trầm ấm khẽ cất :- Tiểu hài tử họ Kang này lại mơ thấy ác mộng nữa sao nào ? - Baba...baba sẽ không bỏ rơi Junwoo chứ ạ ? - Sẽ không . Không bao giờ , baba vẫn sẽ luôn ở bên cạnh con ở bất kỳ lúc nào . Dõi theo con cho đến lúc trưởng thành nè - Thật không ạ ? Baba không được gạt con đâu đó nha ! - Dĩ nhiên . Baba nào có gạt con bao giờ đâu ? - Vậy...baba hát ru con ngủ có được không ạ ? Con muốn nghe baba hát . Baba hát cho Junwoo nghe là Junwoo sẽ không còn mơ thấy ác mộng nữa rồi- Được thôi , đều chiều theo ý tiểu bảo bối của baba nè -------------------------------------------------------------Sau đó , khi nào Junwoo gặp phải trường hợp khó ngủ . Ác mộng bám ghiếc không buông . Seongwoo sẽ luôn là người ở bên cạnh cất tiếng hát trong trẻo đầy nội lực , ru cho thằng bé có giấc ngủ ngon . Điều này dường như trở thành một cái gì đó gắn liền với cuộc sống của nó . Lần đầu tiên Junwoo mất ngủ , lúc chuẩn bị thiếp đi . Nó vô tình lia mắt ra ngoài cửa sổ . Bầu trời đêm hôm đó...chẳng khác biệt đêm hôm nay là baoĐặc biệt là giống ở khoảnh khắc 12 ngôi sao đa dạng màu sắc xếp thành hàng với nhau ngay ngắn . Tạo nên số một to lớn trên bầu trời đêm . Thằng bé ngồi đó , đôi mắt to tròn không ngừng ngắm nhìn các vì sao sáng . Lòng thầm ngân nga những câu hát mà chính người ba nhỏ thân thương luôn ru bên tai . Nhưng mà chữ có , chữ không do chả thuộc lời . Cuối cùng , do không chịu nổi cơn buồn ngủ ập tới . Junwoo đành nằm xuống cố gắng đưa bản thân vào mộng ảo . ..............- Đừng ! Đừng mà ! AH ! Junwoo loạng choạng giật mình tỉnh giấc . Cơ thể nó nhễ nhại mồ hôi , phía ngoài trời vẫn chưa hề có dấu hiệu sáng lên . Xoay qua Seungbin , người bạn thân này vẫn còn đang say giấc nồng ngon lành cành đào . Tội mỗi Junwoo => lạ chỗ nên ngủ không được . Một phần là sự lo lắng , đề phòng vẫn đang chiếm ưu thế nhiều hơn trong tâm trí . Đâu phải mệt muốn ngủ là ngủ được đâu...Nhưng mà thật sự thằng bé rất mệt ! Nó mệt đến đờ người , đuối sức vì chưa được cho cái gì vào bụng . Môi nó đã tím tái dần dần , toàn thân cơ thể cũng đã rơi vào trạng thái run rẩy vì cái lạnh rừng núi . Nó ngã quỵ xuống nền đất thoi thóp tìm chút oxi để thở * Loạt xoạt *Có tiếng gì đó đang ở bên ngoài . Tình trạng các cánh lá cây dao động với nhau kèm theo tiếng gió nhẹ . Bước chân ai đó đang đi đến gần khu nhà hoang tàn . Tiếng động này vang lên rất rõ vì phạm vi di chuyển chẳng cách chỗ này bao xa cả . Junwoo gượng chút sức lực còn trong người , nắm chặt thanh gỗ nhỏ bên cạnh Cái bóng đèn xì đã hiện rõ trước mặt . Càng ngày càng tiến đến gần hai đứa nhỏ này hơn . Junwoo cắn chặt răng , nhắm mắt nhẵm mũi quăng đại về đằng trước . Trúng hay không kệ mẹ nó vì thằng bé đã quá mệt mỏi rồi . Gục ngã , kiệt sức , bất lực – đây chính là những từ ngữ miêu tả tâm trạng hiện tại của Junwoo . Trong lúc mơ màng , thằng bé cảm nhận được trọng lực của bản thân bỗng nhiên nhẹ tênh như lông vũ . Rồi có tiếng rút dây thừng...còn có tiếng động thắt rút nữa chứ . Cơ thể lạnh lẽo lại bất chợt nhận được hơi ấm từ cơ thể người . Một vòng tay ấm áp đang choàng qua người nó , bồng đi . Theo bản năng khi tìm được chỗ ủ ấm , nó sẽ tự động rúc người vô chỗ đó . Nắm chặt vạt áo người đang ôm mình . Quá đuối để mở to đôi mắt mà cho dù có mở ? Thằng bé cũng chẳng nhìn được sự ảnh hưởng của cơn đói đã làm thị giác mờ đi rồi . Chẳng thể nhìn thấy rõ được...thứ mà bây giờ có thể đang còn hoạt động thì chỉ có đôi tai mà thôi .
Cứ như bây giờ , hãy nắm thật chặt đôi tay tôi Ở bên nhau vẹn nguyên như hai chữ " Mãi Mãi "Cậu và tôi cứ như thế chẳng ai thay đổi Tôi sẽ yêu cậu bằng cả trái tim của mìnhTôi hứa đấy Tôi sẽ luôn ở đây bên cạnh cậu Ở đây Mãi mãi ở chốn này...
Từng tiếng ngân nhẹ như lá hoa anh đào rơi . Cuốn bay từ từ rồi vi vu nơi lỗ tai nhỏ . Junwoo dường như đã nghe qua giai điệu này ở đâu đó . Trên cánh môi mỏng liền vô thức nở nụ cười ngây ngô ngốc nghếch .- Baba...con nhớ baba nhiều lắm...Thì thầm được vài câu với hơi thở yếu ớt . Sau đó , thằng bé chính thức thiếp đi mặc kệ sự đời . Đêm nay cớ gì lại bí ẩn đến thế này ?....Sáng hôm sau , Junwoo choàng tỉnh giấc vì tiếng gì đó rất lớn đã vang lên . Cơn đau như kiến cắn ở bên tay trái truyền đến khiến thằng bé nhăn mặt một cái . Đưa đôi mắt lia qua bên cạnh xem xét . Nguyên thanh truyền nước biển to lớn sát mép giường . Cơn đau kiến cắn là xuất phát từ cây kim đang ghim nơi bàn tay trắng toát . Cánh cửa bên ngoài nhè nhẹ bật mở . Daniel cùng WooJin , Donghyun đi vào , thấy nó đã tỉnh thì không khỏi mừng rỡ . Anh ngồi bên mép giường , dịu dàng xoa đầu rồi kiểm tra từng vị trí trên cơ thể . Hỏi han lo lắng :- Con trai , con có thấy đau chỗ nào không ? Còn chỗ nào không ổn cứ nói cho appa nghe .- Dạ con không sao ạ . Con...chỉ thấy đói bụng thôi Thằng bé lễ phép trả lời . WooJin đẩy nhẹ tay Donghyun ra hiệu . Vị hôn phu này hiểu ý liền đi ra ngoài chuẩn bị bữa sáng cho đứa em vợ bảo bối . Junwoo nhìn đồng hồ đã điểm đúng 9 giờ sáng . Cố gắng vận động não bộ để khởi tạo toàn bộ trí nhớ . Cuối cùng ngộ ra được gì đó , thằng bé thắc mắc :- Appa , làm sao con về được đây ạ ? Không phải hôm qua con đang ở trên căn nhà hoang trên núi sao ạ ?- Em nói gì thế ? Anh và ba tìm thấy em với Seungbin đang bất tỉnh ngoài bãi sau kia kìa . Em làm gì ở đó mà tới độ bất tỉnh cả đôi vậy ? ~ WooJin nghiêm khắc hỏi - Dạ ? Đâu có , hôm qua đúng là tụi em có ra biển nhưng mà giữa chừng thì một đám người lạ mặt đuổi . Tụi em thấy có con đường mở nên mới dùng sức chạy . Chạy một hồi mới biết là chạy thẳng lên núi luôn...Trời thì tối hù , tụi em bị lạc đường , không biết đi hướng nào xuống hết nên mới vô một căn nhà nhỏ bị hoang giữa núi tá túc . Tính là đợi sáng rồi kiếm đường xuống sau ~ Junwoo tường thuật - Một đám người ? Con còn nhớ mặt đám người đó không ? Có tổng cộng bao nhiêu đơn vị ? ~ Daniel nhếch một bên chân mày hỏi - Dạ nhớ , mấy người đó râu ria không à appa . Mặt thì hung dữ , lớn tuổi nữa nhưng rất là to lớn luôn . Có tổng cộng 6 người ạ Daniel và WooJin trầm lặng giao tiếp bằng ánh mắt . Nhanh chóng cắt ngang đề tài này . Anh tiếp lời :- Junwoo , con thấy trong người có chỗ nào không ổn nữa không ? - Dạ không ạ .- Không là tốt rồi . Appa đã đặt làm máy tín hiệu khẩn cấp cho con và Seungbin rồi . Sau này nếu có lạc khỏi gia đình cũng không cần phải lo . Khi nào cái máy đó về , appa sẽ hướng dẫn cho con sử dụng ~ Daniel bảo * Reng * Chuông điện thoại của Lee WooJin réo lên ầm ĩ trong túi quần . Nhóc ấy móc điện thoại rồi ra ngoài bắt máy . Daniel di chuyển sang tủ quần áo , lấy cho thằng bé một bộ pijama hình mèo . Chuẩn bị chút nước ấm , lau sơ sơ cơ thể rồi thay bộ đồ mới cho nó . Xong xuôi hết các bước chăm sóc sức khỏe cơ bản cần phải làm . Anh định quay lưng đi thì bị bàn tay nhỏ nhắn của Junwoo níu giữ . Daniel hỏi :- Sao thế con trai ? - Appa...con có chuyện muốn hỏi ạ - Chuyện gì ? - Appa có từng nghe bài hát này chưa ạ ? Cứ như bây giờ , hãy nắm thật chặt đôi tay tôi Ở bên nhau vẹn nguyên như hai chữ " Mãi Mãi "Cậu và tôi cứ như thế chẳng ai thay đổi Tôi sẽ yêu cậu bằng cả trái tim của mìnhTôi hứa đấy . Kiểu giống thế chưa ạ ?Daniel đứng hình , con ngươi sau khi nghe thằng bé hát mà mở to thẫn thờ . Làm sao anh lại có thể chưa nghe qua bài hát này chứ ? Đây là bài hát mà cả bọn bạn thân hồi trung cấp đã cùng nhau sáng tác cơ mà . Daniel là người phụ trách việc tạo beat và viết lời rap . Cả đám còn đặt tên cho bài hát này nữa –
" Always " chính là tên bài hát quốc dân ấy...Ý nghĩa bài này là cho dù là khoảng khắc nào , thời gian nào , thời điểm nào . Chỉ cần có lòng tin , tình yêu và sự đoàn kết . Bọn họ chắc chắn sẽ đi cùng nhau đến suốt đời . Tượng trưng cho một điều gì đó nhỏ nhoi đáng giá trong mối quan hệ tình bạn . Như một lời hứa...bạn không thay đổi , tôi không thay đổi...chúng ta sẽ mãi vẹn nguyên như bây giờ . Hạnh phúc và hạnh phúc mà thôi...- Junwoo , sao con biết được bài hát này ? - Có một người đã ngân cho con nghe vào đêm hôm qua . Con cũng không nhớ rõ nữa...chỉ là con cảm thấy bài hát này rất hay . Giai điệu du dương lắm luôn á appa ! Thằng bé lại nở nụ cười tươi hồn nhiên thường ngày . Anh xoa đầu rồi tặng cho nó một nụ hôn nhẹ nơi vầng trán trắng nõn . Dặn dò mấy câu rồi lặng lẽ rời khỏi phòng . Anh đi về hướng bãi sau khu nghỉ dưỡng . Thả người ngồi ịch xuống bãi cát trắng mịn . Suy nghĩ trong anh bây giờ chỉ toàn một mớ hỗn độn ì xèo Theo lời Junwoo kể thì thằng bé đang ở trong căn nhà hoang tồi tàn nào đó ở giữa núi . Tá túc và lẩn trốn trong đó tránh bị đuổi bắt . Mơ mơ màng màng nghe được tiếng ngân của một người nào đó . Và bài hát mà người đó ngân cho thằng bé nghe lại là bài
" Always " . Ca khúc độc quyền quốc dân của hai bang ROSE – Light . - Daniel ! May quá thì ra mày ở đây . Duma làm tao kiếm mày mệt xỉu ! Cái tông giọng tạo nghiệp này của ai ngoài Jihoon nữa đây ? Y , hắn , WooJin và Donghyun lần lượt kéo đến ngồi bên cạnh anh . Daniel trầm giọng lên tiếng :- Kiếm tao có chuyện gì ? - Có kết quả khám nghiệm rồi . Những bộ phận người mà tụi mình nhặt được ở trên núi . Đích thực là của 6 người đàn ông có quốc tịch khác nhau . Nghề nghiệp của những người này là bắt cóc người già , trẻ con và phụ nữ bán sang Trung Quốc làm nô dịch . Theo lời kể của Seungbin và Junwoo thì rất có thể tụi nhỏ là mục tiêu của việc mua bán lần này ~ Jihoon báo cáo - Hiện trường trước khi dọn dẹp đã được người bên ta quay clip và chụp hình toàn cảnh . Có thể lấy ra dò xét bất cứ lúc nào . Hiện tại xác của 6 tên đó đã được bảo quản đàng hoàng và đưa về Seoul cho đám Minhyun xử lý rồi ~ JiSung nói - Con đã làm theo lời của ba . Đường dây buôn bán người của đám đó đã bị bên Trụ Sở R hủy diệt triệt để . Những đội hình sự của các nước cũng đang tiến hành thu dọn và cứu người . May mắn là không có ai thương vong trong lần này ~ WooJin trả lời - Có ai nhìn thấy nhóm pháp y không ? ~ Daniel hỏi - Không có , pháp y tới lúc nửa đêm nên không có ai quanh khu vực đó cả . An toàn ~ Jihoon lắc đầu Tới lúc này anh mới dám thở phù nhẹ nhõm . Phất tay ra hiệu mọi người có thể xã vai . WooJin và Donghyun xin phép về phòng thăm nom Junwoo . Giờ ở bãi sau chỉ còn lại ba người Daniel , JiSung , Jihoon còn trụ vững . Hắn hơi nghiêng đầu , nói :- Hoonie , em không cần phải ra tay mạnh bạo như vậy chứ ? - Muốn nói giề ? ~ Jihoon giật mắt liếc xéo - Đám người đó không phải em giết à ? ~ JiSung hỏi - Anh bị điên hả ? Hôm qua em đi cùng anh và thằng này cả buổi đồng hồ . Thời gian đâu mà phân thân đi giết người ? Anh không biết chặt xác người phải mất bao lâu à ? Đằng này tới 6 cha nội mập như heo . Sức của em cũng phải hơn 2 tiếng rưỡi mới xong đó ~ Jihoon phản bác - Ủa vậy không phải em hả ? ~ JiSung ngơ ngác - Dĩ nhiên . Em đâu phải là Naruto ! Có biết phân thân chi thuật xài thế nào đâu chứ . Với lại , đúng là khi em làm sát thủ đã có chọn thủ pháp chặt xác . Nhưng mà chỉ có vài vụ thôi ! - Jihoon nó nói thật đấy . Đám người đó không phải nó giết đâu ~ Daniel nói - Rừng bộ phận cơ thể con người , mưa máu , bên dưới còn có một cành hoa đỏ tươi đang nở rộ nữa . Cái đấy là hoa gì nhờ ? Quên rồi ~ JiSung xoa cằm - Là hoa bỉ ngạn đó cha nội . Đang là đầu tháng 10 nên việc thấy hoa này là chuyện bình thường thôi . Thời điểm này là lúc chiêm ngưỡng hoa bỉ ngạn đẹp nhất đó ~ Jihoon giải thích - À mà khoan ! Bỉ Ngạn thì nên nở ở bên Nhật , Trung hoặc Hàn . Ở đây là Hawaii , nở ở đây có bất hợp lí quá không dị ? ~ JiSung khó hiểu - Gì đâu , hợp chỗ thì nở thôi . Bất hợp lí gì ở đây ? ~ Jihoon nhíu mày - Nở có một bông thôi mà em nghĩ là hợp lí hả ? ~ JiSung trề môi - Ờ hen ! ~ Jihoon búng tay như phát hiện ra chân lí mới Cặp đôi mãi mê bàn bạc với nhau mà quên lững rằng ở đây vẫn còn một thành viên nữa . Y lay lay nhẹ vai anh . Nhẹ nhàng hỏi :- Daniel , mày ổn chứ ? - Có phải tìm ra được manh mối nào không ? ~ JiSung nhếch môi - Ừ . ~ Daniel gật đầu - Manh mối gì thế ? ~ Jihoon tò mò Với câu hỏi này , anh không trả lời liền . Cầm cành hoa bỉ ngạn đỏ mới nhặt được khi tới hiện trường trong tay . Xoay nhẹ tập trung ngắm nhìn vẻ đẹp ngọt ngào ma mị chết người của nó . Daniel cười lạnh :- Tông Chủ Vạn Yêu Quốc hồi sinh rồi Lời nói mập mờ kèm hàn khí lạnh lẽo được phát ra từ miệng của vị Bang Chủ Light tàn độc - Chữ ít , ý nhiều .Hung thủ đứng sau rừng thi thể máu trên đồi núi chỉ có thể là người này mà thôi...
TO BE CONTINUED
Cứ như bây giờ , hãy nắm thật chặt đôi tay tôi Ở bên nhau vẹn nguyên như hai chữ " Mãi Mãi "Cậu và tôi cứ như thế chẳng ai thay đổi Tôi sẽ yêu cậu bằng cả trái tim của mìnhTôi hứa đấy Tôi sẽ luôn ở đây bên cạnh cậu Ở đây Mãi mãi ở chốn này...
Từng tiếng ngân nhẹ như lá hoa anh đào rơi . Cuốn bay từ từ rồi vi vu nơi lỗ tai nhỏ . Junwoo dường như đã nghe qua giai điệu này ở đâu đó . Trên cánh môi mỏng liền vô thức nở nụ cười ngây ngô ngốc nghếch .- Baba...con nhớ baba nhiều lắm...Thì thầm được vài câu với hơi thở yếu ớt . Sau đó , thằng bé chính thức thiếp đi mặc kệ sự đời . Đêm nay cớ gì lại bí ẩn đến thế này ?....Sáng hôm sau , Junwoo choàng tỉnh giấc vì tiếng gì đó rất lớn đã vang lên . Cơn đau như kiến cắn ở bên tay trái truyền đến khiến thằng bé nhăn mặt một cái . Đưa đôi mắt lia qua bên cạnh xem xét . Nguyên thanh truyền nước biển to lớn sát mép giường . Cơn đau kiến cắn là xuất phát từ cây kim đang ghim nơi bàn tay trắng toát . Cánh cửa bên ngoài nhè nhẹ bật mở . Daniel cùng WooJin , Donghyun đi vào , thấy nó đã tỉnh thì không khỏi mừng rỡ . Anh ngồi bên mép giường , dịu dàng xoa đầu rồi kiểm tra từng vị trí trên cơ thể . Hỏi han lo lắng :- Con trai , con có thấy đau chỗ nào không ? Còn chỗ nào không ổn cứ nói cho appa nghe .- Dạ con không sao ạ . Con...chỉ thấy đói bụng thôi Thằng bé lễ phép trả lời . WooJin đẩy nhẹ tay Donghyun ra hiệu . Vị hôn phu này hiểu ý liền đi ra ngoài chuẩn bị bữa sáng cho đứa em vợ bảo bối . Junwoo nhìn đồng hồ đã điểm đúng 9 giờ sáng . Cố gắng vận động não bộ để khởi tạo toàn bộ trí nhớ . Cuối cùng ngộ ra được gì đó , thằng bé thắc mắc :- Appa , làm sao con về được đây ạ ? Không phải hôm qua con đang ở trên căn nhà hoang trên núi sao ạ ?- Em nói gì thế ? Anh và ba tìm thấy em với Seungbin đang bất tỉnh ngoài bãi sau kia kìa . Em làm gì ở đó mà tới độ bất tỉnh cả đôi vậy ? ~ WooJin nghiêm khắc hỏi - Dạ ? Đâu có , hôm qua đúng là tụi em có ra biển nhưng mà giữa chừng thì một đám người lạ mặt đuổi . Tụi em thấy có con đường mở nên mới dùng sức chạy . Chạy một hồi mới biết là chạy thẳng lên núi luôn...Trời thì tối hù , tụi em bị lạc đường , không biết đi hướng nào xuống hết nên mới vô một căn nhà nhỏ bị hoang giữa núi tá túc . Tính là đợi sáng rồi kiếm đường xuống sau ~ Junwoo tường thuật - Một đám người ? Con còn nhớ mặt đám người đó không ? Có tổng cộng bao nhiêu đơn vị ? ~ Daniel nhếch một bên chân mày hỏi - Dạ nhớ , mấy người đó râu ria không à appa . Mặt thì hung dữ , lớn tuổi nữa nhưng rất là to lớn luôn . Có tổng cộng 6 người ạ Daniel và WooJin trầm lặng giao tiếp bằng ánh mắt . Nhanh chóng cắt ngang đề tài này . Anh tiếp lời :- Junwoo , con thấy trong người có chỗ nào không ổn nữa không ? - Dạ không ạ .- Không là tốt rồi . Appa đã đặt làm máy tín hiệu khẩn cấp cho con và Seungbin rồi . Sau này nếu có lạc khỏi gia đình cũng không cần phải lo . Khi nào cái máy đó về , appa sẽ hướng dẫn cho con sử dụng ~ Daniel bảo * Reng * Chuông điện thoại của Lee WooJin réo lên ầm ĩ trong túi quần . Nhóc ấy móc điện thoại rồi ra ngoài bắt máy . Daniel di chuyển sang tủ quần áo , lấy cho thằng bé một bộ pijama hình mèo . Chuẩn bị chút nước ấm , lau sơ sơ cơ thể rồi thay bộ đồ mới cho nó . Xong xuôi hết các bước chăm sóc sức khỏe cơ bản cần phải làm . Anh định quay lưng đi thì bị bàn tay nhỏ nhắn của Junwoo níu giữ . Daniel hỏi :- Sao thế con trai ? - Appa...con có chuyện muốn hỏi ạ - Chuyện gì ? - Appa có từng nghe bài hát này chưa ạ ? Cứ như bây giờ , hãy nắm thật chặt đôi tay tôi Ở bên nhau vẹn nguyên như hai chữ " Mãi Mãi "Cậu và tôi cứ như thế chẳng ai thay đổi Tôi sẽ yêu cậu bằng cả trái tim của mìnhTôi hứa đấy . Kiểu giống thế chưa ạ ?Daniel đứng hình , con ngươi sau khi nghe thằng bé hát mà mở to thẫn thờ . Làm sao anh lại có thể chưa nghe qua bài hát này chứ ? Đây là bài hát mà cả bọn bạn thân hồi trung cấp đã cùng nhau sáng tác cơ mà . Daniel là người phụ trách việc tạo beat và viết lời rap . Cả đám còn đặt tên cho bài hát này nữa –
" Always " chính là tên bài hát quốc dân ấy...Ý nghĩa bài này là cho dù là khoảng khắc nào , thời gian nào , thời điểm nào . Chỉ cần có lòng tin , tình yêu và sự đoàn kết . Bọn họ chắc chắn sẽ đi cùng nhau đến suốt đời . Tượng trưng cho một điều gì đó nhỏ nhoi đáng giá trong mối quan hệ tình bạn . Như một lời hứa...bạn không thay đổi , tôi không thay đổi...chúng ta sẽ mãi vẹn nguyên như bây giờ . Hạnh phúc và hạnh phúc mà thôi...- Junwoo , sao con biết được bài hát này ? - Có một người đã ngân cho con nghe vào đêm hôm qua . Con cũng không nhớ rõ nữa...chỉ là con cảm thấy bài hát này rất hay . Giai điệu du dương lắm luôn á appa ! Thằng bé lại nở nụ cười tươi hồn nhiên thường ngày . Anh xoa đầu rồi tặng cho nó một nụ hôn nhẹ nơi vầng trán trắng nõn . Dặn dò mấy câu rồi lặng lẽ rời khỏi phòng . Anh đi về hướng bãi sau khu nghỉ dưỡng . Thả người ngồi ịch xuống bãi cát trắng mịn . Suy nghĩ trong anh bây giờ chỉ toàn một mớ hỗn độn ì xèo Theo lời Junwoo kể thì thằng bé đang ở trong căn nhà hoang tồi tàn nào đó ở giữa núi . Tá túc và lẩn trốn trong đó tránh bị đuổi bắt . Mơ mơ màng màng nghe được tiếng ngân của một người nào đó . Và bài hát mà người đó ngân cho thằng bé nghe lại là bài
" Always " . Ca khúc độc quyền quốc dân của hai bang ROSE – Light . - Daniel ! May quá thì ra mày ở đây . Duma làm tao kiếm mày mệt xỉu ! Cái tông giọng tạo nghiệp này của ai ngoài Jihoon nữa đây ? Y , hắn , WooJin và Donghyun lần lượt kéo đến ngồi bên cạnh anh . Daniel trầm giọng lên tiếng :- Kiếm tao có chuyện gì ? - Có kết quả khám nghiệm rồi . Những bộ phận người mà tụi mình nhặt được ở trên núi . Đích thực là của 6 người đàn ông có quốc tịch khác nhau . Nghề nghiệp của những người này là bắt cóc người già , trẻ con và phụ nữ bán sang Trung Quốc làm nô dịch . Theo lời kể của Seungbin và Junwoo thì rất có thể tụi nhỏ là mục tiêu của việc mua bán lần này ~ Jihoon báo cáo - Hiện trường trước khi dọn dẹp đã được người bên ta quay clip và chụp hình toàn cảnh . Có thể lấy ra dò xét bất cứ lúc nào . Hiện tại xác của 6 tên đó đã được bảo quản đàng hoàng và đưa về Seoul cho đám Minhyun xử lý rồi ~ JiSung nói - Con đã làm theo lời của ba . Đường dây buôn bán người của đám đó đã bị bên Trụ Sở R hủy diệt triệt để . Những đội hình sự của các nước cũng đang tiến hành thu dọn và cứu người . May mắn là không có ai thương vong trong lần này ~ WooJin trả lời - Có ai nhìn thấy nhóm pháp y không ? ~ Daniel hỏi - Không có , pháp y tới lúc nửa đêm nên không có ai quanh khu vực đó cả . An toàn ~ Jihoon lắc đầu Tới lúc này anh mới dám thở phù nhẹ nhõm . Phất tay ra hiệu mọi người có thể xã vai . WooJin và Donghyun xin phép về phòng thăm nom Junwoo . Giờ ở bãi sau chỉ còn lại ba người Daniel , JiSung , Jihoon còn trụ vững . Hắn hơi nghiêng đầu , nói :- Hoonie , em không cần phải ra tay mạnh bạo như vậy chứ ? - Muốn nói giề ? ~ Jihoon giật mắt liếc xéo - Đám người đó không phải em giết à ? ~ JiSung hỏi - Anh bị điên hả ? Hôm qua em đi cùng anh và thằng này cả buổi đồng hồ . Thời gian đâu mà phân thân đi giết người ? Anh không biết chặt xác người phải mất bao lâu à ? Đằng này tới 6 cha nội mập như heo . Sức của em cũng phải hơn 2 tiếng rưỡi mới xong đó ~ Jihoon phản bác - Ủa vậy không phải em hả ? ~ JiSung ngơ ngác - Dĩ nhiên . Em đâu phải là Naruto ! Có biết phân thân chi thuật xài thế nào đâu chứ . Với lại , đúng là khi em làm sát thủ đã có chọn thủ pháp chặt xác . Nhưng mà chỉ có vài vụ thôi ! - Jihoon nó nói thật đấy . Đám người đó không phải nó giết đâu ~ Daniel nói - Rừng bộ phận cơ thể con người , mưa máu , bên dưới còn có một cành hoa đỏ tươi đang nở rộ nữa . Cái đấy là hoa gì nhờ ? Quên rồi ~ JiSung xoa cằm - Là hoa bỉ ngạn đó cha nội . Đang là đầu tháng 10 nên việc thấy hoa này là chuyện bình thường thôi . Thời điểm này là lúc chiêm ngưỡng hoa bỉ ngạn đẹp nhất đó ~ Jihoon giải thích - À mà khoan ! Bỉ Ngạn thì nên nở ở bên Nhật , Trung hoặc Hàn . Ở đây là Hawaii , nở ở đây có bất hợp lí quá không dị ? ~ JiSung khó hiểu - Gì đâu , hợp chỗ thì nở thôi . Bất hợp lí gì ở đây ? ~ Jihoon nhíu mày - Nở có một bông thôi mà em nghĩ là hợp lí hả ? ~ JiSung trề môi - Ờ hen ! ~ Jihoon búng tay như phát hiện ra chân lí mới Cặp đôi mãi mê bàn bạc với nhau mà quên lững rằng ở đây vẫn còn một thành viên nữa . Y lay lay nhẹ vai anh . Nhẹ nhàng hỏi :- Daniel , mày ổn chứ ? - Có phải tìm ra được manh mối nào không ? ~ JiSung nhếch môi - Ừ . ~ Daniel gật đầu - Manh mối gì thế ? ~ Jihoon tò mò Với câu hỏi này , anh không trả lời liền . Cầm cành hoa bỉ ngạn đỏ mới nhặt được khi tới hiện trường trong tay . Xoay nhẹ tập trung ngắm nhìn vẻ đẹp ngọt ngào ma mị chết người của nó . Daniel cười lạnh :- Tông Chủ Vạn Yêu Quốc hồi sinh rồi Lời nói mập mờ kèm hàn khí lạnh lẽo được phát ra từ miệng của vị Bang Chủ Light tàn độc - Chữ ít , ý nhiều .Hung thủ đứng sau rừng thi thể máu trên đồi núi chỉ có thể là người này mà thôi...
TO BE CONTINUED
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store