Vuong Phi Xa Y Long Ngao Tuyet
Ba ngày sau, học viện Đế Ma đưa ra thông báo mới nhất, chính là cuộc thi đấu ma thú mỗi năm một lần sẽ được tiến hành vào sáng ngày hôm sau. Cuộc thi đấu ma thú này chính là thời điểm náo nhiệt, đông vui nhất trong năm, bởi vì tất cả học viên có ma thú đều được tham gia.
Thông báo này vừa được công bố ra, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Cho nên chuyện phát sinh từ lưỡng sinh hoa cùng với sự kiện của Bạch Băng ở học viện cũng được mọi người tạm thời quên đi. Nhưng tiếng tăm của Bạch Băng ở đây vẫn khắc sâu trong lòng mọi người, khẳng định không ai không biết!
Nhưng đồng thời nhờ có cuộc thi đấu này lại làm lòng người lại một lần nữa nổi lên ghen tị, tâm tư xao động.
Kể từ ngày Bạch Băng tiến vào học viện, chưa ai từng thấy ở bên người nàng có ma thú, rất nhiều người từng tiếp xúc qua đều xác nhận nàng không có ma thú. Hơn nữa cuộc thi đấu ma thú vào ngày mai, trong lòng rất nhiều học viên đều có tâm tư đứng xem trò vui. Đơn giản là vì Bạch Băng đã từng đắc tội với ba vị trưởng lão, cho nên các trưởng lão nhất định sẽ không bỏ qua nàng!
Trong phòng chế thuốc, Bạch Băng sửa sang, kiểm tra lại những thứ đã luyện ra được, tuy những đan dược này không phải rất quý nhưng cách điều chế thì lại cực kỳ bí mật. Tất cả các dược thảo nàng đều dựa vào kỹ thuật điều chế của hiện đại, cho nên ở nơi đại lục dị thế này có thể xác định là độc nhất vô nhị!
"Băng nhi.... Băng nhi.... đừng chạm vào a!" Xích Liên Vũ cuống quít từ bên ngoài chạy vào, nhìn thấy Bạch Băng đang trêu chọc những đan dược này thì lập tức đi lên đoạt lại, theo thứ tự sắp xếp lại.
"Chuyện gì vậy?" Bạch Băng đưa mắt nhìn thấy Xích Liên Vũ hoảng hốt thì liền nhăn mày.
"Ngày mai cử hành cuộc thi đấu ma thú." Xích Liên Vũ đem đan dược đặt xuống bàn, xoay người về phía Bạch Băng thận trọng nói.
"Thi đấu ma thú?" Bạch Băng nhíu mày, khi nào thì có chuyện tốt như vậy? Quan sát ma thú thi đấu đối với nàng là chuyện rất có ích nha.
Hôm nay từ trên bộ sách xem qua các chiêu thức ma thú, hình dáng, nhưng có thể trực tiếp xem ma thú thi đấu thì nàng rất ít khi được thấy. Không ngờ lần này lại có thể được thoải mái xem xét.
"Ngươi còn cười được? Lần này ngươi gặp phiền phức rồi." Xích Liên Vũ liếc mắt lẩm bẩm "Ngươi đắc tội với mấy vị trưởng lão kia, lần trước bị ăn không ít thua thiệt từ ngươi, lần này khẳng định sẽ nhân dịp thi đấu ma thú mà đòi lại. Hơn nữa ai cũng biết ngươi không có ma thú."
"Không có ma thú? À, vậy quy tắc của cuộc thi đấu ma thú này là gì?" Bạch Băng hừ lạnh lên tiếng hỏi.
Ai nói nàng không có ma thú, Tiểu Bạch cùng Tiểu Kim tuy còn nhỏ, nhưng nàng biết Tiểu Bạch nhất định không phải là loại ma thú bình thường. Tất cả các sách có liên quan tới ma thú nàng đều tra xét qua, thế nhưng vẫn không có bất cứ ghi chép nào về loại ma thú như Tiểu Bạch.
"Thi đấu ma thú, là cuộc tiến hành thi đấu giữa các ma thú có cùng lực chiến đấu với nhau. Cuộc thi hàng năm này đều chia làm hai loại, một loại là đến điểm dừng sẽ thôi, còn một loại là đánh tới không chết không thôi! Nếu như có một bên đưa ra loại khiêu chiến không chết không thôi, thì bên kia không có quyền bỏ cuộc."
"Vậy, nếu như cố tình vẫn bỏ cuộc thì sao?" Bạch Băng nghi ngờ hỏi.
"Cái này.... Ngược lại có rất ít người chọn từ bỏ." Xích Liên Vũ vẻ mặt quái dị liếc mắt nhìn Bạch Băng trả lời.
Bạch Băng đón nhận ánh mắt của Xích Liên Vũ, trong lòng cười thầm, hắn không phải thật sự đang suy nghĩ là nàng sẽ bỏ cuộc chứ? Nàng cũng muốn xem một chút xem cuộc thi đấu ma thú này như thế nào mà. Không chết không ngừng chiến đấu sao? Nàng bắt đầu cảm thấy cuộc thi đấu này có chút ý tứ rồi.
Thời tiết bây giờ đang là lúc vào hè, ánh nắng chói chang gay gắt, tuy mới sáng sớm nhưng đã nóng tới mức dọa người rồi.
Dù nóng nhưng bên trong đấu trường của học viện, học viên sớm đã ngồi chật kín, xem ra là rất hưng phấn với cuộc thi đấu ma thú ngày hôm nay. Bên trong đài tỷ thí vô cùng tráng lệ, xung quanh dựng các cây cột to lớn màu xanh, trên mỗi cây cột đều có khắc đồ án Long Đằng rất tinh xảo.
"Ngươi nói xem hôm nay nữ nhân kia có tới hay không?" Kiều Mộc Âm phe phẩy cây quạt trong tay, thời tiết nóng như vậy nếu nàng ta không đến, hắn cũng lười phải ngồi chờ ở đây.
Nam tử áo đen ngồi đối diện liếc mắt, sâu trong tròng mắt phát ra ánh sáng trong suốt, cái loại phong thái tuấn mỹ đó đủ để cho mọi nữ nhân phải điên cuồng.
Nghe vậy, khóe miệng cong lên vui vẻ nở nụ cười: "Nàng nhất định sẽ tới."
"Thôi đi, Liên, ngươi sẽ không phải là bị nữ nhân kia mê hoặc đấy chứ?" Kiều Mộc Âm tỏ vẻ bất mãn, không thể tin nổi.
"Ai mà biết được?" Thần Công Liên cười nhẹ một tiếng, nụ cười kia như một đóa hoa xinh đẹp mê hoặc lòng người, chỉ cần lông mày hơi nhếch lên thêm một tí nữa thì ngay cả hồn người cũng có thể lấy đi. Hoa đào nở rực rỡ nhất chính là thời điểm trêu hoa ghẹo nguyệt, chỉ liếc mắt nhìn qua một lần thì phải sợ hãi mà than là tại sao trên thế gian lại có một vẻ đẹp chói mắt như vậy.
"Phải, ta bây giờ cũng hoàn toàn không thể hiểu nổi." Kiều Mộc Âm đảo mắt nhìn về bên trong đấu tràng.
Thần Công Liên cũng đồng thời liếc mắt theo, vừa đúng lúc nhìn thấy dáng người nhỏ bé đi tới bên trong tràng thi đấu, bên miệng lại nở nụ cười càng thêm vui vẻ.
Nữ nhân này thật là người đặc biệt nhất mà hắn từng gặp qua, bên trong con người như kết hợp cả hai vẻ đẹp của anh túc cùng tuyết liên.
Anh túc diêm dúa lẳng lơ, không giống như sự trong sáng của phàm trần tục thế. Biết rõ có độc nhưng vẫn liều mạng lựa chọn, bởi vì lúc hoa anh túc nở, nó vô cùng chói mắt. Dung nhan yêu dị đó khiến người ta chỉ cần nhìn một cái thì bất kể là ba hồn hay bảy vía, cũng đều sẽ khuất phục thật sâu dưới vẻ đẹp của nàng.
Tuyết liên thanh nhã thoát tục, kiêu ngạo một mình một nơi, tản ra mùi thơm nhẹ nhàng giống như một đóa hoa sen thanh khiết, làm cho người ta chỉ có thể đứng từ xa xem mà không dám tới gần.
Chính là loại khí chất này khiến cho lần đầu tiên nhìn thấy, hắn liền đối với nàng nổi lên hứng thú.
"Mau nhìn kìa, Bạch Băng của hiệp hội chế thuốc tới!" Trong đám người ở đây khi nhìn thấy Bạch Băng thì nhất thời gào thét lớn tiếng.
"Thật là nàng sao? Nhưng thế nào nàng ta lại không mang theo ma thú?"
"Ngươi chưa có nghe nói sao, nàng ta hình như không có ma thú."
"A? Vậy hôm nay nhất định có trò hay để xem rồi!"
Trong đám người bàn tán xôn xao, tất cả đều truyền tới tai Bạch Băng, đồng thời nàng cười lạnh, đây chính là lòng người sao? Thật đúng là khó lường!
Ngay sau đó là bốn vị trưởng lão từ từ đi đến, các vị học viên dẫn ma thú đứng bên cạnh đều đứng thẳng người lại. Bạch Băng mở to mắt đảo quanh tiểu ma thú của mọi người, không thể không nói, thật đúng là thiên kỳ bách quái (chuyện kì lạ gì cũng có). Ngày thường nàng rất ít khi thấy học viên mang theo ma thú, hôm nay là ngày thi đấu nên mọi người ai ai cũng mang theo tiểu thú, thật đúng là thâm tàng bất lộ.(không để lộ tài năng, giấu tài)
"Mỗi năm đều tổ chức một lần cuộc thi đấu giữa các ma thú, nói vậy chắc mọi người đều nắm rõ ràng tất cả các quy tắc, nên lão phu cũng không nhiều lời nữa... chẳng qua là, năm nay nếu như ký kết sinh tử đấu thì buộc phải tỷ thí không chết không thôi." Lời nói Đỗ Thường vừa dứt, các học viên vỗ tay hoan hô rầm rộ.
Bởi vì quy tắc được định ra trước khi thi đấu, nếu học viên đồng ý ký kết sinh tử đấu thì trên tờ giấy phải viết tên người muốn khiêu chiến. Bên thắng còn cần phải rút thăm với những học viên chiến thắng khác ở trong cuộc thi để thi đấu, cho đến khi chỉ còn một người mới thôi. Đây chính là sinh tử đấu, cũng chính là loại thi đấu tàn nhẫn nhất của học viện.
Nghe thấy quy tắc này, Bạch Băng vô cùng khinh bỉ, dù xét thế nào thì quy tắc này cũng đều không công bằng. Hơn nữa cuộc chiến sinh tử năm này cùng với những năm trước cũng không giống nhau, rõ ràng là có sửa đổi? Hay là cố ý?
Đang lúc Bạch Băng suy nghĩ, tính toán thì bên kia đã có người khiêu chiến sinh tử đấu, cứ như vậy Bạch Băng liền bị rơi vào danh sách sinh tử đấu.
A? Thật đúng là vận khí tốt nha, cứ như vậy đương nhiên được bước vào cuộc chiến sinh tử.
Trong lòng cười lạnh, thật đúng là khéo sắp xếp.
"Học viên bắt đầu cuộc chiến sinh tử, phải đổi nơi thi đấu." Đỗ Thường ngoài miệng vẫn nói cười, mắt thì lại liếc về phía Bạch Băng: "Học viên Bạch Băng đã hiểu cuộc thi đấu sinh tử chưa? Có muốn lão phu nói qua cho người một lượt hay không?"
Vừa nói vừa cười lạnh ở trong lòng, xem người còn phách lối được nữa không!
Ngay cả ma thú cũng không có, chỉ sợ dựa vào quy tắc lấy thân ma thú thi đấu sinh tử này... e rằng không có ma thú thì càng....
"Thật đúng là có lòng tốt, chẳng qua lòng tốt này dùng sai chỗ rồi!" Bạch Băng nhếch môi, xoay người liếc mắt nhìn Đỗ Thường đầy khinh miệt, rồi đi đến chỗ học viên thi đấu sinh tử.
Đỗ Thường nắm chặt quả đấm, một tia sát khí thoảng qua trong mắt giống như muốn khiến cho Bạch Băng phải kêu cha gọi mẹ!
Một số học viên thi đấu sinh tử đều dời đi, phải biết rằng sinh tử đấu so với ma thú thi đấu thông thường thì càng thêm kích thích. Cho nên nơi sinh tử đấu chính là một tràng đấu hình tròn, tuy không lớn nhưng cũng được trang hoàng rất tốt.
Sinh tử đấu gồm có hai mươi người, trong học viện có hơn ngàn người vậy mà ở trong hai mươi người này lại có tên Bạch Băng. Chuyện này cũng đủ trùng hợp!
Mấy vị trưởng lão cũng di chuyển tới nơi sinh tử đấu, trừ Doãn Nguyệt thì mặt mày ba người còn lại đều cười vô cùng xấu xa. Ánh mắt Xích Liên Vũ lo lắng, không biết làm thế nào mới tốt.
"Nếu mọi người đã đến đông đủ, vậy liền bắt đầu đi!" Đỗ Thường giả vờ ho nhẹ, lập tức lên tiếng.
"Từ từ!" Xích Liên Vũ sắc mặt không vui đứng lên nói: "Đỗ trưởng lão, trận sinh tử đấu này học viên mới không thể tham gia, chẳng lẽ trưởng lão đã quên?"
"Sinh tử đấu khó có dịp được các học viên hăng hái như vậy, coi như là học viên mới cũng không thể làm mất nhã hứng của mọi người. Hơn nữa còn có người khiêu chiến với học viên mới, cho nên cũng để tân học viên thử chút khả năng." Đỗ Thường giống như hồ ly nheo lại ánh mắt, nhất thời nở nụ cười càng đầy thâm ý.
"Ngươi..."
"Tứ ca, Đỗ trưởng lão nói rất đúng, có người khiêu chiến sinh tử đấu với ta, đó chính là để mắt tới Bạch Băng ta. Nếu người ta có hứng thú, ta cũng không nên làm mất hứng không phải sao?" Xích Liên Vũ còn chưa kịp phản bác tiếp, thì đã bị Bạch Băng cắt đứt.
Rất hứng thú sao? Chẳng qua là hứng thú này cuối cùng thuộc về ai thì chưa biết trước được!
"Học viên Bạch Băng đã nói thế, như vậy liền bắt đầu đi." Quý Liên đứng lên nói, dứt lời những học viên tham gia sinh tử đấu đều đem tiểu thú của mình đi ra đấu tràng.
"Ma thú của Bạch học viên đâu? Tham gia sinh tử đấu nếu không có ma thú thì phải lấy thân đấu thú đấy." Đỗ Thường hỏi Bạch Băng nhưng vẻ mặt lại hết sức hớn hở, chẳng qua là trong giọng nói chất chứa bao nhiêu dao găm thì ai cũng đều thấy rõ ràng.
"Làm sao ngươi biết ta không có ma thú?" Cùng lúc nói chuyện, Tiểu Bạch nhoáng một cái đã quấn ở trên cổ tay Bạch Băng, ngẩng đầu đối diện về phía mọi người.
"Phốc...ha ha.... Đây chính là ma thú của nàng?"
"Mẹ nó, có phải là quá nhỏ hay không?"
"Này, đấy không phải là tiểu bạch xà sao? Thế nào lại có thể là ma thú?"
Thấy ma thú của Bạch Băng, mọi người hả hê cười một trận, vật nhỏ kia rõ ràng là một con rắn, vậy mà nàng lại xem như ma thú!
Xích Liên Vũ đen mặt lại, Bạch Băng không phải là đang nói đùa chứ? Nhìn con rắn nhỏ kia, coi như là ma thú thì so với tiểu thú thông thường vẫn còn nhỏ hơn. Nếu cùng với ma thú cấp bốn cấp năm chiến đấu... sợ rằng còn không chịu nổi một chiêu.
Trên lầu các cách đó không xa, Kiều Mộc Âm thấy một màn như vậy thì liên tục cười to.
"Đầu nàng ta có phải có vấn đề hay không? Cầm con rắn đi tới tham gia sinh tử đấu?"
Thần Cung Liên đảo mắt, miệng thì thầm: "Nói không chừng lại là một vật nhỏ lợi hại."
Theo tính tình của nàng kia thì chuyện không nắm chắc, nàng tự nhiên sẽ không làm. Tính cách này, thủ đoạn này, thật đúng là giống với Xích Liên Triệt y như đúc.
"Đây chính là ma thú của ngươi?" Đỗ Thường kinh ngạc, một con rắn? "Có ý kiến?" Bạch Băng vuốt ve thân thể Tiểu Bạch, liếc mắt ôn hòa nói.
"Nếu ma thú của các vị cũng đã trình diện xong, vậy thì bắt đầu đi. Hai mươi học viên đấu sinh tử, một đấu một, mười tràng thi đấu tiến hành cùng một lúc."
Bên này vừa dứt lời, hai mươi học viên tham gia ở trên đài chia ra thành mười cặp. Cùng đối chiến với Bạch Băng chính là học viên có đấu khí màu vàng của hiệp hội đấu khí, đi theo bên người là một con ma thú Kim Giác Ngưu.
Mười đấu tràng đồng thời tiến hành, ma thú ở chín đấu tràng khác đều đã giao chiến, nhưng mọi người đều chú ý nhất tới đấu tràng của Bạch Băng.
"Sống chết chính là do ngươi." Bạch Băng nhìn Tiểu Bạch quấn trên tay, lạnh lùng mở miệng. Nghe thấy thế, Tiểu Bạch quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn Bạch Băng một cái. Cái đầu ma thú cấp năm nho nhỏ này mà có thể giết được nó sao, nói đùa à?
Bên trong đấu tràng, một cái đầu nhỏ Tiểu Bạch cùng một đầu lớn Kim Giác Ngưu đang nhìn nhau, vóc dáng khác biệt rõ ràng ai cũng có thể nhìn ra, không khỏi cảm thán lắc đầu.
Kim Giác Ngưu là ma thú cấp năm, đôi sừng màu vàng trên đầu, chính là vũ khí lợi hại nhất của nó. Lúc này Kim Giác Ngưu phát ra giọng mũi buồn bực, sau đó liền thả ra một trận nhiệt khí hộ thể.
Mấy tiếng phát ra xong, Kim Giác Ngưu liền tấn công về phía Tiểu Bạch trong đấu tràng, đôi sừng màu vàng phát ra một đạo ánh sáng rực lửa trực tiếp lao thẳng về Tiểu Bạch.
Trong lòng Tiểu Bạch trong cười lạnh, một chút thủ đoạn nho nhỏ này nó còn không để vào mắt. Đứng dậy nhảy lên một cái, tốc độ nhanh chóng kia làm cho người ta hoa cả mắt, ngay cả bóng dáng màu trắng thoáng qua cũng không nhìn thấy rõ.
"Không thấy?"
"Sao có thể biến thái như vậy?"
Học viên vô cùng kinh ngạc, con rắn nhỏ này vừa mới nhảy một cái mà đã không thấy đâu, ánh mắt tập trung ở giữa sân không ngừng tìm kiếm bóng dáng bóng dáng con rắn nhỏ kia.
Ánh lửa của Kim Giác Ngưu bắn ra thẳng tắp lên trên cây cột, cột đá chắc chắn kia lập tức đổ xuống đất, khiến cho các học viên bị dọa sợ hoảng loạn.
"Mau nhìn trên sừng của Kim Giác Ngưu." Có học viên nhìn thấy liền lớn tiếng kêu lên.
Chỉ thấy Tiểu Bạch biến mất lúc nãy, nay đã bò ở trên đầu Kim Giác Ngưu. Kim Giác Ngưu bị vậy thì vô cùng giận dữ, đột nhiên đuôi của Tiểu Bạch đang đứng ở trên đầu ma thú bỗng phát sáng.
Kim Giác Ngưu thấy không hất được Tiểu Bạch ở trên đầu xuống, lập tức hướng đầu về phía cột đá mà đánh. Ánh sáng trên người Tiểu Bạch càng lúc càng sáng, "ba" một tiếng, ánh sáng kia giống như một cây châm độc lơ lửng ở trên đầu Kim Giác Ngưu.
Bạch Băng kinh ngạc, ánh sáng của Tiểu Bạch lại có thể ngưng tụ thành binh khí? Thật không thể tin nổi, nàng đã xem qua tất cả các bộ sách về ma thú, nhưng ma thú có thể ngưng tụ ra binh khí thì không có!
Ngay cả một chút ghi chép sơ qua cũng không có!
Ánh mắt Thần Công Liên sâu xa nhìn về phía Tiểu Bạch đang ở bên trong đấu tràng. Nó có thể ngưng tụ ra được binh khí, rất rõ ràng có thể thấy được khí thể (hình dạng khí) kia. Nếu không phải nó còn quá nhỏ, lực lượng chưa đủ thì đối phó với ma thú cấp năm kia thật sự vô cùng đơn giản. Thật không biết vật nhỏ kia sau này lớn lên sẽ biến thái tới mức nào!
"Tiếp theo, Bạch Băng sẽ thi đấu với Phương Ngôn." Quý Liên vẻ mặt âm trầm lộ ra nụ cười, Phương Ngôn ma thú là ma thú cấp tám, sắp bước vào cấp bậc ma thú cao cấp, đối phó với một con ma thú nho nhỏ còn không phải rất dễ dàng sao?
Đám học viên mở to mắt, không phải chứ? Phương Ngôn là ma thú cấp tám, có vẻ ngoài như một con rắn lớn nếu để đối phó với tiểu bạch xà.... mặc dù vừa rồi vật nhỏ này có thể thắng được ma thú cấp năm, nhìn như rất lợi hại. Nhưng mà nếu để ma thú cấp tám đến gần.... nó có thể thắng được mới là lạ!
Huống chi ma thú cấp tám kia vừa giống rắn vừa giống thằn lằn, cùng vật nhỏ kia không chừng là cùng một loại! Còn nhỏ vậy mà chiến đấu với một con đã trưởng thành, nếu có thể thắng thì quả là kỳ tích!
Bạch Băng nhìn con rắn lớn giống như thằn lằn ở trong đấu tràng, ánh mắt sắc bén cơ hồ muốn xuyên thủng thân thể kia. Các loại biến thái càng ngày càng nhiều, hình thể kia so với Tiểu Bạch cũng đã lớn hơn gấp trăm lần rồi.
Nhìn Tiểu Bạch cười híp mắt, Bạch Băng cong môi nở nụ cười, càng cười càng rực rỡ. Vậy hãy để cho nàng xem vật nhỏ này còn có tài năng gì nữa. Ma thú cấp tám cơ hồ đã muốn tiến gần đến cấp bậc ma thú cao cấp, không biết Tiểu Bạch của nàng sẽ ứng đối như thế nào đây.
Nhẹ tay sờ sờ đầu Tiểu Bạch, cười nói: "Đi đi."
Thanh âm không lớn nhưng lại làm cho tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Mọi người xung quanh thấy trên mặt Bạch Băng không có nửa điểm lo lắng, trong lòng không khỏi suy đoán, chẳng lẽ ma thú của nàng so với con rắn lớn kia còn lợi hại hơn? Nếu như không phải vậy, thì tại sao nàng lại có thể tự nhiên nói cười, không có một chút sợ hãi?
Tiểu Bạch lên đài, mọi người xung quanh lập tức ầm ầm vỗ tay khen hay, âm thanh ầm ĩ vang dội, kích thích tới ma thú cấp tám ở trên đài, làm nó phải ngẩng cao đầu lên.
Ma thú cấp tám làm ra dáng vẻ xưng bá một phương, kiêu ngạo mà nhìn Tiểu Bạch xuất hiện. Ngay lập tức nó chuyển động thân hình, mở miệng to như chậu máu cắn về phía Tiểu Bạch.
Phương Ngôn là học viên ưu tú của hiệp hội thuần thú sư, cũng là tấm gương của bọn họ. Hôm nay nhìn thấy con rắn lớn kia triển khai tấn công, làm cho đám học sinh của hiệp hội thuần thú sư lập tức ầm ầm khen hay, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn.
Thân ảnh nhỏ bé của Tiểu Bạch nhanh chóng từ bên người của con ma thú kia trượt qua, một miếng cắn tới trên người ma thú. Nhưng là trên thân thể của ma thú kia lại không lưu lại một chút dấu vết do bị Tiểu Bạch cắn qua.
Trong lòng mọi người cười thầm, thân thể nhỏ như thế, cắn một miếng trên người con rắn lớn như vậy cũng chỉ như bị một con kiến đốt mà thôi!
Con Trăn lớn đôi mắt đỏ ngầu không ngừng dao động, nhìn tưởng như vụng về nhưng lại vô cùng linh hoạt. Thấy Tiểu Bạch cắn lên trên người, liền không đợi lực lượng hao hết đã quay đầu hướng Tiểu Bạch cắn tới, đồng thời cái đuôi vung vẩy tấn công về phía sau Tiểu Bạch.
Trong mắt Tiểu Bạch chợt lóe lên một tia khinh miệt, sừng kỳ lân trên đầu phát sáng, sau đó thân thể nhảy lên trên đầu của con trăn kia từ phía sau.
"Phanh!" Một tiếng ầm ầm vang lên, cái đuôi trăn thật lớn đánh lên trên mặt đất, mặt đất lập tức tách ra một cái hố thật lớn.
"Thật là lợi hại!" Học viên của hiệp hội thuần thú sư thấy con trăn kia lợi hại như thế thì hết sức hưng phấn mà đứng lên quan sát, trong miệng kêu la không ngừng.
Thấy Tiểu Bạch ở bên trong đấu tràng tránh ra công kích của ma thú một khoảng, nhìn thấy một cảnh tượng nguy hiểm như vậy thì các học viên lại càng nhiệt tình trầm trồ khen ngợi.
Tiểu Bạch không ngừng né tránh, đột nhiên trong mắt chợt lóe, híp lại rồi mở ra. Đồng thời vào đúng thời điểm ma thú công kích tới lần nữa, thì thân hình Tiểu Bạch chợt vọt lên, một đầu ánh sáng bạc trong suốt xẹt qua.
"Phốc..." một tiếng, thân thể màu trắng thẳng tắp xuyên qua thân hình ma thú to lớn, khiến nó ngậm đầy một miệng máu chảy đầm đìa.
Khi thân thể Tiểu Bạch xuyên qua, thân hình con trăn lớn kia thẳng tắp đổ xuống, tử vong. Thấy một màn như vậy, mấy vị trưởng lão không thể giữ nổi bình tĩnh, trực tiếp nhảy từ trên đài xuống dưới xem xét cẩn thận Tiểu Bạch. Đây rốt cuộc là ma thú gì mà có thể lợi hại như vậy?
Các học viên há to miệng, chết, ma thú cấp tám chết. Chuyện này.... Đây cũng quá mạnh mẽ rồi.
Tất cả mọi người ở đây còn chưa kịp phản ứng lại.
"Tê tê...." Một trận âm thanh vang lên, âm thanh cực lớn, khiến tất cả học viên đều quay đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
"Trời ạ, là một đàn rắn lớn, mau nhìn, là một đàn rắn lớn đó!" Đám học viên trong đấu tràng hoảng sợ kêu lên, tay nắm chặt thành đấm, khuôn mặt tái nhợt.
"Tại sao lại có thể có nhiều rắn như vậy?" Đỗ Thường hết sức kinh ngạc, một đàn rắn như thủy triều từ bên này bò qua, màu sắc rực rỡ với số lượng lớn, làm cho người ta phải sợ hãi.
Đàn rắn này vô cùng quái dị, tình hình này rất không ổn. Đám rắn kia đứng thẳng đầu, thè lưỡi liên tục, hơn nữa còn là rắn độc, rắn độc này lợi hai ra sao thì không người nào biết.
Mọi người nhìn thấy bầy rắn thì sắc mặt hoảng sợ, hoảng sợ tới mức quên mất cả lên tiếng, khiến bên trong đấu tràng trở nên yên tĩnh dị thường.
Trong mắt Bạch Băng cũng thoáng qua một tia kinh ngạc, vẫn như cũ đứng ở một bên, dáng vẻ bất động. Nhưng đầu óc lại nhanh chóng vòng vo suy nghĩ, đàn rắn này tới quá quái dị "A...... Rắn tới, rắn độc, đều là rắn độc, mau mau, mọi người chạy mau." Sau khi hoàn hồn lại, rốt cục có người đã phản ứng lại mà kêu lớn.
Nghe được tiếng kêu to, mọi người xung quanh đều tỉnh lại, lúc này cũng không còn để ý tới được gì nữa mà hốt hoảng bỏ chạy.
Đỗ Thường, Quý Liên, Điền Khánh cũng đều kinh hoảng. Nhiều rắn độc như vậy, bình thường cũng chưa từng thấy qua, nếu như lúc này nó tập kích loài người.... đây còn không phải là chuyện quá dễ dàng sao?
Bên trong đấu tràng, ngay cả Doãn Nguyệt cùng Xích Liên Vũ cũng có chút kinh hoảng không biết tính sao.
"Liên, xem ra tình huống không ổn, có thể hay không...?" Kiều Mộc Âm liếc nhìn Bạch Băng cùng với đám người đang hốt hoảng ở trong sân, liền nhíu chặt mày nói với Thần Công Liên. Nhiều rắn xuất hiện như vậy, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
"Không sao." Thần Công Liên lắc đầu một cái, đáy mắt ẩn chứa vô cùng tự tin.
Yên lặng theo dõi diễn biến, hơn nữa đàn rắn quái dị này tới đây, đứng ở sau lưng là ai, hắn có thể đoán được mấy phần.
Rắn mặc dù có khả năng rất lớn sẽ công kích người, nhưng một đàn mà đi công kích người thì lại rất ít thấy. Nếu hắn không nhìn lầm, trên người Bạch Băng nhất định là còn một con rắn màu vàng nữa!
"Mọi người không cần kinh hoảng." Đỗ Thường nhìn đám học viên chạy tán loạn, cố gắng trấn tĩnh lại.
Chẳng qua là khi bị bầy rắn đột kích thì ai có thể bình tĩnh được?
Lời của Đỗ Thường rơi vào trong tai mọi người lúc này chẳng khác nào rắm thúi, phải bình tĩnh thì ngươi đi mà bình tĩnh..... Chúng ta bình tĩnh không được!
"Trưởng lão, còn không mau tránh đi, con rắn kia là vật máu lạnh, nếu bị nó cắn thì cho dù thần tiên cũng không cứu được!" Một tên học viên quay đầu lại hô to.
"Cứu mạng a......"
"Tê.....Phốc.... ........"
Vừa dứt lời thì một tiếng kêu sợ hãi vang lên trong tai mọi người. Một con rắn lớn đã cắn ở trên người của hắn, thân thể bị nó quấn thật chặt thành một vòng, không thể cử động.
Mà những học viên khác cũng đang bị đàn rắn công kích.....
Ánh mắt Bạch Băng chợt lóe, đột nhiên thấy Tiểu Kim bò tới bên chân, ánh mắt nheo lại làm như đang hỏi thăm nó.
"Chủ nhân, người xem một chút, đây đều là thủ hạ của ta." Tiểu Kim đắc ý leo lên cổ tay Bạch Băng.
"Thủ hạ của ngươi?" Đầu óc Bạch Băng có chút lộn xộn, Tiểu Kim của nàng khi nào thì có một đàn thủ hạ, hơn nữa còn lớn như vậy.
"Đúng vậy, trong núi này quá ít rắn, chứ nếu nhiều hơn, ta liền gọi toàn bộ tới. Ai dám khi dễ chủ nhân, Tiểu Kim tuyệt đối không tha cho hắn!" Tiểu Kim ưỡn ngực nói ra lời nói vô cùng chân thành!
"Nếu có nhiều hơn? Cũng toàn bộ gọi tới? Ngươi.... Ngươi có thể điều khiển bầy rắn?" Bạch Băng kinh ngạc, có lầm hay không? Một con rắn vàng lại có thể hiệu triệu cả bầy rắn, đây cũng quá biến thái rồi!
"Dĩ nhiên!" Tiểu Kim kiêu ngạo trả lời.
Từ khi nó bắt đầu có trí nhớ, nó liền coi chừng Tiểu Bạch, nhưng kỳ quái là tất cả các loại rắn trong rừng núi đều rất cung kính với nó. Hơn nữa chỉ cần nó ra lệnh thì bất kể là rắn gì nó cũng có thể sai bảo.
Lấy được đáp án, tuy có chút kinh ngạc nhưng trong lòng Bạch Băng lại có thêm vài phần mừng rỡ, hai vật nhỏ của nàng dường như cũng không phải cùng một loại.
"Những thứ này đều là rắn độc, đừng đem chuyện này làm lớn." Mặc dù người ở nơi này rất đáng bị dạy dỗ, nhưng nếu bị rắn độc cắn thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Nàng cũng không muốn vì chuyện này mà gây phiền toái gì cho Triệt!
"Yên tâm, yên tâm. Bọn họ sẽ không nhả nọc độc ra". Tiểu Kim nó cũng không phải ngu ngốc, nó chỉ muốn thay mặt chủ nhân giáo huấn những thứ không biết sống chết này thôi! Nhất là ba vị trưởng lão kia!
"Vậy thì tốt, lần này thật náo nhiệt!" Nghe vậy, Bạch Băng quyết định yên lặng nhìn đám người hốt hoảng kia. Nhất thời híp mắt cười, hiện tại nàng chỉ cần im lặng xem trò vui là tốt rồi.
Những thứ khác sau này hãy nói, không phải là muốn nàng đẹp mặt sao? Hiện tại nàng liền tiêu diệt hết uy phong của bọn họ trước!
Bầy rắn tập kích vào đám người, một con rắn lớn dài ba thước bò về phía Đỗ Thường, khiến ánh mắt lão bộc phát ra ánh sáng lạnh lẽo, năm ngón tay ở giữa không trung liền tung một trảo về phía con rắn mà bắt, chỉ một chưởng liền bắt được nó.
Con rắn kia bị đánh ra ngoài xa mấy thước.
Thấy một màn như vậy, đôi mắt Bạch Băng híp lại lạnh lẽo, dám đánh rắn của nàng, đáng chết!
Ngân châm trong tay chớp động, "lả tả" ba cây ngân châm bay ra, lặng lẽ vô thanh vô tức đâm vào Đỗ Thường, Điền Khánh cùng Quý Liên, bọn họ không có chút phản ứng nào.
"Đây là chuyện gì xảy ra?" Doãn Nguyệt mở to mắt mà nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, không hiểu tại sao đàn rắn này lại không tập kích bọn họ.
"Cái này......Ta cũng không rõ ràng lắm, giống như mục đích không phải là hướng về phía chúng ta." Xích Liên Vũ đưa mắt nhìn Bạch Băng, thấy nàng bình tĩnh như vậy thì càng khiếp sợ.... chẳng lẽ rắn này là nàng thả?
"A..... cứu mạng a....."
"A...... Phốc.... ....."
"Cứu mạng, rắn.... .....A.... ......."
Số lượng rắn quá nhiều, mấy con rắn chia nhau công kích một người, hiện trường vô cùng kích thích và nguy hiểm khôn lường. Trong nháy mắt, tất cả học viên đều biến thành người và rắn giao đấu, hơn nữa còn là cuộc chiến một bên.......
"Ông trời ơi, toàn bộ đều là rắn lớn. Đây rốt cuộc có bao nhiêu con..?" Quý Liên trợn to mắt không dám nháy lấy một cái, ánh mắt cơ hồ muốn rớt luôn ra ngoài.
Trên núi mặc dù cũng hay gặp rắn, nhưng chỉ là một hoặc hai con. Hôm nay cả học viện chật kín toàn là rắn lớn với đủ loại màu sắc rực rỡ, khi nào thì rắn đã biết đoàn kết thành quần thể như một đội quân tiến đến tấn công loài người?
Không thể hình dung nổi cảnh tượng lúc này nữa, quá kinh khủng, học viên nào nhát gan mà bị rắn quấn chân thì lập tức hôn mê, còn không thì kêu gào, chạy loạn.....
Mấy con rắn lớn tiếp tục tấn công về phía Đỗ Thường. Đỗ Thường nhìn rắn lại tới nữa, định đánh ra một chưởng... chẳng qua là một chưởng này của lão một chút uy lực cũng không có, đánh vào trên người chúng nó không đau cũng không ngứa.
Đỗ Thường nhìn bàn tay mình rồi cứ như vậy ngây người sợ hãi, hắn.... hắn giống như cả người không có khí lực?
Đây là chuyện gì xảy ra, trong nháy mắt hắn đang đờ người ra thì cái đuôi của con rắn lớn đã đảo qua, đem hắn hất ngã xuống đất. Một con rắn bình thường sẽ không đi công kích một người mà không có lợi ích gì,chứ đừng nói là một con rắn lớn một chút lý do cũng không có lại đi tấn công người.
Đồng thời Quý Liên và Điền Khánh ở bên này cũng bị bốn năm con vây công, cả người bọn họ một chút khí lực cũng không có. Đây rốt cuộc là bị làm sao?
Mấy chưởng liên tiếp đánh ra, xác định là mình một chút phản kháng cũng không có, không chút do dự cả hai đều hoảng sợ bỏ chạy, thiếu chút nữa tè cả ra quần.
Hiển nhiên Đỗ Thường cũng phản ứng kịp, cả người chật vật, mềm nhũn giống như không xương, hắn hoàn toàn không có khí lực mà đánh nhau. Nghĩ đến đây, liền điên cuồng xông ra ngoài, chỉ sợ chạy chậm sẽ bị lũ rắn nuốt chửng.
Học viên trong sân đều hốt hoảng nhìn trưởng lão bỏ chạy trước mặt, trong mắt đều là nồng đậm khinh bỉ.
Mẹ nó! Mới vừa rồi còn kêu người ta bình tĩnh. Nay bị rắn công kích thì liền mặc kệ bọn họ mà nhanh chân chạy trước, vậy mà còn dám kêu bọn họ bình tĩnh, bình tĩnh cái rắm! Một đám lão già, chỉ biết tìm bọn họ làm đệm lưng!
"Đi mau! Các trưởng lão đều đã chạy cả rồi!" Đám học viên đều cố gắng thoát khỏi đàn rắn, nhanh chóng chạy về hướng bên ngoài học viện Đế Ma, lúc này trong học viện là nơi nguy hiểm nhất, chạy ra bên ngoài có lẽ an toàn hơn!
Ngược lại Bạch Băng có chút mừng rỡ, sau ngày hôm nay chỉ sợ rằng học viện Đế Ma sẽ mất đi hơn nửa số lượng học viên. Ngày mai, chuyện tình bầy rắn náo loạn học viện e là cả Xích Nguyệt quốc đều sẽ biết, liệu ai còn dám tiến vào học viện mà học tập! Xem mấy lão già kia tìm cách nào để giải quyết!
"Liên, lũ rắn này giống như có mục đích vậy!" Kiều Mộc Âm kinh ngạc đứng lên, từ trên lan can của lầu các quan sát xuống, thật không thể tin nổi, cảm giác đàn rắn này hình như có người chỉ huy.
"Bầy rắn hiểu tính người, rất có ý tứ." Thần Công Liên nở nụ cười càng thêm rạng rỡ, Bạch Băng thật đúng là một nhân vật khiến người ta sợ hãi. Vật nhỏ này một ngày nào đó sẽ là của hắn!
"Nếu không thì cảnh tượng trước mắt này phải giải thích như thế nào? Bầy rắn công kích đều là người đối nghịch với Bạch Băng trong học viện. Ngay cả Đỗ Thường kia cùng mấy vị trưởng lão cũng đều bị chúng công kích, nhưng lại không động tới Doãn Nguyệt cùng Xích Liên Vũ, với cả Bạch Băng." Thần Công Liên vuốt mũi lên tiếng. Những người khinh miệt Bạch Băng đều bị công kích, điều này làm hắn xác định được đàn rắn này cùng với nàng nhất định có liên quan.
Kiều Mộc Âm quay đầu nhìn cảnh tượng bây giờ, quả đúng như lời nói của Thần Công Liên.
Nhìn về phía Bạch Băng bằng ánh mắt khiếp sợ, nàng rốt cuộc có phải là người hay không? Ngay cả tính tình lạnh lùng, máu lạnh vô tình như rắn cũng có thể nghe lời nàng. Thật làm cho người ta không chịu nổi!
Trong lúc Đỗ Thường chạy trốn bị cái đuôi rắn quấn lấy, hoảng sợ nhìn miệng to như chậu máu kia của nó..... nhất thời kinh hãi không chịu nổi mà kêu to.
Học viên quay đầu thấy trưởng lão ngày thưởng uy phong lẫm liệt, lúc này kêu to hoảng loạn thì sự kính sợ thường ngày nhất thời xuống dốc không phanh!
Bạch Băng liếc mắt nhìn tình thế hỗn loạn này, lại nhìn qua Đỗ Thường cùng đám người Quý Liên thì liên cười to ra tiếng. Đỗ Thường nghe thấy vậy, bất chợt quay đầu đối mặt với ánh mắt Bạch Băng.
Bạch Băng đang lúc vui vẻ, thấy Đỗ Thường nhìn tới thì nhướng mày, dùng khẩu hình miệng phát âm ra bốn chữ "hưởng thụ cho tốt."
Đỗ Thường giương mắt nhìn chằm chằm Bạch Băng, là nàng, nhất định là nàng triệu tập rắn đến. Hai tay vừa muốn rút chủy thủ ra để đánh, nhưng khổ nỗi hắn không còn sức... hắn sắp tắt thở rồi.
Điền Khánh vừa tránh vừa né mà chạy trốn, đầu cũng không kịp suy nghĩ chỉ biết cắm đầu chạy thẳng. Vừa vặn bị một con rắn màu xanh chặn đường công kích, thân thể to lớn thẳng tắp đè ở trên người, nhất thời trong lòng hắn tràn đầy lạnh lẽo.
Bị rắn theo dõi hắn còn có mạng mà sống sao? Điền Khánh biết chúng nó lợi hại, lập tức cúi người vặn thắt lưng lùi về phía sau.
Nhưng hắn nhanh thì tốc độ của rắn còn nhanh hơn......
Con rắn lớn màu xanh há mồm liền cắn vào bắp đùi của hắn, nghiêng đuôi hất một cái khiến thân thể Điền Khánh giống như bao cát thẳng tắp bị đá bay ra ngoài. Bị văng ra ngoài làm hắn thở phào nhẹ nhõm, ra ngoài so với bị rắn khống chế còn thoải mái hơn!
Cặp mắt sắc bén của Bạch Băng nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của Điền Khánh, sau đó liền cười đến mức hai mắt híp thành một đường chỉ.
Tất cả bầy rắn đang vây quanh học viên, cũng chỉ có cắn xé chứ không phun ra nọc độc. Nhưng bị hàm răng rắn cắn bị thương cũng rất đau đớn, trên người rất nhiều học viên hiện giờ đã toàn là máu thịt be bét.
"Này, rắn càng ngày càng nhiều, nhanh, chạy ra ngoài học viện nhanh." Có học viên hô to.
Cũng vào lúc này, Bạch Băng cảm thấy nên dừng cuộc vui ở đây, nếu còn tiếp tục nháo nữa sợ rằng sẽ thật xảy ra án mạng.
"Tiểu Kim, để cho toàn bộ thủ hạ của ngươi rút lui đi!" Hiện tại tình huống này đã đủ chật vật rồi, nhất là Đỗ Thường cùng ba vị trưởng lão kia, cả người đều bị nhuộm máu đỏ, đầu tóc xốc xếch, chẳng khác nào tên ăn mày ở trên đường!
Tiểu Kim nhận được mệnh lệnh "tê tê" hai tiếng rồi chạy ra ngoài.
Không đến một lúc sau, tất cả đàn rắn đều từ từ rút lui. Đến nhanh đi cũng mau.
"Mau, nhìn đàn rắn rút lui kìa!" Học viên thấy đàn rắn bỏ đi thì hô to.
"Thật cảm tạ ông trời, chuyện này thật quá kinh khủng!"
"Ai nha, đau.... ... cả người đều đau..... Ô ô.... ......" Trong lòng các học viên đều đau đớn và bất an.
Bên nhóm người Đỗ Thường thì từ lúc đàn rắn rút đi, hắn cảm thấy thân thể rã rời muốn ngất đi, rồi lại cảm giác thấy sức lực trên người biến mất, sợ hãi mở to mắt nhìn rắn từ từ rút lui!
Vô cùng kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Bạch Băng "Ngươi......."
Lời nói tức giận định thốt ra còn chưa kịp ra khỏi miệng thì một tiểu hoa xà giống như một nhánh cây vèo một cái chui vào trong miệng của Đỗ Thường.....
Theo bản năng Đỗ Thường ngậm miệng, trầm mặc.
Sau đó mới phản ứng lại, đưa mắt nhìn xuống, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn liền thấy một cái đuôi hoa của con rắn đung đưa ngay trước mặt.
Đột nhiên ánh mắt trợn to, hoàn toàn ngớ ngẩn, trong miệng hắn là đầu một con rắn, làm hắn hoảng sợ đến mức trái tim cơ hồ ngừng đập ngay lập tức, đồng thời trong lòng tức giận tới nỗi thở không ra hơi.
Rắn bị hắn cắn ở trong miệng lập tức vung đuôi, đánh vào mặt của hắn, khiến cho một bên mắt của hắn bị đập vào chưa kịp khép lại, cộng thêm trong phổi thiếu dưỡng khí, vô tình há miệng hít mạnh một hơi.
"Ư... ực...." Chính một hơi này liền đem con rắn kia hít vào bên trong, chui tọt vào bụng.....
Đám học viên xung quanh thấy một màn như vậy, nhất thời kinh hãi ngây người, nhìn trưởng lão nuốt rắn vào miệng.... ....
"A......." Giọng Đỗ Thường trở nên khàn khàn, bị dọa sợ mà dùng tay móc họng, rắn.... rắn chui vào bụng của hắn.... ...... .....
"Cứu mạng..... rắn,.... Ưmh......" Không nói nổi ra lời, chỉ có thể phát ra thanh âm ưhm ưhm...
"Đỗ trưởng lão... ngươi...." Quý Liên trợn to hai mắt, đem rắn hít vào trong bụng, ngu xuẩn, quá ngu xuẩn.
"Ưhm..um....." Cổ họng Đỗ Thường như thắt lại, hắn nói không ra lời, hắn không thể nói chuyện.
Bạch Băng cười lạnh, muốn tố giác nàng sao? Nàng làm sao lại để cho hắn có được cơ hội đó, biến thành câm chẳng qua chỉ là trừng phạt nho nhỏ mà thôi. Hơn nữa đáng thương hơn chính là con rắn nhỏ kia kìa.
Doãn Nguyệt cùng Xích Liên Vũ vẫn đang quan sát, bất chợt đưa mắt liếc nhìn nhau, này......
Thấy rõ tình huống vừa rồi, hai người cảm thấy chuyện này vô cùng tà đạo. Nhưng có thể điều khiển rắn đi công kích người, cũng không phải là một người bình thường có thể làm được. Hơn nữa nàng chỉ là một cô nương mới mười ba tuổi, như thế nào có thể làm được?
"Tê tê..." một trận âm thanh tê tê vang lên, nhất thời khiến tất cả học viên đều kinh sợ mà vội vàng ngó nghiêng, hết nhìn đông lại nhìn tây, có phải đám rắn kia lại quay trở lại hay không?
Không phải, thấy Tiểu Bạch mới vừa rồi cùng với con trăn lớn kia đánh nhau, xong lại đứng ở bên xác nó. Lúc này đối diện với cái xác của con trăn kia lại phát ra âm thanh tê tê, đôi mắt nhỏ giống như đang tìm kiếm gì từ trên cái xác của con trăn đó vậy.
Lúc này tầm mắt của mọi người đều rơi vào trên người của Tiểu Bạch, con vật nhỏ này đánh cũng đánh thắng rồi, còn đứng đó nhìn cái gì nữa?
Bạch Băng cũng tò mò, trên người con trăn kia rốt cuộc có cái gì mà khiến cho Tiểu Bạch để ý như vậy.
"Tiểu Bạch đang làm cái gì vậy? Tìm cái gì sao?" Bạch Băng thấy Tiểu Kim trở lại thì nghi ngờ hỏi.
Tiểu Kim đưa mắt nhìn về phương hướng của Tiểu Bạch "nó đang tìm đồ tốt."
Con ma thú to lớn kia đã là trung cấp ma thú gần bước vào cao cấp ma thú, trên người tự nhiên sẽ có nội đan để giúp đỡ cho thân thể.
Đồ tốt? Bạch Băng nhếch mày, thân thể con trăn lớn này chẳng lẽ giống với rắn, toàn thân đều là dược liệu quý giá?
"Tê tê......" lại một trận âm thanh tê tê, Tiểu Bạch hưng phấn. Đôi sừng sắc bén ở trên đầu giống như dao găm cắt một miếng lớn ở trên bụng của ma thú, miệng nhỏ ghé sát vào, từ bên trong ngậm ra một vật thể hình tròn nho nhỏ.
Trông thấy vật đó thì Bạch Băng nhất thời hiểu ra, Tiểu Bạch là muốn tìm nội đan của con ma thú kia!
Nội đan này đối với loài người vô dụng nhưng đối với ma thú thì cũng là một thứ tốt.
Mọi người ở đây đều tập trung quan sát, thấy đầu Tiểu Bạch giương lên, sau đó viên nội đan nho nhỏ kia liền bị nó nuốt vào trong bụng.
Bạch Băng có chút hoảng loạn mà nghĩ, tiểu ma thú còn nhỏ vậy mà dám nuốt nội đan của trung cấp ma thú, nó làm sao có thể tiêu hóa nổi? Vạn nhất tiêu hóa không được thì làm sao bây giờ?
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Đêm khuya, gió hiu hiu thổi.
Trải qua một buổi sáng bị rắn công kích, đã có rất nhiều học viên ngay vào buổi chiều cùng ngày đã bận rộn dọn dẹp hành lý về nhà, chỉ sợ đàn rắn kia sẽ quay trở lại lần nữa.
Đỗ Thường cũng bởi vì nuốt rắn vào bụng mà hoảng sợ vô cùng, liền ngã xuống không dậy nổi.
Hôm nay người thu hoạch lớn nhất chính là Bạch Băng, Tiểu Bạch cùng Tiểu Kim mỗi đứa đều có khả năng riêng khiến nàng phải mở rộng tầm mắt.
Đêm khuya yên tĩnh, đột nhiên ở trong học viện có một tiếng đàn phiêu đãng, tiếng nhạc kia tựa như một khúc Cao Sơn Lưu Thủy khiến cho muôn vàn cây cối được tắm trong gió xuân!
Thỉnh thoảng sẽ biến chuyển tiết tấu, tựa như kể lể, tựa như khóc than, rồi lại như là tự oán. Thật giống như hai người yêu nhau phải sinh ly tử biệt, làm cho người nghe có cảm giác chìm vào trong tiếng nhạc, không nhịn được mà thở dài, lòng chua xót.
Vừa nghe thấy tiếng đàn kia thì Bạch Băng liền nhíu mày, ánh mắt Tiểu Kim đang mông lung buồn ngủ thì bị tiếng đàn cắt đứt mộng đẹp, cực kỳ bất mãn.
Tiểu Bạch thì bởi vì ăn nội đan, tiêu hao rất nhiều tinh lực nên liền đàng hoàng vùi ở trên giường không động đậy.
Tiếng đàn ở nơi xa, càng ngày càng gấp gáp.
Chân mày Bạch Băng càng ngày càng nhíu chặt, tạo thành một khe rãnh cũng sắp đủ để kẹp chết một con ruồi. Tiếng đàn này chọc cho nàng hết sức phiền não.
"Tê tê......." Tiểu Kim lắc đầu, phiền chết, phiền chết nó rồi, có để cho người ta ngủ hay không!
Đáng chết, nếu để cho nó biết người nào đang đánh đàn, thì nó sẽ triệu tập một đàn rắn đến cắn chết hắn!
Bạch Băng đi tới trước bàn, rót một chén nước, uống cạn một hơi. Vì trong lòng bị tiếng đàn nhiễu loạn, ánh mắt trở nên thâm thúy, sát khí từ từ dâng lên khiến cho cả phòng vô cùng âm trầm.
Tiếng đàn mặc dù trong suốt, nhưng lại buồn bã, dù bất kể là loại nào cũng đều mang theo lực lượng làm mê hoặc lòng người. Cái loại âm sắc đó vô cùng điêu luyện.
Một loại ảo giác mơ hồ vô cùng, hay nói chính xác chính là thôi miên. Nàng đối với tiếng đàn rất quen thuộc, với thôi miên cũng rất quen thuộc. Nhưng cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng bị thôi miên, bởi vì trong lòng nàng luôn chỉ có chính mình. Trong thế giới của nàng, không có người nào khác.
Nhưng lại khiến cho Bạch Băng có chút kinh ngạc, ở trong học viện mà lấy tiếng đàn thôi miên người, rốt cuộc là muốn làm chuyện gì?
Trong lòng dâng lên ý định, xoay người hướng căn phòng bên cạnh đi tới, cổ cầm thật xa xưa lẳng lặng đang ở nơi đó, ánh trăng dịu dàng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên trên cây cổ cầm, nhìn như càng có chút hương vị xa xưa.
Bạch Băng thở dài một hơi như muốn để cho hơi thở mang đi một chút phiền não, nhưng mỗi một chút vừa được mang đi thì tiếng đàn lại mang đến càng nhiều phiền não hơn. Để cho nàng tâm càng phiền loạn như muốn vỡ tan, trong lỗ tai văng vẳng truyền tới tiếng đàn, khiến nàng hiện tại ngay lập tức muốn phát tiết ra ngoài.
Nhìn gian phòng có cây cổ cầm, trong lòng thoáng qua một tia lạnh lẽo, cúi người ngồi cạnh cổ cầm: "Nhiễu loạn tâm tình của ta, không thể tha thứ."
"Tranh..." dứt lời, nàng nhẹ nhàng kích thích cổ cầm, một đạo thanh âm cực kỳ khó nghe phát ra, cái thanh âm này thật giống như đã rất lâu, rất lâu rồi.
"Tranh...tranh....." tùy ý gảy mấy cái, điều chỉnh âm thanh thật tốt.
Khóe miệng cong lên, một tay nâng lên như kéo dây cung, một tay nhẹ nhàng rút ra. Động tác vô cùng trôi chảy, tiếng đàn giống như những con đom đóm sáng lên rồi nhẹ nhàng bay lượn, lúc sáng lúc tối, không quy không củ, không nhạc không lời, chỉ là tùy tâm sở dục, tùy ý mà đánh lên.
Mặc dù không có nhạc phổ, nhưng âm thanh phát ra càng thêm mê hoặc lòng người, càng khiến người ta phải nóng nảy, phiền lòng.
Tiếng đàn này làm cho bầu trời đêm cũng phải triệt để buồn bã theo, một tiếng lại một tiếng đánh loạn nhưng lại vô cùng trong trẻo, khiến cho người ta không nghe ra được tiếng đàn là thanh hay không thanh, buồn hay không buồn.
Ngón tay Bạch Băng đong đưa càng lúc càng nhanh, thanh âm càng lúc càng đi sâu vào lòng người. Lấy độc chế độc, càng làm nhiễu loạn lòng người, khiến người bị mê hoặc vào đó thật sâu, rồi lại càng lúc càng thêm phiền lòng, lập tức thức tỉnh mọi người từ trong ngủ mê!
"Tranh.... ...." Trong trời đêm một tiếng tê vang, khiến người nghe nhạc trong lòng đều run lên. Hiểu được âm luật thì đều biết đó chính là dây cung đoạn tiếng.
Quả nhiên, trong đêm chỉ còn sót lại hai âm, mặc dù cực kỳ khó nghe nhưng hai tiếng đàn này lại càng thêm không chút kiêng kỵ phiền nhiễu lòng người.
Những người bị tiếng đàn thức tỉnh, lại càng phiền lòng không cách nào ngủ tiếp, rồi lại càng khẩn trương hơn.
Rốt cục ngoài tiếng đàn này, là tiếng đàn gì?
Là ai? Nếu không phải đã từng nghe qua mọi khúc nhạc, thậm chí nó vốn cũng không có giai điệu, khiến người nghe tâm phiền ý loạn chồng chất, thật giống như chỉ sợ rằng thiên hạ chưa đủ loạn!
Dần dần tiếng đàn giữa không trung không còn ai oán nữa, thanh âm càng lúc càng thấp, càng ngày càng chậm, cho đến khi màn đêm buông xuống.
Giữa đêm khuya cơ hồ những ai bị tiếng đàn của Bạch Băng đánh thức, thoang thoảng đâu đó từ ngoài cửa truyền ra những tiếng chửi rủa không vui.
Bạch Băng lạnh lùng liếc nhìn màn đêm, tâm tình so với lúc nãy hình như đã tốt hơn nhiều.
Tiểu Kim ngẩng đầu có chút khinh bỉ nhìn về phía Bạch Băng. Ý tứ hoàn toàn muốn nói "tiếng đàn của người thật khó nghe!"
Bạch Băng cười nhạt không để ý, vì tâm tình cuối cùng đã khôi phục được một chút.
"Dát chi....... dát chi....." một loạt tiếng vang dẫn tới sự chú ý của Bạch Băng.
Đảo mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh, sắc mặt Bạch Băng nhất thời trở nên co quắp, có lầm hay không?
Thanh âm này chính là từ trong bụng của Tiểu Bạch phát ra? Không phải là do ban ngày ăn nội đan nên không tiêu hóa được đi.....
"Mẹ kiếp, ngươi, Tiểu Bạch chết tiệt này, không phải là không chịu nổi lực lượng của nội đan chứ?" Tiểu Kim tê tê bò qua hỏi thăm.
Chẳng qua là Tiểu Bạch vẫn nhắm chặt hai mắt như cũ, an tĩnh như đang ngủ say.
"Tiểu Bạch?" Bạch Băng dò xét gọi thử, vẫn như cũ không có phản ứng.
Bạch Băng cùng Tiểu Kim quái dị liếc mắt nhìn nhau, đây là chuyện gì xảy ra?
Chợt Bạch Băng đưa tay đến gần lỗ mũi Tiểu Bạch, nhất thời thở phào nhẹ nhõm vì thấy Tiểu Bạch có hơi thở. Chứ như vừa rồi làm nàng tưởng Tiểu Bạch đã chết, thật khiến nàng sợ hãi.
Kiếp trước cho dù là phụ thân nàng có chết, nàng cũng sẽ không một chút đau lòng khổ sở. Bởi kiếp trước nàng thật đúng với câu hình người tâm xà! (dáng vẻ là người nhưng lòng dạ máu lạnh như rắn)
Một chút tình cảm nhiệt độ cũng không có, giết người chính là cuộc sống sinh hoạt thường ngày của nàng, chưa bao giờ nàng có cơ hội trải nghiệm về cảm giác sợ.....
Mà hôm nay, tính mạng của nàng lại liên quan tới rất nhiều người, ngay cả Tiểu Bạch cùng Tiểu Kim cũng là một trong những thứ quan trọng nhất trong cuộc đời nàng!
"Dát chi.... dát chi......" bóng dáng kia càng ngày càng phát ra tiếng kêu vang, âm thanh thật giống như nội đan đang vỡ vụn ở trong thân thể của Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch vẫn không có một chút phản ứng nào như cũ. Bạch Băng dứt khoát đưa tay đem Tiểu Bạch ôm vào trong ngực, nhìn giống như một con cừu nhỏ an tĩnh, không còn biểu hiện quật cường của ngày thường.
"Tiểu Bạch?" Bạch Băng nhỏ giọng gọi, trong lòng mơ hồ cảm giác được có gì đó không đúng. Liệu có phải nội đan này có năng lực quá lớn, hoặc là Tiểu Bạch tiêu hóa không được, rồi sinh ra tác dụng phụ.
"Dát chi..... dát chi....." Vẫn không hề có phản ứng, nhưng âm thanh vỡ vụn kia vẫn truyền tới lỗ tai Bạch Băng, khiến nàng càng thêm gấp gáp.
Cảm giác được lúc này Tiểu Bạch tựa như đang sống thực vật vậy, tuy có hô hấp nhưng lại không thể cảm thụ được bất cứ tác động gì từ bên ngoài. Nội đan đáng chết, tất cả đều do nàng lúc đấy không ngăn nó lại, cái nội đan to lớn như thế, mà một con ma thú nhỏ như nó thì làm sao có thể chịu đựng được chứ!
Tiểu Kim nhíu mày, cẩn thận quan sát Tiểu Bạch. Theo lý thuyết thì nội đan đối với ma thú là có ích mà không có hại, hôm nay tại sao lại xảy ra phản ứng như thế này? Lần đầu tiên nó nhìn thấy Tiểu Bạch như vậy, cảm giác rất không quen.
"Tiểu Kim, Tiểu Bạch có phải là không chịu được lực lượng của nội đan hay không?" Trong lòng Bạch Băng nóng nảy, nếu thật sự là không chịu nổi nội đan, vậy thì nàng sẽ đem nội đan từ trong miệng của Tiểu Bạch móc ra.
Tiểu Kim nhìn chằm chằm Bạch Băng, rõ ràng là nó không biết mà! Đang lúc một người một rắn nhìn thẳng vào mắt nhau thì chuyện quái dị phát sinh.
"Dát chi.... dát chi.... Bang..." sau mấy tiếng vang, đột nhiên tiếp sau là một tiếng vang thật lớn, bên trong gian phòng ánh sáng màu đỏ bừng lên. Giống như núi lửa bộc phát, ánh sáng phát ra mãnh liệt, trực tiếp bắn thẳng Bạch Băng cùng Tiểu Kim ra ngoài cửa.
Ánh sáng màu đỏ chói mắt chiếu sáng cả căn phòng, lửa đỏ rực rỡ giống như muốn đốt cháy lò luyện đan.
Bạch Băng nhìn chằm chằm tình huống phát sinh trước mắt mà không biết nên làm gì, luồng ánh sáng đỏ rực nóng bỏng mạnh mẽ kia, khiến nàng thật lo lắng Tiểu Bạch sẽ bị nhiệt độ này nướng chín.
Bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp Tiểu Bạch, khi đó cũng giống như bây giờ, nghĩ đến đây Bạch Băng liền bình tĩnh lại. Đây cũng chưa chắc đã là chuyện nguy hiểm, nàng cảm giác được hiện giờ Tiểu Bạch cũng không có nguy hiểm.
Bởi vì giữa nàng và Tiểu Bạch có ký kết khế ước Huyết Minh, nên trong lòng nàng có cảm giác được một chút.
"Aiiiiza... Không phải chứ, chẳng lẽ tên kia muốn tiến hóa....." Tiểu Kim nhìn chằm chằm Tiểu Bạch bằng ánh mắt khó tin. So với tên kia nó còn lớn hơn, vậy mà nó còn chưa tiến hóa thì tên kia đã.... Thật là không công bằng!
Bị luồng ánh sáng màu đỏ bao quanh, thân thể Tiểu Bạch dần dần trở thành màu đỏ cam, sau đó mấy cái chân bóng loáng cũng từ từ mọc ra.
Càng ngày càng rõ ràng hơn, đôi sừng kỳ lân trên đầu cũng dần dài ra, thân thể so với trước kia cũng lớn hơn.
Thấy ma thú tiến hóa, Bạch Băng trợn to hai mắt, biến thái. Từ một động vật giống như rắn vậy mà hôm nay lại tiến hóa giống như một con khủng long, chỉ là so với khủng long thì khả ái hơn nhiều.
Ước chừng một canh giờ sau, ánh sáng trong phòng dần dần tản đi. Thân thể Tiểu Bạch từ từ khôi phục trở lại thành bộ dáng đang ngủ lúc trước.
Bạch Băng cùng Tiểu Kim đi tới quan sát.
Đối với những thứ quái dị thì từ trước tới nay nàng đều vô cùng yêu thích tới mức không nỡ buông tay, hôm nay chứng kiến như vậy, làm nàng càng ngày càng thêm yêu thích hai vật nhỏ này.
Tiểu Bạch mở mắt, trong ánh mắt kia giống như có thêm một tia ánh sáng màu đỏ, so với trước càng rõ ràng hơn.
"Tiểu Bạch?" Thấy Tiểu Bạch mở mắt, Bạch Băng dò xét gọi thử một tiếng.
Tiểu Bạch đứng lên, bốn chân đứng thẳng giống như hình dáng của con chuột túi, nhìn thấy mình tiến hóa thân thể như vậy, nhất thời ánh mắt hiện ra vui vẻ: "Chủ nhân, ta tiến hóa, ta tiến hóa."
Lần đầu tiên Tiểu Bạch hưng phấn làm nũng ở trên người Bạch Băng, khiến cho Bạch Băng khanh khách cười to.
"Thôi đi, không phải là tiến hóa thôi sao, có gì đặc biệt hơn người." Tiểu Kim bĩu môi, nếu như nó tiến hóa thì so với tên kia còn phải hoàn hảo hơn, đúng là một tên đầu chim đần độn!
Tiểu Bạch thò đầu ra từ trong ngực của Bạch Băng, ánh mắt nhíu lại, "là ngươi không làm được thôi, như thế nào, hiện tại chủ nhân thương ta, không thương ngươi, ngươi chờ ngày đi vào lãnh cung đi!"
"Ngươi....ngươi, Tiểu Bạch chết tiệt, ngươi mới phải vào lãnh cung." Giọng điệu lúc nãy của Bạch Băng càng thêm kích thích Tiểu Kim.
Người nào không biết nó luôn chiếm thời gian nhiều nhất ở trong ngực của Bạch Băng, nay vị trí này lại bị người khác đoạt mất, khiến lòng nó càng thêm khó chịu.
"Thế nào? Tức giận đi, hừ, nếu không thì ngươi cũng tiến hóa nha." Tiểu Bạch đắc ý, so với bình thường còn đắc ý hơn!
"Ngươi..... hừ!" Tiểu Kim hầm hừ không để ý tới Tiểu Bạch, thân thể bắt đầu khởi động, leo lên trên bả vai Bạch Băng, vẻ mặt vô cùng ủy khuất, "chủ nhân....... Tiểu Bạch nó bắt nạt ta..."
Tiểu Bạch trong lòng khinh bỉ, trong mắt cũng khinh bỉ, mới có chút đã làm ra vẻ mặt như vậy, mỗi lần đều như vậy.
"Phốc.....ha ha..." Nhìn hai con ma thú tranh giành lẫn nhau, Bạch Băng nhịn không được bật cười ra tiếng, hai con vật nhỏ này sao lại có thể ngây thơ như vậy chứ!
"Chủ nhân.... ..." Đoán chừng Bạch Băng đang cười nhạo nó, nước mắt Tiểu Kim cũng sắp rơi xuống.
"Tốt tốt... Tiểu Bạch ngươi xem ngươi cũng lớn như vậy, cho nên không thể bắt nạt Tiểu Kim, nàng còn nhỏ như vậy....."
"Phốc..... ha ha....." Nghe nói như thế, Tiểu Bạch cười to, có lầm hay không, Tiểu Kim còn nhỏ? Nó cũng đã sống gần trăm năm rồi đấy.
"Cười, cười..... Thế nào mà ngươi không cười chết luôn đi!" Tiểu Kim ngoài miệng co quắp, đáng chết, thân thể nó sao lại nhỏ bé thế này chứ, không biết lúc nào thì mới có dáng dấp to lớn giống như Tiểu Bạch!
Lạch cạch...... Đang đêm yên tĩnh lại có động tĩnh, Bạch Băng thu lại nụ cười trên mặt, Tiểu Kim cùng Tiểu Bạch cũng cảnh giác nhìn ra ngoài cửa.
"Người nào, ra ngoài!" Giọng nói rét lạnh như băng vang lên. Sau đó một bóng dáng từ ngoài cửa đi vào. "Đừng lạnh lùng như vậy chứ?" Giọng nói từ tính của Thần Công Liên vang lên.
"Ngươi tới làm gì?" Bạch Băng liếc nhìn Thần Công Liên, vẻ mặt so với vừa rồi càng thêm lạnh đi mấy phần.
"Trong lúc rảnh rỗi, đi dạo xung quanh một chút." Hai tay Thần Công Liên đặt sau đầu, thân thể dựa vào cửa, bộ dáng thật giống như lời hắn nói, đi dạo loanh quanh một chút.
"Ngươi đi dạo cũng thật đúng chỗ." Bạch Băng hừ lạnh, nàng là người ngu sao?
Thần Công Liên ngược lại hoàn toàn không thèm để ý tới giọng nói xa cách ngàn dặm kia của Bạch Băng, tự nói ra mục đích: "Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy tiếng đàn tối nay rất quái dị sao?"
Bạch Băng giương mắt, chẳng lẽ là hắn?
"Sao có thể là ta được, mục đích của bọn họ là ngươi. Bất quá tiếng đàn của người kia cũng không có tác dụng với ngươi, ngược lại còn bị dạy dỗ lại." Thần Công Liên liếc mắt một cái liền nhìn thấu ý tưởng của Bạch Băng.
"Ta?" Bạch Băng híp mắt, từ trong tiếng đàn kia nàng có thể cảm giác được không phải do người của học viện đánh. Người đánh đàn này nhất định phải trải qua thời gian dài huấn luyện, hơn nữa tiếng đàn này còn mê hoặc lòng người, làm cho người ta khi nghe tiếng đàn sẽ ngủ say, chẳng lẽ là muốn mạng của nàng!
"Đắc tội nhiều người như thế, dĩ nhiên là sẽ có người thương nhớ rồi. Ba ngày sau là ngày hoàng gia săn bắn.... Có thế tránh thoát được hay không đây....." Thanh âm kia giống như muốn nói với Bạch Băng, lại vừa giống như tự lẩm bẩm.
Ba ngày sau là ngày săn bắn của hoàng gia? Buổi chiều nay Xích Liên Triệt có dùng bồ câu đưa tin thông báo, muốn nàng và Xích Liên Vũ cùng trở về Hoàng Thành, chẳng lẽ là vì cuộc săn bắn của hoàng gia?
Thông báo này vừa được công bố ra, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Cho nên chuyện phát sinh từ lưỡng sinh hoa cùng với sự kiện của Bạch Băng ở học viện cũng được mọi người tạm thời quên đi. Nhưng tiếng tăm của Bạch Băng ở đây vẫn khắc sâu trong lòng mọi người, khẳng định không ai không biết!
Nhưng đồng thời nhờ có cuộc thi đấu này lại làm lòng người lại một lần nữa nổi lên ghen tị, tâm tư xao động.
Kể từ ngày Bạch Băng tiến vào học viện, chưa ai từng thấy ở bên người nàng có ma thú, rất nhiều người từng tiếp xúc qua đều xác nhận nàng không có ma thú. Hơn nữa cuộc thi đấu ma thú vào ngày mai, trong lòng rất nhiều học viên đều có tâm tư đứng xem trò vui. Đơn giản là vì Bạch Băng đã từng đắc tội với ba vị trưởng lão, cho nên các trưởng lão nhất định sẽ không bỏ qua nàng!
Trong phòng chế thuốc, Bạch Băng sửa sang, kiểm tra lại những thứ đã luyện ra được, tuy những đan dược này không phải rất quý nhưng cách điều chế thì lại cực kỳ bí mật. Tất cả các dược thảo nàng đều dựa vào kỹ thuật điều chế của hiện đại, cho nên ở nơi đại lục dị thế này có thể xác định là độc nhất vô nhị!
"Băng nhi.... Băng nhi.... đừng chạm vào a!" Xích Liên Vũ cuống quít từ bên ngoài chạy vào, nhìn thấy Bạch Băng đang trêu chọc những đan dược này thì lập tức đi lên đoạt lại, theo thứ tự sắp xếp lại.
"Chuyện gì vậy?" Bạch Băng đưa mắt nhìn thấy Xích Liên Vũ hoảng hốt thì liền nhăn mày.
"Ngày mai cử hành cuộc thi đấu ma thú." Xích Liên Vũ đem đan dược đặt xuống bàn, xoay người về phía Bạch Băng thận trọng nói.
"Thi đấu ma thú?" Bạch Băng nhíu mày, khi nào thì có chuyện tốt như vậy? Quan sát ma thú thi đấu đối với nàng là chuyện rất có ích nha.
Hôm nay từ trên bộ sách xem qua các chiêu thức ma thú, hình dáng, nhưng có thể trực tiếp xem ma thú thi đấu thì nàng rất ít khi được thấy. Không ngờ lần này lại có thể được thoải mái xem xét.
"Ngươi còn cười được? Lần này ngươi gặp phiền phức rồi." Xích Liên Vũ liếc mắt lẩm bẩm "Ngươi đắc tội với mấy vị trưởng lão kia, lần trước bị ăn không ít thua thiệt từ ngươi, lần này khẳng định sẽ nhân dịp thi đấu ma thú mà đòi lại. Hơn nữa ai cũng biết ngươi không có ma thú."
"Không có ma thú? À, vậy quy tắc của cuộc thi đấu ma thú này là gì?" Bạch Băng hừ lạnh lên tiếng hỏi.
Ai nói nàng không có ma thú, Tiểu Bạch cùng Tiểu Kim tuy còn nhỏ, nhưng nàng biết Tiểu Bạch nhất định không phải là loại ma thú bình thường. Tất cả các sách có liên quan tới ma thú nàng đều tra xét qua, thế nhưng vẫn không có bất cứ ghi chép nào về loại ma thú như Tiểu Bạch.
"Thi đấu ma thú, là cuộc tiến hành thi đấu giữa các ma thú có cùng lực chiến đấu với nhau. Cuộc thi hàng năm này đều chia làm hai loại, một loại là đến điểm dừng sẽ thôi, còn một loại là đánh tới không chết không thôi! Nếu như có một bên đưa ra loại khiêu chiến không chết không thôi, thì bên kia không có quyền bỏ cuộc."
"Vậy, nếu như cố tình vẫn bỏ cuộc thì sao?" Bạch Băng nghi ngờ hỏi.
"Cái này.... Ngược lại có rất ít người chọn từ bỏ." Xích Liên Vũ vẻ mặt quái dị liếc mắt nhìn Bạch Băng trả lời.
Bạch Băng đón nhận ánh mắt của Xích Liên Vũ, trong lòng cười thầm, hắn không phải thật sự đang suy nghĩ là nàng sẽ bỏ cuộc chứ? Nàng cũng muốn xem một chút xem cuộc thi đấu ma thú này như thế nào mà. Không chết không ngừng chiến đấu sao? Nàng bắt đầu cảm thấy cuộc thi đấu này có chút ý tứ rồi.
Thời tiết bây giờ đang là lúc vào hè, ánh nắng chói chang gay gắt, tuy mới sáng sớm nhưng đã nóng tới mức dọa người rồi.
Dù nóng nhưng bên trong đấu trường của học viện, học viên sớm đã ngồi chật kín, xem ra là rất hưng phấn với cuộc thi đấu ma thú ngày hôm nay. Bên trong đài tỷ thí vô cùng tráng lệ, xung quanh dựng các cây cột to lớn màu xanh, trên mỗi cây cột đều có khắc đồ án Long Đằng rất tinh xảo.
"Ngươi nói xem hôm nay nữ nhân kia có tới hay không?" Kiều Mộc Âm phe phẩy cây quạt trong tay, thời tiết nóng như vậy nếu nàng ta không đến, hắn cũng lười phải ngồi chờ ở đây.
Nam tử áo đen ngồi đối diện liếc mắt, sâu trong tròng mắt phát ra ánh sáng trong suốt, cái loại phong thái tuấn mỹ đó đủ để cho mọi nữ nhân phải điên cuồng.
Nghe vậy, khóe miệng cong lên vui vẻ nở nụ cười: "Nàng nhất định sẽ tới."
"Thôi đi, Liên, ngươi sẽ không phải là bị nữ nhân kia mê hoặc đấy chứ?" Kiều Mộc Âm tỏ vẻ bất mãn, không thể tin nổi.
"Ai mà biết được?" Thần Công Liên cười nhẹ một tiếng, nụ cười kia như một đóa hoa xinh đẹp mê hoặc lòng người, chỉ cần lông mày hơi nhếch lên thêm một tí nữa thì ngay cả hồn người cũng có thể lấy đi. Hoa đào nở rực rỡ nhất chính là thời điểm trêu hoa ghẹo nguyệt, chỉ liếc mắt nhìn qua một lần thì phải sợ hãi mà than là tại sao trên thế gian lại có một vẻ đẹp chói mắt như vậy.
"Phải, ta bây giờ cũng hoàn toàn không thể hiểu nổi." Kiều Mộc Âm đảo mắt nhìn về bên trong đấu tràng.
Thần Công Liên cũng đồng thời liếc mắt theo, vừa đúng lúc nhìn thấy dáng người nhỏ bé đi tới bên trong tràng thi đấu, bên miệng lại nở nụ cười càng thêm vui vẻ.
Nữ nhân này thật là người đặc biệt nhất mà hắn từng gặp qua, bên trong con người như kết hợp cả hai vẻ đẹp của anh túc cùng tuyết liên.
Anh túc diêm dúa lẳng lơ, không giống như sự trong sáng của phàm trần tục thế. Biết rõ có độc nhưng vẫn liều mạng lựa chọn, bởi vì lúc hoa anh túc nở, nó vô cùng chói mắt. Dung nhan yêu dị đó khiến người ta chỉ cần nhìn một cái thì bất kể là ba hồn hay bảy vía, cũng đều sẽ khuất phục thật sâu dưới vẻ đẹp của nàng.
Tuyết liên thanh nhã thoát tục, kiêu ngạo một mình một nơi, tản ra mùi thơm nhẹ nhàng giống như một đóa hoa sen thanh khiết, làm cho người ta chỉ có thể đứng từ xa xem mà không dám tới gần.
Chính là loại khí chất này khiến cho lần đầu tiên nhìn thấy, hắn liền đối với nàng nổi lên hứng thú.
"Mau nhìn kìa, Bạch Băng của hiệp hội chế thuốc tới!" Trong đám người ở đây khi nhìn thấy Bạch Băng thì nhất thời gào thét lớn tiếng.
"Thật là nàng sao? Nhưng thế nào nàng ta lại không mang theo ma thú?"
"Ngươi chưa có nghe nói sao, nàng ta hình như không có ma thú."
"A? Vậy hôm nay nhất định có trò hay để xem rồi!"
Trong đám người bàn tán xôn xao, tất cả đều truyền tới tai Bạch Băng, đồng thời nàng cười lạnh, đây chính là lòng người sao? Thật đúng là khó lường!
Ngay sau đó là bốn vị trưởng lão từ từ đi đến, các vị học viên dẫn ma thú đứng bên cạnh đều đứng thẳng người lại. Bạch Băng mở to mắt đảo quanh tiểu ma thú của mọi người, không thể không nói, thật đúng là thiên kỳ bách quái (chuyện kì lạ gì cũng có). Ngày thường nàng rất ít khi thấy học viên mang theo ma thú, hôm nay là ngày thi đấu nên mọi người ai ai cũng mang theo tiểu thú, thật đúng là thâm tàng bất lộ.(không để lộ tài năng, giấu tài)
"Mỗi năm đều tổ chức một lần cuộc thi đấu giữa các ma thú, nói vậy chắc mọi người đều nắm rõ ràng tất cả các quy tắc, nên lão phu cũng không nhiều lời nữa... chẳng qua là, năm nay nếu như ký kết sinh tử đấu thì buộc phải tỷ thí không chết không thôi." Lời nói Đỗ Thường vừa dứt, các học viên vỗ tay hoan hô rầm rộ.
Bởi vì quy tắc được định ra trước khi thi đấu, nếu học viên đồng ý ký kết sinh tử đấu thì trên tờ giấy phải viết tên người muốn khiêu chiến. Bên thắng còn cần phải rút thăm với những học viên chiến thắng khác ở trong cuộc thi để thi đấu, cho đến khi chỉ còn một người mới thôi. Đây chính là sinh tử đấu, cũng chính là loại thi đấu tàn nhẫn nhất của học viện.
Nghe thấy quy tắc này, Bạch Băng vô cùng khinh bỉ, dù xét thế nào thì quy tắc này cũng đều không công bằng. Hơn nữa cuộc chiến sinh tử năm này cùng với những năm trước cũng không giống nhau, rõ ràng là có sửa đổi? Hay là cố ý?
Đang lúc Bạch Băng suy nghĩ, tính toán thì bên kia đã có người khiêu chiến sinh tử đấu, cứ như vậy Bạch Băng liền bị rơi vào danh sách sinh tử đấu.
A? Thật đúng là vận khí tốt nha, cứ như vậy đương nhiên được bước vào cuộc chiến sinh tử.
Trong lòng cười lạnh, thật đúng là khéo sắp xếp.
"Học viên bắt đầu cuộc chiến sinh tử, phải đổi nơi thi đấu." Đỗ Thường ngoài miệng vẫn nói cười, mắt thì lại liếc về phía Bạch Băng: "Học viên Bạch Băng đã hiểu cuộc thi đấu sinh tử chưa? Có muốn lão phu nói qua cho người một lượt hay không?"
Vừa nói vừa cười lạnh ở trong lòng, xem người còn phách lối được nữa không!
Ngay cả ma thú cũng không có, chỉ sợ dựa vào quy tắc lấy thân ma thú thi đấu sinh tử này... e rằng không có ma thú thì càng....
"Thật đúng là có lòng tốt, chẳng qua lòng tốt này dùng sai chỗ rồi!" Bạch Băng nhếch môi, xoay người liếc mắt nhìn Đỗ Thường đầy khinh miệt, rồi đi đến chỗ học viên thi đấu sinh tử.
Đỗ Thường nắm chặt quả đấm, một tia sát khí thoảng qua trong mắt giống như muốn khiến cho Bạch Băng phải kêu cha gọi mẹ!
Một số học viên thi đấu sinh tử đều dời đi, phải biết rằng sinh tử đấu so với ma thú thi đấu thông thường thì càng thêm kích thích. Cho nên nơi sinh tử đấu chính là một tràng đấu hình tròn, tuy không lớn nhưng cũng được trang hoàng rất tốt.
Sinh tử đấu gồm có hai mươi người, trong học viện có hơn ngàn người vậy mà ở trong hai mươi người này lại có tên Bạch Băng. Chuyện này cũng đủ trùng hợp!
Mấy vị trưởng lão cũng di chuyển tới nơi sinh tử đấu, trừ Doãn Nguyệt thì mặt mày ba người còn lại đều cười vô cùng xấu xa. Ánh mắt Xích Liên Vũ lo lắng, không biết làm thế nào mới tốt.
"Nếu mọi người đã đến đông đủ, vậy liền bắt đầu đi!" Đỗ Thường giả vờ ho nhẹ, lập tức lên tiếng.
"Từ từ!" Xích Liên Vũ sắc mặt không vui đứng lên nói: "Đỗ trưởng lão, trận sinh tử đấu này học viên mới không thể tham gia, chẳng lẽ trưởng lão đã quên?"
"Sinh tử đấu khó có dịp được các học viên hăng hái như vậy, coi như là học viên mới cũng không thể làm mất nhã hứng của mọi người. Hơn nữa còn có người khiêu chiến với học viên mới, cho nên cũng để tân học viên thử chút khả năng." Đỗ Thường giống như hồ ly nheo lại ánh mắt, nhất thời nở nụ cười càng đầy thâm ý.
"Ngươi..."
"Tứ ca, Đỗ trưởng lão nói rất đúng, có người khiêu chiến sinh tử đấu với ta, đó chính là để mắt tới Bạch Băng ta. Nếu người ta có hứng thú, ta cũng không nên làm mất hứng không phải sao?" Xích Liên Vũ còn chưa kịp phản bác tiếp, thì đã bị Bạch Băng cắt đứt.
Rất hứng thú sao? Chẳng qua là hứng thú này cuối cùng thuộc về ai thì chưa biết trước được!
"Học viên Bạch Băng đã nói thế, như vậy liền bắt đầu đi." Quý Liên đứng lên nói, dứt lời những học viên tham gia sinh tử đấu đều đem tiểu thú của mình đi ra đấu tràng.
"Ma thú của Bạch học viên đâu? Tham gia sinh tử đấu nếu không có ma thú thì phải lấy thân đấu thú đấy." Đỗ Thường hỏi Bạch Băng nhưng vẻ mặt lại hết sức hớn hở, chẳng qua là trong giọng nói chất chứa bao nhiêu dao găm thì ai cũng đều thấy rõ ràng.
"Làm sao ngươi biết ta không có ma thú?" Cùng lúc nói chuyện, Tiểu Bạch nhoáng một cái đã quấn ở trên cổ tay Bạch Băng, ngẩng đầu đối diện về phía mọi người.
"Phốc...ha ha.... Đây chính là ma thú của nàng?"
"Mẹ nó, có phải là quá nhỏ hay không?"
"Này, đấy không phải là tiểu bạch xà sao? Thế nào lại có thể là ma thú?"
Thấy ma thú của Bạch Băng, mọi người hả hê cười một trận, vật nhỏ kia rõ ràng là một con rắn, vậy mà nàng lại xem như ma thú!
Xích Liên Vũ đen mặt lại, Bạch Băng không phải là đang nói đùa chứ? Nhìn con rắn nhỏ kia, coi như là ma thú thì so với tiểu thú thông thường vẫn còn nhỏ hơn. Nếu cùng với ma thú cấp bốn cấp năm chiến đấu... sợ rằng còn không chịu nổi một chiêu.
Trên lầu các cách đó không xa, Kiều Mộc Âm thấy một màn như vậy thì liên tục cười to.
"Đầu nàng ta có phải có vấn đề hay không? Cầm con rắn đi tới tham gia sinh tử đấu?"
Thần Cung Liên đảo mắt, miệng thì thầm: "Nói không chừng lại là một vật nhỏ lợi hại."
Theo tính tình của nàng kia thì chuyện không nắm chắc, nàng tự nhiên sẽ không làm. Tính cách này, thủ đoạn này, thật đúng là giống với Xích Liên Triệt y như đúc.
"Đây chính là ma thú của ngươi?" Đỗ Thường kinh ngạc, một con rắn? "Có ý kiến?" Bạch Băng vuốt ve thân thể Tiểu Bạch, liếc mắt ôn hòa nói.
"Nếu ma thú của các vị cũng đã trình diện xong, vậy thì bắt đầu đi. Hai mươi học viên đấu sinh tử, một đấu một, mười tràng thi đấu tiến hành cùng một lúc."
Bên này vừa dứt lời, hai mươi học viên tham gia ở trên đài chia ra thành mười cặp. Cùng đối chiến với Bạch Băng chính là học viên có đấu khí màu vàng của hiệp hội đấu khí, đi theo bên người là một con ma thú Kim Giác Ngưu.
Mười đấu tràng đồng thời tiến hành, ma thú ở chín đấu tràng khác đều đã giao chiến, nhưng mọi người đều chú ý nhất tới đấu tràng của Bạch Băng.
"Sống chết chính là do ngươi." Bạch Băng nhìn Tiểu Bạch quấn trên tay, lạnh lùng mở miệng. Nghe thấy thế, Tiểu Bạch quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn Bạch Băng một cái. Cái đầu ma thú cấp năm nho nhỏ này mà có thể giết được nó sao, nói đùa à?
Bên trong đấu tràng, một cái đầu nhỏ Tiểu Bạch cùng một đầu lớn Kim Giác Ngưu đang nhìn nhau, vóc dáng khác biệt rõ ràng ai cũng có thể nhìn ra, không khỏi cảm thán lắc đầu.
Kim Giác Ngưu là ma thú cấp năm, đôi sừng màu vàng trên đầu, chính là vũ khí lợi hại nhất của nó. Lúc này Kim Giác Ngưu phát ra giọng mũi buồn bực, sau đó liền thả ra một trận nhiệt khí hộ thể.
Mấy tiếng phát ra xong, Kim Giác Ngưu liền tấn công về phía Tiểu Bạch trong đấu tràng, đôi sừng màu vàng phát ra một đạo ánh sáng rực lửa trực tiếp lao thẳng về Tiểu Bạch.
Trong lòng Tiểu Bạch trong cười lạnh, một chút thủ đoạn nho nhỏ này nó còn không để vào mắt. Đứng dậy nhảy lên một cái, tốc độ nhanh chóng kia làm cho người ta hoa cả mắt, ngay cả bóng dáng màu trắng thoáng qua cũng không nhìn thấy rõ.
"Không thấy?"
"Sao có thể biến thái như vậy?"
Học viên vô cùng kinh ngạc, con rắn nhỏ này vừa mới nhảy một cái mà đã không thấy đâu, ánh mắt tập trung ở giữa sân không ngừng tìm kiếm bóng dáng bóng dáng con rắn nhỏ kia.
Ánh lửa của Kim Giác Ngưu bắn ra thẳng tắp lên trên cây cột, cột đá chắc chắn kia lập tức đổ xuống đất, khiến cho các học viên bị dọa sợ hoảng loạn.
"Mau nhìn trên sừng của Kim Giác Ngưu." Có học viên nhìn thấy liền lớn tiếng kêu lên.
Chỉ thấy Tiểu Bạch biến mất lúc nãy, nay đã bò ở trên đầu Kim Giác Ngưu. Kim Giác Ngưu bị vậy thì vô cùng giận dữ, đột nhiên đuôi của Tiểu Bạch đang đứng ở trên đầu ma thú bỗng phát sáng.
Kim Giác Ngưu thấy không hất được Tiểu Bạch ở trên đầu xuống, lập tức hướng đầu về phía cột đá mà đánh. Ánh sáng trên người Tiểu Bạch càng lúc càng sáng, "ba" một tiếng, ánh sáng kia giống như một cây châm độc lơ lửng ở trên đầu Kim Giác Ngưu.
Bạch Băng kinh ngạc, ánh sáng của Tiểu Bạch lại có thể ngưng tụ thành binh khí? Thật không thể tin nổi, nàng đã xem qua tất cả các bộ sách về ma thú, nhưng ma thú có thể ngưng tụ ra binh khí thì không có!
Ngay cả một chút ghi chép sơ qua cũng không có!
Ánh mắt Thần Công Liên sâu xa nhìn về phía Tiểu Bạch đang ở bên trong đấu tràng. Nó có thể ngưng tụ ra được binh khí, rất rõ ràng có thể thấy được khí thể (hình dạng khí) kia. Nếu không phải nó còn quá nhỏ, lực lượng chưa đủ thì đối phó với ma thú cấp năm kia thật sự vô cùng đơn giản. Thật không biết vật nhỏ kia sau này lớn lên sẽ biến thái tới mức nào!
"Tiếp theo, Bạch Băng sẽ thi đấu với Phương Ngôn." Quý Liên vẻ mặt âm trầm lộ ra nụ cười, Phương Ngôn ma thú là ma thú cấp tám, sắp bước vào cấp bậc ma thú cao cấp, đối phó với một con ma thú nho nhỏ còn không phải rất dễ dàng sao?
Đám học viên mở to mắt, không phải chứ? Phương Ngôn là ma thú cấp tám, có vẻ ngoài như một con rắn lớn nếu để đối phó với tiểu bạch xà.... mặc dù vừa rồi vật nhỏ này có thể thắng được ma thú cấp năm, nhìn như rất lợi hại. Nhưng mà nếu để ma thú cấp tám đến gần.... nó có thể thắng được mới là lạ!
Huống chi ma thú cấp tám kia vừa giống rắn vừa giống thằn lằn, cùng vật nhỏ kia không chừng là cùng một loại! Còn nhỏ vậy mà chiến đấu với một con đã trưởng thành, nếu có thể thắng thì quả là kỳ tích!
Bạch Băng nhìn con rắn lớn giống như thằn lằn ở trong đấu tràng, ánh mắt sắc bén cơ hồ muốn xuyên thủng thân thể kia. Các loại biến thái càng ngày càng nhiều, hình thể kia so với Tiểu Bạch cũng đã lớn hơn gấp trăm lần rồi.
Nhìn Tiểu Bạch cười híp mắt, Bạch Băng cong môi nở nụ cười, càng cười càng rực rỡ. Vậy hãy để cho nàng xem vật nhỏ này còn có tài năng gì nữa. Ma thú cấp tám cơ hồ đã muốn tiến gần đến cấp bậc ma thú cao cấp, không biết Tiểu Bạch của nàng sẽ ứng đối như thế nào đây.
Nhẹ tay sờ sờ đầu Tiểu Bạch, cười nói: "Đi đi."
Thanh âm không lớn nhưng lại làm cho tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Mọi người xung quanh thấy trên mặt Bạch Băng không có nửa điểm lo lắng, trong lòng không khỏi suy đoán, chẳng lẽ ma thú của nàng so với con rắn lớn kia còn lợi hại hơn? Nếu như không phải vậy, thì tại sao nàng lại có thể tự nhiên nói cười, không có một chút sợ hãi?
Tiểu Bạch lên đài, mọi người xung quanh lập tức ầm ầm vỗ tay khen hay, âm thanh ầm ĩ vang dội, kích thích tới ma thú cấp tám ở trên đài, làm nó phải ngẩng cao đầu lên.
Ma thú cấp tám làm ra dáng vẻ xưng bá một phương, kiêu ngạo mà nhìn Tiểu Bạch xuất hiện. Ngay lập tức nó chuyển động thân hình, mở miệng to như chậu máu cắn về phía Tiểu Bạch.
Phương Ngôn là học viên ưu tú của hiệp hội thuần thú sư, cũng là tấm gương của bọn họ. Hôm nay nhìn thấy con rắn lớn kia triển khai tấn công, làm cho đám học sinh của hiệp hội thuần thú sư lập tức ầm ầm khen hay, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn.
Thân ảnh nhỏ bé của Tiểu Bạch nhanh chóng từ bên người của con ma thú kia trượt qua, một miếng cắn tới trên người ma thú. Nhưng là trên thân thể của ma thú kia lại không lưu lại một chút dấu vết do bị Tiểu Bạch cắn qua.
Trong lòng mọi người cười thầm, thân thể nhỏ như thế, cắn một miếng trên người con rắn lớn như vậy cũng chỉ như bị một con kiến đốt mà thôi!
Con Trăn lớn đôi mắt đỏ ngầu không ngừng dao động, nhìn tưởng như vụng về nhưng lại vô cùng linh hoạt. Thấy Tiểu Bạch cắn lên trên người, liền không đợi lực lượng hao hết đã quay đầu hướng Tiểu Bạch cắn tới, đồng thời cái đuôi vung vẩy tấn công về phía sau Tiểu Bạch.
Trong mắt Tiểu Bạch chợt lóe lên một tia khinh miệt, sừng kỳ lân trên đầu phát sáng, sau đó thân thể nhảy lên trên đầu của con trăn kia từ phía sau.
"Phanh!" Một tiếng ầm ầm vang lên, cái đuôi trăn thật lớn đánh lên trên mặt đất, mặt đất lập tức tách ra một cái hố thật lớn.
"Thật là lợi hại!" Học viên của hiệp hội thuần thú sư thấy con trăn kia lợi hại như thế thì hết sức hưng phấn mà đứng lên quan sát, trong miệng kêu la không ngừng.
Thấy Tiểu Bạch ở bên trong đấu tràng tránh ra công kích của ma thú một khoảng, nhìn thấy một cảnh tượng nguy hiểm như vậy thì các học viên lại càng nhiệt tình trầm trồ khen ngợi.
Tiểu Bạch không ngừng né tránh, đột nhiên trong mắt chợt lóe, híp lại rồi mở ra. Đồng thời vào đúng thời điểm ma thú công kích tới lần nữa, thì thân hình Tiểu Bạch chợt vọt lên, một đầu ánh sáng bạc trong suốt xẹt qua.
"Phốc..." một tiếng, thân thể màu trắng thẳng tắp xuyên qua thân hình ma thú to lớn, khiến nó ngậm đầy một miệng máu chảy đầm đìa.
Khi thân thể Tiểu Bạch xuyên qua, thân hình con trăn lớn kia thẳng tắp đổ xuống, tử vong. Thấy một màn như vậy, mấy vị trưởng lão không thể giữ nổi bình tĩnh, trực tiếp nhảy từ trên đài xuống dưới xem xét cẩn thận Tiểu Bạch. Đây rốt cuộc là ma thú gì mà có thể lợi hại như vậy?
Các học viên há to miệng, chết, ma thú cấp tám chết. Chuyện này.... Đây cũng quá mạnh mẽ rồi.
Tất cả mọi người ở đây còn chưa kịp phản ứng lại.
"Tê tê...." Một trận âm thanh vang lên, âm thanh cực lớn, khiến tất cả học viên đều quay đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
"Trời ạ, là một đàn rắn lớn, mau nhìn, là một đàn rắn lớn đó!" Đám học viên trong đấu tràng hoảng sợ kêu lên, tay nắm chặt thành đấm, khuôn mặt tái nhợt.
"Tại sao lại có thể có nhiều rắn như vậy?" Đỗ Thường hết sức kinh ngạc, một đàn rắn như thủy triều từ bên này bò qua, màu sắc rực rỡ với số lượng lớn, làm cho người ta phải sợ hãi.
Đàn rắn này vô cùng quái dị, tình hình này rất không ổn. Đám rắn kia đứng thẳng đầu, thè lưỡi liên tục, hơn nữa còn là rắn độc, rắn độc này lợi hai ra sao thì không người nào biết.
Mọi người nhìn thấy bầy rắn thì sắc mặt hoảng sợ, hoảng sợ tới mức quên mất cả lên tiếng, khiến bên trong đấu tràng trở nên yên tĩnh dị thường.
Trong mắt Bạch Băng cũng thoáng qua một tia kinh ngạc, vẫn như cũ đứng ở một bên, dáng vẻ bất động. Nhưng đầu óc lại nhanh chóng vòng vo suy nghĩ, đàn rắn này tới quá quái dị "A...... Rắn tới, rắn độc, đều là rắn độc, mau mau, mọi người chạy mau." Sau khi hoàn hồn lại, rốt cục có người đã phản ứng lại mà kêu lớn.
Nghe được tiếng kêu to, mọi người xung quanh đều tỉnh lại, lúc này cũng không còn để ý tới được gì nữa mà hốt hoảng bỏ chạy.
Đỗ Thường, Quý Liên, Điền Khánh cũng đều kinh hoảng. Nhiều rắn độc như vậy, bình thường cũng chưa từng thấy qua, nếu như lúc này nó tập kích loài người.... đây còn không phải là chuyện quá dễ dàng sao?
Bên trong đấu tràng, ngay cả Doãn Nguyệt cùng Xích Liên Vũ cũng có chút kinh hoảng không biết tính sao.
"Liên, xem ra tình huống không ổn, có thể hay không...?" Kiều Mộc Âm liếc nhìn Bạch Băng cùng với đám người đang hốt hoảng ở trong sân, liền nhíu chặt mày nói với Thần Công Liên. Nhiều rắn xuất hiện như vậy, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
"Không sao." Thần Công Liên lắc đầu một cái, đáy mắt ẩn chứa vô cùng tự tin.
Yên lặng theo dõi diễn biến, hơn nữa đàn rắn quái dị này tới đây, đứng ở sau lưng là ai, hắn có thể đoán được mấy phần.
Rắn mặc dù có khả năng rất lớn sẽ công kích người, nhưng một đàn mà đi công kích người thì lại rất ít thấy. Nếu hắn không nhìn lầm, trên người Bạch Băng nhất định là còn một con rắn màu vàng nữa!
"Mọi người không cần kinh hoảng." Đỗ Thường nhìn đám học viên chạy tán loạn, cố gắng trấn tĩnh lại.
Chẳng qua là khi bị bầy rắn đột kích thì ai có thể bình tĩnh được?
Lời của Đỗ Thường rơi vào trong tai mọi người lúc này chẳng khác nào rắm thúi, phải bình tĩnh thì ngươi đi mà bình tĩnh..... Chúng ta bình tĩnh không được!
"Trưởng lão, còn không mau tránh đi, con rắn kia là vật máu lạnh, nếu bị nó cắn thì cho dù thần tiên cũng không cứu được!" Một tên học viên quay đầu lại hô to.
"Cứu mạng a......"
"Tê.....Phốc.... ........"
Vừa dứt lời thì một tiếng kêu sợ hãi vang lên trong tai mọi người. Một con rắn lớn đã cắn ở trên người của hắn, thân thể bị nó quấn thật chặt thành một vòng, không thể cử động.
Mà những học viên khác cũng đang bị đàn rắn công kích.....
Ánh mắt Bạch Băng chợt lóe, đột nhiên thấy Tiểu Kim bò tới bên chân, ánh mắt nheo lại làm như đang hỏi thăm nó.
"Chủ nhân, người xem một chút, đây đều là thủ hạ của ta." Tiểu Kim đắc ý leo lên cổ tay Bạch Băng.
"Thủ hạ của ngươi?" Đầu óc Bạch Băng có chút lộn xộn, Tiểu Kim của nàng khi nào thì có một đàn thủ hạ, hơn nữa còn lớn như vậy.
"Đúng vậy, trong núi này quá ít rắn, chứ nếu nhiều hơn, ta liền gọi toàn bộ tới. Ai dám khi dễ chủ nhân, Tiểu Kim tuyệt đối không tha cho hắn!" Tiểu Kim ưỡn ngực nói ra lời nói vô cùng chân thành!
"Nếu có nhiều hơn? Cũng toàn bộ gọi tới? Ngươi.... Ngươi có thể điều khiển bầy rắn?" Bạch Băng kinh ngạc, có lầm hay không? Một con rắn vàng lại có thể hiệu triệu cả bầy rắn, đây cũng quá biến thái rồi!
"Dĩ nhiên!" Tiểu Kim kiêu ngạo trả lời.
Từ khi nó bắt đầu có trí nhớ, nó liền coi chừng Tiểu Bạch, nhưng kỳ quái là tất cả các loại rắn trong rừng núi đều rất cung kính với nó. Hơn nữa chỉ cần nó ra lệnh thì bất kể là rắn gì nó cũng có thể sai bảo.
Lấy được đáp án, tuy có chút kinh ngạc nhưng trong lòng Bạch Băng lại có thêm vài phần mừng rỡ, hai vật nhỏ của nàng dường như cũng không phải cùng một loại.
"Những thứ này đều là rắn độc, đừng đem chuyện này làm lớn." Mặc dù người ở nơi này rất đáng bị dạy dỗ, nhưng nếu bị rắn độc cắn thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Nàng cũng không muốn vì chuyện này mà gây phiền toái gì cho Triệt!
"Yên tâm, yên tâm. Bọn họ sẽ không nhả nọc độc ra". Tiểu Kim nó cũng không phải ngu ngốc, nó chỉ muốn thay mặt chủ nhân giáo huấn những thứ không biết sống chết này thôi! Nhất là ba vị trưởng lão kia!
"Vậy thì tốt, lần này thật náo nhiệt!" Nghe vậy, Bạch Băng quyết định yên lặng nhìn đám người hốt hoảng kia. Nhất thời híp mắt cười, hiện tại nàng chỉ cần im lặng xem trò vui là tốt rồi.
Những thứ khác sau này hãy nói, không phải là muốn nàng đẹp mặt sao? Hiện tại nàng liền tiêu diệt hết uy phong của bọn họ trước!
Bầy rắn tập kích vào đám người, một con rắn lớn dài ba thước bò về phía Đỗ Thường, khiến ánh mắt lão bộc phát ra ánh sáng lạnh lẽo, năm ngón tay ở giữa không trung liền tung một trảo về phía con rắn mà bắt, chỉ một chưởng liền bắt được nó.
Con rắn kia bị đánh ra ngoài xa mấy thước.
Thấy một màn như vậy, đôi mắt Bạch Băng híp lại lạnh lẽo, dám đánh rắn của nàng, đáng chết!
Ngân châm trong tay chớp động, "lả tả" ba cây ngân châm bay ra, lặng lẽ vô thanh vô tức đâm vào Đỗ Thường, Điền Khánh cùng Quý Liên, bọn họ không có chút phản ứng nào.
"Đây là chuyện gì xảy ra?" Doãn Nguyệt mở to mắt mà nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, không hiểu tại sao đàn rắn này lại không tập kích bọn họ.
"Cái này......Ta cũng không rõ ràng lắm, giống như mục đích không phải là hướng về phía chúng ta." Xích Liên Vũ đưa mắt nhìn Bạch Băng, thấy nàng bình tĩnh như vậy thì càng khiếp sợ.... chẳng lẽ rắn này là nàng thả?
"A..... cứu mạng a....."
"A...... Phốc.... ....."
"Cứu mạng, rắn.... .....A.... ......."
Số lượng rắn quá nhiều, mấy con rắn chia nhau công kích một người, hiện trường vô cùng kích thích và nguy hiểm khôn lường. Trong nháy mắt, tất cả học viên đều biến thành người và rắn giao đấu, hơn nữa còn là cuộc chiến một bên.......
"Ông trời ơi, toàn bộ đều là rắn lớn. Đây rốt cuộc có bao nhiêu con..?" Quý Liên trợn to mắt không dám nháy lấy một cái, ánh mắt cơ hồ muốn rớt luôn ra ngoài.
Trên núi mặc dù cũng hay gặp rắn, nhưng chỉ là một hoặc hai con. Hôm nay cả học viện chật kín toàn là rắn lớn với đủ loại màu sắc rực rỡ, khi nào thì rắn đã biết đoàn kết thành quần thể như một đội quân tiến đến tấn công loài người?
Không thể hình dung nổi cảnh tượng lúc này nữa, quá kinh khủng, học viên nào nhát gan mà bị rắn quấn chân thì lập tức hôn mê, còn không thì kêu gào, chạy loạn.....
Mấy con rắn lớn tiếp tục tấn công về phía Đỗ Thường. Đỗ Thường nhìn rắn lại tới nữa, định đánh ra một chưởng... chẳng qua là một chưởng này của lão một chút uy lực cũng không có, đánh vào trên người chúng nó không đau cũng không ngứa.
Đỗ Thường nhìn bàn tay mình rồi cứ như vậy ngây người sợ hãi, hắn.... hắn giống như cả người không có khí lực?
Đây là chuyện gì xảy ra, trong nháy mắt hắn đang đờ người ra thì cái đuôi của con rắn lớn đã đảo qua, đem hắn hất ngã xuống đất. Một con rắn bình thường sẽ không đi công kích một người mà không có lợi ích gì,chứ đừng nói là một con rắn lớn một chút lý do cũng không có lại đi tấn công người.
Đồng thời Quý Liên và Điền Khánh ở bên này cũng bị bốn năm con vây công, cả người bọn họ một chút khí lực cũng không có. Đây rốt cuộc là bị làm sao?
Mấy chưởng liên tiếp đánh ra, xác định là mình một chút phản kháng cũng không có, không chút do dự cả hai đều hoảng sợ bỏ chạy, thiếu chút nữa tè cả ra quần.
Hiển nhiên Đỗ Thường cũng phản ứng kịp, cả người chật vật, mềm nhũn giống như không xương, hắn hoàn toàn không có khí lực mà đánh nhau. Nghĩ đến đây, liền điên cuồng xông ra ngoài, chỉ sợ chạy chậm sẽ bị lũ rắn nuốt chửng.
Học viên trong sân đều hốt hoảng nhìn trưởng lão bỏ chạy trước mặt, trong mắt đều là nồng đậm khinh bỉ.
Mẹ nó! Mới vừa rồi còn kêu người ta bình tĩnh. Nay bị rắn công kích thì liền mặc kệ bọn họ mà nhanh chân chạy trước, vậy mà còn dám kêu bọn họ bình tĩnh, bình tĩnh cái rắm! Một đám lão già, chỉ biết tìm bọn họ làm đệm lưng!
"Đi mau! Các trưởng lão đều đã chạy cả rồi!" Đám học viên đều cố gắng thoát khỏi đàn rắn, nhanh chóng chạy về hướng bên ngoài học viện Đế Ma, lúc này trong học viện là nơi nguy hiểm nhất, chạy ra bên ngoài có lẽ an toàn hơn!
Ngược lại Bạch Băng có chút mừng rỡ, sau ngày hôm nay chỉ sợ rằng học viện Đế Ma sẽ mất đi hơn nửa số lượng học viên. Ngày mai, chuyện tình bầy rắn náo loạn học viện e là cả Xích Nguyệt quốc đều sẽ biết, liệu ai còn dám tiến vào học viện mà học tập! Xem mấy lão già kia tìm cách nào để giải quyết!
"Liên, lũ rắn này giống như có mục đích vậy!" Kiều Mộc Âm kinh ngạc đứng lên, từ trên lan can của lầu các quan sát xuống, thật không thể tin nổi, cảm giác đàn rắn này hình như có người chỉ huy.
"Bầy rắn hiểu tính người, rất có ý tứ." Thần Công Liên nở nụ cười càng thêm rạng rỡ, Bạch Băng thật đúng là một nhân vật khiến người ta sợ hãi. Vật nhỏ này một ngày nào đó sẽ là của hắn!
"Nếu không thì cảnh tượng trước mắt này phải giải thích như thế nào? Bầy rắn công kích đều là người đối nghịch với Bạch Băng trong học viện. Ngay cả Đỗ Thường kia cùng mấy vị trưởng lão cũng đều bị chúng công kích, nhưng lại không động tới Doãn Nguyệt cùng Xích Liên Vũ, với cả Bạch Băng." Thần Công Liên vuốt mũi lên tiếng. Những người khinh miệt Bạch Băng đều bị công kích, điều này làm hắn xác định được đàn rắn này cùng với nàng nhất định có liên quan.
Kiều Mộc Âm quay đầu nhìn cảnh tượng bây giờ, quả đúng như lời nói của Thần Công Liên.
Nhìn về phía Bạch Băng bằng ánh mắt khiếp sợ, nàng rốt cuộc có phải là người hay không? Ngay cả tính tình lạnh lùng, máu lạnh vô tình như rắn cũng có thể nghe lời nàng. Thật làm cho người ta không chịu nổi!
Trong lúc Đỗ Thường chạy trốn bị cái đuôi rắn quấn lấy, hoảng sợ nhìn miệng to như chậu máu kia của nó..... nhất thời kinh hãi không chịu nổi mà kêu to.
Học viên quay đầu thấy trưởng lão ngày thưởng uy phong lẫm liệt, lúc này kêu to hoảng loạn thì sự kính sợ thường ngày nhất thời xuống dốc không phanh!
Bạch Băng liếc mắt nhìn tình thế hỗn loạn này, lại nhìn qua Đỗ Thường cùng đám người Quý Liên thì liên cười to ra tiếng. Đỗ Thường nghe thấy vậy, bất chợt quay đầu đối mặt với ánh mắt Bạch Băng.
Bạch Băng đang lúc vui vẻ, thấy Đỗ Thường nhìn tới thì nhướng mày, dùng khẩu hình miệng phát âm ra bốn chữ "hưởng thụ cho tốt."
Đỗ Thường giương mắt nhìn chằm chằm Bạch Băng, là nàng, nhất định là nàng triệu tập rắn đến. Hai tay vừa muốn rút chủy thủ ra để đánh, nhưng khổ nỗi hắn không còn sức... hắn sắp tắt thở rồi.
Điền Khánh vừa tránh vừa né mà chạy trốn, đầu cũng không kịp suy nghĩ chỉ biết cắm đầu chạy thẳng. Vừa vặn bị một con rắn màu xanh chặn đường công kích, thân thể to lớn thẳng tắp đè ở trên người, nhất thời trong lòng hắn tràn đầy lạnh lẽo.
Bị rắn theo dõi hắn còn có mạng mà sống sao? Điền Khánh biết chúng nó lợi hại, lập tức cúi người vặn thắt lưng lùi về phía sau.
Nhưng hắn nhanh thì tốc độ của rắn còn nhanh hơn......
Con rắn lớn màu xanh há mồm liền cắn vào bắp đùi của hắn, nghiêng đuôi hất một cái khiến thân thể Điền Khánh giống như bao cát thẳng tắp bị đá bay ra ngoài. Bị văng ra ngoài làm hắn thở phào nhẹ nhõm, ra ngoài so với bị rắn khống chế còn thoải mái hơn!
Cặp mắt sắc bén của Bạch Băng nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của Điền Khánh, sau đó liền cười đến mức hai mắt híp thành một đường chỉ.
Tất cả bầy rắn đang vây quanh học viên, cũng chỉ có cắn xé chứ không phun ra nọc độc. Nhưng bị hàm răng rắn cắn bị thương cũng rất đau đớn, trên người rất nhiều học viên hiện giờ đã toàn là máu thịt be bét.
"Này, rắn càng ngày càng nhiều, nhanh, chạy ra ngoài học viện nhanh." Có học viên hô to.
Cũng vào lúc này, Bạch Băng cảm thấy nên dừng cuộc vui ở đây, nếu còn tiếp tục nháo nữa sợ rằng sẽ thật xảy ra án mạng.
"Tiểu Kim, để cho toàn bộ thủ hạ của ngươi rút lui đi!" Hiện tại tình huống này đã đủ chật vật rồi, nhất là Đỗ Thường cùng ba vị trưởng lão kia, cả người đều bị nhuộm máu đỏ, đầu tóc xốc xếch, chẳng khác nào tên ăn mày ở trên đường!
Tiểu Kim nhận được mệnh lệnh "tê tê" hai tiếng rồi chạy ra ngoài.
Không đến một lúc sau, tất cả đàn rắn đều từ từ rút lui. Đến nhanh đi cũng mau.
"Mau, nhìn đàn rắn rút lui kìa!" Học viên thấy đàn rắn bỏ đi thì hô to.
"Thật cảm tạ ông trời, chuyện này thật quá kinh khủng!"
"Ai nha, đau.... ... cả người đều đau..... Ô ô.... ......" Trong lòng các học viên đều đau đớn và bất an.
Bên nhóm người Đỗ Thường thì từ lúc đàn rắn rút đi, hắn cảm thấy thân thể rã rời muốn ngất đi, rồi lại cảm giác thấy sức lực trên người biến mất, sợ hãi mở to mắt nhìn rắn từ từ rút lui!
Vô cùng kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Bạch Băng "Ngươi......."
Lời nói tức giận định thốt ra còn chưa kịp ra khỏi miệng thì một tiểu hoa xà giống như một nhánh cây vèo một cái chui vào trong miệng của Đỗ Thường.....
Theo bản năng Đỗ Thường ngậm miệng, trầm mặc.
Sau đó mới phản ứng lại, đưa mắt nhìn xuống, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn liền thấy một cái đuôi hoa của con rắn đung đưa ngay trước mặt.
Đột nhiên ánh mắt trợn to, hoàn toàn ngớ ngẩn, trong miệng hắn là đầu một con rắn, làm hắn hoảng sợ đến mức trái tim cơ hồ ngừng đập ngay lập tức, đồng thời trong lòng tức giận tới nỗi thở không ra hơi.
Rắn bị hắn cắn ở trong miệng lập tức vung đuôi, đánh vào mặt của hắn, khiến cho một bên mắt của hắn bị đập vào chưa kịp khép lại, cộng thêm trong phổi thiếu dưỡng khí, vô tình há miệng hít mạnh một hơi.
"Ư... ực...." Chính một hơi này liền đem con rắn kia hít vào bên trong, chui tọt vào bụng.....
Đám học viên xung quanh thấy một màn như vậy, nhất thời kinh hãi ngây người, nhìn trưởng lão nuốt rắn vào miệng.... ....
"A......." Giọng Đỗ Thường trở nên khàn khàn, bị dọa sợ mà dùng tay móc họng, rắn.... rắn chui vào bụng của hắn.... ...... .....
"Cứu mạng..... rắn,.... Ưmh......" Không nói nổi ra lời, chỉ có thể phát ra thanh âm ưhm ưhm...
"Đỗ trưởng lão... ngươi...." Quý Liên trợn to hai mắt, đem rắn hít vào trong bụng, ngu xuẩn, quá ngu xuẩn.
"Ưhm..um....." Cổ họng Đỗ Thường như thắt lại, hắn nói không ra lời, hắn không thể nói chuyện.
Bạch Băng cười lạnh, muốn tố giác nàng sao? Nàng làm sao lại để cho hắn có được cơ hội đó, biến thành câm chẳng qua chỉ là trừng phạt nho nhỏ mà thôi. Hơn nữa đáng thương hơn chính là con rắn nhỏ kia kìa.
Doãn Nguyệt cùng Xích Liên Vũ vẫn đang quan sát, bất chợt đưa mắt liếc nhìn nhau, này......
Thấy rõ tình huống vừa rồi, hai người cảm thấy chuyện này vô cùng tà đạo. Nhưng có thể điều khiển rắn đi công kích người, cũng không phải là một người bình thường có thể làm được. Hơn nữa nàng chỉ là một cô nương mới mười ba tuổi, như thế nào có thể làm được?
"Tê tê..." một trận âm thanh tê tê vang lên, nhất thời khiến tất cả học viên đều kinh sợ mà vội vàng ngó nghiêng, hết nhìn đông lại nhìn tây, có phải đám rắn kia lại quay trở lại hay không?
Không phải, thấy Tiểu Bạch mới vừa rồi cùng với con trăn lớn kia đánh nhau, xong lại đứng ở bên xác nó. Lúc này đối diện với cái xác của con trăn kia lại phát ra âm thanh tê tê, đôi mắt nhỏ giống như đang tìm kiếm gì từ trên cái xác của con trăn đó vậy.
Lúc này tầm mắt của mọi người đều rơi vào trên người của Tiểu Bạch, con vật nhỏ này đánh cũng đánh thắng rồi, còn đứng đó nhìn cái gì nữa?
Bạch Băng cũng tò mò, trên người con trăn kia rốt cuộc có cái gì mà khiến cho Tiểu Bạch để ý như vậy.
"Tiểu Bạch đang làm cái gì vậy? Tìm cái gì sao?" Bạch Băng thấy Tiểu Kim trở lại thì nghi ngờ hỏi.
Tiểu Kim đưa mắt nhìn về phương hướng của Tiểu Bạch "nó đang tìm đồ tốt."
Con ma thú to lớn kia đã là trung cấp ma thú gần bước vào cao cấp ma thú, trên người tự nhiên sẽ có nội đan để giúp đỡ cho thân thể.
Đồ tốt? Bạch Băng nhếch mày, thân thể con trăn lớn này chẳng lẽ giống với rắn, toàn thân đều là dược liệu quý giá?
"Tê tê......" lại một trận âm thanh tê tê, Tiểu Bạch hưng phấn. Đôi sừng sắc bén ở trên đầu giống như dao găm cắt một miếng lớn ở trên bụng của ma thú, miệng nhỏ ghé sát vào, từ bên trong ngậm ra một vật thể hình tròn nho nhỏ.
Trông thấy vật đó thì Bạch Băng nhất thời hiểu ra, Tiểu Bạch là muốn tìm nội đan của con ma thú kia!
Nội đan này đối với loài người vô dụng nhưng đối với ma thú thì cũng là một thứ tốt.
Mọi người ở đây đều tập trung quan sát, thấy đầu Tiểu Bạch giương lên, sau đó viên nội đan nho nhỏ kia liền bị nó nuốt vào trong bụng.
Bạch Băng có chút hoảng loạn mà nghĩ, tiểu ma thú còn nhỏ vậy mà dám nuốt nội đan của trung cấp ma thú, nó làm sao có thể tiêu hóa nổi? Vạn nhất tiêu hóa không được thì làm sao bây giờ?
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Đêm khuya, gió hiu hiu thổi.
Trải qua một buổi sáng bị rắn công kích, đã có rất nhiều học viên ngay vào buổi chiều cùng ngày đã bận rộn dọn dẹp hành lý về nhà, chỉ sợ đàn rắn kia sẽ quay trở lại lần nữa.
Đỗ Thường cũng bởi vì nuốt rắn vào bụng mà hoảng sợ vô cùng, liền ngã xuống không dậy nổi.
Hôm nay người thu hoạch lớn nhất chính là Bạch Băng, Tiểu Bạch cùng Tiểu Kim mỗi đứa đều có khả năng riêng khiến nàng phải mở rộng tầm mắt.
Đêm khuya yên tĩnh, đột nhiên ở trong học viện có một tiếng đàn phiêu đãng, tiếng nhạc kia tựa như một khúc Cao Sơn Lưu Thủy khiến cho muôn vàn cây cối được tắm trong gió xuân!
Thỉnh thoảng sẽ biến chuyển tiết tấu, tựa như kể lể, tựa như khóc than, rồi lại như là tự oán. Thật giống như hai người yêu nhau phải sinh ly tử biệt, làm cho người nghe có cảm giác chìm vào trong tiếng nhạc, không nhịn được mà thở dài, lòng chua xót.
Vừa nghe thấy tiếng đàn kia thì Bạch Băng liền nhíu mày, ánh mắt Tiểu Kim đang mông lung buồn ngủ thì bị tiếng đàn cắt đứt mộng đẹp, cực kỳ bất mãn.
Tiểu Bạch thì bởi vì ăn nội đan, tiêu hao rất nhiều tinh lực nên liền đàng hoàng vùi ở trên giường không động đậy.
Tiếng đàn ở nơi xa, càng ngày càng gấp gáp.
Chân mày Bạch Băng càng ngày càng nhíu chặt, tạo thành một khe rãnh cũng sắp đủ để kẹp chết một con ruồi. Tiếng đàn này chọc cho nàng hết sức phiền não.
"Tê tê......." Tiểu Kim lắc đầu, phiền chết, phiền chết nó rồi, có để cho người ta ngủ hay không!
Đáng chết, nếu để cho nó biết người nào đang đánh đàn, thì nó sẽ triệu tập một đàn rắn đến cắn chết hắn!
Bạch Băng đi tới trước bàn, rót một chén nước, uống cạn một hơi. Vì trong lòng bị tiếng đàn nhiễu loạn, ánh mắt trở nên thâm thúy, sát khí từ từ dâng lên khiến cho cả phòng vô cùng âm trầm.
Tiếng đàn mặc dù trong suốt, nhưng lại buồn bã, dù bất kể là loại nào cũng đều mang theo lực lượng làm mê hoặc lòng người. Cái loại âm sắc đó vô cùng điêu luyện.
Một loại ảo giác mơ hồ vô cùng, hay nói chính xác chính là thôi miên. Nàng đối với tiếng đàn rất quen thuộc, với thôi miên cũng rất quen thuộc. Nhưng cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng bị thôi miên, bởi vì trong lòng nàng luôn chỉ có chính mình. Trong thế giới của nàng, không có người nào khác.
Nhưng lại khiến cho Bạch Băng có chút kinh ngạc, ở trong học viện mà lấy tiếng đàn thôi miên người, rốt cuộc là muốn làm chuyện gì?
Trong lòng dâng lên ý định, xoay người hướng căn phòng bên cạnh đi tới, cổ cầm thật xa xưa lẳng lặng đang ở nơi đó, ánh trăng dịu dàng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên trên cây cổ cầm, nhìn như càng có chút hương vị xa xưa.
Bạch Băng thở dài một hơi như muốn để cho hơi thở mang đi một chút phiền não, nhưng mỗi một chút vừa được mang đi thì tiếng đàn lại mang đến càng nhiều phiền não hơn. Để cho nàng tâm càng phiền loạn như muốn vỡ tan, trong lỗ tai văng vẳng truyền tới tiếng đàn, khiến nàng hiện tại ngay lập tức muốn phát tiết ra ngoài.
Nhìn gian phòng có cây cổ cầm, trong lòng thoáng qua một tia lạnh lẽo, cúi người ngồi cạnh cổ cầm: "Nhiễu loạn tâm tình của ta, không thể tha thứ."
"Tranh..." dứt lời, nàng nhẹ nhàng kích thích cổ cầm, một đạo thanh âm cực kỳ khó nghe phát ra, cái thanh âm này thật giống như đã rất lâu, rất lâu rồi.
"Tranh...tranh....." tùy ý gảy mấy cái, điều chỉnh âm thanh thật tốt.
Khóe miệng cong lên, một tay nâng lên như kéo dây cung, một tay nhẹ nhàng rút ra. Động tác vô cùng trôi chảy, tiếng đàn giống như những con đom đóm sáng lên rồi nhẹ nhàng bay lượn, lúc sáng lúc tối, không quy không củ, không nhạc không lời, chỉ là tùy tâm sở dục, tùy ý mà đánh lên.
Mặc dù không có nhạc phổ, nhưng âm thanh phát ra càng thêm mê hoặc lòng người, càng khiến người ta phải nóng nảy, phiền lòng.
Tiếng đàn này làm cho bầu trời đêm cũng phải triệt để buồn bã theo, một tiếng lại một tiếng đánh loạn nhưng lại vô cùng trong trẻo, khiến cho người ta không nghe ra được tiếng đàn là thanh hay không thanh, buồn hay không buồn.
Ngón tay Bạch Băng đong đưa càng lúc càng nhanh, thanh âm càng lúc càng đi sâu vào lòng người. Lấy độc chế độc, càng làm nhiễu loạn lòng người, khiến người bị mê hoặc vào đó thật sâu, rồi lại càng lúc càng thêm phiền lòng, lập tức thức tỉnh mọi người từ trong ngủ mê!
"Tranh.... ...." Trong trời đêm một tiếng tê vang, khiến người nghe nhạc trong lòng đều run lên. Hiểu được âm luật thì đều biết đó chính là dây cung đoạn tiếng.
Quả nhiên, trong đêm chỉ còn sót lại hai âm, mặc dù cực kỳ khó nghe nhưng hai tiếng đàn này lại càng thêm không chút kiêng kỵ phiền nhiễu lòng người.
Những người bị tiếng đàn thức tỉnh, lại càng phiền lòng không cách nào ngủ tiếp, rồi lại càng khẩn trương hơn.
Rốt cục ngoài tiếng đàn này, là tiếng đàn gì?
Là ai? Nếu không phải đã từng nghe qua mọi khúc nhạc, thậm chí nó vốn cũng không có giai điệu, khiến người nghe tâm phiền ý loạn chồng chất, thật giống như chỉ sợ rằng thiên hạ chưa đủ loạn!
Dần dần tiếng đàn giữa không trung không còn ai oán nữa, thanh âm càng lúc càng thấp, càng ngày càng chậm, cho đến khi màn đêm buông xuống.
Giữa đêm khuya cơ hồ những ai bị tiếng đàn của Bạch Băng đánh thức, thoang thoảng đâu đó từ ngoài cửa truyền ra những tiếng chửi rủa không vui.
Bạch Băng lạnh lùng liếc nhìn màn đêm, tâm tình so với lúc nãy hình như đã tốt hơn nhiều.
Tiểu Kim ngẩng đầu có chút khinh bỉ nhìn về phía Bạch Băng. Ý tứ hoàn toàn muốn nói "tiếng đàn của người thật khó nghe!"
Bạch Băng cười nhạt không để ý, vì tâm tình cuối cùng đã khôi phục được một chút.
"Dát chi....... dát chi....." một loạt tiếng vang dẫn tới sự chú ý của Bạch Băng.
Đảo mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh, sắc mặt Bạch Băng nhất thời trở nên co quắp, có lầm hay không?
Thanh âm này chính là từ trong bụng của Tiểu Bạch phát ra? Không phải là do ban ngày ăn nội đan nên không tiêu hóa được đi.....
"Mẹ kiếp, ngươi, Tiểu Bạch chết tiệt này, không phải là không chịu nổi lực lượng của nội đan chứ?" Tiểu Kim tê tê bò qua hỏi thăm.
Chẳng qua là Tiểu Bạch vẫn nhắm chặt hai mắt như cũ, an tĩnh như đang ngủ say.
"Tiểu Bạch?" Bạch Băng dò xét gọi thử, vẫn như cũ không có phản ứng.
Bạch Băng cùng Tiểu Kim quái dị liếc mắt nhìn nhau, đây là chuyện gì xảy ra?
Chợt Bạch Băng đưa tay đến gần lỗ mũi Tiểu Bạch, nhất thời thở phào nhẹ nhõm vì thấy Tiểu Bạch có hơi thở. Chứ như vừa rồi làm nàng tưởng Tiểu Bạch đã chết, thật khiến nàng sợ hãi.
Kiếp trước cho dù là phụ thân nàng có chết, nàng cũng sẽ không một chút đau lòng khổ sở. Bởi kiếp trước nàng thật đúng với câu hình người tâm xà! (dáng vẻ là người nhưng lòng dạ máu lạnh như rắn)
Một chút tình cảm nhiệt độ cũng không có, giết người chính là cuộc sống sinh hoạt thường ngày của nàng, chưa bao giờ nàng có cơ hội trải nghiệm về cảm giác sợ.....
Mà hôm nay, tính mạng của nàng lại liên quan tới rất nhiều người, ngay cả Tiểu Bạch cùng Tiểu Kim cũng là một trong những thứ quan trọng nhất trong cuộc đời nàng!
"Dát chi.... dát chi......" bóng dáng kia càng ngày càng phát ra tiếng kêu vang, âm thanh thật giống như nội đan đang vỡ vụn ở trong thân thể của Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch vẫn không có một chút phản ứng nào như cũ. Bạch Băng dứt khoát đưa tay đem Tiểu Bạch ôm vào trong ngực, nhìn giống như một con cừu nhỏ an tĩnh, không còn biểu hiện quật cường của ngày thường.
"Tiểu Bạch?" Bạch Băng nhỏ giọng gọi, trong lòng mơ hồ cảm giác được có gì đó không đúng. Liệu có phải nội đan này có năng lực quá lớn, hoặc là Tiểu Bạch tiêu hóa không được, rồi sinh ra tác dụng phụ.
"Dát chi..... dát chi....." Vẫn không hề có phản ứng, nhưng âm thanh vỡ vụn kia vẫn truyền tới lỗ tai Bạch Băng, khiến nàng càng thêm gấp gáp.
Cảm giác được lúc này Tiểu Bạch tựa như đang sống thực vật vậy, tuy có hô hấp nhưng lại không thể cảm thụ được bất cứ tác động gì từ bên ngoài. Nội đan đáng chết, tất cả đều do nàng lúc đấy không ngăn nó lại, cái nội đan to lớn như thế, mà một con ma thú nhỏ như nó thì làm sao có thể chịu đựng được chứ!
Tiểu Kim nhíu mày, cẩn thận quan sát Tiểu Bạch. Theo lý thuyết thì nội đan đối với ma thú là có ích mà không có hại, hôm nay tại sao lại xảy ra phản ứng như thế này? Lần đầu tiên nó nhìn thấy Tiểu Bạch như vậy, cảm giác rất không quen.
"Tiểu Kim, Tiểu Bạch có phải là không chịu được lực lượng của nội đan hay không?" Trong lòng Bạch Băng nóng nảy, nếu thật sự là không chịu nổi nội đan, vậy thì nàng sẽ đem nội đan từ trong miệng của Tiểu Bạch móc ra.
Tiểu Kim nhìn chằm chằm Bạch Băng, rõ ràng là nó không biết mà! Đang lúc một người một rắn nhìn thẳng vào mắt nhau thì chuyện quái dị phát sinh.
"Dát chi.... dát chi.... Bang..." sau mấy tiếng vang, đột nhiên tiếp sau là một tiếng vang thật lớn, bên trong gian phòng ánh sáng màu đỏ bừng lên. Giống như núi lửa bộc phát, ánh sáng phát ra mãnh liệt, trực tiếp bắn thẳng Bạch Băng cùng Tiểu Kim ra ngoài cửa.
Ánh sáng màu đỏ chói mắt chiếu sáng cả căn phòng, lửa đỏ rực rỡ giống như muốn đốt cháy lò luyện đan.
Bạch Băng nhìn chằm chằm tình huống phát sinh trước mắt mà không biết nên làm gì, luồng ánh sáng đỏ rực nóng bỏng mạnh mẽ kia, khiến nàng thật lo lắng Tiểu Bạch sẽ bị nhiệt độ này nướng chín.
Bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp Tiểu Bạch, khi đó cũng giống như bây giờ, nghĩ đến đây Bạch Băng liền bình tĩnh lại. Đây cũng chưa chắc đã là chuyện nguy hiểm, nàng cảm giác được hiện giờ Tiểu Bạch cũng không có nguy hiểm.
Bởi vì giữa nàng và Tiểu Bạch có ký kết khế ước Huyết Minh, nên trong lòng nàng có cảm giác được một chút.
"Aiiiiza... Không phải chứ, chẳng lẽ tên kia muốn tiến hóa....." Tiểu Kim nhìn chằm chằm Tiểu Bạch bằng ánh mắt khó tin. So với tên kia nó còn lớn hơn, vậy mà nó còn chưa tiến hóa thì tên kia đã.... Thật là không công bằng!
Bị luồng ánh sáng màu đỏ bao quanh, thân thể Tiểu Bạch dần dần trở thành màu đỏ cam, sau đó mấy cái chân bóng loáng cũng từ từ mọc ra.
Càng ngày càng rõ ràng hơn, đôi sừng kỳ lân trên đầu cũng dần dài ra, thân thể so với trước kia cũng lớn hơn.
Thấy ma thú tiến hóa, Bạch Băng trợn to hai mắt, biến thái. Từ một động vật giống như rắn vậy mà hôm nay lại tiến hóa giống như một con khủng long, chỉ là so với khủng long thì khả ái hơn nhiều.
Ước chừng một canh giờ sau, ánh sáng trong phòng dần dần tản đi. Thân thể Tiểu Bạch từ từ khôi phục trở lại thành bộ dáng đang ngủ lúc trước.
Bạch Băng cùng Tiểu Kim đi tới quan sát.
Đối với những thứ quái dị thì từ trước tới nay nàng đều vô cùng yêu thích tới mức không nỡ buông tay, hôm nay chứng kiến như vậy, làm nàng càng ngày càng thêm yêu thích hai vật nhỏ này.
Tiểu Bạch mở mắt, trong ánh mắt kia giống như có thêm một tia ánh sáng màu đỏ, so với trước càng rõ ràng hơn.
"Tiểu Bạch?" Thấy Tiểu Bạch mở mắt, Bạch Băng dò xét gọi thử một tiếng.
Tiểu Bạch đứng lên, bốn chân đứng thẳng giống như hình dáng của con chuột túi, nhìn thấy mình tiến hóa thân thể như vậy, nhất thời ánh mắt hiện ra vui vẻ: "Chủ nhân, ta tiến hóa, ta tiến hóa."
Lần đầu tiên Tiểu Bạch hưng phấn làm nũng ở trên người Bạch Băng, khiến cho Bạch Băng khanh khách cười to.
"Thôi đi, không phải là tiến hóa thôi sao, có gì đặc biệt hơn người." Tiểu Kim bĩu môi, nếu như nó tiến hóa thì so với tên kia còn phải hoàn hảo hơn, đúng là một tên đầu chim đần độn!
Tiểu Bạch thò đầu ra từ trong ngực của Bạch Băng, ánh mắt nhíu lại, "là ngươi không làm được thôi, như thế nào, hiện tại chủ nhân thương ta, không thương ngươi, ngươi chờ ngày đi vào lãnh cung đi!"
"Ngươi....ngươi, Tiểu Bạch chết tiệt, ngươi mới phải vào lãnh cung." Giọng điệu lúc nãy của Bạch Băng càng thêm kích thích Tiểu Kim.
Người nào không biết nó luôn chiếm thời gian nhiều nhất ở trong ngực của Bạch Băng, nay vị trí này lại bị người khác đoạt mất, khiến lòng nó càng thêm khó chịu.
"Thế nào? Tức giận đi, hừ, nếu không thì ngươi cũng tiến hóa nha." Tiểu Bạch đắc ý, so với bình thường còn đắc ý hơn!
"Ngươi..... hừ!" Tiểu Kim hầm hừ không để ý tới Tiểu Bạch, thân thể bắt đầu khởi động, leo lên trên bả vai Bạch Băng, vẻ mặt vô cùng ủy khuất, "chủ nhân....... Tiểu Bạch nó bắt nạt ta..."
Tiểu Bạch trong lòng khinh bỉ, trong mắt cũng khinh bỉ, mới có chút đã làm ra vẻ mặt như vậy, mỗi lần đều như vậy.
"Phốc.....ha ha..." Nhìn hai con ma thú tranh giành lẫn nhau, Bạch Băng nhịn không được bật cười ra tiếng, hai con vật nhỏ này sao lại có thể ngây thơ như vậy chứ!
"Chủ nhân.... ..." Đoán chừng Bạch Băng đang cười nhạo nó, nước mắt Tiểu Kim cũng sắp rơi xuống.
"Tốt tốt... Tiểu Bạch ngươi xem ngươi cũng lớn như vậy, cho nên không thể bắt nạt Tiểu Kim, nàng còn nhỏ như vậy....."
"Phốc..... ha ha....." Nghe nói như thế, Tiểu Bạch cười to, có lầm hay không, Tiểu Kim còn nhỏ? Nó cũng đã sống gần trăm năm rồi đấy.
"Cười, cười..... Thế nào mà ngươi không cười chết luôn đi!" Tiểu Kim ngoài miệng co quắp, đáng chết, thân thể nó sao lại nhỏ bé thế này chứ, không biết lúc nào thì mới có dáng dấp to lớn giống như Tiểu Bạch!
Lạch cạch...... Đang đêm yên tĩnh lại có động tĩnh, Bạch Băng thu lại nụ cười trên mặt, Tiểu Kim cùng Tiểu Bạch cũng cảnh giác nhìn ra ngoài cửa.
"Người nào, ra ngoài!" Giọng nói rét lạnh như băng vang lên. Sau đó một bóng dáng từ ngoài cửa đi vào. "Đừng lạnh lùng như vậy chứ?" Giọng nói từ tính của Thần Công Liên vang lên.
"Ngươi tới làm gì?" Bạch Băng liếc nhìn Thần Công Liên, vẻ mặt so với vừa rồi càng thêm lạnh đi mấy phần.
"Trong lúc rảnh rỗi, đi dạo xung quanh một chút." Hai tay Thần Công Liên đặt sau đầu, thân thể dựa vào cửa, bộ dáng thật giống như lời hắn nói, đi dạo loanh quanh một chút.
"Ngươi đi dạo cũng thật đúng chỗ." Bạch Băng hừ lạnh, nàng là người ngu sao?
Thần Công Liên ngược lại hoàn toàn không thèm để ý tới giọng nói xa cách ngàn dặm kia của Bạch Băng, tự nói ra mục đích: "Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy tiếng đàn tối nay rất quái dị sao?"
Bạch Băng giương mắt, chẳng lẽ là hắn?
"Sao có thể là ta được, mục đích của bọn họ là ngươi. Bất quá tiếng đàn của người kia cũng không có tác dụng với ngươi, ngược lại còn bị dạy dỗ lại." Thần Công Liên liếc mắt một cái liền nhìn thấu ý tưởng của Bạch Băng.
"Ta?" Bạch Băng híp mắt, từ trong tiếng đàn kia nàng có thể cảm giác được không phải do người của học viện đánh. Người đánh đàn này nhất định phải trải qua thời gian dài huấn luyện, hơn nữa tiếng đàn này còn mê hoặc lòng người, làm cho người ta khi nghe tiếng đàn sẽ ngủ say, chẳng lẽ là muốn mạng của nàng!
"Đắc tội nhiều người như thế, dĩ nhiên là sẽ có người thương nhớ rồi. Ba ngày sau là ngày hoàng gia săn bắn.... Có thế tránh thoát được hay không đây....." Thanh âm kia giống như muốn nói với Bạch Băng, lại vừa giống như tự lẩm bẩm.
Ba ngày sau là ngày săn bắn của hoàng gia? Buổi chiều nay Xích Liên Triệt có dùng bồ câu đưa tin thông báo, muốn nàng và Xích Liên Vũ cùng trở về Hoàng Thành, chẳng lẽ là vì cuộc săn bắn của hoàng gia?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store