Vuong Phi Than Y Ngoc
Nàng luôn cảm thấy tiểu thư từ sau khi tỉnh lại, khí chất quả thật thay đổi rất lớn, tiểu thư trước đây ngốc ngếch dại dột, thường xuyên bị ức hiếp, nhưng tiểu thư bây giờ không chỉ nói chuyện lưu loát, ngay cả biểu tình cũng sinh động lên rất nhiều. Mặc dù nhìn vẫn có chút nhu nhược, nhưng cả người hiện lên càng có tinh thần.Thời gian bất tri bất giác trôi qua hơn nửa tháng。"Tiểu thư, tiểu thư......." Song Nhi hừng hực chạy đến cửa viện, nhìn thấy tiểu thư nhà mình đang nằm trên chiếc ghế dưới gốc cây hợp hoan trong viện ngủ, đặt quyển sách lịch sử vừa mới xem ở bên cạnh trên mặt đất.... "Aizz, tiểu thư tại sao lại ngủ rồi." Từ sau khi Mộ Dung Tuyết trọng sinh, đặc biệt thích ngủ, nàng kiếp trước là một sát thủ, trước đó chưa từng có được một giấc ngủ yên ổn. Chỉ sợ một ngày nào đó ngủ, trong giấc mơ sẽ bị dẫn đi gặp Diêm Vương. Đời này thứ mà nàng theo đuổi duy nhất đó chính là ăn tốt ngủ tốt chơi tốt.1 tiếng sau, Mộ Dung Tuyết dần dần mở mắt, nhìn xung quanh phát hiện Song Nhi đang say giấc trên chiếc bàn đá cách đó không xa. Trải qua nửa tháng quan sát, Song Nhi này đúng là một người đáng tín nhiệm. Chính vì vậy Mộ Dung Tuyết xem nàng như người nhà của mình mà đối đãi, thỉnh thoảng quan tâm nàng, mỗi lần như vậy là lại khiến cho nha đầu này cảm động khóc nửa ngày, sau mấy lần Mộ Dung Tuyết uy hiếp sẽ mang bán nàng đi, thì mới tốt hơn được.Có một khoảng thời gian mấy mẹ con Tô Hinh Nguyệt đến đây 2-3 lần, từ khi biết Mộ Dung Tuyết chưa chết, suýt nữa thì mấy mẹ con Tô Hinh Nguyệt tức chết, mỗi lần Tô Hinh Nguyệt trở về Hinh Nguyệt Cư của nàng ta lại phát hỏa một trận lớn.Một lúc sau Song Nhi tỉnh lại, phát hiện tiểu thư đã không còn trong vườn. Mà tấm thảm lúc trước phủ trên người tiểu thư bây giờ đang được choàng trên người của nàng. Song Nhi ôm theo tấm thảm chạy vào trong phòng, bước vào cửa liền thấy tiểu thư nhà mình đang mặc một trong số hai bộ nam trang mà trước đây tiểu thư sai nàng đi mua trên phố, ngồi ở trước bàn trang điểm chải tóc, búi tóc giống nam tử, túm hết ở trên đỉnh đầu, bên trên cài một cây trâm mà tiểu thư tự làm trước đó bằng gỗ hoa ngọc lan. Song Nhi nhìn vào gương đồng, thấy khuôn mặt tiểu thư bởi vì khoảng thời gian này được chăm sóc tốt liền ngây ra, mãi đến khi Mộ Dung Tuyết quay người gọi nàng mới hồi phục tinh thần, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, nhìn đến nỗi Mộ Dung Tuyết không còn gì để nói.Xem tình hình, Mộ Dung Tuyết không nhịn được trêu chọc: "Aiyo, Tiểu Nựu Nhi, không lẽ ngươi đã yêu tiểu gia ta! Mau đi thay y phục, hôm nay tiểu gia ta sẽ đưa ngươi đi dạo phố!" Nói xong còn vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Song Nhi một cái, đem bộ nam trang còn lại nhét vào trong tay của nàng, 'hừm' một cái rất nhỏ rồi đi ra vườn. Ngữ khí khiến Song Nhi xấu hổ dẫm chân liên tục, đỏ mặt chạy về phòng của mình thay y phục.Hai người lén lút chạy ra ngoài từ cửa sau, Mộ Dung Tuyết vừa lên phố liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.Vốn cho rằng đây là một thời đại rất lạc hậu, tất cả đều sẽ lạc hậu, thật không ngờ những thứ hiện lên trước mắt lại là: kiến trúc cổ hoa lệ ở hai bên, đều là hai tầng, có tửu lâu, quán cơm, quán trà, khách điếm, cửa hàng quần áo, tiệm thuốc, tiệm gạo,..... các cửa hiệu mặt tiền, hai bên đường còn có một vài sạp hàng nhỏ đang không ngừng rao bán, thật náo nhiệt.Khuôn mặt của Mộ Dung Tuyết đã bị nàng thay đổi, không còn khí chất của nữ nhi nữa, mà ngược lại giống như hình tượng của một công tử giàu có. Mặc dù trên người mặc không quá hoa lệ nhưng thắng ở khí chất xuất trần, khiến cho một vài tiểu cô nương đi bên cạnh nhìn thấy mà mặt đỏ tâm loạn. Nàng còn ném cho một tiểu thư quan gia nhìn rất thùy mị dịu dàng một cái nhìn quyến rũ, trực tiếp khiến cho tiểu thư quan gia đó mặt đỏ cả lên. Nàng không biết, điều này sẽ đem đến cho nàng về sau rất nhiều phiền phức."A Bích, ngươi cho người đi điều tra vị công tử vừa nãy, ta muốn biết hắn tên là gì, nhà ở đâu, đã có vị hôn thê gì chưa..." Thiên kim tiểu thư phủ Thượng Thư Quách Dao Dao vừa tiến vào tiệm trang sức của nhà mình vừa dặn dò nha đầu bên cạnh."A.....? Tiểu thư, không phải người vừa mắt tên thư sinh đó rồi chứ, tên đó vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt gì, ăn mặc bình thường, có gì tốt đâu. Lão gia nói tương lai người có thể làm con dâu của hoàng gia, loại người này chúng ta đừng nên để ý nữa!" A Bích đứng ở một bên lẩm bẩm, trong lòng nghĩ vị công tử vừa nãy lớn lên thật phi phàm nhưng lại nghèo kiết xác, đại nhân nhất định sẽ không để tiểu thư gả cho hắn, tiểu thư rốt cuộc nghĩ cái gì vậy? Quay về phải báo cáo cho lão gia.Trong lòng A Bích vẫn còn chưa nghĩ xong, Quách Dao Dao ở bên cạnh mở miệng, đánh tan suy nghĩ của nàng, "A Bích, chuyện này ngươi lén lút tìm người làm, nếu như để cha biết được, xem ta thế nào lột da ngươi!"A Bích có nghĩ thêm bao nhiêu nữa cũng không dám ngỗ ngược với tiểu thư nhà mình, lập tức thể hiện lòng trung thành: "Nô tỳ đã biết, nô tỳ sẽ không bao giờ phản bội tiểu thư, tất cả đều nghe theo tiểu thư dặn dò."Tính cách của Quách Dao Dao từ nhỏ đã nóng nảy, khiến cho hạ nhân bên người đều sợ nàng ta, chỉ cần không cẩn thận thì mạng chưa chắc đã còn! Trước đây có một tiểu nha đầu không cẩn thận làm hỏng cây trâm ngọc mà Quách Dao Dao thích, bị nàng ta xử tội chết.Mộ Dung Tuyết không hề biết hành động vô ý của mình lại khiến cho thiên kim của phủ Thượng Thư nhớ mãi không quên, đương nhiên đây cũng là chuyện về sau. Còn nàng bây giờ đang cùng Vô Song đi dạo rất vui vẻ trên phố.Đến trước một sạp hàng nhỏ bán tượng đất, nhìn thấy trong tay lão nhân đang cầm một nắm đất để nặn, cảm thấy rất thú vị, không nhịn được muốn thử một chút. Nàng là một người thuộc phái hành động, muốn làm gì trước nay đều không hề do dự."Ông chủ, tượng đất này của ông bao nhiêu tiền một cái?""Một cái 3 văn tiền, vị công tử này, ngài xem ngài thích cái nào, có thể tùy ý chọn." Ông lão cười hihi nói."Vậy ta có thể tự làm không? Ta muốn một cái mà chỗ này của ông không có!" Mộ Dung Tuyết nóng lòng muốn thử hỏi."Được, nếu như ngài có thể tự làm, ta sẽ bớt cho công tử một văn tiền." "Cảm ơn ông chủ." Mộ Dung Tuyết hiện tại không hề thiếu tự nhiên, không hề nói nhiều, ngồi trên một chiếc ghế thấp bắt đầu làm việc của mình.Sau khoảng mười mấy phút, một tượng đất nhỏ được làm ra, nếu như quan sát tỉ mỉ có thể phát hiện đây chính là bộ dáng của Mộ Dung Tuyết khi mặc nữ trang. Ông chủ kinh ngạc hỏi Mộ Dung Tuyết, "Công tử, ngài đang nặn mình sao......?""Ờm....... Đây là tiểu muội của ta." Mộ Dung Tuyết có chút không tự nhiên trả lời.Song Nhi ở bên cạnh hai mắt phát sáng: "Tiểu........ Thiếu gia, người thật lợi hại, thật giống tiểu thư, quả thật là giống nhau như đúc!"Hai chủ tớ tạm biệt ông chủ bán tượng, sau đó đi về phía sạp của thợ rèn.Mộ Dung Tuyết muốn làm một bộ dao phẫu thuật, ở hiện đại trước đây những thứ này đều không cần nàng phải hao tâm, dẫu sao trong bệnh viện có rất nhiều. Nhưng ở cổ đại lạc hậu, thứ đồ chơi đó vẫn chưa có nghiên cứu ra, sợ là ngay cả đồ phẫu thuật nhỏ cũng không có ai làm được, nghĩ đến là thấy sốt ruột, có lúc thật muốn quay trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store