ZingTruyen.Store

[Vương Nhất Bác x Tiêu Chiến] - [NGÀY GẶP ĐƯỢC EM]

_[ Chương 23 ]_

LynciWind

Tiêu Chiến không chần chừ lâu, vội vã cắm cúi muốn chạy trở về phòng. Vương Nhất Bác nhìn theo bóng lưng anh, có chút buồn phiền không biết nên làm thế nào tiếp theo. Cậu biết rõ ràng nếu như nói chuyện này với Tiêu Chién, thì anh cũng chỉ sẽ có duy nhất một cảm xúc giống như bây giờ vậy. Vương Nhất Bác biết rằng bản thân có thể vui vẻ cũng làm cho anh mất đi bớt gánh nặng nhưng việc mà nghe tin người thân mình phạm tội bị bắt thì sẽ rất khổ tâm.

Vương Nhất Bác nằm trên sofa ngẫm nghĩ, bây giờ là khoảng thời gian cậu không nên làm phiền Tiêu Chiến nhất. Cậu biết, người nhạy cảm như Tiêu Chiến, dễ tâm trạng như vậy, khó lòng mà dứt ra khỏi nỗi đau nhanh chóng, nhưng cũng không còn cách nào khác nên đành để thời gian trôi qua từng khắc một. Cậu vẫn luôn không thể ngủ được, thật ra trong chuyện này nếu vui thì cũng chỉ có một mình cậu vui với tâm trạng chính mình, nhưng anh ấy thì không hề hạnh phúc. Tường tận sự việc là cậu không có lỗi, chỉ trách Tiêu Chiến quá yêu thương và biết để tâm người khác làm gì, để rồi sau tất cả những gì anh phải chịu đựng, anh chưa bao giờ hận hay giận ai cả.

_ Tiêu Chiến, đến bao giờ anh mới ổn định đây.

Tại nơi phòng khách tối om, Vương Nhất Bác cũng chưa từng nhắm mắt lại, cũng chưa từng muốn ngủ. Và tại một căn phòng tình yêu mà cả hai vẫn luôn cùng chung sống, Tiêu Chiến đang nấc nghẹn với từng giọt nước mắt tuôn dài trên hai gò má. Tại sao chứ, tại sao lại là hết vết thương lòng này lại đến vết thương lòng khác?. Tiêu Chiến biết, biết rằng là Vương Nhất Bác muốn tốt cho anh, bản thân anh cũng mong muốn có được ngày hôm nay, nhưng vì sao bây giờ lại khômg chịu đựng được thế này. Anh có cần phải sống trong cuộc cuộc đời nhiều cay đắng như vậy không?. Có nên sống tiếp hay không?.

Một đêm không ngủ mà dài hơn một năm đời người. . .

Sáng hôm ấy, Vương Nhất Bác mang thân người xơ xác lên phòng Tiêu Chiến. Cậu vô cùng nhức đầu, choáng váng trước tình cảnh này. Mở cửa phòng liền phát hiện ra Tiêu Chiến đang ngồi trên giường ôm laptop, nghe tiếng động cũng chưa từng một lần ngẩng đầu lên. Cậu còn phát hiện ra, Tiêu Chiến đêm qua không ngủ, giống hệt cậu vậy. Vương Nhất Bác đi đến bên cạnh, ngồi xuống, gượng mỉm cười rồi hỏi :

_ Sáng rồi, anh có muốn ăn gì không?. Tôi đi mua.

Tiêu Chiến không cần nhìn, cũng không hé miệng lấy một lần. Vương Nhất Bác tuy có chút không đành lòng, nhưng xem ra là phải chiều người này rồi. Vương Nhất Bác đưa đầu cọ cọ lên vai Tiêu Chiến mấy cadi, hai tay cũng không buông tha vòng qua ôm lấy eo người ta, ôm sát đến nỗi không thấy một khoảng trống. Tiêu Chiếm hơi giật mình, nhưng lại quay trở lại trạng thái vốn có của mình, không mảy may để ý đến người bên cạnh. Vương Nhất Bác tức tối nhăn mày một cái, dùng sức siết eo anh rồi hung hăng nói cất lời :

_ Anh đừng có phớt lờ tôi.

_ Tôi. . .

_ Làm sao?.

_ Cậu có thích ở cùng một người là con của một phạm nhân không?.

Vương Nhất Bác lặng người đi, hóa ra trốn tránh cậu là vì lý do này. Đúng là một người ngốc nghếch đến hết thuốc chữa, cậu đã yêu anh đến chết đi được rồi, bây giờ muốn dứt ra cũng không có khả năng, vậy thì làm sao mà không thích đây. Không thích cũng phải thích mà thôi. Vương Nhất Bác đánh lảng đi chủ đề khác :

_ Anh mệt đúng không, thế thì ngủ được rồi.

_ Không, cậu trả lời tôi đi. _ Ánh mắt vô cùng kiên định nhìn thẳng vào mắt cậu, sâu trong con ngươi đen thăm thẳm ấy có phần hơi lo sợ, hoảng loạn.

_ Có chắc là muốn nghe?.

_ Kiểu gì thì cũng phải biết. Không nghe cũng không được. _ Tâm tình bỗng chốc càng hoảng sợ hơn sau khi nghe câu nói ấy phát ra từ miệng cậu. Tuy là sợ hãi nhưng vẫn không chối bỏ được sự thật là hiện tại hay sau này vẫn phải biết câu trả lời mà thôi.

_ Vậy nghe cho kỹ, lời chỉ nói một lần, không có lần sau. _ Vẻ mặt giả vờ ngập ngừng thành công làm anh bấu chặt hai tay vào vạt áo cậu, nỗi lo trong người không thuyên giảm mà lại tăng thêm một chút theo từng câu.

_ Tôi thích anh, tôi yêu anh, nên không có lý do gì mà không thích cả.

Tiêu Chiến vui mừng khôn xiết nhảy cẫng lên choàng lấy cổ Vương Nhất Bác hôn tới tấp vào mặt cậu. Anh mừng, anh rất sung sướng khi được nghe thấy lời lẽ lãng mạn này từ một người cao lãnh như cậu ấy. Cảm giác phấn khích không biết để đâu cho hết.
Mặc dù trước kia đã nghe được không ít lần, nhưng lần này anh thật sự rất lo sợ rằng sẽ nghe thấy một lời cay nghiệt từ cậu, mà có ai ngờ là sự thật không có tàn khốc như anh vẫn nghĩ.

_ Tôi cũng rất là yêu cậu.

_ Anh chỉ lo mỗi chuyện đấy?.

_ Không có. Tôi còn rất buồn phiền nữa, hôm qua tôi khóc sưng cả mắt, cũng không thể nào ngủ được, mắt luôn mở to thật là to.

_ Vậy nên không có lý do để người khác không bảo anh ngu ngốc.

_ Đừng nói thế, tim tôi tan vỡ thật đây. Nhưng mà, có phải đêm qua cậu cũng không ngủ?.

Vương Nhất Bác hơi ngập ngừng và rồi cũng gật đầu. Kỳ thực nghĩ ngợi cách để dỗ anh là chiếm hơn phân nửa thời gian mà cậu thức trắng đêm rồi. Chỉ riêng việc không muốn làm buồn lòng bảo bối mệt người như vậy đấy. Cậu còn nghĩ là anh ấy sẽ giận cậu dài dài kia.

_ Cậu đã đi về mệt như thế mà tôi lại làm phiền đến cậu nữa rồi. . . Tôi xin lỗi được không?.

_ Không sao, tôi vẫn ổn đây mà. _ Vương Nhất Bác xoa hai bên thái dương giúp Tiêu Chiến ổn định lại tinh thần.

_ Không được, chúng ta phải đi ngủ. Phải là cùng nhau ngủ thì mới an giấc được. Phải nói thật luôn là không có cậu nằm bên cạnh sưởi ấm thì có chết tôi cũng không thể ngủ nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store