Vừa Mở Miệng Liền Mất Tiếng| Mạnh Chi Vãn
Ngoại truyện về Lâm Kinh Dã: Lá bùa bình an trong tập thơ
"Em gái, sau này em có thể đi chơi với ai cũng được nhưng với Lâm Kinh Dã thì không!"Văn Thanh không chỉ một lần cảnh cáo em gái mình Văn Linh như vậy."Dựa vào đâu chứ!" Lâm Kinh Dã không phục."Bởi vì cậu không chỉ thích gây rắc rối mà còn không tự bảo vệ được bản thân. Em gái tôi ở bên cậu thì chẳng có chút an toàn nào cả!"Khi còn tiểu học, Lâm Kinh Dã và hai anh em Văn Thanh, Văn Linh nổi tiếng là những đứa trẻ nghịch ngợm trong trường. Vì bố mẹ của cả ba đều ở nước ngoài, mỗi lần nhà trường tổ chức họp phụ huynh, người lớn tuổi trong gia đình họ lại đến tham dự thay.Các bạn cùng lớp thường lấy cớ để chọc ghẹo họ, hét lên những câu như, "Lâm Kinh Dã, bố cậu đâu?" hay "Văn Linh, mẹ cậu đâu?"Văn Thanh là người giỏi đánh nhau nhất, mỗi lần đều bảo vệ Văn Linh và Lâm Kinh Dã. Khi có nam sinh bắt nạt họ, Văn Thanh luôn có thể dựa vào sức mình để bảo vệ cả hai.Tuy nhiên, Văn Thanh luôn tỏ ra thù địch với Lâm Kinh Dã.Lâm Kinh Dã và Văn Linh đều rất thích động vật, cả hai thường lén chạy ra sau cổng trường trong giờ giải lao, nhìn qua song sắt lớn để ngắm những chú mèo, chó con trong hộp trước cửa hàng thú cưng đối diện.Khi Văn Thanh biết chuyện, anh nghiêm khắc cảnh cáo em gái: "Em không được đi một mình với Lâm Kinh Dã.""Anh ấy bị bệnh tim, không chỉ không bảo vệ được em mà còn kéo em xuống, bắt em phải bảo vệ anh ấy!" Văn Thanh nghiêm túc nói.Nghe được điều này, Lâm Kinh Dã tức giận vô cùng, cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương nghiêm trọng. Thay vì không chơi với Văn Linh nữa, cậu lại làm ngược lại, cố ý tỏ ra thân thiết với Văn Linh hơn trước mặt Văn Thanh, đắc ý khoe khoang như thể muốn chọc tức anh.Mỗi lần các bạn thấy Lâm Kinh Dã và Văn Linh đi cùng nhau, họ lại cười ầm lên, thậm chí có người còn cố ý mách Văn Thanh, ghé vào tai anh nói: "Lâm Kinh Dã lại dụ dỗ em gái cậu kìa."Vào một buổi tối cuối tuần nọ, Văn Linh lén tìm gặp Lâm Kinh Dã nói: "Em thấy ông chủ quán nướng đối diện trường mình hay ngược đãi một con mèo hoang. Chúng ta qua đó trộm con mèo rồi đưa nó đến trạm cứu trợ nhé."Lâm Kinh Dã và Văn Linh cùng nhau đến quán nướng, lợi dụng lúc không ai chú ý lén bế con mèo ra. Nhưng khi vừa ra khỏi cửa, họ bị ông chủ bắt quả tang.Văn Linh ôm chặt con mèo trong lòng, ông chủ cầm gậy đuổi theo họ. Cả hai hoảng sợ bỏ chạy.Văn Linh chạy rất nhanh nhưng Lâm Kinh Dã mới chạy được vài bước đã cảm thấy ngộp thở, tay ôm ngực, phải dừng lại bên cột điện. Văn Linh định quay lại giúp cậu nhưng cậu giơ tay ra hiệu ngăn cô lại.Ông chủ quán nướng mặt đỏ bừng, rõ ràng đã uống nhiều rượu, cây gậy trong tay vung vẩy loạn xạ, chuẩn bị giáng xuống Lâm Kinh Dã. Cậu không còn sức để chống đỡ, đang cố gắng né tránh thì bất chợt thấy Văn Thanh xuất hiện trước mặt mình. Văn Thanh đẩy cậu ra một bên, dùng toàn lực ôm chặt lấy cánh tay của ông chủ quán đang vung gậy.Một cậu bé gầy yếu và một người đàn ông to lớn, mập mạp vật lộn với nhau. Văn Thanh bị đánh thâm tím khắp người. Thấy vậy người qua đường vội báo cảnh sát, Văn Thanh nhanh chóng được đưa đến bệnh viện cấp cứu. Dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đầu gối của Văn Thanh bị tổn thương nặng, để lại di chứng khiến cậu không thể chạy nhảy như trước, giống hệt như Lâm Kinh Dã.Sau đó, bố mẹ của Văn Thanh và Văn Linh biết chuyện liền đưa Văn Thanh sang Mỹ. Văn Linh muốn ở lại trong nước để chăm sóc bà, không chịu theo anh sang nước ngoài. Cuối cùng bố mẹ cô đồng ý, cho phép cô ra nước ngoài khi lên đại học.Lâm Kinh Dã hiểu rằng, bố mẹ Văn Linh luôn vắng nhà, bà cô thì sức khỏe yếu, còn Văn Thanh là người duy nhất có thể chăm sóc và bảo vệ cô. Thế nhưng vì sự liều lĩnh của mình, cậu đã gây tổn thương không thể bù đắp cho Văn Thanh. Từ đó, Lâm Kinh Dã tự nhủ rằng trước khi Văn Linh ra nước ngoài, cậu phải thay Văn Thanh chăm sóc cô, trả hết món nợ ân tình ngày trước. Cậu cũng tự hứa với bản thân rằng mình phải trở nên mạnh mẽ hơn và không bao giờ được trở thành gánh nặng cho bất kỳ ai có liên quan đến cậu.Ông ngoại Lâm Kinh Dã qua đời sớm, sau khi bố mẹ rời đi, cậu sống cùng bà ngoại. Bác gái của cậu thường về nhà bà ngoại ăn cơm, mỗi lần ăn đều nhắc nhở cậu phải chăm sóc sức khỏe, tránh gây rắc rối ở trường. Sau này, có lẽ biết cậu không thể sửa được tính hay gây sự, bác sợ bạn bè nắm được điểm yếu về bệnh tim của cậu nên đã yêu cầu giáo viên giữ bí mật về tình trạng bệnh của cậu, không tiết lộ với các học sinh khác. Cô cũng nói với các phụ huynh khác rằng: "Cháu nhà tôi có chút vấn đề về tim nhưng không nặng, không có gì đáng lo."Sau khi tốt nghiệp tiểu học, Lâm Kinh Dã và Văn Linh được xếp vào cùng một trường cấp hai.Lâm Kinh Dã và Văn Thanh vẫn giữ liên lạc qua mạng, cậu quen với việc âm thầm quan tâm Văn Linh, giúp đỡ cô mỗi khi cô ốm đau hay gặp rắc rối. Cậu rất ít khi tiếp xúc với cô ngoài những lúc cần thiết, cố gắng không gây thêm phiền toái cho cô.Trong trường đôi lúc cũng có tin đồn về việc "Lâm Kinh Dã thích Văn Linh" nhưng cậu chẳng mấy bận tâm.Có lẽ vì ngoại hình và thành tích học tập khá nổi bật nên nhiều nữ sinh trong trường khi nhìn thấy Lâm Kinh Dã đều tỏ ra ngại ngùng và bẽn lẽn. Có cô từng lén gửi cậu mẩu giấy, tặng quà, thậm chí còn thẳng thắn bày tỏ: "Lâm Kinh Dã, tớ rất thích cậu."Mỗi khi gặp những tình huống như vậy, Lâm Kinh Dã lại tự hỏi trong lòng: “Thật sao?”Nếu họ biết về bệnh của mình, liệu họ vẫn còn thích mình chứ?Khi còn là thiếu niên, Lâm Kinh Dã dường như không thể thuyết phục bản thân tin vào câu “ Tớ thích cậu” mà người khác nói với cậu.Năm cậu học lớp 10, bà ngoại bắt đầu có vấn đề về sức khỏe, thường xuyên nhập viện. Lâm Kinh Dã mỗi ngày sau khi tan học đều đến bệnh viện chăm sóc bà. Có khi cậu quên ăn uống, có khi phải thức thâu đêm làm bài tập sau khi bà đã ngủ. Điều đó khiến sức khỏe của cậu dần trở nên suy kiệt.Sau đó cậu đã làm một ca phẫu thuật nhỏ tại bệnh viện tư nhân mà cậu thường đến trước đây.Cậu được sắp xếp nằm ở khoa tim mạch. Vì thường xuyên đến đây kiểm tra nên Lâm Kinh Dã khá thân thuộc với các y tá và bác sĩ ở đây.Ban đầu cậu được sắp xếp ở một phòng bệnh không có ánh sáng mặt trời. Nghe nói có một phòng bệnh khác cùng tầng, phía hướng nắng, vừa trống chỗ, cậu liền lập tức xin chuyển qua.Người cùng phòng với cậu là một cô bé trạc tuổi, tên là Trần Tịch. Lâm Kinh Dã có chút ấn tượng về cô gái này. Cô nhỏ hơn cậu một lớp, năm nay vừa thi đỗ từ trường huyện lên trường thực nghiệm thành phố, sẽ trở thành đàn em của cậu.Cô bé rất trầm lặng, nhút nhát, ít nói, hoàn toàn trái ngược với tính cách mạnh mẽ, bộc trực của cậu. Khi cậu trò chuyện với các y tá, họ nhắc đến hoàn cảnh của cô bé.Bố mẹ cô đã ly hôn, cô phải ở viện một mình, người làm thủ tục nhập viện cho cô là một người hàng xóm. Y tá nói, nhìn dáng vẻ rụt rè, nhút nhát của cô cũng đủ biết cô lớn lên không được yêu thương nhiều nên cảm thấy có chút thương hại.“Vậy chị tìm cách an ủi cô bé đi?” Lâm Kinh Dã nói với y tá.“Chị an ủi thế nào đây? Hay là kể cho cô bé nghe về những trải nghiệm ‘đầy kịch tính’ của cậu, nói rằng còn có một đứa cô đơn, buồn bã giống như cô ấy ở đây?” Y tá đùa.“Được thôi.” Lâm Kinh Dã thoải mái đáp.Cậu chủ động chia cho cô bé phần kẹo của mình, xua đuổi bạn cùng phòng khác khi cậu ta muốn chiếm giường của cô, và khi biết mẹ kế của bạn đó đã đổ oan cho cô, cậu đã yêu cầu bà ta xin lỗi cô.Lý do cậu muốn đối xử tốt với cô rất đơn giản, có lẽ vì cùng chung hoàn cảnh, vì cậu đã từng chịu khổ nên muốn che chở cho người khác khỏi cơn mưa.Khi ở bên cô bé, cậu dần nhận ra rằng cô thực sự là một cô gái ngây thơ, tốt bụng, luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác, thậm chí đôi khi còn hơi ngốc nghếch.Ấn tượng sâu sắc nhất là lần cậu vừa làm xong nội soi dạ dày, bước ra từ trung tâm nội soi và phát hiện cô bé đang truyền dịch nhưng vì muốn đi lấy thuốc cho cậu mà vô tình làm tuột kim truyền ra khỏi tay.Trong lòng Lâm Kinh Dã thấy có chút áy náy. Tối hôm đó, cậu chủ động đề nghị viết cho cô một lá bùa bình an và sáng sớm hôm sau, trước khi vội rời khỏi bệnh viện, cậu không quên để lại lá bùa cùng với phần kẹo còn lại bên cạnh nó.Cậu còn đúng năm viên kẹo và theo như cậu nhớ, cô bé cũng còn đúng năm mũi tiêm phải tiêm.Khi bước vào năm học lớp 11, cả trường tham gia đợt huấn luyện quân sự. Ở sân trường thực nghiệm thành phố, Lâm Kinh Dã gặp lại Trần Tịch. Năm nay là năm đầu tiên trường tổ chức huấn luyện quân sự. Những học sinh như cậu được xin nghỉ vì lý do sức khỏe, thường bị người khác đồn thổi, nghi ngờ về tính chân thực của bệnh tật. Cậu không bận tâm đến ánh mắt hay lời bàn tán của người khác nhưng cậu biết không phải ai cũng như mình.Chẳng hạn như cô bé hoàn toàn không giống cậu.Nhìn ra được sự buồn bã và bối rối của cô, cậu chủ động nói với cô rằng: "Sức khỏe là quan trọng nhất, đừng lúc nào cũng ép bản thân quá. Quan trọng là em phải tự tin vào bản thân, dù sao cũng còn có anh ở đây cùng em mà."Những lời cậu nói với cô đều là những lời từng tự nhủ với bản thân, nhưng cậu cũng không chắc liệu nó có giúp được cô không.Cô từng nói với cậu rằng cô muốn học y, cậu cảm thấy điều đó rất phù hợp với cô. Bởi cậu đã không ít lần nhận thấy rằng mỗi khi cậu có dấu hiệu không khỏe, cô bé lại tỏ ra lo lắng vô cùng.Không giống như phong thái nhẹ nhàng thường ngày, cô sẽ to tiếng cảnh cáo cậu phải chú ý đến sức khỏe. Có lần, cô đến lớp tự học buổi tối muộn, cậu đèo cô về trường bằng xe đạp. Khi cậu đổ dốc và tăng tốc, cô liền hét lên, bảo cậu đi chậm lại.Sinh viên y khoa đều có kiểu trái ngược như vậy sao?Lâm Kinh Dã cảm thấy từ tận đáy lòng rằng cô bé khi tức giận không quá đáng sợ, chỉ hơi nghiêm túc nhưng lại khiến cậu cảm giác mình phải ngoan ngoãn nghe lời.Cậu hỏi cô muốn thi vào trường đại học nào, Đại học Y Bắc Kinh hay trường y khoa trong thành phố. Cô bảo mình vẫn chưa quyết định, không trả lời cậu.Sau kỳ nghỉ Quốc khánh, Văn Linh bất ngờ chuyển đến trường thực nghiệm thành phố.Việc chăm sóc Văn Linh đã trở thành thói quen của Lâm Kinh Dã từ rất sớm. Khi trò chuyện với Văn Thanh, cậu biết em gái anh gần đây bị sốt cao không dứt nên đã đặc biệt đến phòng y tế mua một túi thuốc cho cô nhưng không muốn tự mình mang đến. Tình cờ gặp Trần Tịch ở phòng y tế, biết họ cùng lớp, cậu nhờ cô chuyển giúp túi thuốc.Tuy nhiên, túi thuốc nhanh chóng bị Văn Linh trả lại.Văn Linh nói: "Lâm Kinh Dã, anh cứ làm như thế này thật chẳng có ý nghĩa gì cả. Anh không thể lo nổi chuyện người khác đâu, hãy lo cho bản thân trước đi được không?"Lâm Kinh Dã hiểu rằng thái độ kháng cự mạnh mẽ của Văn Linh là vì cô không muốn làm phiền cậu, nhưng những ký ức xa xưa lại ùa về, khiến cậu càng cảm thấy khó chịu trong lòng.Trong giờ tự học buổi tối, cậu cảm thấy ngực nặng trĩu và đau nhói, quyết định sau khi học xong sẽ tìm Văn Linh để nói chuyện.Sau giờ học, cậu đến dưới ký túc xá nữ và hẹn Văn Linh xuống gặp. Nhưng Văn Linh mãi không chịu xuống, cậu tình cờ đụng phải Trần Tịch và nhờ cô gọi giúp Văn Linh.Hôm đó có lẽ tâm trạng Trần Tịch không tốt, trông cô uể oải và không đồng ý giúp cậu.Có thể vì trời quá lạnh, cơn đau ở ngực của Lâm Kinh Dã ngày càng nặng hơn, khiến cậu thấy khó thở. Cậu khẽ cúi người ôm lấy ngực, ngước lên nhìn và thấy Trần Tịch đã quay lại, hốt hoảng tìm thuốc trong túi áo cậu và giúp cậu uống.Cô phản ứng rất nhanh, động tác thuần thục và dứt khoát, rõ ràng là có tố chất trở thành bác sĩ, cậu nghĩ.Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến học kỳ hai của năm lớp 11.Trong hội thao mùa xuân trước kỳ thi giữa kỳ, Văn Linh ngã trong lúc chạy tiếp sức, Lâm Kinh Dã vội vàng chạy đến kiểm tra vết thương của cô. Trưa hôm đó, khi cậu mua nước trong siêu thị, phát hiện thẻ của mình hết tiền. Tình cờ thấy Trần Tịch đứng ở cửa siêu thị, cậu gọi tên cô và nhờ cô trả tiền giúp.Cô không giúp cậu trả tiền.Lâm Kinh Dã dần nhận ra rằng, kể từ khi Văn Linh chuyển đến, Trần Tịch dường như luôn cố tình tránh mặt cậu và tỏ ra xa cách hơn.Cậu nghe nói có người bảo Trần Tịch có ác cảm với Văn Linh vì giáo viên sinh học đã giao chức vụ đại diện môn Sinh vốn thuộc về cô cho Văn Linh. Cũng có người nói rằng Trần Tịch có ác cảm với Văn Linh vì cô thích Lâm Kinh Dã, mà cậu lại thân thiết với Văn Linh.Lâm Kinh Dã cười bất lực.Chẳng lẽ lý do cô tránh mặt cậu thật sự chỉ là để tránh lời dị nghị?Cậu không tin điều đó.Cho đến một ngày, Triệu Nhã Thục nhờ cậu đến văn phòng khối lớp 10 để lấy bảng điểm thi đấu toán, cậu đứng ở cửa văn phòng và tận mắt chứng kiến cảnh cô và bà nội cãi nhau.Mắt cô đỏ hoe, gay gắt nói với bà rằng sau này sẽ không bao giờ tiếp xúc với cậu nữa, rõ ràng tin đồn đã khiến cô vô cùng khổ sở.Cô còn nói rằng, cô đã sớm biết cậu bị bệnh và rằng một người có bệnh tim bẩm sinh như cậu, cô không thể nào thích được.Hàng mi của Lâm Kinh Dã khẽ run lên, trong đầu không thể không hiện lên hình ảnh Văn Thanh bị đánh đập dã man khi giúp đỡ cậu hồi nhỏ. Cậu cũng không thể ngừng nghĩ đến vài ngày trước, bà ngoại đã giận dữ trách mắng cậu vì nhất quyết ở lại bệnh viện chăm sóc bà, lớn tiếng hỏi cậu: "Một người thậm chí không tự lo nổi cho mình thì có tư cách gì mà đòi chăm sóc người khác?"Cậu luôn hiểu rõ rằng, Lâm Kinh Dã với tính cách cứng đầu ấy không phải là người toàn năng, ngược lại trong những thời điểm quan trọng của cuộc đời, không ai cảm thấy bất lực hơn cậu.Chiều hôm đó, trên chuyến xe buýt đến trại huấn luyện, cậu lên xe rất muộn. Chỉ còn lại một chỗ ngồi bị hỏng. Một bạn cùng lớp nói rằng đã giữ chỗ cho cậu, cậu ngẩng lên và thấy Trần Tịch đang ngồi trên chỗ đó, cô chuẩn bị đứng dậy để nhường chỗ cho cậu. Cậu cố chịu đựng cơn đau ngực và cảm giác chóng mặt do say xe, tự động đi về hàng ghế cuối và ngồi vào chỗ ngồi bị hỏng, để lại chỗ ngồi tốt phía trước cho cô.Dù sao cậu cũng là con trai, cậu nghĩ.Cho dù trước đây cậu từng bảo rằng mình chỉ ngồi ghế trước vì sợ say xe và bị Hướng Thông trêu chọc là yếu đuối, cậu vẫn không thể để một cô gái mặc đồng phục váy ngắn ngồi trên một chiếc ghế hỏng, nghiêng ngả như vậy.Bà ngoại nhập viện hơn một tuần, cậu dự định sau khi tham gia xong trại huấn luyện sẽ về thăm bà. Nhưng vào đêm trước buổi huấn luyện, cậu bất ngờ nhận được cuộc gọi từ y tá báo rằng bà đã qua đời.Một cơn đau dữ dội bùng lên trong lồng ngực, điện thoại rơi xuống đất. Cơn đau từ sâu trong tim dần lan tỏa, cậu đột nhiên cảm thấy không thể bước thêm một bước nào nữa, và rồi ngã gục giữa màn mưa.Khi tỉnh lại, cậu phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh. Bác sĩ phòng cấp cứu nói rằng có một cô gái đã gọi xe cứu thương, cứu sống cậu.Cậu nói, nhất định phải cảm ơn cô gái đó. Bác gái của cậu bảo cứ yên tâm tĩnh dưỡng, việc cảm ơn cứ để cô lo.Cậu nằm viện rất lâu, thỉnh thoảng có vài bạn cùng lớp và các học sinh khóa dưới đến thăm, phần lớn thời gian là em họ cậu luôn ở bên cạnh.Sau khi năm học lớp 12 bắt đầu, cậu vừa điều trị vừa chuẩn bị cho việc được tuyển thẳng đại học, hầu như không quay lại trường.Sau khi được tuyển thẳng vào Đại học R, một nhóm bạn cùng được tuyển thẳng đã lập một nhóm trò chuyện trên QQ và kéo cậu vào. Không có nhiều việc để làm, Lâm Kinh Dã thường xuyên gửi tin nhắn thoại trả lời các câu hỏi trong nhóm. Trong số nhiều học sinh nhắn tin riêng hỏi cậu, người để lại ấn tượng sâu sắc nhất là một đàn em với nickname Spring.Cô gái này thỉnh thoảng hỏi cậu vài câu liên quan đến việc học và mỗi dịp lễ tết đều gửi lời chúc mừng. Mỗi lần cô đều chúc một câu đơn giản: "Chúc anh sức khỏe và bình an." Dường như không còn lời chúc nào khác sao?Lâm Kinh Dã bật cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp.Có lẽ, đối với một người bệnh tật, cuộc sống mong manh như cậu, đó thực sự là lời chúc quan trọng và chân thành nhất.Cậu có lẽ sẽ mãi ghi nhớ rằng từng có một cô gái, vào mỗi dịp lễ dù lớn hay nhỏ đều chúc cho cậu được khỏe mạnh và bình an.Khi đến Đại học R, cuộc sống của Lâm Kinh Dã chỉ xoay quanh ba việc: học trên lớp, đọc sách ở thư viện và chuẩn bị hồ sơ xin học thạc sĩ.Lần đầu tiên cậu gặp Giang Vũ Nhu là vào học kỳ hai năm nhất trong giờ nghỉ giữa tiết học, ở thang máy đông đúc của tòa nhà giảng đường.Lúc đó có một cô gái chỉ có thể dùng một tay để chống nạng, còn tay kia ôm một chồng sách, khi chuẩn bị vào thang máy thì đột nhiên làm rơi hết sách xuống đất.Cửa thang máy sắp đóng lại, Giang Vũ Nhu muốn giúp cô ấy mở cửa nhưng vì đứng quá xa nên không chạm được vào nút, trong cơn gấp gáp, cô đã dùng tay cản cửa lại và bị cửa thang máy kẹp vào tay. Cô nhăn mặt vì đau nhưng vẫn cố gắng giữ cửa cho cô gái đó vào thang máy và còn hỏi thăm xem cô có cần giúp đỡ không.Sáng hôm sau, Lâm Kinh Dã gặp lại Giang Vũ Nhu trong lớp thể dục của khối sức khỏe. Cậu không thể tham gia thể dục bình thường nên phải tham gia lớp học này để lấy tín chỉ. Năm đó, Giang Vũ Nhu cũng đăng ký học lớp này vì đã bị ngã khi trèo cây trong kỳ nghỉ hè và làm chân bị thương."Cậu trèo cây làm gì vậy?" Lâm Kinh Dã hỏi."Để lấy lại chiếc diều mắc trên cây cho em trai." Giang Vũ Nhu đáp lại đầy bất lực."Em trai cậu cảm ơn cậu thế nào?""Nó đã bưng trà, rót nước suốt kỳ nghỉ, và mỗi ngày đều nói một câu: ‘Chị tôi là tiên nữ.’"Lâm Kinh Dã bật cười.Giang Vũ Nhu hỏi: "Còn cậu thì sao?""Tôi bị bệnh tim bẩm sinh." Lâm Kinh Dã thành thật thừa nhận.Biểu cảm trên khuôn mặt Giang Vũ Nhu thay đổi ngay lập tức, nụ cười rạng rỡ dịu dàng biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc, như thể cô đang suy nghĩ điều gì đó."Cậu làm sao thế?" Lâm Kinh Dã hỏi."Không có gì, chỉ là đột nhiên thấy ngưỡng mộ cậu.""Ngưỡng mộ tôi vì bị bệnh tim sao?" Lâm Kinh Dã trêu đùa.Giang Vũ Nhu lập tức lắc đầu: "Tôi ngưỡng mộ sự lạc quan và niềm vui sống từ sâu thẳm trong lòng cậu, điều đó chẳng liên quan gì đến việc cậu có bệnh hay không.""Dù vậy, tôi phải thừa nhận rằng, khi biết cậu có bệnh, tôi cảm thấy ngưỡng mộ cậu nhiều hơn." Cô nhìn thẳng vào mắt cậu, miệng nở nụ cười nhẹ.Vào đêm khuya trước kỳ thi cuối kỳ, Giang Vũ Nhu đã tỏ tình với Lâm Kinh Dã sau khi vừa kết thúc buổi tự học. Bản năng đầu tiên của cậu là từ chối, nhưng Giang Vũ Nhu vẫn hỏi lý do tại sao."Cậu biết đấy, tôi không thể bảo vệ cậu.""Và hiện tại tôi không muốn yêu đương.""Vậy cậu có thích tôi không?" Giang Vũ Nhu nói, "Lâm Kinh Dã, hãy nhìn vào mắt tôi và nói rằng cậu không thích tôi một chút nào.""Ừ." Lâm Kinh Dã nhìn thẳng vào mắt cô, "Tôi không thích cậu một chút nào."Vừa nói xong, cậu thấy cô bật khóc.Trong bóng tối u ám của đêm, cô quay đầu bỏ chạy, vô tình đâm vào một người đi xe đạp, bị ngã xuống đất nhưng vẫn cố gắng đứng dậy, khập khiễng tiếp tục chạy đi.Trong lòng cậu đột nhiên dâng lên một cảm giác khó chịu, tâm trạng trở nên bực bội, và ngực đau thắt không dứt.Từ đó, Lâm Kinh Dã và Giang Vũ Nhu không liên lạc với nhau nữa.Vào đêm sau khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ, cậu ra ngoài mua đồ và vô tình nhìn thấy Giang Vũ Nhu đang say rượu, gục đầu trên đầu gối, ngồi thu mình ở góc tường bên ngoài cổng phía Tây của trường, mắt nhìn đăm đăm vào hư vô. Một người đàn ông lạ mặt bước đến, cố tình tiếp cận cô, kéo tay cô về phía mình mà cô không hề phản ứng, để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.Cơn tức giận trong lòng cậu bùng lên, cậu lao đến, đấm mạnh vào mặt tên đàn ông, kéo Giang Vũ Nhu ra phía sau mình.Sau khi tên đàn ông lảo đảo bỏ đi, Giang Vũ Nhu chân mềm nhũn, không thể đứng vững. Lâm Kinh Dã cúi xuống cõng cô trở về ký túc xá. Cô nằm mềm mại trên lưng cậu, đột nhiên đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của cậu.Bước chân của Lâm Kinh Dã khựng lại."Vừa rồi cậu đã bảo vệ tôi." Cô nói một cách chậm rãi."Cậu đã bảo vệ tôi, cậu có thể bảo vệ tôi." Cô thì thầm vào tai cậu, giọng điệu vô cùng nghiêm túc, lặp lại lời nói của mình."Lý do từ chối của cậu, bây giờ đã mất hiệu lực một cái rồi.""Vẫn còn một cái nữa—" Má cô ửng đỏ, tay vòng qua cổ anh, đếm từng ngón một cách cẩn thận, rồi hỏi từng chữ một, "Vậy khi nào thì cậu muốn yêu đây?""Cậu đã lên đại học rồi, bây giờ có thể yêu đương được rồi, thực sự có thể yêu rồi...""Được." Lâm Kinh Dã cúi đầu cười nhẹ, nghiêng đầu nói với cô, "Vậy thì chúng ta bắt đầu yêu nhau từ bây giờ nhé." Và thế là anh và Giang Vũ Nhu chính thức hẹn hò.Vào kỳ nghỉ hè sau học kỳ hai năm nhất, Lâm Kinh Dã cùng giáo sư đến ngoại ô quê nhà tham gia hoạt động thực tế xã hội. Giáo sư của anh không may qua đời vì tai nạn khi cố gắng cứu một đứa trẻ bị đuối nước. Dù đã cố gắng hết sức cứu chữa nhưng không thành công.Vì quá xúc động, bệnh tim của Lâm Kinh Dã tái phát và cậu ngã gục bên bờ sông. May mắn thay, Giang Vũ Nhu đã kịp thời đến, gọi xe cấp cứu và đưa cậu vào bệnh viện.Cậu nằm trong phòng cấp cứu suốt một tuần và cô đã thức trắng bên ngoài, không rời đi suốt bảy ngày đêm.Một cô gái vốn lớn lên trong hạnh phúc, vô lo vô nghĩ, lại phải chịu đựng nhiều đau khổ như vậy vì cậu. Lâm Kinh Dã cảm thấy không nỡ, nhưng cũng xúc động trước sự dũng cảm và kiên cường trong tính cách của cô.Sau khi tốt nghiệp đại học, cả hai cùng ở lại Đại học R học lên thạc sĩ. Sau khi tốt nghiệp, Giang Vũ Nhu thi đỗ công chức ở Nam Kinh, còn Lâm Kinh Dã tiếp tục học tiến sĩ tại trường, dự định sau khi hoàn thành sẽ đến Nam Kinh làm việc.Năm đó cả hai bước sang tuổi 25. Cũng vào năm đó, họ đã đăng ký kết hôn.Sau khi kết hôn, trong một khoảng thời gian vì thức đêm làm đề tài và hoàn thành luận văn tốt nghiệp, trái tim Lâm Kinh Dã ngày càng cảm thấy khó chịu. Giang Vũ Nhu đã đưa anh đi tái khám, bác sĩ nói rằng tình trạng tim của anh cần phẫu thuật thêm và khuyên anh đến bệnh viện số 3 để gặp bác sĩ trưởng mới nhậm chức.Giang Vũ Nhu phải đi công tác xa nên Lâm Kinh Dã đi một mình đến bệnh viện số 3.Vì đặt lịch muộn, mãi đến trưa anh mới được gọi vào khám. Khi bước vào phòng khám, anh nhận thấy bác sĩ không có mặt, chỉ có một nữ thực tập sinh đang cúi đầu ăn bánh mì ở bàn làm việc. Anh biết cảm giác đau dạ dày khó chịu thế nào, liền thông cảm cho công việc vất vả của ngành y, chủ động nói rằng mình không vội và nhắc cô có thể đi ăn trước. Nhưng cô gái đột ngột đứng dậy, cảm xúc có vẻ rất lạ, rồi vội vã mở cửa chạy ra ngoài.Chắc hẳn cô ấy đã gặp chuyện gì đó trong cuộc sống, anh thầm nghĩ.Chiều hôm đó, tại một cửa hàng tiện lợi gần bệnh viện, anh lại tình cờ gặp cô nữ thực tập sinh này. Thấy cô loay hoay không quét được mã thanh toán khi mua cà phê, anh chào hỏi cô, hỏi về tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật của mình và giúp cô thanh toán.Sau đó, ca phẫu thuật của anh diễn ra rất thuận lợi. Bác sĩ điều trị chính nói rằng cô học trò của ông đã giúp đỡ rất nhiều.Anh và cô chỉ gặp nhau hai lần, không có ấn tượng quá sâu. Anh chưa từng thấy cô tháo khẩu trang nhưng vẫn nhớ rõ đôi mắt trong veo, dịu dàng của cô, khiến anh cảm thấy có chút gì đó quen thuộc.Anh có thể cảm nhận được rằng cô ấy là một người tính cách ôn hòa, nghiêm túc trong công việc và vô cùng kiên trì, cứng cỏi.Anh đã mời bác sĩ điều trị chính đến dự đám cưới của mình, và cũng tiện thể mời cô ấy.Vào ngày cưới, cô không đến.Bác sĩ điều trị chính đến đúng hẹn và mang theo một món quà cưới, là một bộ thơ "Cát biển và bọt sóng" của Khalil Gibran.Bác sĩ còn mang theo một món quà khác, nói rằng đó là quà từ cô học trò của ông, là một chiếc bookmark được đặt trong một chiếc hộp đỏ tinh xảo.“Cô học trò này của tôi thật thú vị, hồi còn thực tập ở khoa nội trú, cô ấy rất thích viết bùa bình an cho các bệnh nhi và đùa rằng mình học từ một bậc thầy nào đó, bảo rằng bùa của mình rất linh nghiệm, có thể bảo vệ chúng bình an. Tôi thật không hiểu sao cô ấy lại nghĩ ra trò đó.” Bác sĩ cười nói.Động tác của Lâm Kinh Dã dừng lại, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh mơ hồ của cô gái cùng phòng bệnh với anh vào mùa hè năm lớp 10."Người học trò đó của thầy tên gì?" anh hỏi."Trần Tịch." Bác sĩ đáp.Trần Tịch.Lâm Kinh Dã mơ hồ nhớ lại cách đây không lâu, một người bạn học tiến sĩ ở Đại học Sư phạm Bắc Kinh, Tôn Gia Hoài, từng gửi cho anh một tin nhắn thoại. Cậu bạn dùng giọng điệu mang đậm chất quê nhà hỏi anh: “Bạn gái tôi bảo có một đàn em tên là 'Trình Quý' muốn hỏi anh vài chuyện, anh có quen không?”Bản năng của anh liền nghĩ đến một đàn em trong dàn nhạc dân tộc của Đại học Sư phạm Bắc Kinh có tên là Trình Quý nhưng anh không mấy tiếp xúc. Anh cũng nhớ rằng hội sinh viên trường Đại học R có một cán bộ tên Trình Quý nhưng anh cũng chỉ gặp cô ta một lần, không quen thân.Vì vậy, anh trả lời tin nhắn của Tôn Gia Hoài: “Trình Quý nào cơ?”Ký ức thời trung học như những tia điện chập chờn hiện ra trong tâm trí anh, không hề rõ ràng và liền mạch vì thời gian đã quá lâu.Nhưng anh mơ hồ có thể xác định rằng, cô gái từng gọi cho cậu chính là cô học trò của bác sĩ điều trị chính—cũng là cô bé đã từng nằm cùng phòng bệnh với anh nhiều năm về trước.Không phải "Trình Quý", mà là "Trần Tịch".“Anh yêu, quà cưới hôm nay em đã thu dọn hết rồi nhé?" Buổi tối sau đám cưới, Giang Vũ Nhu vừa thu dọn đồ trong phòng khách vừa gọi vào phòng ngủ.“Ừ.” Lâm Kinh Dã quay đầu đáp.“Tập thơ này em sẽ không cất đâu. Trong số quà tặng còn có một chiếc bookmark, em đã kẹp nó vào trong quyển thơ rồi.” Giang Vũ Nhu đẩy cửa bước vào, đặt cuốn thơ lên bàn làm việc của anh: “Anh để lên kệ sách đi, thỉnh thoảng có thể mở ra đọc.”Anh ngồi trước bàn làm việc, đóng máy tính lại và nhẹ nhàng mở cuốn thơ ra, liền thấy chiếc bookmark được kẹp bên trong.Bookmark được làm bằng kim loại màu vàng, hình chữ nhật, trên đó chỉ khắc đơn giản một câu: "Năm tháng bình an".“Câu này có nghĩa gì thế? Anh giảng cho em nghe đi.” Giang Vũ Nhu đứng bên cạnh anh, tò mò chỉ vào một câu thơ trên trang sách hỏi.Lâm Kinh Dã nhìn theo tay cô và chú ý đến câu mà cô vừa chỉ ra.“ Những bông hoa của mùa xuân là giấc mơ của mùa đông.”“Không có một cách giải thích cố định nào cả.” Anh im lặng một lát rồi nói, “Mỗi người có trải nghiệm cuộc sống và góc nhìn khác nhau, nên cách hiểu về câu thơ cũng sẽ khác nhau.”“Có vẻ đúng là như vậy.” Giang Vũ Nhu gật đầu đồng tình.“Nhưng anh tin rằng, bất cứ ai thích câu thơ này, đều sẽ có một cách giải thích riêng cho mình.”Lâm Kinh Dã nghĩ về quá trình trưởng thành và những thay đổi của cô gái ấy trong suốt những năm qua, hàng mi của anh khẽ run, anh đưa tay đóng cuốn thơ lại một cách chậm rãi.Câu "Năm tháng bình an" trên chiếc bookmark tình cờ lại hoàn toàn khớp với câu thơ trên trang sách.Anh tin rằng, dù là Lâm Kinh Dã của tuổi 16, người đã chia sẻ câu thơ này với cô hay Trần Tịch của tuổi 25, người đã hồi đáp câu thơ này cho anh, cả hai đều đã đưa ra cách lý giải riêng của mình về nó.Mỗi hạt giống chôn vùi trong mùa đông rồi sẽ mọc rễ, đâm chồi và nở ra những bông hoa độc đáo rực rỡ nhất.Đó là câu trả lời tuyệt vời nhất mà cả hai đã cùng đạt được, sau những câu hỏi không ngừng về những khổ đau của cuộc sống và sự trưởng thành sau những vết thương.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store