ZingTruyen.Store

Vu Nhat Cau Tang Chay Tron

Cậu nắm chặt tay Trình Tiêu, vì Trình Tiêu ra tay nên dọc đường đi không gặp trở ngại, không biết y lấy từ đâu ra một chiếc xe, đẩy Tăng Thuấn Hy ra ghế sau còn mình vội vàng vòng đến chỗ điều khiển lái xe rời đi.

Vì phóng xe vun vút nên cơ thể Tăng Thuấn Hy có phần không chịu nổi, cậu đè tay xuống ghế thở dốc.

“Chúng ta… trốn được rồi?” Giọng Tăng Thuấn Hy run run, thở mệt nhọc.

Trình Tiêu bình tĩnh lái xe, tốc độ càng lúc càng nhcậu, “Không, vẫn chưa, đến khi rời khỏi thành phố này thì mới có thể đảm bảo hành tung của chúng ta.” Y bỗng rẽ vào một con đường âm u, vì là buổi tối nên không có ai chú ý chiếc xe. Trình Tiêu bất ngờ dừng xe, cầm ba lô trên ghế phó lái rồi mở cửa xuống xe

“Đi xuống đi.”

Tăng Thuấn Hy không dám chần chừ, cậu lập tức xuống theo, nhưng vừa bước xuống thì lảo đảo suýt ngã, Trình Tiêu vội vươn một tay ra đỡ cậu, “Không chịu nổi hả?” Y lo lắng, cách một lớp quần áo mà lòng bàn tay vẫn có thể cảm nhận nhiệt độ thân thể đối phương cao ngất, Trình Tiêu biến sắc, y giơ tay sờ lên trán Tăng Thuấn Hy, nhiệt độ cao hơn người bình thường.

Xem ra bắt đầu bị sốt…

Y hiểu tình trạng cơ thể Tăng Thuấn Hy, bị giam trong phòng hai năm không được gặp ánh mặt trời, không được hoạt động, dù có cường tráng cũng sẽ bị mài mòn, bây giờ còn trải qua một cuộc chạy trốn gấp gáp cộng thêm gió đêm lạnh lẽo, nếu không phải có ý chí bỏ trốn chống đỡ thì có lẽ đã ngất xỉu rồi.

Tăng Thuấn Hy lắc đầu thật mạnh, ngữ điệu suy yếu nhưng vẫn kiên quyết, “Tôi không sao, chúng ta đi thôi.”

Chỉ có nửa tiếng, dù chết dọc đường thì cậu cũng quyết không dừng lại!

Trình Tiêu cắn răng, nhét ba lô vào trong lòng Tăng Thuấn Hy, “Cầm nó cẩn thận.” sau đó ngồi xổm xuống trước mặt cậu kéo cậu nằm sấp lên lưng mình, Tăng Thuấn Hy không phòng bị ngạc nhiên thốt lên một tiếng nắm lấy áo của Trình Tiêu, y thuận thế cõng cậu lên.

Trọng lượng trên lưng làm Trình Tiêu trách móc: “Không hiểu nổi tên đó là yêu cậu hay hận cậu nữa, để cậu nhẹ đến mức này…” Bàn tay đang nắm áo của Trình Tiêu thoáng siết lại, y hoảng loạn phát hiện mình lỡ lời, vội ngậm miệng.

“Chúng ta đi thôi!” Giọng nói trầm thấp truyền đến từ phía sau, Trình Tiêu gật đầu, cõng Tăng Thuấn Hy chạy ra khỏi lối nhỏ đến trạm xe buýt.

Tăng Thuấn Hy nằm sấp trên lưng y, tâm đau xót mà mũi cũng chua xót, gió lạnh thổi làm đầu cậu choáng váng nhưng cố nén sự khó chịu ấy xuống, cậu chợt nói với Trình Tiêu: “Cảm ơn cậu!”

“Gì?” Trình Tiêu đang chuyên tâm chạy trốn nên không nghe rõ.

“Không có gì…” Tăng Thuấn Hy lầm bầm, cậu nhìn lên trời sao, không kìm nén được rơi nước mắt.

Tiêu Vũ Lương, nếu nanh có thể nghe thấy lời thỉnh cầu của tôi thì van anh cho chúng tôi một con đường sống…

Trình Tiêu cõng Tăng Thuấn Hy lên chuyến xe buýt cuối cùng, đi qua vài trạm mới xuống xe, dùng hộ chiếu mua vài vé máy bay và vé xe lửa, từ đầu đến cuối Trình Tiêu đều vô cùng bình tĩnh lẫn nhanh nhẹn, giống như đã lên kế hoạch chu đáo từ trước.

Sau khi mua xong, y lại dẫn Tăng Thuấn Hy bắt xe taxi đi về hướng ngược lại. Trên đường đi Trình Tiêu mua thuốc hạ sốt cho Tăng Thuấn Hy uống, Tăng Thuấn Hy mê man tựa vào người y, cố gắng híp mắt nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài cửa xe.

“Cậu ngủ trước đi, đến tôi sẽ gọi.” Trình Tiêu lên tiếng.

“Vì sao chúng ta không đi máy bay hay ngồi tàu hỏa bỏ trốn?” Tăng Thuấn Hy nghiêng đầu nhìn y.

“Có thể thân phận của tôi sẽ bị bại lộ, tôi tin chắc tên đó sẽ ngay lập tức điều tra tình hình chúng ta xuất cảnh, tôi làm như thế có thể phân tán sự chú ý của bọn họ vào máy bay và tàu hỏa, khi bọn họ chú trọng điều tra các chuyến bay thì chúng ta có thêm thời gian rời khỏi đây.”

Tăng Thuấn Hy chịu đựng một lúc xong không chịu nổi nữa, cậu mệt mỏi nhắm mắt, “Tôi rất tò mò cậu làm nghề gì, cậu làm chuyện này thành thạo quá.”

Trình Tiêu cười “haha”, “Cậu có thể gọi tôi là sir Trình hoặc cảnh sát Trình.”

Tăng Thuấn Hy nghe vậy thì khiếp sợ mở mắt nhìn y

“Cậu là… cảnh sát?”

Trình Tiêu gật đầu “Chính xác.”

Tăng Thuấn Hy nghẹt thở, “Vì sao… Cậu lại đến biệt thự Tiêu gia?”

Trình Tiêu xoa cằm, “Thật ra tôi không tính giấu cậu, dù sao tôi cũng cần sự trợ giúp từ cậu mà.”

Tăng Thuấn Hy khá bối rối, “Sự trợ giúp từ tôi? Tôi có thể giúp gì cho cậu? Tôi chỉ là kẻ bị giam cầm hai năm.”

“Dĩ nhiên cậu có thể giúp tôi, mục đích của tôi chính là thu thập chứng cứ tội phạm của Tiêu Vũ Lương.” Trình Tiêu ngắt lời cậu, vẻ mặt nghiêm túc.

Tăng Thuấn Hy vô thức nghiêng đầu đi, cậu không muốn nhìn ánh mắt của y.

“Tôi đến nằm vùng là vì nhận được một vụ án, có người chết bất đắc kỳ tử trước cửa đồn…”

Tăng Thuấn Hy cứng người.

Cậu nhớ lại lúc trước Tiêu Vũ Lương từng dẫn cậu đến một căn cứ gọi là Bí Mật Huấn Luyện “Vật Nuôi”, có một “vật nuôi” mới bất cẩn nhìn thấy cậu, có lẽ quá ngạc nhiên nên nhìn cứ chằm chằm làm Tiêu Vũ Lương không vui, muốn sai người móc mắt người đó, về sau nghe nói người đó chạy trốn nhưng qua ngày hôm sau Tiêu Vũ Lương lại nói với cậu, “Con cá bỏ trốn đã được giải quyết rồi!”

Trình Tiêu nhắm vào Tiêu Vũ Lương?

“…Tôi đã điều tra rất nhiều nơi, khả thi nhất là hai bên hắc bạch đều liên quan đến Tiêu Vũ Lương. Cho nên tôi đóng vai người làm hi vọng có thể tìm được manh mối, nhưng không ngờ phát hiện cậu bị giam.”

Tăng Thuấn Hy không còn nghe thấy những câu nói sau đó của Trình Tiêu, cậu hơi run rẩy.

Thật ra Tiêu Vũ Lương giết không ít người…

Cậu biết…

Nhưng cậu không có sức lực ngăn cản hắn, Tiêu Vũ Lương đã biến thành ma quỷ từ lâu, nếu không phải sự kiện năm đó xảy ra thì cậu nào hay biết người anh trai trông như vô hại đã cầm quyền xem mạng người như cỏ rác…

“Tăng Thuấn Hy? Tăng Thuấn Hy?” Trình Tiêu kêu to, thậm chí đẩy cậu.

Tăng Thuấn Hy lập tức hoàn hồn, “Chuyện gì?”

“Cậu sẽ giúp tôi, đúng không?” Trình Tiêu nghiêm túc, “Từ trận hỏa hoạn hai năm trước đến số lượng lớn người mất tích ở hiện tại và chuyện giam cầm phi pháp, tôi hi vọng cậu có thể hỗ trợ cho tôi.”

Tăng Thuấn Hy nhìn Trình Tiêu, đầu óc rối tung.

Cậu hận Tiêu Vũ Lương, cực kỳ hận, hận thấu xương, đặc biệt là khi nghe Tiêu Vũ Lương chính miệng nói bố mẹ họ chôn thây trong trận cháy có chủ đích đó thì cậu hận không thể rút gân lóc xương Tiêu Vũ Lương…

Nhưng gương mặt thân thuộc che chở khi cậu vừa đặt chân vào Tiêu Gia năm ấy, không ngừng hiện lên trong đầu cậu…

Tiêu Vũ Lương là anh trai cậu…

Tiêu Vũ Lương là kẻ phạm tội giết người…

“Tôi không biết…” Tăng Thuấn Hy ôm đầu đau nhức, ánh mắt mơ hồ lẫn bất lực.

Cậu nên làm gì?

Trình Tiêu thấy cậu như thế thì không đành lòng dồn ép, “Tôi hiểu mà, tình huống bây giờ nói chuyện này là quá sớm, chúng ta vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi ma trảo. Cậu nghỉ cho khỏe trước đi, đến tôi sẽ gọi cậu.”

Tăng Thuấn Hy đáp khẽ một tiếng, quấn áo khoác tựa vào cửa kính, đầu óc rối như mớ tơ vò, nhưng không lâu sau cơn sốt và thuốc ngấm đưa cậu vào giấc ngủ mê man.

Đến khi tỉnh lại, Tăng Thuấn Hy phát hiện mình nằm ngủ trong một căn phòng nhỏ, Trình Tiêu ngồi dưới mép giường sử dụng máy tính, ngón tay gõ rất nhanh.

Tăng Thuấn Hy giơ tay lên, mu bàn tay áp lên trán, có vẻ đã hết sốt…

Cậu nhắm mắt rồi lại mở ra, chậm rãi ngồi dậy.

Trình Tiêu nghe thấy tiếng động thì ngoái đầu sang, cười, “Tỉnh rồi à?”

Tăng Thuấn Hy ừ một tiếng, chuyển tầm mắt qua màn hình máy tính, Trình Tiêu không bận tâm cậu nhìn, thậm chí còn thoải mái chuyển máy tính qua trước mặt cậu, “Tôi đang liên hệ với cấp trên, hiện tại chúng ta chỉ có thể đợi trong nhà nghỉ nhỏ này, mấy ngày nữa cấp trên sẽ hỗ trợ. Thời gian này tạm thời để cậu oan ức sống ở đây vậy.”

Tăng Thuấn Hy lắc đầu, khàn giọng nói: “Không sao, tôi còn phải cảm ơn cậu.” Đã giúp tôi bỏ trốn…

Cậu hiểu cách Trình Tiêu bố trí, nếu ở trong khách sạn thì cần đăng ký bằng thẻ căn cước, dễ bị bại lộ, vì thế chọn ở nhà nghỉ nhỏ thế này là sáng suốt nhất.

Trình Tiêu cười.

Tăng Thuấn Hy nhìn trời đã tờ mờ sáng bên ngoài cửa sổ, cậu hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Trình Tiêu nhìn máy tính, “6 giờ 23 phút sáng.”

Tăng Thuấn Hy vô thức thở phào, “Vậy là chúng ta an toàn rồi?”

To gan chán sống bỏ trốn như thế này, người ấy biết sẽ nổi giận lắm nhỉ? Loại người hung hăng không thể chịu được việc có người bỏ đi như hắn…

“Có thể nói là vậy, ít nhất chúng ta không bị theo đuôi.”

Vừa mới nói xong thì cửa phòng bị gõ vang, cả hai lập tức căng thẳng bắt đầu đề phòng, “Ai đó?”

“Xin lỗi quý khách, tôi quấy rầy một lát ạ!” Là giọng của chủ nhà nghỉ.

Hai người thở hắt ra, Trình Tiêu đứng dậy đi mở cửa phòng, ông chủ cầm điện thoại lịch sự hỏi:

“Cho hỏi vị nào là ngài Tăng Thuấn Hy?”

Hai người cứng đờ, Trình Tiêu âm thầm đề phòng, lúc đăng ký y dùng tên giả, lại càng không dùng tên của Tăng Thuấn Hy, sao ông chủ lại biết cái tên này?

“Chúng tôi không ai có tên đó.” Nói xong Trình Tiêu muốn đóng cửa thì ông chủ lật đật vươn tay ngăn lại, “Quý khách đợi đã, tôi không có ý nào khác, chỉ là có người gọi điện đến nói muốn tìm ngài Tăng Thuấn Hy nói chuyện, nếu trong hai vị có người đó thì bắt máy đi.” Ông ấy vội vã đưa điện thoại lên.

Ông chỉ là chủ một nhà nghỉ nhỏ, không muốn trêu chọc phiền phức gì cả. Người trong điện thoại không hề dễ trêu…

Tăng Thuấn Hy cảm giác trời đất quay cuồng.

Cậu căn bản không trốn được…

Trình Tiêu nhíu mày cầm lấy điện thoại, Tăng Thuấn Hy mất khống chế hô lớn:

“Đừng bắt máy!”

Cậu hoảng sợ tột độ, cậu biết đầu bên kia điện thoại chắc chắn là hắn…

Trình Tiêu cắn răng, ấn bật loa ngoài.

“Hy.” Giọng nói trầm khàn chầm chậm truyền ra từ loa ngoài, Tăng Thuấn Hy bắt đầu run lẩy bẩy.

“Chơi đủ rồi thì quay về đi, đừng để nhóm chú Kỳ đợi lâu!” Ngữ điệu cưng chiều, lời nói bao dung hệt như của một người chồng dung túng cho người vợ bướng bỉnh.

Tăng Thuấn Hy và Trình Tiêu chấn động, Tăng Thuấn Hy như phát điên nhào đến trước cửa sổ, Trình Tiêu cũng nhanh chóng chạy đến cửa sổ kiểm tra, đúng là chú Kỳ vệ sĩ dẫn theo một nhóm người đợi ở dưới nhà, tựa như… đã đợi cả đêm…

Tăng Thuấn Hy bỗng chốc mất hết sức lực, trắng bệch mặt trượt ngồi xuống đất, tâm như bị xé rách, trong đầu chỉ lặp lại một câu nói: “Trốn không thoát, trốn không thoát…”

Sắc mặt của Trình Tiêu rất khó xem.

Ông chủ lặng lẽ quay đi, ông chỉ là người bình thường không muốn bị cuốn vào chuyện nguy hiểm kỳ lạ nào…

“Hy, tôi cho em cơ hội thứ hai!” Giọng Tiêu Vũ Lương tiếp tục vang lên, dịu dàng, mê hoặc như đang dẫn dắt người khác hít ma túy trí mạng

“Nếu em lựa chọn tự nguyện quay về bên tôi thì tôi có thể đưa em đi gặp hai người mà em muốn gặp nhất.”

Hai người muốn gặp nhất?

Tăng Thuấn Hy dần bình tĩnh, vồ đến giật lấy điện thoại trên tay Trình Tiêu, Trình Tiêu thấy cậu kích động thì vội buông tay đưa điện thoại cho cậu.

Tăng Thuấn Hy cầm điện thoại bằng cả hai tay, cậu kích động, nôn nóng, hỗn loạn, khao khát gào lên: “Anh gạt tôi, rõ ràng anh nói họ chết rồi…”

Tiêu Vũ Lương như thở dài một tiếng, “Đúng là tôi gạt em, họ chưa chết!”

Tăng Thuấn Hy nhìn thấy tia hi vọng, cậu kích động đến nỗi tay run run, “Thật… thật à? Anh không gạt tôi nữa chứ? Thật sự…có thể nhìn thấy họ?”

Trình Tiêu đứng bên nhìn Tăng Thuấn Hy chằm chặp.

“Thật, chỉ cần em quay về!”

Tăng Thuấn Hy đang muốn nói tiếp thì điện thoại bị Trình Tiêu giật lại, y tắt máy.

Tăng Thuấn Hy sửng sốt nhìn y.

“Cậu tin lời hắn nói?” Trình Tiêu nhìn cậu.

“Tôi chỉ có con đường tin tưởng, chỉ cần được gặp lại họ thì… có là lời nói dối trắng trợn hơn nữa tôi cũng nguyện ý tin tưởng!” Tăng Thuấn Hy gào lên.

Trong phòng yên tĩnh một hồi lâu, Trình Tiêu bất ngờ tức giận đấm vào vách tường, “Lần đầu tiên ông đây làm nhiệm vụ thất bại thế này! Mẹ kiếp!”

“Xin lỗi, nhưng mà xin cậu mau chạy đi, nếu cậu còn ở lại thì chắc chắn sẽ chết!” Giống với những người trước kia…

Trên gương mặt Tăng Thuấn Hy mang theo vẻ khẩn cầu, cậu không muốn Trình Tiêu bị bắt, dù sao y thật lòng muốn giúp cậu bỏ trốn, tuy rằng không thành công…

Trình Tiêu nhìn cậu, lát sau gật đầu.

Cổng nhà nghỉ mở, đám người chú Kỳ lập tức cung kính đợi Tăng Thuấn Hy đi ra nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì họ hoàn toàn biến sắc.

Trình Tiêu cầm súng chống lên huyệt thái dương của Tăng Thuấn Hy, ép Tăng Thuấn Hy bước ra cửa, y chắn Tăng Thuấn Hy ở trước người để làm bia ngắm, cảnh giác thận trọng nhìn đám người trước mặt.

Gương mặt ngăm đen của chú Kỳ sa sầm xuống, người phía sau nhanh chóng giơ súng lên nhắm vào Trình Tiêu.

“Thả Tăng tiên sinh ra, mày sẽ được chết thoải mái hơn!” Chú Kỳ âm trầm lên tiếng.

Tăng Thuấn Hy căng thẳng.

Trình Tiêu nheo mắt, “Lại còn có súng, xem ra gốc gác cậu chủ của các người cũng đủ đặc sắc đấy.”

“Bớt nói nhảm! Mau thả Tăng tiên sinh ra.” Chú Kỳ dần mất kiên nhẫn, chú ta vừa nhấc tay lên thì người phía sau tiến vào trạng thái chiến đấu tốt nhất.

Tăng Thuấn Hy thay đổi sắc mặt, “Chú Kỳ, dừng tay, để cậu ta đi!”

Chú Kỳ nhíu mày, “Xin lỗi tiên sinh, cậu chủ đã dặn dò phải dẫn hắn về cùng, nếu phản kháng thì giải quyết ngay tại chỗ.”

Tăng Thuấn Hy nghẹn thở, Trình Tiêu cười khẩy, giữ chặt “lá chắn”

“Vậy có phải tao nên kéo thêm người này làm đệm lưng không?”

Sắc mặt của đám người chú Kỳ biến đổi, nếu Trình Tiêu bị dồn ép đến mức bất chấp tất cả thì Tăng tiên sinh...

Bọn họ không dám lấy mạng của Tăng Thuấn Hy ra làm tiền đặt cược, bằng không họ sẽ chết còn thảm hơn…

Chú Kỳ nuốt cơn giận xuống, “Được, mày thả tiên sinh ra đi.”

Trình Tiêu không hề thả lỏng, trái lại càng giữ Tăng Thuấn Hy chặt hơn, “Tao không tin bọn mày, nghe rõ đây, đưa cho tao một chiếc xe, chỉ có một người được đi cùng, không được mang theo bất kỳ vũ khí nào, còn những đứa khác không được đi theo, đến chỗ an toàn tao sẽ thả tiên sinh của bọn mày!”

Sắc mặt của chú Kỳ rất khó xem, nhưng chú ta không nổi giận, “Được, Phong, cậu đi theo đi.”

Một người đứng sau chú ta bước ra, mặt của gã không cảm xúc, động tác gọn gàng dứt khoát, gã vứt súng, tháo túi nhỏ màu đen bên hông ra, bên trong dĩ nhiên là vài con dao găm nhỏ.

“Bao cổ tay và cả mép giày nữa.” Dù gì Trình Tiêu cũng là cảnh sát, liếc mắt là nhận ra trên người đối phương có khả năng cất giấu gì khác.

Phong vẫn không có biểu cảm gì, nhưng cũng dứt khoát tháo bao cổ tay, khi nó rơi xuống đất thì phát ra tiếng va chạm của kim loại, gã khom lưng gọn gàng rút lưỡi dao mỏng màu bạc khảm trong mép giày.

“Hết rồi.” Phong lạnh nhạt nói.

Lúc này Trình Tiêu mới thoáng thả lỏng cảnh giác, y kéo Tăng Thuấn Hy vào một chiếc xe ở đó, Phong cũng vào theo.

Tuy tất cả trông có vẻ rất thuận lợi, song Trình Tiêu không hay biết người đi theo cạnh Tiêu Vũ Lương thì ngoài vũ khí ra, năng lực bản thân cũng không hề kém cạnh, dù cho y là cảnh sát…

...

Căn phòng rộng rãi sáng sủa, sợi xích nhỏ mà chắc chắn, chiếc giường êm ái đắt tiền, một người hôn mê bất tỉnh, tất cả những thứ này trong mắt Tiêu Vũ Lương khiến hắn mê muội biết bao.

Hắn ngồi bên cạnh, đôi mắt đen thẳm ngắm nhìn Tăng Thuấn Hy mê man trên giường, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa mặt cậu, mơn trớn hàng lông mi vừa dày vừa rậm, sống mũi cao thẳng, gò má tái nhợt, cuối cùng dừng lại ở bờ môi nhợt nhạt không còn màu máu, mắt hắn trở nên u tối, không do dự cúi người hôn lên bờ môi ấy, mút cắn mạnh mẽ mặc cho đối phương vẫn đang ngủ mê man, đầu lưỡi cạy răng cậu ra xông vào suồng sã cướp đoạt.

Theo nụ hôn ngày càng sâu sắc, Tiêu Vũ Lương bắt đầu đè lên người Tăng Thuấn Hy.

Tăng Thuấn Hy đang ngủ thì khó thở, trên người nặng như bị một tảng đá đè lên, cậu cố vùng vẫy nhưng vẫn bị ghì xuống, cuối cùng giật mình tỉnh dậy, thở hổn hển nặng nhọc, nhìn thấy có một cái đầu đen vùi bên cổ mình, một vật ẩm ướt đang liếm láp cần cổ, tay chân bị giữ chặt không thể động đậy, hai chân bị chen vào, một vật nóng bỏng cọ sát vào giữa hai chân cách qua lớp quần.

Tăng Thuấn Hy lập tức nhận ra mình đang ở đâu, cậu cố giãy giụa

“Thả tôi ra, Tiêu Vũ Lương, anh là tên khốn, thả ra…”

Tiêu Vũ Lương đã biết Tăng Thuấn Hy tỉnh từ lúc đối phương cử động người, nhưng hắn vẫn mặc nhiên tiếp tục mút hầu kết cậu, đến khi cậu nổi giận gào lên mới luyến tiếc ngẩng đầu.

Tăng Thuấn Hy căm ghét liếc hắn, “Trình Tiêu đâu?”

Tiêu Vũ Lương cười khẽ, nhưng trong mắt lại lóe lên tia sắc lạnh

“Hy, em quan tâm hắn như thế?”

Tăng Thuấn Hy cứng đờ, cậu biết Tiêu Vũ Lương sẽ không tha thứ khi cậu quan tâm những người khác…

Tiêu Vũ Lương cười, hắn buông tay, đứng lên

“Thế thì tôi dẫn em đi xem nhé, cũng đúng, để muộn hơn nữa sẽ không còn thấy được.”

Tim cậu như muốn nhảy vọt lên vì vế sau của hắn, cậu thoáng cảm giác Trình Tiêu đang trong thế ngàn cân treo sợi tóc…

Khi cậu bị Tiêu Vũ Lương thân mật ôm băng qua tầng hầm dưới biệt thự, đến một chỗ nằm ở bên ngoài thì linh cảm của cậu trở thành sự thật!

Chỗ đó giống như nhà giam bị phong kín, chia làm hai tầng, tầng một có vài phòng, tầng hai lắp đặt các loại hình cụ có thể lấy mạng người, cửa sổ đóng chặt, Tăng Thuấn Hy đã từng đến đây, lần trước…

Ánh đèn rất chói mắt, chói đến nỗi gần như không thể mở mắt, chói đến nỗi dấu máu dưới đất cũng phản quang theo…

Tăng Thuấn Hy cảm thấy mình sắp ngất đến nơi rồi, phần thân trên trần trụi của Trình Tiêu bị treo lơ lửng trên một tấm ván đinh lớn, khắp người toàn máu, hai cánh tay bị treo lên, bị lóc đi rất nhiều thịt làm lộ ra xương bị máu nhuộm đỏ thẫm, người máu thịt be bét, không phân biệt được đâu là da đâu là thịt, quần đã hơi rách rưới, đầu gối chân phải bị bẻ vẹo thành tư thế khủng khiếp kỳ dị…

Tăng Thuấn Hy run lẩy bẩy, môi trắng bệch, “Vì sao… Vì sao…”

Vì sao lại tàn nhẫn đến vậy?

“Vì hắn vọng tưởng đưa em rời khỏi tôi.” Tiêu Vũ Lương dịu dàng hôn lên vành tai Tăng Thuấn Hy.

“Không…” Tăng Thuấn Hy loạng choạng muốn bước lên liền bị Tiêu Vũ Lương ôm siết lại. Sắc mặt cậu trắng bệch, cổ họng bị nghẹn ứ, vừa khó chịu vừa đau đớn, không cầm lòng được rơi nước mắt

“Sao có thể như thế… Sao… có thể…”

Nỗi đau và sự tự trách ăn mòn tim cậu như độc trùng, chúng tiêm nọc độc làm cậu không kiềm chế nổi khom lưng che mặt khóc nức nở, tiếng nấc khàn khàn và tiếng khóc truyền ra từ kẽ hở giữa những ngón tay:

“Xin lỗi… Xin lỗi…”

Đều là lỗi của cậu…

Đều tại cậu…

Luôn có người bị cậu gián tiếp hại chết…

Cậu luôn là kẻ gây họa! Kẻ không nên sống là cậu mới đúng…

“Hy.” Tiêu Vũ Lương cười ôm Tăng Thuấn Hy vào lòng, hôn dịu dàng

“Đừng khóc, đừng tự trách, chỉ cần em không có ý định bỏ trốn nữa thì sẽ không có ai chết, đáng lý em phải hiểu rõ chứ?”

Phải…

Đáng lý cậu nên hiểu rõ…

Chỉ cần cậu không bỏ trốn…

Tăng Thuấn Hy trợn to mắt rồi bình thường trở lại, cậu ôm chầm Tiêu Vũ Lương vừa khẩn thiết vừa thô lỗ hôn hắn, khóc lóc van nài:

“Xin anh, tha cho cậu ta, tôi không trốn, tôi không bỏ trốn nữa…”

Tăng Thuấn Hy chỉ có thể hôn loạn trên mặt Tiêu Vũ Lương, cậu muốn lấy lòng hắn nhưng nước mắt vẫn rơi không ngừng.

“Xin anh…” Cậu bất lực lẫn khiếp đảm, cậu không muốn như thế này, cậu không muốn nghĩ nữa…

Trong mắt Tiêu Vũ Lương ánh lên sự ngạc nhiên, hắn không ngờ người quật cường như Tăng Thuấn Hy cuối cùng lại chọn cách khuất phục, hắn nên vui sướng vì rốt cuộc cậu cũng chủ động hơn nữa còn đồng ý ở bên hắn, hay nên tức giận vì cậu như thế là do kẻ khác?

Nụ hôn vồn vã lẫn hỗn loạn làm Tiêu Vũ Lương rối bời, thân thể ấy, bờ môi ấy, người ấy chủ động, không một cái nào không làm Tiêu Vũ Lương kích động sung sướng, cậu chưa từng chủ động như thế nhỉ?

Hắn đè gáy Tăng Thuấn Hy nóng bỏng hôn đáp trả, lập tức cướp đi hô hấp của cậu.

Chỉ trong tích tắc, hắn vội vàng bế ngang Tăng Thuấn Hy lên, quăng một câu: “Giữ lại mạng hắn!” xong bước ra khỏi phòng giam, đi vào trong biệt thự, hấp tấp cởi bỏ ràng buộc, đè lên người Tăng Thuấn Hy bắt đầu một cuộc mây mưa.

Nửa đêm, Tiêu Vũ Lương bị tiếng hét thê lương của Tăng Thuấn Hy đánh thức, hắn mở mắt, ánh mắt sắc bén đánh giá căn phòng rồi nhanh chóng chuyển hướng vào Tăng Thuấn Hy trong lòng hắn, dưới ánh đèn lờ mờ, gương mặt mướt mồ hôi và vệt nước mắt vẫn chưa khô của Tăng Thuấn Hy thoáng ẩn thoáng hiện, cậu nhíu chặt mày, vẻ mặt hết sức hoảng sợ, hai mắt nhắm chặt, miệng liên tục hô:

“Đừng đến đây… đừng đến đây… Không phải tôi, không phải tôi hại chết cậu…” Hai tay cậu bấu víu vào chăn trắng bệch, gân xanh cũng nổi lên.

Tiêu Vũ Lương cau mày, xem ra Tiêu mơ thấy ác mộng…

Tăng Thuấn Hy đột nhiên vung vẩy hai tay, “Đừng… đừng… tránh ra…” Người càng lúc càng vặn vẹo, suýt nữa đập tay trúng Tiêu Vũ Lương.

Tiêu Vũ Lương vội ngồi dậy nắm lấy tay cậu, vỗ vỗ mặt cậu lo lắng gọi to:

“Hy, tôi ở đây, không có gì cả, em tỉnh dậy đi, Hy?”

“ĐỪNG!”

Tăng Thuấn Hy mở choàng mắt giật bắn người dậy, va vào ngực Tiêu Vũ Lương, toàn thân đổ mồ hôi ướt đẫm, run lẩy bẩy không ngừng.

Tiêu Vũ Lương ôm cậu, vỗ nhẹ lưng cậu dỗ: “Ngoan, tôi ở đây, em đừng sợ, đừng sợ…”

Nhưng Tăng Thuấn Hy vẫn run rẩy, ánh mắt hoảng sợ, dại ra, cuối cùng ngất xỉu trong lồng ngực Tiêu Vũ Lương.

Tiêu Vũ Lương cứ tưởng chẳng qua Tăng Thuấn Hy nhìn thấy hình ảnh tàn khốc đó nên mới gặp ác mộng, nhưng thực tế chứng minh không đơn giản như thế.

Những ngày sau Tăng Thuấn Hy trở nên u buồn mẫn cảm, đêm nào cũng sống trong ác mộng, bị đánh thức vẫn ở trong trạng thái khủng hoảng như bị câu mất hồn phách, một âm thanh lớn thôi cũng sẽ làm cậu sợ sệt đến nỗi co ro người lại, ôm đầu mất khống chế hét lớn, ban đầu cưỡng ép sử dụng thuốc an thần, thuốc ngủ còn có hiệu quả, nhưng tình trạng sau đó càng lúc càng tồi tệ, thấy sợi xích trong phòng, thấy cánh cửa đóng chặt và vật màu đỏ cũng có thể làm cậu mất kiểm soát. Cậu không ăn được bất kể thứ gì, ăn vào là nôn ra ngay, nôn đến mức giống như muốn nôn cả dạ dày ra cùng, đa phần chỉ có thể dựa vào dịch dinh dưỡng. Tinh thần cũng bắt đầu hỗn loạn, vì tình trạng của cậu không thích hợp khóa lại nữa nên Tiêu Vũ Lương mở xích, nhưng xảy ra một chuyện làm hắn nhớ đến là sợ…

Tăng Thuấn Hy mịt mờ trống rỗng đứng trước cửa sổ, không biết qua bao lâu, cậu dần dần vươn tay ra ngoài, leo qua cánh cửa sổ đang mở toang…

May mà lúc đó Tiêu Vũ Lương đi vào phòng, thấy thế hắn hoảng sợ tim suýt ngừng đập, xông lên kéo cậu vào lòng trong tình thế nguy hiểm…

Tiêu Vũ Lương nổi trận lôi đình gọi nhiều bác sĩ chuyên môn đến nhưng ai cũng nói bó tay với tình huống của Tăng Thuấn Hy, thiếu điều làm Tiêu Vũ Lương nổi giận lấy súng bắn chết họ.

Lần đầu tiên Tiêu Vũ Lương hối hận, hắn muốn triệt để cắt đứt suy nghĩ bỏ trốn của Tăng Thuấn Hy nhưng không muốn cậu bị gì, chuyện thành như bây giờ đều là lỗi của hắn, nếu không phải hắn bức ép quá mạnh tay, hành xử quá đáng thì…

Tiêu Vũ Lương đấm tay vào tường, ánh mắt âm u đáng sợ.

Vì sao, hắn chỉ muốn ở bên cậu lại khó như vậy?

Trên tay dần thấm máu, Tiêu Vũ Lương thoáng nhìn dịch đỏ ấy, rút khăn giấy lau sạch chúng.

Hiện tại Tăng Thuấn Hy không chịu nổi màu đỏ, hắn còn muốn đi gặp cậu thì không thể kích thích cậu…

Lúc này cửa bị gõ, Tiêu Vũ Lương không nhìn tay mình nữa, hắn bình thản vứt khăn giấy rồi ngồi xuống sofa trầm giọng nói:

“Vào đi.”

Cửa bị mở ra, Phong đi vào, mặt gã vô cảm. Gã rảo bước, tay trái đeo một đầu của chiếc còng tay, còn đầu khác kéo dài ra ngoài cửa. Phong bước vào mà thấy đầu bên kia vẫn đứng yên không chịu động, gã tạm ngừng rồi bỗng kéo mạnh khiến người đó loạng choạng bước lên, xong thản nhiên dùng thân mình đỡ người đó cho khỏi ngã.

Người đó đứng vững người xong chửi ầm lên: “Cái tên mặt liệt chết tiệt này, không biết nhẹ nhàng hơn hả?”

Phong không đếm xỉa y, cung kính báo với Tiêu Vũ Lương: “Cậu chủ, dẫn người đến rồi.”

Tiêu Vũ Lương nhìn kẻ đang phàn nàn xoa tay, hắn nheo mắt

“Xem ra tinh thần cũng rất tốt.”

Ba tuần, hắn tàn tạ đau đớn không tả nổi còn tên này thì lại vui vẻ phấn chấn…

Đôi mắt đen của Tiêu Vũ Lương phủ đầy sự tàn bạo, vẻ mặt toát ra sát khí dọa người.

Nếu không phải do tên này…

Nếu không phải do tên cảnh sát này…

Trình Tiêu quay đầu nhìn Tiêu Vũ Lương, ánh mắt lóe lên sự căm hận.

Y không quên được ba tuần trước y bị tra tấn suýt chút nữa về chầu trời đều là do hắn…

“Sao? Giờ đổi ý muốn làm thịt tao?” Trình Tiêu cười mỉa.

Phong quay đầu theo bản năng, nhìn y cảnh cáo.

Trình Tiêu hừ một tiếng.

Tiêu Vũ Lương cười, đứng lên bước đến trước hai người, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Trình Tiêu, tuy môi mỉm cười nhưng không khó để nhìn ra lúc này hắn muốn xé xác Trình Tiêu cỡ nào.

“Đổi ý? Đúng thật ngày nào tao cũng đổi ý…” Hắn thong thả nói, bỗng nhấc chân lên tàn nhẫn đá vào bụng y, trong mắt lộ ra vẻ cay nghiệt.

Trình Tiêu bị đá, y khom người che bụng theo phản xạ, bụng đau nhói làm y không chịu nổi túa mồ hôi lạnh.

Cơ thể y vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, không thể chịu thêm cơn đau nào nữa.

Phong đứng bên vô thức muốn cúi người đỡ Trình Tiêu nhưng bị ánh mắt sắc bén của Tiêu Vũ Lương ngăn lại.

Trình Tiêu cắn răng chờ cơn đau dịu lại, ngẩng phắt đầu lên trong mắt chứa đầy hận thù

“Kẻ tàn nhẫn như mày chắc chắn sẽ chết không tử tế!”

Tiêu Vũ Lương cười lạnh

“Nhưng trước đó thì tao nhất định sẽ lóc từ từ từng thớ thịt trên người mày xuống, để mày trong trạng thái vẫn còn tỉnh táo vào lò thiêu.”

Trình Tiêu trừng hắn, y biết hắn làm được…

Đã đi qua quỷ môn quan một chuyến nên y biết rất rõ. Tiêu Vũ Lương hừ lạnh, xoay người ngồi trở lại sofa

“Tao tìm mày không phải là muốn lãng phí thời gian với mày.”

Trình Tiêu đợi cơn đau qua đi, y dần ngồi dậy, giễu cợt:

“Ồ, vậy Tiêu đại thiếu gia muốn tìm tôi làm gì?”

Làm nhục y? Trả thù y dám mưu tính dẫn Tăng Thuấn Hy đi? Hay muốn tra hỏi nội tình từ y? Nhưng chẳng phải hắn sai người điều tra tường tận rồi sao? Lúc y bị tống đến trước mặt hắn, một xấp tài liệu dày đập vào mặt y làm y lúng túng, phẫn nộ không thôi.

Hóa ra y có thể đánh gục những người trong biệt thự rồi dẫn Tăng Thuấn Hy đi đều là nhờ có kẻ này dung túng, hai người bọn y bị đùa giỡn như món đồ chơi trong tay Tiêu Vũ Lương, nực cười làm sao!

“Tao tìm mày đến chỉ có một mục đích!”

Cửa phòng bị mở ra, Tăng Thuấn Hy đang co người ngồi trước cửa sổ bị khóa kín không chút phản ứng, vẫn ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa, ánh mắt không có tiêu cự, chỉ trong ba tuần mà Tăng Thuấn Hy trở nên tiều tụy, thân thể vốn đã gầy gò càng trở nên gầy gò hơn, ánh mắt vô hồn tựa như xác chết di động.

Trình Tiêu đứng sau Tăng Thuấn Hy, trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc.

Y không thể dẫn cậu rời khỏi đây, trái lại còn khiến cậu gặp họa…

“Tăng Thuấn Hy…” Trình Tiêu nhẹ giọng gọi, sợ làm cậu giật mình.

Tăng Thuấn Hy như không nghe thấy, cậu không có bất kỳ phản ứng nào.

“Thuấn Hy?” Trình Tiêu rón rén ngồi xuống cạnh Tăng Thuấn Hy nhìn cậu.

Cuối cùng Tăng Thuấn Hy cũng có phản ứng, cậu mơ màng quay sang nhìn y, nhưng ánh mắt vẫn trống rỗng vô hồn.

Trình Tiêu chua xót đầu mũi, Tăng Thuấn Hy thế này chắc hẳn rất đau khổ…

Y miễn cưỡng nhếch môi cười vui vẻ

“Sao? Không quen tôi sao? Tôi là Trình Tiêu đây.”

“Trình… Tiêu…” Tăng Thuấn Hy chầm chậm lặp lại, “Trình… Tiêu…” dần dần trong mắt tập trung tiêu cự, cậu sững sờ nhìn y

“Cậu đến đón tôi?”

Hả?

Trình Tiêu không hiểu, “Tôi đến thăm cậu.”

“Thăm… tôi?” Tăng Thuấn Hy lặp lại, hỏi tiếp, “Cậu đến… đón… tôi sao?”

Trình Tiêu không kịp trả lời thì Tăng Thuấn Hy lại trưng ra vẻ mặt khát vọng, chậm rãi vươn tay ra với y, giọng nói khàn khàn, “Dẫn tôi, dẫn tôi đi…”

Trình Tiêu vỡ lẽ, thần trí của Tăng Thuấn Hy không còn minh mẫn, không nhìn ra y, cứ tưởng y đã chết rồi, bây giờ đến đón cậu…

Đây là nguyên nhân làm Tăng Thuấn Hy bị bệnh?

Trình Tiêu nắm chặt tay Tăng Thuấn Hy, nhẹ giọng nói: “Tăng Thuấn Hy, tôi không chết, xem này, tôi có nhiệt độ.”

Tăng Thuấn Hy ngạc nhiên nhìn y, lát sau chuyển tầm mắt xuống bàn tay bị nắm xong lại nhìn Trình Tiêu, đột nhiên bắt đầu run rẩy, toàn thân cũng run theo, “Đồ lừa đảo…” Giọng nói run sợ.

“Tăng Thuấn Hy?”

“Đồ lừa đảo… Đồ lừa đảo… Đồ lừa đảo…” Tăng Thuấn Hy liên tục lẩm bẩm, bỗng giằng khỏi tay Trình Tiêu, ôm đầu điên cuồng gào lên: “Các người đều là đồ lừa đảo… Tôi biết mà, các người đều hận tôi, muốn kéo tôi cùng xuống địa ngục chứ gì, vậy thì đến đây, dẫn tôi đi đi, vì sao không mau đến… mau đến dẫn tôi đi đi, tôi chịu đủ lắm rồi… Tôi thật sự chịu đủ lắm rồi…”

Tăng Thuấn Hy triệt để mất kiểm soát, ánh mắt cuồng loạn, đứng phắt dậy đập vào cửa kính.

“Tăng Thuấn Hy!” Trình Tiêu hoảng hồn, vội nhào đến đè Tăng Thuấn Hy xuống đất ngăn cản hành vi điên cuồng tự hại của cậu, nhưng Tăng Thuấn Hy giãy giụa gào hét loạn xạ.

“Thuấn Hy cậu bình tĩnh đi, Thuấn Hy…” Trình Tiêu lo lắng gọi thế nào cũng không tác dụng, trái lại còn làm Tăng Thuấn Hy điên loạn hơn.

“Thả tôi… Giết tôi…” Tăng Thuấn Hy gào thét, khuôn mặt dữ tợn, hai mắt đỏ ngầu.

Có hai người chạy xông vào, là Phong và Tiêu Vũ Lương.

Tiêu Vũ Lương vọt đến trước mặt Tăng Thuấn Hy, gạt Trình Tiêu qua, Phong vội vàng đỡ y, nhìn Tiêu Vũ Lương cầm thuốc cưỡng chế cho vào miệng Tăng Thuấn Hy ép cậu nuốt xuống rồi ôm cậu thật chặt vào lòng, trói tay chân cậu lại không cho cậu vùng vẫy, liên tục dỗ dành:

“Hy, tôi ở đây, không ai có thể làm tổn thương em, Hy,…” Hắn nói không ngừng, nói đi nói lại, trong mắt chất chứa nỗi sợ hãi, điều này làm Trình Tiêu khá ngạc nhiên.

Qua rất lâu sau, đến khi thuốc ngấm thì Tăng Thuấn Hy rốt cuộc dừng lại, thẫn thờ tựa vào ngực Tiêu Vũ Lương, cuối cùng ngủ thiếp đi.

Tiêu Vũ Lương si ngốc nhìn Tăng Thuấn Hy, tay liên tục vỗ về mặt cậu, cởi bỏ sự lạnh lùng tàn nhẫn của thường ngày, thay vào đó là sự đau thương, tuyệt vọng.

Hắn nên làm gì? Nên làm thế nào mới có thể để cậu trở về với trạng thái lúc trước?

...

Tiêu Vũ Lương si ngốc nhìn Tăng Thuấn Hy, tay liên tục vỗ về mặt cậu, cởi bỏ sự lạnh lùng tàn nhẫn của thường ngày mà trở nên đau thương tuyệt vọng.

Hắn nên làm gì? Nên làm thế nào mới có thể để cậu trở về với trạng thái lúc trước?

Trình Tiêu đứng bên không nhịn được vùng thoát khỏi Phong, giận dữ mắng:

“Nhìn đi, đây đều là kiệt tác của mày! Mới bao lâu thôi mà cậu ta bị mày bức điên rồi… Aa…”

Phong nhanh che miệng Trình Tiêu lại, ánh mắt sa sầm.

Tiêu Vũ Lương khựng người, hắn run rẩy.

Trình Tiêu nổi nóng gạt tay phong ra, phát điên quát:

“Làm gì thế? Hắn dám làm mà không dám cho người khác nói?”

Phong vô thức nhíu mày, y có biết y làm vậy là đang bứt lông hổ không?

“Tao bức?” Tiêu Vũ Lương nhỏ giọng lầu bầu, chợt ngẩng đầu lên gương mặt tuấn tú trở nên dữ tợn, ngữ điệu cũng dồn dập kích động

“Là lỗi của mày, đều tại mày, nếu không phải mày xen vào việc của người khác, lẻn vào nơi này ý đồ dẫn em ấy đi, thì em ấy sẽ không biến thành thế này…”

Mắt hắn đỏ ngầu, phẫn nộ, ghen ghét, oán hận dồn nén cùng lúc làm vẻ mặt của hắn vặn vẹo, ánh mắt sục sôi sát khí, trong lòng liên tục gào thét: Giết hắn...

Trình Tiêu cứng người, Tiêu Vũ Lương là tên điên, y không chọc nổi!

Nhưng y liếc sang Tăng Thuấn Hy đang hôn mê, giận không chỗ xả nên không kiềm chế được phản bác: “Rõ ràng là mày sai, trên danh nghĩa mày là anh trai Tăng Thuấn Hy vốn dĩ không thể như thế, mày không những giam cầm cậu ta còn làm nhiều việc điên cuồng khác, mày làm vậy chỉ có đẩy cậu ta từng bước đến với cái chết thôi!”

“Cái chết?” Tiêu Vũ Lương cười lạnh

“Không có sự cho phép của tao, Diêm Vương cũng không được phép cướp em ấy đi!” Hắn nén kích động mãnh liệt muốn chém Trình Tiêu thành ngàn mảnh xuống, ôm Tăng Thuấn Hy bước nhanh ra ngoài phòng.

Sau này còn có nhiều thời gian xử lý Trình Tiêu, hiện tại quan trọng là Hy, Hy của hắn…

Trình Tiêu nhìn hắn rời đi, tức điên người phập phồng lồng ngực, “Thằng điên…”

Phong không vui liếc y, lấy còng tay ra còng y lại, một tiếng cạch vang lên làm y phản ứng, cúi đầu thấy nó thì phẫn nộ

“Anh làm gì đó?”

Phong không biểu cảm, “Xong chuyện của cậu rồi thì phải tiếp tục còng tay.”

Trình Tiêu hận không thể giẫm lên mu bàn chân gã,

“Anh cũng là thằng điên!”

Quá vâng lời tên biến thái kia…

Phong không đáp lại, chỉ lạnh nhạt nhắc nhở: “Muốn sống thì không cần nói vớ vẩn nữa.”

“Chẳng lẽ tôi nói sai?” Trình Tiêu lập tức vặn lại.

Phong thờ ơ nhìn y, kéo y đang còn bực tức đi ra ngoài.

Tiêu Vũ Lương ôm Tăng Thuấn Hy đi nhanh xuống lầu, chú Kỳ vội bước đến

“Cậu chủ?”

“Chuẩn bị xe cho tôi.”

“Vâng.”

Ngay lập tức, Tiêu Vũ Lương ôm Tăng Thuấn Hy lên xe, đánh lái cua ngoặt lại, vội vã chạy về hướng khác.

Đến trung tâm thành phố, chiếc xe không kiêng dè chạy thẳng vào một ngôi biệt thự, những người giúp việc bên trong cung kính nghênh đón, Tiêu Vũ Lương ôm Tăng Thuấn Hy xuống xe, ánh mắt sắc nhọn quét một vòng xung quanh rồi đi vào nhà.

Vừa vào cửa thì thấy một người đàn ông thoải mái ngồi trên sofa trong đại sảnh rộng rãi sáng sủa, anh ta nhắm mắt thưởng thức khúc dương cầm.

“Cậu chủ, Tiêu thiếu gia đến rồi.” Người giúp việc nhắc.

Anh ta nghe thế thì mở mắt nghiêng đầu qua, tươi cười, “Tiêu Vũ Lương? Sao rảnh rỗi đến đây?” Hạ tầm mắt, ngạc nhiên

“Em trai của cậu?”

Tiêu Vũ Lương trầm giọng nói: “Tôi cần cậu giúp tôi một việc.”

Người đàn ông chậm rãi nhìn về phía hắn,

“Giúp?”

Tiêu Vũ Lương điềm tĩnh gật đầu.

Lát sau, Tăng Thuấn Hy được ôm vào một căn phòng trống, trong đó toàn một màu trắng và có duy nhất chiếc giường màu trắng đặt ở chính giữa.

Tiêu Vũ Lương cẩn thận thả Tăng Thuấn Hy xuống giường, trìu mến hôn lên tóc cậu.

Người đàn ông đứng sau yên lặng quan sát, hồi lâu chợt lên tiếng: “Cậu thật sự quyết định?”

Tiêu Vũ Lương thâm tình ngắm Tăng Thuấn Hy thật lâu rồi mới ngồi thẳng lên

“Tôi quyết định.”

Cậu ta cau mày, “Cậu có nghĩ đến hậu quả chưa? Nếu một ngày nào đó cậu ta nhớ ra thì sẽ tạo thành thương tổn với thần kinh não bộ của cậu ta. Vả lại chắc chắn cậu ta sẽ càng hận cậu.”

Tiêu Vũ Lương cười, cười đến thê lương,

“Tôi chỉ có thể làm như vậy, nếu em ấy có chuyện gì tôi sẽ ở bên chăm sóc, tôi thấy giờ đây em ấy còn đau đớn hơn so với việc giết tôi, tôi thà rằng em ấy hận tôi chứ không muốn em ấy trở thành thế này.”

Cậu ta thở dài, “Tại sao không lựa chọn từ bỏ chứ?”

Tiêu Vũ Lương nhìn Tăng Thuấn Hy, tay nắm siết lại chậm rãi lắc đầu, giọng nói khàn khàn

“Tôi không làm được, có chết cũng không làm được…”

Không có em ấy, hắn không sống nổi…

Cậu ta lắc đầu, “Chỉ mong cậu có thể được toại nguyện.”

Gương mặt tái nhợt của Tiêu Vũ Lương nở nụ cười, hắn vươn tay xoa mặt Tăng Thuấn Hy, lát sau kiên quyết ra khỏi phòng.

Hắn chỉ có thể làm như vậy…

Chỉ có thể…

...

Ngày hôm sau Tăng Thuấn Hy tỉnh dậy sau giấc ngủ mê man, cậu mơ màng nhìn lồng ngực trước mắt, từ từ ngước đầu lên thì thấy một gương mặt tuấn tú nhưng mệt mỏi, nhíu mày nhắm nghiền mắt.

Cảm giác quái lạ thoáng qua tâm trí.

Cậu ta là ai?

Tăng Thuấn Hy cử động người thì nhận ra mình bị đôi tay vây chặt, cậu kéo đôi tay đó ra, mò mẫm xuống giường nhưng cơ thể còn suy yếu nên suýt ngã sấp.

Tăng Thuấn Hy vịn tường, nhìn mọi thứ xa lạ trong phòng, cậu mịt mờ lẫn bất an, đầu óc trống rỗng.

Cậu ta là ai? Đây là đâu? Người trên giường là gì?

“Hy?”

Tăng Thuấn Hy nghe thấy tiếng gọi khẽ từ phía sau, kế tiếp một đôi tay ôm lấy cậu, cơ thể ấm áp dán sát vào lưng cậu, đặt cằm lên vai cậu hơi thở nóng bỏng phả bên tai làm cậu cứng đờ.

Cảm giác này…

Rất thân thuộc…

“Em tỉnh rồi? Cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không khỏe không?” Người sau lưng thấp giọng hỏi.

Tăng Thuấn Hy không phản ứng quá kích động, chỉ thoát khỏi tay Tiêu Vũ Lương xoay người đối mặt với hắn

“Tôi là ai? Anh là ai?”

Vẻ mặt cậu khá nghiêm túc.

Tiêu Vũ Lương mỉm cười dịu dàng, nói ra lời nói dối đã được thêu dệt trước:

“Em là Tăng Thuấn Hy, anh là Tiêu Vũ Lương, em là người yêu của anh, nơi này là nhà của chúng ta.”

Tăng Thuấn Hy? Tiêu Vũ Lương? Người yêu? Nhà? Tăng Thuấn Hy nghiền ngẫm mấy chữ đó, ngẩng đầu hoang mang

“Nhưng chúng ta đều là đàn ông…”

“Phải, nhưng chúng ta yêu nhau, Hy, anh yêu em.” Tiêu Vũ Lương nghiêng người muốn ôm Tăng Thuấn Hy nhưng Tăng Thuấn Hy vô thức lùi về sau làm tay Tiêu Vũ Lương cô đơn dừng ở khoảng không.

“Hy?”

“Vì sao tôi không có ký ức?” Tăng Thuấn Hy nhìn chằm chằm Tiêu Vũ Lương, kẻ xưng là người yêu của cậu!

Tiêu Vũ Lương tái mặt cười

“Em gặp tai nạn giao thông, não bộ bị thương tổn nên bị mất ký ức.” Thật ra là hắn nhờ người thôi miên Tăng Thuấn Hy để cậu quên tất cả.

Tăng Thuấn Hy nghe, tâm thoáng qua cảm giác kỳ dị.

Tai nạn giao thông?

Tiêu Vũ Lương xuống giường, kéo Tăng Thuấn Hy ôm siết vào ngực

“Anh rất sợ, sợ em rời xa anh, sợ em lại bỏ rơi anh...Hy...Hy …” Hắn gọi tên Tăng Thuấn Hy không ngớt, ngữ điệu run rẩy vô tình tiết lộ sự sợ hãi và yếu đuối.

Tăng Thuấn Hy hơi cuống, cậu có thể tin lời hắn nói không? Nhưng nghe giọng hắn thật sự đau đớn…

Tăng Thuấn Hy do dự một hồi rồi giơ tay vỗ nhẹ lưng Tiêu Vũ Lương, tâm trạng hỗn loạn phức tạp.

Bọn họ yêu nhau? Nhưng cả hai đều là đàn ông mà… Tiêu Vũ Lương cảm giác Tăng Thuấn Hy vỗ về an ủi thì tâm xoắn lại, nâng mặt cậu lên hôn quấn quýt, cạy môi cậu ra cuồng nhiệt xâm nhập trong ánh mắt ngạc nhiên của Tăng Thuấn Hy, cướp đoạt tất cả hắn muốn, trong lòng bất an cực kỳ.

Tăng Thuấn Hy theo bản năng giãy giụa, “Á… Buông ra…”

Nụ hôn đồng tính cuồng nhiệt làm tâm lý cậu kháng cự, mà mức độ cuồng nhiệt của người này làm cậu nghẹt thở, cậu dấy lên tâm tình lo sợ, cậu muốn chạy trốn!

Tiêu Vũ Lương ôm Tăng Thuấn Hy thật chặt, lát sau rốt cuộc buông môi cậu ra cúi người ghé vào tai cậu thầm thì trong khi cậu ho khan: “Anh yêu em, Hy, đừng rời bỏ anh, anh yêu em…”

Tăng Thuấn Hy ho đến nỗi nhức đầu, vốn dĩ đang tức giận lẫn hoảng sợ nhưng lời nói mang theo sự bất lực và khẩn cầu bên tai làm tim cậu đau nhói.

Người này… sợ hãi vì chuyện cậu bị tai nạn giao thông?

Lời người này nói có đúng là sự thật không?

Người này thật sự yêu cậu?

Nhưng cậu biết rõ cảm xúc của bản thân, cậu không yêu đàn ông…

Đến cùng hắn là ai? Có nên tin hắn không?

Tăng Thuấn Hy mờ mịt nhìn Tiêu Vũ Lương, hai người cứ bất lực đứng đó, mãi đến khi có người gõ cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store