Vu Dieu Nuoc Den
Trong những phút hoảng loạn tôi thật sự không còn nhận ra được tình huống quanh mình đang như thế nào. Tôi lạc đường rồi. Có cảm giác như mình đang bị dẫn dắt chạy một vòng tròn vậy đấy. Chúng tôi tìm thấy một cái hốc đá nom như hang thỏ phóng to khuất sau bụi. Cái lỗ chỉ vừa cho một người chui qua, mà như vậy cũng đủ rồi. Không một động tác thừa, tôi giành lấy chiếc đèn của người đồng hành và đẩy hắn xuống hố mặc cho hắn la oai oái. Hắn lăn hẳn một vòng, sau đó tiếng bịch nhỏ vang lên. Tôi trượt xuống, ôm một vốc lá vụn và cành khô theo và dàn một lớp ngụy trang dã chiến chắn trước miệng hố rồi thổi tắt nến trong lồng."Cô nhẹ nhàng hơn được không—""Suỵt!"Tôi vội đưa tay che miệng hắn. Hắn không phản ứng trong vài giây đầu, hình như là đã bị tôi dọa cho sợ rồi. Vai hắn chợt rung lên. Không hiểu trong đầu hắn đang nghĩ gì mà có thể cười được trong tình huống thế này?Nãy giờ lo chạy nên tôi không để ý, từ người hắn tỏa ra một thứ hương thơm thoang thoảng như mùi rêu sau cơn mưa trên nền gỗ. Mùi hương đó đối với tôi khá dễ chịu, nó khiến tôi nhớ lại hồi còn ở Eltham, vào một tháng yên bình, tôi thường hay đi dạo một mình quanh khu rừng ở ven thành vào trong những ngày mưa.Không gian eo hẹp đến mức tôi có thể cảm nhận được nhịp tim của tôi và hắn cùng va vào nhau. Nhịp đập của hắn khá ổn định, hắn còn không hề đổ mồ hôi ngay cả khi đã chạy được một quãng đường dài, trong khi tôi thì tả tơi.Có động tĩnh ở trên nóc hốc đá khiến tôi dứt mình khỏi hoài niệm. Những tiếng thùm thụp, thùm thụp, nặng nhẹ có đủ, kéo lê theo những tiếng lá khô rào rạc. Chúng đang ở ngay bên trên chúng tôi.Chúng cứ loanh quanh ở nền đất phía trên đầu, không hề có dấu hiệu là sẽ rời đi. Chết thật, nếu chúng cứ ở đó thì nơi này sẽ chính thức thành mồ chôn của bọn tôi mất. Cái gã tôi nhặt được giữa đường này lai lịch thế nào tôi còn chưa có dịp tìm hiểu, tôi còn chưa biết tên hắn cũng như hắn là người ra sao. Việc chôn thây cùng với một người như vậy nghĩ đến cũng thấy không yên tâm cho lắm.Trong lúc tôi không để ý, hắn đột nhiên đặt tay lên lưng tôi, ấn nhẹ ngay trên vết thương. Đau, đau, đau! Tôi cắn răng cố không phát ra tiếng động. Ít ra thì hắn cũng đã chịu hợp tác với tôi, cả hai như cùng nín thở chờ đợi và hy vọng lũ xác sống sẽ bỏ qua nơi này. Tôi dỏng tai lên nghe bước chân và tiếng rít yếu ớt của quân đoàn xác sống. Chờ đợi và chờ đợi. Cầu mong chúng rời đi. Chúng không làm vậy, tôi có thể cảm nhận được chúng đang đứng vây quanh hang.Không xong rồi, tôi có thể cảm nhận được máu mình đang chảy ra thấm ướt cả áo, cơ thể tôi đang nóng lên và tôi bắt đầu thấy chóng mặt. Nếu bây giờ chúng xông vào đây thì tôi sẽ không thể tự vệ.Tình hình không ổn chút nào!Nếu không tìm cách khử trùng và cầm máu thì tôi sẽ bỏ mạng ngay tại đây mất... Có lẽ tôi nên cố cầm cự thêm một chút nữa, ít nhất là phải tỉnh táo để phòng thủ cho đến lúc chúng rời đi.Có lẽ tôi nên... buồn ngủ quá... Tôi cần gục đầu xuống nghỉ một tý đã.
Đám người vô dụng đó không chỉ phế tâm lực mà còn phong ấn cả cảm giác ma pháp của cô, đó cũng chính là nguyên nhân khiến cho cô bây giờ không thể cảm nhận được ma lực, không cảm nhận được nguy hiểm nên mới bị chúng phát hiện ra trước. Cô thậm chí còn không nhận ra bản thân đang bị thương nặng đến thế nào kia mà.Chuyện để tự sinh tự diệt trong Rừng Đói vốn là một điều bịa đặt. Tất cả pháp sư bị phế đi tâm lực đều đã trong quá trình bị hủy hoại khi vừa được đưa đến Rừng Đói rồi. Một pháp sư bình thường khi bị phá huỷ tâm lực thì sẽ không còn có thể sử dụng được ma pháp, thứ đó như trái tim của pháp sư vậy — nó đi liền với mạng sống của mỗi người, một khi thiếu khi thì sớm muộn gì cũng sẽ chết. Cô còn sống được đến tận bây giờ có thể là nhờ sức mạnh của Trái Du Hành ở trong người. Hoặc một phần cũng là nhờ món quà mà Nước Đen ban cho cô, món quà mà cô chưa từng nghĩ đến việc sẽ mở nó ra.Nào đó là một chuyện thú vị khác mà ta cần điều tra. Nước Đen thì có thể để sau nhưng Trái Du Hành ở Phòng Tiếng Vọng là giả, đồ thật đã biến từ rất lâu rồi đến chính ta cũng không thể truy tìm ra tung tích của nó. Nó có thể ngẫu nhiên đi đến một thời gian khác, thậm chí không gian khác vào bất cứ lúc nào. Thế nên sự biến mất của nó rồi lại xuất hiện trong cô một cách đột ngột thật khiến ta tò mò.Bởi vậy cô không cần trở về cái chốn lừa lọc đó nữa. Ta đã đảm bảo điều đó.
***
Đám người vô dụng đó không chỉ phế tâm lực mà còn phong ấn cả cảm giác ma pháp của cô, đó cũng chính là nguyên nhân khiến cho cô bây giờ không thể cảm nhận được ma lực, không cảm nhận được nguy hiểm nên mới bị chúng phát hiện ra trước. Cô thậm chí còn không nhận ra bản thân đang bị thương nặng đến thế nào kia mà.Chuyện để tự sinh tự diệt trong Rừng Đói vốn là một điều bịa đặt. Tất cả pháp sư bị phế đi tâm lực đều đã trong quá trình bị hủy hoại khi vừa được đưa đến Rừng Đói rồi. Một pháp sư bình thường khi bị phá huỷ tâm lực thì sẽ không còn có thể sử dụng được ma pháp, thứ đó như trái tim của pháp sư vậy — nó đi liền với mạng sống của mỗi người, một khi thiếu khi thì sớm muộn gì cũng sẽ chết. Cô còn sống được đến tận bây giờ có thể là nhờ sức mạnh của Trái Du Hành ở trong người. Hoặc một phần cũng là nhờ món quà mà Nước Đen ban cho cô, món quà mà cô chưa từng nghĩ đến việc sẽ mở nó ra.Nào đó là một chuyện thú vị khác mà ta cần điều tra. Nước Đen thì có thể để sau nhưng Trái Du Hành ở Phòng Tiếng Vọng là giả, đồ thật đã biến từ rất lâu rồi đến chính ta cũng không thể truy tìm ra tung tích của nó. Nó có thể ngẫu nhiên đi đến một thời gian khác, thậm chí không gian khác vào bất cứ lúc nào. Thế nên sự biến mất của nó rồi lại xuất hiện trong cô một cách đột ngột thật khiến ta tò mò.Bởi vậy cô không cần trở về cái chốn lừa lọc đó nữa. Ta đã đảm bảo điều đó.
***
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store