Vu Dieu Nuoc Den
Nếu tôi thực sự có kế hoạch khử một người thì tôi sẽ không tự mình làm điều đó. Tôi sẽ không để đôi tay mình vấy bẩn hay cố tình thách thức những kẻ truy đuổi. Thế nên cho dù Hội Đồng có nói thế nào thì tôi vẫn thấy có nhiều điểm quá vô lý, quá lộ liễu!Tôi đứng yên giữa Pháp Đình Vô Thể, không dám thở mạnh, cố gắng giữ biểu cảm của mình trông bình tĩnh nhất có thể. Mắt tôi quét một lượt khắp căn phòng, tìm kiếm một dấu hiệu, một cử chỉ, bất cứ điều gì cho thấy Hội Đồng đang suy xét lời bào chữa của tôi. Tôi biết chúng đang nghe, nhưng sự im lặng này không phải là điều tôi mong đợi. Bầu không khí nặng nề như thể tất cả những âm thanh của thế giới đã bị hút cạn khỏi nơi này.Lẽ ra chúng phải suy ngẫm, phải đặt câu hỏi... Chúa ơi, chúng phải thế! Một cái nhìn, chỉ một cái nhìn thôi là đủ mà!Nhưng..."Chúng tôi hiểu những gì cô Sharpe đang nói, nhưng mỗi chiếc đồng hồ công đó không thể chứng minh được liệu cô Sharpe có rời khỏi văn phòng hay không. Các pháp sư khi đến hiện trường đã thấy cô bước ra từ quán rượu và dùng pháp thuật dịch chuyển của Arnheim để rời khỏi đó.""Thế còn Pháp Quan Putnam? Anh ta có thể làm chứng cho tôi." Mặt xác việc chờ được cho phép nói đi.Coi kìa, chúng ngồi đó bất động như cố ý muốn tôi biết là chúng sẽ không làm gì cả. Sẽ không tốn chút công sức nào để lấy lại công bằng cho tôi. Chúng không muốn biết sự thật. Chúng không cần sự thật. Thứ chúng muốn vốn dĩ chưa bao giờ là sự thật mà chỉ đơn giản là xác nhận cái giả thiết mà chúng đang có là đúng. Chúng chưa từng tuyên bố phiên tòa này sẽ công bằng."Putnam đã xác nhận đồng hồ công của cô, đúng là pháp lực của cô vẫn ở trên đó, nhưng buổi tối xảy ra vụ việc Putnam không liên lạc được với cô."Đột nhiên đầu tôi nhói lên và cơn đau kéo dài trong vài giây. Một mảnh vỡ ký ức chợt thoáng qua trong tâm trí, không trọn vẹn nhưng lát cắt có vẻ thân thuộc. Chúng không phải là ký ức của Aradia, mà là của tôi. Ánh sáng không rõ ràng, mùi hương bị đóng băng, tiếng suối chảy róc rách lẫn với tiếng bụng đói đã vài ngày, và một cuộc hẹn lén lút... Đúng thật ở kiếp trước từng có vài người đã làm như vậy, thuê tôi làm việc đó thay chúng. Một trong số chúng có rất nhiều vàng cho vài cái tên đáng giá.Sau đó là lời dặn dò của già Jack, chính là cái thứ vô cùng quan trọng mà tôi buộc phải nhớ, bây giờ kịp nhớ thì cũng đã muộn rồi: Đừng tin bất cứ ai ở Arnheim."Còn về tội thứ hai, chúng tôi có thể chứng minh nó ngay bây giờ." Vừa dứt lời, người ngồi ngoài cùng với hào quang ánh vàng rời khỏi chiếc ngai bạc.Chiếc áo choàng của năm người bọn chúng bóng loáng tựa như mặt gương, độ dài của chiếc choàng rũ xuống mặt đất vô hình, kết nối với thứ ánh sáng bọc quanh Pháp Đình như thể cả hai vốn là một. Hệt như một dòng chảy nạm vàng đổ ào ạt xuống chín tầng mây.Người đó gõ cây quyền trượng trong tay xuống mặt đất.Kình!Âm thanh như sấm trỗi dậy, mang theo một đợt sóng âm tạt qua suýt nữa đã đẩy ngã tôi lẫn chiếc ghế. Có gì đó trong tôi như vừa bị đánh văng ra."Hãy nhìn đi." Hội Đồng đồng thanh lên tiếng.Bây giờ tôi mới biết những bóng ma trong Pháp Đình cũng có thể xì xầm bàn tán và chỉ trỏ. Tôi cứ nghĩ chúng chỉ là những tàn dư của ký ức không thể nghe, không thể thấy được thực tại ở trần thế. Hóa ra tôi lầm. Dù thứ gì đang giúp neo chúng lại ở thế gian này thì đã cho chúng quá nhiều pháp lực một cách thừa mứa, đến mức cho chúng cơ hội trở thành những kẻ phiền nhiễu.Kyle xoay chiếc ghế của tôi ra sau, để tôi đối mặt với sự thật sắp tới. Cú xoay người mạnh đến mức khiến cho chiếc cài tóc của tôi rơi xuống. Lúc tôi vừa bị đưa đến đây nó đã lỏng lẻo sẵn rồi.Âm thanh của căn phòng như trở nên im bặt, thời gian như ngừng trôi. Đằng sau tấm màn tóc rũ rượi của tôi là một thực thể hình cầu dưới dạng khói. Đây không phải là khói bình thường, nó đặc quánh, màu đen và lẫn một lớp kim tuyến vàng, bên trong nó còn có vài tia sáng màu xanh trời nhạt toẹt le lói. Tôi không hiểu điều đó có nghĩa là gì nhưng nó đã khơi gợi một sự sợ hãi trên gương mặt của những kẻ có mặt trong Pháp Đình."Khói đen? Là ma thuật hắc ám!""Aradia Sharpe đã bắt tay với Grimwatch! Từ khi nào à? Có khi là từ lúc cô ta còn ở Eltham."Tôi có thể thấy rõ con búp bê tên Rosemary kia đã bắt đầu có một vài vết nứt. Chính ả ta còn không tin vào mắt mình về những chuyện đang diễn ra trên đài."Thật kinh khủng..."Kyle không ngần ngại trưng ra thái độ nhếch mép cười khinh bỉ tôi. Những lời buộc tội vô căn cứ đến từ đám linh hồn đó... tôi không muốn nghe nữa."Xem chúng ta có gì ở đây nào." Nghe giọng của Hội Đồng có lẽ cũng không ngờ đến. "Cô Sharpe đã luyện ma thuật hắc ám từ khi nào?""Tôi không có." Tôi gằng giọng. Đối với chúng thì đây có thể nghe như lời nói dối trắng trợn nhưng với tôi đó toàn bộ là những gì tôi có thể biết."Chuyện lén lút luyện ma thuật hắc ám là một tội không thể bỏ qua ở Arnheim. Bằng chứng có ở trước mắt nên bây giờ cô có giải thích hay không cũng không còn quan trọng. Xét thấy cô Sharpe đã sử dụng ma thuật hắc ám nên chúng tôi không thể giữ cô ở lại nữa."Ký ức trôi dạt ở trong chiếc hồ đó từ từ trỗi dậy như một con sóng ngầm. Tại sao lại là lúc này? Sự lạnh lẽo của nó vẫn bò râm rang trong từng thớ thịt, những vì sao quỷ dị hóa thành hoa trong mắt, những tiếng thì thầm của sự kết thúc đã hòa làm một với tiếng nói trong đầu tôi."Ma thuật tạo nên Nước Đen thuộc về một nền văn minh đã sụp đổ của nhân loại, khi ranh giới giữa sự sống và cái chết mỏng manh nhất. Có tất cả bốn mảnh ghép, nhưng chúng không hề hòa hợp mà lại tìm cách khống chế lẫn nhau. Từng có một lời đồn rằng Nước Đen ở đó là để chờ đợi những mảnh ghép còn thiếu trở về. Để hợp làm một, có lẽ là vậy. Nếu cô không muốn bị Nước Đen nuốt chửng một lần nữa thì đừng bao giờ đâm đầu vào đó." Lời của già Jack chợt ùa về trong tâm trí.Ừ nhỉ, già Jack từng gọi thứ ma lực mà Nước Đen để lại trong tôi là quyền năng cổ đại. Đó là một loại năng lượng cổ xưa không thể bị làm giả chứ chẳng phải là thứ phép đen như Hội Đồng đang bịa đặt. Vốn không hề có dấu hiệu nào cho thấy tôi có mối quan hệ với ma thuật Nước Đen, nếu lỡ như chúng phát hiện ra được gì đó thì chuyện không đơn giản là sẽ dừng ở mỗi ma thuật hắc ám không thôi đâu.Như vậy thì phiền phức rồi đây."Sự việc diễn ra ở Phòng Tiếng Vọng là khoảng vào tám giờ tối qua. Lính gác cổng đã thấy cô Sharpe đi vào khu vực cấm. Sau đó một nguồn năng lượng lớn vỡ ra từ phía Phòng Tiếng Vọng đã thu hút rất nhiều người. Khi Thanh Tra đến nơi đã tận mắt thấy cô Sharpe mang Trái Du Hành đi. Sau đó cuộc tấn công tại quán rượu trên phố Baker đã diễn ra. Dấu vết ở hiện trường cũng cho thấy tàn dư của một loại pháp lực trước đây chưa từng có. Chúng tôi có thể đi đến kết luận là cô Sharpe đã hấp thụ Trái Du Hành và... thử nghiệm sức mạnh đó lên những người có mặt trong quán rượu."
"Quả là một hành động độc ác và mất nhân tính.""Thế mà ả vẫn mặt dày trở về Arnheim để tạo bằng chứng ngoại phạm...""Cô ta luyện ma thuật hắc ám, bây giờ lại sở hữu sức mạnh của Trái Du Hành. Chúng ta không ai rõ được sức công phá sẽ khủng khiếp thế nào. Không thể để cô ta sống!""Phải... cả Arnheim đều sẽ đồng tình với bản án này.""Chúng ta không cần một kẻ phản bội!"Tôi không thể thở nổi. Tim tôi đập loạn xạ, tiếng đập ấy như muốn xuyên thủng cả lồng ngực và lao ra ngoài để có cơ hội hét lên thay tôi. Chúng không nghe. Chúng sẽ không bao giờ nghe! Tôi có thể thấy rõ điều đó, tỏ tường hệt như cái bầu không khí ngột ngạt chết tiệt lúc này. Chúng đã ngồi đó quá lâu, chìm đắm trong quyền lực quá lâu và quên đi những sự thật trước mắt.Chúng là những con quái vật đội lốt người, những bóng ma đội lốt pháp sư! Còn tôi chỉ là một nạn nhân bé nhỏ của chúng. Một con chuột bị nhốt trong cái bẫy lồng của Pháp Đình Vô Thể, tuyệt vọng giãy giụa nhưng không thể thoát ra. Chúng chỉ thấy một kẻ có tội chứ không hề thấy những đóng góp, nỗi đau hay sự hy sinh."Thế nên, Hội Đồng Ma Pháp đã bàn bạc với nhau và đưa ra hình phạt thích đáng cho kẻ thủ ác."Tôi có cảm giác như mình đang rơi – không phải vào bóng tối, mà vào một vực thẳm của sự không thể cứu rỗi."Aradia Sharpe, cô không còn chỗ đứng trong quân đoàn ma thuật Arnheim này. Hôm nay, dưới sự chứng kiến của các pháp sư bảo vệ công lý tại Pháp Đình Vô Thể, bọn ta tuyên bố sẽ phong ấn pháp lực của cô và trục xuất đến Rừng Đói để tự sinh tự diệt."Cá chắc là cái biểu cảm của tôi lúc này rất khó coi, tôi có có thể cảm nhận được trán của mình nhăn lại, thất kinh nhìn chúng. Tôi muốn hét lên, muốn khẩn cầu, nhưng cũng muốn cười vào mặt những kẻ đứng trên cao. Một tràng cười dài và rỗng tuếch trôi tuột khỏi miệng tôi một cách mất kiểm soát. Như một kẻ đã rơi xuống đáy của sự tồn tại và nhìn lên chỉ thấy sự vô nghĩa trong tất cả.Với chúng, tôi chỉ là một sự phiền nhiễu cần phải loại bỏ. Vậy thì không còn lý do gì để mà kìm nén nữa, sư im lặng và nhẫn nhịn giờ đây chỉ càng làm cho tôi sôi máu."Công bằng trong mọi phán quyết, uy tín qua từng lời nói, rộng lượng với kẻ yếu," Ma pháp khống chế tôi đã hết hiệu lực, tôi chống tay lên tay vịn của ghế đỡ thân mình đứng thẳng dậy, chậm rãi đọc lớn khẩu ngữ của Arnheim. "... thông thái trong việc học hỏi, dũng cảm đối mặt nguy nan, và kiên định bảo vệ chân lý."Tay tôi buông thõng bên người, từng ngón tay lạnh dần, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào như một mảnh băng tan. Cảm giác nghẹn ứ trong cổ họng này khiến tôi khó thở. Tôi ngước lên nhìn thẳng vào chúng.Tại sao tôi phải cố giải thích nhỉ? Bọn chúng ngay từ đầu chẳng thèm nghe rồi."Chỉ có thằng nào mua bằng ở chợ đen mới viết được cái thứ rẻ rách này thôi. Đừng làm tôi cười." Tôi nhếch mép trào phúng."Láo toét!" Ông ta nghe được, hiển nhiên là thế. Kyle Baldridge —hệt như một con chó cậy chủ—ngông nghênh hét lớn vào mặt tôi. "Xúc phạm Hội Đồng Ma Pháp là một trong những tội không thể tha thứ. Ta sẽ phạt ngươi nặng hơn."Vừa dứt lời, hắn ta cùng với các hồn thể tại Pháp Đình thi triển một trận pháp. Mọi thứ bắt đầu bằng một cơn co thắt mạnh mẽ nơi vùng ngực, như thể có ai đó đang siết chặt một cái kìm xung quanh tim tôi. Khiến cho mỗi nhịp thở đều đau như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào, và với mỗi mũi kim tôi có thể thấy bản thân đang dần yếu đi. Rõ ràng có thể thấy sức mạnh của mình đang bị tước đi nhưng tôi lại bất lực không thể phản kháng.Cơn đau qua đi, tôi thấy mình như một cái vỏ rỗng tuếch, như một con rối vừa bị cắt đứt dây. Tôi không còn cảm thấy tức giận nữa, mà ngược lại tôi đã đạt được sự tỉnh táo hơn hẳn bao giờ hết. Tôi tự nhận thức được một sự điên rồ đang dần xâm chiếm lấy mình, một sự điên rồ tương xứng với những thứ thuộc về đồi Bosworth. Chỉ có kẻ điên mới tin rằng sự thật có giá trị trong cái thế giới này."Ngưng sủa đi Kyle, tôi không có đem rọ mõm!" Tôi cuối cùng cũng vùng lên chống lại chúng, chống lại những gông cùm vô hình đã ràng buộc tôi suốt năm năm qua. "Léo nhéo nãy đến giờ nhức cả đầu!""Ngươi—" Ông ta trợn trừng mắt nhìn tôi như hận không thể đốt tôi thành tro ngay tại chỗ. "Hoá ra đây mới chính là bộ mặt thật của ngươi!"Gánh tiếng xấu thì cũng phải gánh rồi. Cái này chỉ là trả lại cho chúng một chút trong những gì chúng đáng được nhận thôi.Một pháp sư đã bị phong ấn pháp lực thì còn có thể làm gì nữa. Tôi cũng từng nghe ra qua về tình trạng của những người bị trục xuất đến Rừng Đói, cơ bản có thể tóm gọn là: Khu rừng đó một đi không trở lại, đã vào thì coi như là chết rồi. Mà người chết thì còn sợ gì nữa. Lời tuyên án một khi đã đưa ra thì không thể thay đổi, chúng không thể vì chuyện này mà đổi hình phạt của tôi được.Chó cùng rứt dậu, tôi chỉ thẳng tay vào Hội Đồng Ma Pháp, ngạo nghễ nói."Các người đang chờ đợi cái gì? Muốn tôi quỳ xuống, thú nhận tội lỗi các người bịa đặt ra hả? Mơ đi. Năm cái đầu mà không cái nào tỉnh táo, còn bày đặt xử án tại Pháp Đình. Xử bằng cái gì không biết nữa..."Tôi liếc mắt nhìn đám linh hồn đại diện cho công lý, trong chúng tức muốn xì khói luôn kìa. Cảnh tượng này thật thú vị. Cả Rosemary Hawkins nữa, ả ta là người đáng bị mắng nhất nhưng tôi sẽ để dành cái ý tưởng của mình cho cuộc hội ngộ sau này với ả. Sau đó tôi trả lại sự chú ý lên đám Hội Đồng."Cái gì mà Hội Đồng Ma Pháp, sao không đặt mẹ là Hội dưỡng lão đi? Lú lẫn tới mức không biết là có loại pháp thuật thay đổi hình dạng hả? Hay là mua bằng thiệt? Đến thánh tích còn bảo quản không xong giờ đi tìm người để đổ tội cho xong chuyện. Ăn hại tới mức này mà vẫn không ai biết được thì coi như cũng là một loại tài năng rồi."Tôi cố tình nhấn mạnh câu cuối."Aradia Sharpe! Nhân danh Thanh Tra Ma Pháp, ta ra lệnh cho ngươi không được ăn nói xằng bậy trong chốn linh thiêng. Đây là lời cảnh cáo cuối cùng!"Tôi không quan tâm hắn ta nói gì, vẫn tiếp tục xả hết cơn giận của mình lên bất kỳ ai mà tôi thấy chướng mắt. Dù sao thì cũng sắp bị trục xuất rồi, tôi không thể ra đi tay trắng được."Hay là các người tự thừa nhận là bản thân vô tích sự rồi từ chức giùm cái đi. Kể từ khi Pháp Vương Đệ Nhất bỏ đi thì các người có làm được gì ra hồn đâu. Tương lai Arnheim mà nằm trong tay các ngươi chắc có nước sụp đổ sớm."Bản án gần ngay trước mắt, thay vì lo lắng cho chuyện sắp xảy ra thì tôi nhất định phải sống cho thỏa cơ hội hiếm hoi này. Có người bình thường nào lại được cơ hội ngồi trên đầu trên cổ những kẻ lãnh đạo của Arnheim chứ?"Đưa ả ta đến Rừng Đói ngay lập tức đi!"Tôi đã bị các pháp sư khác bao vây, và Rosemary hướng bàn tay đang đeo một chiếc nhẫn kim cương hồng về phía tôi. Đó chính là 'trượng phép' của ả. Tôi cảm thấy cơ thể mình đang dần bị cắt ra thành từng mảnh và đưa đến một không gian khác. Cảm giác không đau đớn, chỉ là ruột gan trong người như bị đảo lộn một lúc thôi."Lũ Arnheim giả dối các ngươi hãy đợi đấy, ta mà thoát ra khỏi Rừng Đói được thì đó sẽ là ngày tàn của tất cả các ngươi!"
"Quả là một hành động độc ác và mất nhân tính.""Thế mà ả vẫn mặt dày trở về Arnheim để tạo bằng chứng ngoại phạm...""Cô ta luyện ma thuật hắc ám, bây giờ lại sở hữu sức mạnh của Trái Du Hành. Chúng ta không ai rõ được sức công phá sẽ khủng khiếp thế nào. Không thể để cô ta sống!""Phải... cả Arnheim đều sẽ đồng tình với bản án này.""Chúng ta không cần một kẻ phản bội!"Tôi không thể thở nổi. Tim tôi đập loạn xạ, tiếng đập ấy như muốn xuyên thủng cả lồng ngực và lao ra ngoài để có cơ hội hét lên thay tôi. Chúng không nghe. Chúng sẽ không bao giờ nghe! Tôi có thể thấy rõ điều đó, tỏ tường hệt như cái bầu không khí ngột ngạt chết tiệt lúc này. Chúng đã ngồi đó quá lâu, chìm đắm trong quyền lực quá lâu và quên đi những sự thật trước mắt.Chúng là những con quái vật đội lốt người, những bóng ma đội lốt pháp sư! Còn tôi chỉ là một nạn nhân bé nhỏ của chúng. Một con chuột bị nhốt trong cái bẫy lồng của Pháp Đình Vô Thể, tuyệt vọng giãy giụa nhưng không thể thoát ra. Chúng chỉ thấy một kẻ có tội chứ không hề thấy những đóng góp, nỗi đau hay sự hy sinh."Thế nên, Hội Đồng Ma Pháp đã bàn bạc với nhau và đưa ra hình phạt thích đáng cho kẻ thủ ác."Tôi có cảm giác như mình đang rơi – không phải vào bóng tối, mà vào một vực thẳm của sự không thể cứu rỗi."Aradia Sharpe, cô không còn chỗ đứng trong quân đoàn ma thuật Arnheim này. Hôm nay, dưới sự chứng kiến của các pháp sư bảo vệ công lý tại Pháp Đình Vô Thể, bọn ta tuyên bố sẽ phong ấn pháp lực của cô và trục xuất đến Rừng Đói để tự sinh tự diệt."Cá chắc là cái biểu cảm của tôi lúc này rất khó coi, tôi có có thể cảm nhận được trán của mình nhăn lại, thất kinh nhìn chúng. Tôi muốn hét lên, muốn khẩn cầu, nhưng cũng muốn cười vào mặt những kẻ đứng trên cao. Một tràng cười dài và rỗng tuếch trôi tuột khỏi miệng tôi một cách mất kiểm soát. Như một kẻ đã rơi xuống đáy của sự tồn tại và nhìn lên chỉ thấy sự vô nghĩa trong tất cả.Với chúng, tôi chỉ là một sự phiền nhiễu cần phải loại bỏ. Vậy thì không còn lý do gì để mà kìm nén nữa, sư im lặng và nhẫn nhịn giờ đây chỉ càng làm cho tôi sôi máu."Công bằng trong mọi phán quyết, uy tín qua từng lời nói, rộng lượng với kẻ yếu," Ma pháp khống chế tôi đã hết hiệu lực, tôi chống tay lên tay vịn của ghế đỡ thân mình đứng thẳng dậy, chậm rãi đọc lớn khẩu ngữ của Arnheim. "... thông thái trong việc học hỏi, dũng cảm đối mặt nguy nan, và kiên định bảo vệ chân lý."Tay tôi buông thõng bên người, từng ngón tay lạnh dần, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào như một mảnh băng tan. Cảm giác nghẹn ứ trong cổ họng này khiến tôi khó thở. Tôi ngước lên nhìn thẳng vào chúng.Tại sao tôi phải cố giải thích nhỉ? Bọn chúng ngay từ đầu chẳng thèm nghe rồi."Chỉ có thằng nào mua bằng ở chợ đen mới viết được cái thứ rẻ rách này thôi. Đừng làm tôi cười." Tôi nhếch mép trào phúng."Láo toét!" Ông ta nghe được, hiển nhiên là thế. Kyle Baldridge —hệt như một con chó cậy chủ—ngông nghênh hét lớn vào mặt tôi. "Xúc phạm Hội Đồng Ma Pháp là một trong những tội không thể tha thứ. Ta sẽ phạt ngươi nặng hơn."Vừa dứt lời, hắn ta cùng với các hồn thể tại Pháp Đình thi triển một trận pháp. Mọi thứ bắt đầu bằng một cơn co thắt mạnh mẽ nơi vùng ngực, như thể có ai đó đang siết chặt một cái kìm xung quanh tim tôi. Khiến cho mỗi nhịp thở đều đau như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào, và với mỗi mũi kim tôi có thể thấy bản thân đang dần yếu đi. Rõ ràng có thể thấy sức mạnh của mình đang bị tước đi nhưng tôi lại bất lực không thể phản kháng.Cơn đau qua đi, tôi thấy mình như một cái vỏ rỗng tuếch, như một con rối vừa bị cắt đứt dây. Tôi không còn cảm thấy tức giận nữa, mà ngược lại tôi đã đạt được sự tỉnh táo hơn hẳn bao giờ hết. Tôi tự nhận thức được một sự điên rồ đang dần xâm chiếm lấy mình, một sự điên rồ tương xứng với những thứ thuộc về đồi Bosworth. Chỉ có kẻ điên mới tin rằng sự thật có giá trị trong cái thế giới này."Ngưng sủa đi Kyle, tôi không có đem rọ mõm!" Tôi cuối cùng cũng vùng lên chống lại chúng, chống lại những gông cùm vô hình đã ràng buộc tôi suốt năm năm qua. "Léo nhéo nãy đến giờ nhức cả đầu!""Ngươi—" Ông ta trợn trừng mắt nhìn tôi như hận không thể đốt tôi thành tro ngay tại chỗ. "Hoá ra đây mới chính là bộ mặt thật của ngươi!"Gánh tiếng xấu thì cũng phải gánh rồi. Cái này chỉ là trả lại cho chúng một chút trong những gì chúng đáng được nhận thôi.Một pháp sư đã bị phong ấn pháp lực thì còn có thể làm gì nữa. Tôi cũng từng nghe ra qua về tình trạng của những người bị trục xuất đến Rừng Đói, cơ bản có thể tóm gọn là: Khu rừng đó một đi không trở lại, đã vào thì coi như là chết rồi. Mà người chết thì còn sợ gì nữa. Lời tuyên án một khi đã đưa ra thì không thể thay đổi, chúng không thể vì chuyện này mà đổi hình phạt của tôi được.Chó cùng rứt dậu, tôi chỉ thẳng tay vào Hội Đồng Ma Pháp, ngạo nghễ nói."Các người đang chờ đợi cái gì? Muốn tôi quỳ xuống, thú nhận tội lỗi các người bịa đặt ra hả? Mơ đi. Năm cái đầu mà không cái nào tỉnh táo, còn bày đặt xử án tại Pháp Đình. Xử bằng cái gì không biết nữa..."Tôi liếc mắt nhìn đám linh hồn đại diện cho công lý, trong chúng tức muốn xì khói luôn kìa. Cảnh tượng này thật thú vị. Cả Rosemary Hawkins nữa, ả ta là người đáng bị mắng nhất nhưng tôi sẽ để dành cái ý tưởng của mình cho cuộc hội ngộ sau này với ả. Sau đó tôi trả lại sự chú ý lên đám Hội Đồng."Cái gì mà Hội Đồng Ma Pháp, sao không đặt mẹ là Hội dưỡng lão đi? Lú lẫn tới mức không biết là có loại pháp thuật thay đổi hình dạng hả? Hay là mua bằng thiệt? Đến thánh tích còn bảo quản không xong giờ đi tìm người để đổ tội cho xong chuyện. Ăn hại tới mức này mà vẫn không ai biết được thì coi như cũng là một loại tài năng rồi."Tôi cố tình nhấn mạnh câu cuối."Aradia Sharpe! Nhân danh Thanh Tra Ma Pháp, ta ra lệnh cho ngươi không được ăn nói xằng bậy trong chốn linh thiêng. Đây là lời cảnh cáo cuối cùng!"Tôi không quan tâm hắn ta nói gì, vẫn tiếp tục xả hết cơn giận của mình lên bất kỳ ai mà tôi thấy chướng mắt. Dù sao thì cũng sắp bị trục xuất rồi, tôi không thể ra đi tay trắng được."Hay là các người tự thừa nhận là bản thân vô tích sự rồi từ chức giùm cái đi. Kể từ khi Pháp Vương Đệ Nhất bỏ đi thì các người có làm được gì ra hồn đâu. Tương lai Arnheim mà nằm trong tay các ngươi chắc có nước sụp đổ sớm."Bản án gần ngay trước mắt, thay vì lo lắng cho chuyện sắp xảy ra thì tôi nhất định phải sống cho thỏa cơ hội hiếm hoi này. Có người bình thường nào lại được cơ hội ngồi trên đầu trên cổ những kẻ lãnh đạo của Arnheim chứ?"Đưa ả ta đến Rừng Đói ngay lập tức đi!"Tôi đã bị các pháp sư khác bao vây, và Rosemary hướng bàn tay đang đeo một chiếc nhẫn kim cương hồng về phía tôi. Đó chính là 'trượng phép' của ả. Tôi cảm thấy cơ thể mình đang dần bị cắt ra thành từng mảnh và đưa đến một không gian khác. Cảm giác không đau đớn, chỉ là ruột gan trong người như bị đảo lộn một lúc thôi."Lũ Arnheim giả dối các ngươi hãy đợi đấy, ta mà thoát ra khỏi Rừng Đói được thì đó sẽ là ngày tàn của tất cả các ngươi!"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store