ZingTruyen.Store

| vrosé | thời hạn chia tay |

C3.2

user88486176

Min Yoongi dụi điếu thuốc, suy nghĩ sâu xa mà nhìn bóng lưng Park Chaeyoung. "Anh thường liên lạc với ba, nghe ông ấy nói tình trạng của em, hình như em độc thân lâu rồi?"

"Ừ, em độc thân một thời gian, là cô ấy yêu em, vừa gặp đã yêu, khổ cực theo đuổi em... em bị cô ấy làm cho cảm động, chúng em hẹn hò cũng chưa lâu." Kim Taehyung ép mình chuyên tâm nói chuyện, cảm giác còn sót lại trên mông của anh, anh nên cảm thấy ngượng ngùng hoặc tức giận, nhưng vẻ mặt hốt hoảng của Park Chaeyoung hại anh muốn cười.

"A..." Ý vị trong giọng nói của Min Yoongi rất sâu xa. "Không tệ lắm, vừa đúng vượt qua số tiền của ba."

"Anh đang ở đây ám chỉ điều gì?" Kim Taehyung nhướn mày, anh cao hơn anh trai mình nửa cái đầu, chỉ cần một ánh mắt nhìn xuống, liền tự nhiên sinh ra cảm giác uy hiếp.

"Không có gì, chỉ tự nhiên thấy khéo mà thôi."

"Anh thì sao? Anh tới cùng chị dâu sao?" Anh đã xem qua trên báo, anh trai anh từng kết hôn, đã ly dị mấy năm trước, chưa từng nghe nói tái hôn, quản lí nói chị dâu ở đâu ra?

Con mắt sau tròng kính của Min Yoongi chợt loé. "Xem là vậy đi..." Một loạt âm thanh líu lo cắt đứt anh.

Âm thanh từ xa tới gần, là một con ếch... à nhầm, là một bé trai mặc chiếc áo con ếch liền mũ, giày của cậu nhóc phát ra tiếng chiêm chiếp, chạy đến từ sau nhà gỗ. Liếc thấy hai người đàn ông cao lớn, bé trai dừng bước.

"Đây là con trai anh." Giọng nói của Min Yoongi nhẹ nhàng, đưa tay về phía bé trai. "Tới đây, Minho."

Mặt mày bé trai tương tự với cha mình, nhưng nó nhìn chằm chằm bàn tay chìa ra của cha, giống như nhìn thấy một sinh vật chưa từng thấy qua. Cái miệng nhỏ nhắn của cậu nhóc mím chặt lại, khuôn mặt mềm mại tràn đầy cảnh giác, trong mắt đen nhánh lộ ra không tin tưởng, hiển nhiên là không muốn đến gần cha.

Khuôn mặt từ ái của Min Yoongi cứng đờ, tay của anh dừng giữa không trung, cuối cùng lúng túng thu về.

Đồng thời một cô gái đi ra từ nhà gỗ, cô gái ăn mặc rất hợp thời, tay xách theo đồ chơi và bình nước cho trẻ con. Nhìn thấy hai người đàn ông, cô liền giật mình, sau đó giương lên một nụ cười, rồi chạy vội tới bên cạnh bé trai.

"Cậu nhất định là em trai của Yoongi?" Cô gái tự giới thiệu. "Xin chào, tôi là Bae Juhyun, tôi là... anh trai cậu..." Cô chần chờ, hình như không biết nên nói thế nào.

"Vợ trước." Min Yoongi dứt khoát nói tiếp. "Bọn anh ly hôn nhiều năm rồi, gần đây khôi phục liên lạc, bọn anh bây giờ..."

"Hẹn hò." Bae Juhyun cười vui vẻ. "Sau khi gặp lại, mới phát hiện hai người còn tình cảm với đối phương, liền thử qua lại lần nữa, mặt khác cũng bởi vì đứa trẻ."

"Chủ yếu vẫn là khôi phục tình cũ, không miễn cưỡng phải tới đây." Min Yoongi nhấn mạnh, hai người nhìn nhau cười một cái, ngay sau đó ánh mắt lập tức tách ra, giống như hai viên nam châm cùng chiều không cẩn thận va chạm, không khí có chút rối loạn.

"A, không tệ lắm, vừa đúng vượt qua số tiền của cha." Kim Taehyung lạnh lùng nói, nhận được ánh mắt sắc bén của anh cả, anh vô tội nhún vai. "Em đi trước giúp bạn gái sửa soạn hành lí, xin lỗi không ở lại được."

Anh vào nhà, Park Chaeyoung đã mở hành lí, đang sửa soạn lại.

Vừa nhìn thấy anh, mặt cô đã đỏ nay lại càng đỏ hơn. "Thật xin lỗi, không phải tôi cố ý, đầu tôi có chút choáng váng, muốn giữ cái gì đó để không ngã xuống, không ngờ đúng lúc bắt được của anh..." Cô xấu hổ đến chết.

"Cô không phải 'bạn gái' tôi, tôi sẽ kiện cô tội quấy rối tình dục." Mặt anh cố ý tỏ vẻ nghiêm túc. "Mặc dù tôi có nói với cô, giả làm người yêu, khó tránh khỏi việc tiếp xúc thân thể, không ngờ cô lại chủ động như vậy."

"Tôi không cố ý, thật sự là ngoài ý muốn..."

"Được rồi, tôi biết rõ cô không cố ý." Anh thở dài. "May mà tôi đưa lưng về phía cô, không phải đối mặt, nếu không vừa rồi thứ cô bắt được, sẽ khiến cho ba ngày sau cô không có mặt mũi đi gặp người khác." (Sal: anh đang nghĩ cái gì vậy Tae??????)

Cô nghe vậy thì sững sờ, mấy giây sau mới hiểu ý anh, gương mặt của cô đỏ giống như cây ớt.

Kim Taehyung cười nhẹ. Không ngờ cô dễ dàng đỏ mặt như vậy, càng không nghĩ tới anh lại có thể cảm thấy bộ dạng đỏ mặt của cô... thật dễ thương, hai má trắng hơi hồng, anh nhìn có chút say mê, sau đó anh nghĩ tới đoạn đối thoại vừa rồi với anh trai, nhất thời không cười nổi.

"Anh trai tôi giống như nghi ngờ, hoài nghi chúng ta là cặp tình nhân giả."

Cô trợn to hai mắt. "Vậy làm sao bây giờ?"

"Tôi cũng vậy, hoài nghi anh ấy với chị dâu trước là giả. Dù sao mục đích của họ cũng là một tỷ, anh ấy không nên vạch trần chúng ta... Tôi sẽ không khiến anh ấy mất mặt." Anh trầm ngâm. "Tôi sợ anh ấy sẽ gây rối, chúng ta nên có chút hành động thân mật, chứng minh chúng ta đang hẹn hò."

"Vừa rồi như vậy không tính sao?"

Khoé miệng anh khẽ co quắp. "Không ai thấy, dĩ nhiên là không tính. Tôi muốn có khả năng nhất chính là hôn môi..."

"Muốn tôi hôn anh, tôi thà đi hôn người lạ trên đường còn hơn." Miệng của cô còn phản ứng nhanh hơn cả đại não.

Anh cười ha ha. "Hôm nay đi hôn một người trên đường cái, môi của cô sẽ biến thành lạp xưởng." Ánh mắt anh loé lên. "Hôn tôi đáng sợ như vậy sao? Rất nhiều người phụ nữ muốn hôn bản kỹ sư, cơ hội khó có được, cô không muốn giữ lấy?"

"Không cần, nếu như bị đồng nghiệp trong công ty biết, tôi sẽ bóp chết anh."

"Yên tâm, tôi cũng sợ người khác biết tôi và cô đang giả làm người yêu. Nếu anh trai tôi muốn buộc chúng ta diễn tình cảm của hai người yêu nhau, tôi sẽ nghĩ biện pháp lấp liếm cho qua, ba ngày này, mặc kệ chuyện gì xảy ra, cũng để nó lại chỗ này, sau khi trở về, liền quên đi."

"Một lời đã định. Nếu có một chữ truyền đi, tôi sẽ chết không thừa nhận, còn lại do anh gánh chịu." Mặc dù vẫn tranh cãi với anh, cô cũng không nói những lời bén nhọn như vậy nữa, ở cạnh hơn nửa ngày, hai người hình như đã thành lập mối quan hệ thân thiện. Cô rất cảm kích việc anh không truy cứu về bàn tay hư hỏng của mình ban nãy, chỉ tiếc đối với cái mông căng đầy đàn hồi của anh, cô không tiện khen ngợi, nếu không cô tin tưởng tình hữu nghị của bọn họ sẽ cần trợ giúp.

Cô bắt đầu cảm thấy, Kim Taehyung thật ra thì, giống như... không khó ở chung, sao hai người lại có thể nhìn đối phương không vừa mắt được nhỉ?

Nhìn cô nở nụ cười, Kim Taehyung cũng mỉm cười, chợt phát hiện mình sau khi bước vào nơi này vẫn luôn căng thẳng, chuẩn bị đối mặt với các loại tình huống có thể xảy ra. Ở nơi xa lạ này, đối mặt với người cha xa cách, anh vô cùng phiền muộn, cảm giác hoàn toàn xa lạ, cùng cô nói chuyện, mới dần dần tỉnh táo lại.

Anh không nói ra, nhưng anh rất vui, có cô ở đây cùng anh.

Vào bữa tối Kim Taehyung mới nhìn thấy cha.

Anh thấy cha mình ngồi trên xe lăn, được quản gia cẩn thận đẩy vào phòng ăn thì anh rất kinh ngạc. Cha không còn là vị tổng giám đốc quyền lực sống động trong kí ức của anh nữa, lúc này ông già yếu, đầu đầy hoa râm, bộ dạng nhỏ gầy, vẻ mặt hơi xanh xao, ánh mắt và giọng nói cũng ôn hoà, chậm rãi, cha anh bị tuổi già chinh phục, biến thành tù bình của những căn bệnh.

Anh mong chờ đối thủ là một người đàn ông phong lưu, phong độ không hề giảm sút của năm đó, chứ không phải là một ông già đứng cũng không nổi. Sau khi nói chuyện, anh và cha cũng không nói thêm lời nào, tâm tình của anh phức tạp, yên lặng dùng cơm.

Park Chaeyoung cũng ăn không ngon. Bệnh say xe của cô vẫn chưa đỡ hơn, hiện tại bắt đầu chảy nước mũi, cả ngày nay cô chưa ăn gì, đối mặt với một bàn ăn ngon, lại đáng thương không muốn ăn, còn càng ăn càng muốn ói.

Cha Bang thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với Min Yoongi, Bae Juhyun và cháu trai của mình, cậu nhóc không để ý tới cha mình, lại nguyện ý gần gũi với ông nội, cha Bang vui vẻ tươi cười.

Kim Taehyung thờ ơ lạnh nhạt, có con cháu bên cạnh, rất vui vẻ đúng không? Lúc tuổi còn trẻ hưởng hết phong lưu, tuổi già lại có con cháu vây quanh, dĩ nhiên vui vẻ, anh nghĩ tới mẹ mình nhiều năm khổ cực, liền cảm thấy không thoải mái.

"Hi vọng tương lai sau hai ngày này, chúng ta cũng có thể ngồi cùng bàn ăn cơm như vậy." Cha Bang cảm thán.

"Dĩ nhiên, chỉ cần ba thích, chúng con sẽ ở bên người." Min Yoongi nói. không hẹn mà cùng cha nhìn về phía Kim Taehyung, hiển nhiên hi vọng anh gia nhập vào hàng ngũ cha con thân ái này.

"Cơm lúc nào cũng có thể ăn, ở nơi nào cũng giống nhau." Giọng nói của Kim Taehyung giễu cợt.

"Em trai, em hình như không vui?" Min Yoongi nhạy bén nhìn anh.

"Tôi có thói quen ăn cơm hộp của công ty, không quen dùng cơm ở nơi sang trọng như thế này. Tôi cũng không thích ngồi ăn cơm cùng bàn với những người không quen biết."

Cha Bang nghe vậy, nụ cười cứng lại. "Nếu con không thích, ba không miễn cưỡng..." Giọng nói của ông có chút buồn thương.

Nét mặt đó lại khiến Kim Taehyung có cảm giác tội lỗi, đột nhiên cảm thấy mình đang ăn hiếp một lão già. Anh nóng nảy đâm vào đồ ăn trên đĩa, không nói lời nào.

"Anh tin đợi đến lúc mọi người quen thuộc hơn rồi, mọi người sẽ cảm thấy thoải mái." Min Yoongi bình thản hoà giải. "Bạn gái của em... tiểu thư Park, hình như không quen ở trong này?"

"Gọi em là Chaeyoung được rồi." Park Chaeyoung vừa đổ mồ hôi lạnh, vừa nặn ra một nụ cười. "Thật ra buổi trưa có chút say xe, thấy không thoải mái."

"Có muốn đi nghỉ trước không?" Bae Juhyun quan tâm.

"Không cần, em còn tốt..."

Kim Taehyung cau mày. "Say xe sao không nói với anh?"

"Anh biết sẽ cười em, mấy tuổi rồi mà còn say xe. Hơn nữa, em nhịn một chút là tốt rồi."

"Sao lại cười em? Hôm nay đi xe mấy giờ đồng hồ, em không thoải mái như vậy trên đường đi, lại không nói, hiện tại mới nói em muốn ói, cũng vì không muốn bị anh cười? Em không cảm thấy như vậy rất ngốc sao?" Nghĩ đến cô ngược đãi mình như vậy, anh lại không vui.

"Sao anh lại dữ dội vậy..." Đột nhiên cả khuôn mặt anh tiến lại gần, cô giật mình. "Làm gì vậy?"

"Sắc mặt em rất khó coi."

"Em trang điểm rồi." Cô biết khí sắc mình không tốt, đặc biệt trang điểm để che giấu.

"Trang điểm vẫn rất khó coi." Trang điểm cũng không giấu được ánh mắt mệt mỏi của cô, anh tự trách mình vô ý, anh nên nhận ra sớm một chút.

"Nếu không phải không còn sức, em rất muốn cầm đầu dĩa đâm vào đầu anh." Anh nói chuyện cần phải thẳng thắn như vậy sao? Khiến người ta chán ghét! "Anh không cần tiến tới, tất cả mọi người đang nhìn chúng ta."

"Nhìn thì nhìn, em xấu hổ sao? Buổi chiều lúc em sờ mông anh không phải rất thoải mái sao? Đúng, em không còn sức lực, em biết tại sao không còn sức không? Bởi vì say xe, trong người không thoải mái. Anh thật sự không hiểu nổi em, bình thường nói nhiều như vậy, lời nói thật sự quan trọng lại ngược lại không chịu nói..." Chợt phát hiện bốn phía yên tĩnh, Kim Taehyung câm miệng, bốn đôi mắt đang cùng nhìn hai người.

"Tình cảm của hai người quả thật không tệ." Vẻ mặt Bae Juhyun tràn ngập yêu thích và ngưỡng mộ. "Taehyung rất quan tâm Chaeyoung."

"A, không tồi." Kim Taehyung nặn ra một nụ cười.

"Hôm nay anh vừa thấy hai người, đã cảm thấy hai người rất thân mật, tình cảm rất tốt." Min Yoongi cười nói. "Nghe nói là do Chaeyoung chủ động?"

"Em cái gì?" Lông mày của Park Chaeyoung nhướn cao.

Không ổn, Kim Taehyung nhanh chóng gắp đồ ăn. "Chaeyoung, em xem ăn một chút salad này đi..."

Min Yoongi lại nói tiếp. "Em chủ động theo đuổi cậu ấy, không phải sao? Cậu ấy nói em vừa gặp đã yêu cậu ấy, yêu cậu ấy đến chết, khó khăn theo đuổi, cậu ấy bị em làm cho cảm động, hai người mới hẹn hò."

"Salad này rất ngon, mùi vị nhẹ nhàng, bị say xe ăn cái này sẽ tốt hơn, còn có nước ô mai này..." Bị 'bạn gái' trợn mắt nhìn, Kim Taehyung cười lớn. "Chẳng lẽ không đúng sao?'

"Đúng ở đâu? Em theo đuổi anh? Vừa thấy đã yêu? Em yêu anh đến chết? Em khó khăn theo đuổi cầu xin anh?" Anh nói cô giống như một kẻ si tình, anh bị dây dưa không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận, cô lại có thể rẻ tiền như vậy sao? Park Chaeyoung lạnh lùng nói. "Sao em lại nhớ là anh quỳ xuống cầu xin em hẹn hò với anh?" Hừ, muốn bắt nạt ai không biết?

"Anh quỳ xuống cầu xin em? Đời sau cũng không thể..." Giọng nói của Kim Taehyung cao vút lại nhận được ánh mắt nhạy bén của anh trai thì áp chế thấp xuống. "Ý của anh là, anh cúi xuống tương đối thấp nhưng cũng không khoa trương đến mức quỳ xuống như vậy, được không?"

"Phiên bản của hai người sao lại không giống nhau? Rốt cuộc là Taehyung quỳ xuống, hay là em theo đuổi cậu ấy?" Min Yoongi mỉm cười hỏi. "Có phải hai người đã quên phối hợp trước đó, thống nhất cách nói?"

Kim Taehyung lạnh lùng nói. "Anh nói phối hợp trước đó, giống như ám chỉ em và Chaeyoung không phải là người yêu, mà là đang diễn kịch, làm bộ gạt người, đúng không?" Anh âm thầm nóng giận. Anh trai giống như nghi ngờ?

Min Yoongi nhìn anh một cái. "Xin lỗi, anh không có ý đó." Nhưng giọng nói lại không có chút áy náy.

"Thật ra em và Taehyung vô cùng không hợp." Park Chaeyoung giận tái mặt. "Ý kiến trong công việc của bọn em không hợp, thường gây gổ, cũng không cho đối phương một bản mặt tốt, anh ấy chán ghét em, em cũng ghét anh ấy, anh ấy luôn liếc mắt nhìn em... em lại không thèm nhìn anh ấy, bọn em đến một tờ giấy ghi chú cũng có thể cãi vã, sao có thể hẹn hò?"

"Anh luôn nhìn em lúc nào?" Kim Taehyung lo lắng, chẳng lẽ cô tức giận, muốn kể hết chuyện giả làm người yêu ra ngoài sao? Ở dưới bàn anh đang cố gắng véo tay cô, cô không thèm để ý đến.

"Vậy tại sao hai người lại ở cùng nhau?" Bae Juhyun hiếu kì.

"Có một lần, bộ phận của anh ấy có một kỹ sư mới, vị kỹ sư đó tác phong tương đối chậm, công việc giao phó từ trên anh ta đều không làm xong, cũng nhờ Taehyung giúp đỡ, ba ngày tiếp theo, sau khi tan làm anh ấy đều ở lại giúp một tay, dạy anh ta làm thế nào, giúp anh ta sửa chữa sai lầm. Ba ngày sau, kỹ sư đó giao việc đúng hẹn, Taehyung cũng không có tranh công, thậm chí cũng không báo tăng ca trong ba ngày này, chỉ giống như làm một chuyện bình thường."

Kim Taehyung kinh hoàng. Anh chưa bao giờ nói chuyện này cho người khác, sao cô lại biết?

"Đó là lần đầu tiên em cảm thấy, có lẽ anh ấy không phải là người đáng ghét như vậy." Nhìn anh trợn mắt há mồm, tám phần là cho rằng cô muốn dỡ bỏ lớp nguỵ trang chứ gì? Cô mới không vô ý như vậy, mặc dù không vui khi anh bịa chuyện như vậy, nhưng cô cũng không quên nhiệm vụ trong người, còn bày ra được chuyện cô thấy được giúp anh thêm phân lượng, thêm nghĩa khí chứ?

"Sau đó lại tiếp xúc với anh ấy, từ từ cũng cảm thấy anh ấy thật ra cũng không tệ, làm việc rất có trách nhiệm, rất cẩn thận, bọn em thường cãi nhau, giống như cố ý phá phách, thật ra một chút ý kiến của anh ấy cũng đánh trúng điểm yếu, có thể thấy được anh ấy cũng suy nghĩ rất nhiều, mặc dù nói chuyện không xuôi tai, ít nhất rất thật thà, vô cùng thành khẩn, em rất... thưởng thức anh ấy." Trừ câu cuối là cố ý thêm ra, còn lại cô không hề suy nghĩ nhiều, nói ra những lời này, thậm chí cô cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Cô luôn biết anh là người như vậy, nhưng cô không thừa nhận, bởi vì thường ngày cãi nhau, sao lại có thể hạ mặt đi khen anh? Coi như có thể thấy ưu điểm của anh, bây giờ nói ra miệng, thật sự không được tự nhiên, bên má cô khẽ nóng lên.

Hơn nữa Kim Taehyung còn nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt vô cùng kinh sợ. Cô rất lúng túng, rõ ràng, những lời này không phải vì anh, anh tốt nhất không nên nghĩ bậy được không... Cô cảm thấy anh không tệ... Qua hôm nay, lại có nhiều cảm tình hơn, nhưng anh căn bản không phải tiêu chuẩn của cô, không nên hiểu lầm!

Kim Taehyung sợ ngây người. Đây là tiểu thư Chaeyoung sao? Đây là người cả ngày cùng anh cãi tới cãi lui, một ngày không cãi nhau, lại giống như không thể vượt qua, tiểu thư Chaeyoung sao?

Min Yoongi lộ ra ánh mắt tán dương. "Vậy Taehyung thì sao? Em động lòng với Chaeyoung như thế nào?"

Anh căn bản không thể động lòng với cô. Park Chaeyoung nghĩ, cô nghĩ thông, dù sao cũng bị nói là theo đuổi ngược rồi, anh nói thế nào cũng được.

"Em không biết mình động lòng với cô ấy lúc nào..."

Xem đi. Park Chaeyoung cúi đầu uống nước ô mai.

"Em chỉ nhớ có một lần, cô và các đồng nghiệp đùa dai, họ ghét một vị quản lí trong bộ phận của mình, mọi người liền thiết người đó thành một con heo trong hoạt hình, kết quả lúc gửi cho đồng nghiệp, không cẩn thận lại gửi luôn cho người quản lí đó, vị quản lí lao ra từ trong phòng làm việc mắng chửi mọi người, Chaeyoung lập tức thừa nhận nhân vật đó là do cô ấy làm..."

Park Chaeyoung lập tức há miệng lớn thành chữ O. Lúc ấy cô sợ người nhát gan như Sooyoung sẽ bị quản lí hung ác chỉnh tới chết, quyết định thật nhanh, một mình cô đứng ra gánh chịu, toàn bộ công ty đều cho rằng do một mình cô làm, sao anh lại biết cô cũng có đồng phạm?"

"Em vốn cho rằng một mình cô ấy làm, sau đó lại nghe được đồng nghiệp nói xin lỗi cô ấy trong phòng trà nước, nói mình không cẩn thận gửi hình đó cho quản lí, người đó muốn gánh tội cùng cô ấy. Chaeyoung lại ngăn cản đối phương. Cô ấy nói, hình đó là do cô làm, đó vốn là trách nhiệm của cô, bạn cô chỉ không cẩn thận gửi hình đó cho quản lí, chuyện một người gánh chịu hay hai người gánh chịu hợp thành một, một mình cô chịu là được rồi... Em chỉ muốn nói, Chaeyoung là một người ngu ngốc."

Anh nhớ đến tâm trạng kinh ngạc lúc đó, còn có lần đầu tiên sinh ra cảm tình đối với cô. "Nào có ai lại liều mạng gánh tội thay, thật là ngốc, đắc tội với cấp trên không phải là chuyện đùa, em không tin một mình cô ấy có thể gánh được, không ngờ cô ấy thật sự giữ kín như bưng, vì vậy bị giám đốc để ý thật lâu. Cô ấy thật sự rất ngốc, ngốc khiến em lo lắng, em không ý thức càng ngày càng chú ý đến cô ấy... cuối cùng liền yêu." Trừ câu cuối cùng, còn lại đều là sự thật.

Kể xong, anh nhìn về phía Park Chaeyoung, vừa rồi, biểu cảm của anh cũng ngu xuẩn như cô lúc này, đúng chứ? Anh âm thầm sung sướng. Ha, không chỉ một mình cô biết bí mật của anh, anh cũng biết, thế nào?

Phản ứng của Park Chaeyoung là... sắc mặt chợt trắng bệch, phun lên bàn ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store