Chương 13
Trời đã tối khi cả hai rời khỏi cửa hàng cuối cùng.
Gió đêm khẽ thổi qua những con phố sáng đèn, ánh vàng dịu phản chiếu lên cửa kính xe.Trong xe, Jimin ôm mấy túi đồ Yoongi vừa mua cho mình.
Cậu mỉm cười — một nụ cười nhỏ, mềm và trông như hài lòng.Nhưng khi ánh đèn đường lướt qua gương mặt cậu, nụ cười ấy chậm rãi phai đi.Cậu biết... nếu đây không phải là một cuộc đổi chác, nếu không phải vì tiền, vì điều kiện, thì có lẽ cậu sẽ cảm kích. Có lẽ cậu sẽ rung động thật lòng.Nhưng không.
Tất cả những điều này... cậu đáng phải nhận.
Là thứ cậu buộc phải lấy — trong thỏa thuận của hai người.Nụ cười trên môi nhạt dần, ánh mắt rơi xuống những túi đồ trên tay.Yoongi liếc sang, thấy sự thay đổi đó.
Hắn không do dự, vòng tay ôm lấy vai cậu kéo nhẹ vào lòng, giọng hạ thấp:"Sao vậy? Mệt rồi à?"Sự gần gũi bất ngờ khiến Jimin giật mình khẽ, đôi mắt mở to.
Nhưng ngay lập tức cậu ngẩng lên, nở một nụ cười dịu:"Dạ không... chỉ hơi đói thôi."Yoongi nhìn cậu vài giây.
Rồi hắn đưa tay lên, dịu dàng vuốt tóc cậu:"Vậy thì về nhà ăn nhiều một chút."Jimin ngoan ngoãn gật đầu:"Dạ."Cơ thể cậu tựa vào hắn, nhẹ như một thói quen.
Nhưng trong lòng cậu lại trống rỗng hơn bất kỳ lúc nào.Cánh cổng biệt thự mở ra, ánh đèn ấm áp đổ lên sàn đá cẩm thạch.
Yoongi và Jimin mỗi người xách vài túi đồ bước vào.Nhưng cả hai vừa đặt chân tới ngưỡng cửa... thì lập tức khựng lại.Trên sofa phòng khách, một cô gái đang ngồi vắt chân, vừa xem TV vừa thoải mái ăn trái cây như đang ở nhà mình.Nghe tiếng động, cô nghiêng đầu lại.
Và ngay khi thấy Yoongi, mắt cô sáng lên như đèn bật."Anh Yoongi!!!"Không kịp để hắn nói một câu, cô bật dậy khỏi sofa, chạy thẳng tới và ôm chầm lấy hắn.Jimin đứng sau, đôi mắt hơi mở to, nhìn người con gái đang ôm Yoongi, rồi nhìn hắn.Hắn không ôm lại.
Cũng không gạt cô ra.
Hắn chỉ đứng yên, nhưng tuyệt nhiên không phản kháng.Jimin nghiêng đầu một chút.
Không cảm xúc gì đặc biệt, chỉ là thấy... tình huống hơi bất ngờ thôi.Nhưng đúng lúc ấy, Yoongi nhìn sang.
Ánh mắt hắn khẽ dừng lại trên Jimin.Trong khoảnh khắc đó, Jimin như bị bắt gặp.
Mi cậu cụp xuống, hơi run... biểu cảm trên gương mặt mềm lại, thoáng mang chút gì đó giống buồn — rất khẽ, rất nhanh, nhưng đủ để Yoongi nhìn thấy.Hắn khẽ nói, giọng trầm thấp:"Em lên phòng trước đi."Cô gái kia liền lên tiếng, cắt ngang:"Khoan đã! Ở lại làm quen chút đi!"Cô bước tới với nụ cười rạng rỡ, đưa tay ra bắt:"Chào anh, em là Kim Heri. Rất vui được gặp anh. Còn anh tên gì ạ?"Jimin hơi bất ngờ, nhưng vẫn giữ phép lịch sự.
Cậu nhẹ nhàng bắt tay cô, nụ cười nhỏ hiện trên môi:"Chào em, anh là Park Jimin."Heri quan sát cậu một lượt, ánh mắt đầy tò mò:"Anh là bạn của anh Yoongi sao?"Jimin khựng lại.
Câu hỏi đó... cậu không thể tùy tiện trả lời.
Cậu quay sang nhìn Yoongi, như chờ hắn định nghĩa mối quan hệ của hai người.Yoongi nhìn cậu, ánh mắt sâu không đọc nổi, rồi nhấn từng chữ:"Jimin, lên phòng đi."Jimin mím môi.Đôi vai nhỏ nhẹ rụt lại — không rõ là tủi, là ngại, hay chỉ là phản xạ... nhưng nhìn qua lại khiến người ta thấy như cậu vừa bị bỏ rơi.Cậu cúi đầu, giọng thật nhỏ:"Dạ..."Sau đó chậm rãi quay đi, từng bước lên cầu thang.
Bóng lưng cậu chìm trong ánh đèn vàng, bé nhỏ và ngoan ngoãn đến lạ.Yoongi đứng im, mắt vẫn dõi theo cho đến khi Jimin khuất hẳn.Lúc này, Heri mới níu lấy tay hắn, giọng đầy hờn dỗi:"Anh ấy là ai vậy? Bạn anh à?"Yoongi không trả lời ngay.
Hắn chỉ hơi nhướn mày, ánh mắt dời sang phía cô:"Em về khi nào?"Heri lập tức sáng mặt:"Em mới về lúc trưa! Qua thăm anh hai em xong là chạy sang đây liền đó."Rồi cô chu môi, tỏ vẻ trách móc đáng yêu:"Nhưng mà anh không có ở nhà. Em đợi từ chiều đến giờ."Yoongi nhìn cô gái nhỏ trước mặt một thoáng, rồi bật cười khẽ.
Âm thanh không lớn, nhưng đủ ấm áp, nhẹ nhàng khiến bầu không khí bớt căng thẳng."Ừm, được rồi. Ngồi xuống đi."Hắn nói, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo chút nhún nhường hiếm thấy.Cô gái mừng rỡ, vội xuống sofa, kể đủ chuyện từ sáng tới giờ.
Yoongi lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, nở nụ cười hiếm hoi. Ánh mắt hắn dịu đi, không còn lạnh lùng như bình thường.
Gió đêm khẽ thổi qua những con phố sáng đèn, ánh vàng dịu phản chiếu lên cửa kính xe.Trong xe, Jimin ôm mấy túi đồ Yoongi vừa mua cho mình.
Cậu mỉm cười — một nụ cười nhỏ, mềm và trông như hài lòng.Nhưng khi ánh đèn đường lướt qua gương mặt cậu, nụ cười ấy chậm rãi phai đi.Cậu biết... nếu đây không phải là một cuộc đổi chác, nếu không phải vì tiền, vì điều kiện, thì có lẽ cậu sẽ cảm kích. Có lẽ cậu sẽ rung động thật lòng.Nhưng không.
Tất cả những điều này... cậu đáng phải nhận.
Là thứ cậu buộc phải lấy — trong thỏa thuận của hai người.Nụ cười trên môi nhạt dần, ánh mắt rơi xuống những túi đồ trên tay.Yoongi liếc sang, thấy sự thay đổi đó.
Hắn không do dự, vòng tay ôm lấy vai cậu kéo nhẹ vào lòng, giọng hạ thấp:"Sao vậy? Mệt rồi à?"Sự gần gũi bất ngờ khiến Jimin giật mình khẽ, đôi mắt mở to.
Nhưng ngay lập tức cậu ngẩng lên, nở một nụ cười dịu:"Dạ không... chỉ hơi đói thôi."Yoongi nhìn cậu vài giây.
Rồi hắn đưa tay lên, dịu dàng vuốt tóc cậu:"Vậy thì về nhà ăn nhiều một chút."Jimin ngoan ngoãn gật đầu:"Dạ."Cơ thể cậu tựa vào hắn, nhẹ như một thói quen.
Nhưng trong lòng cậu lại trống rỗng hơn bất kỳ lúc nào.Cánh cổng biệt thự mở ra, ánh đèn ấm áp đổ lên sàn đá cẩm thạch.
Yoongi và Jimin mỗi người xách vài túi đồ bước vào.Nhưng cả hai vừa đặt chân tới ngưỡng cửa... thì lập tức khựng lại.Trên sofa phòng khách, một cô gái đang ngồi vắt chân, vừa xem TV vừa thoải mái ăn trái cây như đang ở nhà mình.Nghe tiếng động, cô nghiêng đầu lại.
Và ngay khi thấy Yoongi, mắt cô sáng lên như đèn bật."Anh Yoongi!!!"Không kịp để hắn nói một câu, cô bật dậy khỏi sofa, chạy thẳng tới và ôm chầm lấy hắn.Jimin đứng sau, đôi mắt hơi mở to, nhìn người con gái đang ôm Yoongi, rồi nhìn hắn.Hắn không ôm lại.
Cũng không gạt cô ra.
Hắn chỉ đứng yên, nhưng tuyệt nhiên không phản kháng.Jimin nghiêng đầu một chút.
Không cảm xúc gì đặc biệt, chỉ là thấy... tình huống hơi bất ngờ thôi.Nhưng đúng lúc ấy, Yoongi nhìn sang.
Ánh mắt hắn khẽ dừng lại trên Jimin.Trong khoảnh khắc đó, Jimin như bị bắt gặp.
Mi cậu cụp xuống, hơi run... biểu cảm trên gương mặt mềm lại, thoáng mang chút gì đó giống buồn — rất khẽ, rất nhanh, nhưng đủ để Yoongi nhìn thấy.Hắn khẽ nói, giọng trầm thấp:"Em lên phòng trước đi."Cô gái kia liền lên tiếng, cắt ngang:"Khoan đã! Ở lại làm quen chút đi!"Cô bước tới với nụ cười rạng rỡ, đưa tay ra bắt:"Chào anh, em là Kim Heri. Rất vui được gặp anh. Còn anh tên gì ạ?"Jimin hơi bất ngờ, nhưng vẫn giữ phép lịch sự.
Cậu nhẹ nhàng bắt tay cô, nụ cười nhỏ hiện trên môi:"Chào em, anh là Park Jimin."Heri quan sát cậu một lượt, ánh mắt đầy tò mò:"Anh là bạn của anh Yoongi sao?"Jimin khựng lại.
Câu hỏi đó... cậu không thể tùy tiện trả lời.
Cậu quay sang nhìn Yoongi, như chờ hắn định nghĩa mối quan hệ của hai người.Yoongi nhìn cậu, ánh mắt sâu không đọc nổi, rồi nhấn từng chữ:"Jimin, lên phòng đi."Jimin mím môi.Đôi vai nhỏ nhẹ rụt lại — không rõ là tủi, là ngại, hay chỉ là phản xạ... nhưng nhìn qua lại khiến người ta thấy như cậu vừa bị bỏ rơi.Cậu cúi đầu, giọng thật nhỏ:"Dạ..."Sau đó chậm rãi quay đi, từng bước lên cầu thang.
Bóng lưng cậu chìm trong ánh đèn vàng, bé nhỏ và ngoan ngoãn đến lạ.Yoongi đứng im, mắt vẫn dõi theo cho đến khi Jimin khuất hẳn.Lúc này, Heri mới níu lấy tay hắn, giọng đầy hờn dỗi:"Anh ấy là ai vậy? Bạn anh à?"Yoongi không trả lời ngay.
Hắn chỉ hơi nhướn mày, ánh mắt dời sang phía cô:"Em về khi nào?"Heri lập tức sáng mặt:"Em mới về lúc trưa! Qua thăm anh hai em xong là chạy sang đây liền đó."Rồi cô chu môi, tỏ vẻ trách móc đáng yêu:"Nhưng mà anh không có ở nhà. Em đợi từ chiều đến giờ."Yoongi nhìn cô gái nhỏ trước mặt một thoáng, rồi bật cười khẽ.
Âm thanh không lớn, nhưng đủ ấm áp, nhẹ nhàng khiến bầu không khí bớt căng thẳng."Ừm, được rồi. Ngồi xuống đi."Hắn nói, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo chút nhún nhường hiếm thấy.Cô gái mừng rỡ, vội xuống sofa, kể đủ chuyện từ sáng tới giờ.
Yoongi lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, nở nụ cười hiếm hoi. Ánh mắt hắn dịu đi, không còn lạnh lùng như bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store