ZingTruyen.Store

Vong Tien Vong Tien Dich Tap That Tap Bat

Edit: Jymie
Beta: Iris

Vân Thâm lại có tuyết rơi, tuyết năm nay đến sớm hơn so với những năm trước. Không khí ngày thường sẽ thấp hơn những nơi khác, Cô Tô Lam thị có tuyết rơi, nhiệt độ lại càng giảm. Di Lăng lão tổ vẫn cho rằng thân thể mình mạnh khỏe, cuối cùng đã bị nhiễm phong hàn.

"Lam Trạm... Ta không muốn uống thuốc..." Ngụy Vô Tiện núp trong chăn làm nũng không muốn uống thuốc, vẻ mặt tràn đầy cầu xin.

"Nghe lời, uống thuốc sẽ không khó chịu nữa." Lam Trạm ngồi bên giường, trong tay bưng một chén thuốc màu đen, còn bốc hơi nóng.

"Chỉ là cảm mạo bình thường mà thôi, mấy ngày nữa sẽ khỏi thôi, không cần uống thuốc..." Y vươn tay kéo ống tay áo Lam Vong Cơ, trong đôi mắt nhạt nhẽo của Lam Vong Cơ có vài phần bất đắc dĩ.

Đương nhiên hắn biết Ngụy Anh không thích uống thuốc, lúc mới mang người về Vân Thâm, mỗi ngày đều không thể rời khỏi uống thuốc, đủ loại thuốc bổ, thân thể được hiến xá này quá yếu, động một chút sẽ sinh bệnh, bởi vì linh lực thấp, Lam Vong Cơ cũng quan tâm không ít, lật đi lật lại điển tịch trong Tàng Thư Các nhà mình, đưa ra kết luận chỉ là chậm rãi điều trị, không thể trọng dụng linh lực.

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Ngụy Anh... có mứt hoa quả." Hắn đưa tay xoa đầu Ngụy Anh, mái tóc đen nhánh càng khiến y trở nên dễ thương.

Ngụy Vô Tiện bĩu môi, y biết mình không thể thắng Vong Cơ, vừa muốn giơ tay lên nhận chén thuốc, lại bị nâng cằm lên.

Cánh môi bị môi Lam Vong Cơ dán lên, thuốc đông y đắng chát từng chút từng chút tràn vào miệng y, một tay Ngụy Vô Tiện khoát lên ngực Lam Vong Cơ, tay kia nắm chặt góc áo Lam Vong Cơ.

Rất nhanh, đã nhìn thấy đáy của bát thuốc.

Hai người hơi tách ra, Lam Vong Cơ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Ngụy Vô Tiện.

"Sao ta có thể cam lòng để ngươi chịu khổ, ta cùng với ngươi, sẽ không khổ."

Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy trong không khí đều là bong bóng màu hồng phấn, xấu hổ đỏ mặt.

"Lam Trạm, ngươi dám trêu chọc ta." Y vùi mặt vào trong ngực Lam Vong Cơ, nũng nịu mở miệng.

Trong mắt Lam Vong Cơ tràn đầy ôn nhu cùng ý cười.

"Ừm, là lỗi của ta."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store