Vong Tien Tien Nhan Nhom Toa Dam Minh De
[ Nhiếp Hoài Tang buồn bực nói: "Có phải y đang nhìn chúng ta bên này không? Mà không đúng, ban nãy chúng ta đâu có làm gì ồn. Sao ánh mắt y lại thế chứ?" ]Lam Vong Cơ âm thầm nhẹ nhõm một phen, may mắn không có chiếu đoạn y cùng Ngụy Vô Tiện hai người ở Lãnh tuyền, nếu có nhìn đến chắc thẹn đến chết mấtLam phu nhân cùng Tàng Sắc Tán Nhân tặc lưỡi, sao mĩ cảnh lại không có chiếu đến chứ!! Thanh Hành Quân cùng Ngụy Thường Trạch tỏ vẻ: thê tử thích làm gì thì làm, ta bất lực[ Ngụy Vô Tiện: "Quá nửa là muốn bắt lỗi chúng ta rồi."Giang Trừng nói: "Sai. Không phải "chúng ta", mà là "ta". Ta thấy người mà y nhìn chằm chằm phần nhiều là một mình ngươi."Ngụy Vô Tiện nói: "Hừm. Chờ đi. Coi ta quay lại xử lý y ra sao."Giang Trừng: "Chẳng phải ngươi chê y muộn tao, chê y vô vị hay sao? Vậy ngươi bớt trêu chọc y giùm đi. Nhổ râu hổ, động thủ trên đầu thái tuế, suốt ngày cứ thích tìm đường chết."Ngụy Vô Tiện nói: "Sai. Chính là bởi vì một người sống đến từng này lại có thể vô vị đến mức như y, mới đúng là điều thú vị thật sự."Tới gần trưa, bọn họ mới trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Lam Vong Cơ ngồi ngay ngắn một bên án, chăm chỉ viết, chợt nghe song cửa sổ kêu lách cách. Ngẩng đầu nhìn lên, có một người từ ngoài cửa sổ chui vào đây.Ngụy Vô Tiện bám vào cây Ngọc Lan ở ngoài Tàng Thư Các trèo lên trên, mặt mày hớn hở nói: "Lam Trạm, ta về rồi nè! Sao nào, không chép sách vài ngày, có nhớ ta không?"Dáng vẻ của Lam Vong Cơ như lão tăng ngồi thiền, coi vạn vật như không, thậm chí còn mất cảm giác tiếp tục sắp xếp đống giấy đã chồng thành núi nhỏ. Ngụy Vô Tiện cố ý xuyên tạc vẻ trầm mặc của y: "Ngươi không nói ta cũng biết, tất nhiên là nhớ ta rồi, không phải vậy thì vừa nãy sao lại đứng ở cửa sổ đó nhìn ta chứ?"Lam Vong Cơ lập tức liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt đong đầy sự khiển trách. Ngụy Vô Tiện ngồi trên cửa sổ, nói: "Ngươi coi ngươi kìa, mới nói chút đã mắc câu. Dễ câu thế không biết. Lại còn không giữ được bình tĩnh nữa chứ."Lam Vong Cơ: "Ngươi đi đi."Ngụy Vô Tiện: "Không đi chả lẽ ngươi tính hất ta xuống?"Ngó mặt Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện đoán chừng hắn mà nói thêm câu nữa, Lam Vong Cơ chắc sẽ quẳng luôn cái sự kiềm chế còn sót lại rồi đóng đinh hắn trên bệ cửa sổ mất, bèn vội vàng nói: "Đừng dọa người như vậy mà! Ta tới để tặng quà xin lỗi đó."Lam Vong Cơ không chút nghĩ ngợi, lập tức từ chối: "Không cần."Ngụy Vô Tiện nói: "Không cần thật ư?" Thấy trong mắt Lam Vong Cơ mơ hồ lộ ra vẻ đề phòng, hắn như thể ảo thuật, móc từ trong ngực ra hai con thỏ. Xách lỗ tai nó đặt vào bàn tay, cầm lên hệt một quả cầu tuyết tròn trịa béo ú, còn đạp chân lung tung nữa. Hắn đẩy tụi nó tới dưới mí mắt Lam Vong Cơ: "Chỗ này của các ngươi cũng thiệt quái, không có gà cũng chả có thỏ. Sao nào, có béo không, có muốn không?"Lam Vong Cơ lạnh lùng nhìn hắnNgụy Vô Tiện nói: "Được rồi. Không muốn hả, vậy ta tặng cho người khác. Đúng lúc mấy ngày vừa rồi miệng hơi nhạt."Nghe thấy câu cuối cùng, Lam Vong Cơ nói: "Đứng lại."Ngụy Vô Tiện buông tay: "Ta còn chưa đi mà."Lam Vong Cơ nói: "Ngươi định đưa chúng nó cho ai?"Ngụy Vô Tiện: "Ai nướng thịt thỏ ngon ta đưa cho người đó."Lam Vong Cơ: "Trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, cấm sát sinh. Điều thứ ba trên bia Quy huấn."Ngụy Vô Tiện: "Thôi được. Ta đi xuống núi, giết ở ngoài xong lại xách về nướng. Dù gì ngươi cũng không ăn, quản nhiều thế làm chi?"Lam Vong Cơ gằn từng chữ một: "Đưa cho ta."Ngụy Vô Tiện cười hì hì: "Đổi ý? Ngươi coi ngươi kìa, lúc nào cũng vậy."Hai con thỏ đều vừa béo vừa tròn, như hai quả cầu tuyết mập ú. Một con mắt trợn lên như cá chết, úp sấp dưới đất mãi một lúc mới động đậy một cái, cái miệng màu hồng nhạt ung dung thong thả nhai lá. Một con khác thì cứ như dế ăn phải thuốc, nhảy nhót liên tục không ngơi, lần mò bò lăn rồi đâm vào bạn mình, hết xoay lại bật, một khắc cũng không yên. Ngụy Vô Tiện thẩy cho nó vài lá rau không biết nhặt ở đâu ra, đột nhiên nói: "Lam Trạm, Lam Trạm!"Con thỏ kia đạp một chân lên cái nghiên của Lam Vong Cơ, để lại một loạt vết chân mực trên án thư. Lam Vong Cơ không biết làm sao, cứ cầm trang giấy nghiêm túc suy nghĩ nên chùi kiểu gì, vốn không muốn để ý đến hắn, nhưng nghe giọng điệu hắn chẳng giống chuyện nhỏ, tưởng là có sự cố, nói: "Chuyện gì?"Ngụy Vô Tiện: "Ngươi coi tụi nó cứ nằm chồng lên nhau như thế kia. Có phải là đang..."Cạch một tiếng, Lam Vong Cơ hơi mất ưu nhã quẳng bút đi, nói: "Hai con đó đều là giống đực!"Ngụy Vô Tiện nói: "Đực? Thiệt là lạ." Hắn nắm lỗ tai nó xách lên coi thử, xác nhận: "Đúng là đực thật. Đực thì đực, ban nãy ta còn chưa nói hết, ngươi nghiêm thế làm chi? Ngươi nghĩ đến cái gì? Nói tới thì hai con này cũng là do ta bắt, ta còn không để ý tụi nó là cái hay là đực, vậy mà ngươi..."Cuối cùng Lam Vong Cơ cũng hất hắn xuống khỏi Tàng Thư Các. Đóng cửa sổ, nhốt cả tiếng nhành Ngọc Lan đung đưa và cả tiếng cười của Ngụy Vô Tiện ngoài cửa sổ ]" Ngụy Anh!!! "Lam Khải Nhân lại ngất tiếp nữa rồi!Ôn Tình bất lực, chỉ có thể im lặng ghim tiếp một cây châm lên người ôngTàng Sắc Tán Nhân cùng Lam phu nhân cười đến hỏng luôn rồi, may sao còn được trượng phu đỡ eo, nên hai vị phu nhân vứt bỏ liêm sỉ đứng cười xỉu lên xỉu xuốngLam Vong Cơ run rẩy toàn thân, hai bên vành tai đỏ đến mức tưởng như có thể nhỏ ra máu luôn rồi! Chính là y muốn nói với hắn, Ngụy Anh, hai con thỏ ngươi tặng giờ đã có một đàn sau núi, ngươi nếu như có thể, trở về được không?
___________________________
Các tỷ tỷ, tự nhiên tôi muốn viết thêm bộ Vong Tiện nữa thì phải làm sao giờ :3
___________________________
Các tỷ tỷ, tự nhiên tôi muốn viết thêm bộ Vong Tiện nữa thì phải làm sao giờ :3
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store