ZingTruyen.Store

Vong Nguyet Truyen Ky Co Phong Di Truyen

Tác giả: Dicky Tran
Ngày viết: 10/07/2014
Trạng thái: Chương I/IV

--------------------

Xưa kia tại huyện Tân Phúc, thuộc châu Bắc Giang, thời vua Trần Thái Tông có một chàng thư sinh nghèo tên là Đồng Vỹ Văn mặt mũi khôi ngô, tuấn tú. Chàng sống cùng bà mẹ già trong một căn nhà nát. Ngày ngày, Thị kiếm sống bằng việc bán rau ngoài chợ. Với số tiền ít ỏi kiếm được, Thị vẫn cho Vỹ Văn ăn học đàng hoàng.

Tháng 2 năm Thiên Ứng Chính Bình thứ 16 (1247), vua Trần Thái Tông tổ chức kỳ thi Tam Khôi để tuyển chọn hiền tài, Vỹ Văn khăn gói lên Thăng Long ứng thí. Mấy ngày đường trời mưa tầm tã, chàng phải liên tục tìm chỗ trú mưa khiến hành trình ngày càng dài thêm, ngày thi thì sắp tới gần. Thoáng chốc chỉ còn 5 ngày nữa là tới kỳ thi mà đoạn đường lên kinh vẫn còn khá dài.

Hôm ấy trời sẩm tối, Vỹ Văn đi ngang qua 1 vùng núi hoang vu hẻo lánh không 1 bóng người. Bất chợt trời đổ mưa, chàng vội chạy thật nhanh tìm chỗ trú. Tới một lối mòn chàng nhìn thấy có 1 ngôi miếu cũ, liền vội chạy tới. Ngoài đề chữ "Miếu Kính Tâm". Định gọi cửa xem có ai không thì lạ thay, chàng vừa đẩy nhẹ, cánh cửa đã hé mở ra cho chàng vào. Chàng bước vào và lên tiếng gọi:

– Có ai ở đây không?

Chàng gọi một hồi nhưng không có ai trả lời. Biết đây là ngôi miếu hoang, chàng yên tâm khép cửa và đốt đèn cầy lên cho sáng. Chàng dò dẫm dưới ngọn cầy leo lắt. Khi tới thẳng trực diện thì chàng thấy một điện thờ phật Quan âm. Xung quanh, bụi bặm và màng nhện đã giăng đầy. Chàng bỏ cái thùng gỗ luôn khoác trên lưng xuống và lấy trong tay nải ra một cái áo và phủi cho sạch bụi rồi chắp tay vái:

– Nam mô a di đà phật. Tiểu sinh từ xa lên kinh ứng thí. Vô tình đi ngang đây, gặp lúc trời đổ mưa lớn, xin Quan âm nương nương cho tại hạ nương nhờ một đêm.

Nói rồi chàng cúi lậy ba vái. Tới một cái bàn cũ kê cạnh cửa sổ góc tường bên phải, bụi đã bám đầy, chàng phủi cho sạch rồi bỏ tay nải xuống và lấy bánh bao ra ăn. Ăn xong, chàng lấy Tứ Thư, Ngũ Kinh ra nghiền ngẫm. Khi đêm đã khuya, chàng thấy buồn ngủ mới bưng đèn cầy lần mò tìm chỗ ngủ. Tới góc tường bên trái, chàng thấy một cái bàn lớn kê ngay cạnh một chiếc giường nệm màu hồng bằng lụa thêu hoa rất đẹp nhưng đã bạc phếch và bung chỉ. Chàng đoán người ở đây trước kia ắt hẳn là một nữ nhân nhà giàu có hoặc thuộc dòng dõi quý tộc. Chàng đặt chiếc đèn cầy lên bàn, tiến tới bên giường dùng cái áo khi nãy phủi cho sạch bụi rồi trải tấm chăn lấy trong cái thùng gỗ ra phủ lên trên và ngả lưng xuống. Vừa nằm xuống, chàng đã ngủ một mạch quên hết cả trời đất. Có lẽ vì mệt mỏi do phải đi đường xa nhiều ngày qua. Ngoài trời, mưa đã ngớt lúc nào nhưng chớp giật vẫn từng hồi. Giữa đêm khuya tĩnh vắng, từng đợt gió vi vu thổi gây cho ta một cảm giác rờn rợn. Gió lùa qua khe cửa sổ vào đến tận trong nhà. Đột nhiên, một trận gió lớn hất tung cánh cửa sổ ra. Cửa sổ bị gió thổi đập mạnh vào tường cái "rầm" kèm theo những đám lá khô táp vào trong nhà bay đầy lên bàn, làm mấy cuốn sách để trên bàn bị hất tung xuống đất. Chiếc đèn cầy để trên cái bàn lớn bị gió lùa vào cũng tắt ngủm. Vỹ Văn giật mình tỉnh giấc.

Vỹ Văn đứng dậy quơ tay trong bóng tối định khép cửa sổ lại thì... "phụp", một bóng trắng lướt qua cửa sổ vừa lúc chớp giật làm chàng giật bắn cả người và ngã khụy xuống. Chàng nói trong giọng run run:

– Ai..., ai... đó...? Là... người... hay... ma?

Nhưng không có tiếng trả lời. Chàng nghĩ bụng: "Hay là mình hoa mắt chăng?". Chàng vội đứng dậy, tiến tới ra sức đóng cửa sổ nhưng những đợt gió quá mạnh cản không cho chàng đóng lại. "Phụt", lại 1 đợt gió nữa nhưng lần này nó rất mạnh, nó khiến chàng ngã lăn quay ra đất. Cửa sổ bị gió thổi qua thổi lại nghe cành cạch. Khi chàng đứng dậy được thì đột nhiên gió cũng ngừng hẳn. Đêm khuya yên tĩnh một cách đáng sợ, không nghe thấy tiếng động gì cả, kể cả tiếng kêu của côn trùng, ếch nhái cũng không có. Chàng lại định tiến về phía cửa sổ để khép cửa lại lần nữa thì từ đâu vọng lại có tiếng đàn tì bà gẩy nghe thê lương, ai oán đến rợn người nhưng hấp dẫn một cách lạ thường. Chàng nghe tiếng đàn như bị mê hoặc, không nghĩ tới việc đóng cửa sổ nữa. Chàng mở cửa bước ra ngoài lắng nghe xem tiếng đàn phát ra từ đâu.

– Thì ra là từ hướng đó. – Chàng nghĩ bụng.

(Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store