ZingTruyen.Store

Vo Yeu O Tren Boss Dung Yeu Toi

Cô vừa mới trở về, một câu quan tâm không có, liền chất vấn cô?

"Em đi nơi nào là chuyện của em, cần phải báo cáo với anh sao?" Cố Nam Nam có chút tức giận, sắc mặt cũng trở nên lạnh.

Bất quá nghĩ đến hắn vì cô mà bị thương, cô vẫn là ôn nhu mở miệng, "Hôm nay đi nhà xưởng điều tra một chút sự việc!"

"Cùng với ai?"

Mặc Lệ Tước tiếp tục hỏi.

Ở trong lòng hắn, cũng không tin tưởng lời Cố Nam Nam, rõ ràng chính là đi bờ biển cùng Du Minh Tuấn, thấy hắn bị thương, cho nên liền đi ra ngoài gặp trộm phải không?

Nghĩ đến đây, mặt mày anh tuấn trở nên âm trầm  xuống.

Cố Nam Nam không hiểu, không phải cô đã nói rồi sao? Như thế nào người này còn một hai hỏi đến?

"Du Minh Tuấn." Cô không e dè nói.

Hai người rốt cuộc cũng đều đã nói rõ ràng, hiện tại hai người đều là bạn tốt, không hơn.

Cũng coi như là một kết quả không tồi đi.

"Du Minh Tuấn?" Mặc Lệ Tước lập tức liền bắt lấy cánh tay Cố Nam Nam, hai tròng mắt hung ác nham hiểm, " Em cùng hắn làm cái gì?"

Cố Nam Nam có chút tức giận, cho đến bây giờ hắn vẫn là không một chút tin tưởng cô.

Nếu không tín nhiệm, một hai phải hỏi cho ra lẽ làm gì?

Cô lại không cầm dao đặt trên cổ hắn buộc hắn kết hôn.

Hơn nữa so với hắn nói  đồng ý, liền tính hắn đồng ý, cô bên này còn không muốn?

"Mặc Lệ Tước, anh hôm nay làm sao vậy?" Cố Nam Nam trở nên buồn cười lên, "Anh sẽ không thật sự cho rằng em còn có ý tưởng gì đối với Du Minh Tuấn! Không lẽ  anh ghen tị?"

Ghen cái này... là trăm triệu không có khả năng.

Cô nghĩ ở trong lòng.

Từ lúc bắt đầu, hắn đã không yêu cô, không phải sao?

Sao có thể ghen

"Đúng, anh ghen tị."

"Hả?" Không nghĩ đến Mặc Lệ Tước cư nhiên ngoan ngoãn nói ra, Cố Nam Nam  kinh ngạc há to miệng nửa ngày không có hoàn hồn.

Hắn, hắn, nói gì đó?

"Mặc Lệ Tước,  anh có phải phát sốt hay không?"

Cố Nam Nam kinh ngạc cho hắn phát sốt mới nói ra vậy.

"Không phải."

Cố Nam Nam: "...."

Hôm nay Mặc tam thiếu chẳng lẽ là dọa choáng váng?

Cái này không thích hợp, thật không thích hợp.

"Cái kia Mặc Lệ Tước, em thực sự thật cảm ơn anh đã cứu em, vì cảm tạ anh ta em còn mang thức ăn ngon, hiện tại còn nóng, anh đi xuống ăn chút đi!"

"Em bồi anh!"

Lời nói vừa nói xong, liền nghe được Mặc Lệ Tước ra mệnh lệnh xui xẻo.

"Hả?" Cố Nam Lam lại lần nữa bị kinh ngạc đến ngây người đến cả người sững sờ ở tại chỗ, càng thêm cảm thấy hắn hôm nay nhất định  là gặp chuyện gì khi trở về.

"Mặc Lệ Tước, anh rốt cuộc ở đây nổi khùng cái gì,  đừng náo loạn? Em ngày mai còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, không có sức bồi ngươi nổi điên!"

Nói cũng muốn đi toilet.

Tay lại bị Mặc Lệ Tước cấp tốc bắt lại lần nữa, hắn căn bản không để ý tới lời nói Cố Nam Nam, tiếp tục lạnh lùng ra lệnh, "Bồi anh."

"Ta nói ngươi người này....." Lần nữa bị bắt lại, mà là tam dây dưa, Cố Nam Nam thực sự tức giận.

Mặc Lệ Tước đem tay bị thương đưa đến trước mặt Cố Nam Nam, nhắc nhở cô, "Anh bị thương bởi vì em."

A a a!

Cố Nam Nam gương mặt xanh mét.

Muốn tức giận lại không thể, rất khó chịu, có hay không?

Bất đắc dĩ, lại chỉ có thể xoay người, nghiến răng nghiến lợi, "Được, tôi bồi anh, đi được rồi! Mặc tam thiếu!"

"Gọi anh Lệ Tước."

"Biến."

Đi vào nhà ăn, Cố Nam Nam cho hắn cầm chiếc đũa, lại bị yêu cầu, muốn cô đút hắn ăn.

Cố Nam Nam thiếu chút nữa dậm chân, trực tiếp rống lên: "Chính anh không có tay phải không, bị chặt đứt tay sao?"

Mặt lệch trước lại lần nữa nhấc tay lên, khuôn mặt anh tuấn tỏ vẻ bình tĩnh, nhàn nhạt mở miệng, "Đúng, chặt đứt, không tin em xem."

Ý bảo cô xem tay hắn bọc băng gạc tay.

Cố Nam Nam: "...."

Có loại người này hay không, tên này yêu nghiệt này không biết xấu hổ, kéo hắn đi ra ngoài, chém.

Cố Nam Nam lại lần nữa cố nén lửa giận, cầm lấy chiếc đũa một ngụm một ngụm dút hắn.

Thời điểm ăn cơm, không ai nói chuyện, loại này không khí rất kỳ quái.

Cố Nam Nam đành phải tùy ý tìm một cái đề tài, "Mặc Lệ Tước, buổi tối em đi đến bệnh viện, vì cái gì không ở bệnh viện, anh hẳn là rõ ràng tình trạng của mình, tốt nhất nằm viện dưỡng sức. Anh hiện tại nằm viện chẳng lẽ anh tưởng tay mình bị tàn phế sao?"

Nói như thế nào cũng là vì cô hắn mới bị thương, trong lòng có chút băn khoăn.

"Chỉ cần em mỗi ngày đều có thể chăm sóc anh nếu  chặt đứt tay cũng là đánh giá."

"Biến đi!"

Nói thật, Cố Nam Nam không hiểu tính cách này của hắn lắm.

Ở trong đầu hắn rốt cuộc cấu tạo bằng cái gì, khi thì đối với cô vô tình lạnh nhạt, khi thì lại quan tâm, còn ngẫu nhiên sẽ cố tỏ ra dễ thương.

Rốt cuộc hắn là người như thế nào?

Giống như hiện tại, mặc kệ cô nói như thế nào hắn cơ hồ không tức giận.

Ngay cả cô nói hắn biến đi, hắn đều nâng lên cánh tay đối với cô nghiêm trang nói: "Cánh tay bị thương, không lăn được, lão bà đại nhân nhịn một chút."

Cô còn bị hắn đùa giỡn không đâu vào đâu chọc đến điên lên.

"Mặc Lệ Tước, anh ăn nhanh lên, đừng náo loạn nữa được khô ng?"

Nàng cả người đều mệt mỏi không còn sức, bôn ba khắp nơi, thật là mệt sắp chết.

Nếu có thể, cô không muốn tắm rửa trèo lên giường ngủ ngay.

"Em, đút anh ăn nhanh lên."

Cố Nam Nam: "...."

Hầu hạ hắn ăn cơm, lại hầu hạ hắn đi tắm rửa.

Hầu hạ hắn thật tốt, sáng sáng mai bảy giờ ba mươi cô muốn đến công ty.

Việc này thật đáng ghét, tuyệt đối là cố ý.

Thậm chí còn chẳng biết xấu hổ muốn cùng cô ngủ chung một cái giường, nếu hắn không bị thương, Cố Nam Nam một cước đem hắn đá xuống giường.

"Mặc Lệ Tước, em cảnh cáo anh một lần nữa, đừng náo loạn, lại nháo liền cút khỏi đây cho em!"

"Không lăn được!"

"Lăn, lăn, lăn....!!!" Cô rống lên.

"Lão bà, đã nói lăn không đường, em còn chờ mong như vậy!"

Cố Nam Nam: "...." Thật phát điên.

Trực tiếp tước vũ khí đầu hàng, "Được, anh ngủ ở đây, em đi ngủ ở phòng khách."

"Không, ngủ chung."

Cố Nam Nam nhìn chằm chằm cùng ánh mắt lạnh lùng, tức giận đến cả người không ngừng run, nắm tay, hàm răng đánh vào nhau, "Mặc Lệ Tước, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

"Anh chỉ muốn biết, em cùng Du Minh Tuấn ở bờ biển làm cái gì?"

Cố Nam Nam dừng một chút.

Cô chưa từng nói với hắn cùng Du Minh Tuấn gặp mặt ở ngoài biển.

Hắn vì sao biết?

Nói như vậy ——

"Mặc Lệ Tước, ngươi theo dõi ta?"

"Không phải, anh ngẫu nhiên thấy, không, không đúng, cũng không phải anh thấy, mà là thời điểm Tư Bạch đi ngang qua nhìn thấy được, đã gọi cho anh Nam Nam em có thể nói với anh em cùng vui Minh Tuấn đến bờ biển để làm gì không?"

Cố Nam Nam đứng quay lưng về phía hắn trong bóng đêm không thể nhìn rõ được biểu cảm trên mặt của nhau.

Chỉ có lời nói lạnh như băng vang lên, "Tôi đến bờ biển với anh ta, có liên quan gì đến anh?"

"Tất nhiên là có liên quan, anh là chồng em, còn nữa anh rất ghen."

"Anh đánh rắm!" Cố Nam Nam thật sự nổi giận, " Mặc Lệ Tước, chuyện đã đến nước này mà anh còn giả vờ với tôi? Mẹ nó anh cho rằng tôi là kẻ ngốc sao, từ ban đầu tôi cũng đã biết, trong lòng anh, trong mắt anh đều không có tôi, người anh yêu không bao giờ là tôi."

Thần sắc của Mạc Lệ Tước gia tăng, tiếng nói trầm thấp dễ nghe đến say lòng người, "Sao em lại cho rằng như thế?"

Từ lúc ấy, đến bây giờ hắn đã không thể chắc chắn được trái tim của mình.

Khi nhìn thấy cô và Du Minh Tuấn xuất hiện cùng nhau, cơn giận bùng cháy lên trong lòng hắn chính là ghen tị.

Hắn thực sự đang ghen, điều này, hắn không nói dối.

Tuy nhiên, ngay cả bản thân hắn cũng không thể hiểu được tại sao hắn lại ghen.

Cố Nam Nam cười khẩy hai tiếng, "Nhiệm vụ của tôi như thế nào hoàn toàn không quan trọng, quan trọng là trái tim của anh, đương nhiên điều này không liên quan đến tôi, vì ngay từ đầu tôi chưa bao giờ yêu anh, sở dĩ giữa chúng ta đi cùng một chỗ, cũng giống như anh nói lúc trước, theo nhu cầu của mỗi người. Cho nên, tôi sẽ không can thiệp quá nhiều vào chuyện của anh, tất nhiên tôi cũng hy vọng anh cũng bớt can thiệp vào chuyện của tôi!"

"Về ngày hôm nay tôi vẫn muốn cảm ơn anh!"

Nói xong cô ôm gối định rời đi.

Nhưng lại bị Mặc Lệ Tước kéo trở về, trong bóng đêm chuẩn xác không nhầm lẫn mà cường hôn lên môi cô.

Ngay lúc môi chạm vào nhau, Cố Nam Nam đã vùng vẫy đẩy hắn ra, "Mặc Lệ Tước,  anh bị bệnh thần kinh à!"

Mặc Lệ Tước lau khóe miệng, trong giọng nói mang theo đờ đẫn, "Đúng vậy, em nói rất đúng, tôi chính là xà tinh bệnh! Em vừa lòng chưa?"

"...." Thật ra là cô không muốn nói như thế.

"Tôi xin lỗi!" Đầu tiên Cố Nam Nam nói xin lỗi, "Hôm nay em thật sự hơi mệt, anh thông cảm chút, gần đây công ty xảy ra nhiều chuyện lớn như vậy, tôi rất khó chịu, xin anh có thể ngừng nghỉ một khoảng thời gian được không?"

Lời nói lần này, cô vô cùng bình tĩnh, thờ ơ lên tiếng.

Không có chuyện gì là không thể truyền đạt!

"Mặc Lệ Tước, bây giờ em nói với anh, giữa em và Du Minh Tuấn không có gì cả, đã hoàn toàn kết thúc, anh nghe được đáp án như vậy có hài lòng không?"

Mặc Lệ Tước: "Em nói thật à?"

Khóe môi Cố Nam Nam cong lên tự giễu, quả nhiên, ngay từ đầu mục đích của hắn chính là muốn chia lìa cô và Du Minh Tuấn.

"Tất nhiên là thật, bây giờ anh có hài lòng không? Em và Du Minh Tuấn đã chia tay, sau này em gái anh có thể không cần phải lo lắng. Có điều em muốn nói với anh, ngay cả khi chúng tôi chia tay, không còn ở bên nhau, em gái anh cũng đừng mơ tưởng có được trái tim của anh ta."

Lời nói rõ ràng như vậy, Mặc Lệ Tước nghe cũng thấy đã hiểu.

Điển hình cái gọi là có được con người anh ta, nhưng không chiếm được trái tim anh ta, có nghĩa là như thế này!

"Vậy em thì sao?" Mặc Lệ Tước hỏi lại.

"Hả?"

Cố Nam Nam trừng to mắt, lúc này đây không phải là đang nói chuyện của cô chứ!

Người này quả nhiên giỏi lắm!

"Cái này có liên quan gì đến en chứ?"

Vừa rồi đã nói là không có liên quan. Cái tên này không nghe thấy à?

"Tất nhiên là có liên quan, bây giờ có phải em cũng đã đóng cửa trái tim lại với anh rồi không, sẽ không vì anh mà mở ra một lần nữa sao?"

Giọng điệu của hắn....

Nói như thế, cảm giác có chút bi thương, thậm chí là mang theo chút khẩn cầu.

Dáng vẻ này của hắn, làm cô không biết phải đối phó như thế nào.

Hắn tiếp tục không nóng không lạnh lên tiếng, "Cố Nam Nam, nếu từ bây giờ trở đi anh thật lòng theo đuổi em, em có chấp nhận không?"

"Hả?!!!" Cố Nam Nam đau đầu đỡ lấy trán, cười gượng, "Ha ha, anh quả nhiên điên rồi!"

Lời nói này mặc kệ là nghĩ như thế nào cũng không phải là một người cao cao tại thượng như hắn có thể nói ra!

Cho rằng cô không tin, Mặc Lệ Tước nhấn mạnh một lần nữa, "Anh nghiên túc."

Cố Nam Nam: "...."



Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store