ZingTruyen.Store

Vi Huynh Dai Nay Xin Dung Buoc

Hạ Mộc Hiên mấy ngày nay bắt đầu đi làm lại và luôn cảm thấy anh trai có gì đó là lạ... anh trai y hình như, ừm, thỉnh thoảng có hơi ngẩn người nhỉ?!

Hạ Mộc Hiên xoa cằm nghĩ nghĩ... chẳng lẽ có liên quan gì đến cậu nhóc thích cosplay kia sao? Nghĩ tới đây y bỗng có chút muốn cười, aiss, đúng là chuyện lạ, một người như vậy cư nhiên lại là xuyên không đến! Nếu không phải anh trai y cùng chú Cung kể lại có lẽ y cũng không tin.

"Chậc chậc..." Đúng là... thú vị!

Mà ngược lại, Hạ Mộc Trực lại chẳng thấy thú vị chút nào. Hắn cảm thấy bất lực cùng lo lắng thì đúng hơn. Bữa cơm thơm ngon nóng hổi hôm ấy... Hạ Mộc Trực nghĩ đến còn cảm thấy nóng mặt. Hắn cư nhiên lại tự mình đa tình. Hôm sau đi làm, hắn giả vờ nhìn sân nhà mình một chút. Thật sự phát hiện một cái hố, dưới hố còn một ít vụn củi cùng than.

Hạ Mộc Trực nhìn trời... Đúng thật là nấu ngoài trời a!

Mấy ngày sau đó, hắn dù có hướng dẫn y một chút, thế nhưng y lại cứ "chứng nào tật nấy" mà đem nồi niêu xoong chảo ra ngoài trời nấu, hun cho hai má đỏ bừng...

Nghĩ tới đây, Hạ Mộc Trực lại khe khẽ nhắm mắt... hôm nay chắc chắn lại phải đối mặt với hai cái má đỏ bừng ấy nữa rồi.

Hạ Mộc Hiên ngối trên bàn tổng tài bên cạnh, dùng lực đẩy cái ghế xoay mình đang ngồi trượt tới bên cạnh Hạ Mộc Trực, hỏi nhỏ:

"Anh, có chuyện gì sao?"

Hạ Mộc Trực nhìn em trai, "Làm xong việc rồi sao?"

Hạ Mộc Hiên nhướng mày.

Hắn nhìn đồng hồ rồi phẩy tay với y, "Làm xong rồi thì về nhà đi!"

"Aiss, sao hôm nay đuổi em về sớm thế?" Hạ Mộc Hiên hơi nheo mắt, "Có chuyện gì sao? Nói em nghe thử, biết đâu giúp được anh!"

Hạ Mộc Trực cười nhạt, "Không cần, em tự giải quyết chuyện của mình đi!"

Hạ Mộc Hiên đảo mắt... lại nhắc chuyện kia!

Bất quá y không để bụng, tiếp tục hỏi, "Là chuyện của đứa nhỏ kia à?"

Hạ Mộc Trực không lên tiếng.

Hạ Mộc Hiên cười khẽ, nhướng nhướng mày hiến kế, "Không bằng anh đưa cậu ta đến trò chuyện cùng Tĩnh Hy, biết đâu có thể 'khai sáng' được!"

Hạ Mộc Trực hơi nheo mắt, trong mắt xẹt qua tia dao động... có vẻ ý này không tệ!

Hạ Mộc Hiên chép miệng, "Chú Cung về quê chắc hẳn lâu lắm mới trở lại, anh thì ngày ngày ở công ty, em cũng dọn ra ngoài ở... ngôi nhà to lớn chỉ có mỗi cậu ta. Không thấy buồn chán sao?"

Hạ Mộc Trực vô thức nhớ lại cái hố kia...

"Ừm, ngày mai đưa cậu ấy đến nhà em."

Hạ Mộc Hiên nhếch miệng cười... Ân, bảo bối nhà y có người trò chuyện cùng, đỡ phải tịch mịch rồi!

Hai người vừa trò chuyện vừa xử lý văn kiện còn lại một chút, Trợ lý Từ từ bên ngoài đi vào, trên tay là tệp hồ sơ.

"Sếp, đã ký được hợp đồng với Văn thị!"

"Ừm!"

Hạ Mộc Hiên đứng dậy, nhe răng cười với Từ Khải, tạm biệt hai người rồi rời đi. Tự Khải chớp chớp mắt, cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Hạ Mộc Trực sắp xếp văn kiện trên bàn mình lại rồi ngẩng đầu nhìn y, hơi gật đầu, "Tốt lắm!"

Trợ lý Từ nhe răng cười... Sếp à, có phải nên cho em tan ca sớm không!

Ai ngờ, y vừa nghỉ xong thì hắn đã đứng dậy, vỗ vỗ đầu vai y, "Sẵn tiện cậu phát thảo kế hoạch phát triển một chút, có thể về nhà làm. Tôi tin tưởng cậu!"

Nói rồi, hắn cũng rời đi.

Từ Khải nghe xong lệ rơi đầy mặt... Đây có phải là chèn ép nhân viên trong truyền thuyết không? Không đúng, là bóc lột sức lao động a!!!! Sếp à, anh biết rõ là em phải ở công ty mới có cảm hứng làm việc mà!!!!!

Hạ Mộc Trực tâm tình có vẻ không tệ, lái xe trở về nhà. Đúng như hắn đã nghĩ, hai má đứa nhỏ này lại đỏ bừng, miệng thì cong cong mỉm cười.

Hắn tắm rửa xong, ngồi xuống dùng bữa tối. Trước mắt lại là hai cái má đỏ như cà chua của y.

Thượng Quan Nhược Vũ vui vẻ gắp thức ăn cho hắn, "Huynh ăn đi a! Ngon lắm nha!"

Hắn bất lực nhìn thức ăn trong chén rồi lại nhìn y, "Cậu không thể nấu thức ăn trong nhà được sao?"

Thượng Quan Nhược Vũ chớp chớp mắt rồi lại lắc đầu, "Cảm thấy không quen lắm, không được tự nhiên lắm... ân, ta vẫn thấy nấu ngoài trời tốt hơn!"

Hạ Mộc Trực ". . ."

Hắn không nói gì, lặng lẽ ăn cơm.

Thượng Quan Nhược Vũ thấy hắn im lặng mà ăn như vậy, sợ lại chọc giận hắn gì đó, vừa ăn y vừa niệm niệm trong lòng... Huynh là chủ tử tốt, đừng có đuổi ta nha!

Hạ Mộc Trực ăn xong, ngước mắt nhìn người trước mặt đang vừa ăn vừa len lén nhìn mình, chợt lên tiếng, "Ngày mai dẫn cậu ra ngoài kết bạn."

"A?" Thượng Quan Nhược Vũ tròn mắt... kết bạn? Là kết giao bằng hữu sao?

Hạ Mộc Trực như hiểu đứa nhỏ trước mặt đang nghĩ gì, gật đầu, "Kết giao bằng hữu!"

"Nha!" Thượng Quan Nhược Vũ há miệng, "Thật a?"

"Ừm!"

Y vui vẻ cười đến không thấy mặt trời, cười xong còn hỏi lại, "Thật nha? Thật là kết giao bằng hữu nha?"

"Ừm!"

Thế là y lại cười tiếp. Một lần nữa vị trí chủ tử tốt nhất của Hạ Mộc Trực lại tăng vọt lên trong lòng y... Chủ tử dẫn y đi kết giao bằng hữu nha! Thật tốt, đến thế giới này còn có thể kết giao bằng hữu nha!

Thượng Quan Nhược Vũ vui vẻ đến lúc dọn dẹp bát dĩa cũng vui vẻ, lúc chuẩn bị ngủ càng vui vẻ, lại còn chạy sang phòng Hạ Mộc Trực gõ cửa, hỏi lại một lần nữa.

Mà vị chủ tử nào đó tuy mặt liệt lạnh lùng  nhưng lại rất thiên vị mà không giận dữ, trả lời cho y một lần nữa để y yên tâm vui vẻ tiếp làm cho y đến khi ngủ cũng toét miệng cười đến thật vui vẻ.

Sáng sớm, Thượng Quan Nhược Vũ đã dậy thật sớm rồi, còn lựa lựa chọn chọn y phục thật đẹp để mặc để gặp bằng hữu nữa. Chọn qua chọn lại, y chọn y phục xanh nhạt thêu bạch liên hoa.

Hạ Mộc Trực sáng sớm xuống nhà thấy y ngồi ngay ngắn dưới phòng khách có chút giật mình, lại thấy đôi mắt cong cong cùng cái miệng cong cong của y có chút cảm thán... hắn còn chưa có được cái vẻ trông ngóng này của y đâu!

Hắn tự làm cho mình một tách cà phê, sẵn tiện đun cho y một cốc sữa. Uống xong, hắn dẫn y ra xe, đến nhà Hạ Mộc Hiên.

Thượng Quan Nhược Vũ tròn mắt chớp chớp nhìn xung quanh, ngoài vui vẻ ra thì... trong lòng hồi hộp muốn chết, y sắp có bằng hữu mới rồi nha!

Hạ Mộc Trực dừng xe trước cổng nhà, Hạ Mộc Hiên đã đứng đó từ sớm, bên cạnh là An Tĩnh Hy, dĩ nhiên là cũng rất muốn gặp lại đứa nhỏ hôm đó.

Hạ Mộc Trực cởi dây an toàn, mở cửa xe dẫn Thượng Quan Nhược Vũ ra ngoài. Bốn người nhìn nhau, Thượng Quan Nhược Vũ chớp chớp mắt nhìn hai người lạ trước mắt, một người có vẻ giống Hạ Mộc Trực, người kia thì... ưm, rất ôn nhuận, dễ gần. Vì thế, y mỉm cười:

"Nhị vị huynh đài hảo!"

Hạ Mộc Hiên: . . .

An Tĩnh Hy: . . .

Hạ Mộc Trực nhìn trời.

Hạ Mộc Hiên nhìn An Tĩnh Hy hơi cười cười... Bảo bối, thực sự là xuyên tới nha!

An Tĩnh Hy liếc hắn một cái, rồi nhìn Thượng Quan Nhược Vũ, mỉm cười, "Chào cậu!"

Thượng Quan Nhược Vũ mỉm cười, ai nha, đúng thật là rất dễ gần nha!

Hạ Mộc Trực nhìn một chút, nói với Thượng Quan Nhược Vũ, "Đây là em trai tôi, Hạ Mộc Hiên. Bên cạnh là người yêu của nó, An Tĩnh Hy." Nói xong, không để ý hai tai An Tĩnh Hy đỏ ửng cùng vẻ mặt ngạc nhiên của Thượng Quan Nhược Vũ mà nhìn đồng hồ một cái, nói với Hạ Mộc Hiên, "Sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi!"

Rồi hắn quay sang nhìn Thượng Quan Nhược Vũ một cái, lại nhìn An Tĩnh Hy, "Nhược Vũ ở lại cùng cậu nhé!"

An Tĩnh Hy có chút ngại ngùng, mỉm cười gật đầu, "Ừm, tôi cũng muốn kết giao bằng hữu với Nhược Vũ!"

Thượng Quan Nhược Vũ nghe xong lại cười đến không thấy mắt trời.

Hạ Mộc Hiên tạm biệt An Tĩnh Hy rồi cùng Hạ Mộc Trực lên xe đến công ty. An Tĩnh Hy ở đây dẫn Thượng Quan Nhược Vũ vào nhà, đóng cổng lại rồi vào trong.

An Tĩnh Hy bảo Thượng Quan Nhược Vũ ngồi xuống sô pha rồi vào bếp, một lúc sau y mang ra hai ly nước trái cây cùng dĩa bánh ngọt.

Thượng Quan Nhược Vũ vẫn như cũ, ngồi trên sô pha tò mò nhìn xung quanh... Nhà này lớn nha, chỉ là không lớn như nhà của chủ tử thôi!

Nháy mắt thấy người trong bếp bước ra, y vội vàng quy củ ngồi thật ngay ngắn.

An Tĩnh Hy cười khẽ, đặt ly nước trái cây cùng dĩa bánh ngọt xuống, hơi đẩy qua cho Thượng Quan Nhược Vũ:

"Cậu ăn một chút đi!"

"Ân, đa tạ!" Thượng Quan Nhược Vũ gật đầu rồi lại chớp chớp mắt nhìn An Tĩnh Hy, "Ân, ta tên Thượng Quan Nhược Vũ nha!"

An Tĩnh Hy cười khẽ, "Tôi là An Tĩnh Hy."

"Ân, ta có biết nha! Huynh gọi ta Tiểu Vũ đi!"

An Tĩnh Hy nhìn thiếu niên trước mắt, hai mắt to tròn ngây thơ, khóe môi luôn luôn mỉm cười, hai bên khóe miệng còn có lúm đồng xu cười lên liền cảm thấy thật đáng yêu.

"Tiểu Vũ bao nhiêu tuổi rồi?"

Thượng Quan Nhược Vũ cẩn thận lấy miếng bánh ngọt cắn một cái, "Ta a? Ta mười chín rồi!"

"Ân, tôi hai mươi ba." An Tĩnh Hy mỉm cười, lại nhìn một đầu tóc dài được buộc gọn phía sau, chợt nhẹ giọng nói, "Tóc cậu đẹp quá!"

"Ân! Đa tạ a!" Thượng Quan Nhược Vũ cười tít mắt.

An Tĩnh Hy mỉm cười, càng nhìn càng thích. Y luôn muốn có một em trai thực nhu thuận, Thượng Quan Nhược Vũ này cũng thật đáng yêu!

Thượng Quan Nhược Vũ ăn xong, uống một ngụm nước... ân, thật ngon a!

Ăn uống no đủ, y bắt đầu nhìn xung quanh một cái rồi nhìn An Tĩnh Hy, "An huynh, huynh thật tốt a! Ân... ngoại trừ chủ tử, chú Cung, huynh là người tốt thật tốt ở thế giới này a!"

An Tĩnh Hy dở khóc dở cười, chợt nhìn đứa nhỏ khó hiểu hỏi, "Chủ tử?"

"A... là Hạ huynh đó!" Thượng Quan Nhược Vũ chớp chớp mắt, "Huynh ấy thấy ta không nơi để về nên thu lưu ta, làm chủ tử của ta a!"

An Tĩnh Hy âm thầm lắc đầu. Xem ra hai anh em Hạ gia kia thực sự không khác nhau chút nào!

Y còn đang nghĩ nghĩ, chợt Thượng Quan Nhược Vũ nhìn y, có chút tò mò, "Ân... An huynh, huynh và đệ đệ của chủ tử ta... ân, huynh là ái nhân của huynh ấy sao?"

An Tĩnh Hy bị một loạt cổ ngữ của Thượng Quan Nhược Vũ làm cho dở khóc dở cười, gật đầu, "Ân!"

"Ai nha!" Thượng Quan Nhược Vũ tròn mắt tán thán, "Nơi này nam nhân cùng nam nhân cũng có thể a! Thật giống nơi của ta nha!"

An Tĩnh Hy hơi ngạc nhiên, cười hỏi, "Nơi của cậu nam nhân cùng nam nhân cũng có thể sao?"

"Ân!" Thượng Quan Nhược Vũ gật đầu, lại cười hắc hắc mấy tiếng, "An huynh, chúng ta là bằng hữu có phải không a?"

An Tĩnh Hy bật cười, gật đầu, "Ân!"

"Ta nói cho huynh biết một bí mật!" Thượng Quan Nhược Vũ mỉm cười thần bí, "Ta là một tiểu thần y, còn nơi ta sống... hắc hắc, cũng có một bí mật lớn khác nha!"

Hạ Mộc Hiên ngồi trên xe cùng Hạ Mộc Trực đến công ty, đột nhiên hắt hơi một cái. Hạ Mộc Trực liếc nhìn y, nhàn nhạt hỏi:

"Đã bao lâu không đến trường rồi?"

"Ai nha, ngày nào cũng đến hết đó!" Hạ Mộc Hiên dụi mũi, chợt chỉ chỉ tay anh trai, "Anh nổi da gà nha!"

Hạ Mộc Trực không lên tiếng... mà cái cảm giác tự dưng sởn gai ốc này làm hắn có chút bất an. Chắc sẽ không có chuyện gì đi?! Đứa nhỏ kia... chắc không làm ra chuyện gì kỳ quái đi?!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store