Chương 5. Các môn học
Vào buổi sáng ngày hôm sau, các học sinh nhà Slytherin đã có mặt đúng thời gian quy định để huyng trưởng Crouch dẫn đến các lớp học. Hai hàng dọc thẳng và dài, bước đều đi đến nhà ăn. Khi ngồi vào bàn ăn các học sinh hầu như đều vẫn còn trong tình trạng ngái ngủ, nhất là nhà Gryffindor còn có học sinh ngủ gục trên bàn ăn. Nhà Slytherin là nhà duy nhất luôn chú trọng đến hình tượng quý tộc cao quý, nên tất cả đều nghiêm chỉnh ngồi ăn uống. Huynh trưởng Crouch nói:"Vì mới đến nên tuần đầu tiên các trò cần dạy sớm để làm quen, còn sau tuần đầu tiên các trò có thể đi muộn hơn. Hay nhanh chóng ăn xong rồi chúng ta sẽ đi đến lớp học Lịch sử phép thuật."Phải nói bắt đầu vào buổi sáng mà học môn Lịch sử phép thuật thì quả thật là tra tấn con người. Giáo sư Binns đã già lắm rồi, ông cứ giảng và giảng, bọn trẻ cứ cặm cụi ghi và ghi những cái tên và những ngày tháng. Các học sinh đều gáp ngủ trước sự tẻ nhạt của tiết học. Malfoy thì vẫn thẳng lưng cố gắng ghi chép và nghe giảng, Pansy thì mệt mỏi nhưng vì giữ hình tượng quý cô nên cô bé vẫn cô gắng chăm chú nhìn Malfoy và chép bài từ những gì mà cậu bé đã viết. Lycoris cố gắng nắn nót viết và đánh dấu những điều quan trọng.Tiếp đến là môn học biến hình, người dạy là giáo sư McGonagall. Nhà Slytherin và nhà Gryffindor học chung với nhau trong hai tiết học này. Khi cả lớp đã học được tầm 10 phút thì bỗng cánh cửa mở ra, hai cậu bé gấp gáp chạy vào. Malfoy quay lại nhìn hai cậu bé, nhếch mép cười nhưng không nói gì. Con mèo đang ngồi trên bàn giáo viên nhìn chăm chú hai bọn nó, sau đó con mèo nhảy xuống biến thành giáo sư McGonagall. Giáo sư nghiêm khắc dạy dỗ hai đứa rồi mới để hai đứa về chỗ ngồi. Giáo sư phát cho bọn chúng mỗi đứa mấy que diêm và yêu cầu bọn chúng hãy biến que diêm thành cây kim. Hermione là người đầu tiên biến que diêm thành cây kim, sau đó là Malfoy, cậu vô cùng hãnh diện với khả năng của mình khi cây kim của cậu nhìn hoàn hảo hơn so với Hermione. Lycoris là người thứ ba, sau khi đọc kỹ cách làm và câu thuần chú thì cô cũng biến được thành công. Nhà Gryffindor và Slytherin được cộng mỗi nhà 5 điểm.Sau khi ăn trưa, bọn chúng ngồi nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục đến lớp học tiếp theo. Lớp học Độc dược và giáo sư dạy là giáo sư Snape, mọi người đều hồi hộp trước khi giờ học bắt đầu. Cánh cửa phòng bị đẩy ra và giáo sư Snape bước vào phòng với khuôn mặt lạnh tanh và tất cả im lặng không một tiếng động nào được phát ra. Thầy bắt đầu điểm danh học sinh, và khi đến cái tên Harry Potter phát ra từ miệng thầy, thầy ngẩng đầu nhìn thẳng vào Harry thầy nói:"Potter! Nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang và dung dịch ngải tây, thì ta sẽ được gì?"Hermione ngồi bên cạnh Harry nhanh chóng giơ tay thật cao.Harry không biết nên cậu đành đáp: "Thưa thầy con không biết."Môi của thầy Snape cong lên đầy khinh bỉ."Chà, chà, có tiếng tăm đúng là vẫn chưa tới đâu!"Ông không đếm xỉa đến cánh tay đang cố ngắng giơ cao nhất có thể của Hermione."Một câu khác vậy, Potter! Nếu ta bảo mi tìm cho ta một be – zoar thì mi sẽ tìm ở đâu?"Hary cũng không biết đáp án của câu hỏi này, Hermione vẫn dơ cao tay, cong đám Malfoy nhìn Harry ngơ ngác mà nín cười đến mức run cả người."Thưa thầy con không biết."Thầy Snape tiếp tục thêm một câu hỏi và Harry vẫn không trả lời được. Cậu nói "Hermione có vẻ biết đáp án sao thầy không hỏi bạn ấy thử xem?"Đúng lúc này bỗng một con cóc nhảy đến chỗ của Lycoris, làm cô giật cả mình hét toáng lên, Malfoy nhanh chóng cầm con cóc và vất nó xa chỗ của Lycoris.Thầy Snape tức giận, truy tìm chủ nhân con cóc. Cậu bé ngốc nghếch tên Neville của nhà Gryffindor run rẩy đứng dậy và nói đó là con cóc của cậu. Thầy hừ lạnh, rồi ánh mắt lạnh giá của thầy lia đến chỗ của Lycoris."Trò Radiata, trò hãy nói cho ta đáp án của ba câu hỏi trên. Nhanh nào!"Lycoris nhanh chóng đứng dậy và trả lời:"Thưa thầy, lan nhật quang với ngải tây tạo thành một thứ thuốc ngủ cực mạnh được biết đến dưới cái tên: Cơn đau của cái chết đang sống. Còn be-zoar là sỏi nghiền lấy từ bao tử con dê, có thể giải hầu hết các chất độc, Mũ thầy tu và bả chó sói là một, còn có tên là cây phụ tử." Nó cảm thấy may mắn vì hôm qua đã đọc sách trước khi lên lớp.Thầy Snape có vẻ khá hài lòng về câu trả lời của Lycoris, nhưng đúng theo tác phong của thầy không một lời khen nào được thốt ra, thầy cho nó ngồi xuống và lạnh lùng nói:"Nhà Slytherin cộng thêm 2 điểm vì có chuẩn bị bài trước khi đến lớp. Còn nhà Gryffindor bị trừ 5 điểm vì tội mang thú nuôi đến lớp học độc dược và 1 điểm vì sự láo xược của mi đó, Potter!"Thầy liếc nhìn Harry một cái nhìn đầy ý tứ, rồi thầy quay lên chỗ ngồi và các dòng chữ bắt đầu hiện lên trên bảng:"Bây giờ thì nhanh chóng lấy vở ra và nhanh chóng ghi kiến thức vào lũ đần độn."Đến cuối giờ nhà Slytherin được cộng thêm 5 điểm vì Malfoy đã có cách hầm nhừ ốc sên có sừng một cách tuyệt vời, còn nhà Gryffindor lại bị trừ thêm 5 điểm vì Neville làm nổ cái vạc của mình, khiến khắp người nổi mụn phải đưa đi bệnh thất.Sau giờ học, Lycoris đi đến thư viện, cô nghĩ rằng cô lên tìm thêm những cuốn sách để mà nhanh chóng thích nghi với cái thế giới này.Khi đến thư viện thì không gian ở đây vô cùng yên tĩnh, Lycoris nhìn thấy cô bé Hermione mà cô đã gặp mấy lần. Cô tiến lại gần và chào hỏi."Xin chào, mình là Lycoris Radiata, mình có thể ngồi đây được không?"Hermione ngẩng đầu nhìn cô, cô bé ngẩn người rồi nhanh chóng đáp."À.. à, xin chào, mình là Hermione Granger. Bạn có thể ngồi nếu mà bạn muốn.""Mình biết bạn, chúng ta học cùng lớp biến hình và độc dược. Bạn thực sự rất thông minh." Lycoris ngồi xuống và bắt chuyện với Hermione.Hermione thẹn thùng "Ồ, không có đâu. Mình chỉ là học thuộc nhanh thôi, nói đúng ra thì mình chính là một đứa mọt sách."Hermione Granger là cô bé thông minh và muốn thể hiện bản thân mình tài giỏi không kém cạnh những phù thủy khác, bởi vì ba mẹ của cô ấy đều là Muggle. Cô ấy muốn tỏ ra mạnh mẽ và có hơi chút kiêu ngạo nhưng điều này lại khiến cho cô ấy bị mọi người xa lánh. Nhưng Lycoris thì lại rất thích cô.Lycoris và Hermione nói chuyện với nhau cực kỳ hợp, hai cô bé cùng nhau trò chuyện và chia sẻ những điều thú vị trong những cuốn sách mà họ đã đọc. Cho đến tận khi sắp đến giờ giới nghiêm và cô Hurt người trong coi thư viện đuổi thì bọn chúng mới dọn dẹp để trở về nhà của mình.Hôm nay là thứ năm, nhà Gryffindor và nhà Slytherin lại cùng nhau học môn Bay. Malfoy đã mong chờ từ đầu tuần đến hôm nay, cậu mong muốn thể hiện khả năng bay lượn của bản thân trước mặt mọi người và đặc biệt nhất là trước mặt Harry Potter. Việc này đã được cậu nhắc đi nhắc lại trong giờ ăn hoặc khi cả đám túm tụm nói chuyện với nhau trong phòng sinh hoạt chung."Tao thật tò mò không biết khuôn mặt của thằng mặt sẹo đó khi ngã từ trên chổi xuống đất sẽ như thế nào?" Malfoy đắc ý nói.Crabbe và Goyle hùa theo miêu tả khuôn mặt đầy khổ sở của Harry khi cậu bị ngã, Pansy thì liên tục khen Malfoy làm cho cậu kiêu ngạo đến phồng cả mũi.Lycoris thấy Malfoy là một thằng bé kiêu ngạo, thông minh, tài giỏi trong các môn học. Cậu có vẻ ngoài đẹp trai khiến cho nhiều cô bé yêu thích. Ví dụ điển hình nhất là như Pansy, cô bé luôn bám theo Malfoy như hình với bóng. Malfoy cũng là một người bạn tốt, cậu luôn giúp đỡ và bao che cho những người mà cậu coi là bạn. Lycoris từ sau khi đến trường luôn được cậu kéo đi cùng trong nhóm và nhờ vậy không có ai dám khinh nhờn, hay bắt nạt cô.Nhưng cậu cũng là người thù lâu nhớ dai, và có một vài hành động trẻ con, nhất là khi đối mặt với Harry. Cậu thường xuyên buông lời trêu trọc Ron thằng bé hay đi cùng Harry là đứa nghèo mạt rệt, rằng cậu không có tiền để mua một cây đũa mới, và phải dùng sách cũ để học. Hoặc khiêu khích Harry để cậu ấy phạm lỗi, và khi không đạt được mục đích thì cậu lại tức điên lên.* * *Bầu trời ngày hôm nay trong xanh, gió nhẹ, bọn trẻ bước qua sân đi đến bãi cỏ đối diện khu rừng cấm. Người ta đã sắp sẵn trên mặt đất những cây chổi được xếp ngay ngắn thành hai hàng. Giáo sư môn Bay, Bà Hooch, đã đến. Bà có mái tóc xám, ngắn, và đôi mắt vàng rực như chim ưng.Bà quát: "Nào, còn chờ gì nữa? Mỗi trò tới đứng kế một cây chổi, nhanh lên nào!"Bọn trẻ nhanh chóng ra đứng bên cạnh những cây chổi.Bà Hooch ra lệnh:"Tay phải dơ ra và hô lên"Bọn trẻ gào: "LÊN"Harry và Malfoy là hai người đầu tiên khiến cây chổi bay lên, hai thằng bé nhìn nhau với ánh mắt đầy khiêu khích. Cây chổi của Lycoris chỉ hơi lay nhẹ sau câu hô đầu tiên, cô tập trung hô lên một lần nữa và cây chổi cũng bay lên và cô nắm chắc lấy nó.Mất một lúc sau, thì tất cả các cây chổi cũng bay lên và được bọn trẻ nắm chắc trong tay. Bà Hooch bấy giờ mới chỉ cho cách điều khiển cây chổi bay."Bây giờ, khi tôi thổi còi, các trò đạp mạnh chân xuống mặt đất. Nắm cán chổi cho chặt, bay lên chừng một thước, rồi hạ xuống bằng cách chồm tới trước một chút, chú ý tiếng còi. Ba.. hai..Neville hấp tấp và đã đạp chân lấy đà phóng lên, trước cả tiếng còi của bà Hooch.Bà quát:" Trò kia, quay lại ngay! "Nhưng Neville không thể điều khiển được cây chổi, cậu ta bị đưa lên cao và rồi bị tuột tay khỏi cán chổi. Cậu rơi xuống và bị mắc trên cái cây sắt chống sét, và rồi" Xoẹt "cái áo bị rách và cậu ta bị rớt xuống đất cái uỵch, kèm theo tiếng xương gãy rắc rắc.Bà Hooch chạy đến kiểm tra, xác nhận cậu đã bị gãy tay, bà an ủi cậu bé rồi đỡ cậu đứng lên. Bà quay lại nói với cả lớp:" Trong khi tôi đưa trò này xuống bệnh thất thì không ai được nhúc nhích đấy. Đặt chổi xuống đất, nếu không sẽ bị đuổi khỏi Hogwarts trước khi nói tới Quidditch hay cái gì khác. "Cả hai vừa đi khỏi thì Malfoy phá lên cười:" Tụi bây thấy vẻ mặt thằng đần đó không? "Những đứa trẻ nhà Slytherin cười vang hưởng ứng. Còn Lycoris thì nhíu mày, cô không thích việc cười trước lỗi đau của người khác này một chút nào.Chợt Malfoy kêu to:" Nhìn nè! "Trái cầu Gợi Nhớ nằm trong tay Malfoy, là quà mà bà Neville gửi cho cậu bé trong bữa ăn sáng nay. Harry điềm tĩnh nói:" Đưa nó đây, Malfoy! "Malfoy cười nhăn nhở:" Không, phải dấu đi cho nó tìm chứ. Chỗ nào để thằng ngốc đó dễ tìm nhỉ. Trên ngọn cây kia được không. "Harry hét lên:" Đưa nó đây! "Nhưng Malfoy đã nhảy lên cán chổi và bay vút lên. Khả năng bay của Malfoy rất tuyệt, cậu bay và lượn xung quanh cái cây một cách điêu luyện, làm cho bọn trẻ bên dưới phải vỗ tay tán dương.Malfoy gọi vọng xuống:" Lên đây mà lấy nè, Potter! "Harry túm lấy chổi. Hermione ngăn cản:" Đừng! Bà Hooch đã bảo không được tự ý dùng chổi bay. Bạn không nhớ sao? Hơn nữa bạn cũng đâu có biết bay "Harry không đếm xỉa đến lời mà cô bé nói. Cậu trèo lên chổi và đạp mạnh phóng vụt lên chỗ Malfoy. Harry đối diện Malfoy, mặt của Malfoy cau lại. Harry hét:" Đưa nó đây. Nếu không tao sẽ đấm mày văng khỏi cán chổi đó "Malfoy nhếch mép cười, trong đầu nó lóe sáng. Nó hét to:" Ngon thì chụp lấy đi, Potter! "Cậu quăng mạnh trái cầu lên trời rồi hạ xuống dưới mặt đất.Harry nhìn theo trái cầu và rồi cậu điều khiển cây chổi phóng nhanh và chụp lấy nó, rồi kịp điều khiển chổi để nó quay trở lại tránh đâm vào tường.Nhà Gryffindor kêu gào ngưỡng mộ Harry, cậu từ từ đáp xuống đất. Đúng lúc này một tiếng quát phát ra." HARRY POTTER! "Giáo sư McGonagall hối hả chạy tới. Bà tức giận gọi Harry Potter đi khỏi lớp học đi theo bà. Malfoy cực kỳ đắc ý vì đã thành công khiến Harry phạm lỗi.Nhưng sau đó, tin tức mà cậu nhận được khiến cậu giận run cả người." Thật không thể nào tin được, thằng đó nó không những không bị phạt mà còn được trở thành tầm thủ của nhà Gryffindor. Tao phải nói với ba tao về việc này, ông ấy nhất định sẽ có cách cho tao làm tầm thủ của nhà Slytherin "Kết quả là cha Malfoy không giúp cậu vì hơn hết mẹ của Malfoy cho rằng cậu còn nhỏ và bà sợ rằng cậu sẽ bị thương khi tham gia thi đấu Quidditch.* * *Vào tiết học Bùa chú, Ron bị Hermione bắt bẻ khi cậu đọc sai câu thần chú. Điều đó khiến cho cậu tức tím người." Bạn đọc sai rồi. Phải đọc là Wing-gar-dium Levi-o-sa, kéo dài chữ "gar" một cách duyên dáng. "Ron quạu:" Bạn giỏi thì sao không làm đi? "Hermione nổi nóng, cô bé xắn tay áo, cầm đũa, rồi đọc cây thần chú và cái lông chim trên bàn chập chờn lơ lửng bay lên.Giáo sư Flitwick vỗ tay, khen ngợi sự thành công của Hermione.Sau lớp học, khi mọi người cùng nhau chuẩn bị rời đi. Ron lẩm bẩm nói với Harry trên đường về nhà chung." Thiệt tình tính cách của nhỏ đó khiến mình không thể chịu nổi. Bảo sao mà không có ai thèm chơi với nó. Nó là con quái vật. "Hermione đi từ phía dưới lên, cô lướt qua hai đứa bọn chúng đi thật nhanh. Hai vành mắt của cô đã đỏ ửng lên.Lycoris nhìn cảnh này mà khó chịu, cô tiến đến và nói với Ron:" Weasley, sao cậu có thể nói những lời tổn thương như vậy về một cô gái cơ chứ? "Ron cũng nhìn thấy Hermione vừa đi ngang qua, nó cũng cảm thấy bản thân mình hơi quá đáng rồi. Nhưng mà một con bé nhà Slytherin chạy ra chất vấn nó, khiến nó nổi xung lên." Thì sao? Tôi chỉ đang nói sự thật thôi. Có ai thèm chơi với con bé đó đâu. Cô là bạn của nó sao? Hay thật một Slytherin lại chơi với một Gryffindor. "Harry đứng bên cạnh khẽ kéo tay Ron.Malfoy thấy như vậy liền cũng đi đến, cậu chắn trước Lycoris nhìn Ron và Harry đầy châm chọc:" Weasley, một quý ông sẽ không bao giờ nói như vậy về một cô gái. Từ bao giờ mà mày chở lên lèm bèm thích nói xấu con gái vậy? Tao cảm thấy xấu hổ khi họ Weasley lại có trong danh sách các dòng họ phù thủy quý tộc. Nói thẳng ra là khả năng của mày chẳng bằng người ta, nên mày cảm thấy xấu hổ chứ gì? "Harry cố giữ Ron để tránh cậu ta nổi xung lên. Harry quát." Im đi, Malfoy! "Malfoy lườm Harry và Ron, sau đó cậu hừ nhẹ một tiếng. Cậu xoay người cầm lấy tay của Lycoris lôi kéo cô đi nhanh về phía nhà Slytherin.Đến một hành lang vắng người Malfoy mới đứng lại, cậu bỏ tay cô ra, xoay người lại cậu tức giận đến mức lông mày dựng ngược lên, cậu ngắt ngỏng:" Radiata, trong đầu cậu đang nghĩ cái quái gì vậy hả? Cậu vừa có hành động bảo vệ một người nhà Gryffindor đó, lại còn là một Muggle nữa chứ. "Lycoris có chút run sợ trước lửa giận của cậu, giọng điệu của cậu bây giờ khác hẳn cái người vừa đứng ra bảo vệ cô." Tớ xin lỗi, Malfoy. Tớ chỉ cảm thấy tội nghiệp cho Hermione thôi. Cô ấy bị đám đó cô lập. "Malfoy nhướng mày, nhưng giọng điệu cũng hạ xuống một chút:" Vậy thì sao chứ? Phải công nhận con bé đó rất thông minh, nhưng nó là một Muggle và nó là người nhà Gryffindor không liên quan đến chúng ta. Cậu tốt hơn hết đừng có dây dưa với bọn đó. Cái thằng Weasley đó vốn chẳng có tài cán gì, suốt ngày đi theo thằng Harry Potter, ỷ mình là bạn của chúa cứu thế để lên mặt. Một đám Gryffindor đần độn. "Malfoy nhìn Lycoris vẫn đang ngây ngốc, cậu quát:" Cậu đã hiểu những gì mình nói chưa, quý cô Radiata "Lycoris vội đáp:" Đã hiểu, thưa ngài Malfoy"Đến lúc này, Malfoy mới vừa lòng, phứt tay áo khệnh khạng đi về nhà Slytherin. Giống như một ông cụ non.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store