ZingTruyen.Store

Vhope Hanahaki Anh Se Tang Em Doa Huong Duong Trong Long Nguc Trai

Càng kéo dài căn bệnh , Hoseok càng thấy sức khỏe của mình giảm sút rõ rệt. Anh đã không còn những giấc ngủ sâu , hoạt động quá nhiều cũng khiến anh kiệt sức và khó thở. Mỗi ngày anh đều bị hành hạ bởi những cơn ho đầy đau đớn , những cánh hoa vàng thắm luôn khiến mắt anh nhòe đi.

Hoseok tự hỏi , mình còn bao lâu nữa ? Còn bao nhiêu thời gian để được nhìn thấy Taehyung ? Còn được sống chung dưới một bầu trời với người ấy mấy ngày ?

Anh chẳng than trách điều gì , chỉ là thấy có lỗi với bố mẹ. Anh muốn được chăm sóc bố mẹ lúc về già , muốn cùng mẹ đi chợ sáng , muốn nghe những câu thơ mà bố tự sáng tác. Muốn mỗi ngày cãi cọ , đùa nghịch với chị. Muốn cùng ăn một bữa cơm gia đình đã lâu rồi chưa ăn.

Hoseok tiếc nuối thời thanh xuân đã vội vàng trôi qua kia để giờ anh thấy mình bỏ lỡ quá nhiều điều. Những việc bây giờ nghĩ tới , cũng khó khăn để hoàn thành.

Hoseok lại ho ra những cánh hoa , chẳng còn gì hơn thế nữa. Đau đớn nơi lồng ngực khiến anh ước gì có thể nhanh chóng kết thúc chuỗi ngày dài đằng đẵng này. Bác sĩ vẫn đều đặn khuyên anh nên phẫu thuật , nói rồi anh sẽ lại có thể yêu một người khác thôi mà. Nhưng Hoseok chẳng thể yêu ai ngoài Taehyung. Tình yêu quá lớn mới biến thành hoa , vậy ai lại nỡ cắt bỏ tình yêu khắc cốt ấy.

Taehyung vẫn thế , vẫn là nỗi thương đau nơi anh. Những ngày dài sống trong sự lạnh nhạt của cậu , Hoseok đã quen rồi , nhưng hanahaki thì chưa , vậy nên nó cứ bóp nghẹt tim anh , những bông hoa nở rộ khiến anh mắc nghẹn cổ họng.

Giá như nói được cho em biết , thì anh đã có thể chấp nhận căn bệnh này một cách nhẹ nhàng. Giá như em thật sự vứt bỏ anh , thì anh liền ước gì hanahaki cứ thế bao bọc anh rồi cùng tàn lụi. Giá như tất cả không phải sự thật , khi anh thức giấc , em không phải người anh yêu nhất , anh không phải kẻ đơn phương ngần ấy năm , hanahaki chỉ là một thứ không tồn tại.

Nhưng mãi vẫn là giá như...Hanahaki khiến anh yếu đuối biết mấy.

Cánh hoa màu vàng , trái tim anh chỉ có mỗi em....

*

" Anh lại ra ngoài ? Đừng tùy tiện ra ngoài như vậy nữa , phóng viên luôn rình rập xung quanh , anh không thể ý thức được hành động của mình à ? "

Taehyung kéo tay Hoseok lại khi thấy anh chuẩn bị mở cửa lớn. Giọng cậu vô cùng tức giận , cánh tay nhỏ bé của Hoseok bị cậu làm đau , nhưng vẫn chưa bằng một góc nơi trái tim anh.

Hoseok quay lại , nụ cười yếu ớt hiện trên môi , ánh mắt chẳng rõ đang nhìn nơi nào.

" Kệ anh đi , Taehyung. Giống như thường ngày em vẫn như vậy ấy. Anh sẽ không để mình ảnh hưởng tới người khác đâu. "

Taehyung nhận ra ánh mắt anh đã chẳng còn sáng rực như có muôn vì sao trong đó nữa. Cổ tay anh trở nên bé nhỏ , cả người cũng gầy yếu đi. Từ bao giờ vậy nhỉ ? Hoseok đã tiều tụy đến thế.

Cánh tay Taehyung buông lơi , bóng Hoseok mờ dần sau ánh sáng bên ngoài chiếu rọi vào khi cánh cửa mở. Cứ như làn khói , chẳng thể giữ lại.

Taehyung ghét Hoseok , đúng vậy ! Cậu ghét anh cứ luôn giả vờ mạnh mẽ , cậu ghét anh luôn trao hết sự ấm áp của mình cho người khác mà không giữ lại cho bản thân một chút nào. Cậu ghét nụ cười giả tạo ấy , cái cách Hoseok luôn cười dù đang đau đớn nhất khiến Taehyung cảm thấy anh giống như một thiên thần đứng giữa vũng bùn nhơ nhớp. Bị vấy bẩn nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp , đẹp đến đau lòng.

Dù không muốn , Taehyung vẫn luôn nói ra những câu nói làm tổn thương Hoseok. Taehyung biết , vậy mà chẳng thể đến bên nói với anh rằng cậu không cố ý.

*

Hoseok tới công viên đã bỏ hoang sau khu kí túc cũ mà cả nhóm từng sống. Nơi đây luôn đượm sắc vàng của lá rẻ quạt vào mỗi dịp cuối thu. Hoseok thích nhìn ngắm hình ảnh những chiếc lá rẻ quạt rơi lả tả trong gió , như những mảnh nắng héo úa rơi rụng trên nền đất. Rẻ quạt thật mỏng manh , nhưng lại rực rỡ.

Ngồi xuống một chiếc ghế đá nơi công viên , Hoseok nhìn mây trời đang trôi thật nhanh , nhanh như thể nó đang sợ mình sẽ bỏ lỡ nhiều điều. Còn anh ngồi đây , cố vớt vát lại cho mình một điều gì đó. Là tình anh đang úa tàn như những cánh hoa , là hình ảnh về em - người anh thương nhất đời này.

Có một bà lão dắt theo một con mèo nhỏ lông trắng thật xinh đẹp , xuất hiện và ngồi xuống ghế đá chỗ Hoseok. Họ im lặng , Hoseok cũng im lặng , nhìn đi mãi xa chẳng thấy điểm dừng.

Đột nhiên Hoseok ho , anh chẳng kịp chạy đi chỗ khác , vì vậy anh đã ở trước mắt bà lão , ho ra những cánh hoa vàng rực. Hoseok thở dài , vội đem những thứ ấy nhét vào túi áo khoác.

" Này chàng trai trẻ. "

Tiếng bà lão khẽ vang , nhẹ nhàng và êm ái như tiếng bà của Hoseok vẫn thường hay gọi anh. Hoseok quay người , đối diện với anh là một đôi mắt sáng , chẳng phù hợp với một người đã cao tuổi.

" Bà gọi cháu sao ? "

Mặc dù biết công viên này chẳng có ai ngoài anh và bà lão , nhưng Hoseok vẫn hỏi , chỉ vì anh chưa từng gặp bà ấy.

Bà lão gật đầu , mỉm cười nhìn anh " Cháu mắc phải hanahaki đúng không ? Tầm nửa tháng nay rồi ? "

" Sao bà lại biết ? " Hoseok ngạc nhiên , chẳng lẽ khuôn mặt anh thể hiện rất rõ điều đó ?

" Bởi vì ta cũng là một người từng mắc phải căn bệnh đó. Căn bệnh của những kẻ tương tư. "

Rồi bà bắt đầu kể cho Hoseok nghe , về câu chuyện mà bản thân đã từng trải qua , như những người bạn.

" Ngày đó ta còn trẻ , như cháu vậy. Nên cứ cố chấp theo đuổi người mình thích. Đơn phương vừa hạnh phúc mà lại vừa đau khổ. Hạnh phúc là mãi mãi không bị từ chối , còn đau khổ , là người đó chỉ có thể cảm động nhưng sẽ không yêu. Người đó rất tài giỏi , như một thứ đẹp nhất trên đời mà ngày ấy ta biết được. Hình ảnh của người đó là tất cả những gì mà ta ghi nhớ. Nhưng cuối cùng ta chọn cách phẫu thuật , cắt bỏ thứ tình cảm khiến ta đau đớn nhất. Vậy mà hình ảnh về người đó vẫn còn nguyên trong trí nhớ của ta , chỉ có tình cảm mà ta gìn giữ suốt năm năm lại biến mất hoàn toàn. Giống như loài hoa mọc bên trong cơ thể ta , nó không muốn ta quên đi tất cả."

Hoseok tâm trầm lặng , khẽ hỏi " Vậy loài hoa của bà là gì ? "

" Hoa lưu ly , mang ý nghĩa đừng quên tôi. "

Rồi bà nhìn sang anh , cười dịu dàng " Còn cháu , cho ta xem tình yêu của cháu là gì có được không ? "

Hoseok im lặng , lôi những cánh hoa của mình ra , đưa cho bà lão.

" Hoa hướng dương à ? Cháu trai , tình yêu của cháu thật đẹp ! "

Hoseok buông thả bước chân trên nền đường , anh không nhớ mình đã đi những đâu , anh không nhớ bản thân muốn đi nơi nào. Hoseok nhớ về Taehyung , nhớ những lúc lặng mình nhìn em trên sân khấu , nhớ cái hôn đầu đầy bắt ép nhưng ngọt ngào với anh.

" Hoa hướng dương - Tình cảm của anh chỉ dành riêng cho em , dù ở bất cứ nơi đâu thì anh cũng luôn hướng về phía em "

Hóa ra tình yêu của anh là thế , như hoa hướng dương nở giữa ngọn đồi , mãi chỉ hướng về mặt trời rực rỡ. Như anh chỉ mãi hướng về phía em , trong vô vọng. Vậy mà vẫn chờ đợi....

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store