ZingTruyen.Store

Ver Vkook Song Them Mot Kiep Van Phu Tam Chan Tinh

Chính Quốc dậy rất sớm Trác Phong đang giúp y cột lại tóc, mái tóc đen dài xõa ngang lưng được buộc lại bằng sợi dây màu trắng. Trác Phong nhìn sắc mặt Điền Chính Quốc có vẻ không tốt, ngập ngừng một chút cất giọng hỏi: "Thế tử... Hôm qua người đuổi Kim công tử ra như vậy..."

Chính Quốc vén lọn tóc ra sau tai, lạnh nhạt nói: "Không có chuyện gì đâu."

Trác Phong vẫn không yên tâm, động tác dừng lại một chút, ngập ngừng nói: "Vương gia nếu biết được..."

"Ông ta chỉ cần đoạt được thứ mình muốn, ngươi không cần lo."

Trác Phong còn định nói tiếp, nghe thấy tiếng bước chân đến đành im lặng. Thái Hanh cố thu lại nét mặt giận dữ, vẻ mặt thản nhiên đẩy cửa bước vào. Chính Quốc lúc nào cũng mặc trên người một màu trắng giống nhau, Thái Hanh cũng không còn cảm thấy xa lạ gì nữa, nhưng đêm qua mới thành hôn màu trắng có chút không thích hợp.

Thái Hanh định mở miệng nhắc lại nhớ đến những việc kiếp trước, dù là biết người trước mặt không liên quan gì đến những việc đó, nhưng chỉ cần nhớ lại khoảnh khắc Giai Hy trên người đầy máu, hắn lại cảm thấy muốn giết người này.

Thái Hanh phải tự dặn lòng vài lần, mọi ân oán của bản thân với y ở kiếp trước đã kết thúc, kiếp này muốn trả thù cũng nên đi tìm vương gia, những lời Sở Tiêu nói với hắn trước khi chết cũng không phải hoàn toàn không đúng. Chính Quốc gặp phải hắn đúng thật là xui xẻo mới có kết cục như vậy, hiện tại nhìn người đã từng cùng chung sống bao năm chết đi rồi sống lại trước mắt, cũng cảm thấy có chút an lòng.

Hắn im lặng bước vào phòng phân phó cho Tu Kiệt bảo người mang nước lên, Chính Quốc cũng không thèm liếc nhìn hắn một cái, đang định đứng dậy đi ra ngoài thì có một thị vệ chạy vào đưa hắn một bức thư, Trác Phong nhận lấy bức thư xé ra đọc một lượt, thì thầm gì đó vào tai Chính Quốc. Chính Quốc nghe xong sắc mặt liền đổi, quay qua nhìn về phía Thái Hanh đang ngó trộm, hắn vội vàng quay đầu về hướng khác như chưa nhìn thấy gì.

Chính Quốc nói: "Vương gia bảo ta với ngươi qua bên đó."

Thái Hanh có chút giật mình, kiếp trước không có chuyện này, vương gia gọi họ qua bên kia không lẽ là do chuyện hôm qua? Hơn nữa sau khi thành thân, sau bảy ngày mới trở về bên ngoại, vương gia cần gì gấp gáp như vậy.

Thái Hanh hỏi: "Vương gia có chuyện quan trọng gì sao?"





"Ta không biết."





"Nếu như không có chuyện quan trọng thì để hôm khác, hôm nay phải đến thỉnh an phụ mẫu ta, còn nữa vừa mới thành thân trở về nhà mẹ đẻ luôn cũng không nên."





Chính Quốc nhíu mày: "Vẫn còn sớm, cũng không cách xa lắm đi một lát rồi quay lại vẫn kịp thỉnh an nhạc phụ nhạc mẫu, hơn nữa ta không phải nữ nhân, ngươi không cần để ý đến lễ nghi gì đó."





Thái Hanh suy nghĩ một chút thấy cũng đúng nên gật đầu đồng ý, chuyện lớn như cho con mình thành thân với nam nhân còn làm ra được thì mấy quy tắc nhỏ nhoi này với ông ta có là gì.





Chính Quốc đẩy cửa bước ra ngoài, lúc này nước cũng vừa chuẩn bị xong. Thái Hanh rũ bỏ quần áo trên người xuống, bước vào trong bồn nước ấm áp. Đêm qua hắn cả đêm không ngủ nghĩ lại những chuyện đã xảy ra, nhất là những chuyện trước khi hắn chết. Câu hỏi của Sở Tiêu vẫn luôn vang vọng bên tai.





"Thái Hanh, ngươi thử đặt tay lên ngực mình hỏi đi! Ngươi có thấy mình đã làm sai không? Trong lòng ngươi có thích Chính Quốc dù chỉ một chút không?"





Thái Hanh ngụp đầu sâu vào trong nước, đến khi không thở nổi mới ngoi lên.





Dù không nói ra nhưng sau khi chính tay giết chết Chính Quốc hắn rất hối hận, quãng thời gian giam cầm y, ngày nào cũng cảm thấy không yên lòng, chỉ là nghĩ đến nỗi hận của bản thân, nghĩ đến những người thương yêu mình đã chết làm hắn không dừng lại được.





Trước khi chết nhớ mình đã nói một câu: "Nếu có cơ hội làm lại hắn sẽ không dính dáng một chút gì đến Chính Quốc." Lời này sẽ thực hiện được.





Thái Hanh vuốt khuôn mặt đầy nước, hắn trở nên tỉnh táo lại.





Đúng vậy! Chỉ cần làm Chính Quốc ghét bỏ rồi tự rời xa hắn trước là được. Giờ hắn không phải Thái Hanh vô lo vô nghĩ ngày xưa nữa, sẽ không hành động dại dột nghe theo lời người khác lấy lòng y.





Suy tính được hướng đi tiếp theo trong lòng Thái Hanh cảm thấy thoải mái hơn một chút, triệt để rời xa Điền Chính Quốc không khó. Đợi vài ngày nữa Giai Hy trở về sẽ đi tìm nàng, nghĩ đến được gặp lại người trong lòng, Thái Hanh nở một nụ cười tươi. Kiếp này hắn không thể để tuột mất Giai Hy thêm một lần nào nữa.





Hắn bước ra khỏi bồn tắm, cầm lấy một cái khăn lau qua người. Thân thể thiếu niên lộ ra trước mặt, cơ bụng săn chắc, bắp tay cuồn cuộn. Mái tóc bị ướt dính lên trên lưng càng thêm ma mị, Thái Hanh trên người không mảnh vải đang định với lấy bộ quần áo thì có tiếng đẩy cửa, hắn vội vàng cầm lấy cái khăn che bên dưới trừng mắt nhìn người vừa bước vào.





Chính Quốc bước vào vừa vặn thấy tất cả, y có chút hốt hoảng nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt điềm tĩnh, nói: "Phụ thân gọi ngươi."





Thái Hanh một tay giữ khăn, một tay với lấy quần áo, chẳng mấy chốc đã khoác y phục lên người, có chút tức giận nhìn Chính Quốc: "Thế tử bước vào phòng không thể gõ cửa sao?"





"Ta cứ nghĩ ngươi tắm xong rồi, không biết Kim công tử có thói quen tắm lâu thế."





Thái Hanh không nói lại, kiếp trước sống chung với nhau lâu như vậy, tuy chưa tiếp xúc thân mật hay nhìn thấy thân thể của nhau, nhưng đều là nam nhân cũng không có gì phải thẹn thùng.





"Phụ thân ta gọi có chuyện gì sao?"





"Không biết, ngươi qua đó đi."





Chính Quốc nói xong liền quay người ra ngoài, tuy mặt cố tỏ ra thản nhiên nhưng hai tai đã đỏ ửng.





Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store