Ve Si Longfic Khai Nguyen Hoan
“Chuyện này giải thích như thế nào?” Vương Tuấn Khải không phải kẻ vừa nghe người ta nói liền tin, nhưng liên quan đến an nguy của Vương Nguyên, hắn tự nhiên sẽ suy xét trên mọi mặt trận, dù sao có kẻ dám mơ ước cậu hay muốn thủ tiêu cậu thì đều không đáng xuất hiện trước mặt Vương Nguyên. Vương Tuấn Khải sẽ đem khả năng sát thương giảm thiểu đến mức tối đa, nếu vì bảo đảm an toàn cho cậu mà phải xử lí mạng sống người nào đó, hắn cũng sẽ không chần chừ. “Cậu cũng biết, những thứ mà tên bác học điên kia cấy vào người vật thí nghiệm, trừ phi là chính ông ta tự mình khai báo, nếu không chẳng ai đủ năng lực phát hiện ra được.” 007 dĩ nhiên nhìn ra nghi hoặc của Vương Tuấn Khải, thản nhiên nói: “Cậu ta bắt đầu làm vệ sĩ cho cậu chỉ mới một năm, nhưng tôi tin chắc cậu đã nhìn ra sự khác biệt của cậu ta với kẻ khác, năng lực hành vi cùng khuynh hướng bạo lực của Vương Nguyên đều có chỗ cường đại hơn người, chẳng những thế mà tố chất tâm lý của cậu ta cũng cực kỳ mạnh mẽ.”Vương Tuấn Khải hơi nhíu mày. “Cũng kông thể căn cứ vào những điều kiện hời hợt này mà kết luận chứ?”“Đương nhiên tôi không nông cạn như vậy.” 007 ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên đặt nắm tay lên bàn, khi mở ra đã có một viên đá hổ phách hình lục giác sáng bóng nằm trong đó: “Người của gia tộc Baroquet đều có phản ứng đặc biệt với hổ phách.” Lông mày Vương Tuấn Khải khẽ nhướng lên: “Cho nên?”“Nhiều người cho rằng đây là phản ứng tâm lý khi gia tộc Baroquet nhìn thấy đá hổ phách, thực chất thứ phản ứng này lại thuộc về sinh lý, để Vương Nguyên đeo vào, thể siêu gene kia sẽ kích phát chút rung động tần số, khiến cho đầu óc cậu ta nảy sinh ảo giác. Sau đó chúng ta có thể thông qua ảo giác này tìm được vị trí giấu thể siêu gene kia, lấy ra khỏi người cậu ta.”“Phương pháp này sẽ không tổn thương đến Vương Nguyên chứ?”007 lắc đầu: “Cùng lắm là một chút đau đớn, nhưng đó là cách tốt nhất ngăn chặn ý đồ của Nathaniel đối với Vương Nguyên.” “Được rồi, cất viên đá đó đi.” Vương Tuấn Khải hơi trầm tư, cuối cùng dứt khoát nói ra: “Thật ra tôi đã tìm thấy Hikaru từ nửa năm trước, có điều. . .” Hắn chằm chằm vào vẻ mặt kiên định của 007, khẽ sờ cằm: “Tôi sẽ suy nghĩ lại.”“Tùy cậu.”Ánh mắt 007 chợt lóe, đầu gã hơi cúi xuống, mớ tóc dày trước trán rủ xuống che đi cảm xúc chôn trong đáy mắt. Sau giờ cơm chiều, gã lẳng lặng trở về phòng, lúc đi ngang qua phòng ngủ, vừa vặn đụng phải Vương Nguyên đi về hướng ngược lại. Cậu gật đầu chào hỏi gã, 007 liền ngăn cậu lại: “Có phải Vương Tuấn Khải chưa nói cho cậu biết không?”Vương Nguyên sững sờ, quả thật tên kia còn nhiều thứ chưa kể hết cho cậu, nhưng những việc đó cùng người này có quan hệ gì? Cậu ngẩn người ‘a’ một tiếng, phục hồi tinh thần: “Nói cái gì?”007 trầm mặc một lát, nói: “Không có gì.”Cái kiểu ấp a ấp úng, biết lại không muốn nói thế này, khiến Vương Nguyên càng bất an. Vừa nãy cậu dĩ nhiên nhận ra Vương Tuấn Khải và cái người 007 này có gì đó giấu giếm mình nên mới giả vờ đi WC, lúc này cậu muốn tìm Vương Tuấn Khải hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc chuyện gì lại không thể nói cho cậu biết. 0007 nhìn Vương Nguyên rời đi, dời mắt. Phòng gã cách âm rất tốt, cách phòng bọn Vương Tuấn Khải khá xa, hơn nữa xung quanh không có thiết bị nghe lén. Gã ngồi đờ đẫn đến nửa đêm, đợi kim đồng hồ vừa chuyển sang số mười hai liền mở nắp đồng hồ trên tay ra, hình ảnh lập thể của người đàn ông cao lớn lập tức xuất hiện. [Đã đưa viên đá hổ phách đó cho Vương Tuấn Khải chưa?]“Cậu ta đã tìm thấy Hikaru.” Tuy rằng 007 trả lời không đúng câu hỏi, nhưng kẻ thông minh đều hiểu. Nathaniel trông có vẻ khá kỳ diệu, thích thú nói: [Nhưng chưa đưa cho Vương Nguyên?]“Theo ý tứ thì là vậy.”[Cậu không thấy Vương Tuấn Khải có biểu hiện gì đáng ngờ sao? Đột nhiên gặp lại một kẻ mười mấy năm không thấy, ít nhiều gì cũng sản sinh vài phần cảnh giác.]007 hiển nhiên cũng phân vân vấn đề này, gã suy nghĩ khá nhiều, không biết đã suy luận ra cái gì, chỉ trầm thấp đáp: “Vương Nguyên có vẻ rất quan trọng với hắn.”Người đàn ông thở dài: [Bởi vì quan trọng, nên đa nghi càng sâu, hắn sẽ không tùy tiện ra quyết định đối với vận mệnh của Vương Nguyên đâu. Chậc, càng ngày ta càng tò mò, rốt cuộc Roy YR08 là người như thế nào, lại khiến một thằng nhóc si tình u mê đến mù quáng.]“Tôi cũng thực tò mò, ông rốt cuộc là vì cái gì lại điên cuồng truy tìm viên Hikaru và hậu duệ Baroquet cho bằng được.”Nathaniel không đáp ngay, chỉ cười tủm tỉm mân mê môi, mãi đến khi 007 nghĩ gã ta chuẩn bị ngắt kết nối thì gã mới nhướng mày, nhàn nhạt chia sẻ: “Ta muốn biết, cảm giác khiến kẻ khác đau đến sống không bằng chết là như thế nào.”007 không phải là một tri kỉ, gã chỉ có thể hiểu một cách máy móc đơn thuần: “Ngài muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, lão già Vincent không đam mê thế lực, Colin Baroquet cũng không còn đủ tư cách tranh đoạt gia tộc cùng ngài. . .Còn Vương Nguyên, cậu ta thậm chí không biết mình là người mà ngài đang tìm kiếm, làm sao có cơ hội cùng ngài giành giật gia tộc, ngài hà tất phải vất vả cùng bọn người Cửu Mệnh Miêu chơi đùa làm gì?”Như bao kẻ khác, Nathaniel ảm đạm cười: [Cậu không hiểu.]007 mặt than: “. . .” Không nói thì biết gì mà hiểu?[Chúng ta bàn về khả năng Vương Tuấn Khải đưa viên Hikaru cho Vương Nguyên đi.]“. . .Tôi có thể cam đoan, đêm nay Vương Nguyên chắc chắn gặp ác mộng.”Nathaniel muốn nói, 007 lấy cái gì quả quyết như thế, thì trong âm loa truyền ra tiếng hét chói tai không rõ nguồn gốc. 007 liếc mắt nhìn gã ta, trên mặt viết hai chữ ‘thấy chưa’ lồng lộng, rồi tắt đồng hồ đi về phía nơi phát ra tiếng hét. Vương Nguyên vùi đầu vào lồng ngực Vương Tuấn Khải, thân người bọc trong lớp quần áo ngủ mềm mại trông phá lệ ngoan ngoãn, bả vai hơi run rẩy, cánh tay siết chặt người Vương Tuấn Khải dùng sức đến mức nổi gân xanh. Vương Tuấn Khải không ngừng trấn an cậu, bàn tay ấm áp sờ sờ đầu rồi vỗ vỗ lưng, thấp thỏm muốn kéo Vương Nguyên ra lại không thể kéo được. Cổ áo ngủ của Vương Nguyên xộc xệch trễ xuống, lộ ra viên Hikaru trong suốt như phát sáng giữa đêm. 007 nhìn một chút, dò hỏi: “Không sao chứ?”“Không sao, chỉ là gặp ác mộng.” “Nửa đêm rồi, hai người còn ở phòng khách làm gì?”“Cậu ấy nói muốn ngắm sao. . .” Vương Tuấn Khải khụ một tiếng, nhìn tâm can trong ngực, ánh mắt toát ra vài phần bất đắc dĩ lại sủng nịch cưng chiều, không hiểu sao lại khiến cho 007 cảm thấy khó chịu. Vương Tuấn Khải nhanh nhẹn chớp thời cơ không cho 007 nói gì thêm, tỏ rõ hắn còn phải dỗ dành thỏ nhỏ nhà hắn, không cần quần chúng vây xem: “Anh về phòng ngủ đi, chúng ta. . .chúng ta nói chuyện sau.”Lúc 007 rời đi, Vương Nguyên vẫn đang còn run lẩy bẩy không dám ngẩng đầu lên. “Tôi, anh, con mẹ nó,. . .” Vương Nguyên tức giận thẳng thừng hất văng vuốt mèo ra, một cước đá người ta xuống sàn, trèo lên bụng hắn nhún nhún: “Đang yên đang lành anh mở phim ma làm gì?! Còn cái gì ‘ngắm sao’? Tôi trông thiếu muối như thế hả?!”Vương Tuấn Khải nghẹn khuất ho sặc sụa, yếu ớt duỗi móng vuốt thanh minh: “Không phải cậu chê phim hoạt hình nhàm chán sao? Tôi đổi khẩu vị thôi mà. . .”Cũng là do hắn nói ngủ không được, muốn cùng Vương Nguyên xem phim, sau khi chiếu hết Dũng Giả Đại Mạo Hiểm liền tự động tua qua Ringu, làm cho Vương Nguyên sợ đến mức hét thành tiếng. Ngẫm lại lúc trước bọn họ ở phòng tranh trong căn biệt thự Sanxiu, gặp phải quái nhân người cắm đầy dao, Vương Nguyên cũng không khiếp hãi đến mức này. Quả nhiên yêu ma quỷ quái càng không thấy mặt mới càng đáng sợ.“Đổi khẩu vị. . .” Mặt Vương Nguyên đỏ bừng, chỉ vào mặt tên không biết liêm sỉ nào đó: “Đổi khẩu vị em gái anh! Đổi khẩu vị của anh chính là vừa xem phim ma vừa. . .vừa. . .”“Vừa . . .?”Nghĩ đến cái tay chết tiệt nhân lúc mình bị ma nữ ghê rợn lấy mất tập trung, không biết đã ở dưới sofa sờ sờ tiểu pp của mình bao nhiêu lần, Vương Nguyên liền hận, một bụng hỏa khí ngun ngút ngất trời: “Ma nữ sẽ tìm anh than thở cho mà xem!!”“Than thở cái gì?”Vương Nguyên hết hồn vội úp người ôm chặt Vương Tuấn Khải, khiến cho kẻ vừa thò đầu vào phòng khách sững người một chút, lập tức lùi ra: “Xin lỗi, tôi không biết là hai người có sở thích phóng khoáng như vậy. . .Dù sao cũng đang trong thời gian dầu sôi lửa bỏng, hai người để ý cẩn thận một chút, cũng. . .đừng có kêu lớn quá. . .” Colin ngượng ngùng phát biểu, sau đó bị một bàn tay kéo đi rồi.Mãi đến khi đối phương hảo tâm khóa chặt cửa, Vương Vương hai người ngơ ngác nhìn nhau, thỏ vệ sĩ đột nhiên hiểu ra, mặt càng đỏ tợn, hung hăng kéo mặt mèo đại gia ra hai bên, rít gào: “Vương Tuấn Khải__________!!!”Phía trên lầu, 007 lại nghe tiếng hét giận dữ kia thành âm thanh kinh hoảng khi gặp ảo giác, tự động bổ não một chút, cung cấp thông tin cho Nathaniel. Chỉ tội nghiệp cho Vương Tuấn Khải khổ sở ngăn con thỏ bạo động nhà mình lại, thành thật ngồi nghiêm chỉnh: “Từ khi cậu đeo viên đá hổ phách này đến giờ, có nhìn qua ảo giác gì không? Có thấy ác mộng hay gặp những thứ kỳ quái gì không?”“Tôi chỉ thấy anh ngày càng mặt dày vô sỉ.” “. . .Đó cũng không tính là kỳ quái.” Dù sao chuyện hắn bị mắng là mặt dày không phải ngày đầu tiên. “Ý anh là sao?” Vương Nguyên mập mờ đoán ra vấn đề, túm áo hắn gặng hỏi: “Sẽ không phải là cái kẻ giống hệt anh tác quai tác quái tiêm nhiễm vào đầu anh những thứ quỷ dị gì chứ?”“Quỷ dị thì không có, bất quá, gã tiết lộ nhiều thứ thú vị.” Vương Tuấn Khải cười cười, thò tay chạm vào viên đá trên cổ Vương Nguyên, vì nó vẫn luôn được cậu đeo nên càng lúc càng bóng bẩy xinh đẹp, đường vân kim sắc trên mặt đá lấp lánh ánh ra quang mang nhàn nhạt. Đương lúc hắn muốn nói gì đó, đột nhiên nhận ra người Vương Nguyên cứng ngắc. “Thỏ nhỏ?”Vương Nguyên im lìm một câu cũng không đáp, Vương Tuấn Khải đè bả vai kéo cậu ngồi dậy, chỉ thấy Vương Nguyên bỗng dưng giật bắn người, đồng tử co rút, trong mắt hiện lên vô số tàn ảnh vỡ vụn tan nát như gương thủy tinh. “Đừng nhúc nhích! Chúng ta bị ngắm bắn!”HẾT CHƯƠNG 86
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store