Chương 59: Mọi mong ước đều thành sự thật
Một trong những mong ước năm 17 - 18 tuổi của Lê Ngọc Gia Hân đã trở thành sự thật, chính là gặp lại chàng trai đã xuất hiện trong ký ức thời xuân của cô và ngự trị nhiều lần trong những giấc mơ khiến cô bật dậy lúc nửa đêm.
Ngày rộng tháng dài, họ lạc mất nhau ở độ tuổi còn thơ giữa biển người rộng lớn. Mỗi người một cuộc sống riêng không ai biết về ai, có lẽ chính họ cũng từng nghĩ rằng cả hai đều quên sự hiện diện của đối phương. Rồi đến một ngày đẹp trời, Duy là người tự tạo ra cuộc gặp gỡ.
Sợi dây liên kết ngày nào mục rữa nay đã được cậu cẩn thận đan lại từng chút một.
Những dang dở nối tiếp dở dang, năm 17 tuổi với nhiều biến cố liên tiếp xảy ra với Hân, duy chỉ có một mong ước đã trở thành hiện thực khi cô 22 tuổi.
Mối quan hệ của Duy và Hân ngày càng thân thiết, giữa họ không còn khoảng cách vô hình như trước kia nữa. Sai lầm trong quá khứ của cả hai đều xuất phát từ sự non nớt và bồng bột, không còn ai nhắc về những ký ức đang dần trôi vào dĩ vãng.
Bảy năm không gặp gỡ như gió lặng đầu xuân, ngỡ rằng duyên đã cạn, tưởng như mùa hè đã kết thúc từ rất lâu trước đó lại bị lay động bởi một cơn gió.
Cái tên Shadow Soul năm nào xuất hiện đúng lúc Hân bất lực với cuộc sống, bây giờ luôn an ủi cô bằng lời nói chứ không phải bằng những tin nhắn dè dặt dưới cái tên ẩn danh. Cậu là Duy, là Shadow Soul. Trong trí tưởng tượng là xa cách, thực tế thì trái ngược hoàn toàn Duy và Hân vẫn luôn là bạn nhưng đứng ở một vai trò khác.
Ngay từ ban đầu khi Hân thấy lời mời kết bạn của Duy, cô đã cảm thấy đối phương rất quen thuộc. Mỗi lần nhắn tin với Shadow Soul cô đều nghĩ ngay đến Duy, có vài lần cô đã cho rằng Shadow Soul là Duy nhưng lại phủ nhận ngay vì chắc gì Duy đã nhớ ra sự tồn tại của cô.
"Cuối tuần cậu không phải đi làm thì dành chút thời gian cho tôi được không?"
"Được mà. Hẹn cậu 8 giờ sáng mai nha."
Duy làm trong công ty của bố, còn Hân đang làm thực tập. Cả hai đều chọn ở lại Hà Nội theo đuổi ước mơ, kể từ ngày gặp lại đến giờ cuối tuần nào rảnh họ cũng rủ nhau đi chơi. Duy đưa cô đến rất nhiều nơi cô chưa từng đến, biết là Hà Nội rộng lớn nhiều thú vui nhưng cô đã được chiêm ngưỡng qua. Cho đến khi cô đi cùng Duy, đến một góc sâu của Hà Nội, nơi chẳng có mấy xe cộ qua lại rất trong lành và nên thơ. Dù có mệt mỏi đến đâu đều tan biến ngay trong tích tắc, Hân luôn thầm nghĩ liệu trong người Duy có phép thuật gì chăng?
Nếu đây là một giấc mộng, cô nguyện mắc kẹt trong giấc mộng này. Chàng trai ấy quá xuất sắc, chẳng ai có thể tìm ra được khuyết điểm của cậu.
"Người đẹp, không chê anh nghèo lên xe anh đèo." Duy đã đứng đợi sẵn dưới nhà trọ của cô từ khi nào, cô vừa xuống đã nhìn thấy xe ô tô của cậu đỗ ngay bên lề đường.
Cửa kính ô tô dần mở xuống, gương mặt Duy càng trưởng thành thì càng lộ rõ vẻ phỏng túng. Cánh tay cậu để hờ trên cửa sổ ô tô, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên. Đàn ông chính là những đứa trẻ không bao giờ lớn, nếu không phải đã học cùng Duy bốn năm cấp hai thì cô còn cho rằng Duy chỉ mới là cậu thanh niên 18 tuổi.
"Không chê anh nghèo, chỉ sợ ngồi lên xe lại trở thành người nổi bật nhất thủ đô thôi."
"Người đẹp thì nên để mọi người cùng chiêm ngưỡng chứ."
Ai là người nói trai chuyên Toán khô khan? Vậy là người đó chưa từng gặp Duy rồi, những lời cậu nói ra có vẻ rất nhẹ nhàng nhưng đối với Hân ngọt hơn cả đường mía. Dẫu nhiều năm trôi qua như vậy rồi nhưng Duy chẳng thay đổi tẹo nào, cậu vẫn luôn dịu dàng như thế. Còn Hân, cô đã thay đổi rất nhiều, thay đổi đến nỗi cô còn chẳng nhận ra sự hồn nhiên trước kia của cô như thế nào. Thế nhưng trái tim của cô vẫn giống như thuở ban đầu, vẫn luôn hướng về người trong lòng.
Chỉ là bây giờ chưa phải thời gian thích hợp, cô cần thời gian nhiều hơn nữa. Muốn dùng thời gian để chứng minh liệu rằng trái tim của cô có biết nói sự thật hay không, liệu cảm giác của bảy năm qua là thật hay chỉ là dối lòng.
"Cậu dẻo miệng như này chắc vẫn đào hoa như ngày nào chứ nhỉ? Mấy năm qua gặp được người nào đúng gu của cậu chưa?" Mật ngọt chết ruồi, cô cá rằng ai nghe xong cũng phải đổ gục trước những lời nói sến súa từ Duy.
"Rất nhiều, nhưng chẳng có ai khiến tôi rung động hết." Giọng cậu trầm hẳn đi nhưng môi vẫn giữ ý cười, trong ô tô không rõ nguyên nhân bỗng chốc lạnh đi vài phần.
Duy trả lời xong câu hỏi của cô thì không gian trong xe bỗng im lặng, thi thoảng chỉ nghe thấy tiếng thở khe khẽ của cả hai. Hân thấy lòng mình thật chua xót, giao tiếp là thứ Hân tự ti nhất, không giỏi vấn đáp mà còn kéo câu chuyện đi vào ngõ cụt một cách nhanh chóng.
"Trông cậu buồn thế, vậy đã yêu ai chưa?" Duy đưa mắt nhìn cô, chỉ thoáng qua nhưng vẫn nhìn thấu trong lòng cô đang tự trách bản thân mình. Lỗi là do cậu, vì không điều chỉnh được cảm xúc của mình nên trả lời có hơi cộc lốc. Trong định nghĩa của cậu Hân không bao giờ sai, nếu sai thì cậu chính là nguyên nhân chính.
"Nói thì có vẻ hơi khó tin, bây giờ tôi vẫn chưa có mối tình đầu."
"Vừa hay..." Duy đang định nói gì đó thì ngừng lại, khóe môi lại càng nhếch lên sâu hơn. Cậu cảm thấy miệng sắp bị rách đến nơi, nếu thể hiện quá rõ rệt liệu Hân có nghĩ cậu là tên biến thái không? Để giữ chút hình tượng lạnh lùng của mình, cậu phải tém tém lại để khi nào chỉ có một mình thì ăn mừng sau, dù sao thời gian vẫn còn rất rất nhiều.
"Hở, cậu nói gì cơ?"
"Không có gì đâu, đột nhiên nghĩ đến một chuyện rất buồn cười thôi."
Ngồi trên xe tỉ tê một vài chuyện lặt vặt trong cuộc sống thường ngày họ gặp, chẳng mấy chốc xe dừng lăn bánh, Hân tính thời gian cũng khoảng gần ba giờ lái xe vậy mà cô chẳng thấy mệt hay lâu. Lần này Duy lại đưa cô đến một bãi biển, nước xanh rì, cát trắng muốt, không khí thoáng đãng vô cùng.
"Biển gì đây, đẹp quá đi mất?"
"Biển Hạ Long đấy, đẹp thì có đẹp nhưng mà... vẫn xếp sau..."
"Còn biển nào đẹp hơn nữa sao? Vậy có dịp thì chúng ta cùng đi nhé, rủ cả mọi người đi chiêm ngưỡng luôn."
"Không phải biển đẹp, mà là cậu đẹp." Đứng dưới cảnh bờ biển xao động lòng người nhưng Duy lại chẳng thèm nhìn lấy đợt sóng nào, từ lúc xuống xe đến giờ mắt cậu luôn nhìn Hân không rời. Từng phút từng giây đều dành mọi ánh mắt về cô, như thể cậu sợ chớp mắt một cái Hân sẽ chạy xa khỏi tầm mắt của cô.
Họ lại một lần nữa bỏ lỡ nhau.
Hân: "..."
"Cậu cũng thế." Hai đôi mắt chạm nhau, gió thổi từng đợt khiến tóc họ bay không có quỹ đạo, cả hai cùng nhìn nhau rồi bật cười.
Duy đưa hai hai cánh tay đến trước mặt Hân, trên tay còn có một lọ thuỷ tinh chứa đầy ngôi sao và hạc giấy nhiều màu sắc. Có một số con đã bị phai màu và hoen ố, có lẽ đó là minh chứng của thời gian. Cô hết nhìn Duy rồi lại nhìn lọ thuỷ tinh trên tay cậu, cảm thấy lọ thuỷ tinh rất quen mắt.
"Đây là...?"
"Cái này tôi giữ hộ cậu, tôi đã gấp đầy lọ rồi nên trả cho chủ nhân của nó."
Bảy năm qua cậu thay chủ nhân của chiếc lọ lấp đầy bằng những con hạc giấy và hình ngôi sao, bây giờ chủ nhân của nó đã trở lại thì phải 'trả vật về cạnh chủ'. Đây chính là món quà mà năm lớp 9 cậu tặng Hân, vì một hiểu lầm nhỏ Duy tạm thời giữ nó thay cô. Cứ nghĩ rằng nó mãi mãi không còn chủ nhân, may thay người ấy đã đứng ở ngay trước mặt nó.
"Lê Ngọc Gia Hân... liệu em có bằng lòng trở thành chủ nhân của nó... và anh không?"
Tình yêu không dùng thời gian để chứng minh, hành động và lý trí trong trái tim mới là yếu tố quan trọng nhất. Duy không muốn dùng bảy năm để ràng buộc tình cảm với Hân, trái tim của cậu mách bảo rằng chỉ có Hân mới làm cậu rung động, chỉ những lúc ở cạnh Hân cậu mới được làm chính cậu. Kể từ cái ngày Hân từ chối tình cảm của cậu, bất cứ cô gái nào xuất hiện trước mặt cậu cũng chẳng khiến trái tim cậu rung chuyển.
Trong mắt mọi người ắt hẳn Duy là chàng trai đào hoa, ấy thế mà bảy năm qua cậu chưa từng hẹn hò với một ai. Ban dầu nghĩ rằng nếu cuộc sống không có tình yêu sẽ rất nhàm chán, vậy mà chỉ vài ngày Duy mới thấy cuộc sống cậu không có Hân bên cạnh mới thật sự tẻ nhạt. Duy tìm thấy chính mình khi ở cạnh Hân, cô chính là báu vật mà cả đời này cậu chưa từng mong sẽ có được.
"Em không cần vội đưa ra câu trả lời, dù có chờ thêm 7 năm, thậm chí là 10 năm nữa anh vẫn sẽ chờ." Duy khẳng định chắc nịch.
Ánh mắt Duy vừa là sự mong chờ vừa là sự buồn bã xen kẽ, đây có lẽ là ván cược lớn nhất trong cuộc đời cậu. Duy đã phải suy nghĩ rất lâu mới dám cược, nếu như nhận được một cái gật thì ván cược ấy cậu thắng, nếu như đối phương chỉ dành cho cậu sự im lặng có nghĩa cậu sẽ phải ra đi tay trắng. Tất cả đều dựa vào một người, Lê Ngọc Gia Hân liệu cô sẽ đồng ý với lời tỏ tình của cậu hay cô vẫn muốn giữ cho tình bạn thật thuần khiết?
"Tôi... Em đồng ý." Hân đưa tay nhận lấy lọ thủy tinh, tay còn lại đặt vào bàn tay lạnh ngắt như tờ của Duy để đáp lại cậu.
Duy có thể đợi thêm vài năm nữa sao? Cô không cam lòng để người mình yêu chờ cô, biết rằng bản thân mình còn chưa sẵn sàng nhưng cô rất sợ họ lại xa nhau không một tung tích như trước kia. Ông trời có thể giúp họ gặp lại nhau một lần nhưng không thể giúp thêm lần thứ hai. Bảy năm hay mười năm không dùng một cách vô bổ nữa, hay dùng những năm tháng ấy ở bên nhau thật lâu.
Duy choàng tay ôm lấy cô, cái ôm vụng về của lần đầu tiên ai cũng gượng gạo, chỉ biết đáp lại một cách máy móc. Sẽ chỉ có mình hai người hiểu rằng cái ôm ấy là cái ôm thu hẹp khoảng cách, cũng là cách để dãi bày cho những năm tháng tuổi trẻ bỏ lỡ biết bao nhiêu điều về nhau.
Thời niên thiếu ai mà chẳng có một mối tình khắc ghi trong lòng, những rung động, suy nghĩ chưa đủ chín chắn. Cứ ngỡ đó chỉ là rung động nhất thời, ai ngờ nó lại thong dong đồng hành cùng trái tim suốt ngần ấy năm. Muốn buông bỏ để trái tim bớt đau hơn nhưng chẳng thể buông, nó đã khắc ghi tận trong xương tủy.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store