ZingTruyen.Store

Van Hien Ver Dao Mem Ngam Mat

Trước giờ Tống Á Hiên luôn luôn là học sinh ưu tú trong mắt của thầy cô giáo. Thành tích cậu cao lại hiểu chuyện, không quậy phá. Cậu là lớp trưởng được chủ nhiệm lớp vô cùng yêu thích; cậu lại là bé trai quá mức xinh đẹp, mấy bạn nam thích gọi cậu là 'vợ nhỏ', bạn học nữ thì lại không muốn theo đuổi cậu, mấy cô nàng chỉ cảm thấy động tâm với cậu sẽ mang đến cảm giác tội lỗi.Nhưng bọn họ lại không biết trong album bí mật của cậu học sinh ưu tú này cất giấu rất nhiều ảnh cậu trần truồng mang tai mèo, làm ra những tư thế lộ liễu; họ cũng không biết trên đầu giường của bạn học ưu tú này có đặt thật nhiều món đồ chơi người lớn.
Tiết thứ hai của chiều thứ hai là tiết tự học, Tống Á Hiên theo thói quen lên bục ổn định lớp học, sau đó thì quay lại chỗ ngồi chờ thấy giáo chủ nhiệm vào lớp.

Bạn cùng bàn của Tống Á Hiên tên là Lục Nhiên, là một bạn nữ có vóc dáng rất cao. Lục Nhiên thấy cậu ngồi vào chỗ đã lập tức dùng khuỷu tay nhẹ nhàng chọt chọt cậu, cái miệng dán sát vào tai Tống Á Hiên, nhỏ giọng nói: "Này, tôi nghe nói hôm nay có học sinh chuyển trường tới đó."

Tống Á Hiên nghiêng người qua, hai cái đầu chụm sát lại, cậu đè thấp giọng đáp lại cô: "Ừm."

Lục Nhiên nói: "Đã lên cấp ba rồi mà còn chuyển trường làm gì nhỉ? Sao hồi cấp một cấp hai không chuyển, bây giờ sắp thi đại học rồi mới chuyển?"

"Hình như là do hộ khẩu ở bên này thì phải, cần phải đến đây thi. Hồi nãy tớ có đến văn phòng, nhìn thấy cậu ta rồi."

Lục Nhiên hưng phấn hô lên: "Cậu nhìn thấy cậu ta rồi à?!"

Tống Á Hiên vội vàng che miệng ý bảo cô nói nhỏ một chút, sau đó gật đầu hai cái.

"Có đẹp trai không?" Lục Nhiên hỏi.

"Đẹp trai, vô cùng đẹp trai." Tống Á Hiên không cần nghĩ ngợi đã lập tức đáp lời.

Tống Á Hiên vừa nói, trong đầu vừa hiện ra bộ dáng của học sinh chuyển trường kia. Tuy lúc ở văn phòng Tống Á Hiên chỉ nhìn thoáng qua người nọ vài lần nhưng vẫn không ảnh hưởng đến việc cậu bị bề ngoài của người nọ hấp dẫn. Người đó rất cao, lúc đứng cơ hồ cao ngang với cái bảng đen trong văn phòng. Mũi cao môi mỏng, hốc mắt sâu, hình như còn là mắt một mí.

"Úi giời, Anh Tống của chúng ta nói là đẹp trai, vậy chắc chắn không phải đẹp bình thường rồi." Lục Nhiên trêu chọc nói.

Tống Á Hiên đang muốn nói gì đó thì đã thấy chủ nhiệm lớp đi tới cửa nên cậu không nói chuyện nữa. Tống Á Hiên nhìn chằm chằm cửa phòng học, quả nhiên ngoài đó một bóng người cao lớn.

Lục Nhiên cũng thấy. Chợt, Tống Á Hiên nghe thấy cô hít hà một hơi, cái tay bên dưới bàn duỗi lại chỗ cậu, sau đó yên lặng mà giơ ngón cái.

Được lắm.

Á Hiên và Lục Nhiên đồng thời nghĩ.

Chủ nhiệm lớp nói sơ qua về chuyện học sinh chuyển trường, sau đó bảo người nọ đứng trên bục giảng tự giới thiệu về mình.

Lưu Diệu Văn đứng trên bục, ánh đèn từ trên đỉnh đầu chiếu xuống mặt anh tạo thành bóng ma. Anh tự nhiên cầm lấy viên phấn viết tên của mình lên bảng đen, sau đó mở miệng: "Chào các bạn, tôi là Lưu Diệu Văn. Sau này nhờ mọi người giúp đỡ."

Tống Á Hiên không chút trốn tránh mà nhìn anh, nghĩ thầm, đúng thật là mắt một mí kìa. Trước giờ Tống Á Hiên không có sức chống cự với con trai có mắt một mí, ngay cả lúc thường xem video ngắn thì cậu cũng chọn diễn viên có mắt một mí.

Tầm mắt của Lưu Diệu Văn cũng tuần tra quanh lớp học, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Tống Á Hiên. Tống Á Hiên giống như là bị đốt cháy, cậu vội vàng dời mắt, cậu cảm thấy tuy rằng Lưu Diệu Văn đang cười nhưng ánh mắt lại vô cùng khắc nghiệt, không giống người dễ ở chung.

Lưu Diệu Văn được sắp xếp ngồi ở chỗ sau lớp học. Anh đi xuống ngồi vào chỗ của mình, Tống Á Hiên liền lặng lẽ quay đầu qua nhìn anh.

"Còn nhìn nữa à?" Lục Nhiên thấp giọng giận dỗi: "Không ngờ gay lại ở bên cạnh tôi."

"Nhìn thì có sao?" Tống Á Hiên hơi bĩu môi: "Đẹp mà không cho nhìn à?"

Con người ta trời sinh thích những gì đẹp đẽ.

Lưu Diệu Văn vừa tan học đã bị vây quanh, anh cũng rất kiên nhẫn, chậm rãi đọc cho từng người số liên lạc của mình, nói chuyện chuyện trò vui vẻ, không có vẻ xấu hổ e ngại như mấy học sinh chuyển trường khác.

"Này." Lục Nhiên vỗ vỗ Tống Á Hiên: "Sao cậu không đi xin wechat của người ta?"

"Sao tôi phải xin chứ?" Tống Á Hiên nói.

"Chả phải cậu nhìn cậu ta tới mức muốn rớt con mắt ra ngoài rồi sao? Vậy mà còn không chịu nắm bắt cơ hội."

Tuy rằng Tống Á Hiên chưa từng nói rõ xu hướng giới tính của mình, nhưng Lục Nhiên đã sớm xếp loại con trai có ngoại hình xinh đẹp như cậu vào giới gay rồi.

"Cũng... cũng đâu phải cứ đẹp là phải đi tiếp xúc. Hơn nữa, có nhiều người như vậy rồi, cũng đâu thiếu một người như tôi chứ." Tống Á Hiên có loại cảm giác ghen tuông khó hiểu. Lưu Diệu Văn thật sự rất được chào đón, không phải chỉ có mỗi Tống Á Hiên là bị anh hấp dẫn.

Tống Á Hiên nghĩ như vậy, nhưng cậu lại không kiềm chế được mà quay đầu nhìn Lưu Diệu Văn. Ngay sau đó, cậu đâm thẳng vào trong tầm mất của anh. Khóe miệng của Lưu Diệu Văn mang theo ý cười, đang nói gì đó với bạn học bên cạnh, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên bỗng chốc xoay đầu về.

Buổi chiều tan học, Tống Á Hiên mua một ly trà sữa rồi đi về nhà, không nghĩ tới lại gặp được Lưu Diệu Văn đang đi ra từ cổng trường. Tống Á Hiên vốn định chào hỏi với anh, nhưng cậu bỗng dưng ngừng lại. Cậu và Lưu Diệu Văn cũng đâu có thân, chào hỏi làm cái gì chứ.

Tống Á Hiên đi qua ngã tư đường, phát hiện Lưu Diệu Văn phía sau cũng đang chuẩn bị qua đường.

Tống Á Hiên xuyên qua mấy con đường, tùy ý quay đầu nhìn lại, phát hiện thế nhưng Lưu Diệu Văn vẫn còn đang ở phía sau mình.

Sao lại trùng hợp như vậy? Đừng nói cậu và Lưu Diệu Văn ở cùng một tòa nhà chứ.

Trái tim cậu thình thịch nhảy dựng lên.

Tống Á Hiên bước nhanh đi vào trong chung cư, cuối cùng cũng không nhìn thấy bóng dáng Lưu Diệu Văn nữa. Cậu thở ra một hơi, bắt đầu chờ thang máy. Tống Á Hiên cảm thấy vô cùng trùng hợp, cậu thế nhưng lại ở chung một tòa nhà với học sinh chuyển trường. Cũng không biết Lưu Diệu Văn có nhận ra cậu hay không.

Ngay sau đó, cậu nghe thấy một trận tiếng bước chân chậm chạp đi tới. Tống Á Hiên thầm nói không ổn, ngay sau đó liền nhìn thấy Lưu Diệu Văn bước ra từ chỗ ngoặt.

Tống Á Hiên: "..."

Tống Á Hiên cảm thấy vô cùng xấu hổ, tay nhanh hơn não mà nâng lên chào hỏi Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn cười cười với cậu: "Thật là trùng hợp."

Đôi mắt Tống Á Hiên nhìn mặt đất, nhẹ nhàng gật gật đầu. Cậu có chứng sợ hãi nhẹ với việc xã giao, bây giờ càng thêm hồi hộp, cái tay dưới cổ tay áo nắm chặt lại. Cậu mới ngửi được mùi hương nhẹ nhàng trên người Lưu Diệu Văn, giống như là mùi nước hoa hệ Mộc, lạnh lẽo lại khắc chế. Cổ mùi hương kia càng có vẻ rõ ràng hơn trong không gian nhỏ hẹp chật chội này, làm cậu có chút hốt hoảng.

Tống Á Hiên nghĩ, mình cũng có xịt nước hoa, là mùi kẹo sữa. Lưu Diệu Văn có ngửi được mùi kẹo trên người mình không nhỉ?

Sau đó tam quan của cậu hoàn toàn sụp đổ khi tay Lưu Diệu Văn ấn xuống cái nút cùng tầng mà cậu ở.

Tống Á Hiên: "!"

Sao lại có chuyện tình cờ như vậy chứ!?

"Ừm..." Tống Á Hiên ngốc lăng nhìn cái nút '17' đang sáng lên kia: "Trùng hợp quá nhỉ?"

Lưu Diệu Văn cũng nhìn cậu một cái, hỏi: "Cậu cũng ở tầng 17?"

Tống Á Hiên quay đầu đi, nặng nề gật gật.

Lưu Diệu Văn nở nụ cười: "Chúng ta thật đúng là có duyên phận."

Anh cố tình tăng thêm hai chữ cuối, như là nghiền hai chữ này ở giữa môi răng.

Lưu Diệu Văn đoán Tống Á Hiên nhất định không biết, những gì cậu nghĩ đều hiện hết lên mặt cậu. Anh nhìn vành tai đỏ như muốn nhỏ máu của Tống Á Hiên, đột nhiên lại dâng lên xúc động muốn cắn một cái.

Sau đó hai người không nói chuyện nữa.

Thang máy tới lầu 17, Tống Á Hiên đi ra trước, lấy chìa khóa mở cửa. Cậu dùng khóe mắt nhìn thấy Lưu Diệu Văn dừng lại ở cánh cửa cách vách phòng cậu.

Tống Á Hiên hít sâu một hơi, cố nặn ra vẻ mặt tự nhiên nhất, xoay người sang gọi anh: "Lưu Diệu Văn."

Lưu Diệu Văn nhướng mày.

"Tôi... tôi tên là Tống Á Hiên."

Lưu Diệu Văn cười nói: "Tôi biết."

Tống Á Hiên không rảnh suy xét tại sao Lưu Diệu Văn lại biết tên mình, nói ra câu cậu đã ấp ủ từ lâu: "Vậy... chúng ta add wechat nhé?"

Ban đêm, Tống Á Hiên tắm rửa xong, nâng cái đầu ướt đẫm chuẩn bị thăm quan vòng bạn bè của Lưu Diệu Văn. Cậu nhấn vào, kinh ngạc phát hiện Lưu Diệu Văn thế nhưng lại không có một người bạn nào. Cậu nghĩ có lẽ là mình bị Lưu Diệu Văn xếp vào trong nhóm 'chỉ nói chuyện phiếm', mất mát thoát ra ngoài.

Tống Á Hiên chống đầu lướt vòng bạn bè của mình, nghĩ thầm coi xong sẽ đi sấy tóc. Cậu theo thói quen làm mới danh sách bạn bè, đột nhiên phát hiện tên bạn mới nằm trên đỉnh đầu.

Lưu Diệu Văn: "Thật trùng hợp."

Đôi mắt Tống Á Hiên sáng rực lên.

Trong phòng không có ánh sáng, hết thảy đều bị chôn vùi trong bóng đêm ái muội.

Tống Á Hiên dùng khuỷu tay trái chống nệm, ngón tay trắng nõn che miệng lại, chỉ ra một vài tiếng nức nở. Eo cậu sụp xuống, cái mông vểnh cao, tay phải nắm côn thịt giả không ngừng thọc vào rút ra ở giữa cánh mông.

Ban ngày cậu là học sinh ưu tú được mọi người yêu mến, ban đêm lại biến thành con chó nhỏ cầu xin bị chịch. Sự tương phản này không ngừng đập vào trái tim vô cùng xấu hổ của cậu, cưỡng ép cậu bắt buộc phải tiếp nhận một mặt phóng đãng này của mình.

Tống Á Hiên đã làm rất nhiều chuyện tương tự như bây giờ, cậu đã sớm ngựa quen đường cũ. Cậu hiểu rõ cơ thể của mình, dùng món đồ chơi không ngừng đè lên điểm mẫn cảm bên trong, bắp đùi vừa mềm vừa ngứa, không nhịn được mà bắt đầu run rẩy.

Cậu chưa từng chân chính làm với người khác, trước giờ đều là tay làm hàm nhai.

Gò má Tống Á Hiên ửng hồng, chóp mũi cũng nhiễm tình dục mà đỏ lên. Cậu cảm thấy cơ thể mình rất nóng, giống như là sắp bốc cháy vậy. Đầu óc cậu vô cùng lộn xộn, nghĩ đến nhưng video làm tình kịch liệt lúc trước mình xem, nghĩ đến nút bịt hình cái đuôi trong hộc tủ, còn nghĩ đến mùi mộc hương trên người Lưu Diệu Văn. Tống Á Hiên xấu hổ vùi mặt vào trong gối đầu – cậu thế nhưng lại ý dâm bạn học của mình trong thời điểm này. Nhưng cậu càng muốn đẩy Lưu Diệu Văn trong đầu mình ta thì hình dáng của người nọ càng hiện lên rõ ràng.

Lưu Diệu Văn đẹp như vậy, có khi nào ở trong bóng tối cũng là một bộ dạng khác hay không?

Cậu nghĩ đến Lưu Diệu Văn, món đồ chơi đang tác loạn phía sau dường như cũng biến đổi. Thứ đó của Lưu Diệu Văn có to hơn đồ chơi này của cậu hay không?

Trong cơn hoảng hốt, Tống Á Hiên giống như đã ngửi được mùi mộc hương, khắc nghiệt lại cấm dục, lộ ra ý vị người sống chớ gần, trộn lẫn với mùi kẹo sữa trên người cậu, không phân biệt được là cảm giác mát lạnh hay là ngọt ngào. Lưu Diệu Văn dùng ngón tay thon dài hữu lực đè cậu trên khăn trải giường, hung ác dùng bàn tay to đánh lên mông cậu, làm cho mông thịt của cậu không ngừng lắc lư. Lưu Diệu Văn cúi người hôn môi cậu, mút vào đùa giỡn cái lưỡi mềm của cậu.

Khuôn mặt nhỏ của Tống Á Hiên nhăn lại, giữa môi răng tản ra tiếng nức nở đáng thương. Eo cậu mềm nhũn sắp không nâng nổi, bàn tay lại không kiềm được mà thọc vào rút ra nhanh hơn.

Lưu Diệu Văn dùng tay xoa nắn hai cánh mông mập trắng nõn, dùng ngón cái bẻ hai cánh thịt ra hai bên, làm cho cái lỗ nhỏ bí ẩn sưng đỏ kia lộ ra ngoài. Côn thịt thô to đâm vào bên trong thịt mềm ấm áp, không ngừng nghiền áp ở sâu trong thân thể cậu, ngay cả gân xanh trên côn thịt cũng bị thành ruột chật chội ẩm ướt hút chặt. Tống Á Hiên bị chịch vô cùng thoải mái, đôi mắt ẩm ướt giống như chó nhỏ cũng trợn to, trong miệng không ngừng phun ra mấy lời dâm đãng xấu hổ.

Cậu tưởng tượng răng nanh sắc nhọn của Lưu Diệu Văn đang ngậm lấy vành tai mình, dưới sự va chạm không ngừng gọi cậu là 'bé cưng'.

Đôi chân Tống Á Hiên không ngừng phát run, không quỳ nổi nữa, cả người xụi lơ trên giường. Cậu mềm mại kêu lên, giọng nói giống như nước sốt mật đào, đặc sệt ngọt ngào. Cậu rên rỉ tủi thân, nhưng chỉ có mình Tống Á Hiên biết cậu vui sướng đến cỡ nào. Tay cậu đưa đẩy càng lúc càng nhanh, làm cho phía dưới phát đau. Nhưng Tống Á Hiên lại thích loại khoái cảm thô bạo như vậy, cậu muốn bị bắt nạt, muốn bị xâm lược, muốn bị chịch đến mức không ngừng rơi nước mắt. Cậu say mê với hình ảnh trong đầu, không còn nhớ được gì cả.

"Lưu... Hức..."

Trong đống ý thức hỗn độn của Tống Á Hiên bỗng nhiên lọt vào một chút tỉnh táo – cậu cảm thấy mình thật hư hỏng, vậy mà lại ý dâm bạn học của mình. Ngay sau đó cậu lại rơi vào trong khoái cảm.

Cậu tự mình phủ định cảm giác và dục vọng xấu hổ, đạt tới cao trào.

Tống Á Hiên rút khăn giấy ra sửa sang lại cái giường dâm loạn. Tống Á Hiên lau nước mắt trên mặt, cậu không thích khóc, nhưng mỗi lần tự chơi đều sẽ rơi nước mắt.

Trường học ở vùng ngoại thành, đây là phòng mà ba mẹ cậu mua cho cậu. Ba mẹ của Tống Á Hiên ở trong trung tâm thành phố để dễ làm việc, ngày nghỉ mới đến đây thăm cậu. Bởi vậy Tống Á Hiên mới có được rất nhiều không gian riêng tư.

Du͙ƈ vọиɠ hỗn loạn qua đi, Tống Á Hiên mở di động ra, phát hiện mười phút trước Lưu Diệu Văn có nhắn tin cho cậu.

Tống Á Hiên nhìn thấy ba chữ 'Lưu Diệu Văn' này liền không nhịn được đỏ mặt, hơn nữa nhớ tới lúc Lưu Diệu Văn nhắn đến, cậu lại đang sung sướng đến mức không biết hôm nay là thứ mấy, cậu càng thêm xấu hổ muốn chui vào giường. Cậu cắn cắn môi dưới, click mở tin nhắn của Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn: Tôi có một đề bài không biết làm, có thể hỏi cậu không?

Tống Á Hiên vỗ vỗ khuôn mặt, nỗ lực làm mình tỉnh táo lại, nhắn 'được' cho người nọ.

Chợt, Lưu Diệu Văn gọi tới.

"Chào buổi tối." Đầu bên kia truyền đến giọng nam ôn hòa bình tĩnh.

"...Chào buổi tối." Giọng nói của Tống Á Hiên có chút khàn khàn ái muội, cậu hy vọng Lưu Diệu Văn không nghe được sự khác lạ này.

Tuy cậu có chút buông thả nhưng lúc làm việc quan trọng sẽ không hàm hồ. Hình như thành tích môn Văn của Lưu Diệu Văn không tốt lắm. Ngoại trừ đẹp trai, đây là ấn tượng thứ hai của Tống Á Hiên về Lưu Diệu Văn. Đây là bệnh chung của rất nhiều học sinh nam. Trước giờ Tống Á Hiên rất tự tin về thành tích môn Văn của mình, nghiêm túc giảng giải đề cho Lưu Diệu Văn.

Giọng nói của Lưu Diệu Văn ôn hòa, giọng điệu dứt khoát gọn gàng, không kiêu ngạo không nịnh nọt, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái. Một lát sau, Tống Á Hiên giải đề xong, Lưu Diệu Văn liền nói cảm ơn cậu. Tống Á Hiên vốn có hảo cảm với Lưu Diệu Văn, giao lưu với anh càng làm cho cậu cảm thấy vui sướng. Cậu còn muốn tám chuyện thêm với Lưu Diệu Văn nhưng cậu đang rất buồn ngủ, đôi mắt sắp không mở ra nổi.

Tống Á Hiên nâng mí mắt, giọng nói bởi vì buồn ngủ mà mềm nhũn: "Cậu còn có câu hỏi nào khác không? Nếu không tôi đi ngủ đây..."

Lưu Diệu Văn nói: "Câu hỏi thì không có, nhưng còn một chuyện. Nếu chúng ta ở gần nhau như vậy, ngày mai cùng đi đến trường nhé?"

Tống Á Hiên nháy mắt không còn buồn ngủ nữa.

Cậu lập tức ngồi ngay ngắn: "A – – ừ ừ, tất nhiên là được."

Trong lòng cậu thầm mắng chính mình, Tống Á Hiên, mày đúng là không biết xấu hổ mà.
Tống Á Hiên ngậm một bịch bánh bao trong miệng, đưa một cái bịch khác cho Lưu Diệu Văn, lúc nói chuyện có chút không rõ ràng: "Nè, đồ ăn sáng của cậu đó."
Hôm nay cậu cố tình bôi một ít nước hoa mùi kẹo sữa trên cổ tay và trên cổ, lúc đưa tay qua tỏa ra mùi hương ngọt ngào.

Lưu Diệu Văn cũng không khách khí, anh nhận lấy cầm trong tay: "Cảm ơn. Người nhà cậu tự hấp à?"

Tống Á Hiên lắc đầu: "Không phải, tôi tự hấp đó. Nhà tôi có mình tôi thôi."

"Sao cậu lại ở một mình?"

"Ba mẹ tôi bận đi làm, ở trong thành phố ấy, cuối tuần mới qua đây." Trong miệng Tống Á Hiên ngậm bánh bao nên gò má phồng to lên, vừa buồn cười vừa đáng yêu.

Lưu Diệu Văn gật đầu: "Tôi cũng ở một mình."

"Ba mẹ cậu đâu?" Tống Á Hiên hỏi.

"Bọn họ còn ở thành phố C, tôi từ bên đó chuyển qua đây."

Tống Á Hiên trừng to mắt: "Cô chú không lo cho cậu à?"

"Anh của tôi học đại học ở bên này, ngày thường nếu có việc thì có thể tìm anh ấy."

Trong lòng Tống Á Hiên nói thật trùng hợp, cậu và Lưu Diệu Văn là hàng xóm, lại đều sống một mình.

"Ừm... Vậy sau này chúng ta có thể chơi cùng nhau." Tống Á Hiên cảm thấy Lưu Diệu Văn có chút đáng thương, một mình rời nhà đi học ở xa như vậy.

Hai người im lặng đi bộ, Tống Á Hiên cảm thấy có chút xấu hổ, vụng về tìm chuyện nói với Lưu Diệu Văn: "Vậy... cậu bao nhiêu tuổi rồi?'

"Tôi 18." Lưu Diệu Văn nói.

Tống Á Hiên kinh ngạc hỏi: "Cậu 18 rồi sao? Tháng sau tôi mới đầy 17 tuổi."

Lưu Diệu Văn cong môi: "Vậy cậu phải gọi tôi là anh rồi."

Tống Á Hiên cảm thấy lúc Lưu Diệu Văn cười rộ lên đặc biệt đẹp trai, không khỏi ngoan ngoãn gọi: "Văn ca."

Lưu Diệu Văn duỗi tay xoa nhẹ tóc Tống Á Hiên.

Cảm giác rung động ngày hôm qua lại xuất hiện, Tống Á Hiên rũ mắt nhìn dây giày của mình, muốn che giấu cảm giác hồi hộp. Lưu Diệu Văn nhìn qua rất ôn hòa, lại có thể dựa dẫm, khiến cho Tống Á Hiên bất giác dựa lại gần anh. Gió thoảng qua, Tống Á Hiên chợt ngửi được mùi mộc hương quen thuộc, đột nhiên nhớ tới chuyện hoang đường tối hôm qua, mặt cậu lập tức đỏ lên.

Tống Á Hiên thầm mình mình biến thái, nhưng mà Lưu Diệu Văn thật sự rất có lực hấp dẫn với cậu.

Vậy cậu có thể tiến thêm một bước không nhỉ? Cậu nhớ tới lời nói hôm qua của Lục Nhiên, bảo cậu phải nắm chặt cơ hội.

Lưu Diệu Văn làm cậu có chút rung động, khiến cho ban đêm cậu có thứ để an ủi. Tống Á Hiên có rất nhiều bí mật, trừ cậu ra thì không ai biết. Cậu chưa từng yêu đương với ai, nhưng không thầy dạy cũng biết việc lên giường. Cậu thiếu kinh nghiệm trong việc yêu đương, nhưng càng vì vậy mà thêm tò mò. Nhưng cậu đột nhiên ý thức được, có lẽ Lưu Diệu Văn vốn không thích con trai.

Tống Á Hiên đang nghĩ ngợi, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bàn tay. Lưu Diệu Văn búng tay: "Đang nghĩ gì mà lại chăm chú như vậy."

"Em... đang nghĩ rốt cuộc là anh ăn cái gì mà lại cao như vậy?" Tống Á Hiên mặt không đỏ tim không đập nói dối.

Tâm tư của Tống Á Hiên tuy rất nhiều nhưng da mặt lại mỏng, cậu không có cách nào chủ động nói chuyện tình cảm với Lưu Diệu Văn. Cậu không dám nói mình thích Lưu Diệu Văn, cậu và Lưu Diệu Văn quen nhau mới mấy ngày nhưng cậu thật sự bị anh hấp dẫn. Cậu còn nhỏ, kiến thức còn ít, những người trước giờ cậu tiếp xúc đều có loại tính cách giống hệt cậu, chỉ có Lưu Diệu Văn là khác biệt. Lưu Diệu Văn không ngả ngớn đùa giỡn giống cậu, lời nói và cử chỉ lộ ra thong dong bình tĩnh. Anh có một loại thành thục vượt quá tuổi, làm cho Tống Á Hiên không nhịn được dựa dẫm vào anh.

Hết tiết, Tống Á Hiên quay đầu dùng khóe mắt ngắm Lưu Diệu Văn, bị Lục Nhiên ghét bỏ: "Cậu nói xem chừng nào thì Lưu Diệu Văn bị cậu nhìn chằm chằm đến thủng một cái lỗ?"

Tống Á Hiên hậm hực quay đầu lại nói với Lục Nhiên: "Ê, tôi hỏi cậu một chuyện."

"Cậu hỏi đi."

"Tôi muốn hỏi thầy một chuyện nhưng lại xấu hổ không hỏi được thì phải làm sao bây giờ?" Tống Á Hiên hỏi.

Trên mặt Lục Nhiên hiện lên vẻ khó tin: "Cậu mà cũng có lúc xấu hổ không dám hỏi thầy à?"

Tống Á Hiên tức giận: "Tôi đang nói nghiêm túc đấy."

"Rất dễ mà." Lục Nhiên nói: "Viết một bức thư nặc danh, để lên trên bàn giáo viên không phải là xong rồi à?"

Tống Á Hiên đăng kí một acc Wechat mới, mượn số di động của Lục Nhiên đăng kí, cậu nói dối bảo là muốn add Wechat của thầy để hỏi.

Đêm khuya, Tống Á Hiên nằm trên giường, dùng acc mới add Wechat của Lưu Diệu Văn.

Lời mời kết bạn rất nhanh đã được đồng ý.

Tống Á Hiên rất hồi hộp, sợ mình bị lộ, đành phải gõ một chữ 'Hi'.

7: Em là học đệ của anh, hôm nay nhìn thấy anh ở trên hành lang nên muốn kết bạn.

Lưu: OK.

7: Em có thể tâm sự với anh không?

Lưu: Tâm sự chuyện gì?

Tống Á Hiên đột nhiên bị hỏi đến nghẹn họng. Đúng rồi, cậu với Lưu Diệu Văn thì có cái gì để tâm sự chứ? Cậu bây giờ không phải là Tống Á Hiên. Cậu không cần phải để ý mặt mũi nữa, cho dù cậu có xúc phạm đến Lưu Diệu Văn thì cậu cũng chỉ cần block rồi vỗ mông chạy lấy người, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra là được rồi. Trong lòng Tống Á Hiên đột nhiên nổi lên một loại khoái cảm bí ẩn, cậu rất quen thuộc với cảm giác này – – mỗi khi cậu nhận ra được người khác không biết học sinh giỏi ba tốt như cậu vào ban đêm lại phóng đãng dâm loạn như vậy thì cậu sẽ sinh ra loại cảm giác này.

Một là không làm, hai là chơi tới bến. Đã mặc áo choàng rồi thì không ai thấy mặt mũi của cậu nữa.

Tống Á Hiên cắn chặt răng, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đỏ như nhỏ máu, ngón tay nhấn vào nút gửi, rêи ɾỉ trong lòng: "Làm ơn, xin hãy tha thứ cho em đi."

7: Em có thể quấy rối tình dục anh không ạ?

Đầu bên kia im lặng thật lâu.

Ngay lúc Tống Á Hiên bị cảm giác hối hận và xấu hổ tra tấn lăn lộn trên giường thì Lưu Diệu Văn nhắn lại một câu.

Lưu: Em muốn quấy rối như thế nào?

Tống Á Hiên tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, thái độ của Lưu Diệu Văn thể hiện anh cũng không chán ghét đồng tính.

Cậu cắn môi dưới đến trắng bệch, gõ chữ: Gửi ảnh của em cho anh.

Ngay sau đó, dường như là cảm thấy không đủ nên cậu bổ sung nói: Là cái loại ảnh xấu hổ ấy.

Đầu kia di động lại im lặng nửa ngày mới rep lại: Gửi.

Trong nháy mắt này, Tống Á Hiên lập tức cảm giác được Lưu Diệu Văn bây giờ rất khác với Lưu Diệu Văn ngày thường. Lưu Diệu Văn rất ôn nhu, anh chưa bao giờ dùng giọng điệu lạnh băng như thế để nói chuyện với cậu. Lời nói của Lưu Diệu Văn bây giờ giống hệt như ra lệnh, không có chút lễ phép nào. Loại cảm giác tương phản này tựa như làm cho cậu có thể nhìn trộm đến nội tâm chân thật của Lưu Diệu Văn, mặc dù chỉ là lướt qua một chút nhưng cũng có thể làm cho trái tim cậu run rẩy.

Đầu ngón tay Tống Á Hiên run không ngừng, trái tim như muốn nhảy ra ngoài. Cậu chọn một tấm hình, trong hình cậu đang ngồi quỳ trên giường, thân trên trần trụi, nửa người dưới mặc một cái quần lót màu trắng, lộ ra da thịt trắng nõn, quầng vú ửng đỏ và vòng eo nhỏ nhắn. Trên cổ cậu đeo một cái vòng cổ bằng da màu trắng, không chụp được phần đầu, chỉ lộ ra cái cằm nhòn nhọn mơ hồ.

Lúc này Lưu Diệu Văn rep rất nhanh: Tiếp tục.

Tống Á Hiên lại gửi một tấm ảnh qua, trong ảnh cậu đưa lưng về phía camera, sau eo bên trái có một nốt ruồi nhỏ. Quần lót cậu bị kéo xuống một ít, lộ ra hơn nửa cánh mông thịt tròn trịa trắng nõn, cái động nhỏ bí ẩn kia bị cái đuôi thỏ trắng tuyết mềm mại che mất.

Tống Á Hiên lo lắng cắn ngón tay cái, cả người cậu đã choáng váng, không hiểu được sao chuyện lại đi tới bước này.

Một lát sau, Lưu Diệu Văn gửi tin nhắn lại đây: Sao lại muốn gửi mấy tấm ảnh này cho tôi?

Tống Á Hiên thành thành thật thật trả lời: Bởi vì học trưởng rất đẹp trai, em chỉ liếc qua một cái đã bị hút hồn rồi.

Gan cậu to ra, lại liên tục gửi mấy tấm ảnh nữa cho Lưu Diệu Văn, đều là những tấm không thấy mặt.

Lưu Diệu Văn hoặc là nhắn một câu ngắn ngủn 'tiếp tục' hoặc là không rep, thái độ ái muội không rõ. Tống Á Hiên không biết Lưu Diệu Văn cảm thấy thế nào đối với chuyện bị cậu quấy rối tình dục, nhưng cậu vẫn không biết mệt mà gửi ảnh của mình qua cho anh. Cậu rất vui vẻ, cuối cùng cậu cũng có thể chia sẻ bí mật tình sắc dâm đãng này của mình với người khác.

Tống Á Hiên phát dâm đến sung sướng, qua một lúc lâu mới nhận ra được đã khuya rồi, cậu thiếu ngủ thì không thể tập trung học được nên cậu không thể thức đêm.

Cậu không nỡ, nhưng vẫn nhắn tin qua: Học trưởng, em phải đi ngủ đây.

Tống Á Hiên cảm thấy không đủ, tiếp tục nhắn: Ngày mai em có thể tìm học trưởng nữa không?

Lưu Diệu Văn rep lại: Có thể.

Tống Á Hiên vui vẻ đến mức muốn vẫy đuôi, tuy rằng giọng điệu của Lưu Diệu Văn vẫn không chút ôn hòa nhưng lại chưa từng có ý muốn từ chối cậu.

Tống Á Hiên cứ theo như thường cầm một bịch đồ ăn sáng đứng chỗ thang máy chờ Lưu Diệu Văn. Cậu phát hiện Lưu Diệu Văn không có thói quen ăn sáng, cậu không đưa cho anh thì anh sẽ không ăn. Tống Á Hiên nấu đồ ăn sáng cho mình, thuận tiện lại chuẩn bị thêm một phần cho Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn ra khỏi nhà, trên người tỏa ra mùi mộc hương. Tống Á Hiên ngoan ngoãn mà gọi 'Anh, chào buổi sáng' rồi đưa bữa sáng cho anh. Tống Á Hiên rất thích mùi hương trên người Lưu Diệu Văn, cậu đi phía sau lặng lẽ dùng sức hít lấy hơi thở của anh.

Tối hôm qua cậu mới dùng acc clone quấy rối Lưu Diệu Văn, bây giờ vẫn chưa bình tĩnh lại được. Tống Á Hiên lặng lẽ quan sát anh, Lưu Diệu Văn không có chút khác thường nào, không nhìn ra được mới hôm qua anh lại nhận được rất nhiều ảnh nude của người khác.

Tiết Ngữ văn, bởi vì hôm qua Tống Á Hiên ngủ muộn, hơn nữa môn Văn vừa dài dòng lại chán ngắt, cả người cậu đều mơ màng sắp ngủ, cái đầu không ngừng gật gù. Cậu mê man nghĩ, cậu còn chưa yêu đương với Lưu Diệu Văn mà đã như bị hút hết tinh khí rồi.

Lục Nhiên ngồi bên cạnh lén lút chọt chọt cánh tay cậu, thấp giọng nói: "Cậu mà cũng có lúc ngủ gật trong lớp à? Đúng là hiếm thấy."

Tống Á Hiên nghe vậy lắc lắc đầu, muốn làm cho mình tỉnh táo lại một chút. Lúc sau cậu mới lấy lại tinh thần, trong đầu lại nghĩ đến Lưu Diệu Văn. Tối hôm nay cậu nên gửi ảnh nào cho Lưu Diệu Văn đây nhỉ? Là chụp toàn thân hay chỉ chụp bộ phận? Hay là trực tiếp vứt đi mặt mũi gửi nguyên một cái video qua?

Trong đầu của Tống Á Hiên tràn đầy phế liệu màu vàng, nhịn không được quay lại nhìn Lưu Diệu Văn. Lưu Diệu Văn hơi cúi đầu, giống như đang xem sách bài tập. Nhưng đầu năm nay học sinh đều là hồ ly ngàn năm, không ai có thể qua mắt được. Tống Á Hiên chỉ liếc qua một cái đã biết Lưu Diệu Văn nhất định đang trộm bấm điện thoại dưới bàn.

Suy nghĩ của Tống Á Hiên vừa lóe lên, cậu cũng nhẹ nhàng móc di động ra, ngay cả Lục Nhiên cũng không biết.

Cậu đăng nhập vào acc clone, dùng một tay gõ tin nhắn gửi cho Lưu Diệu Văn.

7: Học trưởng đang làm gì vậy?

Quả nhiên, rất nhanh Lưu Diệu Văn đã rep lại.

Lưu: Nghe giảng.

Tống Á Hiên nhắn lại: Sao học trưởng đi học mà còn chơi di động thế?

Lưu Diệu Văn không trả lời câu này của cậu, ngược lại hỏi: Em muốn làm gì?

7: Không làm gì hết, chỉ là nhớ anh thôi.

Tống Á Hiên trộm quay đầu lại nhìn Lưu Diệu Văn một cái, vẻ mặt người nọ nhàm chán, không có chút biểu tình nào.

Cậu đột nhiên nảy ra một ý xấu. Trải qua tối hôm qua, Tống Á Hiên đã biết Lưu Diệu Văn không phải là cái loại giống Liễu Hạ Huệ, có người đẹp ngồi trong lòng nhưng vẫn không loạn rồi. Cậu muốn thử xem Lưu Diệu Văn có thể kiềm chế đến mức nào.

Tống Á Hiên gửi một tấm ảnh nude chụp nghiêng người qua, gõ chữ: Em thật sự rất nhớ học trưởng.

Cậu quay đầu nhìn lại, Lưu Diệu Văn vẫn vô cùng bình tĩnh, ngay cả tư thế cũng không đổi, Tống Á Hiên thậm chí có chút nghi ngờ có phải người mình đang nói chuyện không phải là Lưu Diệu Văn hay không?

Lúc này, Lưu Diệu Văn cũng nhắn lại một tin: Ở trường mà cũng phát dâm được?

Trái tim Tống Á Hiên thình thịch nhảy lên, rõ ràng là cậu trêu chọc trước nhưng Lưu Diệu Văn chỉ dùng một câu cũng có thể làm cho cậu tước vũ khí đầu hàng. Cậu hiểu được ý của Lưu Diệu Văn là trách móc hay là ngầm đồng ý, cậu bị kích thích đến đầu óc choáng váng, cảm giác dưới háng đã nổi lên phản ứng. Cậu và Lưu Diệu Văn lại làm chuyện xấu hổ giữa ban ngày, ngồi nghiêm chỉnh trong lớp tán tỉnh ái muội, làm cho không khí xung quanh cũng bị bao phủ bởi một loại sắc tình càn rỡ.

Tống Á Hiên đỏ mặt gõ chữ: Vậy học trưởng có thích không?

Cậu hít sâu một hơi, quyết định quay đầu lại nhìn vẻ mặt của Lưu Diệu Văn. Cậu vừa xoay đầu qua đã đối diện với đôi mắt đang nhìn chằm chằm cậu của Lưu Diệu Văn.

Không biết Lưu Diệu Văn đã ngẩng đầu lên từ khi nào, mặt không biểu tình mà nhìn cậu. Bỗng nhiên, Tống Á Hiên lại nhìn thấy Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng nhướng mày.

Tống Á Hiên tức khắc vô cùng hoảng hốt, miễn cường làm ra bộ dạng không có việc gì mà quay đầu lại. Cậu hồi hộp đến đầu ngón tay cũng phát run – – cậu chưa từng nhìn thấy ánh mắt kia của Lưu Diệu Văn. Lưu Diệu Văn rất đẹp trai, nhưng cũng vô cùng hung hăng. Ngày đầu tiên Tống Á Hiên nhìn thấy Lưu Diệu Văn đã cảm thấy như vậy. Mới vừa rồi trên mặt Lưu Diệu Văn không có biểu cảm gì nên có vẻ càng thêm lạnh lùng khắc nghiệt, nhưng ánh mắt của anh lại rất âm trầm, làm cho Tống Á Hiên nghĩ tới con sói trong rừng.

Tống Á Hiên thầm mắng mình bị tình dục làm đầu óc mụ mị, cảm giác sau lưng như có kim đâm, không ngừng chảy mồ hôi lạnh. Không phải là Lưu Diệu Văn nhận ra cậu rồi chứ!? Cậu quả thật không biết nếu Lưu Diệu Văn nhận ra mình là loại người không biết xấu hổ như vậy thì sẽ xảy ra chuyện gì.

Cậu hơi cúi đầu nhìn Wechat, Lưu Diệu Văn đã nhắn một tin qua.

Văn: Tập trung học đi.
Thái độ Lưu Diệu Văn ba phải cái nào cũng được làm Tống Á Hiên không thể hiểu rõ suy nghĩ của anh. Tống Á Hiên lén lút đút điện thoại vào trong túi, trái tim rối loạn tiếp tục nghe giảng bài.
Tiết sau là tiết Thể dục, Tống Á Hiên mới trải qua chuyện kinh khủng trong tiết Ngữ văn nên không biết đối diện với Lưu Diệu Văn như thế nào. Nhưng mà Tống Á Hiên cũng không ngốc tới mức để mình tự lòi đuôi, vẫn giống như thường ngày căng da đầu đi tìm Lưu Diệu Văn cùng đi tới sân thể dục.

Tống Á Hiên chạy tới tìm Lưu Diệu Văn, nhỏ giọng gọi một tiếng 'Văn ca'. Cậu thuần thục dán sát trên người Lưu Diệu Văn, ngón tay nắm lấy lớp vải chỗ khuỷu tay đồng phục của anh. Lưu Diệu Văn ôn hòa cười với cậu, tựa như bộ dáng tối tăm mà Tống Á Hiên nhìn thấy trong tiết Văn là ảo giác của cậu. Lưu Diệu Văn dường như muốn nói gì đó, đột nhiên lại bị một bóng đen từ phía sau nhào tới bắt lấy.

Tống Á Hiên: ?

Một bạn nam vóc dáng cao cao thân mật ôm cổ Lưu Diệu Văn, đằng sau còn có năm học sinh nam nữa. Cậu ta nhét quả bóng rổ vào trong ngực Lưu Diệu Văn, lớn tiếng nói: "Đi nào Lưu tổng, cùng nhau đi đánh bóng."

Lưu Diệu Văn bị quanh minh chính đại cướp đi mất, chỉ có thể mang khuôn mặt có lỗi phất phất tay với Tống Á Hiên, để lại một mình Tống Á Hiên trong gió loạn.

Tuy trong lòng Tống Á Hiên có khó chịu, nhưng cậu tuyệt đối sẽ không can thiệp đến chuyện giao tiếp hàng ngày của Lưu Diệu Văn. Hơn nữa, lúc Lưu Diệu Văn chơi bóng thật sự rất đẹp trai.

Lưu Diệu Văn cao tới 1m9, đội bóng rổ trong lớp lại vừa vặn thiếu một bạn nam có dáng cao, thế là sau khi anh đến lớp một ngày, tiết thể dục sau đó đã bị kéo đi để lấp kín chỗ trống.

Lưu Diệu Văn thay đồ đánh bóng rổ, trên trán và sau lưng ướt nhẹp mồ hôi, cánh tay màu mật lập lòe ánh nước. Anh đang hơi khom eo nghiêm túc phòng thủ, trong mắt chỉ có cái bóng rổ kia. Ngay sau đó, anh che bóng tiến lên quăng vào trong rổ của đối thủ.

"Đẹp lắm!"

Mấy bạn học xung quanh kinh ngạc thốt lên, Tống Á Hiên cũng đứng một bên nghiêm túc nhìn, trong mắt chỉ có Lưu Diệu Văn. Cậu cảm thấy lúc Lưu Diệu Văn vận động vô cùng gợi cảm, khuôn mặt gợi cảm, đầu tóc ướt nhẹp gợi cảm, cơ bắp và cẳng chân tràn đầy sức mạnh cũng gợi cảm nốt. Cậu rất thích cánh tay có lực kia của anh, cậu chỉ cần tưởng tượng đến cảnh anh dùng cái tay kia bóp chặt cổ mình ở trên giường đã lập tức mềm chân.

Tống Á Hiên đã sớm quên mất chuyện xảy ra trong tiết Ngữ văn. Lúc Lưu Diệu Văn chơi xong, Tống Á Hiên liền hưng phấn đi tới gọi: "Anh! Anh chơi bóng quá đẹp trai!"

Còn một lúc nữa mới tới giờ tan học, hai người đứng bên sân bóng rổ trống trải kia nghỉ ngơi. Trên người Lưu Diệu Văn toàn là mồ hôi, không chạm vào Tống Á Hiên. Tống Á Hiên đưa khăn giấy cho anh, Lưu Diệu Văn liền cầm lấy lau mồ hôi.

Lưu Diệu Văn mở miệng hỏi cậu: "Thường ngày cậu có chơi bóng rổ không?"

"Ừm... Hồi học cấp hai từng chơi." Tống Á Hiên nói: "Nhưng mà em chơi không giỏi, cảm thấy rất mất mặt nên không chơi nữa."

Lưu Diệu Văn nói: "Anh có thể dạy cậu."

Mấy đứa con trai tuổi này đều không thể nào chống đỡ nổi sức mê hoặc của bóng rổ, Tống Á Hiên cũng không ngoại lệ. Cậu mở to hai mắt: "Thật sao? Nhưng em ngốc lắm, không có tế bào vận động."

Lưu Diệu Văn cười rộ lên: "Cứ thử xem."

Đang vào thu, thời tiết hơi lạnh. Tống Á Hiên cởi áo khoác đồng phục ra, lộ ra áo thun ngắn tay màu đen bên trong, cậu run lập cập. Da cậu vốn rất trắng, bị màu áo đen tôn lên càng thêm phát sáng. Khung xương của cậu nhỏ, đôi tay thành thật ôm bóng rổ, thoạt nhìn vừa vụng về lại vừa ngoan ngoãn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store