ZingTruyen.Store

Van Chuong Dinh Menh

Buổi sáng hôm sau, tiết Văn lại tiếp tục, nhưng lần này không khí giữa Huy và Linh dường như khác lạ. Linh ngồi trước, mắt nhìn chằm chằm vào cuốn sách giáo khoa mà chẳng đọc được chữ nào. Cô vẫn chưa thoát khỏi cảm giác bối rối sau những lời của Huy ngày hôm qua. Những câu chữ trong đầu cô cứ lặp đi lặp lại như một bản nhạc không ngừng, khiến tâm trí cô không thể tập trung vào bài học.

Huy ngồi phía sau, ánh mắt không rời khỏi mái tóc buộc gọn của Linh. Thỉnh thoảng, anh mỉm cười khi thấy cô lơ đễnh nghịch bút hoặc chống cằm suy tư. Huy nhận ra, càng ngày anh càng muốn bảo vệ cô nhiều hơn. Cảm xúc trong lòng anh dâng trào, và anh tự hỏi liệu Linh có cảm nhận được điều gì trong anh hay không. Mỗi lần nhìn thấy nụ cười của Linh, anh lại cảm thấy như mọi lo âu trong cuộc sống đều tan biến.

"Cậu đang nghĩ gì thế, Linh?" Huy bất ngờ lên tiếng, giọng đủ to để Linh nghe, nhưng không làm phiền các bạn xung quanh. Câu hỏi của Huy như một cơn gió nhẹ thổi bay những suy nghĩ lộn xộn trong đầu Linh.

Linh giật mình quay lại, ánh mắt lấp lánh sự bất ngờ. "Học bài. Còn cậu thì sao? Lại mơ mộng gì đấy à?" Cô cố gắng tạo vẻ bình tĩnh, nhưng không thể giấu được chút lo lắng trong giọng nói.

Huy nghiêng đầu, cười nhạt. "Nếu tớ nói là đang nghĩ về cậu, cậu có tin không?" Câu nói của Huy làm Linh bối rối hơn bao giờ hết. Cô không biết phải phản ứng như thế nào, chỉ có thể im lặng và nhìn xuống bàn học.

Linh trợn mắt, mặt hơi đỏ. "Không nói chuyện nữa, lo học bài đi!" Cô vội vàng quay lên, nhưng không giấu được nụ cười mỉm trên môi. Trong lòng cô, một cảm giác ấm áp lan tỏa. Có phải Huy đang thực sự quan tâm đến cô không?

Cô giáo bước vào lớp, mang theo một tập đề kiểm tra. "Hôm nay chúng ta sẽ làm bài tập thực hành để chuẩn bị cho cuộc thi học sinh giỏi cấp trường. Mỗi người làm một bài, không được nhắc bài nhau." Những lời của cô giáo khiến Linh cảm thấy hồi hộp. Cô không chỉ lo lắng về bài kiểm tra mà còn về những cảm xúc đang dâng trào trong lòng.

Huy thở dài, khẽ thì thầm: "Xem ra không có thời gian để nghĩ nữa rồi." Linh nghe thấy, khẽ quay lại lườm anh, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp kỳ lạ. Dù cho bài kiểm tra sắp tới có căng thẳng đến đâu, sự hiện diện của Huy vẫn khiến cô cảm thấy an tâm hơn.

Sau giờ kiểm tra, cả lớp túa ra như đàn ong vỡ tổ, tiếng bàn luận về đề bài vang lên khắp nơi. Linh gấp sách vở, định ra về thì Huy tiến lại gần, trên tay cầm cuốn sách Văn dày cộp. "Linh, cậu để quên sách này."

Cô ngạc nhiên, nhìn thấy cuốn sách quen thuộc của mình trong tay anh. "Ơ, tớ quên à? Cảm ơn nhé." Lòng cô dấy lên một chút ngượng ngùng khi nghĩ đến những gì đã viết trong cuốn sách ấy.

Huy không đưa ngay mà lật giở một trang bên trong, ngón tay chỉ vào một dòng chữ nhỏ viết bằng bút chì. "Cái này là gì vậy?" Câu hỏi của Huy khiến Linh giật mình. Cô nhớ ra mình đã từng nguệch ngoạc vài dòng thơ trong lúc học bài buồn chán. Những dòng chữ ấy là những cảm xúc mà cô không dám bộc lộ ra ngoài.

Linh đỏ mặt, vội giật lấy cuốn sách. "Không có gì cả! Đưa đây!" Cô thực sự không muốn Huy đọc những gì mà cô đã viết. Nó như một phần riêng tư, mà cô không sẵn sàng chia sẻ.

Huy nhướn mày, cười nhẹ. "Thì ra cậu cũng thích thơ tình à? 'Hỡi ai trong nắng, ta đợi người về.' Đọc thơ mà ngượng thế sao?" Anh không thể kiềm chế được sự thích thú khi đọc những dòng thơ ấy. Đó là một phần của Linh mà anh rất muốn hiểu.

Linh không biết làm gì ngoài việc lườm anh, nhưng ánh mắt không thể che giấu sự xấu hổ. "Thôi đi, Huy! Đừng có mà trêu tớ!" Cô cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng trong lòng lại đang hồi hộp. Dù sao, Huy cũng là người đầu tiên biết về sở thích này của cô.

Huy bật cười, nhưng không trêu thêm. Anh nhìn Linh, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng mà hiếm khi cô thấy. "Tớ không trêu đâu. Chỉ là... thơ của cậu hay thật. Tớ nghĩ cậu nên viết nhiều hơn." Câu nói ấy khiến Linh bất ngờ, nhưng cũng cảm thấy vui. Cô cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn cậu."

Huy gật đầu, rồi bước đi trước, để lại Linh đứng lặng với cuốn sách trên tay. Cô lật lại trang giấy có dòng thơ nguệch ngoạc, khẽ mỉm cười. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra rằng có những điều nhỏ bé nhưng lại mang đến niềm vui lớn lao. Giữa những dòng chữ trong sách, Linh nhận ra, có lẽ điều đặc biệt nhất chính là những ký ức nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa mà họ đang cùng nhau tạo ra.

Đó là một buổi sáng bình thường, nhưng đối với Linh, nó trở thành một kỷ niệm đẹp. Cô bắt đầu nghĩ về những điều tốt đẹp trong cuộc sống, và có thể, Huy chính là một phần trong những điều ấy. Linh quyết định sẽ viết nhiều hơn, không chỉ vì Huy, mà còn vì chính bản thân cô. Những dòng thơ sẽ là cách để cô bộc lộ cảm xúc, để ghi lại những khoảnh khắc đáng nhớ của tuổi trẻ.

Huy và Linh, hai con người đang khám phá những cảm xúc đầu đời, đang dần gần gũi hơn trong từng khoảnh khắc đơn giản. Họ không chỉ là bạn học, mà có thể là những người bạn tâm giao, cùng nhau chia sẻ những điều nhỏ nhặt nhưng đầy ý nghĩa. Cả hai đều không biết rằng, những ngày tháng tới sẽ là những chuyến hành trình đầy thú vị và bất ngờ, mà họ sẽ cùng nhau trải qua.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store