ZingTruyen.Store

[ᴛʀườɴɢ - ᴠươɴɢ] 𝐓𝐮𝐲ế𝐭 Đầ𝐮 Đô𝐧𝐠 [𝑬𝒏𝒅]

48. Tấᴛ ᴄả đềᴜ ɢɪả ᴛạᴏ

Aquafina1201

- Xin mời cô dâu và chú rể tiến vào lễ đường. Tiếng vỗ tay chúc mừng vang lên liên hồi. Sắp đến đích rồi, chỉ một chút nữa thôi.

- Kristal Kalila, con có đồng ý lấy Trần Minh Vương làm chồng và thề sẽ mãi mãi bên nhau dù có ốm đau, bệnh tật...

- Vâng, con đồng ý! - Tôi mỉm cười nhìn anh nhưng đáp lại chỉ là gương mặt lạnh như băng ấy. Tôi hơi ngượng trước thái độ của anh, ai đời lại vác bộ mặt không tí cảm xúc nào lên lễ đường. Nhưng thôi, anh thế nào cũng được, chỉ cần anh đồng ý thôi.

- Trần Minh Vương, con có đồng ý lấy Kristal Kalila làm vợ và...

Đột nhiên anh phá lên cười trước hàng trăm ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Cười...cười cái gì chứ?

- Lấy? Lấy ai cơ chứ? - Giọng anh run lên vì cười.

Tên cha sứ cứ đờ người ra nhìn anh đầy khó hiểu.

- Lão già, ông có bị ấm đầu không? Nghĩ sao mà bảo tôi lấy con đàn bà đê tiện này?

- TRẦN MINH VƯƠNG!!! - Tôi gần như thét lên. Mẹ kiếp, anh nói ai đê tiện? Anh mất trí rồi à?

Anh nhìn tôi bằng nửa con mắt, môi anh nhếch lên một đường cong hoàn hảo nhưng đầy khinh bỉ. Xong, anh quay mặt về phía mọi người, lườm ông ta rồi nhìn thẳng vào mắt tên Lương Xuân Trường như thách thức.

- Tôi, Trần Minh Vương. Sẽ không bao giờ kết hôn với Kristal Kalila. Buổi lễ chấm dứt tại đây!

Dứt lời anh quay lưng bỏ đi trong tiếng bàn tán xôn xao của mọi người. Tôi chỉ biết sững sờ nhìn bóng anh xa dần xa. Kế hoạch thành công của ông ta là đây ư???!!!

______________________________
--------------------

Tôi có mặt trên cõi đời này, có mặt trong cái gia đình này vì mục đích gì? Tôi là gì? Là bù nhìn hay là con rối cho mọi người tiêu khiển? Hết người này rồi đến người khác giật dây, tôi thì cứ như thằng ngốc làm theo ý muốn của từng người. Tôi không muốn sống như thế nữa. Tôi sẽ thay đổi, sẽ sống cuộc sống mà mình muốn. Dù là ba hay anh đi nữa cũng không có quyền điều khiển cuộc đời tôi.

Ba ép tôi, anh ép tôi. Cả hai người đều dồn tôi vào đường cùng. Để "đáp lại" tình yêu của hai người...tôi phá tan cái đám cưới này cũng không có gì là quá đáng đâu đúng không?!

"Vâng, con đồng ý". Ả nhìn sang tôi, mỉm cười đầy trìu mến. Làm ơn dẹp cái nụ cười kinh tởm ấy hộ tôi. Giả tạo!

"Trần Minh Vương, con có đồng ý lấy Kristal Kalila làm vợ và..." Không kiềm chế được nữa, tôi phá lên cười trước sự ngỡ ngàng của hành trăm người khách đến dự.

Tôi đáp lại ánh nhìn "thân thương" của ả bằng cái nhếch mép đầy mỉa mai. Tôi biết ả thật lòng rất muốn kết hôn với tôi và tôi cunhx biết ả chẳng yêu thương gì tôi. Mặc kệ ả, tôi nhì xuống lễ đường và bắt gặp ánh mắt tức giận của ba. Ba nổi điên khi thấy tôi làm trái ý ba sao? Xin lỗi nhé, rồi ba sẽ còn phải chứng kiến cảnh này dài dài thôi.

Tôi thôi không nhìn ba nữa, đảo mắt xung quanh rồi dừng hẳn ở tên khốn kiếp hết lần này đến lần khác xem thường tình cảm của tôi. Mẹ kiếp! Gương mặt bình tĩnh đến khó tin cùng với nụ cười thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra. Nếu anh nghĩ tôi sẽ suy sụp, phải đau đớn vù những lời nói kinh tởm của anh thì anh sai rồi Xuân Trường...

...

...

- Trần Minh Vương!

Không biết từ lúc nào, anh đã đứng chờ sẵn ở bãi đỗ xe. Tôi vừa rời khỏi lễ đường thì anh vội vàng chạy theo ư? Anh muốn bắt tôi quay lại đó và nói tất cả chỉ là hiểu lầm đúng không?!

Vờ như không thấy anh, chân cứ bước đều về chỗ đỗ xe. Chợt có bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay tôi, ngăn không cho tôi rời đi.

- Bỏ tay ra!

Tôi nhẹ nhàng nói nhưng anh vẫn đứng trơ ra mà siết tay chặt hơn.

- Bỏ ra!

Tôi lặp lại, giọng điệu khó chịu hẳn đi. Giờ đây tôi cũng không có tâm trí đối diện với anh...

- Anh bỏ tay tôi ra!

- ...

- BỎ RA!!!

Tôi hét lên, anh là đỉa đói hay sao mà dai dẳng thế? Trái ngược với thái độ của tôi, anh vẫn đứng yên đó, nắm chặt cổ tay tôi không buông. Anh không muốn buông vậy thì tôi bắt anh phải bỏ bàn tay dơ bẩn ấy ra khỏi người tôi.

BỐP...

Không ngần ngại, tôi dùng tay còn lại tát thật mạnh vào mặt anh, giương mắt nhìn anh đầy phẫn nộ.

- Tôi cấm anh chạm vào người tôi.
Dứt lời, tôi hất tay anh ra rồi bỏ đi.

- Cậu nghĩ cậu là ai? Cậu dựa vào đâu cấm tôi chạm vào người cậu? Cậu nghĩ cậu đang làm đúng à? Cậu nghĩ làm thế là tốt cho cậu sao? Cậu điên rồi...

Tôi khựng lại, quay sang nhìn thẳng vào mắt anh. Anh đừng nghĩ anh muốn nói gì thì nói. Anh đừng nghĩ tôi vẫn là thằng ngốc suốt ngày chỉ biết cam chịu.

- Thứ nhất, tôi là ai không liên quan đến anh.

- Thứ hai, anh dựa vào đâu đâu dám chạm vào người tôi?

- Thứ ba, tôi chỉ làm những gì tôi cho là đúng.

- Thứ tư, tôi biết điều gì sẽ tốt cho tôi. Và cuối cùng, nếu tôi điên liệu anh có còn đứng được ở đây mà lảm nhảm nãy giờ không?!

Đột nhiên anh phá lên cười, cười như điên như dại. Những lời tôi nó nực cười lắm sao? Nếu như vậy anh có thể trả lời được không? Thằng ngốc lúc nào cũng cho là mình thông minh.

- Nếu không còn gì để nói, tôi đi trước.

RẦM...

Không đợi anh trả lời, tôi cứ thế tiến về chiếc xe "tân hôn", đóng sầm cửa lại trước mặt anh. Ấn nút kéo cửa kính xe xuống, nói vọng ra ngoài mà không thèm liếc đến con người đang đứng ngoài đó.

- Kể từ ngày hôm nay, Trần Minh Vương không quen biết Lương Xuân Trường. Nên vì thế từ giờ đừng gọi tên tôi.

Dứt lời, tôi đạp chân ga phóng xe lao đi thật nhanh. Giả tạo, tất cả đều giả tạo...giả tạo đến buồn nôn!!!



Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store