Under The Ashes
Bước vào tòa nhà cao tầng, không khí lạnh lẽo và yên tĩnh lập tức đập vào mặt tôi. Ánh sáng trắng từ những đèn neon phản chiếu lên mặt sàn sáng bóng, tạo ra một không gian lạnh lùng đến kỳ lạ. Tôi không cảm thấy sự sống ở đây, chỉ có sự tĩnh mịch của một nơi không có cảm xúc.Park Jae Hyun bước đi trước, dáng người cao ráo, vững chãi, như thể nơi này là lãnh địa của hắn. Mỗi bước chân hắn in dấu lên sàn đá, mỗi tiếng động đều gây chú ý. Tôi đi sau, im lặng. Một lần nữa, tôi lại cảm thấy mình là một cái bóng không tên, không có chút quyền lực nào trong thế giới của hắn.Chúng tôi đi qua một dãy hành lang dài, đến một phòng họp rộng lớn, nơi đã có một số người đang chờ sẵn. Những chiếc ghế da đen bóng loáng xung quanh bàn làm việc rộng lớn, ánh đèn mờ ảo chiếu xuống, tạo nên một không gian đầy vẻ quyền lực.Tôi ngồi xuống một chiếc ghế gần cửa, mắt lướt qua những người trong phòng. Tất cả đều có vẻ bận rộn, nhưng cái nhìn của họ không thể che giấu sự tò mò đối với tôi. Dù Park Jae Hyun chưa nói gì, tôi biết bọn họ đều đang đánh giá tôi. Tôi là ai trong mắt họ? Một công cụ của Park Jae Hyun? Hay chỉ là một phần trong trò chơi mà hắn đang điều khiển?Một người đàn ông trung niên ngồi đối diện tôi, ánh mắt sắc bén, bộ vest đen chỉnh tề. Hắn ta không nói gì, chỉ chăm chú quan sát tôi như một con mồi đang bị quan sát. Chắc chắn, tôi không phải là người duy nhất đang cảm thấy mình như món đồ vô giá trị trong căn phòng này. Nhưng có lẽ, tôi là món đồ mà Park Jae Hyun đặt vào để... khẳng định sức mạnh của mình.Ánh mắt của Park Jae Hyun dừng lại trên tôi, như thể muốn kiểm tra xem tôi có phản ứng gì. Nhưng tôi không đáp lại, chỉ lặng lẽ ngồi đó, đôi mắt nhìn thẳng, không che giấu sự lạnh lẽo. Tôi không muốn thể hiện sự yếu đuối trước mặt hắn, mặc dù trong lòng tôi biết mình đang lạc lối trong chính thế giới của mình.Cuộc họp bắt đầu. Những người xung quanh tôi bắt đầu nói chuyện về những hợp đồng, những thương vụ mà họ đang thực hiện. Đó là thế giới của Park Jae Hyun, nơi tôi không có chỗ đứng, chỉ là một bóng mờ lẩn khuất trong những quyết định quan trọng của hắn.Tôi cảm thấy mệt mỏi. Mệt mỏi vì phải chịu đựng sự im lặng trong không gian này. Mệt mỏi vì phải sống như một con rối, không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo mệnh lệnh của hắn. Nhưng tôi biết, tôi không thể thoát ra. Dù có muốn hay không, tôi vẫn phải ở lại, vẫn phải theo hắn, như một món đồ vô hình trong tay người khác.Sau cuộc họp, chúng tôi quay lại xe, Park Jae Hyun vẫn giữ vẻ lạnh lùng như không có gì thay đổi. Tôi im lặng ngồi bên cạnh hắn, không một lời, không một tiếng động. Xe lăn bánh, không có một cuộc trò chuyện nào trong suốt hành trình. Cả hai chúng tôi đều im lặng, nhưng sự im lặng này không phải là sự thoải mái. Đó là sự căng thẳng, là những cảm xúc chưa được nói ra, là khoảng cách vô hình mà chúng tôi không thể thu hẹp.Khi xe dừng lại trước biệt thự, tôi xuống xe và bước vào, cảm giác như mình vừa đi một quãng đường dài không có điểm dừng. Hắn bước vào sau tôi, rồi đóng cửa lại. Không gian trong biệt thự trở lại yên tĩnh, nhưng trong lòng tôi, lại đầy sự nặng nề. Không biết có phải là tôi tự dày vò mình hay không, nhưng tôi cảm thấy mỗi bước đi, mỗi hơi thở trong căn nhà này đều là một sự tra tấn.Park Jae Hyun đứng ở cửa, đôi mắt không rời khỏi tôi. Lần này, tôi không thể tránh khỏi ánh nhìn đó, tôi biết hắn đang chờ tôi nói điều gì đó, nhưng tôi không muốn mở lời. Mỗi lần tôi nói chuyện với hắn, tôi lại cảm thấy mình càng lún sâu hơn vào vũng lầy mà hắn đã tạo ra."Cậu mệt à?" hắn hỏi, giọng lạnh lùng, nhưng không có chút quan tâm."Cũng không," tôi trả lời, giọng khô khốc.Hắn không nói thêm gì nữa, chỉ bước qua tôi vào phòng khách, và tôi biết, tôi lại tiếp tục sống trong sự cô đơn, sự tẻ nhạt mà hắn tạo ra. Nhưng trong lòng tôi, có một suy nghĩ luôn vang lên, như một lời nhắc nhở: Liệu tôi có thể tiếp tục sống như thế này mãi không? Liệu tôi có thể thoát khỏi cuộc sống này?Những câu hỏi đó cứ lởn vởn trong đầu tôi, không có lời đáp. Hắn có thể kiểm soát tôi về thể xác, nhưng liệu hắn có thể kiểm soát được cả tâm hồn tôi không?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store