CHƯƠNG 12: CAO THỦ QUAN TUYỆT BẢNG
Sau khi rời khỏi thành Càn Đông, Tuyết Lam không ngừng hành tẩu giang hồ, dùng danh tính giả để che giấu thân phận. Nàng hành hiệp trượng nghĩa, giúp đỡ dân lành, diệt trừ kẻ ác, từng bước tạo nên danh tiếng trong võ lâm. Tuy nhiên, chính những hành động đó đã khiến Bách Hiểu Đường – tổ chức thu thập tin tức mạnh nhất thiên hạ – chú ý đến nàng. Họ đã để mắt đến nàng từ khi nàng đặt chân đến Thiên Ngoại Thiên, và giờ đây, họ muốn xác định thực lực thật sự của nàng.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng mờ ảo trải dài trên mặt nước lặng lẽ của con sông. Từng làn gió nhẹ lướt qua, cuốn theo hơi lạnh, khiến khung cảnh thêm phần tĩnh mịch. Nhưng ở một khoảng đất trống ven sông, sự yên bình ấy sớm bị phá vỡ.
Tuyết Lam đứng yên, đôi mắt bình thản nhưng sâu trong đó là tia sắc bén ẩn giấu. Đối diện nàng, một nam nhân khoác hắc y, ánh mắt lạnh lẽo như chim ưng, tay cầm một thanh kiếm mỏng dài, ánh lên tia sáng sắc lạnh.
Hắn chính là Nhậm Kỳ Phong, một trong những cao thủ nằm gần top 10 Quan Tuyệt Bảng. Danh tiếng hắn vang xa với kiếm pháp tàn độc, nhanh như chớp giật, không cho đối thủ cơ hội thở dốc.
“Không ngờ kẻ mà Bách Hiểu Đường nhắc đến lại là một nữ nhân.” Nhậm Kỳ Phong nhìn nàng, khóe môi nhếch nhẹ.
“Giới tính đâu quan trọng trong một trận chiến?” Tuyết Lam đáp nhẹ nhàng, bàn tay chậm rãi đặt lên chuôi kiếm.
Hắn bật cười, không phí thêm lời. Một cơn gió mạnh thổi qua, và trong khoảnh khắc ấy, thân ảnh hắn như biến mất. Kiếm quang lóe lên, sắc bén như tia chớp bổ xuống nàng.
Tuyết Lam không né tránh, nàng lập tức vận dụng Băng Tâm Ẩn Kiếm, thu sát ý, giữ tâm trí tĩnh lặng. Khi mũi kiếm của Nhậm Kỳ Phong gần chạm đến, nàng xoay người nhẹ như tuyết rơi, lưỡi kiếm trong tay nàng phản chiếu ánh trăng.
“Keng!”
Lưỡi kiếm giao nhau tóe lửa. Nhậm Kỳ Phong không chậm trễ, hắn lật cổ tay, kiếm thế chuyển hướng, nhắm thẳng vào yết hầu nàng. Tuyết Lam lập tức thi triển Hàn Vũ Phiêu Linh, đường kiếm mềm mại như cơn mưa rơi rải rác nhưng ẩn chứa sát khí đáng sợ. Hắn khẽ nhíu mày, buộc phải lùi lại một bước.
Nàng không bỏ lỡ thời cơ, kiếm trong tay nhanh như chớp, tung ra Lưu Quang Tàn Tuyết. Kiếm khí dày đặc như những bông tuyết xoay tròn, vẽ thành quỹ đạo khó lường. Nhậm Kỳ Phong nghiến răng, hắn bị ép vào thế thủ.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn đổi chiêu, sử dụng thân pháp quỷ dị lao tới, kiếm pháp biến hóa khôn lường. Tuyết Lam cảm nhận được sát ý mạnh mẽ, lập tức xoay người, sử dụng Tuyết Trầm Cô Ảnh, tấn công vào sơ hở trong chiêu thức của hắn.
“Xoẹt!”
Một vệt máu đỏ thẫm bắn ra trên cánh tay Nhậm Kỳ Phong, nhưng hắn không hề nao núng. Hắn bật cười, kiếm pháp càng lúc càng cuồng bạo, khí thế ép tới như sóng lớn. Tuyết Lam không tránh né, nàng ổn định nội tức, xuất ra Băng Liên Khai Hoa. Kiếm khí lan tỏa, tạo thành những đóa sen băng nở rộ, chặn đứng thế công của hắn.
Nhậm Kỳ Phong bị chặn đứng thế tấn công, nhưng trong đôi mắt hắn không hề có sự hoảng loạn. Hắn nở một nụ cười nguy hiểm, đột nhiên thay đổi cách đánh, gia tăng tốc độ, ép sát nàng.
Tuyết Lam nhanh chóng đáp trả bằng Hàn Thiên Kích Lãng, một đường kiếm mang theo kiếm khí lạnh buốt quét ngang như sóng lớn giữa trời đông. Nhậm Kỳ Phong lập tức vận dụng khinh công thoát ra khỏi phạm vi sát thương, nhưng không ngờ đây chính là điều Tuyết Lam mong đợi.
Nàng thu kiếm lại, chớp mắt thi triển Tuyết Ảnh Hồi Phong. Lưỡi kiếm xoay tròn, tựa như cơn gió tuyết quét ngang, phản kích mạnh mẽ. Nhậm Kỳ Phong không kịp phòng thủ, bị đánh văng ra xa.
Hắn lồm cồm đứng dậy, khóe môi rỉ máu, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc lẫn hứng thú. “Ngươi... quả nhiên rất mạnh. Nhưng trận chiến này... vẫn chưa kết thúc!”
Hắn gầm lên, vận dụng toàn bộ nội công, kiếm trong tay phát ra ánh sáng lạnh lẽo. Tuyết Lam cũng không chậm trễ, đôi mắt nàng sáng lên như bầu trời mùa đông.
“Huyền Băng Loạn Vũ.”
Chỉ ba từ nhẹ nhàng vang lên, nhưng ngay sau đó, toàn bộ không gian quanh nàng như biến đổi. Một cơn bão tuyết kiếm khí bùng lên, cuốn lấy Nhậm Kỳ Phong. Hắn cố gắng chống đỡ, nhưng từng đường kiếm của Tuyết Lam đều quá nhanh, quá mạnh. Đến khi hắn nhận ra thì mũi kiếm của nàng đã kề sát cổ họng hắn.
Gió thổi qua, mang theo hơi lạnh của trận chiến.
“Ngươi thua rồi.” Tuyết Lam nói, rút kiếm về.
Nhậm Kỳ Phong thở dốc, ánh mắt phức tạp nhìn nàng. Rồi hắn bật cười: “Ha... thú vị lắm. Ta không ngờ có ngày mình lại bại trận như vậy. Xem ra Bách Hiểu Đường không nhìn lầm người. Ngươi... sẽ còn tiến xa hơn nữa.”
Hắn xoay người rời đi, để lại một câu cuối cùng:
“Chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Tuyết Lam đứng lặng, nhìn theo bóng dáng hắn khuất dần trong màn đêm. Một trận chiến kết thúc, nhưng hành trình của nàng vẫn còn dài.
Vài ngày sau, danh xưng của nàng chính thức xuất hiện trên Quan Tuyệt Bảng.
Tên của một kiếm khách vô danh... nay đã vang danh thiên hạ.
Ở một nơi khác, Bách Lý Đông Quân cũng đã bắt đầu hành trình của riêng mình. Cậu đã trộm khế đất của gia đình và đi đến thành Sài Tang, nơi phồn hoa nhưng cũng đầy rẫy nguy hiểm. Ở đó, cậu mở một quán rượu nhỏ tên Đông Quy, với tham vọng trở thành tửu tiên vang danh thiên hạ. Tuy nhiên, bước chân vào giang hồ không dễ dàng như cậu tưởng…
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store