ZingTruyen.Store

Twin Nay Nhoc Dung Lai

Cô bé có đôi mắt buồn chán nhìn tôi. Trông bộ dạng ấy chẳng hợp tí nào với một nhóc 15 tuổi. Nhưng biết sao được khi cô bé ấy đang nhìn xoáy vào "một trong những nguyên nhân" làm cho anh trai cô bất tỉnh.

Trước giờ tôi chẳng nói chuyện với Jun, còn nhỏ này ghét tôi ra mặt. Có lẽ vì tôi suốt ngày đi kè kè bên Thanh Phong. Mà liệu nó có biết tôi là Hoài Thư chứ không phải Anh Thư hay không, tôi cũng chẳng thèm quan tâm. Giờ tôi cũng mệt mỏi chẳng khác gì những người ngồi chờ ngoài hành lang này. Toàn đàn em của Danh ngoại trừ Jun và Phong.

Phong vẫn chưa về mặc dù cậu thấy mình chẳng có trách nhiệm gì phải ở đây, chỉ vì muốn đợi tôi. Hai tay khoanh trước ngực, chân mày hơi giãn ra, mắt khép hờ. Chẳng biết cậu ấy đang ngủ thiệt hay chỉ giả vờ để tránh ánh mắt của Jun. Con bé muốn tìm sự an ủi từ Phong dù biết đó là điều không thể.

Nhìn cậu ấy mệt mỏi như vậy, tôi cũng muốn về. Nhưng khi Danh còn chưa tỉnh thì tôi vẫn phải chờ.

Anh ấy nhất định sẽ tỉnh.

Cửa phòng bệnh lại bật mở. Tôi là người đứng bật dậy đầu tiên. Jun quá mệt mỏi nên chỉ ngồi trên ghế, vuốt ngược tóc ra sau, mắt dõi chờ.

Ông Bàng gửi lại cô y tá tờ bệnh án, cô ấy cười nhẹ rồi bỏ đi. Phong liếc đồng hồ, báo hiệu đã 11h kém. Giờ này thì ai không có ca trực đều muốn về nhà nghỉ ngơi cho sướng rồi.

Tôi đan hai tay vào nhau, hít rồi lại thở

- Anh ấy sao rồi bác?

- Nó vẫn nằm im lìm đó.

Cái từ "im lìm" đập vào tai tôi, xém chút nữa là máu không lên được não. Ông Bàng thấy vậy đập tay lên vai tôi rồi bật cười.

- Thực ra cũng chẳng phải hôn mê bất tỉnh gì, là do nó mệt quá nên tranh thủ ngủ tí thôi. Không có gì nghiêm trọng.

- Mà nếu có gì nghiêm trọng thì phải ngày mai mới có kết quả - Jun tiếp lời, nhìn xoáy vào tôi.

Ông Bàng nhíu mày vẻ không hài lòng rồi quay sang tôi, cố nở nụ cười dù còn mệt mỏi:

- Cháu về đi, khuya thế này rồi. Hay là về cùng bác?

Không cần cái liếc mắt của Jun thì tôi cũng chẳng có ý định về cùng ông ấy. Đàn em Danh Kíp nghe nói "không có gì nghiêm trọng" cũng bắt đầu ra về.

- Dạ cảm ơn bác. Cháu tự về được rồi.

- Cháu đưa cô ấy về - Phong đứng dậy, thông báo để ông Bàng yên tâm gật đầu.

- Vậy nhé, mai cháu còn đi học mà.

Nói rồi ông ấy quay người về phía quầy để làm nốt thủ tục. Jun đeo túi xách lên vai, nhìn Phong bằng ánh mắt dịu dàng:

- Chào anh em về.

Thậm chí cô bé còn không thèm liếc tôi một cái. Là vì tôi được Phong đưa về, nên Jun thấy tức sao?

- Này, không phải định đột nhập phòng bệnh đấy chứ? - Phong hỏi khi thấy tôi cố rướn người nhìn qua ô kính nhỏ trên cửa - Dù sao thì anh ta cũng đã ngủ say rồi.

- Không có - tôi chống đối một cách yếu ớt - tôi chỉ đang kiểm tra.

Lẳng lặng, Phong nắm lấy tay, không để cho tôi kịp phản kháng.

- Về.

Cậu ấy nói độc có một từ, kéo tôi ra khỏi bênh viện. Thấy tôi khựng lại chỗ sảnh chính, Phong quay lại nhìn với ánh mắt ngạc nhiên.

- Sao không đi?

- Tôi đứng đây... chờ cậu đi lấy xe chứ còn gì nữa.

- Hôm nay tôi không đi xe - Phong đáp, giơ đống giấy tờ trên tay lên. Ừ há! Đi xe thì làm sao ôm đám giấy đó thẳng nếp như thế được.

- Mà giấy gì vậy?

- Hỏi nhiều - Phong nhăn mặt quay về phía taxi, mở cửa rồi đẩy tôi vào trước.

Thậm chí đó là giấy tờ gì, cậu ấy cũng không cho biết. Mà tôi quá mệt để hỏi. Vừa vào trong xe, tôi đã ngả đầu sang bên cửa kính, nhắm nghiền mắt lại. Chợp mắt một tí thôi cũng được, miễn sao đừng làm tôi nghĩ đến tai nạn hồi chiều.

Phong lay vai tôi một cái. Không có phản ứng. Cậu ấy tặc lưỡi rồi kéo tôi gác đầu lên vai Phong.

- Khi nào đến nơi tôi sẽ gọi. Ngủ ngoan...

- Anh có biết mấy giờ rồi không? - cô bé có gọng kính xanh quát nhặng xị cả lên - còn chị nữa.

- Phục Hy đi đâu thì chị theo đó - Quỳnh Chi cười híp mí, siết chặt vòng tay hơn nữa.

- Hai người có thôi đi không? - giờ thì đến lượt Phục Hy lên tiếng - đi thăm người bệnh mà cứ làm như đi chơi.

- Em có muốn đâu - Phương Đan giơ giỏ trái cây lên - anh còn bắt em mang cái này nữa.

- Thì em cứ ở nhà, anh đâu có ép.

- Nói thế mà nghe được à...?

Phương Đan phụng phịu, không thèm cãi nữa. Là nó lo cho anh trai nên mới đi theo canh chừng, vậy mà lại bị xem là kẻ mè nheo phá đám.

- Không sao - Quỳnh Chi vui vẻ quay sang - mai chị dẫn em đi chơi bù.

Ôi vời cái bà này nữa. Hết đi shopping rồi lại làm tóc, may đồ. Sống nhờ nhà người ta mà cứ làm như khách sạn hay sao mà có những thú vui xa hoa như thế? Nó ngán tới tận cổ rồi. Hai bàn tay lem nhem hôm móng xanh mai móng đỏ là do ai kia chứ.

- Dạ thôi, mai em bận rồi.

Cả ba dừng lại ở phòng bệnh thứ 2 từ trái qua. Bên trong đèn đã tắt, im lìm.

- Anh biết chọn giờ đi thăm bệnh ghê nhỉ? - Phương Đan nhìn Phục Hy với vẻ "không-bằng-lòng"

- Thì anh mới biết hồi chiều đây...

Sau đó anh còn mắc chở "bà cô" này đi đâu đó đến 11h mới về. Giờ này rồi mà còn có ý tưởng đến thăm bệnh.

- Các em tìm ai vậy?

Bác sĩ trẻ - cỡ gần 30 là cùng - đẹp trai, đeo kính nhìn khá tri thức trở thành tâm điểm chú ý của cả ba đứa. Mãi đến lúc này Quỳnh Chi mới chịu thả tay Phục Hy ra.

- Tụi em đến thăm bệnh nhân nằm ở phòng này - Phục Hy chỉ tay lên con số 9 trên cửa - tên Danh.

- À, anh chàng mới chuyển vào hồi chiều chứ gì. Nhưng giờ hết thời gian thăm bệnh rồi. Các em để sáng mai nhé.

- Thế là công cốc? - Phương Đan lên tiếng khi vị bác sĩ kia đi một quãng khá xa - anh được lắm.

- Dù sao cũng mất công đến, mất công mua trái cây rồi, chúng ta đi tìm người gửi tạm vậy.

- Ok - Phục Hy đồng ý với Quỳnh Chi - em ở đây chờ anh nhé, nhóc.

Cô ghét nghe gọi thế, lại còn bị "vuốt má" - hành động trẻ con hết sức. Nhưng thà ở đây chờ còn hơn là đi cùng hai kẻ lúc nào cũng như bám dính vào nhau ấy.

- Ôi trời. Mình đứng trước cửa phòng bệnh của anh ta làm gì? Quen biết? Chẳng phải. Thân? Càng không. Chẳng qua chỉ là kẻ thù "trước đây" của anh trai.

Nhìn chăm chăm vào dòng thông tin dán trên cửa phòng bệnh, nghĩ ngợi gì đó một hồi, Phương Đan... đẩy cửa phòng bệnh bước vào. Cô nhóc không hiểu sao mình lại làm được như vậy. Chỉ biết trong lòng càm thấy rất tự nhiên, đến nỗi suýt nữa thì bật điện phòng lên.

Ngay chính giữa, cái giường trắng nổi bật xung quanh đống máy móc, trái cây và hoa. Biết thế lúc nãy nó cứ mở cửa bỏ đại vào, việc gì phải đi gửi cho mất công.

Ánh đèn ngoài hành lang hắt vào đủ cho Phương Đan thấy đường và nhận ra khuôn mặt dễ thương mặc dù bị quấn băng trên đầu. Danh đang ngủ, đôi mắt nhắm càng làm nổi bật sống mũi. Cô tiến lại gần, cảm nhận rõ ràng hơi thở nhẹ đều đặn.

Ngoài Phục Hy ra, đây là đàn anh đầu tiên bị nó bắt gặp khi đang ngủ.

Lần trước cô gặp, anh còn cười nói vui vẻ, chủ động hỏi chuyện cô. Vậy mà giờ đây lại ngủ ngon lành như con nít. Nhớ lại buổi chiều ở shop đồ lưu niệm hôm đó, nó chỉ muốn.. véo mũi Danh một cái dù chẳng biết tại sao.

- Hay là mình đi nhầm đường? Sao chẳng thấy Phương Đan đâu cả? - tiếng Quỳnh Chi từ ngoài vọng vào rõ mồn một làm nó giật mình suýt nữa làm đổ đống đồ phía sau lưng.

Phương Đan nhanh chóng lủi ra khỏi phòng. Nếu cô nán lại chút nữa có lẽ đã kịp thấy đôi mắt Danh khẽ mở.

- Em đi đâu thế? - Cả Phục Hy và Quỳnh Chi cùng lên tiếng khi thất nó lù lù xuất hiện sau lưng với nụ cười trừ.

Chẳng biết Phong phải lay đến lần bao nhiêu thì tôi mới thoát khỏi cơn mộng mị, đầu đau như búa bổ còn bụng thì quặn lại như người bị say xe. Trong lúc cậu ấy trả tiền taxi, tôi lủi nhanh đến gốc cây cạnh đấy, chống một tay để đứng vững. Trời trở lạnh. Những chiếc lá khô trên mặt đường bị gió cuốn đi, kêu lạo xạo.

- Cậu không sao chứ?

- Ừ, không sao - tôi bước lại chỗ Phong - mà đây là đâu?

- Đầu con hẻm nhà cậu chứ đâu - Phong bật cười, đặt một tay lên trán tôi - xem ra cậu ấm đầu thiệt rồi.

- Ấm đầu cái... con khỉ. Sao cậu không về luôn đi, còn xuống xe làm gì? Tôi tự đi về được rồi...

Vừa lầm bầm, tôi vừa cắm cúi đi về phía nhà mình, chẳng quan tâm Phong có "về luôn" như tôi nói hay không. Chẳng cần phải chờ lâu, Phong đã tiến sát bên cạnh tôi:

- Tôi đưa cậu về.

Nghe câu nói này, lòng tôi ấm áp lạ. Nhưng thực tế "bên ngoài" lại đang lạnh nổi da gà. Phải lất tay "tự ôm" lấy mình tôi mới không khỏi rên vì lạnh.

- Ắt xì.

- Chết thật! - Phong nhìn tôi với vẻ quan tâm - cậu lạnh mà tôi lại không mang áo khoác theo, làm thế nào đây nhỉ?

Suýt nữa thì tôi bật cười vì suy nghĩ của Phong và cả "thực tế" trước mắt. bình thường trong phim ảnh, nhân vật nữ chính luôn là người chỉ khoác áo mỏng lên người, để cho nam chính thể hiện bản thân bằng cách hi sinh tấm áo khoác duy nhất. Thế nhưng cả tôi và Phong đều mặc mỗi áo sơ mi - tuy không "mỏng teng" nhưng chẳng đủ để giữ ấm trong tiết trời vào đông thế này.

- Biết làm sao nhỉ? - Phong vừa nói vừa cười. Hình như càng ngày cậu ấy càng đi sát cạnh tôi thì phải.

- Làm sao... - tôi cũng giả vờ ngơ ngẩn, ngửa cổ ngắm sao.

- Có lẽ chúng ta... phải tìm cách tự làm ấm mình theo kiểu cổ đại thôi.

- Hả? - tôi quay sang, chẳng hiểu Phong đang nói gì. Nhưng có vẻ tên này sẽ chẳng giải thích lại lời nói vừa rồi một lần nữa. Thay vào đó là nụ cười cực kì dễ thương. Tôi chưa hết bất ngờ, cánh tay Phong đã vòng ra sau lưng, kéo tôi lại sát cậu ấy.

Giờ thì vai tôi sát với vai Phong, mà hình như còn hơn thế nữa vì rõ ràng cánh tay tôi còn cảm nhận được sự ấm áp từ cậu ấy. Và hơi thở nhè nhẹ.

- Tự làm ấm theo kiểu cổ đại - Cậu ấy lặp lại một lần nữa, mắt "lấp lánh". Suýt nữa thì tôi đã xin chết vì đôi mắt ấy rồi.

- Giờ chúng ta là một cặp chứ nhỉ?

Tôi không trả lời, hay đúng hơn là không thể. Được nghe câu này, tôi phải là người hạnh phúc nhất vì tôi biết bản thân mình thích Phong nhiều hơn cậu ấy thích tôi. Nhưng ngày hôm nay tôi đã gây ra tai họa cho Danh, giờ tôi phải có trách nhiệm với anh ấy. Nếu Danh có di chứng gì, tôi phải theo anh ấy. Giờ tôi chẳng khác gì con chim trong lồng, chẳng thể tự do thích Phong như trước nữa.

Đứng giữa hai người con trai tốt, tôi là kẻ tội lỗi.

- Đang suy nghĩ gì vậy? Không nghe "anh" nói gì à? – Phong lay vai tôi, cười.

- Lại anh và nhóc. Cậu không tha cho tôi à?

- Không. Anh và em.

Tôi tròn mắt nhìn Phong, hai má đỏ bừng. Cậu ấy xưng hô... thân mật quá.

- Đi nhanh nào, trước khi cả hai đứa đông cứng vì lạnh.

Chẳng cần thời tiết khắc nghiệt, tôi cũng đang "đông cứng" đây này. Nếu không có Phong kéo đi, chắc tôi chẳng nhấc nổi chân mình lên.

- Ắt xì.... ì!

- Thấy chưa! Đi nhanh lên nào.

Anh Thư chống tay lên cửa sổ, nhìn mông lung về phía xa. Trăng đã khuất từ lâu rồi, chỉ còn màn đêm đen đặc che khuất tầm mắt.

- Có lẽ ngày mai em về thôi.

- Anh cũng nghĩ thế - Tuấn mỉm cười, đặt tay lên vai cô - em nghỉ học cũng nhiều quá rồi còn gì.

Tuấn lo cho cô là đúng thôi, nhưng thực sự đấy không phải là điều quan trọng với lúc này. Trong suy nghĩ, Anh Thư còn mải lo lắng về những xét nghiệm mà sắp tới cô sẽ phải làm.

Học sinh như cô sống một cách thật vô ích. Chẳng có ước mơ, dự định. Nhà không thiếu thốn nên cô chẳng phải suy nghĩ, kiếm tiền hay lo lắng về bất cứ điều gì cả; cứ vô tư ăn chơi đàn đúm, thích thì nghỉ học, không thích thì lên trường quật phá. Chỉ đến bây giờ mới có điều làm cô thực sự quan tâm. Không phải sự quan tâm như Dành cho Tuấn, nhưng nó thực sự rất quan trọng.

Ít ra bây giờ, Anh Thư mới thấy cuộc sống của mình có chút ý nghĩa với người khác.

Nửa đêm. Tuấn ngồi thẳng dậy, vươn vai. Anh tự nhận mình có thể thích nghi với mọi hoàn cảnh, nhưng ngủ trên chiếc ghế gỗ dài chẳng mấy êm ái này thì thật là một cực hình.

Vậy mà vẫn có người ngồi tựa vào tường, gác tay lên cửa sổ mà ngủ được mới tài chứ.

Tuấn phì cười. Anh quyết định đại một cái chăn mỏng nào đó để đắp cho Anh Thư. Cô ngủ ngay cửa sổ thì anh chẳng thể nào đóng cửa lại được, mai bị cảm thì biết làm thế nào.

* ** ** ** *** **

Lúc tôi đến bệnh viện vẫn còn vắng, nhưng cửa sổ phòng Danh đã được mở cả hai cánh, rèm kéo hờ để chút ánh nắng xiên vào phòng. Trên chiếc bàn con cạnh giường, giỏ hoa quả ai đó đặt ngay ngắn. Tôi nhíu mày, tự hỏi còn có ai đến sớm hơn cả mình. Đêm qua tôi hầu như không ngủ, cốt để sáng nay đến thật sớm, biết đâu sẽ là người mục kích anh dậy đầu tiên.

Thế nhưng cả tôi và người đến trước ấy hình như đều không đạt được mục đích. Anh vẫn đang ngủ, hệt như một thiên thần. Tôi đặt giỏ trái cây xuống nền nhà, chợt phát hiện ra còn một bó Tử La Lan kèm một giỏ táo xanh để khuất trong góc. Tấm thiệp hồng khéo léo kẹp giữa những cánh hoa khiến tôi tò mò nhưng chẳng thể lấy ra xem.

Nhưng ai mà lại tặng Tử La Lan cho Danh? Chắc không phải mấy fan hâm mộ trong trường chứ?

Quyết tâm không để ý đến, tôi cắm nguyên cả bó hoa diên vỹ vào chiếc cốc sứ duy nhất trên bàn. Chỉnh lại cái li để cánh hoa không bị nắng, tôi kéo một chiếc ghế lại cạnh giường và ngồi xuống, ngắm những cánh hoa.

"Thiên sứ hạnh phúc" là cái tên mà người ta đặt cho loài hoa này. Bất giác tôi nhìn Danh - người mà tôi gửi niềm tin vào ánh tím hy vọng của những cánh diên vỹ.

- Anh đang chọc em phải không, thế nên cứ nhắm mắt giả vờ thế này.

Tôi bắt đầu màn độc thoại của mình bằng một câu chẳng ăn nhập gì với chủ đề "tự thú của một kẻ có lỗi" mà lúc còn ngồi trên xe bus đã nghĩ ra.

- Không phải! – tôi vỗ vỗ hai bên má, phần vì tỏ ý phản đối, một phần là do hai bàn tay đã lạnh cóng – anh đang chọc em chứ gì. Anh muốn em phải vừa khóc lóc vừa xin lỗi vì thái độ thô lỗ lúc đó nên mới bày ra trò này chứ gì. Thế thì anh không bao giờ đạt được mục đích của mình đâu... Em biết thế nên sẽ không khóc...

Nói vậy nhưng nước mắt đã chảy thành hai hàng. Tôi cố quệt, nhưng nó lại càng chảy nhiều hơn. Danh vẫn cứ im lặng như chàng trai kiên nhẫn. Bất lực, tôi nhéo má anh một cái.

- Đồ đùa dai... hức... anh làm em đau lòng lắm anh biết không?

Lòng tôi lại quặn lại, cảm giác bế tắc không nói lên lời. Giá có ai đó cho tôi chút niềm tin, giá có người nói tôi biết mình phải làm gì.

Lúc tôi định rụt tay lại thì bị bàn tay ấm nóng khác giữ rịt lại. Tôi giật mình, trừng mắt.

Một nụ cười hiếm hoi. Chỉ chưa đầy một ngày mà tôi đã cảm thấy nó hiếm hoi đến thế.

Danh mỉm cười, đôi mắt dịu dàng của anh không còn khép chặt nữa. Anh ấy đúng là đang nhìn tôi, trìu mến.

- Anh... anh tỉnh lúc nào vậy.

- Mới đây thôi.

- Anh... - tôi lắp bắp, chẳng biết nên làm gì trước tiên giữa vui mừng, bất ngờ và xấu hổ. Bối rối, tôi dùng tay còn lại vò nhúm tóc trên đầu - Anh nghe hết những gì em nói rồi?

- Chưa, thế nên em làm ơn nói lại đi, từ cái đoạn "đùa dai" trở về trước ấy. Mà ai đùa dai nhỉ?

Bộ dạng lém lỉnh làm tôi quên mất mình đang thăm bệnh người ốm mà lao vào, đập Danh túi bụi.

- Xấu tính!!

- Á~

- Em xin lỗi – tôi vội vàng dừng lại, vừa xoa chỗ vai mà tôi mới đánh, vừa xem anh có bị đau chỗ nào nữa không – xin lỗi, em vô ý quá.

- Em là loại vừa đấm vừa xoa hả?

Câu hỏi của Danh làm tôi cảm thấy xấu hổ. Vì thực tình tôi đúng là kiểu con gái làm trước nghĩ sau. Lúc gây ra tội thì đã muộn rồi.

- Em xin lỗi, cả chuyện hôm qua nữa. Đáng lẽ em mới là người đáng bị nằm viện. Giá mà em đến chỗ Chùm Ruột nhanh hơn.

- Đừng nói câu xin lỗi một cách vô thức nữa. Câu đó chỉ dành cho những dịp đặc biệt thôi. Em không nên thấy có lỗi về tai nạn đáng tiếc này. Là anh tự nguyện mà.

Nụ cười của Danh càng làm lòng tôi chùn xuống. Sao anh lại tốt đến thế chứ.

- Anh nằm ở đây lâu chưa? Sao mỏi người quá.

Danh khẽ cựa. Dù anh không hề thốt lên tiếng nào nhưng vầng trán nhíu lại và đôi mắt nhắm nghiền chứng tỏ anh đau lắm.

- Không sao chứ?

- Không sao – vẻ mặt Danh giãn ra – em làm ơn hỏi bác sĩ tại sao anh không cựa quậy nổi thế này? Có phải bị gãy cái xương nào không?

Tôi gật đầu mau lẹ rồi đứng dậy.

- Em đi gọi bác sĩ đến kiểm tra, anh chờ đấy nhé. Đừng có ngủ đấy... nhớ là đừng có ngủ.

Danh giơ một tay tỏ ý "mọi chuyện đều ổn" nhưng vừa ra khỏi phòng tôi đã thấy chẳng yên tâm tí nào.

- 302, 302...

Tôi cứ nhẩm đi nhẩm lại số phòng của Danh. Thực tình thì trong lúc suy nghĩ vẩn vơ thế này, tôi rất hay quên. Mà chẳng biết ai là bác sĩ phụ trách phòng 302 nhỉ.

- Chị ơi cho em hỏi...

- Chị ơi!

Chị y tá trực quầy nghe tôi gọi giật lần thứ hai mới tỉnh ngủ, vội vàng đứng dậy, vội vàng chỉnh lại đầu tóc quần áo.

- Em cần giúp gì nào?

- Cho em hỏi bác sĩ phục trách bệnh nhân phòng 302.

Tôi hỏi như vậy vì biết chắc ông Bàng sẽ tìm một bác sĩ riêng cho Danh. Giả sử tôi có nhập viện với danh nghĩa Anh Thư đi chăng nữa thì ba tôi chắc cũng sẽ làm vậy. Khi con người ta giàu có thì tiền bạc đâu có sá gì so với sức khỏe.

- Ừm... để xem nào... phòng 302... hình như là bác sĩ Ngô Ngọc Phước.

Chị ấy nhíu mày nhìn tôi, suy nghĩ gì đó.

- Sao lại là "hình như"? Chị phải chắc chắn chứ?

- Bác sĩ Phước giỏi nhất khoa đấy, không phải bệnh nhân nào ông ấy cũng đứng ra chăm sóc đặc biệt đâu. Mà bệnh nhân ghi ở đây là chấn thương, gãy xương, mà sao lại do bác sĩ Phước trực tiếp khám.

Ông Bàng có quen biết rộng, tìm được bác sĩ giỏi cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Càng lúc chị ta càng làm tôi sốt ruột, chỉ muốn biết ngay phòng vị bác sĩ này để đến gặp trực tiếp cho xong.

- Có gì không được?

Chị y tá nhìn tôi nghiêm nghị kiểu "đúng là chẳng biết gì".

- Bác sĩ Phước là trưởng khoa thần kinh.

Giờ thì tôi biết linh cảm của mình chẳng sai chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store