Twin Nay Nhoc Dung Lai
Phong khẽ mở mắt. Cậu chưa ngủ nhưng cũng sắp không trụ được nữa rồi. Bên cạnh, Hoài Thư đã chìm sâu vào giấc mơ nào đó, trán khẽ nhăn còn đầu thì ngả hết sang một bên vai cậu. Vẫn cái kiểu ngồi xổm khoanh gối đó mà cô nàng ngủ được cũng tài. Thực sự lúc này, cậu chỉ muốn nhấc cánh tay của mình lên, cử động để mạch máu lưu thông cho đỡ tê. Nhưng làm như thế khá phũ phàng, vả lại nhìn Hoài Thư ngủ nom như một cô nhóc, cậu chẳng hề muốn phá đám. Giá có điện thoại ở đây, cậu sẽ chụp lấy một kiêu để... trêu ngươi chẳng hạn. Hoài Thư bỗng kêu khẽ, mắt nhắm chặt lại còn trán nhăn tít. Rõ ràng đây chẳng phải giấc mơ đẹp mà là một cơn ác mông. Cậu khẽ hích vai. ** ** ** Tôi giật mình thoát ra khỏi giấc mơ đáng sợ. Lúc mở mắt ra tôi thấy mình đang gác đầu lên vai Phong, cậu ta chẳng phản ứng khó chịu gì mà chỉ thản nhiên lấy que chọc vào bếp. Vội vàng ngồi thẳng dậy, tôi có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác xấu hổ. - Tôi... tôi ngủ lâu chưa? - Ai biết, vì tôi cũng ngủ. Phong thản nhiên trả lời, nhưng sự thực là vì phải có một người trông bếp nên cậu chẳng thể nhắm mắt nổi. Hơn nữa sau khi Hoài Thư ngả về phía mình, mùi hương nhẹ từ tóc khiến cậu quên hẳn buồn ngủ nó như thế nào rồi. - Thế còn nồi thuốc? - Tôi nghĩ là được rồi. - Cậu ngủ thì biết gì? – tôi nhướn mày. Chết hố! – Phong tự gõ vào đầu mình. - Thì nó sôi kia rồi kìa – cậu nhanh tay chỉ vào vệt nước đang trào ra. Tôi nhìn theo rồi luống cuống đeo găng để bắc bếp xuống. - Phù! May mà vừa đúng lúc. Tôi với cậu ngủ quên tới sáng thì có nước cháy nhà. Cẩn thận chắt thuốc ra cái tô sành, tôi cố gắng lấy hết không chừa giọt nào trong ấm. Sau đó đưa bã cũ cho Phong chắt thêm nước vào. - Cậu đun hộ tôi một lát nhé. Tôi mang thuốc nước đầu vào cho má. Bà đã ngồi hẳn dậy, có vẻ tỉnh táo. Uống cạn bát thuốc, bà nói tôi đi ngủ không cần phải đun nước hai. Tôi ậm ừ cho qua chuyện, tối nay như thế làm sao mà ngủ được. - Cậu vào trong nhà đi, ngoài này lạnh lắm – tôi ngồi xuống và khẽ đẩy Phong. - Còn phải trông nữa mà. - Má nói không cần – tôi nói dối – chỉ tắt bếp rồi vào liền. Cậu vào trước đi. Cuối cùng Phong cũng miễn cưỡng bước vào. Cậu ấy còn ngó lại trước khi đi qua cửa để chắc là tôi có ý định tắt bếp thật. Ừ thì tôi cũng bắc cái ấm thuốc xuống, sau khi Phong vào lại nhắc lên. Khổ thế đấy. Đêm hôm nay trời lộng gió. Đáng lẽ tôi phải đi ngủ sớm để mai còn có sức bưng quả nữa chứ. Đến trước căn nhà sơn màu trắng, chiếc xe taxi dừng lại. Danh khoác vai Anh Thư đỡ cô ra khỏi xe. Cô nửa tỉnh nửa mê, có lẽ không ngủ nữa nhưng lại bị cơn đau đầu hành hạ. Anh bấm chuông, chờ đúng năm phút. Cô bé với hai bím tóc chạy ra mở cửa, khẽ khàng. - Chị Thư lại say nữa ạ? Anh gật đầu, định dìu cô vào. - Thôi để đó cho em – cô bé nói – anh vào nữa sợ bác thức giấc mất. Như thế không hay. - Vậy nhờ em cả nhé – Danh nói – cho cô ấy uống nước chanh hay cái gì đó giã rượu. Ngày mai anh quay lại. - Ok – cô nhóc cười, đỡ lấy tay Anh Thư – cái này em quen rồi. Ngày mai anh không cần đến đâu, chuyện thường ngày ở huyện ấy mà. Nghe cô bé nói, anh lại cảm thấy buồn chán. Chỉ mong sao Anh Thư sớm ra khỏi tình trạng này, sống điều độ. Tình cảm cho anh không vì những bữa rượu say khướt của cô mà giảm, nhưng lòng anh thì đau lắm. Anh trở lại xe taxi, nói với tài xế địa điểm cần đếm. ** ** ** Khoác vội chiếc áo khoác hoodie màu nâu vào người, Phục Hy xỏ dép ra mở cửa. Phương Đan níu cậu lại: - Anh hai lại ra ngoài nữa, rồi lại... Đôi mắt nó long lanh lộ rõ vẻ lo lắng. Phục Hy mỉm cười, quỳ xuống xoa đầu cô em gái: - Không đâu, lần này anh trở về lành lặn cho em coi. - Lần nào anh chẳng nói thế. Đúng là cậu qua mắt mọi người, nhưng không thể giấu Phương Đan chuyện trở về tối mịt với những vết thương trên người và cái đầu quấn băng. Khi mọi người đi ngủ hết cũng chỉ còn mình cô em gái thức chờ cậu. Nó cứ nhìn chăm chú cái đồng hồ, tai căng hết cỡ để nghe chuyển động của kim giây, và tiếng cửa rất khẽ có thể bất chợt xuất hiện. Hôm ấy là 3h sáng, Phục Hy trở về từ bệnh viện với cái tay vắt vẻo và đầu quấn băng. Suýt nữa thì em cậu đã khóc nấc lên, nhưng là một đứa con gái mạnh mẽ, Phương Đan chỉ im lặng lấy bông băng sát trùng lại những vết thương nhỏ cho cậu, hai hàng nước mắt chảy dài. Ngày hôm sau, cô bé bắt cậu đi đến chỗ ông thầy lang lâu năm quen biết với gia đình từ khi ba nó còn nhỏ. Nhờ ông xoa thuốc và nắn lại, cánh tay của cậu lành nhanh đến không ngờ. Phục Hy thì vui mừng nhưng Phương Đan lại chẳng cười lấy một cái. Nó hăm dọa cậu còn làm như thế nữa, nó sẽ nói hết với ba má để họ tìm cách kìm chân cậu không được ra ngoài buổi tối. Phương Đan giận dỗi bỏ về trước và không nói chuyện với cậu cả ngày. Là người anh nên cậu biết, nó chỉ dọa thế thôi nhưng chẳng dám nói với người lớn mà âm thầm lo lắng một mình. - Lần này khác em ạ - Phục Hy vòng tay ra sau cổ em gái – anh đến gặp một anh để chấm dứt chuyện đánh nhau. Chỉ có hai người thôi, và anh ấy thì dở đánh nhau cực kì. - Thật thế á? Phương Đan không mấy tin nhưng nó đành phải chấp nhận sự thật rằng mình chẳng làm được gì. Nũng nịu một hồi, nó tặng cho anh trai nụ cười may mắn. Trước khi vào trong nhà, Phương Đan kiễng chân lên níu cổ áo cậu lại. - Anh nhớ đừng để làm mất – nó vừa nói vừa tháo sợi dây chuyền mặt thánh giá bằng bạc từ cổ nó đeo lên cho anh trai. - Lần trước em cũng bắt anh đeo rồi còn gì? Đeo suốt một tuần luôn – Phục Hy ngạc nhiên. - Tí nữa về trả em. Cô bé nói rồi hôn lên má cậu, chạy biến vào trong nhà. Phục Hy đưa tay mân mê cái mặt thánh giá. Công viên gần nhà lúc 10h 30. Lúc Danh Kíp xuống xe và đi bộ trên con dường lát đá cuội vào phía trong cồn viên, Phục Hy đã chờ được 20 phút rồi. Trong lúc "vô công rồi nghề", cậu thử hết trò này đến món kia trong chỗ của con nít. Nào là xích đu, cầu trượt (mặc dù chân cậu ... quá dài để chơi trò này) chán chê cậu lại bám thành trên của xích đu để tậm xà đơn với hi vọng sau đó nó không bị hỏng hóc gì. Cuối cùng, khi Phục Hy bắt đầu thử với chiếc ghế xoay thì Danh xuất hiện. - Anh đúng giờ ghê nhỉ - cậu liếc đồng hồ, cười khẩy. - Vì còn mắc đưa Anh Thư về nhà sau khi đã nốc nửa chai rượu ngoại – Danh thản nhiên đáp, có gì đó như trách móc trong lời nói. Một thoáng ngạc nhiên trong đôi mắt Phục Hy nhưng tự nhủ chẳng liên quan đến mình, cậu lại cúi xuống nghịch chiếc ghế xoay như kiểu nó là một phát minh vĩ đại lắm. - Cậu không có thắc mắc gì về điều đó à? - Không, mà tại sao tôi phải? – Phục Hy cộc lốc. Danh thở dài cố kiềm cơn giận. Kiểu ăn nói không nể nang ai là lí do vì sao anh rất-không-thích Phục Hy. Khổ nỗi trước đây anh không muốn gây sự với cậu nhóc, bây giờ lại càng không thể. - Vì cậu đấy – anh chán nản ngồi xuống một chiếc xích đu. - Tôi biết, sáng nay cô ấy có đến tìm. Chắc lại vì những lời tôi nói rồi suy nghĩ lung tung chứ gì. Đúng là đồ ngốc – cậu thản nhiên. Danh bực mình đứng dậy, suýt nữa thì anh đã tiến lại nắm cổ áo Phục Hy rồi. - Cậu có thể nói được câu đó khi chính mình là nguyên nhân của mọi chuyện sao? - Nghe này – Phục Hy thẳng người, đối diện với Danh Kíp – tôi có lỗi với anh, nhưng không có lỗi với cô ấy. Anh nói tôi làm gì tôi có thể sẽ xem xét và cố làm cho được, nhưng nếu Anh Thư muốn tôi làm gì thì tôi có thể từ chối. - Tôi chẳng cần gì từ cậu, ngoại trừ... - Danh nhìn sang bên, cố gắng không để Phục Hy thấy mình mệt mỏi đến mức nào - ...cậu rời xa cô ấy đi. - Tôi chưa bao giờ muốn gần cô ấy, anh nói tôi rời xa là sao? – Phục Hy nhíu mày khó chịu. - Vậy thì... làm gì cho cô ấy đỡ đau khổ - anh quay đi khi nói câu này. Phục Hy lắc đầu dứt khoát: - Cái đấy tôi không làm được. Im lặng kéo dài giữa hai tên con trai, chỉ có tiếng lá cây xào xạc xen lẫn mèo kêu nghe rợn người. Nơi này tách hẳn với con phố ồn ào qua lại, dù biết chẳng có ai nhưng vẫn thấy ghê. Bầu trời đêm đã tĩnh mịch nay càng hiu hắt hơn. Những đám mây xám kéo lê, rủ nhau dàn quân che kín vầng trăng. Danh cười khẩy. Hôm qua anh còn đứng mưa chờ Anh Thư với sức mạnh không lay chuyển nổi vậy mà hôm nay lại bất lực chỉ vì một phút yếu lòng thôi sao? - Anh thích Anh Thư Tỉ Tỉ à?
- Rõ như thế mà giờ cậu mới nhận ra – Danh đáp lại, vẫn không ngừng nhìn lên. - Không!... Phục Hy định nói thêm nhưng lại thôi. Thực ra là giờ này cậu vẫn chưa nhận ra hẳn, người mà Danh Kíp thích là Anh Thư hay Hoài Thư trong lốt của Tỉ Tỉ. - Anh chờ tôi một lát. Cậu chạy đi trước khi Danh kịp thắc mắc. Năm phút sau, Phục Hy trở lại với một cái túi ni lon vừa và ngồi xuống trên chiếc xích đu bên cạnh Danh. Lúc cậu thả cái túi dưới chân, những lon Ken lăn ra ngoài. Danh nhìn xuống dưới, dùng mũi giày hất một lon trở lại đúng chỗ của nó. - Tôi nghĩ mình chịu đủ mùi cồn cho hôm nay rồi. - Chỉ để dễ suy nghĩ hơn thôi. Phục Hy bắt đầu khui và tu một hơi đầy. Lúc Danh miễn cưỡng mở nắp, cậu chạm thành lon của mình vào, vui vẻ: - Lần đầu tiên tôi với anh ngồi uống bia cùng nhau đấy nhỉ. Danh muốn đi thẳng vào vấn đề chính hơn mấy câu vẩn vơ. Anh hắng giọng: - Cậu định sẽ làm gì? - Trước khi tôi nói sẽ làm gì, anh có thể nói cho tôi biết vì sao anh thích Anh Thư Tỉ Tỉ nhanh như vậy được không? - Cái này là chuyện cá nhân – Danh tặc lưỡi, lần đầu tiên anh cảm thấy lúng túng trước đàn em. - Thế thì thôi – cậu nhún vai, vất cái lon rỗng vào cái thùng rác cách mình 4m. Chẳng biết phải làm sao, Danh đành thở dài. - Những lúc gần đây, tôi cảm thấy Anh Thư có gì đó thay đổi. Cô ấy mạnh mẽ hơn, yêu đời hơn, chẳng bao giờ ngồi với ánh mắt u ám trong quán bar hay đến vũ trường thâu đêm. Khi nói chuyện với tôi cũng vậy, cô ấy có vẻ gì đó lo lắng, đôi lúc lại tỏ ra không quen biết và bất cần... Bin go! – Hy nghĩ thầm – vậy là Hoài Thư rồi. Đúng như những gì cậu tiên đoán.
- Chẳng biết cô ấy học võ lúc nào mà không chỉ đỡ được cú đấm của tôi mà còn dám đánh lại nữa – Danh tiếp, đôi mắt anh mơ màng như hướng về nơi xa nào còn miệng thì mỉm cười – Tôi còn gặp cô ấy trong những tình huống rất bình dân nữa... - Bình dân thế nào? – Phục Hy ngắt lời. - Như kiểu mặc đồ bình thường – nếu không muốn nói là quê mùa – đạp xe đạp ngoài đường vào ban đêm. - Chắc có lẽ đến dự vũ hội hóa trang của một người bạn. Tỉ Tỉ thích gây shock mà – cậu cười thầm, không ngờ Hoài Thư và D.K đại ca lại tình cờ gặp nhau trong những tình huống hài kịch như thế. - Còn nữa, tôi vẫn không hiểu tại sao Anh Thư lại hay lang thang vào một con hẻm lạ nhỉ? Về nhà đấy anh ơi! Con người ta ngoan ngoãn không đi chơi đêm mà lại hiểu nhậm là đi lang thang. - Cái đó tôi cũng không biết – Phục Hy cố nén cười – chắc có chuyện riêng. - Vậy mà tôi tưởng cô ấy nói hết mọi chuyện với cậu? – Danh quay sang nhướn mày. - Có nói tôi cũng không nghe – Hy thản nhiên đáp. Mà cũng từ lâu rồi, cậu trốn Anh Thư nên cơ hội gặp cũng rất hiếm. Khi Hoài Thư xuất hiện thì hầu như không. Sáng nay là lần gặp sau quãng thời gian lâu nhất. Danh nhìn cậu nhóc, ước gì mình là người có thể nói câu đó. Tất nhiên là anh sẽ sửa lại thành "Tôi lắng nghe tất cả những gì cô ấy nói" cho phù hợp. - Vậy cậu sẽ làm gì? – anh vẫn chưa chịu dừng lại. Phục Hy cười rồi bỗng đứng dậy đối diện với Danh, nâng lon Ken của anh lên rồi nốc cạn lon của mình. Xong, cậu cười: - Khi nào Anh Thư có người yêu thì anh sẽ hết tự dằn vặt mình về mây chuyện cỏn con này. - Cậu nói thế là sao? – Danh Kíp nhìn Phục Hy chằm chằm. - Rồi sau này anh sẽ hiểu. Phục Hy bỏ về. Cậu tin chắc chuyện hai chị em song sinh trước sau gì cũng bị lộ. Nhưng có vẻ Danh càng rối mù hơn. Anh chạy theo nắm cổ áo cậu: - Nói gì dễ nghe hơn đi. - Anh Thư đau buồn vì tôi đã nói sự thật cho cô ấy hiểu. Bây giờ thì thế nhưng sau này cô ấy sẽ không tự dằn vặt mình nữa. Cả hai chúng ta đều quá rõ rồi. - Nhưng cậu biết tôi thích Anh Thư rồi mà còn nói khi nào cô ấy có người yêu thì tôi sẽ hết rơi vào hoàn cảnh đáng chán như thế này? Danh siết mạnh tay hơn. Anh đang thực sự rất giận. Xem xét tình hình, Phục Hy biết mình có thể ăn một "cú đấm" xã giao nếu không lựa lời mà nói. Danh Kíp thì cũng được thôi, cậu sẵn sàng đấu tay đôi, chỉ có điều không muốn để Đan Phương thấy mình có thêm bất kì vết thương nào nữa. Nuốt khan, cậu nói: - Bởi vì cô ấy có một bí mật, đó là... Thanh Phong là người dậy sớm nhất nhà, nếu không tính đến Hoài Thư cả đêm không ngủ. Cậu biết cô vẫn cố thức để đun thêm ấm thuốc, cho cô Thành uống thêm lần nữa lúc hai giờ sáng, sau đó dật dờ ngoài phòng khách nhìn trừng trừng vào cái màn đối diện khiến cậu đã quay lưng lại mà vẫn không nhắm mắt nổi. Gần 4h, Hoài Thư chợp mắt được một tí, cậu mới mang đồ của mình sang nhà chị Yên và trở về kịp lúc trước khi cô ấy dậy. Đến sáng, cô Thành có vẻ đỡ hơn và nói rằng mình không thể bỏ lỡ bất kì buổi lễ nào hôm nay, cậu mới yên tâm đứng lên. ............. - Đi đâu vậy? – tôi hỏi khi thấy Thanh Phong chuẩn bị ra khỏi nhà. - Chuyện con trai với nhau – Phong nháy mắt. Hừ, đi tay không thế kia thì chắc sang bắt gà bắt vịt chứ làm gì mà kiêu. Khổ nỗi tôi mệt đến nỗi cười đáp lại cũng khó, chỉ phẩy tay rồi vào phòng. Má đang thay đồ để chuẩn bị qua bên nhà Yên, tôi cũng phải tranh thủ thôi. Bộ áo dài hôm nay đỡ gớm ghiếc hơn, có lẽ vì tôi đã gặp hoàn cảnh đáng sợ ngàu hôm qua rồi. Giờ thì cái gì mà chẳng ổn hết, miễn sao má đừng ngất xỉu như hôm qua. Đội chiếc khăn đống lên đầu, tôi ngắm lại mình trong gương. Cũng được, nếu không muốn nói toẹt ra là mình chẳng có duyên mặc áo dài. Lúc tôi xỏ đôi sandal đế dẹt – thứ duy nhất mang theo lúc về - thì má từ trong nhà đi ra. Bà mặc áo dài nhung màu tím, cổ hở và tóc búi cao nhìn rất quý phái. Ước gì tôi cũng đẹp được như má. - Lại đây với má một tí – bà mỉm cười nói với tôi. - Dạ - tôi gắn nốt dây sandal, chạy lại. Má lấy từ tay ra sợi dây chuyền mảnh được xỏ qua một chiếc nhẫn, đeo vào cho tôi. Suýt nữa thì tôi đã ré lên ngạc nhiên khi chợt nhớ ra mình đã từng thấy Anh Thư đeo một cái y hệt. Có nghĩa là su khi chia tay, mỗi người vẫn giữ lấy kỉ vật của mình, còn đeo nó cho hai đứa con. Thế có nghĩa là sao? Họ vẫn trân trọng những kỉ niệm này ư? - Được không con? - Đẹp lắm má – tôi nói thật lòng, cố kìm không hỏi thêm câu nữa. Lúc tôi và má sang, mọi thứ đã chuẩn bị xong. Căn nhà tranh hoàng với đỏ và những bông hoa, đôi chim uyên ương, chữ chúc mừng. Trong khi người lớn nói chuyện, tôi lẻn vào phòng Yên. Chị mặc chiếc áo dài đỏ truyền thống, khăn đống đội đầu, giày cao gót màu vàng và đang tự tay trang điểm nhẹ. Nhìn thấy tôi phản chiếu qua gương, Yên cười tươi như hoa. - Em nhìn khác quá. - Chị cũng vậy. Chúng tôi hiểu đó là lời khen, vì trước đây tôi và Yên luôn bị gắn cho cái mác "giống con trai". Nhìn khác tức là nữ tính hơn ra rồi đấy. Tôi tiến lại, nắm một tay Yên. - Chị hồi hộp không? - Nhiều là đằng khác, nhưng hạnh phúc còn nhiều hơn. Yên nói với vẻ mãn nguyện. Tôi định mở miệng chúc chị vài câu thì thằng Thiên chạy xộc vào. Hôm nay nó cũng mặc áo dài khăn đống màu xanh lam mới ghê chứ. - Nhà trai đến rồi – nó nói không kịp thở. Tôi mỉm cười với Yên rồi bước ra trước để chuẩn bị bưng quả. Ngoài tôi ra còn có mấy người bạn của Yên. Chỉ có cô gái đứng cuối hàng biết mặt tôi còn lại hầu như không, vì vậy tôi bị đẩy ra tít đầu hàng vì ra chậm. Thật là bất công khi phải đứng mũi chịu sào. Nhà trai đã đến. Những anh chàng bưng quả mặc áo dài màu xanh kèm khăn đống và giày... thể thaonổi bật còn hơn cả chú rể, nhưng bị đám đồ lỉnh kỉnh che mất mặt. Tôi cố nhướn lên nhưng chịu không thể biết được khuôn mặt của anh chàng đi đầu bị che khuất bởi trầu cau xếp tầng. Tướng tá cũng được đấy chứ - tôi nhủ thầm. Từ đằng xa, Dũng đã cười và khẽ vẫy tay tôi. Trông anh ấy chẳng có vẻ gì là hồi hộp khi sắp phải gắn kết cả đời với người con gái anh yêu. Điều đó chứng tỏ anh ấy đang rất nôn nóng và hạnh phúc. Dù chưa gặp Dũng được bao lâu nhưng tôi đặt niềm tin vào anh ấy. Lúc tôi mỉm cười đáp lại, anh chàng bưng trầu cau đi đầu tiên đã đến nơi, đứng đối diện với tôi. Cái đám trầu cau lù xù không chịu xích ra một bên cho tôi nghía cái mặt. Nhà trai bước vào, chào hỏi xong xuôi, hàng nữ chúng tôi và hàng nam bên ấy tiến vào giữa, chuẩn bị tư thế. Tôi giơ hai tay lên sẵn sàng. - Xin chào cô gái hoang dã mặc áo dài hồng.ư Anh chàng đứng đối diện tôi là... Tôi đơ người khi thấy Thanh Phong đứng đối diện, nháy mắt.
- Rõ như thế mà giờ cậu mới nhận ra – Danh đáp lại, vẫn không ngừng nhìn lên. - Không!... Phục Hy định nói thêm nhưng lại thôi. Thực ra là giờ này cậu vẫn chưa nhận ra hẳn, người mà Danh Kíp thích là Anh Thư hay Hoài Thư trong lốt của Tỉ Tỉ. - Anh chờ tôi một lát. Cậu chạy đi trước khi Danh kịp thắc mắc. Năm phút sau, Phục Hy trở lại với một cái túi ni lon vừa và ngồi xuống trên chiếc xích đu bên cạnh Danh. Lúc cậu thả cái túi dưới chân, những lon Ken lăn ra ngoài. Danh nhìn xuống dưới, dùng mũi giày hất một lon trở lại đúng chỗ của nó. - Tôi nghĩ mình chịu đủ mùi cồn cho hôm nay rồi. - Chỉ để dễ suy nghĩ hơn thôi. Phục Hy bắt đầu khui và tu một hơi đầy. Lúc Danh miễn cưỡng mở nắp, cậu chạm thành lon của mình vào, vui vẻ: - Lần đầu tiên tôi với anh ngồi uống bia cùng nhau đấy nhỉ. Danh muốn đi thẳng vào vấn đề chính hơn mấy câu vẩn vơ. Anh hắng giọng: - Cậu định sẽ làm gì? - Trước khi tôi nói sẽ làm gì, anh có thể nói cho tôi biết vì sao anh thích Anh Thư Tỉ Tỉ nhanh như vậy được không? - Cái này là chuyện cá nhân – Danh tặc lưỡi, lần đầu tiên anh cảm thấy lúng túng trước đàn em. - Thế thì thôi – cậu nhún vai, vất cái lon rỗng vào cái thùng rác cách mình 4m. Chẳng biết phải làm sao, Danh đành thở dài. - Những lúc gần đây, tôi cảm thấy Anh Thư có gì đó thay đổi. Cô ấy mạnh mẽ hơn, yêu đời hơn, chẳng bao giờ ngồi với ánh mắt u ám trong quán bar hay đến vũ trường thâu đêm. Khi nói chuyện với tôi cũng vậy, cô ấy có vẻ gì đó lo lắng, đôi lúc lại tỏ ra không quen biết và bất cần... Bin go! – Hy nghĩ thầm – vậy là Hoài Thư rồi. Đúng như những gì cậu tiên đoán.
- Chẳng biết cô ấy học võ lúc nào mà không chỉ đỡ được cú đấm của tôi mà còn dám đánh lại nữa – Danh tiếp, đôi mắt anh mơ màng như hướng về nơi xa nào còn miệng thì mỉm cười – Tôi còn gặp cô ấy trong những tình huống rất bình dân nữa... - Bình dân thế nào? – Phục Hy ngắt lời. - Như kiểu mặc đồ bình thường – nếu không muốn nói là quê mùa – đạp xe đạp ngoài đường vào ban đêm. - Chắc có lẽ đến dự vũ hội hóa trang của một người bạn. Tỉ Tỉ thích gây shock mà – cậu cười thầm, không ngờ Hoài Thư và D.K đại ca lại tình cờ gặp nhau trong những tình huống hài kịch như thế. - Còn nữa, tôi vẫn không hiểu tại sao Anh Thư lại hay lang thang vào một con hẻm lạ nhỉ? Về nhà đấy anh ơi! Con người ta ngoan ngoãn không đi chơi đêm mà lại hiểu nhậm là đi lang thang. - Cái đó tôi cũng không biết – Phục Hy cố nén cười – chắc có chuyện riêng. - Vậy mà tôi tưởng cô ấy nói hết mọi chuyện với cậu? – Danh quay sang nhướn mày. - Có nói tôi cũng không nghe – Hy thản nhiên đáp. Mà cũng từ lâu rồi, cậu trốn Anh Thư nên cơ hội gặp cũng rất hiếm. Khi Hoài Thư xuất hiện thì hầu như không. Sáng nay là lần gặp sau quãng thời gian lâu nhất. Danh nhìn cậu nhóc, ước gì mình là người có thể nói câu đó. Tất nhiên là anh sẽ sửa lại thành "Tôi lắng nghe tất cả những gì cô ấy nói" cho phù hợp. - Vậy cậu sẽ làm gì? – anh vẫn chưa chịu dừng lại. Phục Hy cười rồi bỗng đứng dậy đối diện với Danh, nâng lon Ken của anh lên rồi nốc cạn lon của mình. Xong, cậu cười: - Khi nào Anh Thư có người yêu thì anh sẽ hết tự dằn vặt mình về mây chuyện cỏn con này. - Cậu nói thế là sao? – Danh Kíp nhìn Phục Hy chằm chằm. - Rồi sau này anh sẽ hiểu. Phục Hy bỏ về. Cậu tin chắc chuyện hai chị em song sinh trước sau gì cũng bị lộ. Nhưng có vẻ Danh càng rối mù hơn. Anh chạy theo nắm cổ áo cậu: - Nói gì dễ nghe hơn đi. - Anh Thư đau buồn vì tôi đã nói sự thật cho cô ấy hiểu. Bây giờ thì thế nhưng sau này cô ấy sẽ không tự dằn vặt mình nữa. Cả hai chúng ta đều quá rõ rồi. - Nhưng cậu biết tôi thích Anh Thư rồi mà còn nói khi nào cô ấy có người yêu thì tôi sẽ hết rơi vào hoàn cảnh đáng chán như thế này? Danh siết mạnh tay hơn. Anh đang thực sự rất giận. Xem xét tình hình, Phục Hy biết mình có thể ăn một "cú đấm" xã giao nếu không lựa lời mà nói. Danh Kíp thì cũng được thôi, cậu sẵn sàng đấu tay đôi, chỉ có điều không muốn để Đan Phương thấy mình có thêm bất kì vết thương nào nữa. Nuốt khan, cậu nói: - Bởi vì cô ấy có một bí mật, đó là... Thanh Phong là người dậy sớm nhất nhà, nếu không tính đến Hoài Thư cả đêm không ngủ. Cậu biết cô vẫn cố thức để đun thêm ấm thuốc, cho cô Thành uống thêm lần nữa lúc hai giờ sáng, sau đó dật dờ ngoài phòng khách nhìn trừng trừng vào cái màn đối diện khiến cậu đã quay lưng lại mà vẫn không nhắm mắt nổi. Gần 4h, Hoài Thư chợp mắt được một tí, cậu mới mang đồ của mình sang nhà chị Yên và trở về kịp lúc trước khi cô ấy dậy. Đến sáng, cô Thành có vẻ đỡ hơn và nói rằng mình không thể bỏ lỡ bất kì buổi lễ nào hôm nay, cậu mới yên tâm đứng lên. ............. - Đi đâu vậy? – tôi hỏi khi thấy Thanh Phong chuẩn bị ra khỏi nhà. - Chuyện con trai với nhau – Phong nháy mắt. Hừ, đi tay không thế kia thì chắc sang bắt gà bắt vịt chứ làm gì mà kiêu. Khổ nỗi tôi mệt đến nỗi cười đáp lại cũng khó, chỉ phẩy tay rồi vào phòng. Má đang thay đồ để chuẩn bị qua bên nhà Yên, tôi cũng phải tranh thủ thôi. Bộ áo dài hôm nay đỡ gớm ghiếc hơn, có lẽ vì tôi đã gặp hoàn cảnh đáng sợ ngàu hôm qua rồi. Giờ thì cái gì mà chẳng ổn hết, miễn sao má đừng ngất xỉu như hôm qua. Đội chiếc khăn đống lên đầu, tôi ngắm lại mình trong gương. Cũng được, nếu không muốn nói toẹt ra là mình chẳng có duyên mặc áo dài. Lúc tôi xỏ đôi sandal đế dẹt – thứ duy nhất mang theo lúc về - thì má từ trong nhà đi ra. Bà mặc áo dài nhung màu tím, cổ hở và tóc búi cao nhìn rất quý phái. Ước gì tôi cũng đẹp được như má. - Lại đây với má một tí – bà mỉm cười nói với tôi. - Dạ - tôi gắn nốt dây sandal, chạy lại. Má lấy từ tay ra sợi dây chuyền mảnh được xỏ qua một chiếc nhẫn, đeo vào cho tôi. Suýt nữa thì tôi đã ré lên ngạc nhiên khi chợt nhớ ra mình đã từng thấy Anh Thư đeo một cái y hệt. Có nghĩa là su khi chia tay, mỗi người vẫn giữ lấy kỉ vật của mình, còn đeo nó cho hai đứa con. Thế có nghĩa là sao? Họ vẫn trân trọng những kỉ niệm này ư? - Được không con? - Đẹp lắm má – tôi nói thật lòng, cố kìm không hỏi thêm câu nữa. Lúc tôi và má sang, mọi thứ đã chuẩn bị xong. Căn nhà tranh hoàng với đỏ và những bông hoa, đôi chim uyên ương, chữ chúc mừng. Trong khi người lớn nói chuyện, tôi lẻn vào phòng Yên. Chị mặc chiếc áo dài đỏ truyền thống, khăn đống đội đầu, giày cao gót màu vàng và đang tự tay trang điểm nhẹ. Nhìn thấy tôi phản chiếu qua gương, Yên cười tươi như hoa. - Em nhìn khác quá. - Chị cũng vậy. Chúng tôi hiểu đó là lời khen, vì trước đây tôi và Yên luôn bị gắn cho cái mác "giống con trai". Nhìn khác tức là nữ tính hơn ra rồi đấy. Tôi tiến lại, nắm một tay Yên. - Chị hồi hộp không? - Nhiều là đằng khác, nhưng hạnh phúc còn nhiều hơn. Yên nói với vẻ mãn nguyện. Tôi định mở miệng chúc chị vài câu thì thằng Thiên chạy xộc vào. Hôm nay nó cũng mặc áo dài khăn đống màu xanh lam mới ghê chứ. - Nhà trai đến rồi – nó nói không kịp thở. Tôi mỉm cười với Yên rồi bước ra trước để chuẩn bị bưng quả. Ngoài tôi ra còn có mấy người bạn của Yên. Chỉ có cô gái đứng cuối hàng biết mặt tôi còn lại hầu như không, vì vậy tôi bị đẩy ra tít đầu hàng vì ra chậm. Thật là bất công khi phải đứng mũi chịu sào. Nhà trai đã đến. Những anh chàng bưng quả mặc áo dài màu xanh kèm khăn đống và giày... thể thaonổi bật còn hơn cả chú rể, nhưng bị đám đồ lỉnh kỉnh che mất mặt. Tôi cố nhướn lên nhưng chịu không thể biết được khuôn mặt của anh chàng đi đầu bị che khuất bởi trầu cau xếp tầng. Tướng tá cũng được đấy chứ - tôi nhủ thầm. Từ đằng xa, Dũng đã cười và khẽ vẫy tay tôi. Trông anh ấy chẳng có vẻ gì là hồi hộp khi sắp phải gắn kết cả đời với người con gái anh yêu. Điều đó chứng tỏ anh ấy đang rất nôn nóng và hạnh phúc. Dù chưa gặp Dũng được bao lâu nhưng tôi đặt niềm tin vào anh ấy. Lúc tôi mỉm cười đáp lại, anh chàng bưng trầu cau đi đầu tiên đã đến nơi, đứng đối diện với tôi. Cái đám trầu cau lù xù không chịu xích ra một bên cho tôi nghía cái mặt. Nhà trai bước vào, chào hỏi xong xuôi, hàng nữ chúng tôi và hàng nam bên ấy tiến vào giữa, chuẩn bị tư thế. Tôi giơ hai tay lên sẵn sàng. - Xin chào cô gái hoang dã mặc áo dài hồng.ư Anh chàng đứng đối diện tôi là... Tôi đơ người khi thấy Thanh Phong đứng đối diện, nháy mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store