ZingTruyen.Store

Tuyen Tap Oneshort Ginshin

Thân Phận

Trong lớp học của môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám trống không, mọi cánh cửa đều bị khóa lại và ai đó đã ếm bùa “Im lặng” lên toàn bộ căn phòng. Ánh nến lập lòe rọi ra hai cái bóng đen trên bảng viết, không gian rộng lớn của lớp học vang lên những âm thanh va chạm xác thịt, tiếng thở dốc nặng nề xen kẽ với tiếng rên rỉ đau đớn từng hồi.

“Dừng lại… ah, mau dừng lại… lão già khốn kiếp!” giọng nói thiếu niên nghẹn ngào.

Bàn tay to lớn có những vết chai lâu năm mò mẫm từ chiếc eo nhỏ lên ngực cậu trai, không chút do dự mà ngắt véo hạt hồng nhỏ đang vểnh lên, khiến cậu phải thét một tiếng kiều mị.

“Trò Kudo Shinichi, nếu chút chuyện này trò cũng không làm được, thì sao có thể tìm ra thân phận của tôi?” nam nhân nhấp hông vài lần, “đây là hình phạt do trò dám lục lọi đồ vật cá nhân của giáo viên, và thái độ láo xược của trò.” người đàn ông tóc bạc dài chấm hông nghiêng đầu cười một cách xấu xa.

Shinichi tức giận đến run người, cậu nắm chặt cạnh bàn căm thù nhìn giáo viên bộ môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám đang đè trên người mình lúc này, “Ông không có cái quyền mỉa mai tôi đâu Gin! Tôi chắc chắn ông là gián điệp của Chúa Tể Hắc Ám… ah!”

Lời nói của cậu bị cắt ngang khi Gin dùng một tay đánh vào mông mình. Một cánh mông bị đánh ngay sau đó đỏ ửng với dấu bàn tay lớn, nơi nam nhân kia đánh lên đau rát và cảm giác tê dại lan ra vùng da xung quanh, theo bản năng Shinichi hít sâu như một cách giảm đau, điều này đồng thời làm cho bên dưới đang ướt đẫm của cậu thít chặt lại.

“Là giáo sư Gin, trò Kudo. Nếu trò còn có thái độ vô lễ với giáo viên như vậy. Tôi sẽ vừa đâm cây gậy của tôi vào sâu trong cậu, vừa đánh mông cậu, nhưng nếu như cậu cảm thấy thích thú với điều đó thì có thể nói ra, tôi sẽ sẵn sàng thực hiện.” Gin bóp mạnh bên mông vừa bị đánh của huynh trưởng nhà Gryffindor vừa nói.

Thiếu niên căm tức cắn môi dưới kìm nén tiếng rên rỉ, đôi mắt xanh chứa đầy nước như mặt hồ cùng gương mặt đỏ bừng do người nào đó ép buộc vận động mạnh hồi lâu, nhìn không giống như cậu đang tức giận chút nào.

Shinichi thầm nghĩ, đáng lẽ hôm nay cậu không nên lẻn vào lớp học Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, nếu như vậy cậu sẽ không phải chịu sự nhục nhã khi bị Gin đè ra cưỡng hiếp.

Mọi việc xảy ra vào lúc một tiếng trước, mọi lớp học đều đã được hoàn thành, Kudo Shinichi quyết định cùng người bạn thân Hattori Heiji lẻn vào lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám. Bấy lâu nay cậu luôn nghi ngờ giáo sư đang dạy tại Hogwarts, Gin, là gián điệp do Chúa tể Hắc Ám cài vào, nhưng tới giờ cậu vẫn chưa có chứng cứ để buộc tội hắn, tất cả đều chỉ dựa vào trực giác của cậu.

“Nè Kudo, cậu có chắc chắn giáo sư Gin để thứ gì đó ở đây không thế?” chàng trai da ngăm đen mặc đồng phục Gryffindor đứng ngoài cửa thấp thỏm hỏi người bên trong.

“Tớ chắc chắn đó Hattori. Hôm qua tớ đã theo dõi lão già đó và tận mắt nhìn thấy lão bí mật giấu thứ gì đó được đựng trong hộp gỗ nhỏ, lúc lão giấu nó còn cảnh giác liếc nhìn xung quanh.” huynh trưởng nhà Gryffindor, nổi tiếng với tài suy luận phá án cùng thành tích học tập cao vút khi kỳ thi nào cũng đạt điểm O. Ngoại hình điển trai khác biệt của người Nhật Bản giữa đất trời Âu Mỹ cùng tình cách hoàn mỹ không có gì để chê, khiến biết bao học sinh tại Hogwarts phải say đắm, Kudo Shinichi, hiện tại đang đột nhập vào lớp học Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám sau giờ học.

“Vậy thì cậu tìm nhanh lên! Nếu lỡ như lão ta xuất hiện đột ngột thì hai đứa mình chết chắc!” Hattori đứng canh ngoài cửa thúc giục.

Shinichi cũng sốt ruột theo từng lần giục giã của bạn thân, đây là cơ hội ngàn năm có một để tìm thấy bằng chứng nào đó kết luận rằng trực giác của cậu về thân phận thật sự mà Gin luôn che giấu là đúng.

“Tìm thấy rồi!” cầm hộp gỗ trong tay, Shinichi vui mừng thốt lên.

“Hai trò đang làm gì ở đây?” đúng lúc giọng nói trầm thấp vang lên khiến cả hai giật thót.

Shinichi và Hattori chột dạ liếc nhìn nhau ấp úng khi chưa tìm được lời biện minh cho bản thân lúc này. Gin nhìn chằm chằm vào hai nam sinh ưu tú của Gryffindor, đôi mắt xanh lá ẩn hiện một sự nguy hiểm đến khó tả, một lúc sau hắn tiếp tục nói.

“Ta nhớ rằng buổi học đã kết thúc và bây giờ là thời gian tại sảnh đường. Tại sao hai trò lại ở đây… và lục lọi đồ của giáo viên?” nam nhân lạnh nhạt hồi khi liếc nhìn thấy chiếc hộp gỗ của mình trên tay Shinichi.

Thiếu niên khẽ giật mình vô thức siết chặt tay cầm hộ hơn, “Thưa… giáo sư cái này…” vì sự chột dạ nên cậu không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt liên tục đảo xung quanh cố gắng tìm lý do chính đáng cho hành động của mình nhưng không thể bởi cả hai đã bị bắt tại trận.

“Hai trò, mỗi trò bị trừ 100 điểm nhà Gryffindor. Trò Hattori trở về chép phạt một trăm lần bài luận văn hôm nay tôi giao với độ dài mười lăm tấc, còn trò Kudo ở lại cấm túc.” không để cả hai người trước mặt mình tìm ra lý do biện minh cho hành động sai trái rõ ràng kia hắn liền phán ra hình phạt.

Shinichi cùng Hattori rơi vào thế sét đánh không kịp bưng tai, cho dù rất muốn cãi lại thì sẽ chẳng thay đổi được hình phạt và rất có thể phải lên phòng hiệu trưởng ăn bánh uống trà.

Cậu chàng da ngăm vỗ vai cậu bạn chơi thân từ nhỏ như một lời động viên rằng hãy cố gắng sống sót qua tối nay. Shinichi uể oải cùng lo lắng, mặc dù lá gan cậu lớn nhưng không thể phủ nhận Gin còn quái ác hơn vị giáo sư độc dược khủng bố nào đó. Nếu cho cậu lựa chọn, thì cậu sẽ không do dự vui vẻ xử lý đống nguyên liệu độc dược ghê tởm thay vì chịu cấm túc từ lão nam nhân tóc bạc này.

“Giờ thì trò Kudo, có thể cho ta biết lý do gì trò lại làm ra hành động lấy trộm đồ của giáo viên như vậy không?” nhìn thấy Hattori đã ra khỏi phòng, hắn phất nhẹ đũa phép, cánh cửa lập tức đóng lại, lớp học chỉ còn ánh sáng từ những cây nến.

Thiếu niên ngậm miệng im lặng không trả lời câu hỏi của Gin, nam nhân khẽ nhướng mày trước thái độ của người thiếu niên, hắn nhếch khóe miệng.

“Để tôi nói thay trò nhé, có phải trò nghi ngờ thân phận của tôi nên theo dõi hành động tôi làm hằng ngày, và tối nay trò tới tìm chiếc hộp gỗ này với hy vọng sẽ tìm ra được gì đó đúng chứ, trò Kudo?” Shinichi trộm nuốt nước bọt, từ trước tới giờ cậu chưa bao giờ xem nhẹ cảnh giác của người đàn ông này. Nhưng cậu không ngờ rằng hắn lại phát hiện ra suy nghĩ của cậu từ lâu rồi.

“Nếu ông đã biết điều này, vậy thì chiếc hộp gỗ trên tay tôi là ông cố tình chuẩn bị để dụ tôi phải không?” rất nhanh thiếu niên đã lấy lại dũng khí nhà Gryffindor.

Gin bật cười một tiếng mỉa mai, “Không hổ danh là huynh trưởng của nhà Sư tử với tài suy luận đáng kinh ngạc…” hắn dừng lại một chút, vươn tay ra bóp lấy chiếc cổ đang lộ ra của thiếu niên ép cậu về phía bảng đen, “Nhưng mà, cậu có vẻ xấc xược với giáo viên của mình quá rồi đó, Kudo Shinichi.”

Nơi yếu ớt bị bắt lấy gắt gao, hô hấp bị bàn tay to lớn kia mạnh mẽ chặn lại, Shinichi trừng mắt nhìn nam nhân thâm trầm trước mắt mình, cố gắng gỡ bàn tay đang ở trên cổ mình ra, cậu biết hắn sẽ không giết cậu, ít nhất là không phải tại thời điểm này và tại Hogwarts, nhưng cảm giác khó thở này chẳng được ưa thích chút nào.

Gin nhìn gương mặt đang đỏ bừng lên vì thiếu dưỡng khí, thậm chí có thể thấy được lấp lánh vệt nước bao phủ trong đôi mắt ương ngạnh mở to nhìn hắn. Khi cảm nhận được Shinichi thực sự đã mất gần như toàn bộ không khí trong phổi nam nhân mới thả tay ra.

Trong giây lát cậu suýt khụy gối ngã xuống vì thoát lực, nhưng cậu nhanh chóng cưỡng ép hai chân chống đỡ, cùng với bàn tay của người đàn ông đang vòng ở eo cậu kia. Cậu thậm chí còn không có sức và thời gian để lấy đũa phép ra.

Thích thú trước cảnh Shinichi chật vật lấy lại hơi thở với thân thể mềm nhũn không có sức, Gin cười nói bên tai cậu như ngâm nga, “Vậy nên, trò Kudo, tôi sẽ dạy cho trò hiểu về việc phải tôn trọng giáo viên.”

Sự tình sau đó, chính là cậu bị hắn cưỡng bức đã một hồi lâu, hai chân mở rộng ở hai bên đã run rẩy vì tê rần, cơ thể vì động tác mạnh bạo từ người phía trên mà đong đưa, cũng khiến chiếc bàn di chuyển theo phát ra âm thanh cót két chói tai.

Shinichi không biết đã trôi qua bao lâu, cậu chỉ cảm thấy bản thân không còn chút sức lực nào, cả người mềm như bông cùng trong lẫn ngoài đều nhão nhão dính dính, giọng nói cũng lạc đi đâu mất cơ hồ chỉ thi thoảng phát ra được một hai tiếng rên nhỏ hoặc thở dốc.

Gin hài lòng với kết quả trước mắt, nhếch miệng cười rồi cúi xuống ngậm lấy đôi môi đã sưng tấy của thiếu niên. Bên dưới chớp mắt chuyển động mạnh mẽ cùng nhanh chóng, Shinichi hoảng hốt muốn kêu lên nhưng môi đã bị hắn chặn lại khiến cậu cảm thấy vô cùng uất ức khó chịu. Vậy nên, thiếu niên bấu chặt lấy hai cánh tay rắn chắc kia, móng tay cắm vào da khiến máu chảy ra, nhưng cũng chỉ là lớp mỏng bên ngoài đối với Gin nó chẳng đáng để tâm.

Nam nhân một mực chăm chú việc đâm sâu vào trong Shinichi, cũng không tha cho điểm nhạy cảm của cậu giây nào, khiến cậu chỉ có thể run bần bật đón nhận mà không thể phản kháng.

Rất nhanh sau đó, Gin cắm vào thật sâu, phóng thích ra lần cuối, cũng thả đôi môi của cậu ra. Thiếu niên bên dưới ăn đau theo bản năng xoắn chặt, điều này lại đúng với ý Gin, bởi vì nó tạo cảm giác như bên dưới cậu muốn nuốt sạch thứ kia.

Shinichi mơ màng thở hổn hển, hiện tại tới ngón tay cậu cũng không thể cử động, hai mắt nặng trĩu gần như sắp đóng lại. Ngay khi cậu đang nghĩ bản thân sắp ngất đi vì làm tình quá độ thì cơ thể được áo choàng bọc kín lại, cả người được bế lên một cách nhẹ nhàng. Cậu nghe được bên tai là giọng của người đàn ông kia thì thầm.

“Tặng cho em một món quà, em suy đoán đúng được một phần. Tôi quả thật liên quan tới Chúa tể Hắc Ám, nhưng tôi không phải gián điệp.”

Vậy ông là ai? Shinichi vốn định hỏi vậy, nhưng vì mệt mỏi nên đã ngủ mất.

Nam nhân tâm tình tốt đẹp đem Shinichi về phòng ngủ riêng cho giáo viên, vì cậu trai phiền phức này đã biết một chút về thân phận thật của hắn, thế nên khi cậu tỉnh lại huynh trưởng nhà Gryffindor và giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám sẽ biến mất khỏi Hogwarts.

Kudo Shinichi, tôi không thể là gián điệp. Bởi vì tôi, chính là Chúa Tể Hắc Ám.

Chủ bút: Mia-naru

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store